cứ chờ máy hỏng vài lần là ông bà tự hiểu thôi tớ nói bố tớ 1 lần chuyện máy tính,vậy là lão răm rắp làm theo,vì tính cũng lười đem máy đi bảo hành mà
Cậu trả tiền Net nên cậu giữ máy tính.Thấy u trả tiền điện nên tiết kiệm điện.Đổi vai trò trả tiền đi là các cụ sẽ vào tận nơi shut down (jk)
Thì cũng có nói là cứ rút phích kiểu đó có ngày hư ổ cứng, tốn tiền sửa, nên nếu thấy để máy chạy tức là mình còn làm việc, đừng rút ra. Lúc đầu thì gật gù lắm, ai dè cũng cứ làm thế thôi Còn 2 bạn trang trước bảo mình vì chuyện này mà giận thì cũng chỉ một phần thôi. Ngay từ những lời mở đầu mình đã bảo mối quan hệ trở nên "lạnh" rất lâu rồi mà Hơn nữa, mình ko phải là sống gần bố mẹ quen rồi sinh tật đâu. Thật ra mình chỉ sống với bố mẹ từ 2,5 năm trước thôi. Trước đây sống với người bác hơn 9 năm, ba mẹ bỏ đi vì một lý do...
Giải quyết kiểu của bác là cực kì chán Cứ như tớ đây này, vào phòng khóa cửa phòng lại, để cái biển "Gõ cửa" ngay phía trước, thế là xong Nhưng làm thế có 2 điểm thiệt thòi - Tự lau lấy phòng - Nóng như cái lò hun
thế này nhé, hồi tháng 3 có làm rồi, nhưng bị phá méo cửa sổ, giờ chủ phòng đòi sửa lại kìa(Nóng vẫn chịu được) Còn bây giờ, con em sống chung phòng(dĩ nhiên là ngăn ra) nên bị mất tự do phần nào, làm gì cũng ko được khóa cửa
Suy nghĩ gần giống mình hồi còn học cấp 2 cấp 3. H mình mới thèm gần bố mẹ kinh khủng.Ông già tôi bay từ hồi tôi mới được có 11 tháng.Bà già ở nhà chăm tôi.Mỗi năm ông già về 1 lần thăm 2 mẹ con.Rồi đến năm tôi lớp 6,bố mẹ tôi sinh đứa thứ 2.Tôi có thêm đứa em.Hồi đó cấp 2,nên rất hay chạnh chọe với em gái...toàn bị mẹ nói...cứ nghĩ là bà già ghét mình bênh con bé.Rồi lên cấp 3...nhiều thứ nảy sinh...học hành...chơi bời...Làm gì cũng bị nói,làm gì cũng bị mắng.Nhiều lúc tức nghĩ tủi thân,thiếu thốn tình cảm thì chớ lại toàn mắng mình.Thành ra cứ muốn đi xa cho nhẹ thân...chẹp chẹp chẹp năm đầu thi đại học,xịt lòi mắt...bà già bay sang kia với ông già cùng con bé...một mình ở lại.Học hành...ôn thi...lúc đó cứ nghĩ bà ý tức mình thi xịt đại học bỏ mình đi.=.=(Đến h tuy tôi đã lập gia đình rồi nhưng ông bà vẫn bên nước ngoài vì công việc làm ăn). H mới đủ hiểu rằng,những lúc bà quát mình mắng mình là đúng.Bà bỏ mình đi ko phải ghét mình thi xịt đại học,mà vì tin tưởng mình thi đỗ nên mới làm thủ tục bay sang với bố trước rồi sau này lo cho con sang sau(du học tự túc đó,cái này tôi mới phát hiện ra trong cái tập hồ sơ của bà còn rơi rớt lại ở nhà).Hix,nhận ra...hiểu ra quá nhiều.. (-Xin tiền bà đi bơi,bà ko cho...h nhận ra là do ở nhà bà chỉ có mình với con bé,lỡ bơi có mệnh hệ gì thì ...chứ ko phải bà tiếc vài đồng. -Chơi bời về bị quát cũng ko phải vì bà ý ghét...mà vì mình trơ quá chứ ban đầu bà nhắc nhở nhẹ nhàng mà =.=' Vân vân...nhiều quá =.=') Nói thực với chủ topic...buồn lắm.Lúc ông bực bội,ngày ngày gặp điều ức chế thì nghĩ thế...chứ cứ đi xa đi,được 1 thời gian đầu thấy thoải mái tự do,nhưng sau cùng thì chắc cũng ko chịu nổi cảnh thiếu thốn tình cảm tệ hại đến thế nào đâu=.='.... ÔI! CON NHỚ , YÊU BỐ MẸ VÀ EM GÁI NHIỀU!
Vì gia đình và dòng họ gây ra nhiều tai ương với mình quá nên giờ mắc phải bệnh "lạnh lùng" các cậu ạ Sửa ko được T___T Vả lại, mình hiểu sống xa gia đình khó khăn thế nào ấy chứ Tiếc là... do bị bệnh lạnh lùng nên có thể khác với mấy bạn Trong 9 năm đó, chỉ nhớ bố mẹ đúng 2 năm. Đến khi được tin có thể chuyển ra Đà Nẵng sống nhà thuê với song thân, mình lại buồn... Buồn vì sợ phải chia tay với nhịp sống lúc đó(kết quả là cũng 1 năm sống ở ĐN nhớ về nơi kia)
Vẫn có cách, lấy một tờ giấy to, dán ngay trước atomat và ổ cắm điện ghi rõ (Nghiêm cấm rút phích hoặc ngắt cầu dao)...thế là xong Còn bây giờ, con em sống chung phòng í hí hí , đề nghị tách phòng gấp
= =! thì cũng ngại nên mới định vào SG học tự túc chứ sao nữa. Tiền nhà 2 căn + tiền thuê quán một tháng ngót 1,2tr (chưa điện nước). Hai anh em sống chung thì ko tiện cho việc học của nó nên nó bảo thuê thêm căn nữa (Tìm nhà to ko ra, vì mẹ phải đi bán nên ko đồng ý thuê xa khu đó) p/s: sr các bạn, chiều nay vì quá bực mình nên nhấn mạnh trọng tâm vào sự việc "tắt máy ko đúng cách". Chứ thật ra, mình chán gia đình vì rất nhiều lý do(có cả về cá nhân, về Xã hội)
Nghe c nói mà nản quá, chả biết nói thế nào nữa....... Hồi xưa t mò vào tận SG làm mướn(nhà t ở Hà Tây cũ), đến ngày giỗ bà nội không về được(không có $ để về), ngồi 1 m cả ngày hôm đó, cứ rưng rưng.....
Có nhiều chuyện qua rồi mà ko lấy gì làm vui vẻ thì ta cho nó qua luôn đi, ko thì ghi vào sổ cho sổ nhớ dùm. Quá khứ rồi đâu thay đổi đc đâu mà buồn với bực. Còn hiện tại và tương lai đang chờ ta khắc phục hậu quả mà sầu não hoài mất thời gian, xuống tinh thần, nghèo ý chí. Mỗi nhà mỗi cảnh mà, ít ra cậu cũng còn đủ ba mẹ anh em, vẫn có ng lo cho cơm ăn áo mặc ... vậy là cũng hạnh phúc hơn nhiều ng rồi. Có nhiều thứ khi ta có thì ko biết trân trọng, đến khi mất đi thì ko bao h tìm lại đc nữa.
Bố tớ cũng tắt máy bằng cách rút phích nè , có thể các cụ ko biết cách tắt PC nên làm thế , h bạn có thể chỉ cho bố mẹ cách đơn giản nhất mà ko cần đụng tay vào máy ( thường các cụ rất kị máy móc ) đó là bảo các cụ giữ nút nút nguồn đến khi nào tắt hẳn là được , tin rằng khi các cụ biết cách rồi sẽ ko làm thế nữa đâu .
hix, tắt kiểu đó thì khác j rút phích đâu pác T_T gia đình mình cũng như gia đình bạn, cũng lạnh với nhau, nhưng mỗi khi ai có chiện j đó thì những người còn lại đều lo cuống cả lên, nên bạn đừng wá bi wan như vậy, chiện còn có thể jải wuyết đc mà
Đọc thấy câu này làm mình nhớ một chuyện hồi cuối năm học lớp 12...(cũng có thể gọi là "lo cuống cả lên") Hôm đó đang ngồi chat với lũ bạn vui thì đột nhiên trong người cảm thấy khó chịu, toàn thân mềm nhũn ra, đau đầu chóng mặt, tay chân bủn rủn, lành lạnh... => tắt máy, đắp mền vào mặc dù trời đang rất nóng. Mẹ mình qua thấy thế liền quát tháo chửi rủa, thấy mình ko phản kháng gì(sức đâu mà mở miệng) thế là bà liền giật tung cái mền ra và đạp rầm rầm lên người mình như nô lệ vậy. Sau một hồi vẫn ko thấy mình phản kháng, bà chán nên bỏ qua phòng làm việc. Rồi bố mình về, thấy thế nên đặt tay lên trán và biết mình đang sốt cao(hôm đó sốt 39,5) Đến sáng hôm sau thì còn mệt hơn nữa, nên bố mình chạy lên chỗ bán bảo mẹ mình về chở đi khám bác sĩ. Mẹ mình bảo đang bận bán nên ko rảnh chở, cứ để đó trưa về tính sau(cái này thấy cũng vô lý, vì cả 2 người đều ko có khả năng chở đi do công việc, thế mà cứ tranh nhau cái quyền "ko chở được") Trong khoảng thời gian chờ đợi, mình suy nghĩ và đến trưa nói rằng không cần tới bệnh viện, sợ tốn tiền lắm. Thế mà cứ một một, hai hai ép mình đi cho bằng được, nhưng ko phải bà chở, mà là ông Xe thồ(?!? Thế thì sáng sao ko nhờ luôn!?) Tiền khám hết 110k, tiền thuốc 5 ngày hết... 450k(!?). Mẹ mình đưa cho ông xe thồ có 250k nên ko đủ, thế là về mà ko có thuốc. Nhưng bà vẫn cương quyết lên lại lần 2 để lấy thuốc( no cmt) Kể từ đó, bà luôn lấy đề tài này để chửi mình, đại loại như: "... Vì mày mà tao đi đứt gần một triệu bạc! Mày là một thằng mất dạy, thằng khốn nạn chỉ biết phá của ..." (trong khi cả thảy hết gần 600k, và mình đã cố giải thích ko muốn đi khám, thế vẫn là mình có tội?)
Ôi dào, chuyện cha mẹ hiểu sai hoặc giận cá chém thớt vào con cái là chuyện thường ngày ở VN rồi. Như tôi đây, kỳ vừa rồi thi Tốt nghiệp Đại học để lấy tấm bằng, dù đã ôn luyện kỹ càng rồi nhưng tới hôm thi thì sốt cao (41.7 độ) nên đứt luôn buổi thi. Rớt cả 3 môn thi. Thế mà nhà có hiểu cho đâu, còn lôi đủ chuyện ra quát mắng. Đã nản, về nhà còn nản hơn nữa. Chả hiểu sau này có khá hơn được nữa ko nữa.
Thường thoai bạn à, mình bị hoài ... hay đau ốm ... có lần bị đụng xe + mổ ruột thừa nên cũng ăn chưởng giống bạn nhiều lắm ... Riết rồi nó chai đá rùi kệ lun ... tự lo chắc cú ^^
Mắng thế này thì hơi oải gặp mình vừa bệnh dậy mà bị mắng vậy chắc cũng mất bình tĩnh phản kháng vài lời
đi mua 1 cái UPS đi ( Usage Power supply) , bộ lưu điện ấy. tắt mỏi tay ... . 30 phút sau mới tắt => cứu đc