Hưởng ứng cái hội lều văn, post truyện đang viết lên đây nhờ anh em review, feedback các kiểu. Truyện còn chưa viết xong, các bác đọc tại đây thôi, đừng đem đăng lung tung khắp nơi, mình cám ơn trước. Cám Tấm Gấu Nhồi Bom (xuankhanh86@gmail.com - skype: xuankhanh23) 20160906 Spoiler Khai thiên, lập địa, hồng hoang Nước Nam lừng lẫy có chàng Long Quân Tài năng sức vóc tuyệt luân Vì mang huyết thống long thần cao siêu Bấy giờ lắm quái nhiều yêu, Cọp beo tràn núi, linh miêu khắp rừng. Trời đầy ác điểu, thiên ưng. Kình ngư khuấy đảo không ngừng biển sâu. Thập phương bá tánh u sầu, Một ngày sống sót, lo âu một ngày. Thấy dân sống kiếp đọa đày Long Quân chẳng thể khoanh tay đứng nhìn. Biển xanh muôn vạn hải kình Có con quái vật “Ngư Tinh” đứng đầu Sống trong khe vực rất sâu Một lần há miệng đớp đâu chục người. Long Quân chọn lấy sắt tươi Rèn trong lửa đỏ suốt mười tuần trăng. Rồi Người đạp sóng băng băng, Dụ Ngư Tinh đến, sắt quăng vào mồm. Ngư Tinh quằn quại bảy hôm, Nhả ra chất thải, cá tôm chết đầy. Long Quân vung kiếm trên tay, Chặt làm ba khúc, tại đây xác vùi. Nhân dân vừa mới an vui, Lại nghe loài cáo chín đuôi hoành hành. Hồ ly ma lực tinh anh, Lột da con gái giả thành nữ nhi. Nó chuyên mị hoặc tu mi, Hút đi khí lực, trộm đi tinh thần, Moi tim nhấm nháp dần dần Mỗi ngày ma lực một tầng tăng nhanh. Long Quân triệu ánh trăng thanh Chiếu yêu cửu vĩ, nó đành hiện thân. Gọi mưa đem nước triều dâng, Dìm con cáo chết dưới chân của ngài. Nỗi buồn chưa kịp nguôi ngoai Tương truyền xuất hiện một loài Mộc Tinh Mộc Tinh vốn chuộng hòa bình, Chính là một đấng tinh linh của rừng. Loài người sinh sản không ngừng, Đốt rừng khai rẫy vô chừng vô lo. Chim muông cây cối ra tro, Mộc Tinh trút giận lại cho dân làng. Một trường hạo kiếp lầm than, Cha rồng lần nữa cứu đàn con thơ. Long Quân lập một đàn thờ Gọi ra mưa lửa đốt trơ núi rừng. Mộc Tinh thịnh nộ bừng bừng, Dẫn bao yêu thú thanh trừng Long Quân. Tinh Linh đại chiến Rồng Thần Chẳng ai chiếm được một phần thượng phong. Núi rừng, nhà cửa đi tong, Phàm nhân, muông thú thương vong hằng hà Tấm lòng vua Lạc xót xa Cắn răng người phải cầu hòa Mộc Tinh Ngài đem chính máu của mình Vạch ra ranh giới Tinh Linh - Người Trần Rồi Ngài cấm tiệt con dân Khai hoang xâm phạm địa phần Tinh Linh. Mộc Tinh cũng muốn hòa bình, Trồng trên biên giới một nghìn gốc cây. Nếu ai chặt một gốc này, Thì ngày hôm đó là ngày diệt vong. Xem như hòa ước đã xong, Mộc Tinh phong ấn mình trong cây thần. Nhân dân cảm kích muôn phần, Xây đền ghi tạc đại ân, đại tình. Trừ xong Ngư, Mộc, Hồ Tinh Long Quân lấy vợ rồi sinh con đàn Lập ra nhà nước Văn Lang... Thời gian thấm thoắt mấy ngàn năm sau… 20160907 Spoiler Nước Nam khi ấy mạnh giàu Quan binh chẳng ngán giặc Tàu giặc Tây Đầy đường gái đẹp phây phây Quần quanh shop áo, shop giầy, shop son.. Giữa bề xã tắc vuông tròn Đức vua vừa mới sinh con đầu lòng Vua cha nòi giống thần rồng Ngàn năm trực hệ Lạc Long - Vua Hùng Hậu hoàng cao quý vô cùng Vốn là dòng dõi Tiên Dung - Chử Đồng Ngay khi hoàng tử lọt lòng Mặt trời ló dạng, hừng đông sáng bừng. Chim muông ríu rít phải ngừng, Nhường cho tiếng khóc con cưng Lạc Hồng Đặt tên con - Lạc Tiên Long Mang bao hoài bão con rồng cháu tiên Một ngày yên ả bình yên, Có vầng nhật thực tại miền núi cao. Khéo hay trùng hợp làm sao, Tâm vầng nhật thực chiếu vào Mộc Tinh. Hắn đang say ngủ yên bình, Thì nguồn ánh sáng thình lình mất đi, Âm dương hai cõi đồng quy, Hồn theo bóng tối thoát ly ra ngoài. Tuy nhiên nhật thực không dài, Lối về đã bị nắng mai chặn đường. Hồn âm, ánh nắng là dương, Để cho phơi nhiễm vô phương phục hồi. May sao có bóng người ngồi, Mộc Tinh nhìn thấy một đôi vợ chồng. Thoạt trông có dáng nhà nông, Hai người phát rẫy để trồng ngô khoai. Nhìn ra người vợ có thai, Hắn chui vào chỗ nữ hài bên trong. Ánh dương bừng sáng ruộng đồng, Vợ chồng tội nghiệp vẫn không biết gì. Tuần trăng mấy lượt trôi đi, Chị Cơm nằm sốt lâm li liệt giường. Từ ngày nhật thực lên nương, Chị nghe rễ mọc trong xương của mình. Bầu bì phát triển trung bình, Thế nhưng khí lực bình sinh kiệt dần. Trước khi sinh nở mươi tuần Chị Cơm sinh mệnh chín phần mất đi Có ông thầy bói tử vi Đi ngang thấy có điều gì không hay Vào nhà lão chợt quát ngay: “Mẹ - con cứu một, chúng mày chọn đi!” Chị Cơm chẳng chút nghĩ suy: “Xin thầy cứu bé, tôi thì chẳng lo.” Ông thầy bốc một nắm tro, Rải lên nền đất vừa hò vừa ngâm. Bếp gas đang nấu canh hầm, Đổi màu lửa tím vừa âm, vừa tà, Phát ra những tiếng xì xòa. Ông thầy gằn giọng khề khà đôi co. Cái nồi hú rít thật to, Thầy bùa huýt sáo, so đo trả lời. Bếp lò phun một làn hơi, Lão ta hút thuốc nhả chơi vài hồi. Lửa lò đốt cháy nước nôi, Cái nồi áp suất nứt đôi một đường. Khắp nhà mù mịt khói sương, Giọng ông thầy cúng chán chường âm vang: “Nồi niêu Tàu Khựa cà tàng” “Chi bằng sắm lấy nồi gang nước mình..” “Nhà này có đứa Mộc Tinh” “Quyền năng, pháp lực ngang trình với ta.” “Chỉ làm phép đuổi tà ma,” “Mới mong đứa trẻ sinh ra bảo tồn.” “Một người phải hiến linh hồn,” “Phải làm nô lệ quỷ môn mãi hoài.” “Miễn siêu sinh, miễn đầu thai.” “Khổ đau đến tận chiều dài thời gian…” Spoiler Chị Cơm ý thép lời vàng: “Linh hồn tôi hiến, tôi ban cho ngài.” Chắp tay thầy cúng vái dài Móc từ túi xách một chai rượu tàu, Một chùm lông cáo chín màu, Dầu ăn một ít và rau khá nhiều Mượn thêm chút tỏi, chút tiêu Xào rau nấu bữa cơm chiều rồi ăn. Anh Canh gia chủ băn khoăn Thấy nghi lễ lạ hỏi rằng tại sao. Ông thầy nạt lớn: “Tào lao!” “Nhịn ăn bỏ bữa đau bao tử à?” “Nhỏ kia nếu muốn trừ tà,” “Nuốt chùm lông cáo thế là sẽ sinh.” Lão khuyên: “Đây lắm âm binh.” “Dọn nhà về chốn đế kinh cho lành.” “Đến ngày trở dạ chuyển sanh,” “Gọi xe cấp cứu cũng nhanh bội phần.” Anh Canh bán rẫy “Rau Cần” Chuyển vào đô thị đi mần “Bóng Banh”. Mấy tuần tất bật qua nhanh, Một đêm bé Tấm con anh chào đời. Niềm vui, nước mắt rối bời, Chị Cơm cũng trút một hơi cuối cùng. 20160908 Spoiler Có cô đạo sĩ núi Tùng Nhìn muôn sao chết nổ tung sáng lòa Cô ta tên Liễu họ Hoa Có tài bấm độn, tính xa, tính gần Photon lệch đỏ ba phần Biết rằng vừa có vĩ nhân chào đời. Sao băng rạch sáng bầu trời, Thì ra người đó vừa rời nhà thương. Nhìn đêm bãng lãng khói sương, Mới hay người mẹ trên đường đem chôn. Trông làn khói tỏa đầu thôn, Bà ta tìm được số phôn chia buồn. Hỏi han ông bố ngọn nguồn, Mủi lòng quyết định lấy luôn làm chồng. Mãn tang vợ mới động phòng, Sinh ra bé Cám môi hồng như hoa. Người đời tâm độc, khẩu xà, Nghe tên Hoa Liễu gọi là Ghẻ thôi. Bên nhau Canh - Liễu xứng đôi, Thời gian lẳng lặng mà trôi ào ào. Lên năm Tấm đã má đào, Xinh tươi hơn gái phổng phao nhiều lần. Các ông, các chú đến gần, Lạ thay lại thích sờ chân, vuốt đùi. Người dưng nựng nịu cho vui, Oái ăm bố ruột cũng vùi vào con, Thiếu con bố ngủ chẳng ngon, Mê con, mê đến héo hon bóng hình. Cám em cũng đẹp, cũng xinh, Thế mà bố chỉ cưng mình Tấm thôi. Nghĩ rằng tại Tấm mồ côi, Dì Hoa Liễu chẳng lôi thôi làm gì. Đến khi thấy nét lạ kì, Là khi ông xã vừa suy, vừa tàn. Dù cho tẩm bổ thuốc thang, Cũng không tránh được đám tang của chồng. Từ ngày bái biệt môn tông, Chiêm tinh, thuật số ghẻ không có dùng. Chữ Tiên đạo quán núi Tùng, Vốn do Đồng Tử - Tiên Dung lập đường. Nổi danh bí hiểm một phương, Trên thông địa lý, dưới tường thiên văn. Về quê sinh sống kiếm ăn, Ghẻ ta lục lại tấm bằng đạo sư., Ngày đi bói toán nghiệp dư, Đêm về cúng kiến diệt trừ yêu ma. Một hôm dợt phép tại gia, Thấy luồng tà khí phát ra khổng lồ. Từ người bé Tấm ngây ngô, Tỏa lan khí tức con hồ ly tinh. Chợt bà thông hiểu sự tình, Rằng ai ăn mất vong linh chồng bà. Từ đây cô Tấm nhà ta, Bị dì ghẻ bắt thả gà, chăn trâu. Bắt đào củ chuối bắt sâu, Bắt tự sờ đầu tìm chí bắt ra. Bắt trèo cây bưởi hái hoa, Bắt xuống vườn cà hái nụ tầm xuân. Hành cho héo hắt tấm thân, Hạ cho khủng hoảng tâm thần nữ nhi, Ngược cho cửu vĩ suy vi, Đãi cho yêu khí hồ ly điêu tàn. Thế nhưng cô Tấm chẳng màng, Vượt bao trắc trở nhẹ nhàng như mây. Muốn nhờ chim, thú, cỏ, cây Chỉ cần Tấm gọi đến thầy Mộc Tinh Thiên nhiên đệ nhất tinh linh, Bấy lâu đã sống cộng sinh với nàng. Hồ tinh mị hoặc trai làng, Trao phân gửi thận chẳng than một lời. Cày bừa, đấm bóp, giác hơi, Cưa bom, phóng hỏa nói chơi cùng làm. Hoa khôi tuyệt đối trời nam Hot girl số một từ Cam đến Lào. 20160909 Spoiler Một hôm trời nhẹ lên cao, Chợt dì thèm món tép xào bắp non. Méo mồm bà gọi: “Tấm con!” “Ra sông xúc tép một lon về xào.” “Cám đi với chị luôn nào!” “Gái ngoan chớ có dây vào đàn ông.” Mộc Tinh vốn ở rừng thông, Thủy sinh, thủy vật nó không thẩm quyền. Có con “Cám Sú” dính liền, Làm sao Tấm dám làm phiền nam nhân. Tấm đành cởi áo, cởi quần, Lội sông mò tép khỏa thân hoàn toàn. Có ông lão trượng đi ngang, Khéo trông thấy cảnh lộ hàng xa xa. Lão tên Dâm Bụt họ Hoa, Năm xưa từng bị si đa một lần. Ơn trời gặp được cao nhân, Chống cho phơi nhiễm, chuyên cần tu tiên. Bụt đi khắp nẻo, khắp miền, Hồng nhan bạc phận Bụt liền giúp cho. Có lần giữa chốn khỉ ho, Bụt ban đuôi cáo giúp cho bà bầu. Bà ta tuy sống chẳng lâu, Thế nhưng sinh được một đầu giai nhân. Ngắm mông si ngốc tâm thần, Bụt quên con Tấm xuất thân thế nào, Giật mình tìm lại thanh tao, Khoác lên dáng vẻ, lào khào cụ ông… Mùa đông lạnh quéo sò lông, Thế mà một giỏ tép sông cũng đầy. Cám đang mãi đuổi bướm bay, Xưa nay Cám được chạm tay việc gì? Khó khăn lớn nhất của dì, Là lo hết việc để đì Tấm thôi. Nước sông rét tím cả môi, Ôm theo giỏ tép Tấm ngoi lên bờ. Chợt nghe em Cám ngây thơ: “Chị ơi có vết bùn nhơ trên đầu.” “Lấm đầu chị tắm cho sâu,” “Kẻo không mấy đứa trẻ trâu nó cười.” Tấm thầm: “Cám có hơi lười.” “Mà nay chín chắn, nên người rồi đây.” Trao em giỏ tép trên tay, Tấm ngâm đầu tóc, mặt mày xuống sâu. Bụt ta từ đẩu từ đâu, Thả con chó dại vểnh râu dữ dằn. Lao vào bé Cám giành ăn, Cám ôm giỏ tép chạy băng về nhà. Chó kia đuổi riết không tha, Cám liều giữ tép của bà chị hai. Tấm ta tắm gội tóc tai, Chải đầu, trang điểm, khoan thai lên bờ, Giỏ không nằm đó chỏng chơ, Cho rằng con Cám giả ngơ lừa mình. Bị em bán đứng lòng tin, Tấm ngồi thổn thức tâm tình lệ tuôn. Thấy em gái trẻ ở truồng, Bụt ra an ủi ôm luôn vào lòng. Vỗ lưng, vuốt tóc, xoa mông: “Vì sao con khóc? kể ông nghe nào.” Thương người lạnh lẽo, xanh xao, Bụt dồn “tiên khí” ào ào phóng ra. Pháp tiên sưởi ấm thịt da, Mủi lòng cô Tấm duyệt qua chuyện đời. Thương tâm động đến lòng trời, Thuận thiên Dâm Bụt buông lời chứa chan: “Có con bống bống bang bang” “Vẫn còn trong giỏ, con mang về nhà” “Lấy credit card của ta.” “Đi mua vàng bạc về mà cho ăn.” “Cá này có chút quyền năng,” “Một mai con sẽ hiểu rằng tại sao…” Tạ ơn ông bụt thanh cao, Xã giao một lúc, Tấm chào chia tay. Mặc quần, mặc áo, mang giày. Ôm con cá bống Tấm bay về nhà. Spoiler [/spoiler
Tao đã ráng tiên phong lập thớt cho tụi mày gom lại một chỗ để con Thép nó thấy đông mà dọn đống rác ở sub box trên mà tụi bây cũng ráng tách ra cho được...
câu này chưa được vần, hay do mình văn 3 phẩy nên thấy thế đây là sửa lại theo ý mình, nếu k đúng thì đừng gạch
tại t đọc 2 câu đó cứ thấy ngang ngang chứ không thấy vần, mặc dù biết là "thần" với "phần" là đúng quy ước nhưng mà đọc cứ ngang mồm chứ không vần
1 post mà nhiều tác phẩm quá, mình lại update từng ngày sợ khó theo dõi. Bên đó để cái link qua bên này là ổn