Lễ cưới Silent Hill

Thảo luận trong 'Silent Hill Fans Club' bắt đầu bởi giang loves game, 31/8/06.

  1. giang loves game

    giang loves game Mario & Luigi

    Tham gia ngày:
    22/8/04
    Bài viết:
    715
    Nơi ở:
    Ho Chi Minh City
    Chà...Không phải là hết ý tưởng... Mà dạo này đang mần mấy game nên không có thời gian đánh bài đó chứ. Xin lỗi các bạn... Nhất định thứ 6 này sẽ có phần mới.
     
  2. giang loves game

    giang loves game Mario & Luigi

    Tham gia ngày:
    22/8/04
    Bài viết:
    715
    Nơi ở:
    Ho Chi Minh City
    Mới pót xong phần tiếp theo của chương IV...Còn chương V xin hẹn ở tuần sau, bật mí một chút là chúng ta sẽ quay ngược thời gian trở về 4 năm trước, xem chuyện gì đã xảy ra với Stella và Jack
     
  3. roman_martin

    roman_martin The Warrior of Light Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    9/8/05
    Bài viết:
    2,228
    Nơi ở:
    ♥ of Winter !
    Có vẻ hay nhỉ....nhưng hôm nay là thứ bảy nè...có thấy gì đâu
     
  4. monkeylion

    monkeylion T.E.T.Я.I.S Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    4/3/06
    Bài viết:
    503
    Nơi ở:
    Bình minh city
    hay quá viết tiêp đi anh ơi........
     
  5. roman_martin

    roman_martin The Warrior of Light Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    9/8/05
    Bài viết:
    2,228
    Nơi ở:
    ♥ of Winter !
    Hay lắm bạn à....Bạn cho mình nick Y!M nhá....chỉ muốn góp ý chút thui mà
     
  6. giang loves game

    giang loves game Mario & Luigi

    Tham gia ngày:
    22/8/04
    Bài viết:
    715
    Nơi ở:
    Ho Chi Minh City
  7. giang loves game

    giang loves game Mario & Luigi

    Tham gia ngày:
    22/8/04
    Bài viết:
    715
    Nơi ở:
    Ho Chi Minh City
    Chương V: Chốn bình yên

    4 năm trước.

    Chiếc xe bus lướt trong màn sương trên con đường cao tốc. Trên xe là những du khách đến từ nhiều nơi, họ đang đến Silent Hill, một thị trấn du lịch yên bình. Mọi người ngồi bình thản và thả hồn qua khung cửa xe nhìn đám sương lượn lờ. Tất cả họ đều không quen biết nhau, chưa từng gặp nhau nhưng đều có chung mục đích tìm kiếm sự yên tĩnh chốn Silent Hill.

    Một cô gái ngồi ở hàng ghế cuối, cô chống càm nhìn ra cửa sổ đang mở, gió mơn man thổi tung những sóng tóc vàng nâu của cô. Trông cô như đang có nhiều tâm sự, một giọt nước mắt chảy dọc trên gò má cô, thoáng bối rối cô lấy tay lau đi dòng lệ và nhìn các hành khách khác mong không ai thấy cảnh này. Bà lão ngồi cạnh cô đang gật gà ngủ, nhưng cô bắt gặp ánh mắt của một gã đàn ông, hắn ngồi cùng hàng ghế với cô ở hàng bên kia và đang nhìn cô với ánh mắt tò mò lộ liễu. Cô gái mặc kệ quay mặt ra cửa xe cùng với nỗi suy tư của mình. Gã đàn ông cũng cảm thấy ngượng, hắn quay mặt đi và duỗi người thoải mái trên ghế.

    Cô gái lấy từ trong túi ra một tờ giấy được gấp cẩn thận, cô bàn thần nhìn nó và mở ra, đó là một lá thư...

    Mẹ yêu quí.

    Con mong mẹ sẽ nhận được lá thư này và hiểu rằng trong tim con thì mẹ luôn là người kính yêu nhất. Mẹ ơi, mẹ còn nhớ cái lần khi gia đình chúng ta đau lòng thấy cái chết của bác Tom hàng xóm tự sát vì vỡ nợ không? Riêng con thì nhớ rất rõ lúc cảnh sát đến và khiên xác của bác ấy ra, đó có lẽ là cảnh tượng ám ảnh con suốt đời. Bác Tom vui vẻ hay cuời lúc ấy chỉ là một cái xác hôi thối lâu ngày, đôi mắt tinh nghịch của bác lúc ấy đục ngầu và dòi bọ lặn ngụp, đôi môi hay hôn lên má con với mùi cà phê sữa thì lúc ấy khô khốc và đen ngòm, lúc ấy con đã liên tưởng đến hình ảnh một quả táo khô lâu ngày mốc meo bốc mùi. Cái chết thật khủng khiếp mẹ ơi, nó biến người ta trẻ trung tươi đẹp trở thành vô hồn và hôi thối, con đã sợ cái chết biết bao... con sợ mình sẽ xấu xí và thối rữa, con sợ mình sẽ nằm trong một cỗ quan tài tối tăm và bị bọn côn trùng gậm nhấm thân thể... Nhưng mẹ ơi, giờ đây đó là những gì con muốn.

    Mẹ, có lẽ mẹ là nguời hiểu rõ tình cảm của con dành cho Henry như thế nào. con yêu hắn, yêu điên dại. Con đã không còn là chính mình từ khi con gặp hắn. Mỗi phút giây ở bên Henry thật ngọt ngào đối với con, những đức tính của hắn được con phóng đại và ngưỡng mộ, những thói xấu thì con biến chúng thành những khiếm khuyết đáng yêu. Đối với con, hắn là hoàn hảo, là duy nhất. Con đã nguyện cả cuộc đời này chỉ có một nhiệm vụ duy nhất: yêu và sống cùng Henry.

    Con gái của mẹ thật ngốc nghếch phải không mẹ? Bố mẹ đã sinh con ra và nuôi dưỡng con đến chừng này với mong mỏi duy nhất là đây sẽ là một người mạnh mẽ đương đầu đứng vững với cuộc sống, ấy vậy mà đứa con gái hư đốn ấy chỉ vì một gã đàn ông đã quên đi mọi hoài bão mơ ước để rồi đắm chìm trong cơn tình ái. Mẹ ơi, con ước gì bây giờ con có thể nói lời xin lỗi, xin lỗi những hy vọng bao năm mẹ dành cho con, xin lỗi những khổ nhọc mẹ đã dành để nuôi dạy con để rồi con đánh đổ tất cả chỉ vì hạnh phúc của bản thân.

    Nói tới hạnh phúc thì thật buồn cười phải không mẹ? Tất cả những hạnh phúc đều là những tưởng tượng do con vẽ ra khi ở bên Henry. Hạnh phúc chỉ tồn tại khi có sự mãn nguyện trọn vẹn và không giả dối lừa bịp. Henry đã dựng cho con tấm màn màu hồng và con đã tưởng mình là người hạnh phúc nhất thế giới. Nhưng đó chính là thủ đoạn của hắn. Henry đã lợi dụng con để có được công việc trong công ty bố, rồi tiếp tục lợi dụng con để rỉ tai bố đưa hắn lên tầm cao sự nghiệp mà bản thân khả năng hắn không bao giờ có thể chạm đến. Bố yêu con đến mức cũng trở thành đồng loã với hắn, che dấu những thói xấu của hắn ta để tránh cho con đau lòng... Mẹ ơi, tất cả là tại con, tất cả là lỗi của con mà bố đã tự sát.

    Hôm ấy con đang vui vẻ làm thức ăn chờ đợi Henry đi làm về, anh ta về nhà và hôn con thật nồng cháy với những lời dịu ngọt, con đã ngất ngây đâu biết rằng ngày hôm đó hắn đã thành công lật đổ người cha thân yêu mình khỏi chiếc ghế chủ tịch công ty mà bố đã bỏ gần nửa cuộc đời để gầy dựng. Tối hôm đó khi nghe tin bố tự sát bằng súng con cũng chẳng ngờ kẻ đang an ủi lau nước mắt cho mình là thủ phạm gián tiếp. Hắn làm chủ công ty, con lấy đó làm niềm vui và quên đi tìm hiểu nguyên nhân vì sao bố tự sát, mãi khi con phát hiện các cổ phiếu của công ty đều do hắn đứng tên thì con mới bắt đầu nghi ngờ, và mãi cho đến khi con nghe lời thì thầm của hắn trước mộ bố thì con mới nhìn rõ bộ mặt thật sự của hắn ta. Mẹ ơi, đứa con gái tội lỗi này đã đưa một con quỷ về nhà.

    Mẹ, con có lỗi với mẹ, có lỗi với bố... Con không dám đối diện với mẹ để nói những lời này, con biết mẹ sẽ an ủi, tha thứ cho con, nhưng con không xứng đáng bất cứ sự tha thứ nào. Còn một điều nữa mẹ ơi, con vẫn còn yêu hắn, ngay bây giờ khi ngồi viết những dòng này lòng con vẫn đang đau xót vì hắn, hắn đã là một phần cuộc sống của con, đã là hơi thở của con rồi bất kể tội lỗi của hắn có ghê tởm đến mức nào. Con không biết, nếu hắn đến gặp con và xin tha thứ cho những hành động của hắn thì con sẽ làm gì, con không đủ tự tin để nói mình sẽ cứng rắn không bỏ qua cho hắn.

    Tối hôm qua, con đã gặp hắn và nói chuyện, con đã dùng toàn bộ sự can đảm của mình để buộc tội hắn. Nhưng vẫn với bộ mặt vô tội của mình, hắn chối phắt mọi việc. Con yếu đuối quá, con quên đi những lời lẽ mạnh mẽ để rồi yếu lòng trước lời nói của hắn. Trong lúc hắn ngủ con đã ngộ ra một điều: Tai họa của nhà ta, cái chết của bố nguyên nhân sâu xa là con, chính con là nguồn gốc của mọi tội lỗi.

    Sự tồn tại của con là tội lỗi và con phải kết thúc tội ác của mình. Mẹ ơi, đứa con gái thân yêu của mẹ sẽ chuộc lỗi lầm bằng cái chết của mình, con xứng đáng bị đày xuống địa ngục cho quỷ dữ cấu xé. Con đang đi đến một nơi yên bình, rất yên bình để hoà mình vào cái chết. Xin mẹ đừng rơi bất cứ giọt nước mắt nào vì con, nó không xứng đáng đâu.

    Mẹ, con yêu mẹ.

    Stella Maccartney


    Stella đọc bức thư với đôi mắt ngấn nước, cô lấy tay che miệng cố kìm tiếng nấc nghẹn ngào. Cô xếp lá thư lại và bỏ vào túi áo, cô nhắm mắt lấy lại một chút bình tĩnh rồi quay ra cửa xe tiếp tục theo đuổi những ý nghĩ của riêng mình. Nhưng cô đâu biết những hành động đầy tâm trạng của mình đều được chứng kiến bởi gã đàn ông bất lịch sự ngồi hàng ghế bên kia. Gã lấy tay vuốt càm thắc mắc về Stella, trông cô đang trong trạng thái xúc động mạnh, gã đoán cô có lẽ vừa mất người thân, hay bị bạn trai bỏ, hay vừa bị đuổi việc... Chà...Gã bẩm bẩm, có cả tỉ lí do để bọn con gái khóc lóc.

    Chuyến xe tiếp tục hướng thẳng trên con đường đầy sương, con đường vắng lặng tạo nên bầu không khí trầm mặc lạnh lẽo. Thi thoảng có vài chiếc xe cùng chiều vượt lên khoấy động không khí bằng tiếng còi xe inh ỏi rồi chìm theo màn sương phía trước. Những vị khách có lẽ đều thích với cái vẻ yên tĩnh này tỏ vẻ thoải mái trên ghế nghỉ. Nhưng điều bất thường đánh thức họ khỏi cơn mê ngủ sắp xảy ra...

    Người đầu tiên nhận ra sự bất thường là một thiếu phụ đẹp lão đang cuốn mình trong chiếc áo len nâu tím ngồi ở dải đầu hàng ghế bên phải, bà lấy bản đồ thị trấn Silent Hill ra để xem, trong lúc miệng đang lẩm bẩm đọc tên các con đường thì bỗng một cành cây đầy lá quất vào cửa sổ kế bên bà. Bà giật mình kêu lên nhưng trấn tĩnh lại rất nhanh, bởi cũng chẳng có gì để làm to chuyện vì một cành cây vô tình quất vào cửa sổ xe. Nhưng bà sớm nhận ra chiếc xe đang lái tấp vào lề. Con đường chuyến xe đang chạy có tên là Standford, bên phải của xe là một bìa rừng hun hút, phía bên trái là bờ của một cái hồ nổi tiếng có tên Toluca

    Chiếc xe bắt đầu xốc lên bởi sỏi đá ven đường, chúng làm những vị khách đang mơ màng phải tỉnh giấc bực bội.

    -"Này!"-Một gã đàn ông hét lên với tay tài xế-"Ông đang lái xe kiểu gì thế?!"

    Không có câu trả lời, mọi người dần nhận ra có điều gì đó bất thường ở gã tài xế, hắn đang cúi đầu xuống tay lái.

    -"Ôi!"-Một vị khách ngồi phía sau gã tài xế chồm lên nhìn-"Hắn ngủ gục rồi!"

    -"Không! Hắn mở mắt trừng trừng kìa!"

    Người tài xế lúc lắc đầu trên tay lái một cách kỳ lạ, ánh mắt ông mở trừng trừng trong khi miệng chảy dài nước dãi…

    -“Ông ta…”-Một vị khách kêu lên-“…Bất tỉnh rồi!”

    Tiếng kêu ấy làm tất cả các vị khách đang mơ ngủ trên xe phải tỉnh giấc, họ hốt hoảng nhìn về phía người tài xế. Ông ta đã đổ gục cả thân người lên tay lái.

    -“Chúa ơi!”-Một giọng phụ nữ kêu lên-“Ai đó làm gì đi! Xe lạc bánh lái kìa!”

    Những người đàn ông trong xe như tỉnh ngủ chồm dậy từ ghế ngồi chạy đến bên người tài xế, ông ta ôm cứng tay lái trong lòng mình như muốn giữ chặt lấy nó.

    -"Kéo ông ta ra ngay đi..."

    Giọng nói kia bị lạc đi khi chiếc xe bắt đầu gập ghềnh...nó đã lách khỏi con đường và bắt đầu ngã hướng về phía tay trái, đó là phía nơi hồ Toluca đang tọa lạc. Ba người đàn ông bu quanh gã tài xế cố kéo người ông ta ra khỏi tay lái.

    Bỗng chiếc xe xốc một cái thật mạnh, những người đàn ông bị mất thăng bằng té ngửa xuống sàn xe.

    -“Chúa ơi!”-Một tiếng thét vang lên-“ Chiếc xe đang lao xuống hồ kìa!!!”

    Với một tốc độ không thể kiểm soát, chiếc xe lao vun vút xuống bãi đất trống bên trái nơi hồ Toluca mơ màng chờ đợi.

    -“Đạp thắng đi!!!!!”

    Nhưng quá trễ, chiếc xe đã lao đến mép bờ hồ và phóng một cú thăng thiên trước khi đưa cả thân hình đồ sộ của mình xuống mặt nước. Những tiếng hét hỗn tạp, những tiếng kêu rên kinh hoàng chợt im bặt trong giây phút định mệnh ấy.

    “UỲNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

    Chiếc xe đã đập cả thân mình xuống hồ, một cơn sóng chấn động lan toả cả một góc hồ, những cột nước phóng lên không trung rồi tan ra thành một cơn mưa rào nhỏ. Nhưng chiếc xe vẫn chưa chìm hẳn, nó lập lờ trên mặt hồ một chút để các vị khách kinh hoàng chứng kiến sự nguy hiểm chết chóc đang từ từ đến, họ la hét kêu gào, họ dùng tay hay bất cứ thứ gì có thể để phá cửa thoát ra ngoài khiến nước tràn vào trong xe càng nhanh hơn.

    Từ từ, chậm rãi, chiếc xe bus dần dần chìm xuống, nhấn tất cả các hành khách xuống hồ, những tiếng rên la im bặt, chỉ còn những bọt bong bóng sục sùi. Hồ Toluca đã nuốt chửng cả chiếc xe và yên lặng trở lại như bình thường, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
    ………………………………….
    Nhưng…những bọt bong bóng vẫn chưa dứt, chúng bập bờ trên mặt hồ cho đến lúc… những vị khách trồi lên, họ đã may mắn phá được cánh cửa xe để bơi ngay ra ngoài, từng người một cố trồi lên mặt hồ để cứu vớt mạng sống của mình, vài người không biết bơi hốt hoảng được những người khác kéo lên, thật may mắn khi rất nhiều người trong xe biết bơi…

    Một người thanh niên cố gắng ôm ngực một ông già đang vùng vẫy trong hoảng loạn.

    -“Yên nào!!”-Anh hét lên trong cơn tức thở-“Tôi sẽ bỏ ra cho ông chìm ngay nếu cứ giẫy ngốc nghếch như thế!”

    Ông già định thần lại một chút rồi cam chịu để người thanh niên kéo mình vào bờ.

    Đến bờ hồ, họ dáo dát nhìn quanh, tất cả họ đều chưa định thần lại sau những gì đã xảy ra, những ông cụ bà lão co ro run rẩy, vài người đã kịp lấy hành lý trước khi bơi ra khỏi xe ngồi lục lại đồ đạc của mình. Người tài xế cũng đã được ai đấy tốt bụng kéo ra khỏi xe và đang nằm đấy bất động

    Người thanh niên trẻ nhìn quanh các vị khách, bỗng anh giật mình kêu lên.

    -“Có một cô gái!!! Có ai thấy cô ta không?!!!”

    Mọi người im lặng nhìn chàng trai trẻ.

    -“Chúa ơi!!!!! Cô ta vẫn còn dưới hồ!!!”

    Cô gái vẫn còn dưới hồ…Đó là Stella, người duy nhất không hề tỏ ra hoảng sợ khi chiếc xe bắt đầu gặp tai nạn, cô bình tĩnh ngồi yên trong lúc mọi người kêu gào, lặng lẽ giữ mình trên ghế trong lúc chiếc xe đang chìm dần xuống đáy và khi mọi người lần lượt bơi đi, cô vẫn ngồi đó…

    …Dưới đáy hồ Toluca, ánh sáng không thể xuyên qua làn nước thăm thẳm khiến đáy hồ âm u một màu đen đáng sợ, chiếc xe bus đã chìm xuống đến đáy hồ, Stella vẫn ngồi đấy trong xe mặc nước đã ngập cả thân thể cô… Cô vẫn tỉnh táo nhìn quanh mình như để đón nhận cái chết từ từ đang đến…

    Xung quanh chỉ có một màu thăm thẳm đen, không một chút rong rêu hay tôm cá.

    Mình sẽ chết ở đây-Stella nghĩ-Đây là sự trừng phạt, mình sẽ nằm lại đây…

    Nhưng Stella sớm quên đi ý nghĩ đấy khi cô chợt thấy những thứ đáng sợ đang diễn ra. Khắp đáy hồ bỗng xao động như có những dòng nước cuốn quanh, chúng đẩy đưa chiến xe làm Stella chới với bám vào thanh vịn. Bên ngoài cửa sổ kia, có những kẻ đang ngắm nhìn Stella…

    Họ tiến đến từ mọi hướng, lơ lửng theo dòng nước và được giữ lại bởi những quả cầu sắt nặng buộc ở dưới chân, với bộ quần áo ‘con ong’ không thể nhằm lẫn của tù nhân, họ lê những quả cầu tiến về phía xe bus nơi Stella đang ngồi…Họ xúm quanh chiếc xe và im lặng nhìn cô gái, những khuôn mặt lở loét đầy vết thương với đôi mắt sâu hút, họ chăm chú nhìn…

    Stella kinh hoàng nhìn những thân thể ma quái bu quanh mình, cô kêu lên tiếng thét nhưng bị sặc nước ngay… Còn một chút không khí ở mui xe, Stella cố nhoài người bơi lên để thở.

    -“Hư…..”-Cô gái ọc nước ra ngoài, mũi cô đau tấy vì nước, cô chỉ có thể ngoi đầu mình để thở…

    Stella run lên, cô tự hỏi đấy là những thứ gì? đó có phải là ảo giác không? Cô gái chới với trong bóng tối như thế một lúc, ý nghĩ muốn chết của cô tan biến thay vào là nỗi sợ, sự cô đơn khủng khiếp.

    Trong bóng tối mập mờ ở khoảng không duy nhất trên mui xe, Stella bỗng ngửi thấy một mùi hôi thối kinh khiếp, mùi hôi nồng toả ra khiến Stella muốn buồn nôn và, cô giật mình khi nhận ra… xung quanh mình ngấp nghé những cái đầu người…

    -“Đ..à…n… b…à!....”-Có tiếng rên cất lên…
    -“Đ…à…n… b…à….Đ…à…n… b…à….Đ…à…n… b…à….Đ…à…n… b…à………….”-Những tiếng rên khác đáp lại

    Trước khi Stella ý thức được chuyện gì đang diễn ra thì cô hoảng hốt khi có những bàn tay ngọ ngậy mò mẫm người mình.

    -“Á!!!!!!!!!Tránh ra!!!!!!!”-Stella vùng người tránh những bàn tay.

    Nhưng bỗng đầu cô bị một đôi tay chụp lấy và kéo về phía một cái đầu đang ngoi ngóp. Khuôn mặt hôi thối kia tính áp vào mặt Stella, với toàn bộ sức lực có thể, Stella thúc một cú đấm. Gương mặt kia bật ra. Đợi có thế, Stella vùng vẫy thoát những cánh tay đang bám víu mình để lặn xuống. Cô muốn thoát khỏi đây…

    Stella mò trong làn nước tăm tối hướng cửa xe bus để thoát ra, cô cố né những thân thể đang lượn lờ quanh mình...Trong bóng tối mờ ảo, Stella đã nhìn thấy cửa thoát, cô vươn người bám lấy những thanh vịn để bơi ra ngoài.

    Bên ngoài, Stella kinh hãi nhìn thấy cả một rừng người lơ lửng xung quanh xe, tất cả họ đều bịi buộc chặt với những quả cầu sắt và mặc áo tù nhân, họ nhìn Stella với khuôn mặt lở loét tái xanh…

    Cố không mở miệng để giữ không khí, Stella ngoi mình hướng lên mặt nước, nơi ánh sáng đang mặp mờ soi rọi…Những thân thể kia bất động nhìn cô gái đang bơi lên…

    Stella cảm thấy đuối sức, tay và chân cô cứng lại dần… Cô không thể với tới mặt nước kia, cô đưa mắt nhìn ánh sáng với sự thất vọng…Cô sẽ phải chết…Stella thả lỏng thân mình và chìm dần…

    Một bàn tay chộp lấy tay của cô, Stella đã bất tỉnh, trong mơ hồ của ý thức cô cảm thấy thân thể mình đang được nâng lên… nâng lên nơi ánh sáng đang soi rọi…
     
  8. kuma662000

    kuma662000 T.E.T.Я.I.S

    Tham gia ngày:
    17/8/06
    Bài viết:
    529
    Nơi ở:
    Tokyo Underground
    hay đấy chứ bác, khi nào viết xong hết bác chuyển luôn qua word hoặc là pdf cho mọi người dễ đọc,chú bác thành công trên con đường văn chương
     
  9. †Ray

    †Ray Legend of Zelda

    Tham gia ngày:
    6/5/06
    Bài viết:
    1,045
    Nơi ở:
    Ho Chi Minh City
    G sao ko viết nữa vậy, hết hứng hay ko còn ý tưởng rồi. Cố lên đi chứ, mọi người luôn ủng hộ G mà.
     
  10. giang loves game

    giang loves game Mario & Luigi

    Tham gia ngày:
    22/8/04
    Bài viết:
    715
    Nơi ở:
    Ho Chi Minh City
    Hiện Giang đang đánh đến chương VI và VII, Giang chưa pót vội do nhiều lý do, có thể truyện sẽ kết thúc vào chương XX, mai Giang sẽ pót nốt chương V và VI ^^
     
  11. †Ray

    †Ray Legend of Zelda

    Tham gia ngày:
    6/5/06
    Bài viết:
    1,045
    Nơi ở:
    Ho Chi Minh City
    Hoan hô!!!
    G cố lên nhé. Hãy làm 1 Silent Hill thật rùng rợn và ấn tượng cho Fan SH VN đi nè. Có thể truyện của G đc Hãng game hoặc nhà xuất bản mua bản quyền đấy, và lúc đó G sẽ trở thành người nổi tiếng. :D
    Chà mình mơ xa quá :)
     
  12. giang loves game

    giang loves game Mario & Luigi

    Tham gia ngày:
    22/8/04
    Bài viết:
    715
    Nơi ở:
    Ho Chi Minh City
    Giang cũng mong thế ^^. Hôm nay Giang pót nốt chương V và 1 phần chương VI, các bạn cho ý kiến nhé.
     
  13. giang loves game

    giang loves game Mario & Luigi

    Tham gia ngày:
    22/8/04
    Bài viết:
    715
    Nơi ở:
    Ho Chi Minh City
    Chương VI: Chào mừng đến Silent Hill.

    Ánh hoàng hôn lan tỏa trên mặt hồ Toluca tĩnh lặng, lớp sương mù thoang thoảng trên hồ quấn lấy những tia sáng yếu ớt để khoác lên mình một màu cam đỏ tan thương như những dải lụa thấm máu lượn lờ trên mặt hồ. Mặt nước tĩnh lặng không một gợn sóng, không thể thấy gì dưới làn nước kia ngoài một màu đen thăm thẳm...

    Hồ Toluca, cái hồ chứa đựng những bí ẩn khủng khiếp được truyền miệng. Nội chiến, chiến tranh thế giới...Silent Hill trở thành một nhà thờ khổng lồ cai quản các tù nhân chiến tranh và người dân Silent Hill trở thành những tên cai ngục, họ tắm máu tù nhân trong các cuộc tra tấn và xử từ. Người ta ném những cái xác của tù nhân xuống lòng hồ Toluca...Đã từng có lúc mặt hồ đỏ thẩm tan tóc và chẳng ai từng thấy một cái xác nổi lên mặt nước, hồ Toluca dường như nuốt chửng chúng...

    Tia ánh sáng mặt trời cuối cùng bắt đầu tắt lịm, tất cả chìm dần vào bóng đêm. Stella vẫn còn đang bất tỉnh, đầu cô dựa vào tay lái và mắt nhắm nghiền. Không gian xung quanh yên ả đến rợn người, không một tiếng gió thổi hay tiếng cô trùng. tất cả tĩnh lặng như một bức tranh...

    Từ trong bóng đêm, một ánh đèn le lói xuất hiện, nó lượn lờ tiến đến bên xe của Stella...

    -"..."

    -"Cô ơi.."-Một tiếng kêu của đàn ông cất lên, và ông gõ nhẹ vào kính xe-"Cô có sao không?"

    -"......"

    -"Cô ơi..."-Giọng người lạ bắt đầu lo lắng, ông gõ mạnh vào cửa.

    -Hư.ư...."-Stella rên rỉ.

    Cô đã tỉnh lại, tay xoa vào chỗ đau trên trán, đầu cô đã đập mạnh vào tay lái. Stella đau đầu khủng khiếp, cô có cảm giác mình đã ngất rất lâu, mắt cô vẫn chưa quen với ánh sáng từ cây đèn pin của người đàn ông lạ đang rọi vào.

    -"Cô không sao chứ?"-Người đàn ông hỏi.

    -"Ôi...vâng"-Stella lấy tay che mắt-"Ông...ông hướng ánh đèn ra chỗ khác được không?"

    -"Ồ...Xin lỗi"

    Stella ngồi bần thần một lúc, cô lấy tay vuốt mặt và dần nhớ lại mọi chuyện: cái chết của Davis, gã đàn ông kỳ lạ với những bức ảnh và...những bóng người bên đường. Tất cả hiện ra trước mắt Stella như một cơn ác mộng và cô kìm hãm nỗi buồn khi nhớ lại tình trạng khốn khổ của mình: chạy trốn cảnh sát sau cái chết của Davis.

    -"Có chắc là...Cô ổn chứ?"-Giọng người đàn ông hỏi lo lắng.

    -"Vâng, tôi ổn mà..."-Stella chán ngán ôm mặt một lúc.

    Cô cảm thấy trống rỗng và đau khổ, tại sao vậy chứ? Tại sao cô lại lâm vào tình thế này? Bây giờ cô ước gì mình chưa từng đến bữa tiệc khốn kiếp của Davis. Đáng ra cả ngày hôm nay cô vẫn làm việc bình thường ở siêu thị và giờ này đang nằm yên ấm trong căn hộ với con xu chứ không phải đang chạy trốn khổ sở thế này, mà bản thân cô cũng không biết rõ mình đang muốn gì? đang về đâu? tất cả cô có thể làm là bị động để cho một gã đàn ông sai khiến đi đến Silent Hill, điều gì sẽ chờ cô ở đấy? Liệu đây có phải là một sai lầm?

    Stella nhìn xung quanh mình, trời đã tối... Ngoài ánh đèn pin của người đàn ông bên ngoài thì hầu như không còn một ánh sáng nào, tất cả bao trùm một màu đen ảm đạm. Stella bật đèn xe, ánh sáng làm cô yên tâm một chút. Nhưng cô sớm thốt lên tiếng kêu chán chường khi nhìn thấy cảnh mui xe tan tành vì đụng phải một cái cột gì đấy.

    -"Ôi không!...Xe tôi..."-Ngay khi vừa thốt lên Stella cảm thầy hơi xấu hổ, chiếc xe này chẳng phải của ô và cô cũng không biết chủ nhân thực sự của nó là ai.

    -"Chà..."-Người đàn ông chặc lưỡi-"Xe cô nát tương rồi..."

    Stella thử bật công tắc khởi động xe, chẳng có gì cả, không một tiếng máy nổ.

    -"Nó 'tiêu' rồi"-Stella ngán ngẩm quăng chìa khoá.

    -“Xem nào…”-người đàn ông đến mui xe xem xét-“Cú va mạnh đấy, có lẽ chưa chạm đến ống xăng, nếu không thì…”

    -“Tôi…Tôi phải làm gì bây giờ”-Stella lúng túng.

    -“Thế cô định đi đâu?”

    Hơi ngập ngừng một chút, Stella tránh ánh mắt của người đàn ông và trả lời-“…thị trấn Silent Hill”

    -“Ha ha ha…”-Bỗng người đàn ông cười to-“Ổn rồi, xem cô đụng phải cái gì kia!”- Ông soi đèn lên cây cột.

    Stella cúi người một chút để xem rõ cái cột bê tông mà cô đụng xe vào, đó là cột của một tấm bảng lớn: “Chào mừng đến thị trấn Silent Hill.” Và một cái bảng nhỏ bên dưới:”

    NHÀ TRỌ JACKS

    PHÒNG NGHỈ TIỆN NGHI, PHỤC VỤ TẬN TÌNH CHU ĐÁO
    Tel: 9854324. Ad: num 4, Nathan Ave St (Đối diện với hồ Toluca)
    Hân hạnh phục vụ quý khách.

    -“Ô hô!”-Stella kêu lên.

    -”Thấy không?”-Người đàn ông lượn ánh đèn pin một vòng-“Chào mừng đến Sielnt Hill”

    -“Nhưng…”-Stella nhìn quanh-“Có vẻ ta còn chưa tới thị trấn, tôi đang ở đâu đây?”

    -“Tôi có bản đồ đây…”- Người đàn ông rút từ túi ra một tấm bản đồ-“Chúng ta cùng xem nào”

    Stella vẫn ngồi yên trong xe khoá kín cửa từ lúc tỉnh dậy, cô mừng khi gặp người đàn ông này trong đêm tối. Nhưng tính cẩn thận với đàn ông vẫn làm cô lo ngại về người này…Thấy sự bất thường của Stella, người đàn ông nhìn cô dò xét…

    -“Sao thế?”- Ông ta quơ quơ tấm bản đồ-“Cô tính ngồi luôn trong xe à?”

    -“….”-Trầm ngâm một chút, Stella cất tiếng hỏi-“Ông…ông tên gì?”

    -“Ben!”-Giọng người đàn ông khó chịu-“À…ra thế, cô sợ tôi à?”

    -“Không!....”-Stella thanh minh yếu ớt-“Chỉ là…”

    -“Chỉ là…cô không biết tôi có định kè dao hay súng vào cô không, cô không biết tôi sẽ giở trò gì với một cô gái xinh đẹp như cô giữ đêm vắng này. Đó là những gì cô nghĩ, phải không?”

    -“Tôi…tôi…”

    -“Tôi biết…”-Người đàn ông hạ giọng-“Thật khó cho cô… Trong đêm tối thế này mà chỉ gặp một kẻ lạ mặt…”

    -“Tôi…”

    -“OK…ok…Tôi là Ben Stechler, 34 tuổi, kinh doanh địa ốc, ngoại trừ một vài lần bị phạt do lái xe quá tốc độ thì chưa có tiền án tiền sự.”-Ben chìa ra một tấm thẻ-“Đây là chứng minh của tôi…”

    Stella bối rối mở cửa xe và bước ra, cô cảm thấy thật khó xử.

    Ben là một người có dáng cao và khoẻ mạnh. Stella thấy tóc ông đã chớm bạc. Ông mặc một áo sơ mi trắng đi cùng với cà vạt nâu đen, trông ông như vừa mới bước ra khỏi một phòng họp nào đó.

    -“Tôi xin lỗi…”-Stella không nhìn thẳng vào mắt Ben.-“Tôi… tên Stella Maccartney…”

    Ben có vẻ vẫn còn chút khó chịu, ông chống tay nhìn Stella với vẻ chán ngán.

    -“Thật vui được gặp cô”- Ông nói và nhìn vào chiếc xe-“…Xe cô đây sao?”

    Stella ngượng đỏ mặt, chiếc xe tồi tàn với đầy rác rưởi.

    -“Ơ…Không”-Stella ấp úng-“Thực ra đây là xe của bạn tôi…”

    Stella rủ thầm mình bởi câu nói dối dở tệ.

    -“Hừm…”-Ben cười-“Có lẽ cô nên bảo bạn cô đăng ký với Pimp My Ride của MTV được đấy” (Chương trình TV giúp sửa chữa và nâng cấp xe)

    -“Ha…”-Stella bật cười-“Vâng”

    -“Vậy….”-Ben hỏi-“Làm sao mà cô lái xe vào cột thế?”

    -“Vâng”-Stella chợt nhớ đến những bóng người làm cô phân tâm, nhớ lại thằng bé đứng giữa lộ-“Ừm…Sương mù dày quá, tôi không thấy gì cả”

    -“Đúng đấy”-Ben nhìn quanh, khắp nơi sương mù vẫn còn lãng đãn giăng-“Thật quái lạ…Sương mù khắp nơi, tôi chưa từng thấy ở đâu có nhiều sương như thế này…”

    -“À mà ông…”

    -“Ben Stechler…”

    -“Vâng, tôi xin lỗi…Ông Stechler, ông ở vùng này sao?”

    Im lặng một chút…Ben nói-“Không, tôi từ nơi khác đến…”

    -“Thế xe ông đâu?”

    Ben chỉ về hướng con đường phía trước-“Nó ở đấy, đường bị lở rồi…”-Ông nhìn Stella-“Nếu cô không bị đụng xe hư thì cô vẫn phải bỏ xe nếu muốn đi tiếp”

    -“Ông đến Silent Hill vì công việc à?”

    -“…..”-Ben im lặng-“Tôi…tìm con trai tôi…”

    -“Con trai ông?...”

    Ben lấy từ túi ra một tấm ảnh và đưa cho Stella-“Nó đấy…”

    Stella nhìn tấm hình qua ánh đèn mờ mờ của đèn xe, đó là một cậu bé trong bộ đồng phục bóng chày đang ngồi cạnh một con chó to, cậu bé có máy tóc hệt như bố mình.

    -“Nó tên Bill…”-Ben nói, ông nhìn chằm chằm vào tấm ảnh-“Nó…đã mất tích 4 năm rồi…”

    -“Mất tích?!”

    Ben lấy tấm hình lại từ tay Stella, ông đang có vẻ cố kìm một cơn xức động mạnh..

    -“Tôi…”-Ben đút tấm ảnh vào túi-“Tôi nghĩ nó ở Silent Hill”

    -“….”-Stella im lặng, cô không biết phải nói gì.

    -“Thế còn cô?”-Ben đổi chủ đề-“Xem ra cô có vẻ từ xa đến đây…”

    -“Tôi…”-Stella thần người một chút

    -Ồ…”-Ben nói-“Không sao, tôi thật nhiều chuyện…”

    -“…..”

    -“…..”

    -“Cho tôi xem bản đồ được không?”-Stella phá tan không khí im lặng.

    Cả hai bắt đầu dò tìm vị trí của mình trên tấm bản đồ.

    -“Ta đang ở trên đường Nathan Eve…”-Ben rà tay trên bản đồ- “Cách trung tâm thị trấn khoảng 3 cây số…”-Ben ngước lên nhìn Stella-“Cô muốn đi đến đâu ở thị trấn?”

    Stella lúng túng, cô thực sự không biết mình phải đi đến đâu ở Silent Hill, không một mục đích rõ ràng, chỉ có lời hẹn mơ hồ với gã trong cú điện thoại.

    -“…”-Stella nói dối, liếc nhanh tên một con đường trên bản đồ-“Nhà dì tôi ở đường Standers…Đây này”

    -“Ừm….”-Ben tiếp tục dò tìm-“Để xem nào…Stander, đầu tiên cô chỉ việc đi thẳng từ đây…Đến ngã ba nơi đường Neely thì quẹo phải…, bỏ qua một ngã tư, ở ngã ba kế quẹo trái là đến Stander… ”

    -“Ồ…”-Stella vờ chăm chú nghe lời chỉ dẫn của Ben.

    -“À mà khi nãy cô bảo tên cô tên gì?”-Bất chợt Ben hỏi.

    -“…Stella, có vấn đề gì không?”

    -“Ừm”-Ben chỉ tay vào bản đồ-“Nhìn này…Có một nhà thờ đối diện với đường Nathan cùng tên cô đấy!”

    -“Vậy sao?”-Stella ngạc nhiên.

    Trên bản đồ, nhà thờ Stella nằm ở góc ngã ba của đường Nathan và Neely. Trong lòng Stella bỗng gợn lên một cảm giác bồn chồn khó hiểu…

    -“Nó cũng nằm trên đường đi của cô đấy"-Ben nháy mắt.

    -"........."

    -"Ok"-Ben đứng thẳng người-"Ta nên đi ngay bây giờ, càng tối thì sương mù càng dày đấy"

    -"........"

    -"Này! Cô có đồ đạc gì trong xe không?"

    -"...Không..."-Stella gượng gập.

    -"Trông cô có vẻ không khỏe, cô ổn chứ?"-Ben nhìn chằm chằm Stella.

    -"...Tôi không muốn đi..."

    -"Gì? Gì cơ?"-Ben ngạc nhiên

    -"Ư..."-Stella giật mình-"Sao...?"

    -"Cô vừa bảo cô không muốn đi à?"

    -"Không..."-Stella bối rối-"Tôi muốn đi chứ, tôi cảm thấy hơi đau đầu..."

    -"Không phải do cú va chạm chứ?"

    -"Có lẽ...."

    -"Thôi nào, chúng ta đang phí thời gian đấy..."

    -"Vâng..."

    Stella ngước nhìn chiếc xe, lòng cô bỗng thắt lại. Cô quay mặt và cùng Ben tiến vào con đường tăm tối sương mù...

    .o0O0o.

    -Kính cong........
    .........
    -Kính cong............

    -"Ai đó?

    -"Cưng ơi, mở cửa cho em..."

    -Cạch

    -"Cô là..."

    -"Hừm...Anh mau quên quá..."

    -"Có phải...Trong quán bar?"

    -"'Đa', Anh nhớ ra em rồi đấy!"

    -"Cô...cô theo tôi về đây? Cô muốn gì?!"

    -"Hừm...'cần gì'? Anh luôn hỏi như vậy với khách thăm nhà mình à?"

    -"Tôi không tiếp khách lúc nửa đêm!."

    -"Em không quan tâm"

    -"Này! Cô không được vào nhà tôi như thế!"

    -"Ha ha ha...Căn hộ của anh dễ thương quá..."

    -"Này! Cô bỏ cái đó xuống"

    -"Giải nhì bơi lội...Anh từng là vận động viên à?"

    -"Bỏ nó xuống và ra khỏi nhà tôi!"

    -"Hứ...Anh không dễ thương chút nào"

    -"Tôi yêu cầu cô ra khỏi nhà tôi!"

    -"Em hiểu...Trong mắt anh, em chỉ là một con điếm điên khùng..."

    -"......."

    -"Anh biết lúc em nhìn thấy anh em đã nghĩ gì không? Em đã thốt lên:'Xem kìa, anh chàng đó đáng yêu biết bao'. Em đã ngồi đằng xa ngắm nhìn anh suốt buổi tiệc, vẻ lạnh lùng của anh với mấy trò thể xác càng khiến em ấn tượng....Em đã khát khao anh khủng khiếp, em ước gì được anh ôm lấy, được anh dày vò..."

    -".........."

    -"Khi em tiến đến gần và trêu chọc anh, vẻ thờ ơ của anh khiến em tự ái. Em đã hành động thiếu suy nghĩ khi..."

    -"..........."

    -"Anh bỏ về, em nhục nhã lắm, anh biết không?"

    -"............."

    -"Em đã theo anh về đây! Muốn cho người đàn ông mình rung động hiểu rằng: em thích anh và anh hãy đối xử với em sau khi nghe lời này bằng một lời từ chối. Hãy cho em được cảm thấy được tôn trọng và em sẽ về ngay, em sẽ mãi mãi không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời anh..."

    -"................"

    -"Hãy từ chối em đi anh, nói một điều gì đó..."

    -"Đến lúc rồi...."

    -"Đến lúc...?"

    -"Cô có thể giúp tôi...."

    -"Giúp anh? Giúp gì cơ....Mà...anh làm gì thế? Sao anh lại khóa cửa?"

    -"Cô sẽ dẫn đường cho một kẻ đang u mê...."

    .................................................................................................

    -"Em đã thích anh ngay từ giây phút nhìn thấy anh.....Đó có phải là tình yêu sét đánh không? Một người chỉ biết có cảm giác khi ở trên giường như em lần đầu tiên cảm thấy ấm áp bởi tình yêu. Tất cả những gì em đang làm...hy vọng có thể giúp anh..."

    ............................................................................................................

    Jack đã tỉnh, trời đã tối và dày đặc sương mù. Đầu anh đau dữ dội sau cú va vào tay lái. Jack đưa mắt nhìn xung quanh, đêm tối bao trùm khắp nơi. Anh vuốt chỗ nhói trên đầu và thấy ướt, Jack giật mình ngỡ đấy là máu nhưng anh nhận ra đó chỉ là mồ hôi của mình… Anh lần mò tìm khóa xe và khởi động, nhưng chiếc xe chỉ rùng mình một lúc rồi im lặng.

    -“Khốn kiếp!!!”-Jack văng tục.

    -“Hhmmmm……..”

    Jack rợn người, có tiếng rên rỉ phía sau anh.

    -“Hhmmmmmm….”

    Một luồn hơi ấm phả vào gáy Jack. Anh run rẩy nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra trước đó: cái xác, tiếng hát và nguyên nhân tai nạn.

    -Hơooooooo……”-Tiếng rên rỉ kéo dài.

    Jack quay đầu chầm chậm về phía sau.Bóng tối mờ khiến anh không thể nhìn thấy gì, anh quay đầu về, bỗng ngay lúc ấy, Jack cảm thấy bị cắn nhẹ ở vành tai, cả thân người anh run lên. Một cái miệng ướt và lạnh lướt trên tai Jack, một cái lưỡi chạm vào và vướt dọc từ tai đến gáy anh.

    Jack giật mình vùng ra, anh quơ tay tìm nút mở đèn xe.

    Đèn sáng, Jack xoay người lại nhìn, không có ai, chỉ có chiếc thùng đựng xác đã rách bươm…Jack thở mạnh kinh hòang.

    -“Không…”-Anh kêu lên, cái thùng rách, cửa xe sau đã mở, có vẻ cái xác đã tự giải phóng mình.

    -“Không…Không…Không thể nào….!”-Anh lao về phía sau lật chiếc thùng lên, nhìn xuống sàn xe, nhưng không có gì cả.

    Jack vã mồ hôi xoay người lại và giật nảy mình. Trước mặt anh, trên tấm kính xe là một hàng chữ viết bằng máu đỏ:

    HÃY TÌM EM.​


    Jack nhìn hàng chữ, những ý nghĩ ma quái khiến anh cảm thấy sợ hãi. Cái xác đã tự sống dậy? Không thể nào! Thật phi lý! Đây không phải là một phim kinh dị Zombie rẻ tiền! Những ý nghĩ thay nhau đùn đẩy trong tâm trí Jack. Anh ôm lấy mặt.

    -“Ta phải rời khỏi đây!”-Jack tự nhủ-”Mặc cái xác sống lại, ta phải rời khỏi đây!”

    Jack khởi động lại xe, nhưng nó vẫn im lặng. Anh thở dài mệt mỏi và kéo ghế ngồi bên cạnh lên, ở đây có những thứ lặt vặt như dây nhợ, dụng cụ sửa chữa và một cái đèn pin. Jack lôi đống đồ lên và nhìn ra phía cửa xe một cách ái ngại. Anh mở cửa, nhìn xung quanh với chiếc đèn pin.

    Jack đã lái xe vào vệ đường đâm vào một thân cây to, Jack mở cốp xe một cách khó nhọc bởi cả mui xe dích chặt vào gốc cây, hầu như phần thân trên đã bị móp méo thảm hại do cú va, các ống nối cong gẫy, Jack chán nản vuốt mặt, anh không thể làm được gì với chiếc xe, nó hỏng quá nặng.

    Anh rọi đèn xung quanh một lúc, con đường lớn trãi dài vắng lặng, anh có thể ngồi đây và đợi một chiếc xe nào đó đến để quá giang đến trạm điện thọai yêu cầu sửa chữa. Nhưng Jack sớm thay đổi ý khi nhìn thấy tấm bảng thông báo:

    ĐƯỜNG SANDFORD
    CÁCH TRUNG TÂM THỊ TRẤN SILENT HILL 5 KM

    Jack ngẫm nghĩ, anh có thể cuốc bộ từ đây đến trung tâm Silent Hill và điện thọai sửa chữa, nắm chặt đèn pin rọi về phía con đường tăm tối đầy sương Jack cảm thấy ái ngại.

    Thở một hơi dài để định thần, Jack nhìn tấm kính với hàng chữ máu, anh cúi người vào trong xe tìm một tấm khăn và bôi dòng chữ đi, rắc vào một ít cát bẩn. Anh lôi chiếc thùng rách ra khỏi xe và xé nhỏ nó, vứt vào đám bụi cây bên đường, Jack không muốn có dấu vết bất thường gì trên chiếc xe khiến người khác nghi ngờ.

    Jack phủi tay, nắm chặt đèn và bước đi, hướng về phía thị trấn Silent Hill.
     
    KytoSai thích bài này.
  14. kingofgame981

    kingofgame981 idle talk

    Tham gia ngày:
    9/10/05
    Bài viết:
    4,562
    Nơi ở:
    play
    cắt ngang chút nhé, mặc dù bạn viết chưa dc thuyết phục nhưng phải nói là rất khá, làm tiếp nhé
     
  15. giang loves game

    giang loves game Mario & Luigi

    Tham gia ngày:
    22/8/04
    Bài viết:
    715
    Nơi ở:
    Ho Chi Minh City
    Hà...Bạn có thể chỉ giúp mình điểm chưa thuyết phục được không? là biểu hiện, hành động hay tâm lý? Mình còn rất non tay nên thực sự còn nhiều khuyết điểm mong các bạn chỉ rõ. Nếu bạn đọc kỹ sẽ thấy vài điều mâu thuẫn ở các chương, cái này do mình cố ý, còn nguyên nhân vì sao ở các chương sau sẽ giải thích:;) .

    Câu chuyện Silent Hill này quả thật rất nặng nề, nói thật là mình đôi lúc rất bực chính bản thân vì sao có thể viết 1 câu chuyện quá ám ảnh như thế và định bỏ dở, nhưng nếu không viết ra thì mình sẽ bị dằn vặt mất. Có thể hiểu là phóng lao thì phải theo lao ^^.

    Dù gì thì không có gì vui hơn khi nhận được những ý kiến đóng góp quý báu của các bạn để câu chuyện ngày càng hoàn thiện... À mà mong các bạn giúp mình tìm ra các lỗi chính tả nhé, bởi mình khá ẩu nên có nhiều lỗi:-s
     
  16. †Ray

    †Ray Legend of Zelda

    Tham gia ngày:
    6/5/06
    Bài viết:
    1,045
    Nơi ở:
    Ho Chi Minh City
    G đừng lo, làm cho xong đi Ray nhờ Uk bên Re fan giúp G biên tập lại cho. Bảo đảm truyện sẽ hay hơn nữa.
     
  17. Lettuce_Alan

    Lettuce_Alan Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    26/11/06
    Bài viết:
    76
    Nơi ở:
    brookhaven hospital
    G ơi khi nào thì viết tiếp thế,vẫn đang chờ đợi,chắc sau này stella và jack sẽ gặp nhau nhỉ,cùng gặp tai nạn trên cùng 1 chiếc xe mừ :D
     
  18. HKGHPRO

    HKGHPRO Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    8/12/06
    Bài viết:
    82
    Nơi ở:
    Nơi có Zombie
    mình đọc hết truyện rùi,mình xin góp ý với bạn là viết những truyện dài và đánh thẳng vào tâm lí của con người thế này thì bạn nên dùng nhiều lời lẽ miêu tả hơn thay là dùng lời thoại,mình cũng hay viết truyện như bạn nhưng mà thể loại của mình là hài thui,viết truyện kinh dị thì mình chưa thử vì mình nghĩ là 1 cái gì đó sẽ kinh dị hơn vì được thể hiện qua âm thanh và hình ảnh,bạn thể hiện được qua lời văn thế này mình thấy là khá perfect:))

    tóm lại là bạn viết rất rất hay,nhưng mà mình góp ý chân thành với bạn là nên cho truyện theo 1 hướng gì gì đó để nó bất ngờ hơn,những tình huống mà ko ai có thể ngờ ra được là nó lại như thế

    như hồi mình có xem 1 phim về zom mình bị ấn tượng 1 cảnh mà chưa bao giờ có trong bất kì 1 phim zom nào,đại khái là có 1 tên zom xông zoo định ăn thịt 1 cậu choai choai,cậu này hoảng quá vớ được cái gậy phang cho nó 1 cái...và điều bất ngờ zayr ra là con zom sợ quá chạy mất=)).hình ảnh này thì chưa bao giờ có trong bất kì 1 phim kinh dị nào=))

    chúc bạn thành đạt.mà mình thấy truyện cũng khá lâu ko post thêm,nếu bạn cho phép thì mình xin viết tiếp hộ bạn cũng được vì mình cũng đọc câu truyện đang dang dở của bạn khá kĩ càng,mình rất bất ngờ là chưa bao giờ thấy thể loại truyện thế này ở Việt Nam.Cám ơn bạn đã đem đến sự bất ngờ cho mình^_^1
     
  19. †Ray

    †Ray Legend of Zelda

    Tham gia ngày:
    6/5/06
    Bài viết:
    1,045
    Nơi ở:
    Ho Chi Minh City
    HKG muốn góp sức thì hay quá, Sao 2 người ko cùng thảo luận với nhau sẽ làm bộ truyện tuyệt vời hơn.
     
  20. Bengal

    Bengal Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    15/5/06
    Bài viết:
    405
    Nơi ở:
    Babylon
    Ấy ấy!! Xin chờ 1 chút!!! Đừng vội xuống bút! Bộ truyện này Giang đã viết được rất nhiều, những gì chúng ta đọc được ở đây có lẽ chỉ là phần mà Giang kịp đánh máy vào thôi. Truyện mới đang phần mở đầu nên chưa có được những cái bất ngờ như HKGHPRO muốn. Ta hãy cứ chờ những phần tiếp theo của Giang đã. Có gì muốn góp ý, thảo luận thì luôn hoan nghênh, nhưng cứ để cho Giang viết tiếp theo mạch truyện của hắn đã.:D
     

Chia sẻ trang này