Hèm, số là thế này, không phải tự nổ nhưng tui có thể tự nhận mình là người...có thể coi là tốt (ít nhất thì không làm hại đến ai cả). Tuy có nhiều tật xấu, nhưng ít ra cũng...chẳng hại đến ai. Tình hình là trong lớp tui giao thiệp không tốt cho lắm (cụ thể hơn là không dám giao thiệp). Không hiểu mấy đứa trong lớp nghĩ tui là người thế nào, nhưng dần dần có vẻ không "dám" tiếp xúc với tui. Điển hình là vị trí ngồi trong lớp, không có vị trí cố định, muốn ngồi thế nào cũng được, tình hình mỗi ngày diễn ra là thế này: Nếu tui đi học trễ, tui sẽ tìm 1 bàn ở cuối lớp mà ngồi, vì trí thường là thế này: [xxxx][xxxx][xxxx] [xxxx][xxxx][xxxx] [xxxx][xxxx][xxxx] [----][----][xxxx] [--z-][----][----] Còn nếu tui đi học sớm, tui thường chọn vị trí bàn đầu, kết quả sẽ là thế này: [---z][----][xxxx] [----][xxxx][xxxx] [xxxx][xxxx][xxxx] [xxxx][xxxx][xxxx] [xxxx][xxxx][xxxx] Khi đi thi thì còn thú vị hơn (nếu tui vào phòng trước), sơ đồ sẽ là thế này (phòng thi lớn hơn phòng học): [----][----][--z-][----][----][xxxx] [xxxx][----][----][----][xxxx][xxxx] [xxxx][xxxx][----][xxxx][xxxx][xxxx] [xxxx][xxxx][xxxx][xxxx][xxxx][xxxx] tất nhiên là sau đó thầy cô sẽ mắng và bắt ngồi phân tán ra cho đều . [x--x][x---][--z-][---x][x--x][x--x] [x--x][x--x][x--x][x--x][x--x][x--x] [x--x][x--x][x--x][x--x][x--x][x--x] [x--x][x--x][x--x][x--x][x--x][x--x] Nhìn sơ đồ chắc cũng đoán được sự việc là thề nào. Nhưng tui nghĩ không phải vì tui bị ghét mà là do người ta nghĩ tui không muốn tiếp chuyện với người ta (nếu tui chủ động ngồi gần và trò chuyện thì vài ngày sau những người đó lại bảo tui ngồi cùng). Nếu cứ để thế thì cũng không sao, nhưng dạo gần đây hơi khó xử, vì tui có lý do cần phải ngồi gần một số người, thật sự là rất ngại. Lý do tui thường ngồi riêng là: 1-Sợ ảnh hưởng. +Sợ mình gây ảnh hưởng cho người khác. :p +Sợ người khác gây ảnh hưởng đến mình. 2-Sợ làm người ta chán (vì trong lớp thường túm tụm nói chuyện rất rôm rả, còn tui thì không thích nói chuyện trong lớp, vì nếu nói trúng chỗ ngứa là tui nói không ngừng, không cưỡng lại được, nhưng nếu không bị kích thích thì tui ngậm như hến, có hỏi gì cũng ậm ừ qua qua). 3-Sợ mình có gì làm người ta khó chịu. Trước đây tui cũng có mấy người bạn, nhưng đã chuyển lớp, giờ kết bạn mới thấy khó quá. Chắc có nhiều người nghĩ đây là chuyện vớ vẩn, nhưng tui thực rất căng thẳng, khi ngồi gần người khác tui phải chú ý từng tí một, xem thái độ họ thế nào, rồi lo nghĩ lung tung, thấy người ta tỏ thái độ thế nào cũng cho rằng tại mình gây ra (buồn, bực bội, chán nản...) cảm giác khó chịu lắm. Hậu quả là năm vừa rồi rớt khá nhiều môn, phải thi lại, thứ nhất là vì tui không có bài làm nhóm (vì không chủ động xin nên chẳng ai mời vào nhóm), thứ hai là có bài tập hay tài liệu ôn tập gì cũng không được chia xẻ (đâu có ai biết mình cần). Nói chung là hầu như phải tự lo hoàn toàn. Bây giờ cũng có nhóm rồi, nhưng không biết phảu cư xử thế nào, liệu họ có cho rằng mình khinh thường họ không, họ có cho rằng mình...chảnh quá không...Nói chung là nhóm nhưng cũng ít tiếp xúc... Đó là chuyện trong lớp, còn chuyện ngoài đường nữa. Hình như tui phản xạ quá chậm. Ví dụ khi thấy người ta gặp tai nạn, bị té xe, lúc đó trong đầu tui chỉ nghĩ "Ồ...Tai nạn?!", sau đó có người chạy đến đỡ dậy tui mới sực nghĩ: "Ô hay, sao thấy người ta ngã mình lại không giúp nhỉ?"...Tui thuộc cái kiểu nếu có ai cần thì giúp ngay, nhưng phải yêu cầu, chứ tui không tự mình giúp được. Một phần vì sợ mình giúp chẳng ra gì (ví dụ thấy người ta bưng đồ, tui không dám giúp, lỡ mình làm rớt của người ra thì sao...), 1 phần vì không hiểu người ta có cần giúp hay không.... Nhưng có phải đó là những ý nghĩ để bao biện cho sự vô tâm của mình? Phải chăng tui là kiểu đạo đức giả? Thật là chán~
Cái thứ nhất là do ông cả thoai ^_^ , ông bít mình ko cưỡng lại đc thì cố mà cưỡng , lúc nói thì nghĩ là nói nhiều wá sẽ gây ảnh hưởng nên nói gọn lại cho dễ hiểu thoai ! Còn nữa , nếu ko có bạn mà ông ko chủ động , ngồi đợi người khác tới thì có lẽ là ......... zzzzz chắc ông cũng hiểu là khi người ta tách riêng ông như thế thì ông sẽ biết những câu chuyện khi xúm lại nói ít nhiều cũng sẽ có nói về ông , mà nếu là nói xấu thì ........... T_T nên ông phải chủ động thoai Cái ngoài đg` thì tùy tính người thoai Mà còn cái nữa hơi đùa nhưng ông làm tui liên hệ đến chữ Crazy trong " DAC Crazy "
Nói thật, tùy từng nơi mà tích cách tui thay đổi khác nhau, trên diễn đàn 1 kiểu, trong KTX 1 kiểu, trong lớp 1 kiểu, ngoài đường 1 kiểu. Trong KTX, hầu như mọi người đều nhận xét là tui "chơi được", tốt, vui vẻ, "nhiều chuyện". Với những đứa bạn cũ từng nhận xét là "tốt", vui vẻ. Trong lớp thì không rõ, chỉ thỉnh thoảng nghe 1 vài người bảo tui khó gần, ít nói, quá nghiêm túc, quá...lười, quá..."nổi tiếng" (?). Ngoài đường thì có 1 người trong KTX đùa rằng khi gặp tui ngoài đường có vẻ mặt rất "đáng ghét". Người lớn khi tiếp xúc tới tui ngoài đường đều nghĩ tui có vẻ đáng thương và tội nghiệp . (cũng nhờ thế mà được giúp đở nhiều, ví dụ như giảm tiền xe, được cho đồ cũ, có người còn trả tiền xe ôm dùm khi thấy tui phải đi bộ từ quận này sang quận khác...) Trên diễn đàn thì không để ý, nhưng ít ra cũng không quá đáng ghét. Nhưng dám cá là tất cả đều công nhận chung 1 điều: I'm Crazy.
nhìn cái sơ đồ mà nghĩ bác có bệnh dễ lây (sr nếu đụng chạm ) Thử thay đổi 1 thời gian, ko khá hơn thì lại trở về cũ, có chết ai đâu
nhìn sơ đồ y chang HS cá biệt thử thay đổi xem ngày nào vào lớp cũng chào hỏi người quen , gia bộ quên sách để mượn khi trả thì cảm ơn kèm theo 1 nụ cười tươi tắn
Chủ động làm quen và gạt ra những lo sợ trong đầu. Bác cũng giống tui 1 số điểm. Đối với bạn bè khác người trong nhà khác họ hàng khác Không khác tui 1 tí nào .
Một điều rất kỳ lạ là bác type bằng màu hồng. Chắc bác vô lớp cái gì cũng hồng hết nên mấy đứa bạn thấy "ghê".
chà,bác này đang học đại học phải hok , chắc năm đầu hả. Tui năm đầu cũng vậy , hk1 cúp ko à (môn anh văn tui đi học đúng 2 buổi, 1 buổi thi giữa kì , 1 buổi thi cuối kì ) thành ra học hết hk1 mà quen đc có vài thằng con trai trong lớp à , con gái lại càng tê, chẳng quen đc đứa nào vì chẳng bao h bắt chiện đc với tụi nó, ko hứng mà cũng thấy ngại sao ấy... mà tui thấy đa số hình như ai học đh năm đầu cũng có tâm trạng này , nhưng dù gì học chung 1 thời gian lờn mặt là đc thôi , bây h cũng ổn rồi , nhưng bị kì thị như bác chủ topic thì đúng là vô đối ::(, nếu ko khắc phục đc tình trạng trên thì bác ráng chịu đựng đến năm 3, năm 4 gì đi, khi đó thì ai cũng lo học với đi làm cả rùi, hơi đâu lo chuyện bạn bè nữa....
đang giống chủ topic có điều là tự xa lánh mọi ng nhớ có cái câu : DAC là 1 tên có cái đầu bất thường mà
Nghĩ thoáng 1 tí, mình sợ ảnh hưởng đến người khác, tất nhiên người khác cũng sẽ sợ ảnh hưởng đến mình, sống hòa đồng vui vẻ, có khị bạn có thể phát hiện ra ưu điểm và khuyệt điểm của mình ấy chứ, xa lánh ko phải là 1 cách hay. Bạn sợ người khách khinh thường mình, bạn tỏ ra lo âu, phải chú ý từng tí 1 và luôn quan tâm đến cảm giác người khác như thế nào mà sống, rồi bạn phải thi lại. Thế tôi hỏi bạn liệu việc bạn phải thi lại vài môn có đủ khiến người khác khinh thường chưa Hãy mạnh dạn tiếp xúc, ai cũng vậy (cùng lứa tuổi), trước khi muốn tiếp xúc 1 người nào đó đều có tâm trạng như nhau cả, nếu mạnh dạn bạn có thể là người tuyệt vời trong mắt họ::) Muốn 1 đứa trẻ ko rụt rè và mạnh dạn trong giao tiếp hãy để cha chúng tắm cho nó khi còn nhỏ (câu này cho sau này) Ko có gì là vô tâm cả, nếu bạn có ý nghĩ này thì chứng tỏ bạn có lòng tốt rùi và chỉ là ko dám lại giúp đỡ mà thôi, lần sau bạn cứ chú ý 1 tí và làm mà ko sợ ngại, thử tập nói chuyện giữa đám đông nhiều người, nếu họ chịu lắng nghe bạn trong vòng 1' thì bạn thành công rùi. Chúc bạn luôn vui vẻ nhé::)
Anh nghĩ chú thử xem lại vấn đề vệ sinh xem có bị gì không? Ví dụ hôi nách chẳng hạn. Nếu bị hôi nách mà không có Dề Sô La là dễ bị cộng đồng tránh xa lắm :'> Còn nếu không bị nách hôi mồm thối thì chẳng có gì mà phải ngại cả. Thử hòa đồng đi xem, sẽ thấy đi học rất nà sướng, mỗi ngày đến trường nà một ngày vui :hug:
vào học kiếm chỗ nào đông thì ngồi vào . để ý trong lớp đứa nào dễ bắt chuyện thì nói với tụi nó trước , rồi từ từ hòa đồng với cả lớp . Cái chính là do mình , gì cũng sợ , gì cũng ngại thì thôi ra đảo ở cho rồi . Mà bác là con trai mà thích màu hồng à
cậu giống tôi đấy, nhưng tôi hơi khác, tôi suy nghĩ chín chắn trước khi quyết định làm 1 việc gì dù có là khẩn cấp đi chăng nữa, dù có là giúp người đi chăng nữa, tôi chần chừ vì tôi phải lo suy nghĩ thiệt lợi tùm lum thứ nên nhiều khi lỡ mất nhiều cái ...........nhưng tôi thấy vẫn không sao, vì tánh tôi là thế, muốn thay đổi cũng khó...
Type màu hồng chỉ là do sở thích, vì trên diễn đàn không ai biết ai nên có Type cũng không sao, ở ngoài làm gì có chuyện đó (nhưng thấy cái gì màu hồng là vẫn cứ thích ngắm :'>). PS: Không liên quan đến Gay hay Les, cả về tinh thần lẫn thể chất, nhưng tui không kỳ thị họ. :'> Ngất. :-} Con trai tui còn ngại tiếp xúc đừng nói đến con gái. Dạ, hiện em đang học năm 3, hết hè này có thể qua năm 4 ạ. :p Thật ra năm đầu rất ổn, vì đã chủ động làm quen được với mấy người, đơn giản vì nghĩ tích cách họ dễ gần. Hầu như không giao thiệp với những người khác vì đa số đều là con nhà giàu, ăn chơi là chính (nhưng chưa hẳn là xấu). Cũng không đến nỗi bị người ta ghét (nhìn chung là không gây ấn tượng gì xấu cả). Sang năm 2 thì chuyển lớp lung tung, tui không chuyển theo vì tính tui không thích thay đổi, nhưng chính vì vậy mà không có bạn, bất đầu tách ra khỏi đám đông từ đây. Sang năm 3 thì hầu như cô lập. Tui không phải khó gần, chỉ là khó chủ động thôi. Nếu có người chủ động bắt chuyện thì... Hồi đó còn chưa Crazy. Giờ chắc không nhiều người nhớ cái câu đó. ^^ Thật ra tui không bị khinh thường vì lý do đó, việc tui thi lại thì hầu như chẳng ai biết cả, nói chung không ai rảnh mà quan tâm đến việc tui học hành ra sao. Thậm chí những người học chung năm đầu vẫn còn cho rằng tui học rất khá cơ, quả thật vì năm đầu có những người bạn cùng chia xẻ nên học hành cũng đứng tầm thứ 3-4 trong lớp (giỏi nhất là lớp phó, nhì có lẽ là lớp trưởng). Nói vậy thì có vẻ còn an tâm đôi chút. ^^ Tâm lý tui không ổn định khi đứng trước mặt nhiều người, năm đầu khi học nhóm, tui thuyết trình được mọi người khen là khá, nhưng đến khi ra trước lớp thì mọi thứ rối tung cả lên. Cứ mỗi lần đứng trước nhiều người là hàng loạt câu hỏi cứ quay mòng mòng: "Mấy đứa kia nhìn gì thế nhỉ, hay người mình dính cái gì lạ lạ?"; "sao tụi nó lại cười dữ thế nhỉ?"; "Có phải bọn kia đang nói gì về mình không nhỉ?"... Cứ thế là loạn cả óc không suy nghĩ gì được nữa... Cũng may là không bị. Cũng có quen vài người bị, quả là khó chịu thật, nhưng cũng phải ráng chấp nhận vì dù sao họ cũng là bạn mình. Thầm nghĩ nếu đã chấp nhận làm bạn thì không cần phải để ý đến chuyện đó. ^^ Quả thật dù đến lớp không tiếp xúc nhiều nhưng vẫn thấy vui hơn là ở nhà. Thỉnh thoảng thầy cô hỏi thích đi học hay ở nhà, muốn trả lời thích đi học nhưng đành câm nín khi thấy đa số bảo thích ở nhà. Nói cho đễ hiểu, vì lớp chia ra thành từng nhóm nhỏ, cứ vào lớp là túm tụm lại với nhau, các nhóm không thường giao tiếp với nhau, cùng lắm khi cần thì hỏi những câu cần thiết rồi thôi. Mà hầu như vào lớp nói chuyện là chính, nếu tui cũng gia nhập thì không thể học được, còn nếu chú tâm học thì không thể gia nhập được... ::( PS: Màu hồng đẹp mà, không chỉ màu hồng tui còn thích màu xanh lơ, xanh nhạt, vàng...nói chung là càng ngả về màu đen thì tui càng ghét, còn những màu sáng dịu tui đều thích, tui không thích màu trắng lắm vì nghĩ nếu trắng toát thì hơi ghê. Phối một hồi thì màu tui thích nhất là hồng nhạt. ^^ Tui làm gì cũng suy nghĩ quá nhiều trước khi làm, cũng bỏ lỡ không ít điều quan trọng, nhưng nếu tui làm gì mà không suy nghĩ nhiều thì đa số là thất bại (vì suy nghĩ một thời gian là bỏ, không làm nữa, nên mới không thất bại). Mỗi lần thất bại lẽ ra phải ngộ ra cái gì đó để tự cải thiện, nhưng tui lại cảm thấy mình thật bất lực, rồi chán nàn.
câu đó mới tầm hơn 1 năm trước chứ xa gì mà ko nhớ trong box HM còn có nguyên 1 "nhà kho của DAC điên" lão DAC này chắc có vấn đề thật, tui chỉ bị tội "nhát gái" còn con trai thì thằng nào cũng "ông tôi" được hết ông đúng là bị bệnh nhát, lại có phần thiếu tự tin mặc dù chả có khuyết điểm gì, có lẽ ông phải luyện để da mặt dày lên mới được trước tui cũng như ông (nhưng do tui có quá nhiều khuyết điểm) sau đó tui luyện được thần công "mặt trơ mày đá" nên chả ngán gì cả sáng nay đi học, tui 1 tay cầm cái bánh ngọt, 1 tay cầm cốc nước rùi cắp thêm cái bánh bên hông đi cùng thằng bạn, tui vừa đi vừa ăn, đi đến đâu hết thảy người khác nhìn đến đó rùi sau đó khi vào lớp cười sằng sặc vì tự nhiên trở thành "cái rốn của vũ trụ" tui thì thích những màu dịu như xanh lam, tím, đen... và ko thích những màu chói PS: quá cẩn thận thì ít khi bị lừa nhưng cũng sẽ bỏ lỡ nhiều cơ hội
chả hỉu da dẻ của bác có biểu hiện bệnh da liễu ko nhỉ (đùa tí thui) thực ra thì em cũng đã từng dính vào dụ nì hùi năm học lớp 10, phải wa HK 2 em mới bắt đầu hòa đồng đc cái chính là bác phải cải thiện tâm lí của mình, cứ vô tư trò chiện (đừng vô tư quá kẻo có ngày vỡ mồm ) , thấy ai dễ gần là cứ nhiệt tình làm quen, dần dần sẽ đâu vào đấy thui bác ạ
hê hê nhìn mấy cái sơ đồ tùy cơ ứng biến của " hội đồng " thật là chết cười, cứ y như bác này bị HIV nên người ta kì thị vậy( xin lỗi nếu bác ko bị HIV, mà cũng xin lỗi nếu bác ... có bị HIV ) Chắc chắn lại là vấn đề ngoại hình " không bắt mắt " rồi, bác có ở bẩn ko, nếu người có một AURA ( mùi tỏa khí ) hôi hám thì e là không ai dám gần Vì thế hãy tạo cho mình một cái " nhân dạng " sáng láng, và aura thơm phức xem... có gì thay đổi Cái topic " trungtamtu vấn " kia thiệt ngon mà cha mod nào " tinh vi" khóa rồi?
Khoảng 2 năm rùi, nick này đã đổi, còn Clone vẫn giữ cái câu đó, vì giờ không đăng nhập bằng Clone được (1 phần là vì không nhớ Pass mới sau vụ chuyển diễn đàn, 1 phần vì sau khi chuyển diễn đàn nó không nhận Nick đó nữa ) Tui chịu thôi, không trơ mặt như thế được. Còn khuyết điểm thì tui nghĩ mình cũng có nhiều, vì cô chủ nhiệm hồi trước có bảo tui thuộc dạng ít tài nhiều tật (tất nhiên là nói đùa thui ). Ấy vậy mà tui vẫn cứ bị lừa suốt đấy thôi, tui thuộc loại dễ quên nhưng thù dai, hầu hết những vụ lặt vặt tui quên sạch, chỉ nhớ vài vụ thế này: 1-hồi học cấp 1 thì bị 1 đứa lừa 50k (nói thật hồi đó là cái thời mà tui xem 2k như 10k bây giờ). Lần đó tui, 1 thằng bạn thân, và một thằng bạn học đạp xe ngang công viên, thằng bạn thân của tui lỡ tông trúng 1 thằng nhỏ (do nó giở chứng chạy ra...ôm chiếc xe), nó chẳng bị gì cả, chỉ sợ quá nên khóc ré lên, bà mẹ chạy đến chửi làm 3 thằng cuống cuồng bỏ chạy. Lúc đó thằng bạn thân của tui làm rớt cái Remote của thằng bạn học (chả biết nó mang theo làm gì). Rùi bà mẹ kia cuỗm luôn. Lúc đó thằng bạn học nó nói đồ của ba nó, không có sẽ bị chửi chết, nó bảo cái đó ở chợ trời giá 50k. Lẽ ra thằng bạn thân và thằng bạn học của tui mỗi đứa phải chi 25k để mua lại. Nể tình thằng bạn thân nó bảo không có tiền) nên tui hứng lên bảo để tui hỏi mượn mẹ tui. Sau đó mẹ tui đồng ý, nhưng muốn gặp tận mặt nói chuyện cả 3 đứa để chắc rằng không phải do chính tui làm mất rồi nói dối để xin tiền đền. Rồi mẹ tui cho mượn cả 50k luôn. Sau đó lẽ ra 2 thằng mỗi thằng phải trả mẹ tui 25k, nhưng sau đó cô biết và báo cho ba của thằng bạn kia biết, ổng nói làm gì có vụ đó, vậy nên rốt cuộc bị đưa ra trước lớp cảnh cáo. Cô bảo thằng bạn học kia phải trả tui cả 50k, sau đó thì nó rỉ tai tui bảo rằng hiện không có tiền, xin khất nhưng nếu cô hỏi hãy bảo là trả rồi. Thế rồi sau đó nó ngậm tăm luôn, tui thì không thể báo cô vì đã lỡ bảo là nó trả rồi. Sau đó mẹ tui có hỏi thì tui chỉ trả lời qua loa, lúc đó chắc mẹ tui nghĩ tui xài luôn 50k đó rồi, nghĩ lại thật oan và ức gần chết. Ngay cả thằng bạn mà tui cho là thân cũng vô tâm chẳng ý kiến ý cò gì cả, sau đó tui cũng chả thiết thân với nó nữa (vì chơi thân từ lớp 2, nó cần gì tui cũng giúp, lúc cần nó thì nó tỏ ra miễn cưỡng, dần dà từ chối thẳng, tui thì cứ cho là nó có khó khăn nên không giúp được thật). Đây là vụ mà tui vẫn ức đến giờ, không phải ức thằng kia, mà ức vì sao mình ngu quá. Thậm chí giờ có gặp lại tui cũng chẳng dám đòi lại số tiền đó. 2-Vụ này là gần đây nhất, tui ra ở trọ ở ngoài (mùa Hè năm trước), phải dằn cọc 150k, tui không có tiền lẻ nên đưa 200k, bà chủ bảo không có tiền thối, tui dễ dãi bảo thế thì cứ dằn cả 200k vì tui tiêu xài không nhiều. Sau khi hết Hè tui chuyển vào KTX, từ bấy đến giờ cứ đi "xin" lại tiền cọc là bả cứ bảo "tháng này kẹt quá...tụi nó vẫn chưa đóng tiền..." trong khi tui biết rõ là mấy đứa ở đó vừa đóng tiền tức thì (mấy đứa ở đó quen không mà). Tui có ở lại 10 ngày nên trừ đi 100k, lẽ ra tui còn 100k, đến tận giờ vẫn chưa "xin" lại được. X( Không. ^^ Nói chung tui không nghĩ mình bị kỳ thị vì những vấn đề bệnh tật, ngoại hình... Chỉ là do họ thấy tui quái quái, khó gần thui. Tui không bao giờ chải chuốt cho "sáng láng", và "kị" mùi thơm (tức là ghét nước hoa ấy). Thật ra HIV cũng đâu có lây qua đường...ngồi cạnh đâu. Hồi Hè năm thứ nhất tui đột nhiên mắc bệnh (nói ngắn gọn là thổ huyết), tui không thể nói ra là bệnh gì (vì sợ có người quen vào đây đọc được), chỉ cần biết là mắc cùng lúc 2 căn bệnh đều dễ lây. Nhưng sau 3 tháng đã chữa khỏi trước khi vào học (tui phải nghĩ học 1 tháng). Tuy nhiên do tâm lý cứ sợ lây cho người khác nên tui càng không muốn tiếp xúc người khác (cả mẹ tui, làm trong ngành Y, và các bác sĩ đều khẳng định là sẽ không lây nữa).