Ngày trước cũng chả có ai chỉ mình phải làm gì, mò mẫm rất lâu. Giờ tự mình chỉ mình và chỉ luôn cho người khác.
Không có ai chỉ lối thì như người đi trong đêm tối mà không có đèn. Sẽ có người đến được chỗ ánh sáng hoặc con đường cần đến, nhưng cũng trầy da tróc vảy do bị vấp, bị té nhiều lần. Nhưng có người thì bị vấp bị té mà mãi không thấy lối ra ở đâu.
Giỏi dc nhanh và bền, ko bị suy mòn hay lụt nghề dc là do tự mày mò, tìm tòi, đúc kết dần mà ra. ^^ Có nh ng, khi rối ren, lần mò mãi ko dc, ng ta cần lắm 1 lời khuyên, 1 sự quan tâm, chỉ dẫn. Nó có thể giúp ng ta "thoát" dc cái đường hầm u tối đó đấy. Thằng ku kia là dạng vậy. Đầu óc toàn treo ngược cành cây. Nó lớn tuổi rồi nhưng nó ôm mộng tưởng vào cái nghề có tuổi đời quá ngắn (hát hò, nhảy múa) trong khi bản thân lại ko hề có gì nổi trội, từ ngoại hình, chất giọng , trình độ, kinh nghiệm sống, lối ứng xử trong cuộc sống đến gia thế. Muốn sắm sửa cái gì cũng ko xong vì ko có tiền (chứ ko phải là ko có nh tiền). Mắt thì cận đến độ bỏ kiếng ra có thể ko thấy dc cái cột nhà trc mặt, đi còn đụng côm cốp. Gào 1 thời gian đã khàn giọng, viêm họng, thuốc thang tùm lum, lắm khi tiền trong ng chỉ đủ mua thuốc. Xuất phát điểm quá thấp, vào nghề quá trễ, ở cái tuổi chạm đầu 3 tới nơi, cái gì cũng ko bằng ng ta, cạnh tranh thì ngày càng gay gắt, đeo bám dc cái gì? Khổ mình, khổ gia đình. Sis "tẩn" nó cả năm trời nay mới bớt dc và nhận thức ra dc nh hơn nhưng vẫn chưa đủ thấm. Phải thời gian nữa. Giờ cho "lao động khổ sai" để nếm trải và học dần. Vậy mới là vấn đềcủa cuộc sống. Con ng cố gắng tìm niềm vui khi có nỗi niềm nhưng sự thật là dù vui cỡ nào đi nữa thì cũng ko thể nào cởi bỏ dc nút thắt trong lòng, đành phải trút tâm tư ra khi đang đùa vui thôi.
Thời sis còn thì em đang bận cầy game có tham gia gì đâu , em tham gia thời po có lỗ chuẩn bị nghỉ rồi . Sau đó thì em cũng off vì công việc và ... bạn gái, khi quay trở lại thì thấy ông tướng dungsc đang tư vấn nhiệt tình cho tất cả mọi người ở tất cả các topic ...
Nói về thay đổi Con người về bản chất là khó đổi, có thể giấu nó kỹ càng nhưng chỉ cần một tác động nhỏ là bung cmn ra luôn
Chuyện 1 thằng mắm vố khác. Stress thiệt. Nó nợ mình tiền hàng từ đầu năm đến giờ. Mình tạo cơ hội cho nó để nó từ từ kiếm tiền trả mình đến tận thời điểm này. Lâu lâu nhắc nó cố gắng cày cuốc kiếm tiền trả mình. Thế mà đi đòi nợ còn hơn đi xin tiền. Mình là nạn nhân mà chả khác vẹo nào nó mới là nạn nhân. Lần nào nhắn bảo trả tiền tau thằng kia là y như rằng, em bận lắm, em đang mải cái này, em đang mải cái kia. Có 8m thôi à. Gia đình thì giàu sụ, nuôi ốc hương với tôm hùm. Nó thì du học Canada nh năm về. Khởi nghiệp thất bại (cái thất bại này ta thấy ngay từ đầu, ngăn cản nó lao vào thì nó cho là ta bàn lùi, nó hung hăng với ta, muốn chứng tỏ với gia đình nên ko thèm nói gì với gd). Vốn có 1 mà vay tới 10. Vốn lận lưng để mà dự trữ, để mà cầm cự ko có, thế mà dám liều lĩnh "lao đầu vào lửa". 1 cty cáng đáng méo xong mà còn ráng lập thêm 2 cty để cày. Ko biết với 2 cty mới thì ntn, riêng cái cty cũ là đang nợ nần bốn phía, nợ đùm đề, nợ ng già (chủ cho thuê nhà), nợ cả những thanh niên khác chập chững lập nghiệp nhà nông hoặc đóng tủ kệ... Bà thím nó chứ. Nó bận kệ mợ nó chứ. Thiếu thì phải trả. Cứ lấy lý do bận bịu, đang đi chỗ nọ, chỗ kia để mà lờ đi hoài. Thà nhẫn tâm thấy nó ko có hàng bán còn hơn thương nó 1 cái mà hại thân mình. Gruuuu.
Cái đó nó là tính sis ơi, nhà giàu hay nghèo không liên quan. Muốn đòi nợ thì phải tìm điểm yếu của nó trước sis ạ, rồi cứ nhẹ nhàng xoáy vào cái điểm đó là nó tự giác mang trả thôi. Đành rằng mình tốt với người, nhưng tốt như thế nào lại là câu chuyện dài.