Sao không phải là một đọan văn mà phải là một cuốn sách.Thôi thì ta viết vài dòng vậy,ta chỉ trốn chạy thực tại mà thôi,ta giấu mình phía sau bức tường,ngòai kia có những ánh mắt đe dọa.Những lưỡi dao sắc bén phía sau làn áo trắng,dòng máu đỏ,những con quỷ mới lớn.Chúng chực chờ gây những nỗi khiếp sợ cho bạn của ta,chúng chất chứa trong ta hận thù,bạn của ta ngã xuống,tấm áo trắng vấy máu,máu đỏ.Ta lại tiếp tục chạy trốn,sợ hãi. Ở trong 4 bức tường,ở nơi đó ta nghe được những âm thanh cất lên từ dòng điện,từ những sợi dậy kim lọai,những nhịp đập mạnh mẽ lần hồi,lúc nhanh lúc chậm.Khi nhanh ta cảm thấy mình mạnh mẽ,cảm thấy ta hơn tất cả,ta đứng trên đỉnh của tự do,nơi mà nhiệt huyết vút cao.Những âm thanh với cường độ cực lớn xóay sâu vào tai,thõa mãn cực độ.Ta cảm thấy như sống bằng chính bản ngã của mình.Ta thấy ngọn lửa từ tim mình. I am headbanger.... Nhưng tất cả chỉ là ảo giác.... Đến một ngày,ta cảm thấy 2 tai mình nhưng có một áp lực nào đó đẩy vào,ta thấy khó thở.Đầu ta đôi lúc nặng như đeo đá,thật khó chịu nhất là về đêm.Những âm thanh mạnh mẽ ngày nào giờ khiến đôi tai ta như bị tra tấn,mạnh máu ở cỗ ta rung giật,dù ko đau nhưng lòng ta đau.Ta đã mất những ngày vui vẻ đó,ta ko thể chìm trong những âm thanh mạnh mẽ đó nữa.Ta ko thể tìm dc sự vỗ về những lúc buồn,và tuyệt vọng cuộc sống.Ta đã mất khả năng nghe như một người bình thường.Ta không có lối thóat Sex.sex.. and masturbation.. Ta chìm vào khói thuốc,vị đắng cà phê,ta đổ gục trong một góc nào đó,cơ thể ta bị ám những cơn bệnh.Ta thấy mình yếu dần như một ông cụ 70,ngày đêm ho sù sụ và chờ chết.Ta mất hết sinh lực....Ta nhắm mắt và chìm vào cơn mê. Ánh sáng mặt trời chiếu vào khiến ta chòang tỉnh giấc,mở mắt ra,vẫn còn ngái ngủ,nhưng ta vẫn không thóat khỏi một mớ hỗn mang suy nghĩ,ta lê bước nhưng một zombie,ta ko còn một chút nhiệt huyết hay khát khao,điều ta cảm nhận rõ ràng nhất đó là một nỗi đau,cào xé tim gan ta.Ta đi trong một đường hầm,nơi cánh cửa đã bị chặn đứng bằng những thanh sắt,không lối thóat.... Ta thấy mình hèn kém,ta muốn làm một việc gì đó như những người khác.Họ tỏa sáng như sao,ta mãi chìm trong góc tối... Ta nhắm mắt.. Vào một buổi xế chiều tháng 12,ta đang ngồi trên sân thượng của một tòa cao ốc,ánh nắng chiều thật buồn,phía xa bên dưới là những dòng xe,những ánh đèn...Ta đang gậm nhấm nỗi buồn,ta nhìn những cánh chim,ta muốn vụt bay như chúng.Và khi mặt trời chưa lặng xuống,khi hai chân ta không còn vững nữa,ta rơi xuống,bên dưới dòng người vẫn qua lại,cuộc sống vẫn tấp nập... Rầm,ta nằm trên vũng máu.... Mọi ánh mắt khiếp đảm,nhìn vào thân xác của ta,nhưng đối với ta giờ chẳng còn quan trọng nữa. Linh hồn ta đã bay lên,ta cảm thấy nhẹ nhõm khi không còn những lo toan cuộc sống,người ta nói chết là hết,quả đúng vậy đã hết rồi lo toan,bộn bề suy nghĩ.Ta ko phải sợ hãi ngày mai,khi bụng đói cồn cào.Ta đến thiên đường,nơi mà ai cũng khóac một bộ áo trắng,nơi mà người ta gọi là thế giới bên kia... Mà có khi,những kẻ hèn kém và yếu đuối như ta cũng không đáng sống nữa....
thế cơ đấy, thế nếu có thế giới bên kia thật thì về báo mộng vào nick này hộ tôi cái nhé, chán nản hay là tự làm mình chán nản vậy, lối thoát ko có thì dừng lại, nhìn quanh đẻ tìm đường khác
mỗi lần thế này là mình lại nhìn cái hình Joker Sao phải xoắn, và nghe gangsta rap để thấy khệnh đời trở lại
Cho hỏi bạn bị bệnh hiểm nghèo à ? Sao toàn máu me thế kia @@? 18 tuổi kiếm cái gì đấy làm đi, cưa gái cũng đc, đời ngon hơn hẳn . Còn hơn là ngồi emo viết linh tinh thế này .
[video]JzmfpfIq0-4[/video] 18 và cuộc đời ... hehe.. xem và cảm nhận. ta cũng cảm nhận nó đây.. lâu rồi
Thật sự sau khi viết xong bài này và đọc lại mình mới cảm thấy nó rất giống trong 18 and life và quyết định đặt tên như vậy.Tất cả đều nói về những suy nghĩ,và con người của chính mình.
Phải,một phần cũng vì thể trạng sức khỏe của mình hiện giờ đã ngăn mình thực hiện đam mê nên có cảm hứng viết ra bài tâm sự rồi.
Nhìn bạn, t thấy bản thân mình khi xưa... từ cái hồi 15-16t , nhìn cuộc đời một phía phiến diện cực kì tiêu cực và độc đoán, đâu như t chỉ thấy toàn cái gọi là " giả tạo, dối gạt, phản bội, hãm hại, cưỡng bức, tuyệt vọng, dày vò, không lối thoát...v..v.. ". Rồi tự hỏi mình sinh ra làm quái gì, sống thì có ích gì khi mà người với người không bằng cầm thú... Một phần cũng do cái môi trường t đang sống.. Nói chung là tệ và hại lắm !
2 năm trước mình cũng bị tiêu mất cái xương gì trong tai ấy, xong mổ gắn xương nhân tạo là ok gọi là ok chứ thật ra chỉ là "đỡ điếc" :'>
Vì ước mơ của mình liên quan đến âm nhạc nên bệnh tai của mình cũng ảnh hưởng đến cuộc sống của mình khá nhiều.Trước có uống thuốc của một bác sĩ tư,3 ngày là lại mất hơn 100k mà ko thuyên giảm nên giờ mình cũng ko uống nữa.Bệnh giờ cảm giác nặng hơn,trước bác sĩ chẩn đoán mình bị tắc vòi nhĩ nhưng cũng may là ko giảm thính lực.