Các biểu hiện của trầm cảm Không thể tập trung; Cảm thấy vô cùng mệt mỏi; Cảm thấy buồn hoặc trống rỗng; Cảm thấy vô vọng, dễ bị kích động, lo lắng hoặc cảm thấy có lỗi; Mất hứng thú với việc quan hệ tình dục; Nhức đầu, đau bụng hoặc gặp các vấn đề về tiêu hóa; Trầm cảm nghiêm trọng có thể dẫn đến ý định tự tử, hoặc cố tìm cách tự tử. Tầm ngoài 3 xịch chắc cũng bắt đầu có nhiều anh em có biểu hiện trầm cảm rồi nhỉ Mình đang tìm địa điểm tư vấn liệu pháp tâm lý cho vấn đề này Anh em nào bị có thể cùng tham gia
Có 1 liệu pháp tâm lý tên là makeno Với suy nghi rằng trên trái đất rộng lớn này mỗi con người chỉ như con bọ . Tất cả đều đang kiếm ăn trên cục phân to. Do vậy mọi vấn đề xảy ra với cá nhân đều ko làm thay đổi cục phân đó. Do vậy bạn chấp nhận nó và tiếp tục sống. Buổi sáng dậy sớm và chạy tầm 5km.
cái này phải đi khám mới biết được, chứ đọc ba cái dấu hiệu trên mạng thì đứa nào chả bị :( Mình dạo này bị thay đổi giờ sinh hoạt càng ngày càng tệ. Hồi trc là 12h-1h là đi ngủ, giờ 3-4h mới ngủ được. Có hôm quyết tâm ngủ sớm thì đầu óc suy nghĩ các thứ, nảy ra ý tưởng, tò mò tìm hiểu cái này cái nọ thế là 4-5h sáng mới ngủ, mà ngủ toàn 2-3h chiều mới dậy :( Dạo này có nhiều nỗi lo về kinh tế, về tình hình kinh doanh, phát triển bản thân, hướng đi tương lai v.v... dẫn đến nhiều lúc cảm thấy mình bé nhỏ, nản và muốn thả trôi cuộc sống, rất muốn yêu đương nhưng cứ vài ba bữa là chán. Trước quen 1 đứa bạn, nó đi khám bác sĩ bảo bị trầm cảm và stress. Bác sĩ kê đơn thuốc cho uống, uống thuốc vào là auto ngủ, mê man cả ngày. Cả ngày chỉ có ngủ, dậy ăn cơm, uống thuốc, xong ngủ tiếp nên tôi cũng ko hiểu. Đc 2 hôm nó vứt mẹ thuốc đi và đéo dám nghĩ đến trầm cảm nữa
Kiểu quá tải suy nhược thần kinh gây trầm cảm nên cho thuốc điều hoà dễ ngủ.Não nó nghỉ ngơi đủ thì đỡ.Còn loại nặng thì phải nhiều thứ lắm.Quan trọng giải quyết gốc rễ vấn đề.Nặng nhất thì nhiều loại chưa tìm đc nguyên nhân,có thể gen tổn thương hoặc não bộ có gì thì gần như bó tay.
Năm lớp 9 gần ngày thi từng bị,1 phần do áp lực quá.Ngủ ít,ăn ít,học ở trường từ 7h sáng đến 9h tối mà về còn phải học bài,làm bài tập.Lúc đấy dễ cáu gắt,nổi nóng...cũng hên qua kì thi nó đỡ hẳn Nói chung suy nghĩ nhiều quá dễ sinh bệnh này,đầu óc luôn căng thẳng cơ thể cũng éo khoẻ nổi,ăn gì vô cũng ko nạp vào người đc
Năm ngoái cũng lâm vào trầm cảm tình tiền sự nghiệp, xong lại mò vào gamevn than thở, sủa bậy sau 1 thời gian không có vào. Công nhận vào đây bớt bớt, bỏ việc suy nghĩ vớ vẩn ngoài đời lo âu đủ thứ chỉ tập trung vào làm cái nhất quyết cần thiết rạch ròi lại suy nghĩ định hướng bản thân. Rời xa cái điện thoại máy tính, đặt giờ xài nó. Ra quán cà phê cầm sách đọc ngồi ngó xe cộ, hít bụi nóng nực, ko có chui vào quán máy lạnh ngồi nữa tự trị liệu đến giờ cũng ok rồi, tinh thần tự tin dứt khoát hơn rất nhiều. Moá khi trước ở lủi thủi trong sg 1 mình, đi mấy ngày mấy đêm mới về, lúc thì ngủ ngoài đường như vô gia cư luôn, lúc thì về nhà ngủ, tự nghĩ là mình đi làm nghệ thuật 1 chặp bị điên thì phải
từng bị trầm cảm nặng và từng thử tự sát, chị lax nếu nặng quá và ở sài gòn thì mình đồng ý cùng thầy chia sẻ nhé, inbox nếu có nhu cầu
Đôi khi tớ muốn theo đạo để được xưng tội. Nhưng sợ xưng tội xong cha xứ chặt mẹ ra làm đôi Đôi khi tớ ko tin vào luân hồi, vì nếu có kiếp sau chắc nghiệp quật lòi loz Đôi khi tớ ko tin địa ngục, vì nếu có thật chắc tớ ở tầng >10
mấy câu trên mây củ lìn này ko làm mọi thứ đỡ hơn dc đâu, trust me, tôi phải đến giây phút nỗi đau tâm lý biến thành nỗi đau thể chất và muốn chấm dứt mọi thứ để hết đau mới thực sự bật dậy và sống 1 cách bt, nhưng cái giá phải trả là gần như toàn bộ tuổi 20 đã mất sạch, cái này nói thiệt, tôi ko phải chuyên gia tâm lý nhưng rất là có kn về vụ này, có gì thầy inbox nhen, hoặc cafe nếu thích.
Trầm cảm nhẹ. Mối lo chủ yếu vẫn cơm áo gạo tiền cho con và ba mẹ cuộc sống tốt hơn. Ngày qua ngày đi làm tối về ngủ. Cuộc sống 1 tuần trôi vèo là biết đang lãng phí thời gian 1 cách khủng khiếp. Sống không khổ nhưng không đáp ứng đủ nhu cầu (mình biết mình hơn người khác). Và không biết khi nào cuộc sống nó dập chết mình vì cái gọi là tài sản nó quá nhỏ bé. Bị từ hồi 30 tới giờ là 33 rồi
Tầm 3 tháng trước cũng trầm cảm với stress vl, muốn tự sát luôn lúc đó éo sợ chết nữa, mà nhát cái sợ k nhìn đc 2 đứa con lớn lên nên thôi
Làm thì nhiều mà lương thì ít, bức xúc trong các mối quan hệ, sức khỏe ko tốt, môi trường,... bị suốt. Nhưng tự nhủ "đm đầy thằng còn khổ hơn mình" thế là nhẫn nhục, vượt qua. Thành quả là dek sợ khổ, nóng lạnh chơi hết và đói cũng phải thủ dâm nếu thèm
Tham khảo thử Cognitive Behavioral Therapy (CBT) với tập thiền cũng kiểm soát được kha khá stress rồi, nếu để lo âu căng thẳng kéo dài là có thể thành bệnh trầm cảm thật đấy, đương nhiên còn tuỳ cơ địa từng người nhưng tốt nhất là def từ vòng ngoài bằng cách nâng level các cơ chế coping của mình lên, ko cứng với neurotransmitter chạy loạn được đâu :v Còn nếu bị nặng, tổn thương thực thể rồi thì phải uống thuốc lâu dài như mọi bệnh tâm thần khác :( Chia sẻ chút chuyện cũ, tên nào biết mình ngoài đời chắc cũng biết việc bố mình đổ bệnh hồi mình vẫn đi học, mà khúc sau này thì ko kể ra ngoài nhiều lắm nên chắc chưa biết. Cụ nhà mình vốn là bác sĩ tâm thần chuyên về stress và trầm cảm, nhưng mà chục năm trước đùng một cái cũng vẫn bị chính trầm cảm trên trời rơi xuống đầu luôn, mà tự mình hiểu về bệnh và cách điều trị nhưng vẫn ko làm thế nào bình thường lại được nó còn kinh khủng gấp bội, lúc đấy cũng một phát nhiều bệnh ập đến nữa nên nó cứ như kiểu vòng xoáy kéo cả thể chất lẫn tinh thần xuống ko thoát ra được. Cũng may sau 3 năm đầu thì cụ dần dần khá lên,nhưng cơ bản là ko bao giờ trở lại đc con người hoạt bát như trước, mặc dù vẫn tương đối minh mẫn và nhớ cực kỳ tốt nhưng so với ngày xưa thì chậm đi rất nhiều. Nên anh em nào đọc thớt này mà đang coi thường "mấy thằng loser yếu đuối" thì cứ từ từ chậm lại vài nhịp, nhiều khi nó là bệnh ập đến ko báo trước và ko chừa một ai cả, và nếu là bệnh thật rồi thì "mạnh mẽ lên" với "yêu đời lên" còn tệ hơn là vô dụng, kể cả liệu pháp tâm lý ko cũng ko ăn thua được mà phải kết hợp cả với thuốc. Nhấn mạnh chữ thuốc lần nữa nhé, ko phải cơ thể có vấn đề thì uống thuốc vào người làm kax gì cho hại gan hại thận ra :< Nên chiều ngược lại là nếu thấy cân bằng lại một tí mà sức khoẻ tinh thần ok lại được thì tốt, đừng vội vàng nhận mình trầm cảm. Nó là bệnh, bệnh của cơ thể ấy, ko đơn thuần là trạng thái tinh thần nhất thời đang down đâu. Chính ra như lắc với nhiều anh em cũng căng thẳng lo âu nhiều thì ko nên tự xác định mình trầm cảm mà nên đi tư vấn tâm lý trước, mỗi tội môn này ở VN chưa phát triển lắm, toàn để chưa bệnh đã đưa đi bác sĩ tâm thần, hoặc ngược lại thành mẹ bệnh nặng rồi mới đi
bi kịch thay là sau gần.. 10 năm thì khi mình nhận ra tâm lý mình có vấn đề thì cũng là lúc... mình dần tự hết... khốn nạn thay.