Bẩn thỉu! Đó là những lời lẽ rất nhiều kẻ núp dưới danh nghĩa cổ động viên bóng đá nhằm vào Hồ Tuấn Tài, chàng trai 21 tuổi vẫn còn cả tương lai dài đằng đẵng ở phía trước. "Cứ rượu vào là hắn chửi" - Chi Phèo được nhà văn Nam Cao mô tả với hình tượng "không phải con người". Cho đến bây giờ, người ta hay dùng từ "chí phèo" để ám chỉ những con người tồi tệ của xã hội. Chửi là hành vi gắn liền với tên tuổi của gã nhưng phải có rượu mới có những câu chửi. Trang Facebook cá nhân của Hồ Tuấn Tài ngập tràn những lời chửi bới sau trận hòa của U22 Việt Nam. Những tưởng chỉ xã hội cũ cách đây bảy chục năm mới sản sinh ra những con người như thế nhưng giữa năm 2017, thời đại "văn minh" hơn thế mà rất nhiều kẻ còn chẳng bằng Chí phèo vẫn xuất hiện, thậm chí là chẳng ít. Chí phèo phải có rượu vào hắn mới chửi, đằng này nhiều "anh hùng bàn phím", "huấn luyện viên online" hay "trẻ trâu" chẳng cần rượu vẫn chửi. Cứ có vụ gì nóng là chúng chửi! Nạn nhân lần này của đội quân AHBP là Hồ Tuấn Tài. Ngay sau cú bỏ lỡ trong trận hòa Indonesia, trang Facebook của cầu thủ U22 Việt Nam tràn ngập những lời chửi rủa với những lời lẽ thậm tệ. Người viết băn khoăn không hiểu trong số những kẻ buông "lời vàng ý ngọc" trên trang cá nhân của Tuấn Tài, có bao nhiêu phần trăm thường xuyên theo dõi bóng đá, hay chỉ xem một vài trận đấu rồi hùa theo một số kẻ quá khích tìm cách vùi dập một chàng trai mới 21 tuổi? Có thể Tuấn Tài trận vừa rồi chơi không tốt nhưng chẳng gây tội lỗi gì nghiêm trọng để người ta phải đối xử như thế. Lỗi ư? Trách nhiệm ư? Nếu suy xét đến cùng, hãy trách huấn luyện viên, hãy trách cả một nền bóng đá tìm ngọn bỏ gốc khiến Tuấn Tài phải hứng chịu tất cả búa rìu dư luận. HLV Hữu Thắng lẽ ra nên đưa thêm một tiền đạo khác vào sân (Đức Chinh hay Thanh Bình) thay vì đặt tất cả kỳ vọng vào Tuấn Tài. Ông vẫn còn một sự thay đổi người trong tay. Như cách HLV Hữu Thắng giải thích sau trận đấu, ông muốn đặt tất cả kỳ vọng trên hàng công vào Tuấn Tài. Và khi là người được chọn duy nhất, anh phải đứng trước áp lực: Người hùng hoặc kẻ tội đồ. Đáng buồn thay trong ngày đầu tiên của "tháng cô hồn", Tuấn Tài được chọn để trở thành kẻ phản diện, để người ta trút tất cả sự buồn bực, thất vọng. Hồ Tuấn Tài bỏ lỡ cơ hội sau đường căng ngang của Văn Toàn Nếu xét xa hơn, Tuấn Tài cũng chỉ là nạn nhân của cả một nền bóng đá. Không phải cho đến bây giờ, vấn đề thiếu tiền đạo nội có chất lượng mới được đặt ra. Thế nhưng ba trận thắng như chẻ tre trước các đối thủ như Đông Timor, Campuchia hay Philippines như một liều thuốc tê khiến người ta tạm quên điều đó. Và Tuấn Tài chỉ là nạn nhân phản ánh đúng thực trạng của bóng đá Việt Nam mà thôi. Ở câu lạc bộ Sông Lam Nghệ An, Tuấn Tài phải dự bị cho những ngoại binh như Henry Shackiel hay Olaha Michael. Trăm hay không bằng tay quen, việc không được ra sân thi đấu thường xuyên chắc chắn khiến Tuấn Tài không có cảm giác tốt nhất về không gian để di chuyển cho hợp lý hay tung ra những cú dứt điểm. Đó cũng là đặc điểm chung của rất nhiều chân sút trẻ của bóng đá Việt Nam hiện nay khi bị "nhốt" quá lâu trên băng ghế dự bị ở cấp câu lạc bộ để nhường chỗ cho các ngoại binh có thể hình, thể lực tốt hơn. Những đám người mù quáng đâu có hiểu điều ấy, chúng chỉ "chửi" như một cách để giải tỏa sự buồn bực trong cuộc sống hay tệ hơn là hùa vào với kẻ khác. Hồ Tuấn Tài nói cho cùng chỉ là một hiện tượng, một cái bia đỡ đạn cho những vấn đề thuộc về bản chất, vốn trách nhiệm phải thuộc về "người lớn". Giả sử Hồ Tuấn Tài ghi bàn trong tình huống cuối trận, thay vì những lời chửi bới, chàng trai 21 tuổi sẽ được tung hô lên mây. Chắc chắc không ít những kẻ đang buông lời chửi ngày hôm nay sẽ tham gia vào đội ngũ khen ngợi nếu cú sút ấy thành bàn. Có thể ngẫu nhiên, cũng có thể Tuấn Tài muốn tìm sự bình yên trong quãng ngày giông bão, ảnh giới thiệu trên trang Facebook của chàng cầu thủ trẻ đăng hình ảnh Đức Phật Tổ. Người viết cho rằng đó cũng là một lời nhắc khéo dành cho những người phát ngôn thiếu suy nghĩ: Khẩu nghiệp là nghiệp nặng nhất của đời người. Vết thương bạn gây ra trên thân thể người khác còn có ngày lành, còn vết thương gây ra do lời nói thì chẳng biết khi nào mới lành lặn được. * Bài viết thể hiện quan điểm của người viết. Nguồn: http://bongda24h.vn/sea-games-29/ho-tuan-tai-va-chi-pheo-cua-thoi-hien-dai-423-166707.html
thấy chửi cũng hơi quá nhưng có 1 ông trên fb bảo thế này: bạn đi làm ko làm được bị sếp chửi thì bình thường, còn cầu thủ đá tồi bị chửi lại ko đúng là sao
ĐM đá ngu như chó ĐM trận sau thua mẹ đi để cho lão thắng độ cút khỏi ban huấn luyện, cho lão Đức nổ ngã ngựa
Thằng sếp nó trả tiền thuê mình làm thì nó có quyền chửi nếu như mình ngu, làm mất tiền của nó. Trong những thằng chửi có thằng nào thuê thằng cầu thủ đá không?
Tiền nuôi cẩu thủ đi đá seagame là ngân sách quốc gia thế nên ..... Sức đâu mà đá nữa văn toàn trận sau còn không biết đủ sức mà ra sân không nữa là
So sánh như vậy nè: - Bạn ko (hoặc có) làm sai, ba mẹ bạn vẫn chửi => ko sao. - Bạn ko (hoặc có) làm sai, bà hàng xóm chửi => có sao //bả "có sao" thì tùy năng lực đứa bị chửi Bà hàng xóm ko được phép dùng những từ nặng nề như mẹ bạn. Nếu không, bả sẽ "có sao". Mặt khác, bọn chửi đa phần là thành phần trẻ trâu, thiếu kiến thức nên chỉ chửi đổng, thể hiện thái độ mất dạy. Người hiểu biết sẽ có lời nhận xét nhẹ nhàng hơn, kèm theo lời lẽ phân tích.
Giải này mà bị loại thì đắng quá 3 trận đầu ăn đậm, hiệu số thì cao. Éo ai ngờ chỉ hoà 1 trận, thua 1 trận mà bị loại đâu. Kì vọng của lão Đức thì rõ cao, mà hội CP XT thì seagames đầu cũng là seagames cuối. Vụ này mà thua thì chắc báo chí chửi cho ủng mả luôn.
Nãy thấy con Malai nó chạy về đích ở nội dung đi bộ hãi vl. Xác định Seagames là chỗ kiếm tiền cho các cốp của Asean thôi. Muốn xem thể thao thật thì đừng mong chờ nhiều ở Seagames, có thì xem mấy môn khó ăn gian á.
ai bảo bạn sếp là thằng trả tiền? Thế thằng trưởng phòng nó trả tiền gì cho mình? Chưa nói kiểu đội trưởng trưởng ban
nói trả tiền thì tiền ngân sách, được đầu tư nhiều cũng vì dân VN chuộng bóng đá mà thực ra thấy cái thể thao thi thố này hơi vô nghĩa kiểu những môn mà nhiều người chơi thì oke có tác dụng kích thích toàn dân tập thể thao, chứ vài môn trời ơi đất hởi chỉ vài chục người 1 nước tập thì đầu tư lấy mỗi huy chương mà quên mịa cái gốc của thể thao
Vấn đề là dân thích xem đá bóng, chứ cái môn thông dụng nhất là điền kinh toàn cái dễ tập thì có mấy khi người ta xem.
dạo gần đây bóng rổ đang lên từ năm ngoái có giải đấu chuyên nghiệp thu hút giới trẻ coi khá đông có khi đầu tư các môn thể thao mới có khi hay hơn là cứ cố đấm ăn xôi các môn truyền thống
Đọc báo thấy thống kê Thái đá với VN thắng 12, hoà 5, thua 2. Tỉ lệ thắng của VN là 2/19, hơn 10% một tí. Thế thì tư cách gì gọi bọn nó là kình địch?