Ví dụ cho lời bộc bạch trên : Chẹp đang xem Tam quốc từ lừa dối Lưu Bị bắt đầu . Tam quốc style chính trị quan trường bắt đầu chứ không phải như các kiểu hồi xưa hay thấ y. Truyện vả mặt khá khá nhiều đứa dốt sử nhưng khoái phóng tác bậy bạ trong tam quốc ...coi sảng không sao nhưng cứ nghĩ đó là đúng thì có vấn đề . Main ham hưởng thụ , thích gái đẹp , muốn danh thùy thiên cổ ...không bb giả bộ này nọ vì vạn dân nhưng cái hắn ta làm luôn cố thích ứng nhất với thời đại và cải thiện xã hội lúc bấy giờ.
Tam quốc thì có bộ Đông Hán mạt niên kiêu hùng chí đáng đọc, chí ít là 200 300 chương đầu. Fan 3q ở VN vốn đã có chênh lệch rất lớn giữa fan diễn nghĩa và người tìm đọc tư liệu, mà kể cả đọc thêm nhiều thì cũng không phải ai cũng nhớ nổi hết các mốc thời gian để đánh giá khách quan (TQ nó có sử gia làm dùm). Bộ này nó khởi đầu từ thời Linh đế, nên là chỉ cần theo dòng sự kiện, bỏ qua hết nhận xét chủ quan của tác giả thì nội việc "đúng timeline" nó đã giúp khá nhiều rồi. Lấy 1 cái ví dụ minh họa đi, trận Đồng Quan Mã Siêu vs Tào Tháo, trận này diễn ra trước hay sau khi Tào Tháo xử Mã Đằng nó sẽ cho ra 2 đánh giá khác nhau hoàn toàn. Trong bộ trên cũng có nhiều cái phạm trù thuyết âm mưu, ai đọc thì tự chọn lọc, nhưng nó viết được 1 cái rất có ích và dễ nhầm là timeline vụ Đổng Trác nhập kinh. Sắp xếp đúng timeline thì mới giải thích được 1 số việc tưởng chừng vô lý như Thái Ung khóc Đổng Trác hay 18 lộ chư hầu có cả người Hung nô mà tông thất nhà Hán Lưu Yên Lưu Biểu đếch thấy đâu.
Tùy gu cá nhân , độ chấp nhận của phóng tác và đối chiếu thông tin gốc , liên động 2 nội dung như thế nào nữa , vì đầu tiên là chúng ta đang xem sách truyện phóng tác - cải biên lại ấy mà .
Hơ đang tu bộ "Ta chỉ muốn an tĩnh cẩu đạo" thì hết thuốc. Đọc hay phết, nhưng tầm này là thấy nhàm vì không thấy đi lên khó khăn mấy, cái hệ thống buff hơi quá.
Đa số truyện mình đọc đc chừng phân nửa là chán vcl, kiểu ko hứng đọc tiếp. Thích ngắn ngắn như Tử Dương còn dài quá nó lan man, lập lại chán vãi.
Ừm chỉ phê quả thải bổ tông chủ phu nhân (ở đây có bàn rồi), về sau em nào ngon nó cũng phang mà level mấy em về sau nó vô lý bỏ mẹ. Thải thượng trưởng lão mấy ngàn tuổi đjt 1 phát thành loli ngay thật ko thể tin nổi.
Loại truyện có dàn bài từ đầu để đào hố lấp hố xong "sớm" như Tử Dương với Bàn Sơn hiếm lắm vì trước khi viết phải chuẩn bị mấy tháng mà thành tích thì không có gì đảm bảo. Còn mà truyện vừa vào có lôi đài gia tộc/môn phái thì cứ drop sớm chả có gì phải tiếc, có tình tiết này thì xác định là EQ kém, không viết được tuyến nhân vật phụ, chẳng mấy chốc mà nó nhảy map reset
[ZHIHU] NẾU ĐỔI "TU CHÂN" TRONG TIỂU THUYẾT THÀNH "HỌC TẬP" THÌ SẼ NHƯ THẾ NÀO TA? _________ Dịch: Sầu riêng nhà ai - Bản dịch thuộc quyền sở hữu của người dịch, vui lòng không tự tiện repost! _________ “Cái, cái gì? Có đứa lớp 3 dám thách đấu vượt lớp với học sinh lớp 6 à? Ultr tụi lớp 6 là người gần cấp hai nhất trường đấy trời. Với cả khoảng cách giữa các lớp tiểu học đâu có nhỏ. Vậy mà cũng có đứa lớp 3 dám thách đấu với lớp 6 à, nó không muốn sống nữa hả?” Lúc này, tại trường tiểu học duy nhất ở thôn Lý, có hai học sinh một to một nhỏ đang mặt đối mặt, khí thế hết sức mạnh mẽ. Chỉ thấy học sinh cao lớn nọ đứng chắp tay sau lưng, nói bằng giọng phổ thông tuy không lớn nhưng đủ để mọi người ở đó nghe rõ, “Chỉ bằng nhóc mà cũng đòi đấu với anh à? Anh mày lớp 6 đấy nhé, nghĩ kĩ chưa nhóc?” Người xung quanh đều ngạc nhiên về tiếng phổ thông của cậu ta, phải biết rằng nói tiếng phổ thông không có dễ đâu. Vậy mà cậu ta lại nói chuẩn chỉnh như thế, ngay cả giáo viên dạy lớp 6 cũng chỉ được đến thế là cùng. Mà cậu học sinh nhỏ con hơn cũng không chút sợ hãi, cùng nói bằng chất giọng chuẩn chỉnh không kém, thậm chỉ còn xen cả tiếng Anh vào, “Nice, vậy thì đã sao?” Mọi người tại đây đều kinh ngạc tột độ vì câu tiếng Anh này, tuy cũng có người xen tiếng Anh vào tiếng phổ thông khi nói, nhưng người có thể khiến câu nói không gượng gạo như thế, thì cả thôn Lý cũng chẳng có một ai. Tên nhóc này tuổi còn trẻ đã có thực lực như vậy, đợi đến khi cậu ta trưởng thành thì còn ghê gớm cỡ nào nữa? E là cả trưởng thôn cũng phải chèo kéo cậu ta. Hơn nữa, đến khi thằng nhóc này lớn lên, sợ là sẽ đe dọa đến nhà Mộ Dung – gia đình duy nhất có học sinh cấp ba của thôn Lý – cho mà xem. °•°•°•° Tuy đã bị lung lay bởi câu tiếng Anh nọ, nhưng học sinh to con hơn vẫn cố giữ bình tĩnh. Nghĩ đến việc bản thân là một học sinh lớp 6, đã nằm lòng phiên âm nhưng tiếng Anh vẫn là điểm yếu của cậu ta. Cậu nghe nói học sinh trên thị trấn, dù là lớp 1, cũng biết hai ba câu tiếng Anh. Nhưng tên nhóc này phong thái bất phàm, e là có chỗ dựa ở huyện, không chừng còn quen người ở thành phố ấy chứ. “Cũng thường thường thôi.” Cậu ta cười lạnh một tiếng. (Bản gốc là 不过尔尔, tui không biết thành ngữ nào có nghĩa như thế trong tiếng Việt nên đành dịch nghĩa thôi ☹ ai biết chỉ tui với) Người ủng hộ học sinh lớp 6 trừng to mắt, “Thành ngữ, thành ngữ, loại thành ngữ như thế mà cậu ấy cũng biết dùng, còn dùng đúng ngữ cảnh nữa chứ.” “Lớp 6 không hổ là lớp 6, đom đóm mà cũng dám giành sáng với trăng à. Tên nhóc lớp 3 này e là phải bại ở đây rồi.” “Vốn định lôi kéo cậu ta, aiz, tiếc cho một hạt giống tốt, tôi còn nghĩ là đợi khi cậu ta lớn rồi thì sẽ đại diện trường lên huyện thi đấu nữa chứ…” Mọi người nhìn về phía kẻ nói lời này, là một học sinh lớp 6 đã lưu ban 8 năm!! Nghe nói học sinh lưu ban này đã kẹt ở lớp 6 tám năm trời, vẫn không thể đột phá được. Tuy thành tích của cậu ta rất kém, nhưng sự hiểu biết đối với các môn học là không gì sánh được. Có một số vấn đề, giáo viên còn phải nhờ cậu ta giải quyết hộ nữa đấy. Thế mà cậu ta lại đánh giá như thế về học sinh lớp 3 này. Nhìn lại học sinh lớp 3 nọ, không kiêu ngạo không nóng nảy, vẻ mặt cực kì bình tĩnh, giống như những lời thảo luận của mọi người đều không liên quan đến cậu ta. ____ Cậu cười lạnh, nói: “Còn đợi gì nữa, đấu đi. Đừng lãng phí thời gian, giờ đang nghỉ trưa, chiều tôi còn phải học một tiết tiếng Anh nữa.” “Tiết tiếng Anh!” Học sinh lớp 6 ngạc nhiên, “Hôm nay không phải là thứ 6 sao, chiều làm gì có tiết?” “Không có tiết là các người thôi, ngày mai tôi còn phải học bù môn toán số đây này.” Cậu nhàn nhạt nói. Đầu học sinh lớp 6 bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cậu ta không ngờ tên nhóc này mạnh đến thế, e là có chỗ dựa không đơn giản, nhưng lại nghĩ cậu nhóc đó cũng chỉ là học sinh lớp 3 mà thôi, sợ gì chứ, chỉ cần lúc thi đấu, dùng chút mánh lới, nhất định sẽ khiến cậu ta ngã gục tại đây. Thiên tài gì chứ, không trưởng thành được thì cũng chỉ là trò cười mà thôi. Học sinh lớp 6 cố ép mình bình tĩnh, nói, “Được, anh đây cũng không bắt nạt nhóc, nhóc muốn đấu gì?” “Tiếng Anh.” “Tiếng Anh? Tên nhóc này điên rồi à? Dù sau giờ học nó có học thêm học bớt cỡ nào đi nữa, thì cũng chỉ mới lên lớp 3 mà thôi, vị học sinh lớp 6 đó đã học hơn hai năm rưỡi rồi đấy.” Học sinh lớp 6 lưu ban hết 8 năm thở dài, “Tên nhóc này có thiên phú đấy, nhưng quá ngạo mạn, việc thách đấu vượt lớp vốn đã trái với tự nhiên, mà nhóc ta còn đòi đấu tiếng Anh.” “Mau gọi giáo viên đi.” Có người nói nhỏ. Học sinh lớp 3 nọ lại nói với học sinh lớp 6, “Chỉ đấu thôi thì chả có gì hay ho cả, hay chúng ta đánh c.ược đi.” “Cượ.c thì cượ.c, nhóc muốn cượ.c gì?” “Một quyển từ điển tiếng Anh.” “Cậu ta có từ điển tiếng Anh trong truyền thuyết thật đấy à!” Ánh mắt quần chúng nhìn về phía cậu học sinh lớp 3 nóng bỏng hẳn. Thậm chí đối thủ một mất một còn của học sinh lớp 6 còn vươn cành ô liu, nhưng học sinh lớp 3 nọ chỉ cười mỉm chi, không nói gì cả. “Vậy thì, bắt đầu thôi, nhớ chuẩn bị sẵn từ điển tiếng Anh đi đấy.” Trong mắt học sinh lớp sáu lóe ánh sáng lạnh. Lúc này, học sinh lớp 3 lại không hoảng không vội, tiếp tục nói, “Nếu tôi đã c.ược từ điển tiếng Anh, thế anh c.ược gì đây?” “’Tam quốc diễn nghĩa’ và ‘Thủy Hử’ bản tiếng phổ thông, đủ chưa?” Học sinh lớp 6 rất tự tin, cho nên cậu ta mới lộ con bài tẩy. Hai quyển sách này là do cậu mua được từ một quầy sách cũ nát. Dù ngày nào cậu ta cũng đọc, nhưng vẫn không hiểu được ý nghĩa trong đó. Có điều nhìn thôi cũng đủ hiểu là hàng cao cấp rồi. Tuy nụ cười mỉm chi của học sinh lớp 3 nọ khiến cậu ta rất khó chịu, nhưng trận đấu vẫn phải bắt đầu. Học sinh lớp 6 ra tay trước, "Táo trong tiếng Anh là gì?" "Apple." "Chuối." "Banana." "..." Đấu một lúc, cả hai đều đã bị thương. Học sinh lớp ba chống bàn, ra đòn cuối, "Dưa hấu trong tiếng Anh là gì?" Học sinh lớp 6 hoảng hốt, dưa hấu, lúc học đến từ này cậu ta xin nghỉ để đi vệ sinh, cho nên chưa từng học. Làm sao cậu ta biết được? Cậu lớp 6 tê liệt ngã xuống đất, giống như cả người bị mất hết sức lực. Học sinh lớp 3 tiếp tục tấn công, "Are you okay?" Học sinh lớp 6 hoàn toàn bại trận, nhưng nhân lúc học sinh lớp 3 xoay người, nhân lúc mọi người không chú ý, cậu ta lại ra đòn, "Sh*t." Nhưng lại bị học sinh lớp 3 nhẹ nhàng né được. Đợi đến khi cậu ta nhìn xung quanh, mới phát hiện mọi người đang nhìn cậu ta bằng ánh mắt sợ hãi, cậu ta vội vã giải thích, "Không phải tôi, tôi không có làm thế, mọi người nghe tôi nói đi mà." "Cậu đừng nói nữa, không ngờ cậu lại lén tu m.a." _________ Nguồn: https://www.zhihu.com/question/331252452/answer/774854275 P/s: Bài gốc vẫn còn nhưng tui lười quá nên chắc dịch đến đây thôi
hồi xưa còn có bài phân tích tại sao nghề bảo an lại nguy hiểm nhất trong các nghề ở thể loại sảng văn đô thị nữa
Ta nhớ nhất thế chí tôn đầu truyện cũng có lôi đài thì phải, mà thằng main cùi quá không được tham gia, chủ yếu để lập team làm quest, mà quest đầu tiên đã chết luôn mấy mạng
Trường dạ dư hỏa ổn ko huynh? Đọc Quỷ bí xong giờ xem mấy bộ khác thấy chán quá. Khủng bố sống lại cũng ổn nhưng cũng bị lặp mô tuýp nên nhàm dần.
Khủng bố sống lại đọc cũng hay, nhưng đọc sao không có cảm giác sợ và tò mò bằng truyện của lão sửa điều hoà, mặc dù truyện cũa lão sửa điều hoà này hài cũng nhiều.