Gửi tạm 1 bài thơ của Thế Lữ. Lúc này hay suy nghĩ vẩn vơ, o có tâm trí làm gì hết Giây phút chạnh lòng Anh đi đường anh, tôi đường tôi, Tình nghĩa đôi ta có thế thôi. Đã quyết không mong sum họp mãi. Bận lòng chi nữa lúc chia phôi? Non nước đang chờ gót lãng du, Đâu đây vẳng tiếng hát chinh phu, Lòng tôi phơi phới quên thương tiếc Đưa tiễn anh ra chốn hải hồ. Anh đi vui cảnh lạ, đường xa, Đem chí bình sinh dãi nắng mưa, Thân đã hiến cho đời gió bụi Đâu còn lưu luyến chút duyên tơ? Rồi có khi nào ngắm bóng mây Chiều thu đưa lạnh gió heo may Dừng chân trên bến sông xa vắng, Chạnh nhớ tình tôi trong phút giây; Xin anh cứ tưởng bạn anh tuy Giam hãm thân trong cảnh nặng nề, Vẫn để hồn theo người lận đận; Vẫn hằng trông đếm bước anh đi. Lấy câu khẳng khái tiễn đưa nhau, Em muốn cho ta chẳng thảm sầu. Nhưng chính lòng em còn thổn thức, Buồn kia em giấu được ta đâu? Em đứng nương mình dưới gốc mai, Vin ngành sương đọng, lệ hoa rơi, Cười nâng tà áo đưa lên gió, Em bảo: hoa kia khóc hộ người. Rồi bỗng ngừng vui cùng lẳng lặng, Nhìn nhau bình thản lúc ra đi. Nhưng trong khoảnh khắc thờ ơ ấy, Thấy cả muôn đời hận biệt ly. Năm năm theo tiếng gọi lên đường, Tóc lộng tơi bời gió bốn phương. Mấy lúc thẫn thờ trông trở lại, Để hồn mơ tới bạn quê hương. Ta muốn lòng ta cứ lạnh lùng Gác tình duyên cũ chẳng đường trông. Song le hương khói yêu đương vẫn Phảng phất còn vương vấn cạnh lòng. Hôm nay tạm nghỉ bước gian nan. Trong lúc gần xa pháo nổ ran. Rũ áo phong sương trên gác trọ. Lặng nhìn thiên hạ đón xuân sang. Ta thấy xuân nồng thắm khắp nơi, Trên đường rộn rã tiếng đua cười, Động lòng nhớ bạn xuân năm ấy. Cùng ngắm xuân về trên khóm mai. Lòng ta tha thiết đượm tình yêu, Như cảnh trời xuân luyến nắng chiều, Mắt lệ đắm trông miền cách biệt, Phút giây chừng mỏi gót phiêu lưu... Cát bụi tung trời -- Đường vất vả Còn dài -- Nhưng hãy tạm dừng chân, Tưởng người trong chốn xa xăm ấy Chẳng biết vui buồn đón xuân?
Một bài thơ hay và trong sáng của LQV... đọc xong thấy yêu đời + yêu 1 ai đó ... mặc dù hơi vô hình Phố của ta - Lưu Quang Vũ ^ ^
Uhm đúng rồi. Mình nhớ lộn tại vì hồi đó mình hay làm kiểu Thất Ngôn Tứ Tuyệt hơn. Còn bây giờ thì thường viết thể Đường Luật Thất Ngôn Bát Cú. Nói là Đường luật nhưng những bài mình viết đúng luật ít lắm, hầu như ko có. Vì mình ko giỏi làm thơ mà làm thơ theo đúng luật thì mình khó thể hiện hết những ý mình muốn nên chủ yếu làm theo dạng Thất Ngôn Bát Cú chứ ko có đúng luật thơ Đường. Thấy bên mấy trang web Đường thi có mấy bạn làm thơ Đường giỏi quá.
Mình cũng có ý định mở một topic về thơ Đường Luật, nhưng trước mắt là box chưa phát triển lắm về mặt thơ ca, có ít thành viên làm thơ quá nên chưa thực hiện.
Uhm box này ít người làm thơ quá. Chỉ có cái topic thơ tổng hợp này thôi mà đã thấy ít người vào rồi. Theo mình cứ để cái này thôi. Ai muốn làm theo thơ Đường thì làm. Còn ai muốn là thơ tự do thì tùy. Miễn có 1 chỗ share thơ tự sáng tác và học hỏi kinh nghiệm làm thơ của nhau là tốt rồi. Có 4 bài thơ ngắn mình làm cũng rất lâu rồi khi mà mình vừa bị thất tình. Hehe chuyện xưa rồi. Xin chia sẽ cùng mọi người: Thất tình tứ tuyệt. - Lãng Tử Khách - 1. Tôi lỡ trao người một chữ tình Ngờ đâu nhận lại một lời khinh. Xót xa mới hiểu đời là thế Rẻ lắm ba đồng, một chữ trinh ./. 2. Từ lúc yêu người hãy nguyệt non Thư tình một mảnh bé con con. Lời hay ý đẹp nào đâu biết Chỉ có lòng tôi dạ sắc son ./. 3. Tôi đã biết yêu từ dạo ấy Nên buồn nên khổ biết từ đây. Bởi yêu là biết không mong lại Tìm đến cô đơn, nghiệt ngã vây ./. 4. Từ lâu tôi chẳng thấy mùa xuân Yêu lắm nên nhiều nỗi mặc luân. Chẳng biết ngập ngừng xuân sớm đến Lập đông sương lạnh nỗi bâng khuâng ./.
Có thể ngày xưa nó trong, nước mưa chẳng hạn Hôm qua xem Watchmen, hôm nay có đứa bạn add nick mà ko quen biết hỏi 1 bài về funeral, thế là moi lại The sound of Silence. Nhớ lại hồi trước từng làm bài này -.-!!!! Nếu ngày mai, tôi không còn nữa Hồn sẽ về đâu những cõi mơ? Có còn vương lại những nỗi nhớ? Hay đành tan biến chốn bơ vơ? Ngày mai có phải ngày xa xôi Nào ai biết đâu được cuộc đời. Trái tim mệt mỏi bỗng chơi vơi Một chốc vút bay, chẳng một lời. Ngày mai, thân này về đất lạnh Mình ta cô độc chốn vắng tanh Hồn du rảo bước sao hiu quạnh Có phải chăng đây, cõi yên lành? Rồi ngay mai ấy, có ý gì? U hoài, đau đớn, vụt tan đi Tình đời bỗng chốc thành vô vị Lạc bước, u mê chốn sầu bi... Thân lạnh, hồn đau, ôi thời gian Tất cả vụt trôi trong ngỡ ngàng Ngẩn ngơ quá đỗi, vụt vỡ tan Thì thôi đành thế, kiếp lỡ làng... Sinh đời tay trắng, chết trắng tay Tan theo mây gió công tháng ngày Thân tàn ai nhớ có ai hay Có còn đâu nữa, lúc vui vầy? Đường đời tôi đó, không thể nào Hồi kết u buồn như thế sao? Tôi không muốn chết, không muốn đâu Hãy cho tôi sống, Đấng nhiệm màu. Hỡi đời tươi đẹp, ta muốn sống Mặc kề đời đau chẳng màu hồng Mặc kệ công sức chẳng thành công Nhiệt huyết một đời, ta muốn sống! Cái câu "Nếu ngày mai tôi chết" có vẻ được dùng cũng nhiều =)
Mộng Cả đời chớ mãi đi tìm mộng Sợ gặp mộng rồi liệu thích không Hay mộng quấy dìm ta xuống mộng? Bấy chừ thoát mộng cũng không xong. Giờ đừng có ước xưa không mộng Mộng đã ôm vào chớ bỏ không Mộng chết mộng tàn có tiếc mộng? Chập chờn giấc ngủ chẳng thong dong.
Từng làn gió thổi nhẹ qua khung cửa Bé ngồi đây thơ thẩn một góc trời Nhớ lại những kỉ niệm vui buồn cũ Nhớ bạn bè , nhớ mái trường thân thương Bé thầm khóc :" Đã xa rồi bạn nhỉ ?" Xa tuổi thơ , bắt bướm , hái hoa Bạn bè cũ nay mỗi người một ngả Chẳng ai hay bé vẫn mong chờ Vẫn tin vào thời gian quay trở lại Nét mặt bạn bè , ai cũng tươi vui Ngặt một nỗi thời gian trôi mãi Có trở lại cũng chỉ là giấc mơ Và cứ thế thời gian đi mãi Đến một ngày ta gặp lại nhau Sẽ chẳng nhớ ai là ai cả Gặp mặt nhau không vui cũng không chào Bé tự hỏi :" Bạn bè thân mà thế , Thì bạn thường không biết sẽ ra sao" Chắc có thể khi gặp lại bạn cũ Cau mày cau mặt :"Mặc xác mày" Hỡi ôi , phải chăng đời là thế? Không , không phải thế đâu Tình bạn có lâu bền và vững chãi Tuỳ thuộc vào tình cảm mỗi chúng ta Có những chuyện trớ trêu như vậy đó Ta quý bạn mà bạn chẳng quý ta Cứ phớt lờ như không hề hay biết Không thèm nghe , không nói cũng không nhìn Bạn mà thế thì thôi đừng làm bạn Thà làm người dưng để đỡ muộn phiền Bé ngồi đó suy nghĩ về tất cả Về những gì bạn đã làm cho tôi
Người xa. Một sớm kia người đã mãi ra đi Cho ai sầu khóc lệ bờ hoen mi Thôi rồi! Tất cả đã đi vào đất Kể từ đây ta mãi không thấy mặt. Đây! một nén hương cho người được ấm lòng Một chút rượu cho người đỡ chờ trông Khúc nhạc xưa người từng nâng phím mãi Nay ta gãy để cho người chỉnh lại. Cơn gió lạnh từ đâu chập chờn đến Là gió đó hay hồn người hiển linh Nếu là người cho được thấy bóng hình Mà bấy lâu ta nặng tình thương mến. Rồi mai đây trên đường đời muôn nẻo Biết bao giờ ta mới về lại đây Cho ta- người cùng chia chén rượu cay Dạo mấy khúc trách sao trời bạc bẻo Ánh chiều tà lãng vãng gần nghĩa trang Ta đi đây xin người vui nằm lại Màu hoàng hôn nặng bóng xuống đồi hoang Bước chậm buồn lòng còn vương vấn mãi.
Cuộc chơi Dành dụm chắt chiu bao tháng ngày Tưởng đâu rồi sẽ đổi đời đây Ham vui một chốc mà tan sạch Tay trắng lại hoàn kẻ trắng tay Lẩn quẩn lòng vòng lẩn quẩn mãi Đời người: rõ khổ, cứ vui say Huy hoàng một phút đà cho sướng Chi mãi lập lòe đom đóm bay.
Hỡi mười em chung một quê hương chung một hầm đất chung đường cửa tử chung một phút hóa thành bất tử và đời đời đập một trái tim chung (hok bít tên)
Về đâu Ta chưa biết sẽ (đi) đâu về đâu Bởi tại lòng đang nặng (một) mối sầu (Thôi) cứ bước đi đi về phía trước Chỗ dừng (ư?): vô định, hãy còn lâu. Có thấy chăng sầu chạy dọc sóng lưng? Có nghe chăng hơi thở cứ lừng khưng? Có biết chăng con tim đang mỏi mệt? Có đau chăng khi tình vừa chấm hết? Phía trời xa thăm thẳm một màu xanh Vừng mây trắng nhờ gió mãi lượn quanh Chim chuyền cành cả bầy kêu ríu rít Mà sao ta chỉ thấy đường mờ mịt. Xin cho ta một con đường đi tới Mau cho ta mái ấm để tìm về Và tình yêu mà ta hằng vun xới Kẻo ta điên ta xé đời trong mê
Kinh cầu trong mưa. Hoàng Phủ Ngọc Tường Mưa một trời hư không Buồn đau sao muôn trùng Mưa bay ngoài muôn trùng Lòng sao như rỗng không Hai hàng cây âm thầm Nhớ một làn môi đỏ Một cung mưa rất trầm Nhớ hai người qua phố Trôi trên hai nấm mộ Một nghìn năm mông lung Một nỗi khát vô cùng Khô trên hai phiến đá Gõ hai đầu âm dương Một kinh cầu vô vọng Gửi hai cành hoa trắng Về một màu khói hương Hai cánh chim bay về Một tinh cầu đã tắt Hai ánh sao sa mạc Tan thành một cơn mưa Trên tài hoa nhầu nát Trên trần gian khói sương Trên mặt người biến sắc Mưa in dấu vô thường . Và Sài Gòn vẫn những đêm gió mưa lạnh lẽo.
Tóc thề Tóc thề buông xỏa ngang vai Để cho ai lại ngất ngây lặng nhìn Xin người hãy cứ lặng thinh Nghe tim rõ đập tiếng tình tiếng yêu. Ngắm ai ai cảm phiêu diêu Đâu đây trong gió ít nhiều hương xa Phải chăng tóc ấy ướp hoa Hay là từ ở thịt da của người? Người ơi chết mất người ơi Chết khi mắt ngắm tóc người bay bay.
Cảm ơn các bạn vào đây chia sẻ thơ của mình Gần đây không có sáng tác nào mới, xin post một bài thơ làm đã lâu vậy. --- Quá nửa thu rồi Quá nửa thu rồi Em biết không? Khi nào bếp lửa cạn than hồng? Ngày xanh còn lại bao mùa nữa? Có chắc người ta vẫn nhớ mong? Quá nửa thu rồi Em biết không? Hay Em đã chọn kiếp không chồng? Lỡ như có kẻ sang đòi cưới? Em có ưng lòng qua đó không? Quá nửa thu rồi Em biết không? Tình Em có phải cháy trong lòng? Tình Tôi chẳng biết nơi nào cháy Nên cũng quay về con số không. Cổ Dã Tử
Quên Vũ Hoàng Chương Đã hẹn với Em rồi, không tưởng tiếc Quãng đời xưa, không than khóc gì đâu! Hãy buông lại gần đây làn tóc biếc, Sát gần đây, gần nữa, cặp môi nâu. Đêm nay lạnh tìm em trên gác tối, Trong tay em dâng cả tháng năm thừa, Có lẽ đâu tâm linh còn còn trọn lối, Để đi về Cay Đắng những thu xưa. Trên nẻo ấy tơi bời, - em đã biết Những tình phai duyên úa, mộng tan tành. Trên nẻo ấy, sẽ từ muôn đáy huyệt, Ái ân xưa vùng dậy níu chân anh. Không em ạ, không còn can đảm nữa, Không! nguồn yêu, suối lệ cũng khô rồi, Em hãy đốt dùm anh trong mắt lửa, Chút ưu tư còn sót ở đôi môi... Hãy buông lại gần đây làn tóc rối, Sát gần đây, gần nữa, cặp môi điên, Rồi em sẽ dìu anh trên cánh khói, Đưa hồn say về tận cuối trời Quên
Nhạn lạc Chim nhạn một đàn đương rẽ mây Nhịp nhàng cánh lượn bạt về đây A ha! thích thật! chưa từng thấy! Kìa nhạn! sao nay đến chốn này?
(Thơ mà như hát) Ánh mắt Ánh mắt đắm đuối mãi nhìn thân tôi Sục sạo tìm gì mà mãi không thôi Chớ đốt cháy quá, người tôi nóng lắm Bớt bớt lại giùm, tôi xin âm ấm. Ấy ấy chớ có dừng nơi trái cấm Trái ấy chín đâu mà người vội ưng Hái vào sẽ thấy mấy giọt rưng rưng Xé tan cõi lòng của người đấy nhé
Đứng Lên Em! Thân tủi một mình em khóc thầm Nuốt cay ngậm đắng nuốt hờn căm Mắt hai dòng lệ nhòa khuôn mặt Một tiếng than trời giận vẫn âm Họ Sở thời nay nào đếm xuể Dòng đen bến đục dễ trao nhầm Nào em có phải là tiên thánh Chọn được một người sống bách năm Em hãy coi đây là nghiệm sống Để không nông nổi không còn lầm Quanh em còn khối người trai tốt Đẹp cả bên ngoài lẫn nội tâm Em hỡi! Đứng lên! Hãy đứng lên! Cuộc đời đâu phải cứ màu đen Chỉ đen từ lúc em bị phụ Vẫn rạng ánh hồng đấy đó em.