Bóng đông Thu già nhượng bóng đông sang Đường chiều lá úa ngỡ ngàng tiễn đưa Bắt đầu xa vắng cơn mưa Trời buồn nhạt nắng, lưa thưa gió về. Cõi lòng lạnh giá tái tê Tuổi đông ngấp nghé: mải mê bụi trần Đêm trường lấp lánh trăng ngân Sương sa ướt đẫm cả sân rêu đầy. Phá tan giấc mộng vừa xây Một tia nắng ấm xuyên cây khẽ cười Chào ngày mới, ngày đẹp tươi! Ngẩng đầu bỗng thấy cả trời trong xanh.
Xin mạn phép làm 1 bài Người đẹp trên đời nhiều như cát Em nghĩ em là người đẹp nhất? Với anh em chỉ là hạt cát Em lót đường anh trên sa mạc
Thơ Say Say Vội nói những lời rất thật Chửi thói đời sao bạc Bạc như vôi Không Say Lấp miệng cười Hối hả tháng ngày trôi Mải miết với những Công – Danh - Lợi - Lộc. Say Biết khóc khi buồn Và cười nghĩa là vui Chẳng lẫn lộn. Không say Vui buồn cũng khóc Buồn vui cũng cười Mặt tỉnh, không say, nhưng lại say?! Say Cười cười, nói nói Đập vỡ chén, quát tháo om xòm 1 + 1 ra 2, hình như thế?! Say Quay quay, cuồng cuồng Kẻ im lìm (nghĩ đời đen bạc?) Kẻ nói cười (chửi rủa cõi trần ai?) Không say Giữ nét môi bảng lảng nụ cười Buồn? Vui? Ai biết! Lòng người khó đo. 1 + 1, nhất định chẳng là 2. Say – Không say Say mà không say Không say mà lại say Say – Không say Tự mình biết! Nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm!
Đà Lạt anh đến một chiều đông Nắng nhè nhẹ rơi sưởi ấm lòng Một sớm sương mờ giăng khắp lối Lạc bước ai đi dạo vườn hồng. Rảo gót tìm thăm cô em gái Em còn đứng bán tranh thêu không Bé ơi tên gì anh quên mất Mà hoa đua nở sau chàng đông.
VỊNH NHÀNH LAN Gió đông hây hẩy lá phây phây Rung rinh một nhánh tím hoa cà Kẽ đá trờ trơ nghênh tuế nguyệt Cội cấy khô khốc dáng thân xanh Gió thốc mưa sa đây hoa đợi Cô đơn một rẻo chẳng bướm ong Hoa tàn cánh rơi cơn gió cuốn Vào tay quân tử biết trân hoa
Nguyệt quế một nhành hương đẩy đưa Chôn vùi giấc ngủ dưới hàng dừa Men say còn chút dư âm cũ Mãi mãi chôn vùi dưới huyệt xưa.
Mấy ngày nay ngồi đọc lại chuyện về Tây Thi , Dương Quí Phi , bỗng nhiên có hứng làm 1 bài : Anh hùng ngạo nghễ trong thiên hạ Xưa nay khó qua ải mĩ nhân Hồng nhan họa thủy từ bao thuở Muôn đời chỉ hại nước hại dân Nhưng trên đời lại mấy ai hiểu được Nghiêng nước nghiêng thành có tội đâu Phần nhiều do số phận đưa đẩy Tự cổ hồng nhan ai bạc đầu ?
Mình thích thơ tình hiện đại , sáng tác cho anh em nghe Đếm Sao Một ngôi , hai ngôi , rồi ba ngôi ... Lẳng lặng nhìn lên , ngắm sao trời Mình cùng ngồi ngắm sao em nhé Em cười : ừ thì ngồi ngắm sao đi
Một cô hai cô lại ba cô Cô mắt hí, cô răng lại hô Lui tới tới lui. Cô giữa được! Nói nhiều một chút. Miệng bô bô.
Gắng gượng truyền tải cảm xúc sang từng con chữ, nhưng gần như quá khó... đã hơn tháng nay bài thơ cũng chỉ mới thêm được một câu. Có lẽ vốn liếng của mình đã cạn kiệt rồi, không phải là thứ gì khác ngoài tâm ý. Nhân sinh đắc ý tu tận hoan Mạc sử kim tôn không đối nguyệt...
Nhân sinh thế thượng thùy vô nghệ Lưu đắc đan tâm chiếu hãn thanh Nửa đời dù đắp chiếu manh Vui tay vẫn bẻ được cành hoa mai.
Thơ hay ở chỗ bất ngờ Người hay ở chỗ đêm mơ xuất tình Thơ tài trong sáng cao minh Người tài trong tối xuất ... khẩu rào rào Kim đâm vào thịt thì đau Thịt đâm vào thịt nhớ nhau suốt đời Anh hùng dũng mãnh tuyệt vời Làm thơ sớm tối spam chơi nhiệt tình Thiên tài trác tuyệt thông minh Văn chương lai láng cũng rình xì pam
Là cái gì vậy? Chỉ có câu đố "Dao đâm vào thịt thì đau Thịt đâm vào thịt mau mau tìm giường" Là con mắt thôi mà
bác này ngây thơ nhỉ? Nguyên văn của nó từ Trinh Tùng Truyện - Bàn Tải Cân mà ra: "“Kim đâm vào thịt thì đau “Thịt đâm vào thịt nhớ nhau suốt đời “Anh hùng dũng mãnh tuyệt vời “Cũng là nhỏ bé trong môi nhân tình “Thiên tài trác tuyệt thông minh “Cũng là ngờ nghệch bên mình mỹ nhân...” một trong những đoạn thơ hay nhất.
Bây giờ mới biết đó là thơ có tác giả đàng hoàng chứ trước giờ cứ nghĩ nó là câu đố do ông cha ta " sáng tạo ra" Cảm ơn nhé.
Đừng quên ... Đừng quên em nhé ngôi trường xưa Những tan trương về ai đón đưa Cả cành phượng vĩ reo trong gió Thoát chốc đã trôi, biết bao mùa!! Đừng quên em nhé tuổi mười lăm Chuyện tình chớm nở như trăng rằm Ba năm nhìn lại xa xôi quá Mắt người sao mãi nhìn xa xăm.... Đừng quên em nhé tuổi đôi mươi Khi em bước chân về nhà người Khoác áo cô dâu, dặm từng bước Vui trong nước mắt, sao không cười ? Finalbaby Các anh cho vài cái ý kiến nhá. Lâu rồi mới làm lại...
LỖI... Cả hai chúng mình chẳng có lỗi gì đâu. Khi tình yêu đã một lần tan vỡ. Vẫn yêu nhau mà đành dang dở. Cả hai chúng mình chẳng có lỗi gì đâu. Cả hai chúng mình đều có lỗi với nhau Anh đã quên em để em mơ kẻ khác Em thì quên đi tưởng tình kia đã nhạt Không ngờ còn lại vết thương đau. Nhức nhối nhiều bởi đã rất lâu Trái tim ai đã bắt đầu nồng cháy Anh muốn nói yêu em như xưa ấy Đã vỡ rồi đâu còn được lành nguyên? Có bao giờ hàn gắn được trái tim Anh đừng nói cho lòng em thổn thức Em biết anh đã nhiều lần day dứt Anh buồn, em còn buồn nhiều hơn. Trước em buồn vì đã mất anh Nay lại buồn vì anh khơi chuyện cũ Lấy lại làm sao niềm tin đã sụp đổ Hãy quên em và đừng nói yêu em.
Vô Đề... Những lúc bên em là dĩ vãng Giờ xa xôi mãi vẫn còn yêu Để anh cô quạnh nhơ em nhiều Để anh ở lại ngóng người yêu Những lúc say sưa chiều cả buổi Nỗi buồn xâu kín lúc nào nguôi Oán trách thời gian như dòng suối Nước chảy qua rồi chở lại chăng ? bài thơ này lúc vô vọng nhất mình đã làm nó, đây là cảm xúc thật của mình, từng câu, từng chữ đều xuất phát từ trong nỗi tuyệt vọng...
Con đường Nếu anh đi với người yêu Chỉ mong anh nhớ một điều nhỏ thôi Con đường ta đã dạo chơi Xin đừng đi với người nào khác em Hàng cây nay đã lớn lên Vươn cành để lá êm đềm chạm nhau Hai ta không biết vì đâu Hai con đường rẽ ra xa nhau hoài Nếu cùng người mới dạo chơi Xin anh tránh nẻo đường vui ban đầu. (Phan Thị Thanh Nhàn)
mình post 1 số bài của mình vô đây nha mình làm lâu rùi nhưng ko có chỗ cất có em Đường anh đi gập ghềnh đầy sỏi đá Lắm chông gai mà chẳng có hoa hồng Đường anh đi họ bảo quá viển vông Sẽ chẳng đến đâu,sẽ chỉ là thất bại Họ còn nói anh chỉ là ngây dại Quyết định trẻ non sẽ chẳng đến đâu Họ còn nói anh chẳng biết nông sâu Cứ cố chấp đâm đầu vào gian khó Họ cứ nói , anh coi là chuyện nhỏ Anh chẳng quan tân họ kia nói những gì Con đường khó anh thích vẫn cứ đi Miễn sao bên anh có em là được Miễn sao anh và em cùng bước Sẽ luôn luôn như thế phải ko em Sẽ như vậy dù phía trước nhá nhem Thì với anh em chính là ánh sáng Em chính là 1 vầng dương ló rạng Thay thế mặt trời soi sáng cho anh Em sẽ khiến mọi thứ có màu xanh Màu cầu vồng và cả màu sự sống Đi cùng em anh thấy đường thật rộng Đường thênh thang tiếng chim hót rộn ràng Đi cùng em anh chẳng thấy vội vàng Chỉ chầm chậm để cầm tay em mãi Đi với em anh sẽ vờ khờ dại Để em còn lo lắng quan tâm Đi bên em anh sẽ cố thâm trầm Để lúc đó em ngây thơ ngốc nghếch Để ta thành 1 đôi ko lệch Để mãi song song bước trên 1 con đường . ___________Auto Merge________________ . vô đề Tôi yêu em lặng lẽ chẳng 1 lời Đi bên em cầm bàn tay nhỏ bé Tôi hôn em cũng chỉ là nhè nhẹ Như biển kia hôn bờ cát dịu dàng Tôi yêu em mà như thể mơ màng Như yêu 1 người mà tôi chẳng xứng Tôi yêu em và âm thầm chịu đựng Cả khi em sánh bước ai kia Và cả khi em và hắn chia lìa Tôi vẫn yêu em 1 lòng 1 dạ Tôi yêu em 1 tình yêu thật lạ Giống con chiên yêu đức chúa tuyệt vời Tôi yêu em và chẳng thể tách rời Suy nghĩ của tôi :về em vậy đó Tôi yêu em bằng trái tim thật nhỏ Vỡ tan ra vì 1 thứ lớn lao Đối với tôi em là biển dạt dào Còn tôi chỉ là 1 con cá nhỏ Đang chiến đấu với những con cá nọ Cố tranh giành 1 chút biển khơi Cố cho mình có 1 trốn 1 nơi Trong lòng biển bao la ,là em đó Nhưng tôi chỉ là 1 con cá nhỏ Làm sao giành, đc cả biển khơi Làm sao có em,trọn cả đời Xin em hãy chỉ ,cho tôi 1 lối Em hãy đừng bước chân đi quá vội Để nơi đây 1 thằng ngốc thẫn thờ Để cho anh khỏi mãi đợi chờ Mong nụ cười em quay đầu trở lại:)