Đọc những dòng này tự nhiên trong đầu chỉ luôn hiện lên hình ảnh của một người - dáng khòm khòm, cặp kính dày cộm, đạp chiếc xe đạp lọc cọc, cái quần tây bạc màu, áo sơ mi cổ kính...giờ thầy đã còn đâu...nhớ....chỉ còn là ký ức. "Có một lần thật bất chợt, tôi được nghe một bài hát. Bài hát với giai điệu và ca từ tha thiết, chân tình, giàu hình ảnh như một câu chuyện kể: "Vẫn nhớ những khi trời mưa, vẫn chiếc áo vá sờn đôi vai, thầy vẫn đi, buồn, vui lặng lẽ". Ngỡ như đó là một tiếng vọng về từ nơi nào đó xa lắm, tôi đã lắng nghe bài hát ấy với một chút cảm xúc lạ, một chút tò mò. Sao giữa dòng đời bươn chải, bộn bề, cả âm nhạc và tâm hồn người cũng ngập chìm vào những lo toan, tính toán chuyện áo cơm, lợi danh, chuyện bán mua cả tình cảm, cả trí tuệ lại có những dòng nhạc thảnh thơi, nhẹ nhàng như thế. Âm nhạc làm ta gợi nhớ, có thể dẫn dắt ta về với những ký ức xa xưa. Bài hát đã làm được điều ấy. Tôi nghĩ đến những người thầy, những cô giáo ngày xưa của mình, những người nghiêm khắc, những người diệu hiền, những người đã khuất, những người đã đi xa, những người tôi thoáng được gặp lại, và cả những người tôi chưa một lần chợt nhớ trong cuộc sống khá nhiều lo toan của mình. Người thầy trong bài hát của nhạc sĩ Nguyễn Nhất Huy thật bao dung. Ông vượt qua bao gian khó, nhọc nhằn, luôn nặng lòng với cuộc sống, với những gương mặt học trò đã được bàn tay ông nâng niu, dìu dắt. Tôi bỗng chợt nhớ đến lời của mẹ ru ngày nào: "Sang sông phải bắc cầu Kiều Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy". Tôi mong sao bài hát ấy sẽ đến được với mọi người, với những người thành đạt, và cả những người vô danh, để ai cũng được tìm lại những khoảnh khắc hạnh phúc, tinh khôi nhất của đời người..." http://truongton.net/forum/vcheckvi...?key=khoang%20lang%20phia%20sau%20thay&type=1
[Ngoài lề] Cắt bớt cái link đi kìa anh bạn, nhồi thêm cả phần check virus của TruongTon làm chi rứa. 20/11, muốn mua quà gì đó cho sư phụ, mà h chẳng biết moi ở đâu ra tiền. Tình cảnh hiện h, quay về gặp sư phụ, cũng ngại & xấu hổ wá.
tiếc rằng với mình thì cái hình ảnh "người thầy tận tụy" đó ngày nay mất gần hết rồi .Thời buổi giáo dục thị trường lên ngôi
Những người ko học Sư Phạm mà làm thầy, thì lại làm đc cái điều đó. Sư phụ của tớ học BK, h đi dạy đấy, đỉnh.
Ký ức về 20/11 thời học sinh chỉ là tặng hoa thầy cô và cả đám kéo nhau đi đánh bài, cà phê, karaoke.
Sống 20 năm rồi mới nghĩ đến việc tặng quà cho cả bố lẫn mẹ. Họ cũng là giáo viên mà bấy lâu mình quên mất