Không bác không hiểu à Mù trong tưởng tượng nó khác không thể tưởng tượng. Bác đang hiểu rất sai. Em có thể tưởng tượng rất nhiều thứ, nhưng như kiểu em viết tiểu thuyết trong đầu chứ k phải 1 bộ phim đang chạy. Trong tưởng tượng của em nó dùng fact hay là concept để tưởng tượng. Như bác đưa cái ví dụ kia thì trong đầu em tưởng tượng rằng Fact: mắt người, có reflect bên trong, rồi sử dụng dữ kiện đấy để tìm. Còn em xem các tài liệu nước ngoài lẫn cách check thì chưa thấy ai check kiểu của bác cả, giống tìm hình xếp hình thì đúng hơn
Mình hiểu ý bạn. Ý bạn là bạn sẽ không thể mường tượng sự vật nếu giả sử đùng cái mình bảo bạn vẽ một con béc giê đầu rồng chứ gì. Ở đây mình đang muốn thử khả năng quan sát lắp ghép của bạn để xem khả năng tưởng tượng của bạn đến đâu, nếu khả năng quan sát tưởng tượng bình thường mà không triển khai nó thành hình ảnh hoàn chỉnh trong đầu thì nó phụ thuộc nhiều cái lắm. Thế hiện tại bạn khi nằm với con gấu ở nhà nhưng trong trong đầu có mường tượng được hình ảnh lắp đầu em ấy vào Ono Kotomi không? nếu được thì không sao đâu
dc mất thầy ạ, tôi công nhận trong work rất là ổn, xây dựng tầm nhìn, kết hợp tư duy logic và phản biện tôi nhìn dc trước 10 bước để xây dựng chiến lược cho team mình bán hàng tốt hơn, nhưng trong chuyện cá nhân thì mệt th6y2 ạ, rất mệt
Đúng rồi, kiểu như điện thoại người nhà không nghe máy đi. Bình thường thì nghĩ là bận công chuyện gì đấy nhưng ngồi nghĩ một hồi lại tưởng tượng ra đủ thứ hãi hùng. Đấy là chưa nói đến chuyện tình cảm đấy.
mình chạy như phim bình thường, mà chỉ rõ dc ở phần trung tâm thôi, rìa xung quanh thì bị blur mờ đen, ko biết có bác nào giống ko
Thường thôi ! Đàn ông có khuynh hướng nhìn tập trung vào chi tiết hơn là tổng quan . Vả lại sức tưởng tượng có hạn , bối cảnh rộng quá ram ko đủ
người ta hong chịu rep tn hay kiểu kiểu thế 1 cái là tưởng tượng ra tùm lum, xong gòi cũng tự vì vậy mà chầm cảm với tự kỷ
Không được bác ạ em còn chả tưởng tượng ra khuôn mặt con gấu em cơ cay vl Chỉ biết khái niệm con gấu mình chứ tưởng tượng kiểu hình ảnh là k có
đừng phen, đến khi ct ròi khổ lắm, khuôn mặt, nụ cười, âm thanh của người ta lúc nào cũng vang vảng trong đầu, nhìn đầu cũng thấy kỷ niệm của 2 đứa
Nhắm mắt lại thì đen thui thùi lùi chứ không có màu mè hình dáng gì hết, cái ảnh, cái chìa khoá trước mắt, nhắm mắt lại cũng không tưởng tượng lại đc, một màu đen
Mềnh thì bị không nghĩ đc cách giải quyết/trả lời logic ngay tại hiện trường/ trong lúc đối thoại . Ví dụ như nếu như có gặp phỏng vấn bên ngoài bị hỏi thủ đô romania là gì chắc nghĩ cũng éo ra . Xong hết rồi thì mới "đm bucharest" Kiểu như gặp vấn đề , về nhà tối ngủ nằm nghĩ thì ra , hoặc về ngồi 1 chỗ nghĩ thì ra . Chứ đang ngay lúc làm việc đó thì xem như IQ dưới 90 luôn , gặp việc chưa bao h làm/ ko chuẩn bị là ggrip .
Biết rằng trí tưởng tượng của con người là vô hạn, nhưng cũng có một số cái khó hình dung lắm, phải có tí đồ vào mới được.. Gia đình phen còn đủ chứ? Bây giờ nếu không nhìn phen có phác thảo được ông bà bô không? Nếu bị mù tâm tưởng nặng thì còn không thể tả bản thân nếu không nhìn vào gương cơ.
Tôi cũng thấy rất vô lý, nếu mà nhắm mắt lại thì mắt sẽ thấy cái màn che của mắt, tức là một màu đen, chứ sao nhìn ra đc rừng núi, gió thôỉ, cỏ lay, nghe được chim hót, ngửi được mùi thơm được, vô lý quá vô lý, công năng đặc dị gì thế này
Thì đó là công năng của giấc mơ đấy, ngủ nhắm mắt nhưng não vẫn tưởng tượng ra khung cảnh, con người, âm thanh,... cho mình cảm nhận. Giấc mơ là thụ động còn khi tự mình tưởng tượng là chủ động do ý thức yêu cầu não nghĩ ra. Ví dụ mình bây h vẫn nhớ từng khung cảnh hồi bé chạy thi đâm tay vào tường chỗ nào gẫy cmn cổ tay phải đi bó bột ntn đây.
cái kia là lúc nãy tôi có hỏi thằng bạn về vấn đề đó, nó bảo khi hút thuốc mở nhạc chill chill có thể “nhìn thấy” đc khung cảnh như thế, còn nghe ngửi được thì bá quá, thế giới này bất công ghê gớm
như mình vẫn nhớ dc vị trí , hình ảnh của lớp học của mình hồi cấp 1 cấp 2 cấp 3, vị trí chỗ ngồi, mặt của mấy đứa chung lớp và dc khoảng 60%, càng gần thì nhớ càng nhiều, cái duy nhất mình kém nhất là nhớ tên bọn nó tương tự với đường đi, địa chỉ, 1 căn nhà mình quen thuộc thì chủ yếu nhớ mặt tiền căn nhà và đoạn nào, tuyệt nhiên ko nhớ số nhà và địa chỉ, còn đường đi thì nhớ kiểu đường đó song song hay cắt đường này, tên đường thì nhớ ko nhiều nổi mình có thể tưởng tượng ra kiểu bản đồ nhìn từ trên xuống, kiểu như coi phim hay gặp ấy, đang đứng 1 chỗ xong phóng ra xa thành view bản đồ trên cao xuống, rồi phân tích đường này đường nọ đường kia nằm sao sao cái này chắc nhiều bác làm dc mà nhỉ nhớ lại nghe ngửi thì cũng dc nốt, lâu lâu thèm món gì thì nhớ dc mùi vị món đó, âm thanh thì ít hơn