Chào các bạn, ngày nào cũng vào Gvn đọc bài nhưng lâu lắm mới có dịp phải nhờ đến ý kiến của anh em^__^. Xem tiêu đề topic hẳn các bạn cũng biết đc ý chính rồi, h mình nói rõ thêm 1 chút. Tình hình là mình năm nay 20 tuổi, đang học năm 2 ĐH MTCN, thực ra ý định ra ở riêng mình đã có từ lâu rồi, nhưng gặp nhiều vấn đề nên mãi vẫn chưa quyết đc. Lí do muốn ra ở riêng thì nhiều, nhưng nói chung thì có mấy vấn đề chính sau. Mình là 1 thằng thích bay nhảy, ko bao h muốn ở yên 1 chỗ cả, nhất là sau này mình muốn có điều kiện sẽ đi du học và định cư ở nước ngoài, hay gần nhất là sau khi tốt nghiệp muốn vào trong HCM để phát triển sự nghiệp. Thứ nữa là mình và mẹ thật sự ko hợp nhau đc =___=, nhất là dạo gần đây mình với mẹ cãi nhau ngày càng nhiều. Ba mình thì ko nói vì ba tính khá dễ chịu và cũng ko muốn gò ép mình, nhưng mẹ mình thì tính rất bảo thủ và lúc nào cũng cho rằng mình đúng, lúc nào cũng ép mình phải làm theo ý mẹ. Từ chuyện ăn gì, mặc gì, học gì, đi đâu thậm chí cả chuyện kết bạn của mình mẹ cũng can thiệp vào quá sâu trong khi hễ có chuyện gì thì lại mắng mình kiểu như 20 tuổi đầu rồi mà làm gì cũng ko xong=___=. Thật sự nhiều lúc rất là ức chế, như ngày xưa thì cứ nhịn đi cho xong, nhưng dạo gần đây nhiều chuyện quan trọng xảy ra mà 2 mẹ con cũng ko hòa hợp với nhau đc cho nên mình mới muốn quyết định cho xong chuyện này. Và 1 lý do nữa là mình cũng ko muốn suốt ngày luẩn quẩn ở nhà, muốn ra ngoài xh xem khả năng mình đến đâu, liệu ko có sự hỗ trợ của cha mẹ thì mình có sống đc ko balank... Với rất nhiều lí do như thế nên mình nghĩ ra ngoài sớm chừng nào hay chừng nấy. Nhưng có 1 vấn đề khá khoai ở đây, đó là mình là con trưởng >.<( thực ra trước mình còn 1 lão nữa nhưng theo lời các bác thì hắn die trước khi mình ra đời:( ), sau mình còn 1 thằng em kém mình 3 tuổi đang học trưởng cấp 3 dân lập, năm nay cũng chuẩn bị thi ĐH rồi. Mà theo lệ thường thì con trưởng phải ở nhà mà chăm sóc cho cha mẹ, cấm có đc đi đâu. Các anh trong họ mình có người cũng rất thành đạt nhưng cũng phải ở nhà chăm sóc cha mẹ chứ ko đc rời đi nơi khác ( mình thật sự ko muốn giống vậy ). Mình ko muốn cả đời cứ quanh quẩn ở 1 chỗ, chứ chưa nói tới chuyện xích mích rồi ko hợp nhau, sau này cưới vợ thì lại còn chuyện con dâu mẹ chống nữa chứ>.<, nói chung là rất nhiều thứ đau đầu. Muốn viết dài hơn chút nhưng nói chung vậy cũng tạm đủ rồi, bây h sắp đến h đi học mà bt còn chưa làm xong nữa>.<, vậy thôi nha nhờ mọi người giải quyết giùm phát^___^. Bless U...
Bạn ý cũng muốn biết thế nào là đời nên mới ra ở riêng mà Vấn đề là cái chuyện con trưởng ko quan trọng lắm đâu bạn àh. Mình nghĩ bạn nên thuyết phục bố mẹ cho bạn đi đi đã. Cái chuyện chăm sóc bố mẹ, ko cứ là con trưởng mới phải chăm sóc. Nhưng nếu sau này bạn thành đạt, bạn có thể đón bố mẹ về ở chung để phụng dưỡng vẫn dc mà. Anh em họ ko giống bạn cũng ko sao. Dù đôi khi phải chịu lời ra tiếng vào, nhưng hãy cứ cố gắng theo đuổi ước mơ đi. Nếu bạn thành đạt hơn họ, họ sẽ chả dám nói gì đâu
Cậu cứ ra ở riêng đi rồi sẽ có lúc nhớ mẹ mà quay về ....sẽ nhận ra nhiều cái mẹ cậu áp đặt là đúng chứ chả sai gì hết. Người ta vốn nói xa thơm gần thối mà.Thôi thì cứ ra thử đi.CÒn cái lí do "sắp đi du học " hoặc "vào Nam lập nghiệp" để ra ở tạo thói quen thì ko chấp nhận được.Lí do này chưa đủ
Đọc bài này cứ thấy giông giống bài hát gần đây mình hay nghe Sợ rằng sẽ có ngày bạn cũng sẽ như nhân vật trong bài hát này thôi. Cứ ra trường rồi muốn đi đâu bay nhảy thì đi.
Thật ra Vi nghĩ ra đời cũng có cái hay, vì bạn sẽ trải nghiệm đc rất nhiều bài học quý giá để sống. Nhưng Vi chỉ sợ vừa học vừa làm bạn không thể học tốt được như khi ở nhà chung với ba mẹ. Khi còn ở chung thì đi học về cơm nước mẹ đã nấu sẳn. Khi giấy trong toilet hết thì có người đi mua, bạn chưa từng quan tâm đến việc này. Khi tủ lạnh hết đồ ăn thì tự động nó có, bạn chắc cũng chưa từng quan tâm. Còn khi ra riêng 1 mình phải tự lo mọi thứ, từ tiền nhà, tiền điện, tiền nước, thức ăn, giấy súc, mền, gối, đèn học, tập sách, v.v.. Bạn đã đủ sức để tự lo cho bản thân mình mỗi tháng không? Nếu bạn nghĩ mình chưa đủ sức về tài chính để ra riêng thì hãy ráng ở nhà với ba mẹ thêm 2 năm nữa, khi nào ra trường thì hãy xin việc làm ở HCM. Lúc đó có công an việc làm, có thu nhập thì cũng dễ chịu hơn khi còn là sinh viên mà tự ra riêng. Đó là ý kiến của Vi. Mà Vi thấy Po nói rất đúng. Có lẽ Po và Vi đã xa nhà lâu quá, xa cha xa mẹ thiếu thốn trăm bề nên hiểu đc. Khi ở chung mỗi lần mình làm sai thì có cha có mẹ nhắc nhở, mình lại cho đó là dở hơi, làm phiền mình, là control mình. Nhưng khi ra riêng, mình ăn hay ko, ngủ hay ko ngủ không có ai quan tâm. Đi học mệt về nhà, nhiều khi trong khạp không còn gạo, chỉ đành đi ngủ bụng đói meo. Nhiều khi chưa đến ngày lảnh lương nhưng tiền đã hết, thì là đành uống nước trừ cơm. Đến lúc đó, bạn sẽ nhớ đến những ngày còn được sống bên cha bên mẹ. Đến lúc ra đời không còn 1 ai quan tâm nhắc nhở bạn phải ngủ sớm, phải ăn đúng bữa, thì bạn sẽ nhớ đến tình mẫu tử.
Ở riêng rất hay, vì tạo cho mình thói quen tự lập cao + thoải mái hơn, nhưng các cụ bảo : xảy nhà ra thất nghiệp, m đã chứng minh đc cho các cụ biết là cái lí thuyết ấy hoàn toàn sai = cách là m đã tự lập từ hồi 18t,lang thang làm đủ nghề trong 2 năm rồi đi học ĐH, cố lên, m ủng hộ. Bây h ông bà già còn khỏe thì m còn bay nhảy được, sau này m thành đạt và các cụ yếu rồi thì về phụng dưỡng cũng chẳng sao.
Tuổi trẻ bồng bột, xích mích với gia đình thôi. Ra đời, ở riêng thì lúc đó mới thấy quí gia đình, lúc đó lại "lá rụng về cội" thôi.
Chú nhầm rồi, a tự lập, học hành ổn định, công việc bán thời gian có thu nhập, về nhà vẫn có quà cho bố mẹ, đại gia đình hạnh phúc, a chả thấy khổ tí nào cả, sau ra trường kiếm cô vợ nữa là OK ===> còn j sướng hơn
Cũng chưa hẳn đó xuất phát từ sự bồng bột của tuổi trẻ đâu em. Có thể nó xuất phát từ những sự kiềm chế bức xúc lâu ngày?!?! Nhiều người cứ suốt ngày cằn nhằn mãi thì cũng cảm thấy bức xúc nên cũng muốn ra riêng cho tự do.
Cái vụ con trưởng ở chỗ bạn thì mình ko biết chứ ở chỗ mình khá là quan trọng đấy :( , nói chung làm con trưởng thì xác định là... khổ, làm nhiều mà còn hay bị la >"<. Mà thực ra thì mình chẳng giống lão nào trong họ cả. Có lẽ vậy, nhưng cũng phải ra đi thì mới có cảm giác nhớ nhung chứ còn ở nhà riết thì chỉ khiến quan hệ trong gia đình ngày càng xấu đi thôi^__^. Mà a nói 2 lí do trên ko đủ thuyết phục, vậy như thế nào mới đủ?? Thực ra ở nhà thì vụ cơm nước hay chợ búa, giặt giũ etc... cũng đều đến tay em cả, cho nên có ra riêng thì cũng chẳng phải lo đâu^__^, chỉ lo đúng vụ vừa học vừa làm thôi nhưng cái đấy thì e cũng nhờ leader của e lo giùm 1 phần rồi, có lẽ cũng đỡ đc đôi chút ^__^. Mà có câu " Ko hi sinh, ko chiến thắng" ( trích: Transformer ). Nhưng sis nói cũng rất đúng, có lẽ hiện nay mà quyết định ra riêng ngay thì ko khả thi cho lắm, nhưng tính toán lập kế hoạch ngay từ h cũng chẳng muộn đâu^__^. Ngoài xh m đã gặp rất nh người như cậu, đấy cũng là 1 lý do khích lệ m ra đi, Tx for reply ^__^. Mình đã 20 tuổi rồi, ở tuổi này người ta đã có thể làm đc bao nhiều điều lớn lao rồi, ko còn bé bòng bồng bột gì nữa đâu, thành công của người khác cũng là 1 lí do khiến mình ko ngồi yên đc. Còn câu sau thì có ra đi mới biết, chứ còn ở lại thì chỉ khiến tình hình ngày càng tệ hơn thôi. To all: Tx for read:)
Nhân tiện mọi người ở đây những ai đã có kinh nghiệm sống, học tập và làm việc tự lập rồi ( như sis Vi và Po ) có thể cho mình xin chút kn về các vấn đề phát sinh sau khi xa gđ và cách khắc phục đc ko??^__^ Ví dụ như bước đầu tìm việc làm, phân bố thời gian khi vừa học vừa làm etc... Tx !