Nhịp truyện lỗi quá. Map Tống xong không có 1 arc chủ thế giới ra hồn đã nhảy vội sang map Đường, mà map Đường quá tệ.Đọc 2 map liền nội dung cơ bản deja vu. Cơ mà cái kiểu sỉ diện lấy bối cảnh mà sửa 1 tẹo khỏi bị nói đồng nhân này làm mình nhớ hồi uukanshu còn sống có đọc bộ Có thể xuyên việt người tu tiên, y chang luôn nhưng hay hơn(?)(mấy map đầu) vì mỗi map đều bad end. Map 1 thuyết đường Lý Thế Dân phản main Lý Nguyên Bá kéo quân về cứu các anh, vợ con ở kinh thành bị giết sạch; Map 2 nghĩa sĩ giải cứu Nhạc phi, bằng hữu bị giết sạch, Map 3 y chang map 1 2 bộ này thì vô địch thiên hạ xong lòi ra cầm kịch bản tầm tần ký nuôi thằng "Doanh Chính" xong già bị nó đơm chết Chưa kể để giữ nhân thiết thương vợ con từ map 1 nên map 2 xuất thân thái giám có tri kỷ không làm ăn được gì, map 3 dứt khoát thành nữ luôn cho tiện... Con uukanshu chết xong giờ mất kha khá niềm vui bới rác kiếm vàng5-7 bộ cũ ongoing cũng mất link
Coi xong nói chung đánh giá là truyện khá , tập trung nhiều thể loại về 1 nhưng điểm "sướng" đều giữ lại , thỏa mãn người đọc cũng như ko làm trí thông minh tụt quá là được . Bộ này với ta là dạng giải độc . Chứ đm bốc nhầm mấy bộ style "Chỉ cần cẩu tu luyện là mạnh lên" nhưng thằng lol đó nó éo chịu yên hay nó luôn bị tác giả dí nhét tình tiết sống áp lực vô cùng . Tuy lần nào cũng thắng đi nữa nhưng ta coi thấy mệt vl kiểu ...sao mày ko kiếm chỗ nào tu cho mạnh lên đi rồi đi kiếm chuyện không được sao ? Thằng main này là điển hình , núp tu luyện thấy sức mạnh đủ rồi thì lật bàn hoặc dụ phe khác vô cục mà nó tính sẵn . Cứ thế mà tới thôi
https://sangtacviet.app/truyen/fanqie/1/7397391565678709822/7422079398506922558/ Dm bộ này ban đầu đọc cũng được. Thằng main trùng sinh nhà nghèo không hệ thống, chỉ có học mới thoát nghèo được nên nó chăm chỉ cố gắng cày. Đang đi thi hương dở tự nhiên lòi ra vụ kéo nhau đi ám sát đoàn của Thế tử ( đoàn main có 3 người - main, 1 thằng du côn, 1 thằng ngớ ngẩn). Vì trong đoàn có thằng tướng cướp trước mâu thuẫn với nó, định giết nó mà giết hụt. Vcl não tàn nó vừa, éo hiểu sao đầu dính nước hay sao mà nghĩ ra được.
Đang đọc Dạ Vô Cương, thế giới khá thú vị, mạch truyện từ từ, main bị dí đi đường khó nhưng vẫn leo rank từ từ, k ngán ai bao giờ
Chỉ muốn nằm thi ta đây bị thúc ép tu tiên Xuyên ko qua thành tiểu Cương thi, làm nghề mai táng, yên lặng phát triển cẩu đạo chân chính làm cái gì cũng tránh né mạo hiểm, rủi ro. Hoà khí sinh tài lộc Mạch truyện đều đặn ổn định văn phong tốt. Ko có kịch tính cũng chẳng có cẩu huyết, thiên hạ đại kế ân oán tình thù, tu tiên tranh đoạt thời vận. Kệ thiên hạ, nvc cứ thế cẩu tới cùng Ai thích thể loại cẩu tu thì nhảy hố
Truyện của Thần Đông thì thằng main có ngán ai bao giờ , đọc khoái cái khoản pk khô máu, chơi tới cùng xem thằng nào cứng hơn của lão
Bỏ 2 năm rưỡi quay lại check thì bộ Witcher dị giới hành trình con tác viết 5k8 chương rồi . Thôi chờ nó end đi rồi coi lại
Cũng đang đọc, khoảng pk viết khá, main cũng không phải dạng cẩu huyết như thằng Viêm của lão Đậu, cảnh giới thì không có vụ mới trúc cơ mà đấm với nguyên anh. nhưng tác viết dàn nhân vật phụ hơi kém. Kiểu như xoay quanh main ai cũng là người tốt, ko có âm mưu hoặc tính kế hoặc bị tính kế như người khác, đâm ra mạch truyện ko mấy kịch tính.
Truyện của Thần Đông thì ngoài build thế giới rộng với secret rải rác thì cơ bản cũng thẳng đuột ấy mà, lão này mạnh khoản pk nhiệt huyết với dàn nhân vật tung hứng tấu hài thôi chứ muốn âm mưu thì không có đâu
Đề cử truyện này https://metruyencv.com/truyen/toan-dan-dai-hang-hai-ta-bat-dau-mot-dau-tau-ma Đọc tên thì như truyện rẻ tiền fanqie "toàn dân x xxx " có hệ thống điểm danh đánh dấu xây tiểu đệ xàm xí đú các kiểu nhưng gặp thằng tác viết tốt nó lại cuống vô cùng Theme chuthulu, nam chính nư chính đều điên /khùng dần theo thời gian
các sếp cho hỏi có app hay web online nào chuyển ngữ convert thành tiếng việt bình thường để đọc cho dễ không
Có mấy bộ Ép ta trọng sinh phải không hay Trọng sinh ai còn yêu đương (nghe đồn view cao) nhưng ta coi ko hợp nên ko Recommend . Mấy tháng này ko đọc được bộ nào ổn theo tiêu chí của lão cả . Mấy bộ ta đánh giá cao thì thường Buff trong bối cảnh dark , nặng nề tý ko . Còn ko là nội dung nhét nhiều yếu tố coi lạ lạ thú vị là chính . Có võ hiệp ngựa giống với mỹ tổng fuck boy coi cũng ok mi coi thử đi Tại Hạ Âu Dương Phong Mỹ tổng từ thị trấn Banshee bắt đầu Hiện cũng đang đói thuốc ...hổm rài thử độc cũng 4-5 bộ (coi 1 lát phải delete )
xài bản gpt, copilot nó không hiểu chuyển ngữ qua vì đều là tiếng việt cả cơ bản là đọc convert thì t hiểu đấy nhg mà nó ngổn ngang ko trơn tru câu văn thuần việt muốn chuyển về câu văn tv thuần đọc cho khỏe
2 bộ mi nói ta cũng có lướt qua từ trước nhưng thấy ko hợp gu rồi cũng bỏ luôn. Mà thể loại ngựa giống thì ta chưa bao giờ có hứng thú, mấy bộ mà có motip nước ngoài lại càng không. Thuần tiên hiệp, huyền huyễn thì coi. Ta cũng như mi, mấy tháng nay đói thuốc, thử vài chục bộ mà chẳng có bộ nào hợp, văn phong dở, ngựa giống, mới mấy chap có gái v.v nản gì đâu.
Spoiler Trong căn bếp lặng như tờ, chỉ còn tiếng lách cách của con dao sắc lạnh chạm vào thớt tre già, Huy người được giới underground gọi bằng biệt danh "Cuồng Nhân Ẩm Thục" đang chuẩn bị bước vào một nghi lễ chế biến không dành cho người yếu bóng vía. Chiếc tạp dề đen dính vài vệt máu cá ngừ như minh chứng cho những trận chiến ẩm thực khốc liệt trước đó. Mắt Huy lóe lên tia sáng tím huyền bí, như thể đang giao tiếp với tổ tiên dòng họ sushi cổ truyền Nhật – Hàn – Việt – ngoài hành tinh. Bầu không khí đặc quánh mùi mè rang, giấm gạo và một thứ gì đó... mơ hồ như khí giới thần linh. Hắn không cắt rau củ. Hắn giải phẫu nó. Không phải bằng dao. Mà bằng ý chí của một kẻ từng đứng giữa ranh giới sống chết trong chiến trường bếp núc đẫm máu, nơi tiếng thét không phải của con người – mà là tiếng gào của những củ cải bị gọt quá tay. Con dao của Huy – lưỡi thép đen ánh lên trong thứ ánh sáng chẳng thuộc về cõi trần – không chém xuống như một đầu bếp thông thường. Nó dò tìm đường mạch của từng tế bào, như bác sĩ giải phẫu não dưới kính hiển vi lượng tử. Hắn nhìn củ cà rốt như nhìn vào linh hồn một chiến binh đã ngã xuống—nghiêm trang, tĩnh lặng, đầy tôn kính. Khi lưỡi dao chạm vào cà rốt, không phải tiếng "cắt" vang lên, mà là tiếng "rắc!" – như một lời thú tội. Một vết cắt không làm củ cà rốt đứt lìa, mà mở ra một ký ức, một ký ức chưa từng được kể. Hắn lướt dao nhẹ như đang viết lại lịch sử bằng mực máu thực vật. Mỗi lát cắt là một dòng thơ, là một chương sử thi của loài củ. Huy ngẩng đầu. Trên trán lấm tấm mồ hôi nhưng không phải vì mệt – mà là vì tinh thần kết nối với nguyên liệu đã lên đến tầng thứ bảy. Dưới đôi tay hắn, dưa leo như được lột bỏ lớp mặt nạ xã hội – không còn là một quả dưa vô danh trong siêu thị, mà là một hoàng tử bị nguyền rủa, đang được cứu rỗi bởi phép thuật của lưỡi dao chính nghĩa. Mọi hành động đều có tính toán: – Cà rốt được cắt chéo góc 47 độ, để ánh sáng khi chiếu vào sẽ phản chiếu lại “màu cam ký ức” – loại màu từng khiến hoàng đế ăn chay bật khóc. – Dưa leo không thái mỏng – mà được "giải mã" thành từng dải Gen thực vật, mỏng tới mức gió cũng run. Thớt dưới tay hắn run nhẹ. Củ cải trắng... phát ra âm thanh thút thít. Nó biết: mình sắp được Huy “giải phóng”. Và khi lát rau cuối cùng được đặt lên khay, căn bếp trở nên im ắng như sau một ca mổ tim thành công. Bên ngoài, bầu trời rạch một tia chớp. Hắn ngẩng đầu. Giọng nói trầm trầm vang lên như bác sĩ tâm thần rút găng tay sau một ca phẫu thuật khôi phục nhân cách. Trứng chiên? Huy không đánh trứng, Huy ra tay như thể đang biểu diễn một nghi thức ẩm thực cổ xưa, nơi mỗi động tác đều mang một ý nghĩa sâu xa và thiêng liêng. Anh đứng trước chiếc bát sứ trắng tinh, tay cầm quả trứng như một nghệ sĩ xiếc cầm quả cầu pha lê. Một cái khẽ gõ – cắc! – vỏ trứng nứt ra như tiếng mở màn cho một bản giao hưởng. Lòng trắng, lòng đỏ tuôn vào bát như dòng dung nham vàng óng từ miệng núi lửa linh thiêng. Huy nghiêng đầu, nhìn nó với ánh mắt trầm tư, như đang đối diện với chính định mệnh của mình. Anh không dùng nĩa. Không. Huy rút từ trong ngăn kéo ra một chiếc đũa gỗ mun, thấm đẫm hương thời gian và kỷ niệm. Cổ tay anh xoay nhẹ, chuyển động vòng tròn như đang họa một mandala bằng lòng trứng. Bọt khí nổi lên lăn tăn, rồi tan vỡ như những chấp niệm cũ, để lại một hỗn hợp vàng sóng sánh, mịn màng như lụa Nhật. Chảo nóng đã chờ sẵn, bơ sôi nhẹ như vỗ tay mừng rỡ khi thấy Huy tiến lại. Anh rót trứng vào — không phải đổ, mà là thả, như người ta thả sen xuống mặt hồ tĩnh lặng. Tiếng xèo vang lên — thanh âm không phải của dầu mỡ, mà là tiếng vỗ tay của vũ trụ. Trứng nở bung ra, phồng lên từng đợt như sóng lúa gặp gió. Mùi thơm bốc lên, ngọt nhẹ, béo ngậy, và phảng phất... một chút kiêu hãnh. Huy không chiên trứng. Huy thổi hồn vào một tác phẩm nghệ thuật ăn được. Và khi lật miếng trứng bằng muôi gỗ như vung cây quạt của một kiếm khách, anh không nhìn nó như món ăn — mà như định nghĩa lại sự hoàn hảo. Huy không nấu cơm, hắn triệu hồi linh hồn của hạt gạo. Sau khi hoàn tất nghi lễ đánh trứng kỳ ảo, hắn quay sang hộp cơm điện như một pháp sư tiếp cận thánh tích. Không ai thấy hắn nấu, người ta chỉ biết — khi nắp bật mở, một làn hơi trắng mờ ảo như sương chiều trên núi thiêng tràn ra, cùng với mùi thơm thuần khiết khiến kẻ phàm trần cũng phải cúi đầu. Gạo không đơn thuần là gạo. Đó là những hạt ngọc trời, trắng nõn, dẻo mịn, mang trong mình linh hồn tổ tiên và ký ức của ruộng đồng tổ quốc. Và Huy… Huy không bao giờ dùng tay trần. Hắn rút từ túi áo một cặp găng tay trắng, mới tinh, căng phồng như lớp da của sự hoàn hảo. Đeo găng chậm rãi, cẩn thận, như bác sĩ tâm thần chuẩn bị mổ não một thiên tài. Mỗi ngón tay được lồng vào với sự kính cẩn, khiến không gian lặng đi như thể cả vũ trụ đang nhường chỗ cho khoảnh khắc thiêng liêng này. Ánh mắt hắn run run — không phải vì sợ, mà vì xúc động, trước vẻ đẹp thuần khiết của từng hạt cơm. Hắn không xới, không xúc. Hắn vuốt, nhẹ như chạm vào má một đứa trẻ sơ sinh. Từng hạt cơm được nâng niu, nâng lên như thể là xá lợi của bậc hiền triết, để rồi đặt lên tấm rong biển như vuốt cằm một vị thần đang ngủ yên. Dịu dàng, tôn kính… nhưng cũng tuyệt đối chính xác. Huy không chỉ gói cơm. Hắn thiết kế lại vũ trụ bằng gạo. Hắn dàn đều từng lớp cơm bằng đầu ngón tay – không nhanh, không chậm, mà với một sự tính toán lạnh lùng như đang lập chiến lược trong một cuộc đại chiến vũ trụ ẩm thực, nơi mỗi hạt cơm là một binh sĩ, và lá rong biển là bản đồ sa bàn. Và rồi, trong một chuyển động uyển chuyển như múa kiếm giữa bầu trời sao, hắn cuộn miếng cơm lại — gọn gàng, tròn trịa, hoàn hảo như một hành tinh nhỏ. Hắn không làm cơm cuộn. Hắn khai sinh một hệ mặt trời mới, nơi mọi nền văn minh đều cúi đầu trước độ dẻo hoàn hảo của hạt gạo Việt. Một tiếng gầm khan của vũ trụ như báo hiệu khoảnh khắc trọng đại đang tới. Trời bỗng chuyển mây đen, mây cuộn như lòng đất đang rên siết chờ đợi sự kiện vượt thời-không. Gió rít qua khe cửa sổ bếp như tiếng thì thầm của hàng nghìn bậc thầy ẩm thực từ các thế kỷ trước đang dõi theo. Căn bếp rùng mình. Cốc nước rung lên. Con dao tự nhiên xoay nhẹ trên thớt. Những hạt cơm trên mặt bàn khẽ nhích, như tự giác xếp hàng chuẩn bị làm lễ. Tất cả vạn vật đều im lặng, nhường chỗ cho thời khắc cuộn. Huy đặt tay lên miếng mành tre. Nhưng đừng lầm tưởng – đây không phải là mành tre tầm thường. Nó là Thánh Vật Thắt Bụng Của Bạch Long, vật gia truyền được chế tác từ tre ngàn tuổi mọc bên thác nước nơi rồng thần từng quẫy đuôi tu tiên. Huy chạm vào nó như một pháp sư đặt tay lên trụ cột của thế giới, như thể chỉ cần lỡ nhịp một chút, thời gian sẽ gãy làm đôi. Rồi hắn bắt đầu cuộn. Nhanh. Chính xác. Tuyệt đối yên tĩnh. Nhanh đến mức các camera an ninh chỉ thu lại một vệt mờ. Chính xác đến độ từng hạt cơm, từng lát trứng, lát dưa chuột, xúc xích, cà rốt… đều bị ép lại với nhau như thể chúng đã trải qua ba vòng đàm phán ngoại giao khắc nghiệt và cuối cùng đồng thuận ký hiệp ước chung sống hòa bình vĩnh viễn. Miếng kimbap lăn trên mành tre như bánh răng của một cỗ máy thời gian cổ đại, rít nhẹ tiếng cơ khí tinh tế, mỗi vòng lăn là một chương lịch sử. Huy không cuộn, Huy ép các nền văn hóa lại với nhau, buộc các thành phần đối lập — mặn, ngọt, béo, giòn — cùng tồn tại, không oán trách, không phản kháng. Chúng cam chịu, vì biết mình đang là một phần của tác phẩm vượt khỏi sự hiểu biết của loài người. Cuối cùng, hắn thả tay. Kimbap nằm đó, cuộn tròn, gọn gàng, mượt như lưng rồng khi ngủ. Không một hạt cơm rơi ra. Không một mép rong biển bung lên. Nhìn nó, người ta không thấy một món ăn. Người ta thấy… ý chí. Thấy trật tự. Thấy vũ trụ trong hình trụ nhỏ bé ấy. Huy đứng thẳng dậy, tháo găng tay. Không cần nói gì. Ngoài trời, mây tan, nắng lên. Một luồng sáng nhẹ rọi xuống miếng kimbap, như chính trời cao cũng chấp nhận: Kẻ này… đã hoàn tất nghi lễ. Huy nâng thanh dao lên ngang tầm mắt. Lưỡi dao không phản chiếu gương mặt hắn – nó phản chiếu nội tâm: một tâm trí lạnh như thép, ổn định như quỹ đạo hành tinh. Hắn hít một hơi. Căn bếp lặng thinh. Rồi… hắn chém. Phập. Cạch. Cạch. Cạch. Từng lát kimbap rơi xuống thớt như một nghi thức chẻ linh hồn thành từng phần bằng nhau. Dao của Huy không cắt rong biển – rong biển tự rẽ đường trước khi lưỡi dao chạm tới. Gạo không dính vào lưỡi dao, mà rơi xuống theo hàng, ngay ngắn, như binh lính cúi đầu trước vị tướng tối cao. Âm thanh vang lên – cạch, cạch, cạch – không đơn giản là tiếng dao chạm thớt. Đó là nhịp tim của quỷ thần, là tiếng trống trận vang lên giữa lặng im vũ trụ, là hồi chuông cảnh tỉnh cho những kẻ từng xem thường món ăn đường phố. Những khoanh kimbap nằm gọn gàng trên thớt, không một nguyên liệu nào thò ra khỏi ranh giới, không một vết méo mó. Mỗi khoanh như một hành tinh hoàn chỉnh, cân bằng nội tại, đẹp đến mức... nếu Galileo sống dậy, ông sẽ bỏ thiên văn học để nghiên cứu ẩm thực của Huy. Huy lau dao bằng một miếng vải thô – không phải để làm sạch, mà để kết thúc một thời khắc thiêng liêng, như kiếm sĩ tra gươm sau khi đánh bại một con rồng thần. Không ai nói gì. Không cần nói gì. Không khí đậm đặc đến mức có thể cắt bằng chính miếng rong biển còn thừa. Huy cúi đầu. Một giọt mồ hôi rơi xuống nền nhà, hóa thành khói trắng. Kimbap đã hoàn thành.