Tác giả Nguyễn Nhật Ánh Minh họa Đỗ Hoàng Tường Minh họa bìa Trần Thị Hải Ngọc Nước Việt Nam Ngôn ngữ Tiếng Việt Bộ truyện 4 phần Chủ đề Phù thủy Thể loại Truyện giả tưởng Nhà xuất bản Nhà xuất bản Kim Đồng Phát hành 3/2004 Phương tiện lưu trữ In Chuyện xứ Lang Biang là một bộ truyện dài gồm 4 phần (phát hành 28 tập) của nhà văn viết cho thiếu nhi nổi tiếng Nguyễn Nhật Ánh, được xuất bản những tập đầu tiên vào năm 2004 và kết thúc vào tháng 8 năm 2006. Câu chuyện kể về chuyến phiêu lưu kỳ thú của hai nhân vật chính Nguyên và Kăply bị lạc vào xứ phù thủy Lang Biang và tình cờ trở thành hai "Chiến binh giữ đền" có nhiệm vụ tiêu diệt phe Hắc Ám. Tuy được đặt vào bối cảnh là thế giới phù thủy đầy huyền bí nhưng tên của các nhân vật lại mang đậm màu sắc Tây Nguyên. Được coi là Harry Potter của Việt Nam, bộ truyện ra đời đã nhận được sự đón nhận nồng nhiệt từ phía độc giả. Nhân vật chính Nguyên: Nhân vật chính, đầu óc rất thông minh sáng suốt, ra dáng đại ca. Sống ở làng Ke cùng Kắply. Sống dưới lốt của K'Brắc ở xứ Lang Biang. Kăply: Thấp hơn Nguyên một cái đầu, Nguyên và Kăply là bạn rất thân với nhau. Thường bị Nguyên cho là đầu gạch, mến Mua ở xứ Lang Biang. Sống dưới lốt K'Brết ở xứ Lang Biang. Thầy Râu Bạc: Thầy giáo ở làng Ke. Sống lâu đến nỗi không nhớ ra được số tuổi của mình. Câu cửa miệng của thầy là: "Hồi đó...". Thầy giảng bài rất hay và cũng hay nổi nóng. Thầy là người biết được bí mật của ngọn đồi Phù Thuỷ. K'Brắc và K'Brết: Hai đứa nhỏ này ở xứ Lang Biang. Pháp thuật giỏi giang. Người đã bắt cóc Nguyên và Kắply đến một nơi khác để thay thế mình. Hai nhân vật này chỉ xuất hiện chút xíu. K'Tul: Ông pháp sư có vẻ nghiêm nghị. Là người quản gia lâu đời nhất sống ở lâu đài K'Rahlan. Kắply rất sợ ông này. Ông K'tul có vẻ quan tâm cho Nguyên và Kắply nhưng ổng lại chính là tay sai của trùm Bastu. K'Tub: Con trai của pháp sư K'tul. Rất thương yêu hai anh K'Brắc và K'Brết. Tính tình dễ thương, có một người bạn thân là Suku. Đam Pao và Chơ Leng: Hai đứa giúp việc nhà cho lâu đài K'Rahlan. Lúc nào cũng im ru bà rù. Êmê: Là con gái rất dễ thương. Thích K'Brắc. Êmô: Mẹ của Emê. Suku: Là cháu của Đại tiên ông Pi Năng Súp, bị ông nhốt vào thư viện không cho đi học. Suku đã nhồi hàng vạn cuốn sách vào đầu. Là một người uyên bác. Bọn trẻ lâu đài K'rahlan hay gọi nó là "Suku biết tuốt". Păng Ting: Là con gái, có mốt ăn mặc kiểu người bình thường: tóc đen, quần jean trong khi những đứa trẻ ở Lang Biang đều là tóc xanh lá cây hay vàng, và áo dài thụng. Có thân quen với Tam Phù Thuỷ. Lúc nào cũng nghĩ đến tiền. Thầy Hailixiro: Là một ông thầy béo tròn mũm mĩm. Ông này tỏ ra rất hiền từ và nhân nhượng, nhưng thật ra ông chính là xứ giả của trùm Bastu - Buriam. Buriăk: Là người đã gieo lời nguyền tan xác cho hai anh em K'Brắc và K'Brết. Sứ giả của trùm Bastu. Baltalon: Sứ giả thứ ba của trùm Bastu, đã gởi pho tượng báo tử đến cho K'Brắc kèm theo đó là những con số ghi thời gian nạn nhân còn sống. Vì một chi tiết nhỏ nên ông ta không thể giết chết K'Brắc và khi không giết đc nạn nhân, ổng đã bị chết dưới lời nguyền của chính mình. Haifai: Là hai người trong một cơ thể. Hai vợ chồng Krazanh không hiểu sao lại bị nhập chung như vậy. Thỉnh thoảng hầy lại phát ra cái giọng eo éo - đó là giọng vợ của thầy - bà Kim. Steng: Một đứa mặt đầy mụn. Có ý muốn rất độc địa là ước cho cả trường Đămri chết hết đi. Hay bám nhằng nhẵng theo Nguyên và Kắply để buông ra những lời lẽ khó chịu. Cả trường rất ghét tên này. Tam:Bị mọi người gọi là quái nhân Tam. Thầy Haifai và đa số họ sinh rất ghét đứa này. Bề ngoài thì có vẻ nhút nhát nhưng lại có khả năng nguyền rủa từ xa rất đáng sợ. Mua: Là người mà Kăply rất thích. Có cái răng sún nhưng Kăply lại cho rằng nó rất dễ thương. Phe Hắc Ám ngoài một số người đã liệt kê ở trên còn có: Trùm Bastu và 5 Sứ giả của hắn. Nhân vật phụ Bolobala: thích K'Brắc. Tên ra sao thì người cũng y vậy. Amara: Là người chuyên nịnh thầy Haifai và bà vợ ông.
Sau khi đọc xong cái kết của Harry Potter , giờ nhìn thấy chuyện loại phù thủy nên sợ ...Để kiếm bộ về đọc thử !
nói chữ giống thì ko biết diễn tả nó thế nào ... đại loại thì ko thích cách N2A viết bộ này dù cũng xem cho đến tập cuối cách đặt tên cho nhân vật cũng khá thú vị ...
Tui có thể cam đoan vói ông Ending bộ này không khiến nhiều người thất vọng như Harry Potter P/s: Bạn nào thích thì để tớ share mấy tập đầu cho mà đọc....::)
Lang Biang là 1 địa danh có thật,hình như ở dưới chỗ Buôn Mê Thuột thì phải ,tác giả đặt tên nhân vật cũng theo vùng đó chắc để gần gũi hơn với độc giả VN :cow: Hồi cái này đang nổi NNA cũng bị chửi nhiều lắm,bảo đú theo HP nhưng theo tớ đọc còn có phần hay hơn =)
Có ai bảo là tiết lộ đâu...chỉ là ai muốn đọc nhưng sợ nó không hay thì cho người đó đọc 1 đoạn...thấy hay thì mua ^^ Mỗi truyện có 1 cái hay riêng....với lại cuối cùng đoạn kết HP chỉ có đến thế...hết cả so bì Lang Biang đúng là địa danh có thật đây Hailixiro = Hai Li Xiro Baltalon = Banh Ta Lông Haifai = Xăng Phai Nhớt Truyện này khoái nhất con Păng Ting...tính tình đặc biệt khá giống em Luna trong HP ^^ Thực sự truyện này cũng dựa trên nền tảng HP nhưng thật sự nó có phong cách riêng và những cái rất hay riêng...không đọc hơi phí...
Spoil phần 1 nè Pho tượng của Baltalon Nguyên và Kăply là hai đứa trẻ ở làng Ke, bị bắt cóc vào xứ Lang Biang - thế giới phù thủy. Dưới lốt của K'Brăk và K'Brết, cả hai trở thành tiểu chủ nhân bất đắc dĩ của lâu đài K'Rahlan, kết bạn với Êmê, K'Tub, Suku và Păng Ting - những đứa trẻ cùng lứa. Là kẻ tử thù của lâu đài K'Rahlan, sứ giả thứ ba của trùm Hắc Ám là Baltalon đã sai con chim cắt Boumboum gửi đến K'Brăk (tức Nguyên) một pho tượng tạc chính hình K'Brăk. Theo thông lệ, bất cứ ai nhận được pho tượng của chính mình do sát thủ vô địch thiên hạ Baltalon gửi tới, người đó coi như đã lãnh án tử hình. Đúng 30 ngày sau khi gửi đi pho tượng, Baltalon sẽ tìm đến nạn nhân để lấy mạng, vì vậy hắn được mệnh danh là "Sát thủ ngày thứ 30". Còn đây là truyện ^^ CHƯƠNG I THẦY RÂU BẠC Không biết tự bao giờ, người làng Ke gọi ngọn đồi đó là đồi Phù Thủy. Có lẽ cái tên đó đã có từ lâu lắm, vì hầu như các bậc trưởng lão trong làng đều lắc đầu khi đám trẻ thắc mắc tại sao ngọn đồi lại mang cái tên kỳ bí như vậy. Trường làng nằm xây lưng vào ngọn đồi, khoảng cách từ trường đến chân đồi không xa lắm, nhưng có thể nói mà không sợ sét giáng xuống đầu rằng từ khi ngô trường được xây dựng đến nay, trải qua không biết bao nhiêu là thế hệ nhóc tì ôm cặp đến trường, chưa từng có đứa nhóc nào dám đặt chân lên đồi Phù Thủy. Đồi Phù Thủy nằm ở cuối Đường Lên Núi, cây cối rậm rạp, um tùm, do không có ai lai vãng nên bộ mặt ngọn đồi còn khoác thêm vẻ âm u, huyền bí. Hằng ngày bọn học trò trường làng rất khoái cái trò rủ nhau thò đầu qua cửa sổ nhìn lên ngọn đồi phía sau bằng ánh mắt hiếu kỳ và hồi hộp bàn tán lung tung. Tất nhiên là chúng thấy tất cả những gì có thể trông thấy ở một ngọn đồi: những con chim lớn lượn từng bầy bên trên những ngọn cây, thỉnh thoảng lại sà xuống rồi lại nháo nhác tung lên như nắm lá ai ném vào trong gió, những cánh hoa vàng lốm đốm không rõ là hoa gì, những con chồn chạy luồn trong bụi rậm chốc chốc lại vọt ra khoảng đất trống, và những con sóc lượm hạt, tóm lại chúng thấy đủ thứ, cũng có nghĩa là chẳng thấy gì cả. Để cho xứng với cái tên của ngọn đồi, những gì bọn trẻ trông thấy phải nói là quá xoàng. Khi câu chuyện này bắt đầu thì Nguyên và Kăply đang theo dõi ngọn đồi từ cửa sổ lớp học. - Tao chẳng thấy gì đáng sợ! Nguyên nói, nó năm nay mười sáu tuổi, là đứa gan dạ nhất làng. Kăply, ít hơn một tuổi và ít gan dạ hơn một chút, gật đầu: - Nhất là khi mày đang đứng ở chỗ này. Nguyên cảm thấy bị xúc phạm. Nó quay lại nhìn bạn: - Tao đã thử lên ngọn đồi mấy lần. Tiết lộ của Nguyên khiến Kăply đờ người ra: - Thật đấy hở? - Thật! – Nguyên đưa một ngón tay lên miệng – Nhưng mày chớ có hé ra với ai đầy! Nguyên chỉ tay lên lùm cây ở lưng chừng đồi, giọng thấp xuống nhưng không giấu được vẻ hãnh diện: - Tao đã mò lên tới chỗ đó. Kăply rùng mình, có cảm giác một thứ quỉ quái gì đó đang cựa quậy và kêu ọc ạch trong bụng. Nó nhìn bạn bằng cặp mắt lé xẹ: - Thế mà mày vẫn an toàn ra về? Nguyên cầm tay Kăply đập binh binh lên ngực mình: - Thì mày cũng thấy đây nè. Tao đang đứng trước mặt mày mà. Tiếng chuông vào lớp chặn ngang mớ câu hỏi đang chuẩn bị trồi ra cửa miệng Kăply. Kăply ngồi vào chỗ, lật tập với vẻ điên tiết thấy rõ. Tiếng giấy cọ vào nhau, kêu soàn soạt một cách bực dọc. Nguyên sợ hãi huých vào hông bạn: - Nhẹ tay tí nào! Coi chừng thầy Râu Bạc! Thầy Râu Bạc dạy ở ngôi trường này lâu lắm rồi. Ba của Nguyên và Kăply hồi bé cũng học thầy Râu Bạc. Mà hình như ông của Nguyên và Kăply hồi bé cũng học thầy Râu Bạc nốt. Những câu nói ưa thích của thầy bao giờ cũng bắt đầu bằng hai chữ “hồi đó”: - Hồi đó ba của trò thông minh hơn trò nhiều. - Hồi đó ông ngoại của trò đâu có quậy dữ như trò. - Hồi đó bà ngoại của trò đâu có tè trong quần mỗi khi bị kêu lên bảng như trò bây giờ. Mỗi khi thầy trừng mắt nhìn đám học trò ồn ào và tằng hắng hai, ba tiếng liên tiếp là bọn nhóc biết thầy sắp sửa nói “hồi đó” và thế là đứa nào đứa nấy tự tìm cách dán miệng mình lại. Người làng Ke rất tự hào về thầy Râu Bạc. Vì thầy được xem là người sống lâu nhất làng, được toàn thể già trẻ lớn bé trong làng yêu quý và tôn kính. Có người nói thầy đã một trăm lẻ năm tuổi. Có người nói một trăm hai chục, có người nân lên tới một trăm tám mươi, tức là hơn kỷ lục ghi trong sách Guinness tới mấy chục tuổi lận. Thật ra không ai biết chính xác thầy Râu Bạc có mặt trên cõi đời này bao nhiêu năm rồi. Chính thầy Râu Bạc cũng không biết. Và đó chẳng phải là điều gì kỳ lạ ở cái làng này. Ông nội của Nguyên cũng không nhớ chính xác tuổi của mình là chin mươi hai hay chin mươi bốn, ông nội của Kăply cũng không biết mình thực ra là chin mươi chin hay một trăm lẻ hai. Ở làng Ke, ai cũng sống lâu và những người sống lâu thường mắc chung một thứ bệnh là hầu như không ai nhớ được tuổi của mình. Vì vậy chẳng ai thắc mắc thầy Râu Bạc thiệt ra là bao nhiêu tuổi. Giả như có ai đó nói thầy hai trăm năm mươi bảy tuổi chắc cũng chẳng có ai phản đối. Phản đối làm gì khi ông nội thằng Nguyên và ông ngoại thằng Kăply cũng từng ôm cặp tới học thầy, bị thầy bắt quỳ gối mệt xỉu và đến bây giờ, đã già sụm rồi vẫn còn sợ thầy một phép. Kăply bị Nguyên thúc cùi chỏ, liền ngồi im. Nó cũng đâu có khoái nghe câu “Hồi đó ông của trò đâu có khoái cái trò làm ầm ĩ trong lớp như trò”. Nó ngồi im, không lật tập ì xèo nữa nhưng bụng nóng như hơ lửa.Câu chuyện của thằng bạn nó đang đến hồi hấp dẫn tự nhiên bị tắt ngang khiến nó bứt rứt khó chịu quá. Y như một miếng bánh đang kề miệng bỗng bị ai giật mất. Trên bảng thầy Râu Bạc bắt đầu dạy môn địa lý. - Trước khi học địa lý thế giới, các trò phải học địa lý nước Việt Nam. Trước khi học địa lý Việt Nam, các trò phải học địa lý của cái tỉnh mà các trò đang sống. Nhưng tỉnh không phải là đơn vị nhỏ nhất. Vì vậy trước khi học địa lý cái tỉnh các trò đang sống, các trò phải học địa lý của… Thầy Râu Bạc ngưng ngang, long lanh mắt chờ học trò nói nốt từ còn lại. Đó là thói quen ưa thích của thầy. Quá rành thầy, mấy chục cái miệng liền rập rang: - Thưa thầy, làng Ke ạ. Thầy Râu Bạc bày tỏ sự hài lòng bằng cách dộng cây thước xuống bàn đánh “rầm” một tiếng: - Đúng rồi, hôm nay các trò sẽ được học về làng Ke Làng Ke thì đứa nào chẳng biết. Tụi nhóc như bầy sói con, xưa nay chẳng ngóc ngách nào trong làng là chưa thăm dò, sục sạo. Tất nhiên nếu không kể đồi Phù Thuỷ. Nhưng làng Ke theo lời mô tả của thầy Râu Bạc mang một hình ảnh vô cùng mới mẻ: - Làng Ke của các trò, hừm, dĩ nhiên là của cả ta nữa, có hình thù của một con ngựa. Đầu ngựa hướng Bắc, đuôi ngựa hướng Nam, bụng ngựa hướng Đông, lưng ngựa hướng Tây. Đầu ngựa có miếu thờ thần Tam giáp, người có công thành lập làng. Bụng ngựa là chợ Ke. Khu dân cư trải dài từ cổ ngựa đến rốn ngựa, được chia thành sáu khúc… Nguyên và Kăply giương cặp mắt lạ lung uống từng lời thầy giảng. Kăply thôi vùng vằng với cuốn tập trước mặt. Nó khoanh tay để trên bàn, công nhận là thầy giảng hay thiệt. Trước nay tụi nó chưa nghe ai nói về làng Ke cặn kẽ và hấp dẫn đến thế. Nhưng có một điều Nguyên và Kăply rất háo hức muốn biết, vậy mà ngồi ngóc cổ cả buổi vẫn không nghe thầy nhắc tới. Đó là đồi Phù Thuỷ. Đồi Phù Thuỷ nằm sau lưng trường, thuộc về hướng Tây. Nhưng thầy Râu Bạc cứ thao thao về đầu ngựa, đuôi ngựa và bụng ngựa mà chẳng nhắc gì đến lưng ngựa. - Thế còn lưng ngựa, thưa thầy? Năm, sáu tiếng nói vọng lên từ các dãy bàn. - Trò nào nhảy vô họng ta đó? – Thầy Râu Bạc trừng mắt – Trò có biết hồi đó ông ngoại của trò… Nhưng thầy Râu Bạc nhận ngay ra là có tới cả đống học trò “nhảy vô họng” thầy cùng một lúc nên thầy không biết phải bắn tia nhìn của thầy vế hướng nào. Thầy lừ lừ quét mắt từ trái qua phải, rồi từ phải qua trái, chòm râu dày và trắng của thầy rung rinh như có gió thổi, rồi trước vẻ mặt sợ hãi của học trò, thầy thở phì một cái và thình lình hạ giọng: - Lưng ngựa hả? Lưng ngựa là núi. Là vách núi. Là núi thì chẳng có gì để kể cả! Thầy chấm câu bằng cách một lần nữa dộng thước đánh “rầm” xuống mặt bàn khiến mấy cuốn sách đang nằm ngủ trên đó giật mình nẩy tưng lên. Đám học trò cũng giật bắn lên theo và khi hoàn hồn tụi nó nơm nớp hiểu rằng tốt nhất là chớ có dại dột hỏi thêm một câu nào nữa về cái lưng ngựa cấm kỵ kia. - Ngày mai tao sẽ lại leo lên đồi! - Trên đường về, Nguyên thì thầm vào tai Kăply. - Đi một mình hở? – Kăply lo lắng hỏi. - Một mình, nếu mày không đi theo. Nguyên nói và nhìn Kăply qua khoé mắt, vẻ chờ đợi. Nhưng Kăply không nói gì. Rõ rang Kăply và Nguyên là bạn thân, nhưng có thân đến mức sẵn sang cùng bạn dẫn xác đi lên ngọn đồi âm u rùng rợn và chắc chắn đầy rẫy nguy hiểm đó không thì Kăply còn phải nghĩ thêm một lát nữa. - Theo tao, trên đó chẳng có gì nguy hiểm cả! – Như đọc được sự đắn đo trong lòng bạn, Nguyên bỗng nói – Toàn là cây cối. Và gió thổi lộng. Ờ, thêm vài con thú nhỏ. Những con thú nhỏ thì chẳng làm hại ai. - Chim choc nữa! – Kăply bổ sung. Nguyên hớn hở, giọng nó du dương như tiếng sáo: - Thì mày cũng biết rồi đấy, toàn những thứ vô hại cả! Nhưng Kăply không để bị mê hoặc. Những thứ vừa kể đúng là vô hại. Nhưng đó là những thứ hữu hình. Còn những thứ vô hình nữa chi. Cuối cùng nó đành dốc ra nỗi lo lắng trong lòng: - Nhưng nếu vậy, tại sao ngọn đồi đó có tên là đồi Phù Thuỷ? Câu hỏi của Kăply khiến Nguyên xịu mặt. Tiếng nói của nó nghe hệt tiếng bong bong xì hơi: - Điếu đó thì tao chẳng biết! Nó lật đật nói thêm: - Và cả làng Ke chắc cũng mù tịt! Rõ ràng Nguyên cố làm Kăply hiểu rằng đó là chuyện đương nhiên, có nghĩa là đừng băn khoăn về cái tên vớ vẩn đó làm chi. Nhưng cũng rõ ràng là Kăply không nghĩ như vậy: - Theo tao, có một người biết. Cặp long mày trên trán Nguyên lập tức xếp thành một đường thẳng: - Mày muốn nói tới thầy Râu Bạc? - Ờ, thầy chứ ai! Thầy sống không biết bao nhiêu năm ở cái làng này rồi, chắc từ lúc ông tụi mình chưa sinh. Dám ông cố mình hồi bé cũng học thầy lắm à. Nguyên thò tay lên đầu dứt mạnh một sợi tóc: - Nhưng mày cũng thấy hồi sáng nay rồi, thầy làm như không muốn nhắc gì đến đồi Phù Thủy. - Chính vì vậy tao mới nghi thầy biết rõ về nó! Kăply nói như thể nó chỉ phỏng đoán nhưng căn cứ vào cái giọng chắc nịch của nó, có thể thấy nó sẵn sàng nuốt luôn cái lưỡi nếu nó đoán sai. Nguyên cắn môi, mặt nó nhăn lại không rõ vì ý nghĩ trong đầu quá hắc ám hay tại răng nó lỡ cắn mạnh quá: - Chẳng lẽ mày định đến gặp thầy trước khi quyết định có lên đồi hay không? oOo Nếu áp dụng các hình ảnh mà thầy Râu Bạc vừa vẽ ra sáng nay để mô tả địa thế làng Ke, thì căn nhà của thầy nằm ngay… mông ngựa. Đó là một căn nhà gỗ nhỏ nằm ở hướng Tây Nam, tuốt rìa làng. Căn nhà đứng lẻ loi dưới một cây đa cổ thụ, cách xa khu dân cư làng Ke vốn tập trung đông đúc ở hướng Đông, trông cao ngạo, lạnh lẽo và huyền bí như một cái miếu thờ. Người làng Ke coi lối sống tách biệt của thầy Râu Bạc là chuyện hiển nhiên, mà thực ra thì một bậc kỳ lão như thầy cũng xứng đáng sống trong một cái miếu thờ lắm, tất nhiên là với điều kiện thầy phải sốt sắng qua đời. Bây giờ thì cặp lông mày của bậc kì lão đó đang dựng đứng lên khi Nguyên và Kăply thình lình hiện ra trước cửa nhà thầy. Vẻ mặt của thầy như muốn báo cho hai đứa nhóc biết là tụi nó đang làm cái chuyện có lẽ là chưa từng xảy ra trong vòng một trăm năm nay. - Các trò dám không xin phép ta mà tự tiện đến đây. Các trò có biết hồi đó...hồi đó... Thầy Râu Bạc giận đến nỗi không thể nào nói hết câu nói ưa thích. Chắc nhiều thế hệ dân làng Ke chưa ai từng thấy một cơn giận như thế của thầy. Chòm râu dày của thầy rung bần bật, mũi thầy đỏ lên và nở ra, còn cặp mắt thầy giương tròn quay, không ngừng đảo lia, vưa đảo vừa nhấp nhô, có vẻ như nếu có thể nhảy được thì nó đã nhảy tót ra ngoài hốc mắt của thầy để bắn xuyên qua sọ của người đối diện. Nguyên và Kăply mặt xám xanh. Trông thầy giống y chang một con sư tử, Nguyên sợ hãi nghĩ và nó nhìn trân trân vào cái chỏm đầu thầy, nơm nớp chờ một cái bờm dài mọc ra từ chỗ đó. - Thưa thầy... Mãi một lúc, Kăply mới bóc được miếng băng keo vô hình dán ngang miệng nó. Nhưng nó cũng chỉ thốt được có hai tiếng rồi làm thinh ngó xuống dưới chân như để kiểm tra hồi sáng lúc ra khỏi nhà nó có nhớ mang giày hay không. Nguyên đỡ lời bạn bằng giọng nịnh nọt thấy rõ: - Tụi con rất thích bài giảng sáng nay của thầy. Nguyên vừa nói vừa đưa mắt thăm dò và nó mừng rơn khi thấy trán thầy Râu Bạc từ từ dãn ra. - Nhưng có một vài điều tụi con chưa rõ, - Nguyên dè dặt tiếp, đôi chân nhấp nhổm như sẵn sàng bỏ chạy nếu thầy Râu Bạc gầm lên – do đó tụi con muốn thỉnh giáo thầy... Thầy râu bạc có vẻ như muốn gầm lên thật. Chòm râu rung rinh dữ tợn cho biết phía sau nó có một hàm răng đang nhe ra. Còn chiếc áo của thầy thì căng phồng lên như chuẩn bị phát nổ. Nhưng rốt cuộc chẳng có sấm sét nào giáng xuống hết. Một phút khắc khoải trôi qua lời thỉnh cầu của Nguyên, và thầy Râu Bạc sau tích tắc cân nhắc đã quyết định đậy nắp miệng núi lửa trong lòng thầy lại. - Thôi được rồi, các trò vào đây. Thầy Râu Bạc quay mình đi trước, hai chú nhóc lẽo đẽo theo sau. Nguyên huých chỏ vào hông bạn một cú khoái trá và khi Kăply định huých trả lại để chia sẻ niềm vui thắng lợi thì đúng lúc đó thầy Râu Bạc như có con mắt sau lưng hắng giọng một tiếng khiến Kăply hoảng hồn rụt tay lại. Đồ đạc trong nhà thầy Râu bạc bày biện rất đơn sơ. Có vẻ như thầy chẳng bao giờ tiếp khách nên chiếc bàn để chính giữa nhà chỉ có một chiếc ghế trơ trọi. Làm sao mà thầy có thể sống trong căn nhà như thế này hả? Nguyên kinh ngạc nhủ bụng, nó đảo mắt nhìn quanh, chẳng biết thầy ngủ ở đâu khi thấy trong nhà chẳng có chỗ nào ngả lưng được. Để mặc bọn trẻ đứng xớ rớ giữa nhà, thầy Râu Bạc thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế duy nhất và rọi cặp mắt sáng quắc vào mặt Nguyên và Kăply như muốn nhìn thấu ý nghĩ trong đầu bọn trẻ: - Chắc các trò muốn hỏi ta về đồi Phù Thủy? - Dạ, - Kăply cố trấn tĩnh – con nghĩ ở làng Ke chỉ có thầy mới biết nguồn gốc của cái tên đó. - Trò đoán đúng! – Thầy Râu Bạc xác nhận một cách ngạo nghễ - Trừ những người đã qua đời, trong số những người hiện nay còn sống e rằng chỉ có ta là người duy nhất từng đặt chân lên đồi Phù Thủy. Kăply ngứa miệng tính khoe thằng bạn nó cũng đã lên đồi Phù Thủy mấy lần nhưng may sao đến phút chót nó kịp tỉnh trí để tốp cơn cao hứng bậy bạ đó lại. Nhưng làm như thầy Râu Bạc nhìn thấy cái điều Kăply định nói nên mắt thầy đột ngột loé lên đầy đe dọa: - Các trò đừng dại dột nghĩ đến chuyện mò lên đồi. Từ trước đến nay đã có nhiều người bỏ mạng trên đó rồi. Nguyên nghe như có một mũi dùi xuyên qua đầu mình. Nó há hốc miệng: - Ai vậy thầy? - Ta có nói các trò cũng không biết đâu. Chuyện xảy ra đã lâu lắm rồi. Nhưng kể từ khi dân làng bắt đầu xa lánh ngọn đồi thì hầu như không ai chết nữa. Kăply vừa nấc vừa xì ra câu hỏi như nó đang phun ra một hạt táo nghẹn ngang trong cổ họng: - Sao... sao... những người đó chết vậy thầy? Đôi mắt của thầy Râu Bạc vẫn bám cứng gương mặt bọn trẻ, quai hàm thầy nhúc nhích y như thể thầy đang quạu quọ nhai bộ râu của mình. Từ sau hàm râu không ngừng lay động đó, bay ra một tiếng thở phì: - Có lẽ ta cũng nên nói sơ qua cho các trò biết! Phía Tây của làng Ke các trò cũng đã học qua rồi, là lưng ngựa. Lưng ngựa là núi. Núi đá. Đồi Phù Thủy hiển nhiên là dựa lưng vào núi. Nhưng cũng không hoàn toàn chính xác như thế. Đồi Phù Thủy không tiếp giáp hẳn với núi đá. Ở giữa có một cái vực sâu không đáy. Rơi xuống là toi mạng. Thế đấy! Thầy Râu Bạc chấm dứt bài giảng một cách đột ngột làm hai thằng nhóc ngây ra. - Là sao ạ? – Kăply liếm đôi môi khô rang – Ý thầy muốn nói người ta bỏ mạng vì đã sẩy chân rơi xuống vực? - Vậy tụi con đừng mon men đến bên miệng vực thì đâu có sao hả thầy? – Nguyên láu táu tiếp lời. - Tụi bay đúng là một lũ ngu ngốc! – Thầy Râu Bạc đột nhiên phát khùng – Tụi bay cứ mò lên đó đi. Rồi ba mẹ tụi bay tha hồ mả đi tìm. Thầy ngó quanh không thấy cây thước đâu để thầy dộng, liền vung tay nện xuống mặt bàn đánh “chát” một tiếng: - Tụi bay ngu lắm. Bởi vấn đề ở đây không phải là ở gần hay xa miệng vực. Những ai liều lĩnh mò lên ngọn đồi đều rớt hết ráo xuống vực. Tụi bay hiểu chưa? - Dạ, chưa hiểu! – Nguyên nuốt nước bọt cảm, thấy mình ngu thiệt – Làm sao mà tự nhiên rớt xuống vực được kìa? Thầy Râu Bạc đứng phắt lên khỏi ghế. Chòm râu trên mặt thầy rung rinh dữ dội. Nguyên và Kăply dám cá mười ăn một là thầy đang nổi giận đùng đùng, mặc dù tụi nó không hiểu thầy nổi giận chuyện chi. Đang đứng thẳng người, cánh tay giơ cao gần đụng trần nhà như định giáng sấm sét xuống đầu hai tên học trò bướng bỉnh, thầy Râu Bạc bất thần rơi bịch người trở lại xuống ghế. - Thôi, ta cũng không muốn giầu giếm các trò nữa – Giọng thầy Râu Bạc dịu hẳn, nghe lạ hoắc y như thể thầy đang nói bằng giọng của ai đó – ta sẽ nói cho các trò hay, với điều kiện là các trò phải hứa là không nói lại với bất cứ người nào khác. - Tụi con hứa ạ! Nguyên và Kăply thốt ra gần như đồng thời, y như thể giành nhau xem ai hứa trước. Thầy Râu Bạc bắt đầu câu chuyện bằng cách ngước mắt nhìn lên, làm như thầy chép sẵn câu chuyện ở chỗ nào đó trên trần nhà: - Cách đây đã lâu, lâu là lâu như thế nào ta cũng không nhớ nữa, chỉ biết là lâu lắm, có một người phụ nữ sống trên ngọn đồi đó... Nguyên và Kăply hồi hộp đến căng cứng người, hầu như không cả thở, mắt hau háu dán chặt vô chòm râu thầy như dán vo cái loa phát thanh. Bộ tịch của tụi nó không giống như chờ nghe mà giống như đang rình rập để tóm bắt từng lời văng ra từ chòm râu của thầy Râu Bạc, cố sao cho đừng rơi rớt. - Ngôi nhà của người phụ nữ đó chắc cũng đơn sơ như nhà ta thôi, nhưng bọn trẻ làng rất thích lên chơi trên đó. Người phụ nữ đó cũng rất thích trẻ con. Bà cho chúng bánh kẹo và đồ chơi. Bà lấy các thứ đó không phải từ trong túi áo hay giỏ xách, mà từ trong không trung. Bà quơ tay một cái, lấy cho đứa này một chiếc bánh kem, quơ tay một cái nữa lấy cho đứa khác một con búp bê, một cái nữa lại lấy thêm một thứ khác nữa... - Như vậy bọn trẻ chắc phải sợ tè ra quần chứ thầy? – Kăply chợt ngứa miệng hỏi xen ngang. Ánh mắt thầy Râu Bạc rời khỏi trần nhà và đáp một cách thô bạo xuống gương mặt của Kăply. Thầy trừng trừng nhìn nó nhưng vẫn trả lời: - Hừ, thoạt đầu thì bọn nhóc hơi hoảng. Chúng cho người đàn bà đó là một mụ phù thủy. Nhưng rồi những món bánh ngon ngọt và các thứ đồ chơi xinh đẹp đã hấp dẫn chúng. Thế là chúng quên hết mọi sợ hãi. Mắt thầy Râu Bạc lóe lên: - Rồi đến một ngày tất cả bọn chúng đều biến mất. Không ai biết điều gì đã xảy ra cho bọn trẻ. Những người thân của chúng liền đổ xô lên đồi sục tìm. Và sau đó, sau đó như thế nào,các trò biết không? Kăply đáp mà nghe cổ họng khô dần: - Dạ chắc là không một ai trở về. - Đúng thế! Thầy Râu Bạc gục gặc chòm râu – Chà, lâu lắm ta mới nghe trò nói một câu thông minh y ông ngoại trò hồi đó. Nguyên và Kăply bộ mặt lập tức chuyển sang màu cà chua chín, một đứa vì sung sướng, một đứa vì ghen tị. Bởi cũng đã lâu lắm, tụi nó mới nghe thầy Râu Bạc mở miệng khen học trò. - Hồi đó cũng tại cái vụ tìm kiếm dây dưa này mà suýt chút nữa làng Ke đã bị xoá tên trên bản đồ. Cho đến khi trưởng là ra lệnh chấm dứt mọi lùng sục và cấm tiệt dân làng léng phéng lên đồi thì dân số làng Ke đã giảm mất một nửa. Thầy Râu Bạc thở dài: - Rất nhiều năm sau này, có người tình cờ phát hiện cơ man là xương người dưới đáy vực. Kăply tưởng như mình đang rớt vào một hố băng. Nó tính hỏi người đó là ai và hiện còn sống hay không nhưng quai hàm nó đã cứng đơ. - Chuyện đó có thật không hả thầy? Tự nhiên Nguyên buột ra một câu mà khi nói ra rồi nó mới thấy là mình ngu như heo. Thầy Râu Bạc như một quả mìn bị châm ngòi. Thầy bắn tung ra khỏi ghế lần thứ hai, giọng thầy sôi lên và nếu không sợ cháy chòm râu rậm, chắc thầy không ngại ngần gì mà không phun lửa. - Sao mà trò dám hỏi ta bằng cái giọng như thế hả? Hồi đó ông nội của trò đâu có hỗn láo như trò bây giờ. Mặt Nguyên trắng bệch như trét bột mì. Nó lắp bắp: - Con xin lỗi thầy. Ý của con là... con chỉ muốn... - Trò khỏi cần nói, ta cũng biết trò muốn gì rồi. Trò muốn dò xét, lùng sục đồi Phù Thủy chứ gì! Trò tưởng mấy lần trò lén lút mò lên đồi, ta không biết hả? Lần này thì Nguyên khỏi phân trần luôn. Tại cũng như Kăply, quai hàm của nó bỗng nhiên cứng như gỗ và đôi chân nó rõ ràng là đang dẫm ngay chóc xuống cái hố băng Kăply đang đứng nãy giờ. Nguyên không nói được, cũng không nhúc nhích được nhưng đầu óc nó chưa đến nỗi bị tê liệt. Cho nên nó cứ thắc mắc hoài về cái chuyện làm sao mà thầy Râu Bạc biết tỏng hết những việc làm của nó. Chòm râu thầy Râu Bạc vẫn tiếp tục bốc khói trước mặt hai đứa nhỏ: - Trò phải biết không phải tự nhiên mà ngọn đồi đó có tên là đồi Phù Thủy. Nếu trò không tin ta thì mặc kệ trò. Trò cứ việc dẫn xác lên đó đi, để xem có ai dẫn xác trò về không cho biết! - Thưa thầy... Kăply đột nhiên tìm lại được tiếng nói. Nó tính lên tiếng bao che cho bạn nhưng thầy Râu Bạc đã xua tay, gầm gừ: - Các trò về đi! Ta không muốn nghe các trò nói bất cứ một câu gì nữa. Về đi! Vai xệ xuống, Nguyên và Kăply lếch thếch rời khỏi nhà thầy Râu Bạc với bộ dạng của hai đứa học trò vừa rớt bịch trong kỳ thi kiểm ra. Kăply giữ bộ mặt dàu dàu chừng vài trăm bước chân. Đến một khoảng cách biết chắc thầy Râu Bạc không thể nghe thấy, nó liền phá ra cười: - Chà, tao chưa bao giờ thấy thầy Râu Bạc nổi khùng dữ vậy! Tao cứ tưởng mỗi đứa ăn vài cú đá vào mông rồi chứ! - Cũng tại tao! – Nguyên làu bàu – Tao đã hỏi một câu đúng là đại ngu! - Quên chuyện đó đi! – Mặt Kăply vẫn tươi hớn hớn – Dù sao cuộc gặp gỡ bữa nay phải nói là thành công quá sức tưởng tượng. Tụi mình đã biết được khối chuyện về đồi Phù Thủy. - Mày tin những gì thầy Râu Bạc nói là thật sao? – Nguyên đột ngột hỏi. - Ơ,chứ chẳng lẽ là giả? – Kăply chớp chớp mắt vẻ bối rối – Tao nghĩ thầy chẳng có lý do gì để bịa ra những chuyện đó. - Tao nghĩ thầy không khoái cái chuyện bọn mình thám hiểm ngọn đồi. Kăply quay phắt sang bạn, mắt nheo lại như bị chói nắng: - Ê, có một mình mày lên đồi thôi đấy nhé. Tao chưa có nhận lời à. Nguyên phớt lờ phản ứng của Kăply về hai chữ “bọn mình”. Nó tiếp tục theo đuổi những ý nghĩ trong đầu: - Tao có cảm giác thầy đang canh giữ ngọn đồi từng phút một. Nếu không thầy chẳng thể nào biết được tao từng mò lên đó. Dĩ nhiên không cần phải thông thái lắm mới thấy những băn khoăn của Nguyên là hoàn toàn xác đáng: - Ờ, vụ này lạ thiệt! – Kăply gục gặc đầu. - Tao dám đánh cá với mày thầy Râu Bạc dựng lên câu chuyện rùng rợn đó là để hù bọn mình. - Chậc, mắc mớ gì thầy phải ngăn cản bọn mình kìa! – Kăply đập đập tay lên trán, câu chuyện bỗng trở nên gay cấn đến mức nó không những không bắt bẻ hai chữ “bọn mình” trong câu nói của bạn mà còn để chính cái từ đó nhảy vô miệng mình – Chẳng lẽ có một kho báu đang được cất giấu trên đó? Nguyên kín đáo liếc bạn qua khoé mắt, hí hửng khi thấy Kăply bắt đầu quan tâm đến bí ẩn của ngọn đồi, và cái lối Kăply bị dính cứng vào câu chuyện chẳng khác gì chiếc lá bị hút vào vũng nước xoáy làm Nguyên khoái trá quá. - A, kho báu đó, nếu có chắc là lớn lắm! – Nguyên hùa theo với cái giọng hân hoan trắng trợn như thể nó đã biết kho báu đó nằm ở đâu. Nguyên không ngờ tiếng reo hò quá trớn của mình đã đánh thức Kăply. Và thằng này đã kịp nhìn nó bằng ánh mắt cảnh giác: - Mày vẫn còn muốn rủ tao lên đồi sao? - Nếu mày không đi thì tao đi một mình – Nguyên thở dài và cụp mắt xuống với cái vẻ rất chi là vờ vịt – Bởi vì trừ thầy Râu Bạc ra, khắp làng Ke không ai có thể xác nhận câu chuyện thầy kể là thật hay là dóc tổ. Dù rất nghi ngờ vẻ mặt rầu rĩ như sắp sửa tử vì đạo của bạn, cái câu vừa rồi Kăply biết là Nguyên nói đúng. Nó đã từng hỏi ông ngoại nó, bạn của ông ngoại nó và bạn của bạn ông ngoại nó, những người có mặt ở cái làng này xấp xỉ một trăm năm, nhưng chẳng ai biết tại sao ngọn đồi phía sau trường có tên là đồi Phù Thủy, và cũng chưa có ai từng đặt chân lên đó. Có nghĩa là cái tên đó, cũng như cái lệnh cấm đó, đã có từ lâu lắm. - Thế nhỡ những điều thầy Râu Bạc nói là thật thì sao? – Kăply thốt thành lời những lo lắng trong đầu – Nếu trên đồi đúng là đang trú ẩn một mụ phù thủy thì bọn mình sẽ tan xác dưới đáy vực. - Mày nghe đây! – Nguyên đập hai bàn tay vào nhau – Những gì thầy Râu Bạc nói với bọn mình chưa hẳn là thật. Giả dụ thầy không cố tình hù bọn mình thì câu chuyện đó cũng xảy ra rất lâu rồi đúng không? Mày cố ra lệnh cho cái đầu của mày suy nghĩ đi! Có phải nếu mụ phù thủy kia vẫn còn ở trên đồi thì làng Ke hẳn đã xuất hiện lắm chuyện kỳ quái rồi không? Nhưng chẳng có chuyện gì đáng kể là kinh hãi cả, ngay một lời đồn cũng không. Ông mình, bà mình, ba mình, mẹ mình, rồi tới mình, có ai thấy gì đặc biệt đâu! Kăply nghe lùng bùng hai lỗ tai. Nó lúc lắc đầu và đáp trả lời thuyết giảng tràng giang đại hải của thằng bạn bằng một câu cụt ngủn: - Giờ tính sao? - Chiều mai lên đồi. Kăply ngước mặt lên nhìn bạn, nó thấp hơn Nguyên gần một cái đầu: - “Bọn mình” lên á? - Không có mày thì tao cũng vẫn đi. Nguyên nói hùng hổ nhưng ánh mắt nó cho thấy nó đang mong Kăply nhận lời đi với nó đến chết đi được. Nhưng Kăply đã bất ngờ ngoảnh mặt đi chỗ khác: - Chiều mai tao bận rồi! Rồi cũng bất ngờ như thế, nó quay mặt lững thững bỏ đi. Nguyên nghệt mặt dõi theo lưng bạn, ngạc nhiên sao thằng Kăply không biến thành thứ gì đó, như một con cóc hôi hám chẳng hạn, quách cho rồi. P/s: Chương 1 mới chỉ là mở đầu nên chưa gay cấn lắm....nếu bạn nào thích thì mình sẽ post tiếp chương 2
Chuyện này mấy năm trước mới thuê đọc ngoài tiệm, công nhận là hay Giờ nó ra hết bộ rồi hả? Bữa nào phải đi kiếm về đọc mới đc
Cám ơn các bạn đã phản hồi tích cực...truyện này ra hết rồi đó bạn meo02001 thuê về đọc nốt đi rồi lên đây tám ^^ Chương 2 đây ĐỒI PHÙ THỦY Nguyên có mặt ở chân đồi phía Bắc lúc hai giờ trưa. Leo lên đồi Phù Thủy từ hướng Nam như mọi lần, tức men theo Đường Lên Núi, chắc chắn gần hơn và dễ hơn, nhưng nguy cơ bị thầy Râu Bạc phát hiện lại cao hơn. Đến giờ này mỗi khi nhớ tới bộ mặt đỏ bừng như hơ lửa của thầy hôm qua, Nguyên vẫn còn hãi. Nó không hiểu được làm sao mà thầy Râu Bạc lại khó chịu với cái chuyện tụi nó mò lên đồi như thế.Thầy lo cho tính mạng của tụi nó thật hay quả tình thầy đang cất giấu bí mật gì trên đó. Nguyên vừa nghĩ ngợi vừa dọ dẫm bằng cặp mắt không ngừng dáo dác đong đưa. Những lần trước, Nguyên nảy ra ý định lên đồi chỉ vì nghịch ngợm, vì khoái chơi ngông. Nó đã chán cái cảnh cả bọn chen chúc nhau thò đầu qua cửa sổ lớp học mỗi ngày để chỉ trỏ và bàn tán suông như một lũ chết nhát lắm rồi. Ý nghĩ trở thành người đầu tiên của làng Ke trong vòng một trăm năm nay đặt chân lên đồi Phù Thủy đối với nó thật hấp dẫn. Bữa nay, ý nghĩ đó còn sôi sục hơn do được đốt nóng bởi ngọn lửa háo hức khám phá bí mật của thầy Râu Bạc, cái bí mật mà nó tin là rất có thể thầy chônn dưới một gốc cây nào đó trên đồi. Chốc chốc Nguyên lại dừng bước, đưa tay quẹt mồ hôi trên trán, trên cằm và trên cổ. Mặt trời ban trưa trút xuống đầu nó từng bựng hơi nóng mặc dù nó cố tình lê bước dưới những tàng cây rậm. Nguyên vừa đi vừa dừng, tới lần thứ mười thì đã đến lưng chừng đồi. Những lần trước Nguyên cũng chỉ leo lên tới khoảng này rồi lại quay xuống. Dường như có một nỗi sợ không tên đã níu lấy chân nó, bất chấp việc nó là đứa trẻ gan dạ nhất làng. Nguyên đứng tại chỗ một hồi lâu, nghiêng tai nghe ngóng. Những ngọn gió vừa quăng mình rào rào trên ngọn cây vừa hú lồng lộn khiến Nguyên thầy rờn rợn. Ở dưới thấp, gió hiền hoà hơn, lên cao bỗng như mọc thêm chân thêm cánh để doạ người. Rất nhiều lần Nguyên thấy mình bị bao bọc giữa vô số những tiếng sột soạt khả nghi chung quanh. Nguyên biết đó là tiếng những con thú nhỏ đang lén lút đi luồn trong bụi rậm nhưng có lúc nó lại không quả quyết được điều đó. Nguyên lại đưa tay chùi mồ hôi trán, ước chi lúc này mọc ra thêm chừng mười hai con mắt để khỏi phải lo lắng ngoảnh tới ngoảnh lui nhặng xị. Đang căng thẳng, một tiếng động lớn vang lên ngay sau lưng làm Nguyên giựt bắn cả người, tóc gáy đồng loạt dưng đứng lên còn trái tim rõ ràng là văng đi đâu cả thước. Nó quay phắt lại, mắt trừng trừng nhìn vô lùm cây đang lung lay dữ tợn. Cho tới khi kịp quét mắt xuống đất và nhác thấy một bàn chân thò ra dưới bụi cây thì Nguyên cảm thấy không chỉ trái tim mà ruột gan phèo phổi nó cũng trôi tuột đi đâu mất. Miệng nó há to như miệng cống, từ đó một tràng hãi hùng lồng lộn tuôn ra: - A a a a a a a a a aaaaaaaaa........... Chắc chắn trong khoảnh khắc kinh hoàng đó, bộ não của Nguyên đang bị hình ảnh mụ phù thủy trong câu chuyện của thầy Râu Bạc đè cho bẹp dúm. Bàn chân dưới bụi cây bị tiếng thét của Nguyên lôi ra thêm một khúc, rồi lại lòi ra thêm một bàn chân nữa, và khi có đủ hai chân rồi thì cái hình thù trong bụn cây lồm cồm đứng dậy. Nguyên như đứng tròng khi khuôn mặt đang toe toét cười của Kăply hiện ra sau đám lá xanh. Không biết mất bao nhiêu lâu, lục phủ ngũ tạng mới trở về đúng vị trí trong cơ thể Nguyên. Nó hớp một hơi không khí, và giận giữ phun ra phèo phèo: - Bộ mày không nghĩ ra được trò nào tử tế hơn hả Kăply? Kăply cười hì hì: - Cùng đi với mày lên đồi là cái trò tử tế nhất trong đời tao đó. Nguyên nhăn nhó ôm ngực có cảm tưởng như nó vừa nuốt nguyên một quả táo to đùng: - Tốt quá há? Suýt chút nữa tao đã chết ngắc trước khi chết vì rời xuống vực rồi. Hai đứa nhóc dọ dẫm đi tiếp. Lần đầu tiên có bạn đi cùng, Nguyên cảm thấy nắng như dịu đi trên đầu và gió bớt gầm thét hơn. - Mày bám theo tao từ lúc nào thế? – Nguyên hỏi, tay vẫn còn xoa xoa nơi ngực. - Từ lúc mày vừa ra khỏi nhà. - Thế hôm qua mày bỏ đi là cố tình trêu tao đấy? - Tao muốn coi thử mày gan cỡ nào – Kăply cười khoái chí – Hoá ra mày hét cũng to quá đó chớ! Nguyên thò tay dứt mạnh một sợi tóc, gầm gừ: - May mà tao còn sống để mà hét! Vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mất chốc hai đứa trẻ đã lên tới đỉnh đồi. Lúc này, Nguyên và Kăply đứng giữa đám cây cối um tùm, ở trên đầu chim từng bầy nháo nhác, những con chim lạ với những sải cánh dài không ngừng kêu quang quác. Nguyên vẹt lá nơm nớp nhìn xuống chân đồi: - Lũ chim là náo động kiểu này chẳng biết thầy Râu Bạc có nghe thấy không há? Nguyên cứ sợ thầy Râu Bạc biết tụi nó mò lên đồi Phù Thủy. Cứ theo thái độ của thầy hôm qua, có vẻ như thầy sẵn sàng nuốt sống tụi nó nếu biết tụi nó lại tự tiện lùng sục ngọn đồi. Kăply đảo mắt nhìn quanh, nói giọng tỉnh khô: - Thầy biết thì đã sao. Cùng lắm thầy chỉ hò hét như hôm qua thôi. Thầy đâu có nỡ làm hại bọn mình.. Thực tình tao chỉ sợ mụ... mụ... Đang nói, Kăply bỗng tắc tị như có ai nhét giẻ vô miệng nó. Nguyên ngạc nhiên ngoảnh lại, thấy Kăply đang hả họng nhìn chằm chằm về bên tay trái, mắt mở to đầy hãi hùng. Nguyên nhìn theo ánh mắt bạn, và ngay tức khắc bụng nó quặn lại như bị ai xoắn lấy. Ngay dốc phía Tây của ngọn đồi, về hướng vực thẳm nếu đúng là ở đó có một cái khe vực như thầy Râu Bạc nói, thấp thoáng một căn nhà gỗ nấp dưới những tán lá rậm rạp và không ngừng lắc lư như có bàn tay nào đó đang lay lấy lay để. - Căn... nhà... của... Nguyên lắp bắp một cách khó khăn, còn tệ hơn một đứa trẻ mới học nói. Nhưng Nguyên cũng chỉ nói được ba tiếng thôi rồi đứng trơ ra đó. Ngay lúc này nó thực tình hối hận vì đã không tin lời thầy Râu Bạc. Hai đứa chông chân có đến một lúc lâu, với cảm giác rõ rệt là cành lá chung quanh rên rỉ mỗi lúc một lớn dần. Trước mắt tụi nó những tán là cứ lắc lư, lắc lư và lắc lư. Và hai đứa trẻ thấp thỏm chờ bàn chân mình bị trôi tuột đi, chờ một sức mạnh vô hình nào đó bất thần lôi tụi nó nhào xuống vực. Nhưng lâu thật lâu vẫn chẳng có động tĩnh gì xảy ra. Nguyên là đứa đầu tiên phát giác ra cái điều đáng lẽ ra tụi nó phải phát giác ngay từ đầu: - Gió... phải rồi chính gió đã làm lay động những tán lá... - Ờ, phải rồi, gió... Kăply mấp máy hùa theo, câu nói của Nguyên vừa rồi đã kéo nó ra ngoài rìa của nỗi sỡ điếng người. Nhưng Kăply không phải là đứa trẻ dạn dĩ lắm. Cho nên mặt nó nhanh chóng trắng bệch trở lại: - Nhưng rõ ràng thầy Râu Bạc đã không bịa chuyện... Căn nhà đó... Nguyên nói cố giữ cho hai hàm răng đừng va vào nhau, không rõ để trấn an bạn hay trấn an chính mình: - Dù sao thì câu chuyện thầy kể cũng đã xảy ra cách đây hơn một trăm năm rồi. Chắn chắn mụ phù thủy nọ đã khôn còn ở trên đồi. Nguyên vừa nó vừa lấm lé liếc về phía căn nhà như sợ mụ phù thủy bất thần chui ra để cải chính lời nhận xét bừa bãi của nó. Ánh mắt Kăply cũng bám cứng căn nhà nhưng gương mặt co rúm cùa nó lúc này đã dãn ra, chứng tỏ nó tin những gì Nguyên nói nếu không hoàn toàn là sự thật thì chắc cũng không đến nỗi hoàn toàn sai bét. Ừ, nếu mụ ta đang ở trong căn nhà kia không đời nào mụ để cho hai đứa nhỏ như nó yên thân mà bàn tán lung tung như thế! - Bây giờ bọn mình quay về chứ? – Kăply nhìn Nguyên, thì thào với vẻ van lơn lộ liễu. - Lại đằng đó xem sao đã! Nguyên đáp bằng cái giọng không để cho ai phản đối, và nó nhấn mạnh quyết tâm của mình bằng cách bỏ đi trước, kéo theo cái đuôi lếch thếch xanh lè xanh lét là Kăply phía sau. Căn nhà gỗ dần dần hiện rõ trước mắt bọn trẻ và trông giông giống căn nhà của thầy Râu Bạc, có điều nom nó hoang tàn xập xệ hơn. Vách trước căn nhà gần như mục nát, xiêu vẹo và thủng lỗ chỗ, có cảm giác chỉ cần gí một ngón tay vào là cả bức vách sẽ ngồi thụp xuống và tan ngay thành bột. Xuyên qua bức vách trống hoác, bọn trẻ nhìn thấy một cái bàn bốn chân lỏng khỏng và khá hơn căn nyhà của thầy Râu Bạc là có tới hai chiếc ghế và thêm một cái giường, tất cả đều bằng gỗ và cũng như bức vách mọi thứ đều có vẻ như sắp sụm bà chè tới nơi. Nguyên lôi Kăply vào trong nhà như lôi một bao gạo khiến thằng này phải kêu lên vì chân va vào bục cửa. Nguyên cúi nhìn cái bục bị văng mất một khúc vì cú chạm vừa rồi, tặc lưỡi với vẻ khoái trá: - Căn nhà này đúng là lâu đời lắm rồi. Và cũng rõ ràng là lâu lắm rồi không có ai ở đây. Kăply giằng khỏi tay bạn. Nó ngồi xẹp xuống, vừa bóp bóp cổ chân vừa nói: - Có chắc không đó? Nguyên đi lòng vòng trong nhà, dòm dỏ mỗi nơi một tí rồi buông người xuống chiếc ghế bên cạnh, giọng quả quyết: - Nếu có người ở, căn nhà dứt khoát phải được sửa sang, phải... Chiếc ghế cắt ngang lời khẳng định của Nguyên bằng cách bất thần gẫy sụm bốn chân hất nó lăn tròn xuống đất. - Đồ đạc ở đây cũ quá rồi, tốt nhất là ngồi chồm hổm như tao vậy nè! –Kăply góp ý, vất vả lắm nó mới không phá ra cười trước gương mặt như bị ai kéo lệch đi của bạn. Suốt gần hai tiếng đồng hồ sau đó, Nguyên và Kăply thi nhau dọ dẫm và bới tung căn nhà, sục sạo cả những khu vực lân cận, nhưng không tìm thấy một bí mật gì đáng giá, chỉ trừ cái vực sâu ở khu “lưng ngựa” ngăn cách ngọn đồi với vách núi phía Tây. Tụi nó không dám mon men đến bên miệng vực nhưng phát hiện đó chứng minh là thầy Râu Bạc không gạt tụi nó, ít ra là ở những chuyện mà thầy thấy không cần thiết phải gạt. - Tao nghĩ thầy Râu Bạc chẳng giấu kho báu nào trên ngọn đồi này đâu! Cuối cùng, Kăply quệt mồ hôi trán, thở phù phù, kết luận. - Nếu thế tại sao thầy ngăn cản bọn mình lên đồi? Mày cũng thấy rồi đó, bọn mình chạy lăng quăng cả buổi mà đâu có sao! - Nhưng bọn mình đã tìm kĩ rồi mà có thấy cái quái gì đâu! Nguyên có vẻ như không nghe bạn mình nói gì. Nó đập hai tay vào nhau đánh “bộp”: - Chiều mai bọn mình phải đem theo cuốc xẻng. - Chi vậy? - Tao nghi thầy Râu Bạc chôn cái gì đó dưới nền nhà. Kăply thực tình không muốn trở lại ngọn đồi bí hiểm này thêm lần nào nữa nhưng nó biết mình không thể cãi lại bạn cho đến chừng nào chưa đào tung cái nền nhà đó lên. Hai đứa đi trở xuống và khi rời khỏi chân đồi chưa quá hai trăm thước tụi nó bỗng đụng phải một người mà tụi nó không hề muốn gặp chút xíu nào trong lúc này: thầy Râu Bạc. Thầy Râu Bạc như hiện ra từ trong không khí. Rõ ràng Nguyên và Kăply vừa đi vừa thận trọng nhìn trước ngó sau vẫn không phát hiện ra bóng dáng thầy, tụi nó chỉ đột ngột nhìn thấy thầy khi thầy đã đứng lù lù một đống trước mặt. Thầy Râu Bạc đứng chắn ngang đường nhìn hai đứa học trò đang co rúm bằng ánh mắt xẹt lửa: - Các trò đi đâu về đây? Kăply ấp úng: - Dạ tụi con đi chơi về ạ. - Các trò đi chơi ở đâu? Thầy Râu Bạc gằn giọng, mắt xoáy vào mặt bọn trẻ, và chòm râu dày của thầy chính xác là đang rung rinh. Nhìn chòm râu đó, Kăply có cảm tưởng mình để lạc tiếng nói ở chỗ nào đó trên đỉnh đồi. Nó cứ giương mắt lên nhìn chòm râu, không thốt được lời nào, tệ hơn nữa là không làm sao dời đôi mắt chắc là trông rất ngu của nó đi chỗ khác. Nguyên cố hít vào một hơi đẫy: - Tụi con chỉ đi chơi loanh quanh đây thôi ạ. - Hừm, loanh quanh! Ta biết các trò loanh quanh ở đâu rồi! Thầy Râu Bạc gầm lên, tay giơ cao khỏi đầu, và như hôm qua, đã bắt đầu trông giống sư tử. Nhưng rồi thầy chẳng làm gì hết, có thể là vì lúc này ba thầy trò đang đứng giữ đường, nhưng có thể là thầy thực sự không định làm gì trừ cái chưyện huơ tay huơ chân tá lả theo thói quen. Chỉ có tiếng nghiến răng ken két truyền ra từ sau chòm râu rậm: - Trưa mai sau giờ học, các trò ở lại gặp ta! Nói xong, thầy giận dữ bỏ đi. Lần này ngoái cổ nhìn theo, bọn trẻ trông thấy rõ mồn một thầy đi về phía ngọn đồi. - Thầy lên đồi Phù Thủy! – Nguyên lẩm bẩm. - Chết rồi! – Kăply kêu lên lo lắng – Nhất định thầy sẽ nhìn thấy hàng đống dấu vết bọn mình để lại. - Sợ quái gì! – Nguyên nhún vai – Đằng nào thầy cũng biết tỏng bọn mình vừa từ trên đó về, có dấu vết hay không có dấu vết cũng thế thôi! Trước mặt Kăply, Nguyên cố làm mặt tỉnh. Chứ tối đó thực sự là nó không sao chợpo mắt được. Nó làm đủ mọi cách để dán mình vào giấc ngủ nhưng tất cả cố gắng của nó trở nên vô ích khi sự sợ hãi độn thành một cục to tổ chảng ở giữa. Nó biết thừa việc lên đồi để chạy nhảy chơi đùa với việc lên đồi để đào bới sục sạo là hai chuyện khác nhau thê thảm, dĩ nhiên sự trừng phạt cũng hoàn toàn khác nhau. Giả như thầy Râu Bạc có chôn kho báu bí mật trên đồi thật và khi phát hiện hai tên học trò bướng bỉnh tọc mạch đang tìm cách bươi bươi móc móc khều khều chọc chọc cái kho báu của mình, không biết thầy sẽ xử trí như thế nào? Nguyên tự hỏi và nó tự trả lời bằng một cái rùng mình. Sáng hôm sau Nguyên và Kăply chào nhau bằng hai cặp mắt đỏ kè vì mất ngủ. Cũng như Nguyên, Kăply rõ ràng đã trằn trọc suốt đêm. Hôm đó, lần đầu tiên Kăply ngồi học mà không gây ra một tiếng động nào. Nó thu mình lại, cố lọt ra khỏi tầm nhìn của thầy Râu Bạc, lật tập rón rén và khi chép bài, ngòi bút của nó chạy trên giấy với một sự rụt rè trông thiệt là kỳ cục. Nguyên trông khá hơn Kăply một chút, vẫn liều mạng nhìn lên bảng, tất nhiên với tư thế sẵn sàng lẩn tránh ánh mắt của thầy Râu Bạc nếu phát hiện thầy sắp sửa quét tia nhìn về phía nó. Nhưng buổi sáng hôm đó trôi qua trong một bầu không khí thanh bình đáng kinh ngạc. Cặp mắt thầy Râu Bạc không hề trợn lên lấy một lần, cũng không một cú dộng thước điếc tai như thường thấy và đặc biệt là thầy không nói một câu nào có hai chữ “hồi đó”. Có thế nói từ khi cha sinh mẹ đẻ tới nay, chưa bao giờ đám học trò làng Ke có một buổi học hạnh phúc như thế. Nguyên nghiêng đầu về phía Kăply sung sướng thì thầm: - Không biết sáng nay thầy Râu Bạc ăn phải món gì mà trông thầy nguội ngắt. - Chẳng qua thầy khoái quá nên không thèm nổi cáu đó thôi! – Kăply đáp trả vẻ tươi hơn hớn của bạn bằng giọng rầu rầu – Thầy biết rõ lát nữa thầy sẽ nhai xương bọn mình mà. Giọng lưỡi bi quan của Kăply như một mũi tên ghim chặt Nguyên vào nỗi sợ mà nó đang cố cựa quậy để thoát ra. Nụ cười trên môi nó như bị ai lấy giẻ chùi mất. Nó lại quay nhìn lên bảng, vô cùng căng thẳng khi lần này có cảm tưởng rõ rệt là bộ mặt thầy Râu Bạc trông ang ác. Trong một thoáng, Nguyên như nhìn thấy sự hí hửng ngấm ngầm nấp đằng sau vẻ hoà nhã vờ vịt của thầy. Hồi chuông hết giờ đập vào tai Nguyên và Kăply nghe rùng rợn như hồi chuông báo tử. Cả hai lo lắng nhìn nhau, đứa này chìa bộ mặt trắng bệch vào mặt đứa kia, càng làm tăng thêm sự căng thẳng trong lòng nhau. - Hai trò lên đây! Giọng thầy Râu Bạc như một cái vỗ vai thô bạo, đánh thức Nguyên và Kăply khỏi sự bần thần mê muội. Hai đứa choàng tỉnh ngước mặt lên, giật mình thấy lớp học vắng hoe. Tụi học trò đã ra về hết ráo từ hồi nào, chỉ còn hai đứa nó đang rúm ró giúi mình vào một chỗ và từ trên bảng thầy Râu Bạc đang trừng mắt ngó xuống. Nguyên và Kăply líu ríu bước ra khỏi chỗ ngồi, xiêu vẹo tiến lên bảng. Cho đến khi đứng trước mặt thầy Râu Bạc, đầu hai đứa vẫn cúi gằm như thể mỗi đứa đang cõng một bao gạo to tổ bố trên lưng. Trong tư thế chẳng nhìn thấy gì hết đó, tụi nó nghe tiếng thầy Râu Bạc trút xuống rào rào trên đầu: - Hôm qua các trò đi lên đồi Phù Thủy phải không? - Dạ... phải... ờ, ờ... mà không phải... Nguyên ấp úng, khổ sở nhận ra rằng mình càng chối càng giống y như khẳng khái thừa nhận. Tiếng thầy Râu Bạc lại tỉnh queo dội xuống, như không thèm nghe bọn nhãi nói gì: - Hừm, thực sự thì ta đã thấy hàng đống chứng cớ trên đồi. Lần này thì Nguyên nghẹn họng. Nó nhìn chằm chằm xuống chân, tất cả những gì nó mong muốn trong lúc này là làm sao cho mặt đất nứt toác ra để nó chui xuống trước khi thầy Râu Bạc kịp gạ hỏi lung tung rồi sau đó treo cổ tụi nó lên. Nhưng Nguyên chẳng thấy mặt đất dưới chân nó nhúc nhích gì cả. Nó chỉ nghe thấy ở bên cạnh, Kăply vừa phát ra một tiếng khịt mũi không cần thiết. Chắc Kăply đang sợ đến són ra quần! Nguyên nhủ bụng và len lén đưa mắt nhìn lên. Sừng sững ngay trước mặt, thầy Râu Bạc vẫn đang dán mắt vào tụi nó, nhưng đáng ngạc nhiên là vẻ mặt thầy lại không có vẻ gì giận dữ. Phát hiện đó khiến Nguyên không tin vào bất cứ con mắt nào trong hai con mắt của mình. Lúc này thực sự là nó rất muốn đưa tay lên véo đùi một cái đẻ xem mình tỉnh hay mơ. - Hổm rày ta không muốn các trò léng phéng lên đồi chẳng qua là vì lo cho tính mạng của các trò! – Thầy Râu Bạc nói bằng cái giọng Nguyên và Kăply chưa từng nghe bao giờ, nó ngọt ngào như thể vừa được vớt ra từ thùng mật ong – Ta vẫn nghĩ đồi Phù Thủy là nơi chất chứa những cạm bẫy chết người như ta từng biết. Tới lúc này thì Kăply đã đủ can đảm để ngửng mặt nhìn lên và nó thở phào khi thấy chòm râu thầy bữa nay bất động như một con mèo đang nằm ngủ, nom hiền lành và vô hại. Những tiếng nói du dương tiếp tục đưa ra từ sau chòm râu khả ái đó: - Nhưng có lẽ là ta đã quá lo lắng. Hừm, chuyện xảy ra đã lâu quá rồi, rất có thể mụ phù thủy hắc ám đó đã bỏ đi. - Như vậy là chiều nay tụi con được tiếp tục lên đồi chơi hả thầy? Rõ ràng là Nguyên rất hào hứng, đến mức mặc dù nó không đủ liều, câu hỏi vẫn tự động bật ra. Nhưng thầy Râu Bạc hôm nay như đã chán làm sư tử. Thầy nói bằng giọng mèo dễ dãi: - Ta nghĩ như vậy. Chỉ có điều, - mắt thầy thoạt lóe lên – đây là bí mật giữa ba thầy trò ta thôi. Ta nhớ các trò đã hứa với ta rồi mà, phải không? Có lẽ Nguyên và Kăply không ngờ thầy Râu Bạc đồng ý gỡ bỏ lệnh cấm đối với tụi nó nhanh chóng như thế. Đối với tụi nó câu chuyện ngày hôm nay phải nói là đã diễn ra một cách quá sức êm đẹp và kết thúc hoàn toàn bất ngờ, còn hơn cả trong mơ. Cho nên cả hai cái miệng cùng ngoác ra đến tận mang tai và cùng phấn khởi ré lên: - Thưa thầy, tụi con nhớ rồi ạ. - Thật tình là tao không thể hiểu nổi! Kăply vừa nói vừa xoay xoay cán xẻng trên vai, nó và Nguyên đang trên đường đến đồi Phù Thủy. - Về thầy Râu Bạc á? - Về thầy Râu Bạc và cả về mày? - Về tao á? - Ừ! – Kăply lỏ mắt nhìn bạn – Thầy Râu Bạc đã nói rõ ràng như thế rồi, bọn mình còn tha cuốc xẻng theo làm chi? Nguyên đong đưa cây cuốc trên tay, giở giọng đại ca: - Mày thiệt là đại ngu! Thầy Râu Bạc nói mà mày tin được à? Kăply nghe như có một hạt bụi bay vô mắt mình. Nó chớp lia chớp lịa: - Chẳng lẽ... - Nghe đây nè! – Nguyên nhếch mép cắt ngang lời bạn – Thầy nói như vận cốt để đáng lạc hướng bọn mình thôi, hỉểu chưa? Liếc bộ mặt đang nghệt ra của bạn, Nguyên giải thích với vẻ độ lượng: - Thầy biết là không thể nào ngăn cản được bọn mình lên đồi, do đó thầy làm ra vẻ chẳng thèm cấm đoán nữa. Thầy muốn cho bọn mình tin là thầy chẳng chôn giấu kho báu nào trên đó. Nguyên dộng cây cuốc xuống đất đánh “bịch” một cái, nói giọng khoe khoang: - Nhưng tao không dễ bị mắc lừa như mày đâu. Tao phải nghĩ ngợi suốt cả đêm qua mới khám phá ra âm mưu của thầy đấy! Kăply lại xoay xoay cán xẻng nhưng lần này nó làm thinh. Thực bụng thì Kăply không tin vào lập luận của bạn lắm. Nhưng nó cũng hiểu khó mà lay chuyển được ý nghĩ trong một cái đầu ương bướng như cái đầu của thằng bạn nó. Kăply lầm lũi đi bên cạnh Nguyên. So với hôm qua, tụi nó đi đứng mạnh bạo hơn nên tiến lên đồi khá nhanh. Tiếng gió gào rú, tiếng cành lá va đập và rên rỉ tỉ tê, tiếng sột soạt triền miên trong bụi rậm không còn khiến tụi nó cảnh giác cao độ nữa. Nhưng đấy là nói lúc chưa lên đến đỉnh đồi. Còn khi đã đứng trên đỉnh đồi và đưa mắt nhìn về phía căn nhà gỗ, Nguyên và kăply bỗng cảm thấy chờn chợn. Không ai bảo ai nhưng cả hai đều có cảm giác là căn nhà bữa nay hình như hơi khang khác. Chỉ là cảm giác thôi, chứ hỏi tụi nó cái khang khác cụ thể đó là cái gì thì tụi nó ngọng là cái chắc. - Lạ quá mày? – Kăply lào thào. Nguyên lưỡng lự một thoáng rồi thò tay kéo tay bạn: - Bọn mình lại đó coi! Đi chừng chục bước thì Nguyên hiểu ra tại sao tụi nó thấy căn nhà không giống hôm qua. Nó đứng lại, mắt không rời khỏi căn nhà lúc này đã trông rõ hơn, khẽ lầm bầm: - Hình như mái nhà mới được lợp lại. Kăply cũng đã nhận ra những phiến lá mới lấp lánh dưới ánh mặt trời. Bụng nhoi nhói, nó muốn thốt ra một câu gì đó nhưng quai hàm nó không chịu tuân lời nó. Ở bên cạnh, tiếng của Nguyên lại vang lên rì rầm: - Thầy Râu Bạc? Kăply giật bắn, quay đầu nhớn nhác nhìn quanh. Chẳng thấy chòm râu nào thấp thoáng quanh đó, nó ngoảnh lại nhìn Nguyên ra ý hỏi. - Tao muốn nói cái mái nhà mới toanh này là thành tích của thầy Râu Bạc! – Nguyên tặc lưỡi giải thích, trước sau nó không hề nhìn Kăply lấy một cái nhưng vẫn rõ hết mọi nhất cử nhất động của thằng này. Ờ, sao mình không nghĩ ra chuyện đó kìa! Hôm qua chính mắt mình nhìn thấy thầy Râu Bạc đi lên đồi kia mà! Ý nghĩ đó giúp Kăply dễ thở hơn một chút, và quai hàm nó bắt đầu hoạt động trở lại: - Ờ há! Nó nói tiếp bằng giọng băn khoăn: - Nhưng thầy làm thế để làm gì há? Không lẽ thầy tính dọn lên ở trên này? - Chứ còn gì nữa! – Nguyên nói như thể chính thầy Râu Bạc đã bàn bạc trước với nó vế kế hoạch của thầy – Từ ngày bọn mình nổi hứng xông lên đây, đồi Phù Thủy đã không còn là khu vực bất khả xâm phạm. Thầy buộc phải dọn lên ở ngay trên đỉnh đồi để bảo vật kho báu bí mật của thầy. Lý lẽ Nguyên đưa ra nghe xuôi tai đến mức mặc dù bán tín bán nghi, Kăply chẳng biết nói gì ngoài hai tiếng “ờ há” rồi tiếp tục lẽo đẽo đi theo bạn về phía trước. Căn nhà gỗ không chỉ có mái lá mới. Bức vách mục nát, ngả nghiêng và thủng từng mảng hôm qua đã biến mất, thay vào đó là những tấm gỗ trơn láng, trắng tươi và đều tăm tắp như vừa được chở từ xưởng mộc tới. Trên bức vách ngon lành đó, trổ lịch sự một cái cửa chính và hai cái cửa sổ nằm hai bên và tất cả được viền một cách bay bướm bằng những nẹp gỗ màu nâu sẫm. Kăply tò mò ngó căn nhà, miệng trầm trồ: - Thầy Râu Bạc coi vậy mà khéo tay quá mày. - Ờ, có óc thẩm mỹ nữa. Nguyên nó rồi nó không kềm được thắc mắc: - Tao chỉ không hiểu là làm sao chỉ trong một buổi chiều thầy có thể làm được cả khối chuyện như vậy. Xẻ những thớt gỗ này ra rồi ủi cho chúng láng o đâu có dễ. Câu nói của Nguyên quét lên mặt Kăply một lớp bột mì. Môi run run, nó cố nghĩa ra một cách cắt nghĩa đỡ hại thần kinh nhất: - Chắc thầy đã chuẩn bị sẵn những thứ này từ lâu rồi và cất ở đâu đó. Không rõ Nguyên có đồng ý với những nhận định của bạn không mà nó chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ bước tới vài bước, đến sát vách nhà và thò đầu dòm vô bên trong qua những cánh cửa mở toang.
nói chứ bạn phanthieugia cần gì phải post từng chương cho mất công, cứ send đại e-book là đc rồi =.= post vậy cứ nghĩ đang câu MP như dạo GVN còn cái hệ thống tính điểm cũ ấy e-book văn học của Nguyễn Nhật Ánh trên net share ko thiếu đâu, search 1 tí là ra nếu những ai muốn xem
Thực sự kiếm truyện này trên mạng rất khó....trang này có từ chương 3 đến chương 5 http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237n4nqn1nmn31n343tq83a3q3m3237nqn Từ chương 6 đến chương 8 thì chịu khó để mình post vậy Chương 6 Suku biết tuốt Cọng lông chim chẳng hề nhúc nhích tí ti - Con nói to hơn chút nữa! – Ông K’Tul bảo Kăply cất cao giọng: - Bay lên ! Nhưng cọng lông chim vẫn nhất quyết ù lì .Nó cứ trơ ra như trêu ngươi - Em biết anh làm được mà anh K’Brêt!-K’Tub động viên giọng rất đổi tha thiết !-Chỉ cần anh tập trung tinh thần … Nghe cái giọng như muốn khóc của K’Tub, Kăply thấy áy náy quá chừng . Kăply cố bắt mình tập trung đầu óc , mặc dù trong thâm tâm nó chẳng tin chút xíu nào về cái việc nó có thể khiến cho cọng lông chim động đậy , vì nó biết rõ nó không phảI là thằng K’Brêt . Lần này Kăply cố hét thật to : - Bay lên! Trong một thoáng Kăply tưởng mình hoa mắt . Rõ ràng nó đang nhìn thấy cọng lông chim bốc mình lên , lơ lửng giữa không trung một lúc rồi là là rơi xuống . Êmê reo lên : -Giỏi lắm, anh K’Brêt! Còn K’Tub thì nhảy cẫng , tay vỗ bôm bốp : - Em đã biết trước thế nào anh cũng làm được mà . Nguyên đứng vào chỗ của Kăply , theo lệnh của ông K’Tul , ngay trước chiếc giường . Và cũng như Kăply, nó giơ thẳng tay ra trước mặt , mắt cắm vào cọng lông chim trên tấm nệm. Thành công của Kăply khiến Nguyên tự tin hơn nhiều .Chỉ sau tiếng hô đầu tiên , cọng lông chim đã bốc mình lên thật cao , suýt chút nữa Nguyên đã chộp được nó trong tay. K’Tub một lần nữa bắn mình lên theo thói quen và hét lên một tiếng rùng rợn như còi tàu : - Tu………..y……..y……ê………ệ ……..t Êmê dâm bổ về phía Nguyên.Nó chộp tay Nguyên lắc qua lắc lạI một cách xúc động : - Hay lắm , anh K’Brăk ! Trước vẻ mặt sững sờ của Nguyên , nó cầm tay Nguyên đưa lên miệng hôn một cái “ chóc” rồI nhe răng cườI : - Thấy chưa anh có bị co rút nữa đâu ! - Nhưng K’Brăk và K’Brêt bây giờ chỉ có thể thực hiện những pháp thuật sơ đẳng như thế thôi ! Ông K’Tul vừa nói vừa lọc cọc lê đôi guốc ra khỏI phòng .TớI cửa , ông quay đầu lạI , nhắc : - TụI con chuẩn bị xuống ăn trưa đi là vừa rồI đấy! Thằng K’Tub đang sung sướng quá nên chẳng thấy đói bụng chút xíu nào . Hai chữ “ăn trưa” đốI vớI nó không gợI lên điều gì hấp dẫn.Nó nhìn vẻ mặt thẫn thờ của Nguyên và Kăply , hạ giọng an ủi: -Hai anh đừng buồn .Em và chị Êmê sẽ giúp hai anh ôn lạI mọI thứ ! K’Tub không biết đốI vớI Nguyên và Kăply , khiến một chiếc lông chim bay lơ lửng trên không đã là chuyện quá sức tưởng tượng của tụI nó rồI , nghĩa là tụI nó không còn mơ ước gì hơn nữa . Cho nên hai đứa mớI thộn mặt ra , chứ thiệt tình tụI nó có buồn cái quái gì đâu. -Ôn gì cơ ? – Nguyên bần thần hỏI lạI, nó nghe tiếng thằng K’Tub léo nhéo bên tai nhưng không rõ thằng này định nói gì. -Ông lạI bài vở ấy.-K’Tub đập lên tay Nguyên – Khi nào khoẻ hẳn dĩ nhiên anh và anh K’Brêt sẽ được nhận vào học tiếp ở trường đào tạo tái năng Đămri.Những lúc ở nhà , em và chị Êmê sẽ giúp hai anh ôn lạI những gì hai anh đã quên. Như để chứng minh , nói xong K’Tub kéo tay Nguyên chạy băng băng lạI cchỗ tấm gương .Nó cầm lên mấy cuốn sách trên bàn , vung vẫy trước mặt Nguyên , rạng rỡ khoe : -Anh thấy không.Những thứ trong này anh và nah K’Brêt đã học qua rồI , ông lạI cũng nhanh thôi mà. Nguyên liếc mấy cuốn sách trên tay K’Tub, tò mò đọc các tựa : Pháp thuật nhập môn,Bảy bước để trở thành pơhù thuỷ sơ đảng , Hiệu ứng Lang Biang , Lmà quen vớI dược liệu ……., bụng chẳng hiểu làm thế nào mà nó và Kăply có thể nhét các thứ quái đản này vào đầu cho được. - Í pho tượng của anh K’Brăk ở đâu ra vậy kìa ? Tiếng kêu của Êmê thình lình vang lên , cắt đứt nhưng xlo lắng trong đầu Nguyên.Cả ba ngoảnh lạI, thấy Êmê đang chỉ tay vào một pho tượng nhỏ đặt trên bàn.Pho tượng bé bằng cái ly uống nước,chẳng biết làm bằng vật liệu gì nhưng nom rất sinh động.Hôm qua lúc chạy lạI soi gương , Nguyên đã trông thấy pho tượng này nhưng lúc đó nó không để ý . Bây giờ trố mắt dòm kỹ , nó nhận ra đó đúng là tượng của thằng K’Brăk .Vì pho tượng đang trong tư thế ngồI vẽ , cánh tay cầm cọ vung lên một cách bay bướm .K’Brăk là chúa thích vẽ .Những bức tranh mà nó vẻ trên đồI phù thuỷ hôm nọ đã làm Nguyên và Kăply kinh hoảng như thế nào , đến bay giờ nhớ lạI nguyên vẫn còn muốn són ra quần . - Ờ , lạ quá ha ! – K’Tub nhìn chòng chọc pho tượng, miệng lẩm bẩm . Kăply nói : - Hôm qua anh đã trông thấy pho tượng này rồI , K’Tub K’Tub nhìn Nguyên : -Chắc đây là tác phẩm của anh K’Brăk ? - Anh có biết gì đâu ! –Nguyên lắc đầu – Anh tưởng pho tượng này được đặt ở đây lâu rồI chứ ! - Nó chỉ mớI xuất hiện một hai ngày nay thôi anh K’Brăt à .- Đang nói, giọng K’Tub bỗng chùng xuống - Ờ , em quên là anh không còn nhớ gì .. K’Tub đau đớn nói và nó thò tay định cầm pho tượng lên . Nhưng ngay lập ttức , mặt nó ngây ra :” Pho tượng như được chôn cứng xuống mạt bàn, không hề nhúc nhích. Sau một thoáng ngỡ ngàng , K’Tub khom ngườI cầm pho tượng bằng cả hai tay , bặm môi lay lấy lay để . Trông nó hì hục hệt như một ngườI làm vườn đang cô nhổ bật một gốc cây bướng bỉnh.Nhưng có thể thấy rõ là pho tượng không hề trồI lên mà ngược lạI, mồ hôi trên trán K’Tub thi nhau rơi xuống lộp độp. Nhớ đến cọng lông chim khi nãy tự dưng Nguyên nổI hứng đề nghị - Để anh hút nó lên cho, K’Tub. Nguyên duỗI thẳng tay bên trên pho tượng , cố tập trung đầu óc vào cầu thần chú vừa học và trợn mắt hét vang : - Bay lên. Trái vớI sự chờ đợI của Nguyên , chẳng có gì bay lên cả.So vớI cọng lông chim , pho tượng thiệt tình là lì lợm hơn nhiều.Mặc cho Nguyên lặp đi lặp lạI câu thần chú hai ba lần , lần sau hùng hổ hơn lần trước , pho tượng vẫn nhất định trơ trơ. K’Tub thở ra : - Anh mớI phục hồI năng lượng, chưa thể nhấc pho tượng này lên được đâu.Chắc phảI nhờ tớI chị Êmê - Chẳng ăn thua gì đâu , K’Tub . – Êmê lắc đầu – Tác giả pho tượng này vớI tác giả con số khi nãy chắc là một.Chị không giảI nổI phù phép của ngườI đó đâu. RồI Êmê nhìn ra cửa , giục : -Chuyện đó để tính sau đi !Bây giờ xuống ăn trưa kẻo cậu K’Tul đợi. ooOOoo Nguyên và Kăply hteo chân Êmê và K’Tub bước ra hành lang.Từ hôm bị bắt cóc đến nay , đây là lần đầu tiên tụI nó ra khỏI phòng. Cả hai ngạc nhiên nhận ra toà nhà tụI nó đang ở có đườc nét khá vuông vức, bên trong các phòng toàn bộ đều được ốp bằng gỗ thơm và trắng như giấy , từ sàn nhà , trần nhà đến các khung cửa, một số cửa được lắp kính, từ bên trong có thể ngắm cảnh quan đẹp như tranh vẻ ở ngoài trời.Nhưng mé ngoài các bức vách đều được làm bằng đá , một loạI đá giống như hoa cương , có màu đen và láng bóng. Đi hết hành lang dài , cả bọn bước xuống một cái cầu thang xoáy trôn ốc, được làm bằng những phiến đá đẽo thành hình giống như một cái lỗ khoá , chúng được đặt phiến này lên phiến kia tạo thành những bậc thang, dẫn xuống một thảm cỏ xanh nằm ngay khu vườn bên dướI, nơi ông K’Tul đang nồI đọc báo trước một cái bàn dài. Trên mặt bàn chạm trổ một cách tinh xảo đủ thứ hình thù kì lạ đang bày la liệt thức ăn đựng trong những cái đĩa bạc lớn có chân, và giống y chang hai cái ghế kỳ quái mà K’Brăk và K’Brêt đã dùng để đưa Nguyên và Kăply về đây, những cái chân đĩa cũng có hình thù những cái móng ngựa. Đang chạy tớI chạy lui giữa chiếc bàn và nhà bếp bên phía trong để bưng bê thức ăn là hai đứa bé , một trai một gái , trạc tuổI K’Tub , mặt mày dĩ nhiên trắng bóc và tóc trên đâu cũng dĩ nhiên có cía màu rất tiệp vớI cây lá trong vườn. - TụI nào vậy K’Tub ?- Nguyên kề tai K’Tub thì thầm. - Gì cơ ? - Hai đứa nhỏ kia kìa ! - Trờ đất, trí nhớ của anh thiệt là hỏng bét mất rồI!-K’Tub la lên - Thằng Đam Pao và con Chơleng mà anh cũng không nhận ra hả ?TụI nó ở đây từ hồI nào đến giờ mà. Nguyên đưa tay vỗ vỗ trán : - Ờ , đúng là anh quên sạch hết rồI . K’Tub dường như chợt nhận ra mình la hơi lớn.Nó thò tay nắm lấy tay Nguyên , giọng áy náy : -Anh đừng lo.Thế nào em cũng nghĩ ra cách đến núi Lưng Chừng kiếm mấy quả táo vàng về chữa trị cho anh vớI anh K’Brêt. Thằng K’Tub nói bằng giọng quả quyết nhưng nếu nhìn vào ánh mắt buồn xo của nó, có thể thấy nó không tin vào lờI hứa của mình lắm.Từ xưa đến nay , theo truyền thuyết thì chỉ có một ngườI duy nhất là Mackeno , một pháp sư huyền thoạI, là đem về được một quả táo vàng từ núi Lưng Chừng.Mà sự kiện đó xảy ra cách đây đã mấy trăm năm rồi.K’Tub biết rõ điều đó nên sau khi tuyên bố một câu hùng hồn , nó làm thinh ngó lơ chỗ khác. Nhưng Nguyên chẳng nhận ra nỗI buồn trong mắt K’Tub.Nó đang mảI quét mắt vào các đĩa thức ăn trước mặt , cố đoán xem đó là món gì và khi ăn vô, nó và Kăply có sẽ lăn đùng ra đất hay không. -Ăn đi các con! Ông K’Tul cất tiếng giục, lúc này ông đã buông tờ báo xuống bàn và cầm lên chiếc muỗng cán dài. Chỉ đợI có vậy , K’Tub hí hửng cắm phập cái nĩa trên tay vào một đĩa thịt có màu nâu như chôclat , được bó chặt thành từng khoanh, không rõ là thịt gì.Nó dích một khoanh tọng vào miệng, nhai nhồm nhoàm, rồI thấy Nguyên dán mắt chằm chằm vào miệng mình, nó hất đầu : - Ăn đi chớ , anh K’Brăk! - Món gì vậy ? –Nguyên tò mò hỏi. Câu hỏI của Nguyên khiến K’Tub suýt mắc nghẹn.Nó trợn mắt tính la lên nhưng rồI chợt nhớ đến kí ức trống rỗng của Nguyên, nó cố nuốt cho trôi miếng thịt, chép miệng đáp: - Đây là món sinh vật nguyên thuỷ là món ăn anh vẫn ưa thích xưa nay đó. Nguyên xiên cái nĩa vào một khoang sinh vật nguyên thủy , ngắm nghía một lúc rồi nhắm mắt đút đại vô miệng , tư thế sẵn sàng phun ra nếu cái món ăn kỳ lạ này có mùi bắp cải thối , mùi chuột chết hay một mùi gì đại loại như vậy . Không ngờ mùi vị của nó lại giống hệt như thịt bò , mềm và thơm không thể tả khiến Nguyên nuốt vội nuốt vàng , và nhớ ngay ra từ hồi bị bắt về đây nó chưa có cái gì vào bụng . - Thấy chưa ! Em đã bảo đây là món ăn khoái khẩu của anh mà ! K'Tub reo lên sung sướng khi thấy trong nháy mắt , Nguyên đã ních tới khoanh thịt thứ ba . Ở bên cạnh , Kăply cũng đang mê mải vục đầu vào cái đĩa lớn đựng một thứ gì đó có vẻ như là xà lách trộn trứng cá . Êmê ăn nhẩn nha như mèo , vừa nhai vừan hìn cái lối ăn uống thiếu kiềm chế của Nguyên và Kăply bằng ánh mắt tán thưởng . Đột nhiên K'Tub reo lên : - Ba ơi ba , ở đâu ra cái pho tượng anh K'Brăk vậy hở ba ? - Pho tượng ở trong phòng phải không ? - Ông K'Tul thản nhiên hỏi lại , mặt vẫn không ngước lên vì chiếc muỗng của ông vẫn đang lang thang trong chiếc tô đựng lõng bõng một thứ nước sền sệt có màu cánh gián trước mặt . - Dạ . Pho tượng đó hình như bị phù phép rồi hay sao ấy . Tụi con không sao cầm lên được. Sau khi nuốt một muỗn canh to tổ chẳng, ông K'Tul mới từ từ đặt chiếc muỗng xuống và ngẩn lên nhìn K'Tub, từ tốn nói: - Pho tượng đó của ba đấy. - Ba nặn tượng anh K'Brăk chi vậy? - Để lưu giữ hình ảnh của người đã chết ! - Ông đưa tay quẹt mép, chậm rãi giải thích - Khi K'Brăk và K'Brêt bị hôn mê dưới lời nguyền của Buriăk, ba cứ tưởng cả hai sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa. Tụi con nên nhớ, xưa nay chưa một ai sống sót dưới lời nguyền Tan xác. May thay, ba chưa kịp nặn tới tượng của K'Brêt thì cả hai đã sống lại một cách kì diệu... ***** Kăply vừa tọng một bụng xà lách trộn, đã thấy no ứ, nên chẳng chú tâm mấy đến cuộc ntrò chuyện giữa hai cha con pháp sư K'Tul. Đối với nó, pho tượng thằng K'Brăk do ai nặng và nặng làm cái quái gì chẳng có gì quan trọng. Nó đã quen với nhưng sự kiện kì dị chung quanh nên chẳng còn hiếu kì về những chuyện đó nữa. Lúc này nó đang ngồi thở phì lao động đường phố, tai lơ đãng, mắt chắm chú quan sát khung cảnh chỗ nó ngồi, xem thử có cách nào nó và Nguyên có thể trống thoát khỏi nơi này để trở về làng Ke thân yêu của nó hay không. Tòa nhà nó đang ở nằm trên một ngọn đồi nhỏ, cao tới ba tầng. Ngồi ở chỗ nó, có thể nhìn thấy những đường nằm ngang của mái nhà ẩn hiện trong cây xanh và biến mất trong lùm cây. Có một sự hài hòa giữa nhà và cảnh trí xung quanh, một sự chung sống êm đềm giữa dầm, cột, mái, các bức tường đá hoa cương, các cầu thanh xoắn, các cửa kính với cây cối, các thảm cỏ, các tảng đá đủ hình thù, với các rặng núi từ gần tới xa mờ sau lưng và bầu trời xanh thẳm trên cao. Thực sự thì Kăply thấy phong cảnh ở đây rất đẹp, rất nên thơ nhưng rõ ràng nó không biết chổ nó đang ở thuộc về xứ nào. Mà nếu không biết mình đang ở đâu trên trái đất thì đừng nghĩ tới chuyện trốn thoát làm gì cho mắc công. Kăply nghĩ ngợi một hồi rồi quay qua K'Tub: - K'Tub nè. - Gì hở anh K'Brêt ? - Mình đang ở đâu vậy ? - Mình đang ở nhà mình chứ ở đâu. - Nhưng nhà mình thuộc về xứ nào ? K'Tub nhìn Kăply với ánh mắt lạ lùng như thể Kăply vừa mọc ra thêm một cái đầu. Nhưng rồi sực nhớ ra chứng bệnh của Kăply, K'Tub cố đáp bằng cái giọng cố tỏ ra dịu dàng: - À, xứ mình là xứ Lang Biang. - Xứ Lang Biang? - Kăply ngơ ngác - Xứ Lang Biang theo anh biết thì đâu có chút gì giống như vầy. Cao nguyên Lang Biang có thành phố Đà Lạt, có thác Cam Ly, có hồ Xuân Hương và chắc chắn không ai biết ếm bùa mỗt pho tượng hay phù phép một cọng lông chim bay lên... - Đó là xứ Lang Biang ở thế giới khác ! - K'Tub mỉm cười cắt ngang - Anh nhầm lẫn lung tung rồi. Trong khi Kăply nghe đầu mình kêu u u, tưởng như ai vừa đánh rớt một cái chong chóng trong đó thì giọng K'Tub chuyển sang vỗ về, nó thủ thỉ với Kăply những lời nó vừa hứa hẹn với Nguyên bằng vẻ khổ tâm hết sức: - Nhưng anh đừng lo. Em và chị Êmê nhất định sẽ đến núi Lưng Chừng ... K'Tub chưa kịp bày tỏ hết thiện ý, đã nghe Êmê kêu lên: - Ủa, cậu K'Tul đâu rồi ? Bọn trẽ ngoảnh lại, ngơ ngác nhìn quanh. - Chắc ba em đi nghỉ rồi ! K'Tub nói , và nó nhấc mình lên khỏi ghế : - Thôi , tụi mình cũng về phòng đi ! Bọn trẻ kéo nhau leo trở lên các bậc thang xoắn bằng đá , ì ạch thấy rõ so với lúc đi xuống vì bụng đứa nào cũng đang lèn chặt thức ăn . Xuyên qua dãy hành lang mát lạnh vì hơi đá tỏa ra từ hai bức vách , bọn trẻ tới trước cửa phòng . K'Tub đang định xông vào thì Êmê đột ngột giơ tay lên , thì thào với vẽ nghiêm trọng : - Khoan đã ! K'Tub ngạc nhiên hỏi , Êmê thì thào khiến nó cũng thì thào theo : - Gì thế ? - Cậu K' Tul đang ở trong phòng . K'Tub kiễng chân nhìn qua vai Êmê , cố nhìn xem ba nó đang làm gì ở trỏng . Dĩ nhiên lấp ló đằng sau lưng K'Tub là hai gương mặt tò mò quá xá cỡ của Nguyên và Kăply . Bọn trẻ thấy ông K'Tul đang đứng trước bàn, tay chĩa thẳng ra phía trước . - Ba em đang làm gì thế nhỉ ? - K'Tub buột miệng , không rõ nó hỏi Êmê hay tự hỏi mình . - Ba em đang cố nhấc pho tượng lên đấy ! - Tiếng Êmê rù rì đáp , giọng không giống vẻ bàng hoàng . - Bay lên ! Tiếng ông K'Tul thét to bên trong xác nhận sự suy đoán của Êmê . Có vẻ ông không tài nào xê dịch được pho tượng nên mới quát lên giận dữ như thế . Ê mê quay bộ mặt xanh dờn sang bọn trẻ : - Tụi mình quay xuống vườn đi ! Như cảm giác được sự bí mật khó hiểu đằng sau những gì vừa trông thấy , bọn trẻ nín thở rón rén quay trở lui . Lúc này thực tình chúng không có ao ước nào hơn là làm sao biến lối đi dưới chân thành chiếc cầu tuột trơn như mỡ để chúng có thể nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang trước khi pháp sư K'Tul kịp phát giác . K' Tub nôn nóng mở lời trước tiên , khi cả bọn quay trở lại bàn ăn : - Như vậy pho tương đó không phải của ba em hả chị Ê mê ? - Không phải ! - Ê mê khẻ máy môi nom mặt nó chừng như chưa hết hoang mang - Rõ ràng pho tượng đã bị ếm bùa Bất di bất dịch và ba em đang tìm cách chống lại . - Ờ - K'Tub nhan nhó xộc cả mười ngón tay vào mái tóc làm mớ lá cây xù lên như tổ quạ - nếu pho tượng đó của ba em , không đời nào ba em lại vật nhau với nó khổ sở như vậy . - Trông ba em rất tức giận ! - Kăply khoái trá phụ họa , chính nó cũng không hiểu sao mình lại hào hứng với chuyện này như vậy . Trông K'Tub lúc này rất bối rối . Có lẽ đậy là lần đầu tiên nó phát hiện ba nó nói dối . Ba nó quả quyết đó là sản phẩm của ông nhưng những gì nó tình cờ trông thấy lúc nãy đã nói điều ngược lại . - Sao các con chưa đi nghỉ đi ? Tiếng ông K'Tul vang lên làm bọn trẻ giật bắn . Kăply quay lại , thấy ông đang đứng dưới chân cầu thang , vẫn oai vệ với dáng người lêu nghêu và ánh mắt lấp loáng nhưng bộ tịch không giấu vẻ xốc xếch . Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cho thấy cuộc giao đấu vừa rồi giữa ông và pho tượng diễn ra chắc là rất ác liệt . Không đợi ông nhắc đến lần thứ hai bọn trẻ nhanh chóng rời khỏi bàn ăn và ba chân bốn cẳng chạy về phía cầu thang . Khi đến gần cửa phòng của K' Brăk và K'Brêt , Ê mê và K'Tub như không nhìn được , vội vã xô nhau xông lên phía trước . - Pho tượng anh K'Brăk vẫn còn nguyên kìa , chị Êmê! Vừa đặt chân qua khỏi cửa , Nguyên và Kăply đã nghe tiếng K'Tub kêu lên thảng thốt . Êmê và K'Tub lúc này đứng quanh chiếc bàn nhỏ , trố mắt nhìn pho tượng bằng vẻ mặt phải nói là hết sức kì quái. Êmê sờ tay lên pho tượng , hạ thấp giọng một cách không cần thiết : - Như vậy là cậu K'Tul không nhấc pho tượng lên được. - Ai thế nhỉ ? - K'Tub cắm năm ngón tay vào mái tóc , mày cau lại - Đến ba em mà không giải ếm được thì đúng là kinh khủng . Êmê cắn môi : -Chẳng lẽ đây là kì tích của trùm Bastu ? Lời phỏng đoán của Êmê tráng lên mặt K'Tub một màu vàng như nghệ . Nó phản đối bằng giọng cố để đừng run : - Chị đừng có hù em . Làm sao mà trùm Bastu có thể vào tận đây mà mình không biết ? Êmê ném cho K'Tub một cái nhìn tăm tối : - Nếu Buriak vào tận đây để ám sát anh K'Brăk và anh K'Brêt được thì trùm Bastu còn có khả năng làm hơn thế , K'TUb à . Lập luận của Êmê khiến trái tim trong ngực K'TUb nảy thình thịch . Nó giương cặp mắt sợ hãi nháo nhác nhìn quanh : - Chẳng lẽ bọn họ biết anh K'Brăk và anh K'Brêt thoát chết dưới lời nguyền Tan xác ? Êmê cụp mắt xuống , giọng thều thào như sắp đứt hơi : - Chắc chắn là bọn họ đã biết rồi . - Em không tin ! - Đột ngột K'TUb la lên - Không thể là trùm Bastu! Nếu hắn vào đây , không đời nào hắn chỉ để lại pho tượng mà không làm tanh banh cả nơi này lên. Êmê đặt tay lên vai K'Tub , cố xoa dịu cơn kích động của thằng nhóc : - Chị chỉ đoán mò thế thôi ! Có lẽ em nói đúng . Nếu quả thật trùm Bastu xuất hiện , anh K' Brăk và anh K'Brêt đừng hòng sống sót với hắn . Và cậu K'Tul cũng không thể tỉnh bơ vậy được. Kăply tất nhiên không biết trùm Bastu là thứ quái quỉ gì . Hoàn toàn không hình dung một chút xíu nào về nỗi nguy hiểm đang treo lơ lửng trên đầu , nó thắc mắc bằng giọng điệu rất chi là hăng hái : - Nhưng như vậy thì ai đã đặt pho tượng trong phòng ? Và làm vậy để làm gì ? Còn con số 28 bí hiểm kia nữa ? Là của ai mới được chứ ? - Phải rồi ! - K'Tub đập tay lên đầu một cái "bốp" - Tại sao tự dưng em quên maats thằng Suku há ? K'TUb lật đật rút từ trong túi áo ra một cái ống bằng gỗ có màu sắc sặc sỡ . - Gì thế , K'TUb ? - Êmê ngạc nhiên nhìn cái ống trên tay K'Tub. K'Tub cười hì hì : - Cái ống siêu cảm ứng này là sản phẩm mới nhất của Suku đấy . Nó mới tặng em . K'Tub tít mắt quảng cáo : - Chỉ cần kê miệng vào đây gọi tên nó là nó đến ngay . Trước ánh mắt tò mò của mọi người , K'Tub chõ miệng vào cái ống , kêu om sòm : - Suku ơi Suku ! K'Tub kêu tới tiếng thứ ba thì " bụp" một cái , một bựng khói tỏa ra và từ trong ống , láu táu nhảy ra một con khỉ con . Con khỉ vừa đặt chân xuống sàn nhà , đã nhảy nhót lung tung , mắt láo liên miệng kêu chí chóe không ngừng . - Trời đất ! - Êmê đưa hai tay lên bịt tai , người lảo đảo như muốn ngả lăn ra . Nguyên không nén nổi sửng sốt : - Ủa , Suku là một con khỉ hở ? Kăply cười hí hí : - Bạn của em cũng đẹp trai quá đó chớ K'TUb . Mặt thằng K'Tub lúc này trông giống như tờ giấy mới bị ai vò . Nó rên rỉ : - Thằng Suku này nó làm sao thế hả ? - Xin lỗi ! Xin lỗi nhé ! Một giọng nói rối rít vọng vào từ hành lang khiến cả bọn ngoảnh phắt ra . Từ ngoài của , một thằng nhóc hấp tấp chạy vào . NÓ không nhìn ai , chỉ nhắm mắt nhắm mũi rượt theo con khỉ . Con khỉ con rất nhanh nhẹn , lại tinh quái . Nó chạy loanh quanh trong phòng , nhảy lên giường , phóc lên bàn , thoắt đã luồn giữa cẳng chân của mọi người khiến thằng nhóc đuổi tháo mồ hôi vẫn không làm sao bắt được . - Đừng đuổi nữa , Suku ! Nghe tiếng K'Tub , Suku đứng lại . Nó quệt mồ hôi trên trán , càm ràm : - Thật tức chết đi được ! Suku cáu kỉnh giơ tay lên , chĩa vào con khỉ đang đánh đu trên mép tấm gương , miệng hét : - Bất di bất dịch ! " Véo" một cái , con khỉ đã bắn mình qua bức vách dọc hành lang , đeo toòng teng trên cánh cửa gỗ , miệng kêu khọt khẹt như chế giễu câu phù chú của Suku. Nguyên và Kăply giương mắt quan sát nhất cử nhất động của thằng nhóc lạ mặt , xem nó làm cách nào tóm được copn khỉ khôn ranh kia . Nhưng cả hai thấy Suku có vẻ như chẳng muốn cố sức nữa . Sau khi giơ tay lên , hô một câu thần chú thấy chẳng linh nghiệm , nó chán nản chẳng buồn nhúc nhích . Nó cũng chẳng thèm hạ tay xuống , cứ giữ nguyên tư thế đó trông rất kì cục . - Ủa , mày làm sao thế , Suku ? K'Tub kinh ngạc hỏi , chân tiến lại phía bạn . - Còn hỏi nữa ! - Suku làu bàu - Bộ mày không tháy tao đang bị câu thần chú bất di bất dịch đánh trúng hả ? Câu nói của Suku khiến Nguyên và Kăply ngơ ngác nhìn nhau . Rõ ràng tụi nó nhìn thấy thằng Suku định ếm con khỉ , không hiểu sao cuối cùng nó lại lãnh đủ câu thần chú của mình. Suku được K'Tub giải ếm , bộ mặt tươi tỉnh hẳn . Nó nhìn quanh , cười toét miệng : - Chào chị Êmê . Chào anh K'Brăk , anh K'Brêt . Bây giờ Nguyên và Kăply mới nhìn rõ Suku . Nó khoảng mười hai tuổi , trạc tuổi K'Tub , mái tóc nó xanh thẫm , mượt như rêu . Suku có một khuôn mặt phải nói là cực kì sáng sủa , thông minh , đặc biệt đôi mắt nó lấp lánh như hai vì sao . NGuyên và Kăply chưa từng thấy một đôi mắt nào sáng ngời hơn thế. K'Tub nhìn Suku bằng ánh mắt không dấu vẻ nhạo báng : - Cái ống siêu cảm ứng của mày cũng hay quá chứ hả , Suku ? Suku tỉnh queo . Nó liếc con khỉ con lúc này đang lò dò lại gần mọi người , nhe răng cười : - Cũng tại ông tao đem con Chacha quỉ quái này về . Tao vừa nghe tiếng mày gọi , chưa kịp nhích chân , nó đã chui tọt vào cái ống cảm ứng rồi . K'Tub lắc đầu : - Mai mốt chắc tao không dám xài ba thứ đồ pháp thuật lôm côm của mày quá hà . Êmê trìu mến nhìn Suku : - Ông em vẫn chưa chịu cho em đến trường Đămri hở , Suku ? - Chưa ! - Suku thở đánh phì một cái - Ông suốt ngày bắt em ngồi trong thư viện đọc sách .Ông bảo khi nào em thôi cái trò ngứa ngáy tay chân , ông mới cho em đi học .Ông sợ em quậy tan nát cái trường Đămri. Êmê tặc lưỡi: - Thật ra ông em sợ em có trình độ cao, sẽ chế ra lắm thứ linh tinh không ai kiểm soát nổi. - Nhưng em có chế ra thứ gì bậy bạ đâu ! - Suku kêu lên đầy oan ức - Chị cũng biết rồi đấy, thỉnh thoảng em mới trục trặc chút xíu thôi. Một con khỉ giả danh thằng Suku chui ra khỏi cái ống cũng không có gì là tai họa phải không ? K'Tub vỗ vai Suku, cười hì hì: - Thôi, đừng ca cẩm nữa. Tự học như mày cũng có cái hay. Học các thầy cô ở trường, còn lâu tụi tao mới biết cách dùng thần chú để tự đánh trúng mình như mày biểu diễn vừa rồi. *** Suku cố lái câu chuyện ra xa cái để tài nhột nhạt đó: - Mày gọi tao có chuyện gì vậy, K'Tub ? Như người ngủ mê bị đánh thức, K'Tub thôi ngay cái vẻ cười cợt. Nó cầm tay Suku lôi xềnh xệch lại chỗ chiếc bàn: - Mày thấy cái gì đây không ? - K'Tub chỉ tay vào pho tượng. Suku khôm người xem xét, chỏm mũi nó cơ hồ quét lên pho tượng. Nghiêng ngó một hồi, nó thẳng người đứng dậy: - Đây là pho tượng anh K'Brăk chứ có gì đặc biệt đâu. Pho tượng này được nặng phỏng theo bức tranh treo ngoài phòng khách mà. K'Tub đấm hai tay vào nhau kêu đánh "bộp", miệng reo ầm: - A, đúng rồi ! Pho tượng này giống y chang bức chân dung tự họa của anh K'Brăk. Hèn gì tao thấy nó quen quen. K'Tuc quay sang Nguyên: - Anh vẽ bức tranh đó bao lâu rồi há ? - Bức tranh hả ? - Bị hỏi thình lình, Nguyên giật nảy người - Bức tranh nào kìa ? Ờ, ờ ... Sự bối rối của Nguyên làm thằng Suku ngạc nhiên quá. Bắt gặp ánh mắt dò hỏi của bạn, K'Tub cười như mếu: - Ờ, tao quên nói với mày. Anh K'Brăk và anh K'Brêt bị trúng phải lời nguyền Tan xác của Buriăk nên đầu óc quên bén hết mọi thứ rồi. Suku la hoảng, cố bám chặt chân xuống sàn để khỏi nhảy tưng lên: - Trời đất ! Buriăk tới đây hồi nào vậy ? - Cách đây ba ngày ! - K'Tub nhún vai - Chẳng ai thấy hắn hết. Khi ba tao chạy tới thì anh K'Brăk và anh K'Brêt đã hôn mê rồi. - Thiệt kinh khủng ! - Suku rụt cổ - Sứ giả thứ năm của trùm Bastu rất ít khi ra ngoài. Nhưng hễ hắn xuất hành bao giờ cũng có người bỏ mạng. Suku nhìn Nguyên và Kăply miệng không ngớt xuýt xoa : - Xưa nay chưa có ai thoát chết dưới lời nguyền Tan xác của Buriăk. Hai anh còn sống là may mắn lắm. K'Tub lia đôi mắt xuống chỗ pho tượng: - Nhưng mày đã phát hiện được điều gì về pho tượng này chưa, Suku ? - Tao chẳng thấy gì lạ cả. - Pho tượng được dán chặt xuống bàn, không ai nhấc lên được, Suku à ! - Giọng Êmê vang lên. Suku nhíu cặp lông mày màu rêu : - Nhưng đây là pho tượng của ai ? K'Tub lắc đầu : - Không biết . - Chứ không phải ba mày hả ? - Ba tao kêu là của ổng . Nhưng chính ổng cũng không làm cho pho tượng nhúc nhích nổi . Suku không ngờ lại có chuyện như vậy . Nó thò tay cầm pho tượng , cố lay thử nhưng xem chừng không ăn thua . Vật nhau với pho tượng một lúc , Suku bắt đầu phát khùng . Nó bước lùi một bước , quạu quọ chĩa tay ra phía trước . - Ê , mày định làm gì thế , Suku ? - K'Tub kêu lên hốt hoảng . Suku mím môi : - Tao định ra lệnh cho nó bay lên . - Thôi , thôi , - K'Tub xua tay rối rít - với phù phép của mày , làm sao biết chắc pho tượng bay lên hay mày sẽ bay lên ! Rủi mày bay tuốt lên mây , tụi tao đâu có cách nào kéo mày xuống được ! - Suku à , - Êmê dịu dàng cất tiếng - cậu K'Tul còn không giải ếm được thì em chẳng có cách nào khác đâu . Hơn nữa , bọn chị cũng không cần em phải nhấc pho tượng lên . Êmê dán mắt vào khuôn mặt khả ái của Suku : - Em chỉ cần nói cho bọn chị biết lai lịch của pho tượng là được rồi . Nó là của ai , đặt ở đây với mục đích gì ? Giọng nói êm ái của Êmê như dòng suối mát chảy vào lòng Suku . Cơn giận phừng phừng của nó bị dập tắt một cách nhanh chóng . Suku ngước đôi mắt sáng lên trần nhà , lẩm bẩm : - Pho tượng của ai ư ? Trong khi Suku tìm câu giải đáp nằm đâu đó tuốt trên cao thì mọi người dồn mắt vào nó , thấp thỏm chờ đợi . Căn phòng đang ồn ào bỗng chốc lặng như tờ . Kăply cụng đầu vào K'Tub tò mò hỏi : - Thằng Suku có sẽ phăng ra không hở K'Tub ? - Anh yên tâm đi . Ông nó chôn nó trong thư viện bao nhiêu năm rồi . Nó đã nuốt hàng vạn quyển sách vào bụng . Tụi em gọi nó là Suku biết tuốt mà . Kăply ngoảnh lại tò mò quan sát Suku . Lúc nghĩ ngợi , bộ mặt non choẹt của nó trông đăm chiêu như một ông cụ .Cả người nó bất động , mớ tóc mượt mà , màu xanh thẫm của nó bây giờ như biến thành rêu thật , bán cứng vào da đầu . Và cái cách nó cắm mắt trên trần nhà phải nói là trông giống hệt thầy Râu Bạc . Ý nghĩ đó khiến Kăply thấy buồn cười quá . Thằng Suku nghĩ mãi , nghĩ mãi vẫn chẳng chịu hé môi , gương mặt càng lúc càng cau lại làm K'Tub không khỏi sốt ruột : - Mày chẳng nghĩ ra cái cóc gì hở Suku ? - Tao nghĩ ra rồi !- Suku đáp bằng giọng rì rầm như gió thổi . K'Tub hừ mũi : - Nghĩ ra rồi sao mặt mày dúm dó như miếng giẻ rách thế ? Suku ném cho K'Tub một cái nhìn lo lắng : - Chính vì nghĩ ra rồi nên tao không tươi tỉnh nổi . Êmê chồm tới trước : - Ai thế , Suku ? Chủ nhân của pho tượng là ai , em nói đi ! Suku vẻ như không muốn nói , nó thở hắt ra : - Đây là pho tượng của Baltalon Êmê ré lên : - Sứ giả thứ ba của trùm Bastu ! K'Tub ôm đầu : - Trời ơi ! Hết tên sứ giả này đến tên sứ giả khác mò đến đây !Chúng nhất định giết chết anh K'Brăk rồi . Tuy biết mình không phải là K'Brăk nhưng Nguyên vẫn không tránh khỏi cảm giác thấy bụng mình quặn lại. Suku lắc đầu : - Baltalon không đến đây . Hắn nuôi một con chim cắt , đặt tên là Boumboum. Chính con Boumboum tha pho tượng bay đến đây và bí mật thả lên bàn . K'Tub vò tung mái tóc : - Nhưng Baltalon làm thế để làm gì ? Nặn tượng anh K'Brăk rồi đem tới đặt lên bàn . Hắn không điên chứ hả? - Đó là lề lối hành động xưa nay của Baltalon . Baltalon có thói quen không bao giờ ra tay bất ngờ . Có vẻ hắn rất tự tin vào tài nghệ của mình . Trước khi hạ sát ai , hắn nặn tượng người đó rồi sai con Boumboum đem tới cho người hắn muốn giết . Năm ngoái , pháp sư Niê Blô , đội trưởng đội tuần tiễu lâu đài Sêrôpôk , không hiểu xích mích thế nào với Baltalon , đã nhận được một pho tượng như thế . Biết trước nguy hiểm , Niê Blô ở lì trong lâu đài , có nguyên đội tuần tiễu bảo về chung quanh , thế mà vẫn không thoát khỏi tai họa. Năm kia , phù thủy K' Sarem cũng táng mạng sau khi nhận được pho tượng của chính mình . Người ta gopij những pho tượng của Baltalon là pho tượng báo tử . Suku cố giải thích bằng giọng bình tĩnh nhưng ai nấy đều thấy môi nó run run theo từng câu nói . Êmê và K'Tub thì khỏi bàn . Cả hai mặt mày xám xanh , mắt mũi đột nhiên tối sầm. K'Tub tưởng mình không thở nổi . Nó sợ hãi nhìn quanh , giọng khò khè như đang lên cơn suyễn : - Biết đâu Baltalon lúc này đang quanh quẩn đâu đây ! Suku cau mày , nó hỏi một câu không ăn nhập gì đến nỗi lo trong lòng thằng bạn nó : - Pho tượng này xuất hiện bao lâu rồi ? - Tao không rõ . Có lẽ chừng hai , ba ngày nay . - Vậy thì cũng chưa nguy cấp lắm ! - Suku tặc tặc lưỡi - Đúng một tháng sau ngày pho tượng báo tử xuất hiện , Baltalon mới ra tay . Luôn luôn nlaf như thế ! K'Tub nghe ngực mình nhẹ được một chút. Nhưng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm : - Mày nói chắc đó chứ ? - Chắc . Tao đã đọc được điều đó trong cuốn Mười sát thủ nổi tiếng nhất thời đại . Tù rất lâu , khi chưa về đầu dưới trướng Bastu , Baltalon đã có lối hành động lạ lùng như thế . Vì vậy hắn còn có tên là Sát thủ ngày thứ ba mươi ! rTừ khi biê1t K'Brăk lãnh án tử hình của Baltalon, Êmê đau đớn để cho đầu mình rớt "bộp" lên vai Nguyên, và từ cái tư thế rất giống tựa đầu vào một nấm mồ đó, nó cất tiếng rên rỉ: - Như vậy là còn bao nhiêu ngày hả Suku? - Có lẽ còn 27, 28 ngày chi đó!- Suku nặng nề đáp - Tốt nhất là chúng ta nên sục sạo quanh nhà. Bao giờ Baltalon cũng để lại những con số cho biết thời hạn còn lại. Kăply nãy giờ khôn ghé môi, bỗng ré lên: - Đúng rồi, K'Tub! Con số 28! Êmê, K'tub và Nguyên, cả ba cái miệng cùng ré lên theo: - Đúng rồi! Và những cẳng chân rầm rập đổ xô lại chỗ chiếc giường. K'Tub chạy tới trước tiên và cũng là người khượng lại trước tiên: - Quên nữa! Hồi sáng ba tao đã xoá mất rồi. Suku lững thững bước tới sau lưng mọi người: - Dù con số 28 có bị xoá, ngày mai vẫn tiếp tục xuất hiện con số 27. Cứ thế, ngày mốt con số 26, ngày kia con số 25... Mãi cho tới ngày cuối cùng. Kăply nhìn Suku: - Cũng ở trên giường? Suku lắc đầu: - Ở trên giường hoặc ở đâu đó trong nhà. các con số 30 và 29 chắc chắn cũng đã xuất hiện nhưng chúng ta không để ý nên không nhìn thấy đó thôi. Kăply nhún vai; - Tên Baltalon này thích vẽ vời thật đấy! Việc gì phãi bày lắm trò linh tinh thế! - Đó không phải là thứ chơi ngông đâu! - Suku giải thích bằng vẻ mặt rất chi là thiểu não - Việc đánh số mỗi ngày của Baltalon nhắm mục đích uy hiếp tinh thần đối phương. Những con số đếm ngược chẳng khác nào tiếng đếm bước của tử thần, gây cảm giác cuộc sống dần ngắn đi, còn cái chết càng lúc càng gần lại. Có người không chịu đựng nổi căng thẳng đã hóa điên. Phù thủy K'Sarem thực ra chết là do tự sát. Sau khi nhận được pho tượng báo tử, K'Sarem chỉ giữ bình tỉnh được 26 ngày. Tới ngày thứ 27, thần kinh ổng bắt âầu rối loạn và ổng tự kết liễu tính mạng bằng lời nguyền Tự hủy... Câu chuyện về cái chết của phù thủy K'Sarem tạo ra một sức ép vô hình lên bầu không khí trong phòng. Ngực ai nấy đều nặng như chì. Êmê đưa đôi mắt ngân ngấn nước nhìn Nguyên: - Anh K'Brăk... K'Tub đột nhiên như bị chó dại cắn. Nó điên cuồng túm áo Suku; - Nhưng mày phải nghĩ ra cách cứu anh k'Brăk chứ? Chẳng lẽ mày đến đây chỉ để tán dương thành tích của Baltalon thôi sao? - Tao á? - Suku nghệt mặt nhìn lại K'Tub - Khả năng của tao thì mày cũng biết rồi đó... K'Tub hét lên: - Nhưng mày có thể năn nỉ ông mày. Đại phù thủy, Đại tiên ông Pi Năng Súp mà nhận lời che chở cho anh K'Brăk ato thì mười tên Baltalon cũng chẳng làm gì được. - Phải rồi đó, Suku! - Êmê khấp khởi hùa theo - Chỉ cần ông em gật đầu, anh K'Brăk sẽ thoát chết... - Không được đâu! Chắc chắn là không được! - Suku lắc đầu quầy quậy - Chị Êmê và K'Tub cũng biết rồi mà. Cả trăm năm nay ông em đã không nhúng tay vào bất cứ sự tranh chấp nào. và không ai có thể lay chuểyn ông em được. Êmê nhìn sững vào mặt Suku một hồi rồi buồn bã cụp mắt xuống. Giọng nó xụi lơ: - Ờ, ông em và Đại pháp sư Păng Sur đả được người đời tôn xưng là Nhị tiên, đâu có màng thế sự. hay đó, Suku! Cưứ nếu ông em và Đại pháp sư Păng Sur không ngồi tuốt trên cao như thế, chịu để mắt đến nỗi bất bình của thiên hạ một chút thì trước đây ba mẹ của anh K'Brăk đâu có chết mất xác dưới tay trùm Bastu! Suku biết rõ Êmê đang oán trách ông mình. Nhưng nó không phản ứng, cũng chẳng buồn phân bua. Nó biết tính tình ông nó rất cổ quái, thích gì làm nấy, chẳng buồn để những lời chỉ trích vào tai. Ông nó và Đại pháp sư Păng Sur tuy không thuộc phe Ánh Sáng của pháp sư K'Rahlan và nữ phù thủy Ka Ming, tức ba mẹ của K'Brăk, nhưng nơi cư ngụ của họ khá gần toàn lâu đài của K'Rahlan, có thể coi là láng giềng gần gũi. Nhưng cái đêm vợ chồng K'Rahlan bị trùm Bastu cùng năm tên phù thủy hắc ám vây đánh, ông nó và Đại pháp sư Păng Sur chẳng buồn ra tay giải cứu. Cả hai thản nhiên ngủ kỹ, đúng với phương châm không-can-thiệp xưa nay. - Êmê không nên trach ông của Suku. Mỗi người có một chí hướng mà. Nhìn bộ mặt chảy dài của Suku, Nguyên thấy động lòng, liền lên tiếng. Nó là đối tượng bị sứ giả Baltalon nhắm đến nhưng so với Êmê và K'Tub, nó xem ra có vẻ tỉnh queo. Thiệt tình thì nó cũng hơi lo lắng một chút. Nhưng chỉ một chút xíu thôi. Vì suy cho cùng, nó không phải là K'Brăk. nó không mang nặng trong lòng nỗi đau đớn và oan hận của kẻ có ba mẹ bị giết chết. Hơn nữa, nó hoàn toàn không hình dung được sự đối địch lâu đời giữa phe Ánh Sáng và trùm hắc ám Bastu, cũng như không có ý thức được một cách rõ rệt về cái chuệyn tính mạng của mình chỉ còn tính đếm từng ngày. Thái độ bình tĩnh của Nguyên có tác dụng rất tuyệt là lập tức kéo được Êmê Và K'Tub ra ngoài rìa của nỗi hoang mang tăm tối. Êmê hít vào một hơi: - Thôi được, tụi mình sẽ báo chuyện này cho cậu k'Tul. Chị nghĩ cậu K'Tul sẽ có cách đối phó. K'Tub nhìn Suku qua khóe mắt: - Theo mày, nếu ba tao và baltalon đụng độ, phần thắng sẽ thuộc về ai? - Tao không biết. - Mày là Suku biết tuốt kia mà? Suku nhún vai: - Cách đây ba năm thì hai bên có le tương đương. Còn bây giờ thì khó nói lắm. mày cũng biết rồi đó, khả năng pháp thuật của các pháp sư, phù thủy, đặc biệt là các pháp sư, phù thủy dưới trướng trùm Bastu, tăng tiến từng ngày, Chỉ có điều... Suku bỗng ngập ngừng, cặp mắt láo liên như chuẩn bị phun ra một câu nói dối. Thái độ khả nghi của Suku không lọt khỏi mắt K'Tub. Nó chụp cứng vai thằng nhóc, gằn giọng: - Mày nói thật đi. Có điều gì? Suku cắn môi, nó nhìn những gương mặt thắc thỏm chung quanh, thở đánh phì môt cái: - baltalon có một bí mật ít ai biết. Một pho tượng báo tử đã được gửi đi, bất cứ giá nào hắn cũng phải hạ sát cho bằng được đối phương. Bởi nếu không thành công, hắn sẽ chết thê thảm dưới lời nguyền Không tha thứ của chính hắn. Đôi môi Êmê vẽ thành hình chữ O: - Có chuyện đó sao? Suku trả lời bằng một cái gật đầu rầu rĩ. Kăply vọt miệng: - Và cho đến nay baltalon vẫn còn sống chứng tỏ là... - hắn chưa bào giờ thất bại! - Suku khổ sở tiếp lời - Nói chung là không ai biết được trình độ thực sự của Baltalon hiện nay. hắn trau dồi từng ngày, không ngừng sưu tầm những câu thần chú quái dị. K'Tub nổi khùng lần thứ hai: - Tóm lại là mày muốn gì hở Suku? Mày nói tất cả những điều đó rốt cuộc là để làm cái quái gì chứ? Có phải mày muốn kết luận là anh K'Brăk tao chỉ còn sống có 28 ngày nữa phải không? - Tao không nói thế. k'Tub gầm lên; - Rõ ràng mày định nói thế. - tao chả định gì cả! - Suku lắc đầu làm mớ rêu xanh đong đưa như có gió thổi - Trong đầu tao lúc này đang nghĩ đến một người. người này có thể giúp tụi mình tìm ra lối thoát ? - Ai? - Ai thế em? K'Tub và Êmê gần như oồng thời buột miệng. - Chị Păng Ting. Đôi vai K'Tub như sụp xuống khi nghe cái tên vị cứu tinh Suku vừa nhắc tới. Nó tuy6ẹt vọng thở hắt ra: - Păng Tinh thì cũng như mày thôi. Bà của nó đã học được phép bịt-tai-nhắm-mắt của ông mày lâu rồi mà. Suku thản nhiên: - Dĩ nhiên Păng Ting không thể làm Đại pháp sư Păng Sur động lòng. nhưng păng Tinh có quan hệ rất tốt với bọn Bạch kỳ lân và bọn Hắc tinh tinh. - Bọn Tam phù thủy á? - K'Tub há hốc miện. - Háy lắm, Suku! - Êmê reo lên- Bọn này đều là siêu phù thủy, có khả năng chặn tay Baltalon được. Nhưng... nhưng... Như đọc dược nỗi băn khoăn trong mắt Êmê, Suku mỉm cười: - Chuyện tiền bạc chị để em lo. - Em làm gì có tiền. - Chị yên tâm, em sẽ dụ tụi học trò trường Đrămri mua các sản phẩm pháp thuật cao cấp của em. Trước đây, cả khối đứa nài nỉ mà em đâu có bán. Suku nói một cách tự tin. Thậm chí nó vung tay như thể đang chào hàng trước một đám đông háo hức và nhẹ dạ. sáu chữ "sản phẩm pháp thuật cao cấp" lọt vào tai K'Tub khiến tóc nó muốn dựng đứng cả lên. Nhưng đang lo cho an nguy của K'Brăk, nó mặc Suku tha hồ vung vít. dẫu sao những đồ dùng phép thuật do suku chế tạo cũng chỉ làm nạn nhân của nó u đầu, bầm mặt, cháy trụi hết lông mày hay mọc thêm một cái tai là cùng, đâu có gì đáng kể so với những lời nguyền chết chóc của các sứ giả phe Bastu. Nhiệt tình của Suku làm Êmê thấy áy náy quá sức. Nó chớp chớp mắt: - Thực ra cậu K'Tul có thể lo tiền bạc được, Suku à. Nhưng bọn chị không muốn cậu biết chuyện bọn chị qua lại với đám Bạch kỳ lân hay Hắc tinh tinh. Nếu chuyện lâu đài K'Rahlan phải thuê bọn Tam phù thủy bảo vệ đồn đại ra ngoài. thiên hạ sẽ cười cho thúi đầu. - Em biết! Em biết mà! các anh chị đừng lo, lát tối em sẽ quay lại cùng Păng Ting! Suku liến thoắng làm một tràng, vừa nói nó vừa rảo bước ra cửa. sau lưng, con khỉ Chacha kêu chí choét, nhún nhẩy chạy theo. CHƯƠNG 7 PHÁT HIỆN ÂM MƯU Trong bữa ăn chiều, một bầu không khí cằng thằng chạy quanh chiếc bàn dài trong vườn. Bọn trẻ hết lấm lét nhìn pháp sư K'Tul đến lấm lét nhìn nhau, không đứa nào biết phải bắt đầu câu chuyện thế nào. Ở đầu chiếc bàn ăn dài, pháp sư K'Tul vẫn chúi mũi vào tờ báo Lang biang hằng ngày; ông không bỏ được thói quen đọc báo rề rà trước giờ ăn dù đôi lúc ông nhận thấy điều đó không được lịch sự cho lắm. K'Tub đưa đôi mắt lo âu nhìn Nguyên và Kăply, ngày hôm nay vẻ mặt lúc nào cũng tươi hơn hớn của nó như bị ai xóa mất. Trông nó lúc này như đang đeo chiếc mắt nạ của một lão già bị táo bón lâu ngày. Sau khi liếc qua chỗ Êmê, bắt gặp cái gật đầu của bà chị. K'Tub hướng mắt về phía đầu bàn, hắng giọng: - Ba à. Ông K'Tul buông tờ báo xuống. - Ờ, ờ, ăn đi chứ! - Ông vừa nói vừa xoay lại ghế ngồi- các con chắc đói bụng dữ rồi há. - Ba ơi, cái pho tượng anh K'Brăk ở trong phòng ấy mà! - K'Tub cố nói nhanh, để không phải tốp lại nữa chừng vì bất cứ lí do gì - Cái pho tượng ấy không phải của ba. tụi con đã điều tra được cái pho tượng ấy là của ai rồi. - của ai? - Ông K'Tul đánh mất ngay sự lơ đãng, nhíu mày nhìn con trai. - Đó là pho tượng báo tử của Baltalon, sứ giả thứ ba của trùm Bastu. tụi con cũng biết con số 28 trên giường là con số gì rồi. - sao cậu lại bảo với tụi con đó là pho tượng của cậu hở cậu? - Giọng Êmê vang lên đầy trách móc. Ông K'Tul có vẻ bị bất ngờ trước chất vấn của bọn trẻ, bộ mặt ông nom như dài ra hơn bình thường. Ánh mắt của ông đứng yên giữa không trung một lúc lâu, đã tắt hẳn thứ anh sáng lấp lánh nguy hiểm hăng ngày. Và cũng một lúc lâu như thế nữa, bộ ria con kiến của ông mới bắt đầu nhúc nhích: - Ta phải giấu các con, chẳng qua... ta không muốn các con lo lắng và sợ hãi. Trong khi các con không phải là đối thủ của bất kì sứ giả nào dưới trướng Bastu. Tia nhìn của ông chậm chạp hướng về chỗ Nguyên ngồi: - K'Brăk vừa thoát chết dưới lời nguyền của Buriăk, năng lực pháp thuật gần như mất hết, nếu bây giờ biết sắp phải đối đầu với Baltalon, ta sợ thần kinh con không chịu đựng nổi. Kăply bất thần vọt miệng, chính nó cũng không hiểu tại sao nó lại hăng hái một cách nhu ngốc đến thế: - Con sẽ ở bên cạnh anh K'Brăk. tụi con sẽ cùng chiến đấu bên nhau. Một nụ cười rất khó nhận thấy khẽ thấp thoáng trên môi ông K'Tul. Ông ném cho Kăply một cái liếc xéo: - con cũng thế thôi K'Brêt à. Ngay cả khi còn nguyên sức mạnh, con và K'brăk hợp lực lại cũng không chống chọi nổi Buriăk, huống chi là bây giờ. Đó là chưa kể, theo như ta biết thì trình độ Baltalon còn cao hơn Buriăk một bậc. - Nhưng ba đã nghĩ ra cách bảo vệ anh K'Brăk rồi chứ? - K'Tub nóng nảy buột miệng hỏi. Thân hình cao lỏng khỏng của ông K’Tul chợt sụp xuống, y như ông ngồi phải chỗ đất lún. Ông nói mà không dám nhìn bọn trẻ, ánh mắt ông lang thang đâu đó giữa những cành nhánh trên đâu : - Ta đã nghĩ ngợi rất nhiều mấy ngày nay nhưng thú thật là ta chưa nghĩ ra cách nào hòn hảo. Bọn trẻ nghe tiếng ông thở dài : - Phải chi vợ chồng chủ nhân K’Rahlan còn sống. Nghe nhắc đến vợ chồng pháp sư K’Rahlan , cả Êmê lẫn K’Tub không hẹn mà cùng đưa mắt ái ngạI nhìn Nguyên , và cùng ngạc nhiên thấy thằng này tỉnh queo. Tụi nó làm sao ngờ được Nguyên đâu có biết cóc gì về ba mẹ thằng K’Brăk.Cái tên pháp sư K”Rahlan và nữ phù thuỷ Ka Ming đối với nó lạ hoắc lạ hươ , thậm chí còn xa lạ hơn cái tên Buriăk hay Baltalon là những cái tên nó đã nghe bọn nhãi Lang Biang lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu là lần. - Nhưng con đừng lo , K’Brăk à! – Pháp sư K’Tul lạI cất tiếng , lần này ông đổI giọng an ủi – Ta sẽ bảo vệ con bằng mọi cách . Ta thề ta sẽ bảo vệ con bằng tất cả sức lực của ta. Ông lướt mắt qua những gương mặt lo âu của bọn trẻ , giọng ra chiều ray rứt : - Ta đúng là kẻ bất tài. Ta đã không bảo vệ được chủ nhân , lại để cho giọt máu duy nhất của người suýt nữa tán mạng dưới lời nguyền của Buriăk.Nhưng các con tin ta đi , lần này ta sẽ quyết sống mái với Baltalon . Hắn muốn hãm hại K’Brăk , trước tiên hắn phải bước qua xác ta đã. Pháp sư K’Tul càng nói càng kích động , câu cuối cùng giọng ông như run lên. Cả lẫn Kăply vô cùng kinh ngạc khi thấy trên mi ông long lanh một thứ gì đó trông rất giống nước mắt.Một con người khắc khổ, thâm trầm như pháp sư K’Tul mà đổ lệ là chuyện quá đỗi khó tin , nhưng đến khi ông mệt nhọc kéo một góc chiếc khăn rằn trên vai khẽ chậm nước mắt thì tụI nó biết trái tim ông không hoàn toàn làm bằng đá hoa cương. Tựu nhiên Nguyên thấy lòng nao nao quá đỗi.Tất nhiên là nó không hiểu điều gì đã xảy ra ở xứ Lang Biang. Từ khi bị K’Brăk và K’Brêt lừa đưa về đây , đầu óc Nguyên chỉ xoay quanh mỗi một mục tiêu duy nhất : chờ cơ hội để tìm cách thoát thân.Nó kín đáo quan sát từng ngóc ngách, từng xó xỉnh chung quanh để nghiên cứu cách bố trí , âm thầm tìm hiểu số ngườị đang có mặt trong toà lâu đài K’Rahlan, và đặc biệt nó quyết dò xem những chiếc ghế có hình ngựa vằn đang được cất giữ ở đâu. Trái với bản tính bồng bột , hồn nhiên của Kăply , Nguyên thấy cái việc cố chứng minh tụi nó không phải là K’Brăk và K’Brêt chẳng có lợi lộc gì trong hoàn cảnh hiện nay.Cứ để mọi người tin hai đứa là K’Brăk và K’Brêt , tụi nó sẽ dễ bề hành động hơn.Và cái chuyện mọi người cứ đing ninh hai đứa nó đã bị lời nguyền của Buriăk làm cho lú lẫn rốt cuộc lại hoá hay. Nó và Kăply có thể ung dung đóng vai K’Brăk và K’Brêt , giả dụ có sơ suất điều gì cũng chẳng ai nghi ngờ. Nhưng Nguyên lại không thể gạt bỏ tất cả những gì mắt thấy tai nghe ra khỏi đầu óc.Những câu chuyện giết chóc của phe Bastu từng phút một tự động xâu chuỗi lại trong tâm trí nó , nhất là trong khi ở trong vai tiểu chủ nhân của toà lâu đài , nó mặc nhiên trở thành nhân vật chính trong toàn bộ câu chuyện này. Một cách tự nhiên , Nguyên dần dần cảm thấy số phận nó gắn liền với toà lâu đài K’Rahlan , với những con người kì quặc nhưng rất quan tâm , lo lắng cho nó , sẵn sàng sống chết vì nó , những con người xét cho cùng thiệt là rất đáng yêu. So vớI Nguyên , Kăply là một thằng nhóc còn dễ hoà nhập hơn nữa. Cho đến lúc này , Kăply có vẻ như quên bẵng rằng mình là nạn nhân của hai thằng nhãi K’Brăk và K’Brêt , quên bẵng rằng nó đang ở một cái xứ rất xa làng Ke của nó. Gặp đám nhóc nhí nhố cùng lứa như K’Tub và Suku , phải nói là Kăply cực kỳ hào hứng. Đến mức đôi khi nó tưởng nó chính là thằng K’Brêt , là công dân Lang Biang từ đời nảo đời nào rồi . Nó phập phồng ái ngại cho số phận của thằng K’Brăk , quên bẵng rằng thằng K’Brăk đó chính là thằng Nguyên bạn nó , nớm nớp hồi hộp trước mối đe doạ đến từ phe Bastu và phấp phỏng chia sẻ nổi lo của đám bạn đã trở nên thân thiết với nó tự lúc nào không hay.Vì vậy là mới có cái chuyện ngược đời là trong khi Nguyên dè dặt bao nhiêu thì Kăply hăng hái phát biểu lung tung bấy nhiêu. Lúc này cũng vậy , một con người ghê gớm như pháp sư K’Tul đột nhiên nhão nhè nhão nhẹt như mụ đàn bà mất của làm Kăply thấy mũi lòng quá. - Cậu đừng quá nghĩ ngợi, cậu K’Tul à! – Nó nhướn mắt và nói bằng cái giọngnhư nó mới là pháp sư K’Tul còn cái người đang ngồi bần thần đằng kia là thằng cháu non nớt và yếu đưối của nó – Con nghĩ cậu đã cố hết sức của mình rồi. Kăply chẳng biết cái quái gì về các sự cố trong quá khứ nhưng với hoàn cảnh trước mắt , nó cảm thấy phải nói như thế. Câu nói của Kăply gây chấn động ngay lập tức : Cả Êmê lẫn K’Tub, kể cả con Chơleng và thằng Đam Pao đang lúi húi bày thức ăn ra bàn , đều ngoảnh phắt về phía nó , mắt đứa nào đứa nấy trợn ngược. - Bộ anh nói có gì không đúng sao ? – Thái độ của bọn trẻ làm Kăply đâm chột dạ. Nó bối rối ngó K’Tub – Anh nghĩ cậu K’Tul không nên day dứt ….. Hai hàng lông mày K’Tub vẫn dựng đứng : - Nhưng vấn đề là tại sao anh nổI hứng kêu ba em bằng “cậu” ? K’Tub phun ra thắc mắc , và liền sau câu hỏi nó đập tay lên trán : - Ờ mà đương nhiên là anh không nhớ gì rồi . Kăply hạ giọng : - Thế trước đây anh gọi ba em bằng gì ? - Bằng bố .Anh và anh K’Brăk đều gọi ba em là bố K’Tul - Gọi là bố K’Tul ? – Kăply hỏi lại , mặt nghệch ra . - Ờ . Có lẽ tại ba em không chỉ là quản gia , là người thân cận nhất của pháp sư K’Rahlan mà còn là thầy dạy anh và anh K’Brăk từ hồi nhỏ. - K’Brăk và K’Brêt gọi ba là gì cũng được , K’Tub à ! – Pháp sư K’Tul nặng nhọc cất tiếng , vẻ như cố lắm ông mới đẩy được âm thanh ra ngoài cổ họng - Chuyện đó không quan trọng . Cái đáng lo nhất bây giờ là làm sao giữ được an toàn cho K’Brăk. Êmê bỗng nhiên đề nghị : - Sao chúng ta không cầu cứu đại phù thuỷ Mackeno hở cậu ? Dù sao cũng chổ máu mủ ruột rà , lại ở ngay sau nhà . - Không ăn thua gì đâu Êmê !- Ông K’Tul thở dài - Tại con không biết đó thôi . So với đại tiên ông Pi Năng Súp và nữ phù thuỷ thượng đẳng Păng Sur , Mackeno tính nết quái dị hơn nhiều . Ngài là cậu của chủ nhân K’Rahlan , nhưng vào cái đêm vợ chông K’Rahlan bị hại sát bên nách , ngài có chịu động tay động chân gì đâu.Nói ra thật buồn cười , mặc dù ngài trú ngụ trên cùng một quả đồi , ta và dì Êmô cũng chưa từng hân hạnh được gặp mặt ngài bao giờ.Từ dạo dọn về đây , ngài không cho ai yết kiến , kể cả vợ chồng K’Rahlan và Ka Ming. K’Tub khụt khịt mũi : - Thế ba chưa từng trò chuyện với ổng hở ba ? Ông K’Tul lim dim mắt , cố nhớ lại : - Cách đây đã lâu lắm rồi , ba và vợ chồng chủ nhân có đến xin ý kiến của ngài về một chuyện gì đó ba cũng quên mất rồi . Ngài không chịu ra tiếp, chúng ta cũng không xông vào được vì căn nhà của ngài đã được ếm bùa bất khả xâm phạm . Ngài ngồi trong nhà , chỉ vọng ra câu nói gọn lỏn “ Về đi !”.Thế là chúng ta lủi thủi quay gót . - Sống không tình nghĩa gì ráo thì Đại phù thuỷ mà làm gì !- Mọi người đều nghe rõ tiếng K’Tub lầm bầm tức tối. - Con không được bất kính với đại pháp sư Mackeno ! – Ông K’Tul trừng mắt nhìn K’Tub – Có những điều con không biết . Và chắc cũng ít ai biết . Trong lịch sử xứ Lang Biang chúng ta , có ba nhân vật tính tình thanh cao , pháp thuật siêu đẳng , vượt ra ngoài tầm hiểu biết của mọi người . Cách đây ba trăm năm họ đã được xưng tụng là Tam Tiên. Đó là các ĐạI phù thuỷ Mackeno , Pi Năng Súp và Păng Sur . Đại phù thuỷ Mackeno chính là người đứng đầu trong Tam tiên . Ở xứ Lang Biang , ngài là người duy nhất từ cổ chí kim đem về được một quả táo vàng ở núi Lưng Chừng.Họ là những bậc thần tiên , chán ngán cảnh tranh chấp triền miên giữa các phe phái , nên quyết định gác ngoài tai mọi chuyện thị phi . ĐạI tiên ông Mackeno là ngườI ít xuất hiện nhất trong ba vị nên người đời chỉ biết có nhị tiên. K’Tub vẫn chưa hết ấm ức : - Tam tiên pháp thuật siêu đẳng thì đúng rồI , nhưng tính tình thanh cao thì chưa chắc . Cháu ruột của mình bị hãm hạI mà mình không thèm ….. - K’Tub! – Ông K’Tul nạt lớn – Con đã không biết gì thì đừng nói lung tung . Con tưởng những lời xúc xiểm của con ở đây , Đại tiên ông Mackeno không nghe thấy chắc ? Ông K’Tul có vẻ bắt đầu nổi khùng về thằng con bướng bỉnh , nhưng xem ra K’Tub còn điên tiết hơn . Nó đứng phắt lên , miệng ngoác tới mang tai , tính buông thêm một lời ba láp nào đó nhưng Kăply đã kịp níu tay nó : - Thôi đi , K’Tub! Dù sao chúng ta cũng còn hy vọng nơi bọn Tam phù thuỷ mà . Những tiếng cuối , Kăply hạ giọng gần như thì thào . Êmê đã dặn cả bọn rồi , rằng chớ để cho pháp sư K’Tul biết chuyện tụi nó nhờ Păng Ting thuê bọn Tam phù thuỷ bảo vệ K’Brăk. Lời nhắc nhở kịp thời của Kăply nhanh chóng giúp K’Tub gỡ bỏ bộ mặt khùng khùng không hợp với nó chút nào.Nó rơi phịch người trở lại xuống ghế , cầm lên chiếc nĩa và chích một phát thật lực vào cái món nâu nâu có tên là sinh vật nguyên thuỷ trước mặt. Nhìn cái cảnh K’Tub tọng một khoanh thịt tổ chảng vào họng nhai ngốn ngấu , thiệt tình là Kăply không rõ thằng bạn nó tưởng tượng đó là món “ thịt băm Bastu” ghay đơn giản chỉ vì sau cơn tức giận , con người ta thường cảm thấy dạ dày đột nhiên trống vắng mênh mông. ooOOoo Bây giờ thì chỉ còn Nguyên và Kăply nằm trằn trọc trên hai chiếc giường kê sát nhau. Buổi tối , Êmê và K’Tub phải trở về phòng riêng của mỗi đứa , sau khi cùng Nguyên và Kăply dài cổ ngồi chờ thằng Suku trong tức tối và vô vọng. Từ hôm lạc bước đến xứ Lang Biang , nếu không tính cái lần Nguyên tưởng Kăply là thằng K’Brêt , còn Kăply tưởng Nguyên là thằng K’Brăk , thì đây là lần đầu tiên hai đứa ở một mình bên nhau. Nguyên nằm ngửa mặt nhìn trừng trừng lên trần nhà một hồi rồi đột ngột cất tiếng hỏI : - Mày có nhìn thấy điểm mấu chốt trong toàn bộ câu chuyện kỳ lạ này không , Kăply ? - Hổng thấy . Kăply lười biếng đáp và xoay mặt về phía bạn chờ thằng này giải đáp. Cho đến khi rời khỏi làng Ke xa lắc xa lơ rồI , Kăply vẫn không bỏ được thói quen xem thằng Nguyên là thủ lĩnh , và nó rất nhiệt tình , thậm chí rất khoái trá được suy nghĩ bằng cái đầu của đại ca nó. - Cái đầu của mày đúng là không thể dùng vào việc suy nghĩ được ! – Nguyên nhếch môi , chưa chịu giải đáp ngay. - Khỏi cần mày ca ngợi . Tao tự đánh giá cái đầu của tao được mà ! – Kăply nhăn nhó – Vì vậy tao mới vểnh tai nãy giờ chờ mày nói đây nè. - Cho đến ngày hôm nay thì tao mới rõ mọi chuyện , Kăply à ! – Nguyên chậm rãi nói , lần nay nó lấy giọng nghiêm trang và xoay hẳn thân ngườI về phía Kăply để hai đứa đối diện nhau – Mày cũng biết rồi đó , chẳng ai ở toà lâu đài này biết lai lịch thật sự của tao và mày , trừ K’Brăk và K’Brêt . Chính hai thằng phù thuỷ lỏi con này đã sắp đặt trò đánh tráo , mày thấy có đúng không ? - Điều đó không cần mày nói thì cái đầu dốt đặc của tao cũng đã hiểu ra từ lâu rồI ! – Kăply đáp trả bằng giọng châm biếm . Phớt lờ vẻ khiêu khích của bạn , Nguyên thản nhiên nói tiếp : - Nhưng mày có biết tại sao hai thằng lỏi đó bày ra trò quái đản này không ? - Tại sao hở ? Ờ , ờ …….. chuyện này thì tao không biết . - Dễ hiểu lắm , Kăply ! – Nguyên nói , giọng đột nhiên hậm hực – Hai thằng đó muốn bọn mình thế mạng cho tụi nó. Kăply mở to mắt : - Ý của mày là ……….. - Đây là ý của thằng K’Brăk và thằng K’Brêt chứ không phải ý của tao ! – Nguyên gắt gỏng - Tụi nó muốn tránh chạm trán vói Baltalon nên tìm cách lừa hai đứa mình về đây. Kăply chớp chớp mắt : - Ờ , có lẽ thế . - Chắc chắn chứ không phải là có lẽ ! – Nguyên nhăn mặt , càng lúc trông nó càng giống quả táo khô – Tao đã nhẩm tính rồi . Hai thằng nhãi đó chạy đến làng Ke đúng vào ngày pho tượng báo tử xuất hiện ở toà lâu đài K’Rahlan. - Cũng tạI mày cả thôi ! – Kăply thỏ dài – Mày cứ khoái cái trò mò lên đồi Phù Thuỷ . Nếu không đi lơn tơn trên đó , bọn mình đâu có giáp mặt hai thằng nhãi kia. - Cho đến lúc này tao vẫn thấy cái đầu của mày vẫn chẳng khá hơn cục gạch chút xíu nào , Kăply à ! – Nguyên lúc lắc đầu , vẻ chán chường như bị buộc phải trò chuyện với một cục gạch thật sự - Một khi thằng K’Brăk và thằng K’Brêt đã mò đến tận làng Ke rồi thì bọn mình có lên đồi Phù Thuỷ hay không , tụi nó vẫn tìm ra cơ hội tóm gáy bọn mình , mày hiểu không ? - Ờ , ờ , có lẽ thế . Lần này Nguyên không buồn cự nự cái kiểu tả lời chán ngắt của thăng bạn mình nữa . Nó lật người nằm ngửa lại , tiếp tục thao láo mắt nhìn lên trần nhà và buông một câu não ruột : - Chẳng lẽ tao chỉ còn sống có 28 ngày nữa thôi sao . Kăply ? Cứ như thể câu hỏi của Nguyên đốt cháy tấm nệm lông chim dưới lưng Kăply . Kăply nhảy bắn ngườI lên như đang nằm trên một cái bếp lò. - Chậc , tao quên mất chuyện đó!Phải tính sao chứ ! – Kăply ngồi xổm ngay trên giường , lỏ mắt nhìn bạn , hớt hải kêu lên . - Chẳng tính gì được , trừ phi tìm ra chỗ cất giấu hai chiếc ghế ngừa vằn đã đưa mình về đây . Theo tao , hai chiếc ghế đó chính là phương tiện đi lại giữa xứ Lang Biang và làng Ke ! – Nguyên đáp , vẫn không buồn nhúc nhích , thậm chí không rời mắt khỏi trần nhà trên cao . Trong nó có vẻ như nói cho vui chứ chẳng hy vọng gì. - Tao nghĩ trong những ngày còn lại sớm muộn gì bọn mình cũng sẽ tìm ra hai chiếc ghế đó. Nguyên nhếch mép : - Nhỡ không tìm thấy thì sao ? - Không tìm thấy hở ? Ờ , nếu khôngt ìm thấy thì sao há ? Nếu không tìm thấy ………… Kăply vò tung mái tóc , bối rối lặp đi lặp lại , cảm thấy mình đang ngu dần từng phút một . Nguyên xoay ngườI , thò chân đá vào mông bạn : - Nói thế chứ mày đừng lo lắng quá . Tao tin thế nào con bé Păng Ting cũng sẽ thuê được bọn Tam phù thuỷ bảo vệ tao . Nguyên đột ngột nghiến răng : - Hiện nay tao chỉ ấm ức một điều ……… Cặp mắt Kăply đóng đinh vào bọ mặt hầm hầm của bạn . Nó không thốt tiếng nào nhưng ánh mắt đó cho thấy nó đang nóng lòng chờ nghe đến chết đi được . - Mày biết tao đang ấm ức chuyện gì không ? – Nguyen hỏi cho có hỏi , vì không đợi Kăply đáp , nó tiếp ngay – Cứ nghĩ đến cảnh thằng K’Brăk và thằng K’Brêt lúc này đang ngồi khểnh trên đồi Phù Thuỷ rung đùi khoái trá chờ bọn mình bị Baltalon làm cho tiêu tùng là tao cứ thấy sôi gan. Sau khi cay cú tuôn một tràng , Nguyên im lặng nhìn Kăply , chờ thằng này a dua theo như mọi khi . Nhưng thằng Kăply hôm nay có vẻ chẳng khoái trò chửi rủa . Nguyên ngạc nhiên khi thấy bạn nó lộ vẻ ngần ngừ : - Thực ra ………. thực ra ……….. - Thực ra cái cóc khô gì ! - Sự ấp úng của Kăply làm Nguyên bực mình - Chẳng lẽ mày thấy tội lỗi của thằng K’Brăk và thằng K’Brêt không đáng treo cổ hay sao ? - Tao chẳng bênh vực gì tụi nó ! Chỉ vì …. chỉ vì tao thấy hoàn cảnh tụi nó cũng đáng thương . Ba mẹ thằng K’Brăk bị phe Bastu giết chết … Kăply gãi đầu sồn sột , vừa phân trần nó vừa lấm lét nhìn bạn , nơm nớp chờ thằng này nổi cơn tam bành . Nhưng Nguyên chẳng giống chút gì với quả mìn bị châm ngòi . Những điều Kăply vừa nói khiến lòng nó bất giác chùng xuống . - Ờ , thằng K’Brăk bây giờ đã là thằng nhãi mồ côi ! – Nguyên chép miệng – Thằng K’Brêt chắc cũng vậy , tao chẳng thấy ba mẹ nó đâu . Kăply như nở từng khúc ruột . Nó toét miệng hào hứng : - Suy ra chuyện tụI nó lừa bọn mình dù sao cũng có thể châm chước được ! - Suy ra cái đầu mày ! – Đã dịu xuống , Nguyên bỗng gầm lên – Mày đừng có chọc cho tao phát khùng nghe Kăply ! Nguyên khò khè trong cơn giận dữ : - Tụi nó sợ chết thì tụi nó cứ kiếm đường chuồn , việc gì phải lôi bọn mình vào . - Nếu không có bọn mình thế vai thì tụi nó làm sao thoát khỏi sự truy lùng của đám sứ giả dưới trướng Bastu ! – Kăply cãi – Đây gọi là đánh lừa mà lại . Lần này Nguyên không buồn phản ứng . Mãi một lúc sau , nó mới tặc tặc lưỡi , giọng ỉu xìu : - Ờ , mày nói nghe cũng có lí . Kăply nhìn bạn với vẻ dò xét rồI ngập ngừng hỏi tiếp : - Thằng K’Brăk và thằng K’Brêt làm thế là do bất đắc dĩ . - Ờ. - Nguyên hờ hững . - Đánh lừa bọn mình chắc tụi nó cũng chẳng sung sướng gì . - Ờ. Kăply liếm môi : - Tao nghĩ giờ này có lẽ hai đứa nó đang lo cho bọn mình ghê lắm . Thấy Nguyên ừ ào một cách dễ dãi , Kăply hăm hở lấn tới . Nhưng lấn tới đây thì Nguyên không ậm ừ nhát một nữa . Nó thình lình quắc mắt : - Sao mày biết ? - Tao hở ? – Kăply giật thót – Tao … tao đâu có biết . Tao chỉ … đoán thế thôi. Nguyên nhìn vẻ lúng túng của bạn , hừ mũi một cái và uể oải xoay người nằm ngửa lại. Lần này , ánh mắt nó không buồn đi lang thang trên trần nhà nữa . Nó khép mắt lại , một dấu hiệu cho thấy nếu không phải buồn ngủ thì rõ ràng nó cũng chán trò chuyện với thằng bạn nó lắm lắm rồi . ooOOoo Kăply ngược lại , chẳng thấy buồn ngủ chút xíu nào . Trong đầu nó đang bay lượn bao nhiêu là ý nghĩ . Nó nghĩ về thằng K’Brăk và thằng K’Brêt . Nó không biết hai thằng nhãi đó hiện đang làm gì , cầu mong cho tụi nó cứ ru rú trên đồi Phù Thuỷ , đừng đi lung tung và gây rắc rối lộn xộn cho làng Ke . Nó cúng thấp thỏm không biết sự mất tích của nó và thằng Nguyên đã làm gia đình tụi nó hoảng loạn đến mức nào , và có làm đảo lộn mọi sinh hoạt của người làng Ke hay không. Sau một hồi lang thang ở lang Ke , những ý nghĩ trong đầu Kăply lẩn thẩn quay lại xứ Lang Biang . Nó không khỏi lo lắng khi cảm thấy thế lực hùng mạnh của phe hắc ám đang đè nặng lên cuộc sống của xứ sở xa lạ này . Qua những gì thu lượm được mấy ngày nay , dù không thông thái lắm nó cũng nhận ra trùm Bastu và đám tay chân là bọn chuyên đi gieo rắc tội ác và có vẻ nhu bằng cách đó mưu toan thống trị cả xứ Lang Biang . Rõ ràng một bầu không khí chết chóc đang bao trùm lên tò lâu đài K’Rahlan , nơi nó và Nguyên đang cư ngụ , và điều khiến nó bất an nhất là nạn nhân sắp tới của trùm Bastu chính là thằng bạn thân yêu của nó dưới lốt tiểu chủ nhân của toà lâu đài. Kăply thiệt tình không biết nếu rốt cuộc không tìm thấy hai chiếc ghế ngựa vằn để tếch về làng Ke , nó và Nguyên có sẽ thoát khỏi bản án tử của Baltalon hay không ? Ý nghĩ đó làm Kăply bồn chồn quá đỗi , nhất là cho đến giờ này thằng Suku vẫn biệt tăm , con nhỏ Păng Ting thì không thấy đâu , còn bọn Tam Phù thuỷ không biết chừng nào mới xuất hiện. Nghĩ quanh nhĩ quẩn một hồi , Kăply chợt ao ước phải chi nó có pháp thuật cao cường cỡ Đại tiên ông Mackeno . Giá được như thế , nó sẽ không để cho phe Bastu làm loạn cả lên như hiện nay.Nhưng khổ nỗi cho đến lúc này trình độ của nó chỉ mới khiến cọng lông chim cựa quậy được có chút xíu . Trình độ như thế thì bệ rạc quá , chỉ đáng gãi ngứa cho đám sứ giả dưới trướng Bastu . Kăply buồn rầu nghĩ , và bất giác nó mong đến cháy ruột ngày vào thụ giáo ở trường đào tạo tài năng Đămri , nhất định nó sẽ cố gắng để trở thành một đại phù thuỷ tầm cỡ . Nó và Nguyên sẽ cùng bố K’Tul , K’Tub , Êmê , Suku , Păng ting liên kết với nhau thành một khối vững chắc ngăn chặn mọi âm mưu của phe Bastu. Kăply bắt đầu nghĩ lung. Và khi nó thấy nó vung tay một cái đã xuất hiện một luồng ánh sáng chói loà phóng thẳng tớI ngọn đồI trước mặt nơi hiệp sĩ gươm ngắn đang cỡI con quái mã vớI con rồng dữ tợn đang bay lồng lộn trên đầu , và trong nháy mắt tất cả những đốI thủ bước ra từ các bức tranh quái đản của thằng K’Brăk bị luồng ánh sáng đốt ra tro thì rõ ràng Kăply không biết rằng nó đã ngủ. CHƯƠNG 8 TAM PHÙ THỦY Phòng tắm của Nguyên và Kăply nằm ở đằng sau bức vách đính tấm gương đồng. Nước phun ra từ chiếc vòi có hình mõm ngựa gắn trên cao. Thoạt đầu Nguyên và Kăply không dám lại gần, chúng thấy vòi nước phun ra từ cái mõm ngựa ngó thiệt kinh dị và chúng cảm thấy rờn rợn. Nhưng sự ngứa ngáy của mấy ngày liền không tắm rửa cuối cùng đã giúp chúng liều mạng đứng dưới vòi nước và chúng chẳng thấy chuệyn gì khủng khiếp trút lên đầu ngoài cái chuyện thoải mái, mát mẻ quá sức. Nếu có thể kể là chuyện khủng khiếp thì chuyện đó chỉ xảy ra lúc Kăply mở tử quần áo. Con số 27 sáng lấp láng trên vách tủ khiến nó hoảng phía giật lùi ra sau và dẫm lên chân Nguyên một cú như trời giáng khiến thằng này la chói lói: - Ui da! Gãy chân tao rồi! kăply quay lại, mặt tái mét: - Con số.. con số... Nguyên nhăn nhó nhìn vô tủ, làu bàu: - mặc xác nó. Làm gì mà mày són ra quần thế. Kăply lúng túng phân trần: - Làm sao mà tao... Nguyên không để bạn nói hết câu. nó hừ mũi, xô Kăply sang một bên để thò đầu vô cái tủ rút quần áo trên mắc: - Con số 27 đâu biết cắn. Hơn nữa, nó sẽ xuất hiện là điều tụi mình đã liệu trước kia rồi mà. Nhìn Nguyên tỉnh queo xỏ chân vô ống quần, Kăply thấy mình thiệt là đáng cười nhạo hết sức. Nó lặng lẽ lấy quần áo tròng vô người, cố tạo ra thật nhiều tiếng sột soạt để chứng tỏ ta đây chỉ giỡn chơi thôi chứ thiệt ra đâu có ngán. Khi Nguyên và Kăply sạch sẽ, tinh tươm bước ra khỏi phòng tắm đã thấy Êmê và k'Tub ngồi đợi sẵn trên giường. Vừa thấy tụi nó ló mặt ra, K'Tub đã bật ngay dậy, mặt tươi hơn hớn: - Anh K'Brăk, anh K'Brêt! Lẹ lên! - Gì thế K'Tub? - Kăply giương mắt nhìn thằng nhóc. Êmê vừa nói vừa đứng dậy theo: - Hai anh đi theo tụi em ngay bây giờ! Nguyên ngạc nhiên: - Đi đâu? - Ra đằng sau đồi! - Êmê long lanh mắt - Suku và Păng Tinh đang đợi tụi mình ở đó. K'Tub giải thích bằng một giọng rất chi là phấn khích: - chị Păng Tinh đã đồng ý liên lạc với bọn Tam phù thủy rồi. Bọn trẻ nối đuôi đi xuyên qua dãy hàng lang lạnh ngắt, lần xuống cầu thang xoắn và háo hức tuôn ra ngoài bắng cổng sau khu vườn. Thấy thằng Đam Pao đứng trong bếp trố mắt nhìn theo, K'Tub đưa ngón tay lên miệng suỵt khẽ: - Ba tao có hỏi thì mày nhớ nói không nhìn thấy tụi tao nha Đam Pao. - Không được! - Đam Pao đáp bằng giọng lo lắng. - Cái gì không được? - Phản ứng của thằng Đam Pao làm K'Tub sa sầm mặt - Hổng lẽ mày định tố cáo tụi tao? Đam pao rụt rè chỉ tay ra sau vườn: - Các anh chị không nên đi về phái đó. K'Tub ngẩn người, chưa hiểu ý thằng Đam pao nói thế là có ý gì thì Êmê đã quay lại mỉm cười: - Em yên tâm đi, Đam Pao. Bọn chị không định xống vô nhà của Đại pháp sư Mackeno đâu. - Ờ, ờ, - K'Tub toét miệng cười - Hóa ra là mày lo cho tụi tao đấy? Mày lo xa quá đấy, Đam pao. Tụi tao chỉ đi dạo mát thôi mà. Đúng là thằng Đam Pao chỉ lo mỗi chuyện đó thôi. Nghe Êmê và K'Tub nói vậy, nó chẳng thốt thêm một tiếng nào, quay lưng bỏ vô bếp. Căn nhà của Đại tiên ông Mackeno nằm gần như ngay trên đỉnh đồi, sát rạt tòa lâu đài k'Rahlan. Bọn trẻ đi chưa tươm một giọt mồ hôi nào đã thấy một hàng rào cọc hình tròn bao quanh một khu vườn nhỏ, chính giữa là căn nhà sàn bằng gỗ với những chiếc cột xiêu vẹo chống phía dưới, mái lợp một thứ gì giống như cỏ tranh - thứ cỏ tranh xác xơ đến dân làng Ke cũng thèm xài, phải nói là đơn sơ xập xệ hết biết so với tăm tiếng lừng lẫy của đại pháp sư kiệt xuất nhất trong lịch sử xứ Lang Biang. Êmê và K'Tub chưa kịp giới thiệu, Kăply đã ngứa miệng: - Nhà của Đại pháp sư Mackeno đấy hở K'Tub? - Ừ. K'Tub thờ ơ đáp, cứ theo cái kiểu nói năng cụt ngủn của nó có thể thấy nó chưa hết bất bình với ngài Mackeno. Kăply phớt lờ thái độ của K'Tub, lại hỏi: - Hàng rào kín mít không có cửa nẻo thế kia, làm sao ngài ra vào được hả? - Ngôi nhà này đã bị ếm bùa, không ái có thể đột nhập được, anh K'Brêt à! - Êmê từ tốn giải giảng - Nhưng ngài mackeno thì tất nhiên có thừa tài phép để ra vào như ý muốn. Chỉ có điều.... hình như ngài chưa bao giờ có ý định múôn bước ra khỏi nhà. Kăply nghe thấy giọng k'Tub làu bàu bên tai, bằng cái giọng cố để Êmê đừng nghe thấy: - Có khi ổng ngủm củ tỏi từ đời nào rồi cũng nên. Tự nhiên Kăply cảm thấy oc tò mò của mình bị kích thích quá sức. Nó không thể hình dung được có một người ở ru rú trong căn nhà hoang lạnh lẽo hết năm này qua nằm khác, y chang như tròng một nấm mồ. Dẫu Đại tiên ông Mackeno không thèm nhúng tay vào sự đời thì ít ra ngài cũng phải đi ra ngoài dạo mát hấy mua sắm chứ. Tiên ông chứ đâu phải là một con chuột, mà dẫu có là chuột đi nữa thì cũng phải có lúc mò ra ngoài kiếm ăn, như vậy mới đúng là một con chuột. Càng nghĩ Kăply càng băn khoăn, cảm thấy đầu bỏng rát. Đột nhiên, như bị điều khiển bởi một sự thúc ép vô hình, Kăply quay mặt vào căn nhà gỗ, ngoác miệng kêu lớn: - Ngài Mackeno ơi! Ngài còn sống hay không vậy? Sự manh động của Kăply bất ngờ đến mức không đứa nào trong bọn kịp ngăn cản. Êmê, K'Tub và Nguyên chỉ đủ thì giờ để trắng bệch mặt ra. - Anh K'Brêt! Êmê rên lên một tiếng và nhìn trân trân Kăply với vẻ mặt bi thảm mà người ta thường đeo khi dự đám tang. K'Tub còn tệ hơn, không thốt được tiếng nào. Nhìn cái quai hàm cứng như gỗ của nó có thể thấy nếu trước đây nó đã từng sợ hãi thì cũng chẳng nhằm nhò gì so với lúc này. Phật ý ngài Mackeno thì K'Tub có phật ý thật, nhưng công khai trêu chọc ngài như Kăply vừa làm thì có nằm mơ nó cũng không bao giờ dám nghĩ đến. Nguyên khá hơn một chút, chẳng qua do nó thực sự không hiểu rõ oai lực của nhân vật có cái tên kỳ cục là Mackeno kia. Nó nhìn Kăply lo lắng nhưng chưa tới mức quên giở giọng đại ca: - Mày khùng vừa thôi nghe, Kăply! Tao đã nói... Nguyên đã nói gì thì rốt cuộc chẳng ai biết, vì ngay lúc đó những lời nó định thốt ra bỗng rơi tuột đi đâu mất. Trước mặt nó, miệng mồm thằng Kăply như bị ai kéo lệch qua một bên và chết cứng luôn ở cái tình trạng quái gở đó. K'Tub cũng vừa kịp phát hiện ra gưởng mặt bếin dạng của Kăply. - Miệng anh sao thế, anh K'Brêt? - Nó ré lên hốt hoảng. Kăply đưa tay lên rờ rẫm đôi môi một cách chậm chạp như để dò xem chúng nằm ở chỗ nào và đáp bằng giọng ngọng nghiụ: - Ông...iết... ữa. Ự...iên...ó...ư...ậy...à...( Không biết nữa. Tự nhiền nó như vậy à.) - Tự nhiên sao mà tự nhiên! - Nguyên cằn nhằn - Ai bảo miệng mồm mày lúc nào cũng bép xép như tép nhảy chi! Êmê cung kính quay mặt vào bên trong hàng rào, cất giọng năn nỉ: - Ngài Mackeno ơi, ngài tha cho anh K'Brêt một lần đi. ảnh chỉ mới lỡ mạo phạm ngài có lần đầu thôi mà. Tám con mắt nhìn chòng chọc vào ngôi nhà sàn như muốn như muốn soi thủng các vách ván cũ kỹ, hồi hộp chờ một điều kì diệu xảy ra. Nhưng một lúc lâu, chẳng có một hồi âm nào vọng ra, ngoài tiếng gió lào xào đi lại trên mái nhà tranh và trong các khóm lá trong vườn. Êmê cố vét hết kiên nhẫn đứng nán thêm một hồi nhưng cuối cùng nó đành phải tuyệt vọng quay lại và chìa bộ mặt tiu nghỉu ra trước mắt Kăply: - Không ăn thua gì rồi, anh K'Brêt ơi. Để em! K'Tub thình lình buột miệng và quạu quọ chĩa thẳng tay vào mặt Kăply. -Vô ích thôi,K'Tub à!-Êmê khẽ lúc lắc mớ tóc vàng -Trên đời này có lẽ không có ai giải ếm của Đại tiên ông Mackeno nổi đâu. K'Tub thả tay rơi xuống, nặng nề như để rơi một khúc cây.Nhưng lập tức mắt nó sáng lên: -Phải rồi! Thằng Suku! Nó thò tay nắm tay Kăply: -Lẹ lên anh K'Brêt! Vừa giục nó vừa nghiến răng lôi Kăply xềnh xệch như lôi bao gạo khiến thằng này phải la oai oái: -Ây..a!..Ừ..ừ..út...i...a..ub(Ây da! từ từ chút đi K'Tub) Suku và Păng Ting đợi bọn trẻ ở đáy thung lũng bên kia ngọn đồi. Từ căn nhà Đại Tiên ông Mackeno xuôi xuống hết sướn đồi,bọn trẻ đã thấy Suku và Păng Ting đang ngồi trò chuyện trên một tảng đá lớn cạnh con suối nhỏ trong vắt. Păng Ting khoảng mười bốn tuổi, là một cô bé mặt mày lanh lợi, dễ thương,đặng biệt tóc nó màu đen chứ không vàng như Êmê hay xanh lá cây như hầu hết cư dân Lang Biang. Không những thế, điều khiến Nguyên và Kăply vô cùng sửng sốt là cách ăn mặc của Păng Ting giống hệt một cô gái thành thị ở thế giới của tụi nó: quần gin bạc phếch, có đắp mấy miếng vá ở đầu gối, áo pun vàng, cổ cao, thậm chí trước ngực có in hình một quả bóng tròn to tổ chảng,thêm một chiếc áo khoác đen cột ngang hông. Chân nó dận giày Adidas nữa mới thiệt là kinh khủng.Trông nó cứ y như là một fan của đội Manchester United vừa bước ra từ một tạp chí thể thao. Thảy nó xuống thành phố Hồ Chí Minh, nhét nó vào giữa khuyến đài nhộn nhịp huyên náo của sân vận động Thống Nhất có vẻ dễ coi hơn là nhìn thấy nó ngồi cạnh thằng Suku ở cái xứ Lang Biang này. Vừa nhác thấy Păng Ting từ xa, cả Nguyên và Kăply đột nhiên thấy dâng lên trong lòng một cảm giác nôn nao khó tả: một điều gì đó pha trộn giữa nỗi mừng rỡ,sự hồi hộp xen lẫn bao mối nghi ngờ. Bất giác cả hai quay sang nhìn nhau và cùng đọc thấy tron mắt nhau và cùng đọc thấy trong mắt nhau một câu hỏi y như vừa photcopy từ một bản gốc: hổng lẽ Păng Ting cũng là một đứa bị lừa đem về đây giống như mình? Trong khi kăply phải áp tay lên ngực để trấn an trái tim đang cựa quậy dữ dội thì Nguyên kinh ngạc thì thầm vào tai K'Tub: -Păng ting là cô bé này đó hả K'Tub? -Ở, chị Păng Ting đó. Nguyên thấp thỏm hỏi dò, nó phải nghiến răng để cố nén xúc động: -Sao păng Ting ăn mặc chẳng giống bọn em chút nào hết vậy? -Ờ , chỉ vậy đó! - K'Tub thản nhiên đáp - Chỉ ăn mặc quái đản lắm. .Em chẳng hiểu chỉ moi ở đâu ra cái thời trang kinh dị này. Nguyên nuốt nước bọt: -Màu tóc của nó... -Đó là do chi Păng ting nhuộm.-K'Tub bật cười khẽ- Nói chung là chị Păng Ting có một sở thích rất kì quặc: không muốn mình giống bất cứ ai dưói vòm trời này. k'Tub đập đập tay lên lưng Nguyên, nói giọng thông cảm: -Tại trí nhớ anh bị tổn thương chứ hồi trước anh rất hay trêu chị păng ting về cái vụ thời trai lôm côm này mà. Suku là đứa đầu tiên trong hai đứa phát hiện ra bộ mặt bất thường của Kăply.Nó đứng bật dậy gần như bắn mình lên khỏi tảng đá: -ủa anh bị sao vậy anh K'Brêt? không để cho Kăply giải thích, vì biết thằng này có nói rã họng thì Suku và Păng Ting cũng còn lâu mới nghe ra nổi, Êmê nhanh nhẩu kể lại tai nạn vừa xảy ra trên đuờng đi. -Mày có cách gì nắn cái mặt của anh K'brêt cho ngay ngắn lại không hở Suku? Êmê vừa dứt tiếng cuối cùng, K'Tub vọt miệng hỏi ngay. Đôi mắt sáng của Suku đảo qua đảo lại như hai vì sao. Nó nói bằng cái giọng như thể đang nín cười: -Chẳng có gì trầm trọng đâu. Đây chỉ là một trong những trò đùa nghịch của Đại tiên ông mackeno. -Trò đàu nghịch?-Mắt K'Tub trố lên. -Ừ, đòn trừng phạt này nhẹ hều à. k'Tub nóng nảy" -Cái mặt méo xẹo vậy àm mày la nhẹ?Thế chừng nào nó mới hết méo? Suku chúm chím: -Khi nào anh K'Brêt tự lấy tay tát vào mặt mình. -Tự tát vào mặt mình? Thiệt hông đó?-K'Tub nhìn Suku bằng ánh mắt nghi ngờ- Mày đừng có giở trò với anh K'Brêt đó nha. Suku chýa kịp đáp, mọi ngýòi đã nghe vang lên một tiếng "bốp", quay lại thýâ một bên má của Kăply đỏ ửng. Kăply ra tay nhanh quá, K'Tub chýa kịp kiểm tra xem thằng Suku này nói thiệt hay nói chõi, Kăply đã tát vào mặt mình rồi. K'Tub nhìn nhý đinh đóng cột vào mặt Kăply một lúc rồi quay sang Suku, gầm gừ với vẻ đe dọa: -Sao chẳng thấy nhúc nhích gì hết vậy mày? -Phải tát mạnh hõn nữa mới được! Suku vừa nói vừa bứoc lui một býớc, đề phòng thằng bạn nó đột ngột nổi khùng. K'Tub liếc Kăply, răng nghiến trèo trẹo: -Anh tát lại đi anh K'Brêt! Nếu thằng Suku dám giỡn mặt anh, nó sẽ biết tay em! Kăply giõ tay lên, lần này nó dang tay ra thật xa. Ngần ngừ một thoáng, Kăply tát vụt một cái vào má bên kia. K'Tub,Êmê, Păng Ting và Nguyên vội vàng nhắm tịt mắt, mặt se lại như thể chính mình lãnh đủ cú tát trời giáng đó. K'Tub mở mắt ra truớc tiên. Và tiếng rao của nó lập tức đánh thức cả ba đứa kia: -Hay quá! Ổn rổi! Quả thực, sau cú tát trời giáng vừa rồi, bộ mặt của Kăply đã nắm ngay ngắn trở lại. đôi môi bị kéo lệch sang hai bên như vừa đuợc bàn tay vô hình nào đó buông ra. -Cảm ơn em nhiều nha! Kăply dùng tay xoa gò má rát bỏng, nhìn Suku trìu mến nói, sung sướng nghe êm thanh phát ra từ cổ họng của mình đã trở lại bình thường. -Trí nhớ của em siêu đẳng thiệt đó, Suku!- Êmê xuýt xoa khen ngợi- Chị không ngờ cái trò nghịch ngợm của Đại tiên ông Mackeno cũng có ghi chép trong sách! -Không phải đâu chị Êmê!- Suku toét miệng cười!- Em biết được điều này là nhờ ông em. ông em dặn em rất kỹ các trò đùa quái ác của Đại tiên ông Mackeno, đễ nhỡ em có làm gì bậy bạ khiến ngài nổi giận thì còn biết đường mà hóa giải. -Ra vậy!-K'Tub hừ mũi - Hóa ra ông mày có người bạn cũng tốt quá đi chứ hả, Suku? Sợ cái miệng bép xép của K'Tub bị kéo lệch đi như chính mình lúc này, Kăply vội bẻ lái câu chuyện: -K'tub này, anh quên kể mọi người nghe hồi nãy anh và anh K'Brăk nhìn thấy con số 27 ở trong nhà tắm. -Trong nhà tắm?-K'Tub trợn mắt. -Ờ thì chính xác là ở trong tủ quần áo. -Đừng thèm để ý đến nó, anh K'Brêt!-Suku vội nói- Chị Păng Ting đã nhận lời giúp mình rồi, chẳng việc quái gì mình phải ngán tên Baltalon đó! Mọi ánh mắt đề đổ dồn vào Păng Ting sau câu nói của Suku. Nãy giờ mải lo uốn nắn lại khuôn mặt của Kăply, bọn trẻ quên bẵng mục đích chính của cuộc hẹn. -Chừng nào tụi mình sẽ gặp đuợc bọn Tam phù thủy hở Păng Ting? -Êmê khụt khịt cái mũi hếch. - Ngay bây giờ. - Gặp tại đây á? - Ờ, ngay tại đây. Cặp lông mày Êmê xích sát vào nhau: - Sao phải gặp tuốt ở dưới đáy thung vắng vẻ này? Mình kiếm chỗ nào lịch sự hơn một chút không được sao? - Không được đâu, chị Êmê! - Păng Tinh lắc mái tóc đen mun, vừa nói nó vừa móc trong túi quần ra một mũi tên ngắn màu đen, giơ lên - Đây là tín hiệu triệu tập Tam phù thủy. Tín hiệu này mỗi khi phát ra, luôn gây xôn xao lo lắng cho cư dân trong vùng. Cho nên tốt nhất là đừng làm mọi người chú ý. - Chị hiểu rồi! - Êmê gật đầu - Vì Tam phù thủy được triệu tập bao giờ cũng đồng nghĩa với việc s8áp sửa xảy ra những cuộc đụng độ đẫm máu, long trời lỡ đất... Êmê không có dịp nói hết câu, vì ngay lúc đó mũi tên màu đen đã bay khỏi tay Păng Ting, vọt thẳng lên trời. Êmê, Nguyên, Kăply, K'Tub và suku không hẹn mà cùng thâp thỏm ngước mắt nhìn lên. Bọn trẻ ngạc nhiên khi thấy mũi tên bay với tốc độ kinh hồn, càng lúc càng cao và khi lọt khỏi tầm mắt mọi nguời, bất thần nó kêu "bụp" một tiếng và bắn ra tứ phía một chùm tia sáng bạc lấp lánh chẳng khác nào một bông hoa nở xòe trên không trung, nom đẹp mắt vô cùng. Bông hoa bạc lơ lửng trên cao một lúc rồi nhạt dần, nhạt dần, chẳng mấy chốc tan loãng vào những tia nắng ban mai luc này đang rựng lên trên đỉnh đồi. Trong khi tâm trí bọn trẻ còn chưa dứt ra khỏi cái hình ảnh kỳ diệu vừa nhìn thấy, vẫn còn ngóc cổ ngó mãi lên cao thì bất thần sau lưng vang lên một giọng khè khè: - Păng Ting, bọn ta đã đền rồi đây! Bọn trẻ quay phắt lại, giật bắn người khi thấy đứng lù lù ngay cạnh tảng đá là ba cái bòng đen thùi lùi. Nhìn kỹ lại, đó là ba hình thù cao lêu nghêu, mặt người nào người nấy trơ như gỗ, đôi mắy chẳng thấy đâu - chỗ lẽ ra là đôi mắt chỉ là hai vạch ngang như hai dấu trừ, đặc biệt mũi người nào cũng bự chảng và lệch hẳn về bên trái như vừa đập mặt vào tường một cú quá mạng. Cả ba vận áo thùng đen, mặc áo trùm đen, tay mỗi người đều cầm một con hắc xà đang ngoe nguẩy trông rất gớm ghiếc. Vừa thấy ba con người âm u ma quái này, bọn trẻ lâu đài k'Rahlan đã mất vía, cảm thấy như có một luồng khí lạng đang len lỏi vào trong từng đốt xương. Tụi nó càng chết điếng hơn nữa khi thấy ngay cả Păng Tinh cũng thét lên kinh hoảng: - Chết tôi rồi! Bọn trẻ chưa kịp hiểu chuyện gì, cái giọng khè khè khi nãy lại cất lên: - Ngươi làm sao thế, Păng Ting? Ngươi đừng quên là bọn ta đã đến đây chính xác là được hai phút rồi đấy. Păng Ting đột nhiên lấy lại bình tĩnh. Nó xua xua tay: - Được rồi, được rồi! Một phút là 50 năpken, hai phút là 100 năpken. Tôi sẽ thanh toán đầy đủ ngay đây cho mấy ông mà. Păng Ting cho tay vào túi, nhặt ra một đồng vàng 100 năpken ném qua phía bọn Tam phù thủy. Chẳng người nào trong ba người đưa tay ra đón, nhưng khi đồng tiền vừa bắn tới, con rắn đen trên tay người đứng giữa bất thần phóng vụt tới trước, khéo léo và êm ái cuốn lấy đồng tiền, trong khi chiếc đuôi vẫn quấn quanh cổ tay chủ nhân của nó. Cái cách con hắc xà tỉnh bơ tóm lấy đồng tiền khiến tópc gáy kăply dựng đứng lên, lưng nổi đầy gai óc. Nó bất giác bước thụt lui một bước, tìm cách giấu mình sau lưng thằng k'Tub. - Hôm nay ngươi kỳ lạ quá đấy, Păng Ting? sao người không để xong việc rồi thanh toán một lần luôn thể? - Người đứng giữa nói, hấp háy và mắt ti hí. À, ờ, - Păng Ting ấp úng, có thể thấy rõ khó khăn lắm nó mới lở miệng nổi - thực ra thì... hôm nay tôi chẳng có việc gì nhờ mấy ông... Câu trả lời của Păng Ting hoàn toàn ra ngoài tiên lệu của bọn trè, cả một rừng lông mi lập tức dựng ngược lên. Dĩ nhiên là trừ Suku biết tuốt. Thằng nhóc không tỏ ra ngạc nhiên. (Continue) p/s: Chương 8 vẫn còn thiếu...mình tìm trên mạng mãi vẫn chưa có tiếp nên mong các bạn thông cảm