Chuyện là hồi năm 4 mình có cho 1 thằng chơi cùng hội bạn đh vay 500k trả tiền trọ. Năm đó nó nhắm không theo ngành nên bỏ ngang, bay vào nam bán hàng cho anh chị nó. Bẵng đi 3 năm sau mấy thằng cùng quê nó rủ về quê chơi Tết, cũng có mặt nó mà nó ko nhắc gì, chắc cũng quên cmnr. Mới m3 Tết nên mình cũng ngại chẳng đòi. Bẵng đi vài tháng, hôm ý cả đám ngồi nhậu, mấy thằng trong nhóm chơi thân với thằng kia gọi điện nói chuyện với nó. Xàm lờ 1 lúc thì đưa điện thoại cho mình, mình thì làm méo có chuyện gì với nó, đang ngà ngà rồi nên đòi 500k luôn. 1 tuần sau thấy tiền về tài khoản thật. Thật là tổ tiên phúc đức quý nhân phù trợ nên mới được trả nợ mà //Nhắn tin với nó 1 lần duy nhất nên search phát ra luôn
kiểu ta nợ không trả thì có lỗi , nhưng mày đòi nợ thì ghẻt thái độ bắt xin lỗi vì cái gì đây , xin lỗi vì đã cho bạn mượn là mình sai rồi vụ mình nói ở trước
Hơn 10 năm trước, tôi thì cũng có 2 "thằng bạn" - 1 thằng thì sau 5 năm hẹn sẽ trả 1 củ vào ngày đám cưới. Và nó đi 2 người và bỏ phong bì đúng 1 củ thật.... - 1 thằng thì cũng sau 3 năm trả tiền vì tôi phát hiện ra nó block fb mình. Sau đó tôi viết 1 status nhắn nhủ đến nó thì được trả tiền. Và tiếp tục cắt liên lạc. Đặc điểm chung của cả 2 là vẫn up hình ăn chơi, mua sắm trong thời gian nợ. Và luôn gửi kèm 1 câu "xxx tiền của mày to quá"
Nửa đêm ngồi uống 1 mình, lội trúng topic này. Tôi lại ngẫm cuộc đời mình cảnh đi xin lại số tiền mình đã cho vay. Nghĩ thấy cái cuộc sống này thật buồn cười. Spoiler Tôi nhục hơn quadan ở chỗ là tôi sẵn sàng van xin để dc trả nợ Ngày tôi kiếm được thì tôi xác định rất rõ là mình cho vay và sẵn sàng mất số tiền đó. Rồi cuộc sống thăng trầm, tới khúc tôi chạy ăn từng bữa theo đúng nghĩa đen thì tôi buộc lòng phải đi đòi nợ. Đòi không được tôi đành xin. Rằng là thôi dạo này tôi đói lắm rồi bạn trả mỗi tháng 1 ít thôi cũng đc, méo mó có hơn ko. Nhưng kết quả cũng đéo đòi đc. Nhưng bù lại tôi có những người là ae thực sự. Hỏi tiền trong khả năng ko bao giờ từ chối và cũng chẳng bao giờ đòi. Bọn tôi hay nói với nhau tiền trả thì dễ, "Nợ máu cách mạng" thì mới khó. Bạn cho vay tiền thì đó là trao niềm tin chứ ko đơn thuần là tiền nữa. Niềm tin là thứ ko thể mua được nhưng bán lại rất rẻ mạt. Đâu phải tự nhiên ông bà có câu Mua danh ba vạn bán danh ba đồng. Còn về thằng ml vay tiền k trả nói đạo lý kia thì thua. Ae trong này nói nó nhẹ nhàng quá khiến tôi hơi bất ngờ. Cơ mà đến mẹ nó nó còn cắn thì ae tuổi hồ bách thảo sánh vai. Loại chó má phải dùng phương pháp chó chết. Chứ ae đòi đối thoại với nó như người. Bó tay.
Thấy có tên dính mực ngoài đời vô đây xem rồi, pm khổ chủ giúp dằn mặt thằng ml đó dùm. Tớ chỉ nói bân quơ thế thôi
ông gì đó cho ai vay, vay dùm ai, vì ai làm cái gì thì kệ mẹ ông, ông mượn của ai thì trách nhiệm của ông là trả người đó, ông làm đéo được người ta nhắc ông dỗi clg. chuyện ông đối xử với con nợ sao kệ ông chứ. người ta có việc cần người ta đi đòi ông ông ko có trả thì nói tử tế, còn thái độ, đòi xin lỗi cl. ngta đòi còn tử tế chán. cho ông vay vì tin ông xong giờ sống đéo bằng con súc vật chửi vậy dc chưa ae
Nói làm nhớ mấy tuần trước vừa trả mấy thằng bạn, mỗi thằng 3 củ, nợ tận 6 tháng nên chúng nó quên cmnr. Hẹn nhậu 1 bữa rồi mình gửi ngay sau, thế đéo nào chúng nó quay sang sỉ vả mình, thằng thì vợ em sắp đẻ, thằng thì bảo anh có quỹ đen, abc xyz... Đcm biết thế đéo trả
muốn trả nhưng muốn trả trên vị thế bố thí, đòi xin lỗi, kiểu mày xin lỗi nên tau thương tau mới trả chứ tau không sai, người sai là thằng tự xưng là bạn bè nhưng suốt ngày cứ đòi nợ như m
Lúc cần tiền mở mồm ra xin thì muốn người ta cho. Đến lúc người ta đòi thì bạn trách móc. Cách giải quyết tốt nhất là bạn nhận ông kia làm bố đi. Vì chỉ trên đời này chỉ có bố mẹ đi đòi nợ con thì mới xin lỗi thôi. Nhận nó làm bố, xong nó xin lỗi, rồi bạn trả lại tiền. Đẹp cả đôi bên :)
bạn đói, bạn hết tiền, bạn kể tôi 3 đứa con ko có tiền cho đi học, uống sữa, tôi cho bạn vay 20 man KHÔNG LÃI, giờ tôi chỉ muốn bạn trả từng tháng, bạn kêu bạn khó, trong khi tôi quen vs sếp bạn, biết lương bạn còn hơn tôi... . Đm sau ca vừa r thề đéo cho ai vay tiền hết, càng xương máu càng không