Hì, nói thật là sự vụ chỉ mới bắt đầu rục rịch, nếu 0 có gì trở ngại thì phải ra tết, đầu hè sau mới khai trương, còn chặng đường dài. :P Thâu nhập thì tôi chỉ mong 0 lỗ nhiều, cố gắng hòa là đã thành công rồi, quan trọng là có chỗ cho chính mình tập tành tử tế và tạo phong trào cho đám thanh niên ở đây, thấy chúng nó vật lộn với mấy cái máy lởm khởm gia công cũng tội. Ông già tôi phán: mày 0 làm thuê, party với ai dc, chỉ làm chủ dc thôi, cố mà phát huy sở trường! Bản thân tôi cũng 0 phải muốn hưởng thụ nhiều, mà thích nhất là dc chia sẻ sự sung sướng với anh em (họ thôi, tôi con 1), bạn bè (có vài đứa thân), kiểu anh hùng rơm, nghĩa khí rởm ấy mà, nếu mình khá lên dc thì mới thoải mái vui vầy, giúp đỡ chúng nó dc. Hồi 20 tôi "lập ngôn": nếu dc sống 1 cuộc đời thoải mái, 0 có gì hối tiếc thì 50 tuổi là quá đủ! Sau 10 mục ruỗng, nay tôi nguyện: chỉ cần 10 năm như thế thôi là trọn vẹn. Các vị thấy tôi đủ hâm, đủ dở hơi chưa?! Vì thế nên, tôi đi đâu cũng có người quý, thậm chí ngưỡng mộ, nhưng ai muốn ở gần 1 thằng dư lày?!
Đầu tư phòng Gym tôi thấy trúng phết các thầy ạ. Căn bản là, ở cái đất HN này, tôi chưa tìm được cái phòng Gym nào mà vắng với yên tĩnh để tập cả
Hôm nay sao tôi nghe thày @Vua yết kiêu kể chuyện, vui vui, rồi thế là tôi cũng le lói một hướng đi khi về VN. Đỡ lo hơn một tí các thày ạ. Độ này cứ lo lo lúc về ko biết làm gì ra tiền. Về chắc cầm được chục củ (tiền công đi cởi truồng của cả năm), rồi làm gì tiếp đây. Tôi biết giải phẫu học, biết vẽ... Giờ thì tôi nhẹ nhõm hơn tí ti, thời gian tới tôi suy nghĩ kỹ hơn và mong là có được một kế hoạch tốt cho tương lai. Xem nào, trong tuần này tôi cố gẵng vẽ thêm hai bức nữa. Theo lời khuyên của 1 ông giáo, tôi cần khoảng 6 bức, sau đó đến gặp 1 phòng tranh trong phố. Đó là hy vọng cũng là mục tiêu trước mắt, rõ ràng nhất mà tôi có để có tiền. Có nhiều tiền chút để về, mọi thứ bắt đầu lại sẽ dễ dàng hơn.
nếu thày có về thì giờ nhắm xem được nhiêu, lúc về mỗi tháng tiêu bao nhiêu, đặt trường hợp khó nhất là tự sống, ra ngoài thuê nhà, tự ăn uống, điện nước, đi lại, không ai giúp đỡ thì với chỗ đó tiêu dc bao lâu. Từ đấy đặt ra quota cho bản thân. Cái này tôi rút ra sau khi chân ướt chân ráo lên helsinki với 500 eur trong túi, không ăn trợ cấp từ gia đình và mất status sinh viên (sv dc hỗ trợ nhiều lắm ở bên này), chật vật 2 năm mới dần dần ổn định, nên tôi nghĩ về VN cũng không khác lắm
Nhà thày nói làm tôi hơi gờn gợn. May quá thày nhấc lên. Xem nào, nhà thì về ko phải lo. Về tiền ăn tháng đầu khoảng 1tr5, tiền đi lại tôi mua xe đạp và vé xe bít tháng. Vị chi hết tầm 2 cụ. Tiền bên này, tính đến khi về cầm được 500€. Tầm 12 cụ. Trừ đi 2 cụ ở trên là tôi còn 10 cụ. Ngày đầu tiên về đi chào họ ngoại, thắp hương cụ. Hôm sau về quê nội, thắp hương với thăm ông già. Hôm sau sang chào thày giáo. Sang tuần tôi sẽ đến các lò luyện thi để vẽ. Mong sẽ thật đẹp rồi làm việc với bên họ để hợp tác cho các tiết phụ đạo về giải phẫu học nghệ thuật. Lợi nhuận cưa đôi. Đấy đấy là cách tôi kiếm tiền khi về. Phải kiếm ngay được tiền khi về, ko vỡ mồm. Còn từ giờ đến khi về, ngót 6 tháng, thêm đồng nào tốt đồng đấy. Thày có góp ý gì chỉ tôi nghe mới.
thày tính được như này là chuẩn rồi, hơn tôi lúc mới lên helsinki cứ nghĩ ai nhận mình thì mình làm cho họ (cuối cùng 4 5 tháng chả ai nhận trừ người quen cho làm mấy buổi 1 tuần vì thương chứ ko tuyển mình vào làm). Có 1 cái thày cần lưu ý, chỗ bôi đen, làm thế lâu dài hay ngắn, ngắn là bao lâu, mà dài là bao lâu, có giúp mình ổn định không, ước chừng thu nhập được bao nhiêu. Nếu ngắn thì 6 tháng không mà dài thì được 1 năm không, cơ hội phát triển (là mở rộng công việc hay chỉ làm để đấy rồi 1 thời gian lại phải kiếm chỗ khác). Và cuối cùng là, nếu không ai cho mình vẽ thì làm dư lào. nói chung những câu hỏi trên là chỉ để thày giữ cho mình tránh xa thất nghiệp và có chuẩn bị trước nếu rơi vào cảnh đấy thôi. Tôi ko rõ gia đình thày hay bản thân thày như nào, nhưng dù là ở đâu thì thất nghiệp thời gian dài nó cũng kinh khủng lắm, bản thân tôi đi làm startup (vâng, bọn startup chết tiệt mà báo chí đã vẽ vời tung lên giời), dc 4 tháng gặp họa, thất nghiệp gần 1 năm trời, từng có lúc tính nhảy đường ray nên chia sẻ tí kinh nghiệm
Nói ra hơi thẹn với các bác, tiền đó trích từ khoản dư khi gia đình tôi bán hết nhà cửa trên Hà nội về quê sống. Về quê ngoại thì dư ít nhưng dễ làm ăn hơn, về quê nội dư nhiều nhưng lại khó kiếm cơm. Bác chủ thớt về Vn cứ liên hệ với mấy thầy thân quen, các thầy trong MTCN 0 thiếu gì việc ra tiền đâu, nếu dc làm 1 chân trợ giảng luyện thi cho các thày thì vừa nhàn vừa có xiền!
Sau mấy chục lần đánh Vietlot hôm qua tôi mới trúng dc cái giải bét 30000vnđ các bác ạ, hạnh phích quá! Hồi ở trên HN, quanh năm tắm nước ấm, về đây, muốn tắm nóng lạnh phải sang nhà họ hàng dùng nhờ, mình khó chịu nên tập tắm nước lạnh từ hè đến h, cũng quen dần, mấy hôm rét, dội nước đến đâu da thịt tê đến đó, người bốc hơi ngùn ngụt. Bà già cản 0 dc, đứng ngoài rình!
nhất bác rồi nhỉ, phụ mẫu lo lắng thế còn gì, chả bù cho toi ... mới đây mẹ toi vừa chửi toi trùng ăn kut xong, nghe thấy suy sụp vkl bác ạ, buồn quá chả thèm nói qua nói lại nữa
trùng ăn kut là chi vậy bác? Bà già tôi hết lòng vì gia đình nhưng nhiều khi tâm tính thất thường nên mệt lắm, nhà có 3 người nhưng chuyện lớn nhỏ gì cũng phải cãi nhau, tranh luận như bầu cử Mỹ mới dc việc. Tôi ngang bướng bẩm sinh, mẹ nói 10 chỉ nghe 2-3 đã thấy tù, nếu răm rắp nghe lời mẹ như các soái ca fim truyền hình thì còn thảm hơn nhiều, để lúc nào tôi trải dồi cho bác nghe!
Kệ thây đi bác, 2 mẹ con thằng bạn thân tôi hay cãi chửi nhau như phường chèo. Mình đứng nghe cũng... zui tai! 2 ông đàn anh của tôi theo mẹ hoàn toàn, tuy làm ăn rất khá, nhưng đều gặp vấn đề lớn trong tâm lý và tình cảm, về lâu về dài còn nát hơn anh em mình. À, sắp hết năm rồi, hy vọng bác gặt hái dc 1 chút thành tựu! Nhớ lời "thử thách" của tôi bên topic Cô đơn 0?
Cuối năm, tập thể bộ môn lên đây làm cái tổng kết năm học nhề các thày. Xong làm cái mục tiêu cho năm sau. Đm vỗ tay vỗ tay. À, tối hôm kia 9r tôi ra thư viện ôm về mấy quyển sách. Trên đường về tối tối thấy cái đéo gì trên đường. Ồ, một con bồ câu bị chết. Mất mẹ đầu, thịt ở cổ bị rỉa hết, thân thì bị róc lung tung. Đm nghi bị mèo giết. Nhìn con chim, tôi thèm thèm. Đm nhất định phải mang về. Xong tôi đi thêm đoạn tìm cái gì đấy gói nó vào thì máy quá có cái thùng rác (đm phải chờ người ta đi hết mới dám lục ko nhục nhục), xong may quá có cái hộp các tông con con. Con chim nằm trong xưởng hn ba hôm rồi các thày. Chưa có mùi. Chắc ngày kia mới lôi ra vẽ được vì còn đang vẽ dở quả bỉ.
Tôi vừa mơ thấy sóng. To vkl các thầy ạ. Mai tôi sẽ đi đánh con 85,58, có thầy nào theo ko. Hình như cái chỗ này tôi mơ mấy lần rồi thì phải, lúc mới thức dậy còn cứ đinh ninh là hồi xưa nhà mình đi xe trên quốc lộ xong tiện tạt vào. Căn bản là nó như một cái đầu b vậy, đéo hiểu có cái biển nào như c vậy ko các thầy nhỉ. Tôi mơ thấy tôi cứ đi xuống một con dốc trên cái đường quốc lộ bụi mù hai bên cảnh vật như dương cụ, y như cái ql1A. Dốc vkl, hai bên là mấy cái hố bụi cây gai, thằng nào có đi xe máy ở đây đéo cẩn thận là rơi cmn xuống hố ngay. Xong tôi đi đến một cái đoạn cua, từ chỗ đấy nhìn xuống cái biển phía dưới. Cát thì đen xì, nước thì đục ngầu, nc là như đầu nam dương thần kiếm. Kiểu cảnh vật phối như là đang giữa cái ql1A bụi bặm, đùng cái xuất hiện một cái biển xấu nhất cm trần đời, vừa bụi vừa bẩn. Đéo hiểu ngoài đời có cái vùng biển nào như thế ko nhỉ. Xong sóng của nó thì hung hãn vl, nước đã đục, sóng thì to. Thế là tôi đang đi đến chỗ cua thì thế l nào sóng đánh đập vào vách núi ở dưới, vung toé lên cao thành cả một bức tường nước lẫn bùn. Đkm tôi hoảng vl, quay đầu chạy bán sống bán chết mà vẫn bị nước nó bắn vào người . Xong cả cái đoạn đường quốc lộ đấy biến thành biển, tôi phải bám vào mấy cái thanh ta luy bên đường để khỏi chết chìm. Nc là giấc mơ đéo có màu hay ho, lãng mạn gì thì phải. Mai tôi sẽ đánh con 85.
Nc là sắp hết năm rồi, mà tôi thấy mung lung lắm. Dạo này tôi nghĩ mà thấy nản quá. Các thầy đa phần xác định được đam mê, con đường sự nghiệp và công việc mình sẽ theo tới chết. Còn tôi vẫn lom rom lắm. Tôi đang e là tôi đéo thể theo được công việc IT này đc, căn bản nó chán vl, đéo có đam mê, đéo muốn làm. Chẳng lẽ lại cứ thế suốt đời. Xong lại cứ thấy mấy thằng chăm làm, và giỏi mà bảo đấy nó thế cơ mà. Nhưng mà có cc, theo ý tôi thì chúng nó đam mê thì mới đc thế, chứ đéo thích thì dí b thằng nào làm đc như vậy. Đơn cử như trước tôi thấy nhiều người cứ hào hứng bàn luận về mấy cái máy điện thoại mới, về công nghệ mới hay về mấy thằng đầu nam dương thần kiếm doanh nhân, tỷ phú gì đấy, hao hức vl. Riêng tôi thấy chả có vị hồ bách thảo gì. Xong cứ hay chửi mình đéo hoà đồng, tôi cũng nghĩ hay do mình kiểu gì mà sao thấy câu chuyện nhạt vl vậy . Nhưng từ khi đi học đàn, thì tôi mới giật mình nhận ra là, đm mình thích nói chuyện, thích hóng chuyện về các tác phẩm nhạc, về cuộc đời của mấy ông đầu nam dương thần kiếm nhạc sỹ gì đó, về đời sống ae văn nghệ sỹ, về các loại đàn vkl. Mà thằng mình nó cũng chan hoà, mau mắn khác hẳn bình thường, cứ như vừa hút cần vậy. Thế là tôi mới ngộ ra là mình chả có tý nam dương thần kiếm gì thuộc về mấy cái thứ kỹ thuật với lại kinh tế cc j, chả có tý hứng thú nào về mấy cái bỏ mẹ đó Tôi đang tính đi học vẽ tay các thầy ạ, đéo có lớp có khi tôi ra cmm lò luyện thi hỏi xem sao. Học chơi thôi, trước hết là cho thoả cái ham muốn học vẽ của mình, sau biết đâu có thể chuyển được nghề . Thầy Ra Rồi về VN, giá mà được theo thầy tầm sư học đạo thì tốt biết mấy
đam mê là ko đúng. Tôi xác định là đã kiếm dc nghề nào thì cố mà thành người giỏi nhất, vì mình cũng ko trẻ và gia đình cũng ko phải khá giả thoải mái gì để mà có thể cho mình ăn bám dc. kể lể tí để mọi người hiểu, hồi xưa 20 tuổi tôi xin đi du học, phần nhiều là chạy trốn gia đình, thêm cái bên này miễn học phí, chỉ tốn tiền sinh hoạt nên cũng ko khó lắm. Năm 1 thì ko nói gì vì trẻ trâu, thoải mái. Hè xong về thì chủ nợ nó quậy phá, ông già thì trốn đi để nó khỏi tìm. Lúc ấy tôi vừa mới bị bồ đá, đang buồn nhìn thấy gia đình thế tôi tỉnh luôn. Sang năm 2 tôi đi xin việc đủ nơi, ai cho gì cũng làm, dù là nó lợi dụng, miễn kiếm dc xu nào hay xu ấy, từ hái dâu, lau dọn, hay cái tôi làm suốt 4 năm là giao báo, cốt chỉ để ko phụ thuộc vào gia đình nữa. Ngày lễ, ngày nghỉ, hè, đông, -30 hay 30 vẫn cứ đẩy báo hàng trăm căn nhà, cốt chỉ kiếm 150 180 eur 1 tháng trả tiền nhà. Tôi còn nhớ cái ngày noel năm 2012, cả cái khu vực có đúng 1 mình tôi ở ngoài đường, còn tầm hơn 100 nhà, lúc ấy là gần 8h tối, bão tuyết, thuốc lá hết, zippo cũng đéo còn xăng, lạnh kinh hoàng. Nhìn vào mấy căn nhà thấy người ta ăn tiệc, chúc tụng nhau mà tủi thân vl. Tết 2014 về, nhà thì đã bị siết nợ, ông bà già li dị, ông già trốn đi tỉnh, thuê cái nhà ở Quận 12 để bà nội có chỗ ở với có chỗ đi đi về về. Tôi càng quyết tâm phải mua dc cái nhà cho ông già với bà nội, mua 1 cái chung cư ở Gò Vấp cho mẹ tôi để đi làm cho tiện. (cơ mà trong túi lúc ấy có mấy trăm eur thôi). Sau đấy đến 2015, tốt nghiệp lên helsinki xin việc, vẫn với ý định giúp đỡ gia đình, cơ mà đời đéo như mơ. Tốn mất nửa năm giời mới xin dc việc ở 1 cái startup nhỏ. Làm từ tháng 11 thì đến đầu tháng 2 phải làm dạng chui vì visa bị từ chối, thế là lương đã thấp, còn đéo được nhận xu nào suốt từ tháng 2 đến tháng 8 có visa lại. Chưa kịp nhận lại lương thì cty báo phá sản . Trừ 4 tháng đấy đi làm chính quy ra thì ai cho gì làm nấy, kể cả làm thuê trên mạng cho cái bọn cá cược online để kiếm tiền. Đợt mất visa đấy stress đừng hỏi, làm thì cty nó còn cho 400 500 tiêu tiền nhà, ko làm thì nó đéo cho, đéo có tiền, mà đã thế toàn làm 16 18 tiếng 1 ngày. Chưa kể cái đợt đấy, bà nội tôi mất. Hôm ấy vừa vào chỗ làm thì con em báo, bàng hoàng luôn, vừa ko visa, vừa ko có tiền, mà hôm ấy phải làm để cty nó ra app 2 hôm sau, làm đến 4h sáng mới về nhà. Nguyên 1 ngày chỉ muốn cầm dao xiên chết mấy thằng bỏ mẹ làm cùng vì cứ đòi hỏi sửa đi sửa lại. Cắn răng làm vì hy vọng cty bán dc sản phẩm, có tiền thì sau mình có visa đỡ khổ, ai dè nó phá sản, còn nợ tôi mấy nghìn Giờ thì tạm yên ổn, đi làm cũng gần 1 năm rồi mà cứ vài tháng lại gửi ông già 1 cục tiền nên chả dành dụm gì được. Nôm na thế, nên tôi thấy, đéo cần đam mê mẹ gì cả, đói thì phải bò, đam mê chỉ dành cho người có điều kiện.