Không phải ăn điểm cái lồng tiếng, mà là chiếu giờ vàng, lại đúng tâm lí phụ nữ bây giờ. Còn nội dung của nó còn thua bản gốc. Lại được cái cộng đồng mạng nó bơm lên. Chứ nói thật. Diễn xuất như cc. Trừ vài diễn viên gạo cội thì mấy thằng trẻ diễn như cc vậy. Nhất là cái thằng bạn lúc đầu chăn con em. Diễn viên đọc thoại quá gồng. Không tự nhiên. Thu âm thì kém, nhạc nền át cả thoại. Nội dung vớ vẩn, không có tính nhân văn. Cổ suý cho con gái bỏ chồng. Có mấy con dẩm bây giờ mới thích, chứ đàn ông đa số xem đều chửi như cc.
Vừa xem xong. Công tâm thì phim rất khá so với mặt bằng phim VN. Còn cảm nhận phim này bằng cảm xúc, bỏ qua yếu tố phê bình nghệ thuật của các giáo sư phim ảnh học, thì thế hệ 7x-8x đời đầu xem mới thấm, còn thế hệ sau, xem không cảm được đâu, sẽ thấy nhạt. Coi đoạn e HL lên xe honda anh Dũng chở, anh Ngạn lai xe đạp theo, mắt long sòng sọc ..nhớ ngày xưa vl. Nhà mình kg có đk, cấp 3 vẫn đạp xư đi học, trong lớp thì hầu như bọn nó đi honda cả. Tủi thân, tự ti không dám cua em nào. Mấy em Crush về toàn đi với mấy thằng có honda, ngon thì Su xì bo, thường thì cũng con Chali ghẻ ... Ngày xưa, mình cũng có một mối tình kiểu Ngạn. Mình với con bé xinh nhất lớp vốn là đồng hương , gia đình vào SG sống. Nên khi vào trường học có điểm chung , thành thân. Nhưng tự ti về bản thân (như trên và nhiều thứ khác) nên chỉ giữ khoảng cách bạn bè. Trong khi cả đám con trai trong lớp tán nó, thì nó chỉ đi chơi với mình. Noen, Tết hay sinh nhật nào mình cũng có quà từ nó. Chuyện vui buồn nào, e đứa cũng kể nhau nghe, hầu như ngày nào cũng nấu cháo ĐT. Suốt những năm cấp 3 như thế, khi đi học thì giả vờ như quen bình thường, nhưng ngoài lớp toàn đi chơi riêng để khỏi bị chọc ghẹo. Thời đó còn thơ ngây lắm, kg giống đám trẻ ranh xoạc như gà ngày nay đâu. Cuối lớp 12, nó báo mình đã nhận lời yêu của thằng bạn cùng lớp, theo đuổi nó 3 năm phổ thông. Mình chúc mừng nó mà như sét đánh ngang tai. Cảm giác mất một thứ gì đó quan trọng... Đau đớn khôn nguôi. Rồi cắm đầu vào học thi, ĐH để quên đi. Vào ĐH, mỗi lần họp lớp cấp 3, kiếm cớ không đi ..vì gặp 2 đứa nó chịu không nổi. Lúc ra trường, hôm đó đang đi làm , nó gọi mình bảo ra ngay quán đó ...Mình bỏ công việc, chạy ra, nó bảo vừa chia tay, vì bị thằng kia phản bội. Khóc với mình cả 1 buổi ở quán cafe hết 3 túi khăn giấy. Cảm xúc mình lúc đó ...chắc cũng giống Ngạn lúc thấy HL bị Dũng đá. Rồi 2 đứa lại thân lại nhiều hơn, đi chơi cuối tuần với nhau, như những người bạn. Vâng đến đoạn này, mình vẫn giống Ngạn. Đoạn sau, thì mình giống ...Dũng, còn nó giống Hồng. Mình thì đi làm có tiền, các đại ca dẫn đi chỗ này, chỗ kia ...bắt đầu quen mùi ăn chơi. Bắt đầu biết massage, gái gú. Thế là nghiện. Còn nó luôn quan tâm chăm sóc cho mình từ xa. Trời lạnh nt bảo nhớ mặc áo lạnh , mình hay cày game khuya, tối nào cũng nt bảo ngủ sớm mai đi làm..có lần ốm nằm nhà mấy ngày, ngày nào nó cũng nấu cháo đem qua. Những năm tháng ấy, năm nào, sinh nhật mình, nó cũng gửi bánh, gửi hoa đến cơ quan..(giờ vẫn thế) Lúc đó, mình lại chỉ xem nó là bạn. Tình đầu chết moe rồi, nhường chỗ cho ham muốn xxx khắp nơi, mà với nó mình kg có tí cảm xúc nào về xxx cả. Thế là mình né né nó, vì cái tật là gặp nó cái gì mình cũng kể, mà kg thể kể mình thế này thế kia đc. Dần dần nó biết ý cũng ít gặp, nó tập trung vào công việc, còn mình tập trung vào gái gú. Đó là giai đoạn playboy nhất đời mình. 2 đứa rồi cũng kết hôn , tất nhiên kg phải với nhau, rồi có gia đình riêng, con cái. Và 2 đứa vẫn thỉnh thoảng gặp nhau cafe, ăn trưa tán gẫu, nhắc lại chuyện cũ như những kỷ niệm đẹp. Năm ngoái, sinh nhật nó, mình rủ nó đi ăn, tặng nó bó hoa loại hoa nó thích từ xưa (chả biết có thích thật kg, hồi đó nó với mìn là thích, mà chỉ thấy mỗi mình tặng, kg thấy ai tặng), mới mở mồm ra nói câu: ngày xưa tôi thích bà lắm, nhưng không dám nói. Bà luôn chiếm 1 vị trí quan trọng trong tôi. Nó nhìn mình, mắt lấp lánh ..sao hồi đó không chịu nói , tôi đợi mãi . Mình cười bảo, chúng mình hợp làm tri kỷ, yêu nhau có khi bỏ nhau rồi. Cho nên khi xem MB, câu mà HL nói: chỉ hợp làm bạn, nó lại hợp vl ...tự nhiên cảm xúc thời thanh xuân ùa về, chảy nước mắt. Thằng bạn mình, quê miền Trung, xem cảnh vật làng Đo Đo, ngồi khóc tu tu. Hỏi nó , khóc ccg. Nó bảo mấy thằng thành phố như mày làm sao hiểu được tuổi thơ nông thôn. ...đúng là đek hiểu được thật . Thế nên, cảm nhận nghệ thuật thì nên dùng con tim hơn là lý trí . Và MB nó chạm vào cảm xúc một nhóm khán giả có tuổi , có trải nghiệm tương đồng. Còn nhóm khán giả trẻ tuổi, chưa trải đời, hoặc quen với tình cảm mì ăn liền ngày nay thì khó cảm nhận được .
Nghỉ lễ ấy hả? Tối tụi nó đi countdown hết rồi chứ Mới check thử cái CGV Sư Vạn Hạnh, hai suất chiếu 300 ghế với 450 ghế sát nhau, cái nào cũng lấp tầm 80% rạp, và đông hơn hẳn tối CN hôm qua. Khiếp thật
Phim này bắt được Phan Mạnh Quỳnh như vớ được kim cương ấy, nhạc cậu này thì có thể khen chê tuỳ cảm nhận, chứ riêng 4 track của Mắt Biếc thì bài nào cũng hay, xem trong rạp nhạc nó đẩy cảm xúc lên thật sự. Trùm cuối "Hà Lan" thì chắc phải đợi sang tuần nữa, kết hợp 1 MV lồng phân cảnh trong phim thì tha hồ hút views, leo top 1 trending luôn cho nó máu. Sao nhiều người lại đề cao version của tác giả hát quá nhỉ, với riêng mình thì phiên bản của Thái Ngân mang lại cảm xúc hơn nhiều.
Với mình thì nhạc Phan Mạnh Quỳnh chỉ có PMQ hát được. =) Ví dụ như Hà Anh Tuấn hát CCTVLC vô hồn chết mẹ luôn.
Sound track hay nhưng đoạn hát lời PMQ cuối cùng acapela nghe khá chán. Chờ mãi đoạn lên bài CCTVLC như trailer mà kg có, chỉ có soundtrack
Vì fan Quỳnh đông nên hay đòi phải có giọng của Quỳnh trong phim Chứ cái kiểu ngắn lưỡi của đồng chí này làm những từ có "Ch" "Tr" nghe rất sượng (tất nhiên cả bài tổng thể vẫn hay) Cơ mà cũng nên nói lại là nhờ Mắt Biếc mà Quỳnh có thêm 3 hit mới chứ nhỉ Câu chuyện, cảm hứng, lời ca đều gần như có sẵn rồi
Fan truyện thì đông rồi, nhưng cái teaser trailer mới là chìa khoá thành công nhất của phim này, khỏi cãi luôn. Orchestra nổi lên cùng với giọng Quỳnh đợt ấy viral khủng khiếp, đa số ai cũng chờ nghe version ấy ở rạp, tiếc là không có.
Cậu Thái Ngân hát version của nhân vật cũng tốt mà, mộc mạc và hợp với phim. Giọng bạn này khi hát và khi nói chuyện bình thường không giống nhau tí nào.
Tự nhiên ông kia post mấy bài OST, nghe mấy thấy hoài niệm quá. Tuổi trẻ áo trắng ngây thơ và ngu ngốc đã qua lâu rồi. Ngày xưa thương Ngạn biết bao, trách Hà Lan biết bao, trách cả crush phũ phàng bỏ lại mình... Giờ đã khác rồi. Cảm xúc đã chai sạn nhiều, con người trở nên thực dụng và mưu toan hơn... Và rồi quay lại cười chê Ngạn như mấy post trong topic này . Cũng phần nào hiểu tại sao Ngạn nó mãi mãi chỉ yêu hình ảnh Đo Đo có Hà Lan trong đó, tới 20 năm sau mới thoát ra được...
Chưa xem phim hở, có vài điểm không vừa ý lắm, nhưng phim xứng đáng được ủng hộ một vé ấy. Kết thúc phim, mình bần thần ngồi lại hết credit, không hẳn chỉ vì bản thân bộ phim, mà nhờ phim mới nhớ lại nhiều chuyện xưa cũ...
À, tại tui chưa có lội page Từ hồi Endgame đến giờ, mới thấy một phim lấp đầy rạp lớn như thế này, và loạt suất sau đó tỷ lệ lấp ghế cũng 70%-80%
Hình như ta là thằng duy nhất ghét thằng Ngạn vì làm ta nhớ lại thời ngu ngốc của mình? Tuy không ngu bằng hắn nhưng đó là những gì ta không muốn nhớ. Ta cần bản thân đầy sức mạnh và suy nghĩ lý trí của bây giờ, không phải cái phiên bản chết yểu như xưa.