https://www.google.com.vn/webhp?sou...VN733VN733&ion=1&espv=2&ie=UTF-8#q=huyền+đề&* Chắc là nói Suarez
Nói Gerrard chứ Suarez tuổi chim ah Mà mình nghĩ Liv đen k phải do Gerrard đâu mà do đợt dựng tượng Moyes trước cổng sân ấy, từ khi dựng cái tượng đó lên là Gerrard trượt chân, thi đấu xuống dốc cho đến tận bây giờ
phong trào thơ hai-cu của thần nhôm lan sang Anh nhợn rồi ah http://www.goal.com/vn/tintuc/hai-clb-anh-khau-chien-bang-tho/1cptta61qsocb11ulcd1thi4ip
Cái tượng Moyes là bọn nhà cái Paddy Power tự dựng mà với lại dựng đối diện Anfield chứ đâu phải ngay phần đất bọn Liv quản lý
Spoiler: Hoàng tử bé tìm về đất mẹ Không có được phong độ đỉnh cao xuyên suốt sự nghiệp của mình, nhưng Torres vẫn ở trong lòng người hâm mộ như là một trong những tiền đạo xuất sắc nhất. Quan trọng hơn, El Nino vẫn mãi là một cậu bé trong mắt những ai yêu mến anh, một cậu bé tài đức vẹn toàn. Cái biệt danh El Nino, nghĩa là cậu bé, mà Fernando Torres có được là từ các đàn anh tại Atletico Madrid khi anh gia nhập đội 1 ở tuổi 17. Torres chán ghét cái biệt danh này đơn giản bởi khi đó những cầu thủ lớn tuổi hơn đều gọi anh bằng cái biệt danh đó chứ không nhớ ra nổi tên thật của hậu bối. Tuy nhiên trong mắt người hâm mộ, không gì phù hợp hơn với Torres là biệt danh ấy. Trong mắt họ Torres vẫn chỉ là một cậu bé, ngoan ngoãn, lễ độ mà tài năng. Với đôi mắt xanh, mái tóc vàng lãng tử và phong cách nổi trội khi anh luôn mặc chiếc áo dài tay trong màu áo các CLB, Torres hiển nhiên là được tất cả mọi người yêu mến, ngoại trừ cặp đôi trung vệ xuất sắc bậc nhất thế giới giai đoạn 2006-2009, Nemanja Vidic và Rio Ferdinand, cùng với một trong những hậu vệ cánh hay nhất mọi thời đại, Philipp Lahm. Với sải chân tương đối dài, Torres có thể thực hiện những bước chạy hay thay đổi tốc độ rất nhanh. Đó là phẩm chất mà anh đã sở hữu từ khi còn là một cậu bé lên 10 và lọt vào mắt xanh của Atletico Madrid. Hơn nữa, sức rướn tuyệt vời của El Nino đôi khi còn khiến các hậu vệ chủ quan để rồi họ phải trả giá cực đắt. Lahm từng chẳng thể tin nổi một cái bóng áo đỏ mà khi anh ngoái lại nhìn sang bên trái vẫn còn ở cách mình vài mét, nhưng chỉ một tích tắc sau đã vọt lên bên phải anh, vừa kịp để tung ra cú trích bóng tinh tế. Đó là bàn thắng quan trọng nhất trong sự nghiệp của Torres ở màu áo đội tuyển Tây Ban Nha tại chung kết Euro 2008. Kế đó không lâu, cũng với một tình huống tương tự, Nemanja Vidic khi đó đang được coi là một bức tường phòng ngự của Quỷ Đỏ, lại bất ngờ bị đập vỡ thành từng mảnh vụn trong một buổi chiều Trafford mây mù. Torres mang lại thắng lợi đậm đà nhất của The Kop mỗi khi phải làm khách ở trận derby nước Anh kể từ gần một thế kỷ trước. Người hâm mộ Quỷ Đỏ vẫn chưa quên vết thương ấy, các Liverpudlians cũng chẳng ngừng mang nó ra để chế giễu đại kình địch. Còn El Nino thì đã khiến cho Vidic mất quá nhiều thời gian để đứng dậy. Ấy thế mà Torres vẫn cứ phải trải qua những khoảnh khắc tồi tệ. Trong ngày cuối cùng của kỳ chuyển nhượng mùa đông 2011, Torres bỏ lại Liverpool ở khu vực giữa bảng xếp hạng để đầu quân cho kình địch Chelsea với một mức giá kỷ lục của bóng đá Anh. Trong buổi lễ chia tay của El Nino với The Kop, các CĐV đã đốt chiếc áo số 9 của Torres bằng sự giận dữ. Từ một cậu bé được giáo viên tha lỗi quay cóp chỉ vì khuôn mặt xinh xắn, từ một chàng thiếu niên được chủ tịch đội bóng châm chước và đôn lên thi đấu ở đội 1 chỉ vì nguyện vọng, khao khát cháy bỏng của người hâm mộ về một hoàng tử Tây Ban Nha mới, Torres bơ vơ, trơ trọi. El Nino không còn được yêu quý tại Anh, như một nhát kiếm đâm xuyên đảo quốc sương mù, anh bị ghét từ Liverpool xuống đến London, một cú sốc quá lớn. Người Liverpool căm hờn Torres vì anh đã dứt áo ra đi để lại những dư vị của sự ham muốn tiền bạc và danh vọng. Người London lại khó chịu vì sao anh lại đến. Phải mất đến 24 trận đấu, Torres mới có được bàn thắng đầu tiên cho The Blues. Anh có thể được yêu mến và là biểu tượng của miền nam thủ đô Madrid, từng nhận được tình cảm vô bờ từ người hâm mộ tại Anfield, nhưng khi phải đi qua những ngày mưa, chẳng ai ở bên anh tại thành phố sầm uất, mù sương như London. Truyền thông Anh cũng được thể coi Torres là một con cá lớn, thứ mà họ sẵn sàng phóng những mũi lao tới mỗi khi muốn câu khách. Từng trận đấu tịt ngòi, từng sai lầm nhỏ nhặt của cầu thủ trị giá 50 triệu bảng đều được phóng đại lên hết cỡ. Một tình huống đá ra ngoài khi khung thành trống, vốn có thể xảy đến với bất cứ cầu thủ nào, lại biến thành sự công kích quanh năm suốt tháng. Anh vẫn cố trụ lại Stamford Bridge dưới 5 triều đại HLV, ghi những bàn thắng quan trọng, nhưng sự mệt mỏi trong anh vẫn hiện rõ. Mái đầu trọc, những đôi chân rệu rã, con tim anh chỉ hướng về nhà. Nếu Torres chọn Real khi còn là một cậu bé, chắc hẳn anh sẽ có thể trở thành một Raul thứ hai. Nhưng định mệnh đã đưa anh đến Atletico Madrid. Từ những câu chuyện của người ông, người cha và Manuel Brinas, người đã góp công lớn đưa Torres đến với Los Rojiblancos, anh chọn Atleti theo tiếng gọi từ trái tim, của truyền thống. Quả thực thì anh cũng chẳng bao giờ muốn danh vọng và tiền bạc như những ánh nhìn dè bỉu mà người hâm mộ Liverpool từng đáp về phía anh sau năm 2011 ấy. Torres muốn làm tiền đạo chỉ vì khuôn mặt của anh từng bị dính một cú sút trái phá làm gãy vài chiếc răng khi định khởi nghiệp ở vị trí thủ môn. Anh cưới người vợ mà anh quen từ khi mới lên 7 và lễ cưới cũng chỉ diễn ra dưới sự chứng kiến của hai người khác. Có lẽ anh cũng chỉ ham muốn một cuộc sống bình dị. Torres vẫn mãi là một cậu bé đáng yêu trong mắt người hâm mộ. Ngày anh trở lại Vicente Calderon, khán đài không còn một chỗ trống. Sau trận đấu mà anh ghi bàn thắng thứ 100 cho Atletico hồi tháng 2 vừa qua, Torres ngay lập tức đảo mắt để tìm Manuel Brinas, một người thầy dạy trẻ có thâm niên nhiều thập kỷ tại Atleti và không bao giờ bỏ lỡ những trận cầu như thế này. Torres chạy đến đỡ người thầy già với đôi chân run run và phải chống gậy để di chuyển, ghé tai nói rằng bàn thắng này là dành tặng ông, đồng thời cởi chiếc áo của mình cho ông để câu chuyện trở nên hoàn hảo. El Nino biết yêu thương, biết cư xử sao cho phải phép và anh cũng xứng đáng được thương yêu. Sự nghiệp của anh không hề trọn vẹn nhưng chắc chắn là anh chẳng mong gì hơn. Người London liệu có còn nhớ anh? Người Liverpool vẫn còn hát vang tên của Torres nếu có duyên tái ngộ? Chỉ biết rằng tại Madrid, anh vẫn là hoàng tử bé, trong lòng người hâm mộ, luôn là như vậy. nguồn: http://tdp.bongda24h.vn/nhan-vat/fernando-torres-hoang-tu-be-tim-ve-dat-me-389-134588.html
Nhầm nha Cò đỏ thời Houllier bộ tứ vệ hơi bị ngon đó, thủ cũng có số má ở châu Âu Nhưng tiếc là đen thôi đỏ quên cmn đi
Làm nhớ đến anh Việt hồi Tiger 98. Tứ vệ mạnh nhất khu vực cũng tèo bởi vì lưng và mưa. Nhớ bán kết 3 - 0 như lễ Tết.