Em và tôi cùng nhau bước vào quán. Em không nói gì cả. Như thường ngày xung quanh mọi người đang rất ồn ào, họ bàn tán về mọi thứ. Nhưng dường như tôi không nghe thấy gì cả, mắt tôi hướng vào người con gái đang ngồi đối diện mình, em vẫn vậy …vẫn ánh mắt đó, mái tóc đó chỉ có khác rằng tôi nhận ra mắt em đã thâm quầng.. lòng tôi chợt quặn lại. Tôi biết hôm nay em sẽ nói điều gì … Anh à – em mở đầu bằng cách gọi quen thuộc với tôi, sao em thấy giữa anh và em ngày càng có khoảng cách xa vời thế này vậy anh? Em thực sự mệt mỏi trong cuộc sống này quá rồi, em đã làm nhiều điều để tự thay đổi mình, em đã làm nhiều việc rất nhiều thứ để cho anh thấy rằng em yêu anh đến nhường nào …Nhưng đó dường như là chưa đủ với anh phải không vậy? Tôi im lặng nhìn xuống ly cafe của mình …. Em thở dài, sao anh không nhìn thẳng vào mắt em nữa vậy anh, vì sao vậy anh, vì sao anh ngày càng xa em như vậy? Anh đừng im lặng, em không thể chịu được sự im lặng anh biết điều đó mà và đặc biệt là sự im lặng đó lại từ anh…Một năm trước đây anh đã từng nói hãy cho anh thời gian để suy nghĩ và rồi em lại cho anh một cơ hội, anh hứa, anh hứa sẽ thay đổi nhưng giờ đây em và anh lại ngồi ở đây và rồi anh lại nói anh cần thời gian để suy nghĩ… Tôi nghĩ lại một năm trước đây tôi đã từng nói ra sao với em hứa với em những gì , bỗng chợt tôi chợt nhớ đến hộp sao tôi gấp tặng em. Em đã từng nói với tôi khi anh nói chia tay em đã vứt bỏ cả hộp sao đi và rồi em vừa khóc vừa nhặt lại từng ngôi sao nhỏ đó.. khi nghe em nói chuyện đó tôi đã khóc và hứa rằng sẽ không để em khóc một lần nào nữa.. Và giờ đây tôi lại thấy mắt em nhòa lệ Em im lặng không còn nhìn vào tôi nữa… Im lặng, tôi và em… Vẫn là em phá vỡ sự im lặng như mọi lần. Em không biết phải làm thế nào để được yêu và mãi được yêu anh, em không muốn thay đổi dù em biết rằng điều đó sẽ tốt cho cả hai. Anh có biết… anh có … biết em không thể nói ra điều đó với anh, anh biết không vậy… Chia tay Những điều cuối mà tôi còn có thể nghe rõ là hai chữ chia tay. Em đi, còn tôi ngồi đó với ly cafe đen và trước mắt tôi cũng chỉ còn là một màu đen, ngồi lặng đi. Tôi tự hỏi tại sao? Là tôi muốn chủ động chia tay trước cơ mà? Là tôi tự tạo ra khoảng cách giữa tôi và em? Là tôi khi chủ động không quan tâm đến em nữa cơ mà? Nhưng sao giờ đây tôi lại cảm thấy hôí hận về những việc mình đã làm như vậy ? Đi về, về thôi .Thời gian trôi trôi qua Buồn bã mở chiếc laptop gắn chiếc headphone vào tai những âm thanh xung quanh tan biến chỉ còn khúc nhạc quen thuộc trong những ngày qua đối với tôi” Gọi tên em vỡ tan những giọt sương rơi …Lòng thầm mong bước đi bên em một ngày…Thế nhưng chỉ là giấc mơ” Màn hình hiện tin nhắn offline “ trên suốt đường về ngày hôm đó trong em chỉ có một suy nghĩ: anh đi rồi…” Anh đi rồi..anh đi rồi… Ba chữ đó như đâm vào tim tôi , mắt tôi nhòa đi, tôi muốn bỏ hết mọi thứ để đến bên em ngay lúc này… nhưng liệu em còn có thể cho tôi một cơ hội nữa không ??? Và liệu rồi tôi lại ngu ngốc lặp lại sai lầm lần nữa không ? Liệu điều đó chỉ có thể đến khi là một giấc mơ, một giấc mơ mà tôi đã đánh mất. Giờ đây tôi lại muốn được mơ lại giấc mơ đó chỉ giấc mơ đó mà thôi, giấc mơ có một thằng ngốc nhận ra rằng hạnh phúc ở ngay bên cạnh mình mà thôi!
có thể 1 thời gian nửa mình sẽ vào trạng thái này. Với người yêu hiện tại, em nó xinh xắn, ngoan ngoãn, có học thức... nhưng thật sự để yêu thì khó quá, tình cảm nó là 1 cái ỳi ấy ko ép buộc đc. Cho dù mình biết chắc chắn rằng nếu chia tay thì sau này mình sẽ rất hối tiếc. Đang cố, cố gắng để chuyển từ "thích" sang "yêu" em nó...những vẫn chỉ là "đang". Đời, phải mất đi rồi mới thấy hối hận
^: mình thì ko phải là không yêu mà là suy nghĩ xa về tương lai mình ko dám chắc có thể mang lại hạnh phúc được cho người mình yêu... Có lẽ rồi sẽ không tìm được ai yêu mình được nhiều như em ý, quan tâm và chăm sóc đến nhiều được như em ý. Có lẽ lần này trái tim của mình sẽ thực sự đóng lại hẳn. Em à, anh xin lỗi vì anh không xứng đáng với những gì em đã làm vì anh! Anh biết nếu quay lại anh sẽ lại chỉ mang lại cho em những điều phiền muộn. Anh không biết phải làm thế nào để có thể bù đắp được những gì mà anh đã làm, giờ đây anh chỉ mong em sẽ sống vui vẻ như những ngày hạnh phúc mà anh và em đã có bên nhau.
^ cùng hội cùng thuyền rồi >_< Biết là xa nhau sẽ khổ nhưng nếu cứ tiếp tục thì không dám chắc sẽ mang hạnh phúc lại cho người ấy. Đôi khi cũng không hiểu con tim muốn gì......Nhiều lúc vẫn nhớ, vẫn mong nhưng gặp nhau lại chẳng nói được câu gì. Và đúng là tớ cũng có mong ước như cậu "giờ đây anh chỉ mong em sẽ sống vui vẻ như những ngày hạnh phúc mà anh và em đã có bên nhau"
Đừng,dừng lại đi.Nếu gượng ép thì hãy chấm dứt càng sớm càng tốt đi,đừng giống như tôi,tôi đã gượng ép,cố yêu em và trong phút ngu dại tôi đã nói hết suy nghĩ của mình ra,tôi và em đã ct 1 tiếng trước ....
mình cũng đã và đang có suy nghĩ giống chủ topic nhưng cái quan trọng là mỗi lần như vậy , người yêu mình lại nhắc với mình về sự tin tưởng của cô ấy dành cho mình bởi thế mình càng phải cố gắng hơn , không thể để mất lòng tin được , tại sao người khác tin vào mình còn mình lại không dám tin vào bản thân nếu thật sự là nặng tình thì người ta càng phải cố gắng hơn chứ , tình yêu đâu phải trò đùa mà chỉ vì lo sợ mà mình làm người khác đau khổ và cũng đánh mất 1 cơ hội hạnh phúc của mình tại sao không cố gắng để tốt hơn mà lại chia tay vì sợ mình kém cỏi như thế khác nào bạn hi vọng 1 ngày nào đó có 1 người con gái nào đó phải chấp nhận sự kém cỏi của bạn vì bạn chưa bao giờ cố gắng hết mình vì tình yêu ? nếu thật sự như thế thì mình cũng hi vọng bạn chia tay xong thì đừng yêu nữa làm gì.
^: cảm ơn bạn nhiều, con người mà lúc nào chả có lúc sai lầm, cô ây đã cho mình một cơ hội nữa để suy nghĩ kỹ lại chuyện của 2 đứa. Trở ngại lớn nhất còn lại là hoàn cảnh gia đình... Suy nghĩ, suy nghĩ, đầu óc giờ rối bời, lẫn lộn..Những ngày cuối năm cviệc, tình yêu, gia đình... quá tải mất rồi
thôi thì hãy cố gắng hết mình trong cuộc sống này để nếu có những cơ hội tiếp theo ta không phải hối tiếc bỏ quá .
khi bạn dám nghĩ thì bạn có thể làm được, hoặc không làm được. nhưng khi bạn không dám nghĩ, thì chắc chắn là bạn không thể làm được....