Hôm nay lại thức khuya. Từ khi quen Juri, chẳng thể ngủ được nữa. Cứ mỗi lần nhắm mắt là lại thấy Juri. Thật là… Juri này. Lax biết yêu rồi đấy. Biết nhớ biết thương một hình bóng rồi đấy. Từ năm 11 đến giờ. Mới lại có cái cảm giác này. Cái cảm giác nhức nhối khó chịu không thể tả được. Có khi vui như đứa bé được món đồ chơi mới. Có khi buồn như người lớn đã mất tất cả. Có lúc hi vọng, có lúc tiếc nuối. Có lúc mơ mộng, có lúc sực tỉnh… Như thế có phải yêu không Juri ? Juri sợ. Lax không hiểu Juri sợ cái gì… nhưng Lax muốn đến bên Juri lắm. Muốn Juri hết sợ. Muốn ánh mắt Juri sẽ chạm mắt Lax. Bàn tay Juri sẽ tìm tay Lax. Trái tim Juri sẽ nối với tim Lax. Dù biết điều ấy rất khó. Nhưng Lax vẫn ước mơ. Chẳng ai phải trả giá cho ước mơ cả. Lax mơ thế đấy. Juri biết không ? Lax nhìn Juri, sao Lax thấy… Lax không thể tả được. Lax không thể rời mắt khỏi Juri được. Cái kiểu mắc cỡ của Juri… làm tim Lax muốn tan ra, muốn tan vào tim Juri. Cái kiểu cười như con nít của Juri… làm Lax muốn ngồi sát Juri, kể thật nhiều chuyện vui, chỉ để nghe Juri cười thôi. Juri có tin có một người đang yêu Juri, với tất cả sự nồng thắm của người lớn, với tất cả sự ngờ nghệch của trẻ con và với tất cả sinh mạng của một thằng con trai mới lớn không ? Juri mất niềm tin… Là mất niềm tin của ai đó, chứ có phải mất niềm tin ở Lax đâu. Juri cần bao nhiêu thời gian để tin ? 1 tháng ? 2 tháng ? 1 năm ? 2 năm ? 2 năm… Lax không chắc. Nhưng 1 năm. Lax hứa được đấy Juri à. Juri có dám thử thách một lần nữa không ? Có dám mở cửa trái tim một lần nữa không ? Lax đợi Juri. Đợi câu trả lời “Có” ! Nếu Juri định nói “Không”, thì Juri đừng nói. Hãy quan sát đến khi có thể nói có nhé. Vì “Không” sẽ làm Lax buồn lắm đấy, làm Lax đau lắm đấy. Juri đang giữ trái tim Lax đấy nhé. Juri nhớ đừng làm nó đau. Vì Lax đã nghe lời Juri, đi theo tiếng gọi trái tim. Trái tim Lax gọi Lax đi về phía Juri, vì nó ở đấy. Thế thì Lax đi. Lax không suy nghĩ gì hết. Cứ đi thôi… Khờ quá… Đi theo Juri suốt. Hì. Có phiền không Juri ? Từ ngày vào đại học đến giờ, những người Lax quen, cũng đã đầy một bàn tay. Chẳng ai đem lại cái cảm giác… là lạ như Juri cả. Cơn gió, lúc thì là gió mát, có lúc lại là gió ấm, nhưng cũng có gió lạnh đấy, Lax biết rồi. Lax không giỏi chịu lạnh đâu đấy nhé. Juri. Lax nói Juri nghe Giọt Sương. Juri biết vì sao không ? “Bao hận thù chẳng còn trong tôi, và hờn ghen cũng sẽ ra đi… Cùng tôi…. Sẽ tan vào hư vô. … Dù vẫn biết tôi đành phải xa người. Một niềm vui mới đến. Đừng tiếc nuối những gì đã qua rồi, rồi niềm vui mới đến” Niềm vui sẽ đến. Lax hứa mà. Hai trái tim đều đã bị thương, thế sao không đến bên nhau ? Sao không chăm sóc cho nhau ? Hai trái tim đều lạnh, đều cần thương yêu. Thế sao không sưởi ấm nhau ? Lax muốn điều ấy lắm. Giản dị thôi. Sfone Couple, và mỗi đêm Lax được nghe giọng nói của Juri. Được nghe Juri cười. Được biết Juri sống như thế nào. Ước mơ đấy… Lax biết, khi một người con gái đã yêu một người con trai, thì sẽ rất khó quên. Lax biết, để làm Juri quên được vết thương cũ, rất khó. Nhưng… Lax làm được đấy. Lax “mắc cười” lắm Juri àh. Lax “thấy ghét” lắm Juri àh. Vì… vì Lax lỡ biết yêu rồi. Lỡ bị Cupid Arrow bắn rồi. Lax phải ước, phải muốn, phải giành lấy hạnh phúc thôi. Juri nè. Lax biết yêu rồi đấy. Lax yêu Juri đấy Juri à. Yêu nhiều nhiều đấy nhé….
buồn quá, mõi ngày trôi qua là 1 ngày buồn...mà chẵng biết buồn vì chuyện gì...::( ngồi nghe Người Mãi Xa Rồi...càng nghe càng buồn hơn
hehehe thế là thêm một lần thất tình nữa dzui quá .......... Cố nén đau thương rượu vào sầu càng sầu thêm
lần đầu vào 2pic này, trong 1 ngày trug thu tẻ nhạt và buồn thê thảm +___+ h này thág trc cũg buồn k kém, 14 - ngày xui xẻo đau đầu vì học, vì tiền, điên đầu vì tìh
hôm nay trung thu này... này thì bị leo cây, chờ đợi tới tận 2 phen, tiêu tốn vài k để nhắn tin, rồi cuối cùng ko ai tới... Vào blog của bạn tốt, một thời cũng đã từng say nắng với bạn, một thời cũng từng rất vui vẻ. Đọc thấy entry của bạn viết, cho một người khác mà mình đã đoán biết trước. Hôm ấy chưa có cmt. Hôm nay vào lại, thấy bạn có 1 cái cmt mới của người ấy. Mình chẳng còn cảm giác buồn hay tức giận hay gì gì nữa, chỉ đơn giản là đọc, và hiểu ... thế thôi. Cái entry ấy cũng chẳng có ảnh hưởng gì tới mình và kể cả bạn hay người ấy. Mình ko phải là quyết tâm quên đi, mà là đó là điều mình phải thực hiện cho được, và bây giờ thì đã chẳng còn cảm giác gì nữa, thậm chí, lại chẳng muốn gặp lại. Tại sao mình chỉ luôn là kẻ đừng nhìn, luôn nhận thấy 1 người tốt và quan tâm lo lắng cho người khác như thế nào? Bạn cũng chỉ như những kẻ khác, có lẽ đến với mình chỉ vì 1 phút giây bất chợt nhận ra mình ko như bạn đã từng suy nghĩ. Rồi sau đó, tất cả chỉ là bất chợt, và bạn quay lưng lại với mình.... bạn có khác những kẻ khác ko? chỉ là một chút bâng quơ khi đọc entry.... có lẽ mình sẽ ko bao giờ nói chuyện được với nhau như lúc xưa nữa, nhưng điều đó có còn quan trọng với bạn hay với tôi?
trung thu dầm mưa với đám bạn ,đi chùa thì bị đuổi,đi trú mưa thì cứ chạy mãi vì chỗ nào trú cũng lạnh đi ăn phá lấu rồi thì đi trà sữa,nhưng sao mình phải trả đến 25k trong khi chỉ uống 1 ly nhỉ ::( trung thu mà ko có miếng bánh nào,buồn vcl
Viết ở đây thôi , còn thực tế hành xử hoàn toàn khác ... Đó là 1 con ng khác ít người biết đến :'> .. Anh biến đi cùng ex của anh đi
móa... ngày xui xẻo, ngày bị xui đuổi Moẹ có tờ giấy thôi mà làm gì ghê thế, giấy có ghi ngày tháng năm mà, làm "phụ khoa" gì mà ăn gian được... x( mọe... đóng tiền cho trường thì trường mới có tiền mà trả lương cho mấy người, thế mà làm cái "phụ khoa" gì mà ăn nói cộc lốc, lạnh lùng, éo biết cười thế X( (thật là khó hiểu sau khi giảng viên dạy SV là các em phải nói chuyện lịch sự với khách hàng, trong khi SV lại nhận dc kiểu nói chuyện... ngay với nhân viên của Trường)... hài, đúng là Việt Nam cái "phụ khoa"