Uầy Cạn dăm ba chén, thế mà say Say lại càng uống, uống càng say Say say tỉnh tỉnh thời chẳng rõ Say mà ướt má… thời cứ say Ôi, thơ con cóc
buồn buồn lại chui vào đây, thấy mấy bác up thơ lên nhiều quá e cũng mạo mụi góp vui 1 bài, nhưng bài này em viết lúc em chẳng vui gì!hic tâm sự kẻ say một lần hai lần ta biết say trời đất như thể đang cuồng quay mọi vật xung quanh đều điên đảo như xa tầm với của đôi tay một ly hai ly đầu trĩu nặng trước giờ ta vẫn cứ khăng khăng nhậu nhẹt là trò kẻ hèn yếu mượn rượu giải sầu bởi chữ yêu! sự thật nực cười lần thứ nhất ta say là để quên sự đời của kẻ si tình lòng chân thật ôm ấp tình kia chẳng nên lời! thế còn lần 2 do nguyên cớ ta 1 lần nữa dạ ngẩn ngơ chẳng hiểu vì sao người vô cớ lạnh lùng hờ hững lẫn thờ ơ! chấm dứt cơn say tâm bừng tỉnh bầu trời tươi sáng tựa bình minh bạn bè ta vẫn quanh ta đó, cớ sao ta phải lụy chữ tình?! em không thường làm thơ nên có lẽ là đang múa rìu qua mắt thợ, các bác nhẹ tay dùm em!hihi
Ở đây post thơ để chia sẻ & thư giãn nhẹ nhàng thôi, chém gì đâu bạn. Mà bạn đừng dùng chữ số trong thơ, như vậy không ổn. Góp ý tí thôi
ah thanks bạn đã góp ý, mới đầu mình cũng định sửa, nhưng thôi kệ để vậy cho nó dân dã!hehe nhân đây mình cũng đóng góp tiếp 1 bài có tâm trạng vui hơn 1 chút!hihi thơ tặng em gái hỡi cô em gái của tôi ơi, cuộc sống đôi khi chẳng thảnh thơi. hãy cố buông lơi đừng lo nghĩ, phía trước mắt em là bầu trời. hãy cứ cười lên dẫu xót xa, tâm hồn em sẽ nở đầy hoa. vẫn biết phong ba còn phía trước, đừng lo em gái, có anh nà! bài này làm để an ủi em gái sau khi nó gặp chuyện buồn, bởi thế nên dùng từ hơi teen 1 chút cho nó zui!hihi
Chúc mừng Quán nhà được lên Sitcky Gửi tạm bài thơ đọc được trên mạng Em Trở Về Đúng Nghĩa Trái Tim Em Chẳng dại gì em ước nó bằng vàng Trái tim em, anh đã từng biết đấy Anh là người coi thường của cải Nên nếu cần, anh bán nó đi ngay Em cũng không mong nó giống mặt trời Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống Lại mình anh với đêm dài câm lặng Mà lòng anh xa cách với lòng em Em trở về đúng nghĩa trái tim Biết làm sống những hồng cầu đã chết Biết lấy lại những gì đã mất Biết rút dần khoảng cách của tim yêu Em trở về đúng nghĩa trái - tim - em Biết khao khát những điều anh mơ ước Biết xúc động qua nhiều nhận thức Biết yêu anh và biết được anh yêu Mùa thu nay sao bão mưa nhiều Những cửa sổ con tàu chẳng đóng Giãi đồng hoang và đại ngàn tối sẫm Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh Em lo âu trước xa tắm đường mình Trái tim đập những điều không thể nói Trái tim đập cồn cào cơn đói Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn Em trở về đúng nghĩa trái - tim - em Là máu thịt đời thường ai chẳng có Cũng ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa .................. Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi ! Sưu tầm
Cuộc đời tựa áng mây trôi Năm qua tháng lại bạc mồi tóc da Tiền tài vật chất xa hoa Đến khi gần đất cũng ra tro tàn Xem đời vẫn lắm phũ phàng Kẻ không người có, giàu sang mạt hèn Ngắm sự đời thấy rối ren Ngắm hoài rồi thấy cũng quen: "chẳng buồn" Hơi đâu ứa mắt lệ tuôn Hơi đâu xem mãi tích tuồng xưa xa Ngàn năm vẫn diễn vẫn ca Xưa kia đã thế. Nay là thế thôi. Cũng đừng vì thế chán đời Thương thân trách phận oán trời ghét ai Để khi thức giấc sớm mai Mình ta một bóng lạc loài đơn côi
Phước lành thay khi ta được làm người May mắn thay khi ta được lành lặn Ơn mẹ cha đã đẻ đau mang nặn Để ta được có hình hài xinh tươi. Cha mẹ ta nào phải ai xa lạ Sao người gọi chẳng có tiếng trả lời Sao gặp người chẳng có lấy nụ cười Ta- con người- nào phải đâu đá cát. Rồi mai đây trên đường đời phiêu bạt Va chạm nhiều ta có lớn khôn thêm Hạnh phúc chăng hay trăn trở ngày đêm Với mẹ cha ta mãi là bé nhỏ. Rồi một ngày rời phố thị xa hoa Về tìm lại làn hơi ấm mẹ cha Bỗng ngẩng đầu nhìn người: ta bật khóc Bởi giờ người: đầu đầy sương trong tóc.
Xa nhé xa rồi nắng hạ ơi Từ đây chẳng thấy mưa đầy trời Đâu đây tiếng cuốc kêu buồn thảm Níu kéo nhành phượng màu thắm tươi. Đón bóng thu về trong nắng mới Nhẹ nhàng tôi hứng lá thu rơi Gửi vào trong gió dăm ba chữ "Yêu mãi nàng thôi, cả cuộc đời"
Dừng chân trên bến chiều nay Thả hồn theo nước ai hay cuộc đời Nhân tình thế thái rối bời Nông sâu nơi ấy là lời thế gian.
Lâu lâu nâng chén rượu đầy Hơi dài men đắng , ta say quên đời Quên ngày tháng quên đất trời Quên luôn nhân thế ngàn đời đua tranh Quên kiếp người nhuốm lợi danh Tiền tài danh vọng , tranh giành máu xương Quên luôn tình ái vô thường Hận - yêu , yêu-hận , tóc sương bạc màu Quên đi tất cả đớn đau Một mình đêm vắng giốc bầu rượu cay Uống đi ! Uống hết cho say...
Em ơi em ở nơi nao Anh tìm em mãi mà nào thấy đâu Đàn kia lỡ mấy cung sầu? Ván kia thành mầy nhịp cầu bên sông? Nếu như em đã lấy chồng Thế sao chẳng thấy thiệp hồng trao anh? Thời gian thắm thoát trôi nhanh Đến nay tóc bạc thay xanh mất rồi. Giờ tôi vẫn với mình tôi Đi tìm em mãi đơn côi giữa đời Nặng tình rồi cũng tàn hơi Trời ơi! mấy kẻ... trời ơi nặng tình Nặng tình chẳng thấy bình minh Công danh, sự nghiệp rẻ khinh, bỏ lìa ... Đêm buồn ngồi dưới trăng khuya Nhấp chung rượu đắng với kia mồi sầu.
Xin lỗi, có ai biết hai câu thơ này ở đâu không? Xin cảm ơn. Có phải người về trong thương nhớ Hay bởi người đi tiếc khôn nguôi?
Mưa Thu Mưa thu lất phất bay Định viết bài thơ hay Mà bực mình đang gõ Có điện thoại quấy rầy Nghe được vài chục giây Mà cục tức tràn đầy Quyết tâm làm một việc Mặc kệ bài thơ này!
Người vào cõi lạc có mấy ai quay lại? Người đi phương xa thấy chăng đường quay về? Phía sau có thấy bóng người ngóng thấp thoải? Ta chờ người bạc cả chiều xanh!
Một Thời Trai Trẻ Bạn lính lâu ngày gặp lại nhau Nói cười rôm rả thật vui sao Mới đây mà đã ba năm nhỉ? Tuổi trẻ một thời quý xiết bao Nói chuyện hồi lâu sinh nhạt miệng Bày ra mâm rượu để mời chào Quý tình quý nghĩa quý lòng bạn Chẳng kén rượu xoàng chẳng chọn cao. ... Nhớ lại hai năm đời lính trẻ Ngày đầu nhập ngũ lạ làm sao Nhớ nhà nhớ bạn rồi cô gái Chưa nhắn chưa lời chỉ mắt trao Nắng cháy trưa hè thao trường tập Mồ hôi nhễ nhại buổi đào ao Nhưng nhờ ánh mắt cô em gái Ba tháng quân trường thắm thoát mau. ... Biên chế lần đầu lạ thế sao Bạn bè một nhóm chẳng còn bao Thằng ly thằng cối thằng binh bộ... Mỗi đứa phương trời tách biệt nhau. ... Dân vận tháng hè nơi huyện xa Bà con cô bác đang chờ ta Chỗ nghèo vật chất dư tình nghĩa Sức trẻ giúp đời thêm tiếng ca. ... Đã đến cuối năm diễn tập rồi Hành quân mỏi gối miền xa xôi Mau mau súng ống kỹ càng chút Lẹ lẹ ba lô cẩn thận thôi Lam Sởn* tân binh chưa nhịp bước Mây Tàu lính cựu đà quen hơi Mịt mờ khói lửa tan tành cháy Đánh cấp tiểu đoàn đã quá ôi! ... Lặng lẽ thời gian thắm thoát trôi Mới đây mà đã ba năm rồi Hai năm đời lính làm sao uổng Biết đó biết đây thêm rõ đời. Ghi chú: Lam Sởn* tức Lam Sơn, đổi cho theo vần.
Đọc bài này của Ankarus mà cảm hứng tưởng như nguội tắt suốt bấy nay bỗng dưng âm ỉ trở lại. Mượn chút men trong bài "Tình thừa" để họa "Tình không". Viết theo cảm hứng tuôn ra nên từ ngữ còn thô vụng, bỏ quá cho: TÌNH KHÔNG Đợi em Trong giấc mê nồng Rượu say trăm vại Gối hồng tươm hoa Hoa kia rũ bóng trăng tà Trăng kia hóa cũng là đà cơn say Chuyện tình ta, Chỉ ta hay Trăm đêm thâu Cũng tình say một vò Một vò cho hết âu lo Một vò cho nặng chuyến đò không em Ngày dài, Dài cũng như đêm Nhưng đêm cô tịch, Lòng càng thêm si Vào chùa, tựa phật, quy y Đầu thì sạch tóc, Lòng sao sạch tình? Hận mình sao mãi lặng thinh Hận mình sao nỡ dứt tình Chia xa... Hận tình em Hận tình ta Hận luôn cả bóng trăng tà năm canh Bao giờ giấc mộng khuê thành? Bao giờ một nhánh mi dành riêng ta...? 22/08/09 Lâm Nhật Vinh
Đêm đêm tiếng khóc nỉ non Của người con gái mỏi mòn đợi ai "sở khanh" xong việc chạy dài Giờ đây để lại nạn tai cho nàng Không chồng mà lại chửa hoang Rồi đây nàng sẽ gian nan thật nhiều. Khi xưa nàng thật mỹ miều Mà nay xem lại: tiêu điều xác thân Đau tình lệ mãi ngân ngân Tuổi hơn đôi chín (mà) như gần ba mươi Ngày càng chẳng nói chẳng cười Tìm đâu ngày tháng vui tươi thuở nào? Sót xa ruột cứ cồn cào Không vì đói khát mà đau cho nàng Hỡi người con gái lỡ làng Kẻ kia có đáng để nàng đau không? Tuy nàng giờ chẳng trắng trong Nhưng đâu phải hết "đàn ông" ở đời Mấy kẻ chỉ biết ăn chơi Lừa người gạt gái rồi đời chẳng (thứ) tha. Cớ chi nàng mãi khóc la Chuyện thôi đã thế (biết) vượt qua mới tài Đời còn tháng rộng ngày dài Thời gian sẽ chóng làm phai nỗi buồn. Trời ơi! lệ lại rơi tuôn Nhưng giờ nàng đã thấy nguồn ủi an.