Vbook nó có dịch bằng Baidu cũng tương đối ổn. Khá hơn convert thường. Có thể edit name. Chắc sau này app cũng cập nhật mấy cái AI thôi.
ttv chắc giờ giống gvn rồi vì nó là trang duy nhất ko áp dụng chặn crawl, ko spam quá nhiều quảng cáo
thật ra cũng chỉ cập nhật đầu API thôi chứ tốn mấy công đâu, lằng nhằng vụ nhập key phiền toái thôi. Mấy con LLM nó làm còn tiện hơn model chuyên dụng ngày xưa. ttv chắc không chết vì kiểu ... bỏ hoang
Hôm nọ có bạn giới thiệu truyện không tiền tu cái gì tiên, đọc cũng hay mà âp lực quá, đọc mãi mới đến chương 48 mà cảm giác đọc mệt mỏi vl. Không biết tác giả trải qua những gì mới viết ra cái truyện này. Về sau có khá hơn không chứ đọc căng thẳng thế này thì không giải trí lắm. Hay mình đọc mì ăn liền nhiều rồi nên tế bào não chết bớt lười nghĩ nên không đọc truyện kiểu này được nữa.
Có ai đọc truyện con vô tội này chưa nhể ? https://truyenwikidich.net/truyen/bang-hoa-pha-hu-than-WtzCBO8h7Anfcdg0 Nhìn tên quen quen mà truyện coi thử thấy ko hút mắt lắm .
nồi linh đan ta nấu ba ngàn năm rồi vẫn chưa chín... Sư phụ nói: “Tu tiên là đoạn tuyệt trần duyên,” ta chỉ đoạn được cơm thịt, chứ mỹ nữ thì... hơi khó! Lần độ kiếp trước, sét đánh trúng ta ba lần hai lần trượt, một lần hụt thiên đạo chắc cũng thấy phiền!
Post 1 mẩu truyện ko đầu ko đuôi, ko giới thiệu, ko mô tả truyện, ko nói bối cảnh hay cũng ko có link tới truyện để làm gì vậy fen?
Spoiler Trong động phủ âm u sâu tận trong dãy Tuyết Linh, có một lò luyện đan vẫn cháy âm ỉ suốt ba ngàn năm không tắt. Bên cạnh lò, một thiếu niên dung nhan thanh tú, y bào đã bạc màu, ngồi xếp bằng, ánh mắt mệt mỏi nhưng không hề rời khỏi ngọn lửa xanh le lói. Hắn tên là Huy, đệ tử chân truyền của Vân Mộng chân nhân – một vị đại năng từng một tay dẹp yên Thập Phương ma đạo. “Sư phụ nói, tu tiên là đoạn tuyệt trần duyên...” Huy nhếch môi cười nhạt. Ba ngàn năm, hắn đoạn tuyệt cơm thịt, đoạn tuyệt rượu ngon, đoạn tuyệt dục vọng. Nhưng... mỹ nhân thì... hắn không đoạn nổi. Năm đó, hắn và nàng gặp nhau trong một trận chiến ở Lạc Hà Cốc. Nàng là tán tu, một kiếm xuất thần nhập hóa, lại mang vẻ đẹp làm thiên địa mờ nhạt. Nàng cười với hắn một lần, hắn nhớ suốt mấy trăm năm. Huy từng thử cắt đứt tơ tình, dùng Tâm Diệt đại pháp xóa đi đoạn ký ức ấy. Nhưng mỗi lần đan tâm tĩnh lặng, hình bóng nàng lại hiện về. Yên Như tên nàng giống như một mảnh lửa nhỏ vẫn cháy trong tim hắn, dai dẳng và mãnh liệt. Độ kiếp lần đầu, lôi đình giáng xuống, hắn ngẩng đầu nghênh tiếp. Ba đạo thiên lôi hai đạo trượt qua người, một đạo đánh lệch tâm mạch. Hắn sống sót, nhưng thiên đạo từ đó ngoảnh mặt. “Thiên đạo cũng thấy phiền rồi...” Huy cười khổ, nhìn vào lò đan: “Nồi linh đan ta nấu ba ngàn năm rồi vẫn chưa chín. Có lẽ, chẳng phải do đan chưa đủ lửa, mà là lòng ta còn vướng.” Một ngày nọ, Yên Như tìm đến. “Ngươi vẫn còn sống,” nàng nói, mắt phảng phất sương mù. “Ừ,” Huy gật đầu, “Ta đang chờ nồi linh đan này chín. Nó có thể giúp ta phá ngộ thiên tâm, tiến vào Thái Hư cảnh.” “Sau đó thì sao?” nàng hỏi. “Ta sẽ quên ngươi,” hắn trả lời, không nhìn nàng. Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ rời đi. Mười năm sau, linh đan chín. Cả động phủ bừng sáng, linh khí cuồn cuộn. Huy ngồi giữa lôi vân, thiên kiếp lần thứ hai giáng xuống. Lần này, không có đạo nào trượt. Ba đạo lôi, đánh thẳng vào tâm mạch, phá tan chấp niệm, đốt cháy mọi vướng bận. Khi ánh sáng tan đi, chỉ còn một thân xác cháy đen, ngồi giữa tro tàn của lò luyện đan. Yên Như đến, trong tay là một chiếc hộp ngọc. Bên trong là viên linh đan hắn để lại viên đan giúp người đoạn tình tuyệt ái. Nàng nhìn đan, nhìn xác hắn, khẽ cười buồn: “Ngươi đoạn được ta, nhưng ta... không đoạn được ngươi.” Gió lạnh thổi qua động phủ, mang theo mùi tro tàn và hương đan nhàn nhạt, như tàn lửa của một kiếp tình sâu không lối thoát.
Giờ có AI viết truyện cũng dễ, cứ tạo cái sườn bài lúc đầu rồi nhờ con AI suy diễn ra cốt truyện lúc sau rồi lấy ý tưởng của con AI là xong