Sau và trước

Thảo luận trong 'Tâm sự' bắt đầu bởi Greend_Cat, 24/8/09.

  1. Greend_Cat

    Greend_Cat Mayor of SimCity Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/4/09
    Bài viết:
    4,363
    Lần đầu tiên lập topic trong box TS
    Chuyện là thế này:
    Hồi trước mình đã từng thi đại học, đáng tiếc là ham chơi nên thi trượt. Mình muốn ở nhà ôn thi tiếp năm nữa nhưng cha mẹ bắt phải theo học cao đẳng. Mặc dù ko muốn nhưng đành phải nghe theo lời các cụ vì chính mình cũng ko tin có đủ sức để thi tiếp năm nữa hay ko

    Mình theo học được hơn 1 năm, mọi việc tưởng chừng như đã êm xuôi, thất vọng ban đầu vì ko được học cho bằng bạn bằng bè cũng dần lắng xuống....ko ngờ đến một ngày mọi thứ bỗng sụp đổ hoàn toàn....dính vào pháp luật, bị câu lưu , tuy chỉ trong một thời gian rất ngắn, chỉ khoảng một tuần lễ mình đã được thả ra...nhưng quãng thời gian đó thật kinh khủng....

    Cái đáng sợ không phải là do ăn uống kham khổ, cảm giác tù túng hay sống cạnh các tay anh chị, những kẻ giết người...điều đáng sợ nhất là mình được nghe, được thấy quá nhiều

    Có những người đứng trên bờ vực cái chết, họ biết tội lỗi họ gây ra ko thể được dung thứ, nhưng người thân, cha mẹ, vợ con họ vẫn còn đó, họ sống mà biết rằng cuộc đời mình đã được ấn định.
    Chỉ trong vòng một tuần lễ mình đã cảm thấy nỗi đau của những người cận kề cái chết, giọt nước mắt ân hận của những người sắp phải xa gia đình mãi mãi. Họ biết họ đáng phải nhận những hình phạt như thế nhưng tình cảm con người ko thể dứt bỏ
    Mình đã cảm thấy cái lạnh ngấm vào từng thớ thịt trong buổi đêm, ko phải vì thời tiết mà vì những tiếng rên rỉ, tiếng nói mê hay tiếng hú của tử tù khi có xe đến
    Cái cảm giác xé nát ruột gan khi một anh nói với mình
    - Em ra thì cứ gọi điện cho cô ấy, nói cô ấy đừng đợi nữa
    - Vậy em nói làm sao được ?
    - Cứ bảo cô ấy anh bị chung thân hay tử hình rồi
    Một người nói chen vào: Vậy thằng con mày thì mày thì tính thế nào
    Anh ấy lặng im rồi ngồi gục xuống....

    Khi ra, mình để lại tất cả đằng sau, nỗi kinh hoàng, sự cô độc, tuyệt vọng. Cảm giác như được hồi sinh, để rồi phải đối mặt với điều khác. Tuy không đau đớn bằng những điều trên nhưng cũng ko dễ chịu chút nào
    Mình ko phải chịu cảnh bị ghét bỏ mà là sự thương hại, mọi người trở nên ân cần hơn, chăm lo đến mình hơn nhưng điều đó khiến mình cảm thấy đau đớn và nhục nhã hơn
    Căm hận chính cuộc đời, mình đóng cửa tự nhốt mình lại, vùi đầu vào truyện, game.....
    Cho đến một hôm mình bỗng cảm thấy cuộc sống quá vô nghĩa, mình mở cửa, xin gia đình cho đi học thêm Tiếng Anh và Tiếng Nhật và ôn thi đại học...mình muốn cho những người như cha mẹ, cô chú thấy mình ko cần đến sự thương hại, muốn cho anh chị, bạn bè thấy khi muốn, mình sẽ không kém gì họ
    Đáng tiếc lại có câu "Nói dễ hơn làm"
    Mình đã học được cách ko cần bạn bè, chịu đựng được cảnh cô độc, tự cổ vũ tinh thần cho chính mình nhưng....
    Có lẽ mong muốn quá nhiều, căm hận quá nhiều nên mình ôm đồm quá nhiều thứ, từ học ôn thi cho đến học ngoại ngữ, đau đớn hơn là cảnh sống dư dật : Cơm đến tận miệng, quần áo sạch sẽ, ngồi phòng máy lạnh, máy vi tính kề bên....sự sung sướng cộng với nỗi vất vả giống như bào mòn dần quyết tâm lúc ban đầu
    Mình viết bài này để xả hết nỗi lòng ra cũng như xốc lại tinh thần cho chính mình.....hy vọng ko bạn nào sao lưu hay trích dẫn nó như một trò cười
     
  2. great_hung

    great_hung Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    2/1/09
    Bài viết:
    271
    Nơi ở:
    HN
    Những thăng trầm của cuộc sống.......... không ai bước đi trên con đường đời của mình mà quá ư là bằng phẳng đâu bạn ạ....
    Theo mình thì hãy nhìn nhận nó bằng 1 con mắt khác, lạc quan hơn, coi đó như 1 bài học để sau này mình trưởng thành hơn, cứ chìm sâu trong những tâm tưởng như vậy cũng chẳng để được cái j đâu mà cái quan trọng là phía trước bạn ạ......
    Tại sao cậu không thể mỉm cười để refresh lại mình, đưa ra 1 chiến lược thật hợp lí để thực hiện thay vì rối loạn trong mớ bòng bong ấy..........
    Chúc vui vẻ.............
     
  3. Tóc Trắng

    Tóc Trắng Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    1/9/08
    Bài viết:
    275
    ko bik từ lúc nào mà tui cũng đã thế, bắt đầu từ năm lớp 6 =((
     
  4. dhl012

    dhl012 C O N T R A

    Tham gia ngày:
    21/1/07
    Bài viết:
    1,755
    Nơi ở:
    vô tỉnh
    cám ơn bạn vì đề cập đến đoạn trong tù :). Điều đó dễ hiểu cho đoạn cậu quyết tâm ôn thi rồi quyết tâm đó mòn dần. Những quyết tâm tức thời cho những phát hiện tức thời của cuộc đời.

    tâm lí cậu phát triển bình thường, không có gì phải phải hổ thẹn vì nó cả, cũng không ai cười cậu đâu.

    Cậu quyết tâm, rất tốt, hi vọng lần quyết tâm thứ 2 này không có gì có thể lay chuyển được nó. Chúc may mắn và sáng suốt.
     
  5. ltgkh

    ltgkh Mr & Ms Pac-Man Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/6/09
    Bài viết:
    202
    đủ điểm vào cao đẳng mà ko cho cố thêm năm nữa, cha mẹ bạn kì thật. Mấy đứa em họ mình toàn thi 2-3 phát mới thôi. Bây giờ nghe nói có kiểu học liên thông, hơi lâu 1 tí nhưng ra trường vẫn có bằng bạn thử xem trường có ko đỡ phải thi lại.

    cái này ai cũng vậy thôi bạn ạ, những người thực ra cũng chả cần giàu chỉ cần đầy đủ vật chất là thường thiếu quyết tâm. Bản thân mình cũng vậy. Mình đi học rồi đi làm bình lặng ko chút sóng gió nhưng ngẫm lại với mơ ước du học của mình thì mình cũng chỉ là 1 kẻ thất bại chỉ vì ko thể chăm chỉ học tiếng Anh

    Người ta có câu "Người bình thường 1 tuần có 7 ngày, còn người lười một tuần có 7 ngày mai". Cứ mỗi lần định cố gắng mình lại nghĩ "Mình vẫn còn thời gian". Nhưng mình có lẽ mình ko thể tiếp tục nghĩ như vậy nữa, mình giờ đã 25, thời gian ko còn nhiều nữa, mình ko còn cơ hội để mơ ước tiếp rồi. Đôi lúc ý nghĩ đó khiến mình sợ hãi.

    Ngày xưa ai ví nếu bạn có cảm giác giấc mơ của mình như bong bóng bay lên trời thì đối với bạn mơ ước của bạn rất xa vời ko bao giờ thực hiện được. Mỗi ngày trôi qua phải chứng kiến mơ ước cứ xa dần mình thấy buồn lắm. Nhưng rồi rảnh ra lại vùi đầu vào trò giải trí gần như chả bao giờ mình ngồi học.

    Hồi cấp 3 thằng bạn mình nói với mình, đau đớn nhất là thấy bản thân mình yếu kém mà ko nỗ lực vượt qua được. Hơn 7 năm rồi, thằng ban đó giờ đang bay cao bay xa với mơ ước và hoài bão của nó.

    Đôi khi mình tự hỏi liệu có phải mình ko dám mơ ước hay ko. Ở đây người ta nói mơ ước đi liền với ý chí thực hiện khác với mơ mộng chỉ nói mà ko làm. Hồi đó thằng đó nói nó muốn mơ ước làm phi công vũ trụ. Mình cười bảo "Thằng này học nhiều điên m.. rồi". Vậy đó 7 năm trước mình cười vào cái mơ ước vô lý của nó và nghĩ mình là hay, nhưng bây giờ mới thấy thực ra suy nghĩ của nó lớn lao thế nào còn mình trẻ con thế nào. Bây giờ mình mới hiểu và trân trọng những người dám mơ ước. Có lẽ phải có mơ ước thì người ta mới có ý chí và mạnh mẽ.

    Một lần lâu rồi học ở lớp học thêm tiêng Anh. Hôm đấy bài học về nghề nghiệp. Trước toàn người lớn đi làm với ĐH, có 1 con bé lớp 9 đứng trước mọi người nói bằng tiếng Anh ước mơ của mình là làm giám đốc. Mình thấy thực sự ngạc nhiên và nể phục biết bao. Một đứa con gái mới lớp 9 mà nó đã dám mơ ước thế.

    Còn mình thì sao... 25 tuổi sống an phận, ko dám mơ ước nhưng suốt ngày sống trong mơ mộng, bằng lòng với cái lười nhác của bản thân ... để rồi chấp nhận cuộc sống lặng lẽ đều đều nhàm chán.

    Dù sao nói nhiều cũng chả để làm gì, mình vẫn nghĩ "QUan trọng là mình vẫn nghĩ về mục tiêu của bản thân. Chí ít ra mình vẫn sẽ nỗ lực đeo đuổi ko ít thì nhiều, miễn là ko buông xuôi là được"
     
  6. Meaningless

    Meaningless Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    18/9/08
    Bài viết:
    184
    Nơi ở:
    Neverland
    Đọc topic và những cm , rút cho bản thân đc 1 số điều rất hay :)
    Thời gian trôi qua ko chờ đợi ai .
    Tệ thật . 1 tuần của mình cũng có 7 ngày mai .
     
  7. montredd

    montredd Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    27/6/06
    Bài viết:
    399
    Nơi ở:
    Hell
    Câu này rất hay nè :D
     
  8. nhangheo182

    nhangheo182 Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    24/6/07
    Bài viết:
    5,726
    Nơi ở:
    hcm
    nghĩ lại mình củng vậy,củng có 7 ngày mai.nhiều lúc tự trách mình sao lười quá cố gắn học tiếng anh,nhưng đâu vào đây..ko hiểu nổi tại sao thà vùi đầu vào vi tính hay TV còn hơn đọc vài dòng English.thật là chán, biết chán nhưng ko thay đổi được bản thân..biết sai mà ko sửa được.ý chí ko có haizzz....
    THANKS
     
  9. 万世不复

    万世不复 Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    23/7/08
    Bài viết:
    434
    Tóm tắt lại cho những ai làm biếng đọc vì dài quá: chủ topic là thằng lười biếng, chỉ có than thở là giỏi
     
  10. thanhtrang2202

    thanhtrang2202 Đẹp Trai Nhất Forum. Vừa bị chịch đi 2 hàng Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    16/5/08
    Bài viết:
    5,848
    Làm lại đi bạn. Học và học, cố gắng đừng để ý xung quanh. tớ cũng bỏ phí quá nhiều thời gian, lâu lâu ngẫm lại thốt lên câu " giá như...." chẳng có ích j` cả. tháng 9 đi ôn thi lại từ đầu \m/
     
  11. squall2710

    squall2710 Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    24/8/04
    Bài viết:
    325
    Nơi ở:
    TP.HCM
    nè Green_cat, sao bạn ko thử học các trường quốc tế xem (bây h trường quốc tế tại VN nhan nhản :D, yêu cầu đầu vào ko cao đâu) try it !
     

Chia sẻ trang này