Xin giải thích ý nghĩa cái bìa sách. Đếu liên quan lắm, thấy quán cà phê thầy hay ngồi trên reddit, chắc có gì đặc biệt. Hoặc có thầy nên đặc biệt https://www.reddit.com/r/VietNam/comments/d7mv2l/my_favorite_place_in_hanoi/
Biên Hòa một ngày không buồn nhưng trời vẫn mưa, sau những tiết học buổi sáng đầy căng thẳng vì phải đối mặt với cơ hồ là sách vở, bút viết thì tôi mới được nghỉ ngơi mà ăn trưa. Ra quán cơm bình dân gần đấy, định bụng trưa nay phải đánh chén một bữa ra trò với gà kho và giá xào lòng gà để hồi sức. Đang chờ tới lượt lấy cơm thì có cú điện thoại của bưu tá tiên sinh báo rằng tôi có bưu phẩm. Ấy thế nên tôi vội bỏ không lấy cơm nữa mà ráng hết chút sức tàn còn lại vượt hơn chục mét đường vỉa hè mà đi lấy món đồ đó. Cuối cùng sau bao ngày chờ đợi, thì trên tay tôi giờ đây là cuốn Đi Tây của Doan - thầy tôi. Vốn Doan đã úp mở với cánh anh em đồng đạo trong xó xỉnh B50 từ trước, tụi tôi cũng có cơ hội được đọc lỏm dăm bản nháp với đầy đủ ngữ nghĩa chưa qua biên tập. Thế nhưng tôi vẫn cảm thấy bồi hồi khi đọc những dòng tự sự của Doan về quãng thời gian sống và học tập ngành Mỹ thuật giải phẫu tại xứ Phú Lang Sa xa xôi cách biết bao ki-lô-mếch đường chuột chạy. Sách kể về những câu chuyện với những con người, con vật, sự vật... đều có thật, tôi xin cam đoan là như vậy vì tôi vẫn thường theo dõi Facebook của Doan. Tôi xin dừng phím tại đây, sợ rằng gõ tiếp sẽ kể tất tần tật nội dung tác phẩm này mất; lúc đấy Doan dỗi Doan xóa bạn tôi thì lại khổ.
Ở trong trang đi Tây đã có truyênn mới. Tôi bốc mẹ lên đây cúng anh em. ... Ở Tây, tôi ghét nhất là trò bắt tay. Hở ra là bắt tay. Không quen biết cũng bắt tay. Quen biết thì càng cần bắt tay. Đàn ông hay đàn bà bắt tay tuốt. Mọi người, ở mọi lứa tuổi, tại mọi địa điểm đều bắt tay nhau. Thật mất vệ sinh. Tôi cùng các anh em bạn học, đến trường hôm nào cũng hỏi nhau khỏe không và bắt tay. Tay các bạn nam mềm mềm giống tay các bạn nữ. Chắc chưa cầm gì nặng quá cái bút bao giờ. Mà cũng việc đéo gì phải cầm cái gì nặng. Còn các bạn nữ thì hầu như chẳng bắt tay với tôi bao giờ. Bọn tôi chỉ chào nhau nếu chưa thân. Thân rồi thì bọn tôi quẹt má vào nhau. Quẹt má với các bạn nữ tôi cũng không thích lắm vì tôi cảm thấy rất mất tự nhiên do hai tay không biết phải để đâu. Đặt lên ngực các bạn ư? Không, tôi lịch sự, tôi đặt lên vai thật nhẹ nhàng. Hoặc tôi giữ lấy hai quai ba lô của tôi. Để hòa hợp hơn với một nền văn hóa mới, từ khi nhận ra rằng việc bắt tay là hoạt động thường nhật, tôi đã dừng hẳn thói quen đi vệ sinh sau khi rửa tay. Tôi kệ. Tôi cứ bàn tay bẩn thỉu của tôi đi phăng phăng khắp nơi mà bắt hết tay ông này đến tay ông khác. Nhờ thói quen sinh hoạt hết sức tởm lợm này mà trong giao tiếp tôi tự tin hơn rất nhiều. Nhờ đó tiếng tôi cũng khá hơn. Tôi gặp gỡ và quen biết được nhiều hơn. Bắt tay nhiều hơn. Sức đề kháng của tôi nhờ vậy cũng tốt hơn. Mấy năm ở Pháp tôi chẳng ốm vặt bao giờ. Hóa ra cái trò bắt tay nó lại lợi hại đáo để đến thế là cùng.
Tôi xác nhận đã ck nhá. Để tôi thêm bác lên danh sách trang 1. Mà nhắn tôi cái tin về tên, sđt và địa chỉ mới.
Chúc thầy bán đc nhiều sách . Sẽ mua ủng hộ thầy . Phiền thấy phác họa lên trang ngoài cùng sau bìa 1 hình giải phẫu học đc ko p/s : Liên hệ ai để có thể mua đc sách của thầy ?
Sài Gòn ơiiiii Tôi vừa cập nhật lên trang 1 luôn rồi nhé https://www.facebook.com/events/2242648869359316/?ti=icl