Có hai ngày trong tuần chúng ta không nên lo lắng. Một ngày là ngày hôm qua, với những sai lầm, những âu lo, những tội lỗi, những thiếu sót ngớ ngẩn, sự nhức nhối và những nỗi đau. Ngày hôm qua đã đi qua. Mọi tiền bạc trên đời này cũng không thể đem ngày hôm qua quay trở lại. Chúng ta không thể huỷ bỏ một hành động mà chúng ta đã làm cũng như không thể nào xoá đi một ngôn từ mà chúng ta đã thốt ra. Ngày hôm qua cũng đã đi xa rồi. Còn một ngày nữa mà chúng ta cũng không nên lo lắng, đó là ngày mai với những kẻ thù quá quắt, gánh nặng cuộc sống, những hứa hẹn tràn trề hi vọng mà việc thực hiện thì tồi tệ. Mặt trời của ngày mai sẽ mọc lên hoặc là chói lọi hoặc là khuất sau một đám mây, nhưng dù gì thì nó vẫn sẽ mọc lên. Và ngay trước khi nó mọc lên vào ngày mai chúng ta vẫn chẳng có mối đe dọa nào, bởi lẽ nó vẫn chưa được sinh ra cơ mà. Vì vậy, chỉ còn một ngày duy nhất - ngày hôm nay - Bất cứ ai đều phải đấu tranh để sống dù chỉ một ngày. Thật ra chẳng phải những gì trải qua ngày hôm nay khiến chúng ta lo lắng, mà đó chính là sự hối tiếc về những gì đã xảy ra ngày hôm qua và những lo sợ về những gì ngày mai có thể đem đến.
Ai thực sự đã làm đời bạn khác đi? Hãy thử trả lời vài câu hỏi dưới đây: - Hãy kể tên năm người giàu nhất thế giới. Hãy kể tên vài người đoạt vương miện hoa hậu hoàng vũ trong mấy năm gần đây. Hãy kể tên 10 người đã đoạt giải Nobel. Hãy kể tên 6 nghệ sĩ mới đây được nhận giải thưởng của viện hàn lâm khoa học-nghệ thuật điện ảnh trao tặng. Bạn có thể trả lời dễ dàng không? Chắc là không? Vấn đề là không ai trong chúng ta nhớ đến những ngôi sao của ngày hôm qua cả, dù những thành tích của họ không phải là thành tích hạng hai. Họ là những siêu sao trong lĩnh vực của họ. Thế mà khi tràng pháo tay chấm dứt, khi những giải thưởng mờ nhạt đi, những thành tích bị lãng quên thì những lời chúc mừng nồng nhiệt cùng những tước hiệu cũng sẽ bị chôn vùi theo chủ nhân của nó. Và đây là những câu hỏi khác, hãy xem thử bạn sẽ trả lời như thế nào: - Hãy kể tên vài thầy cô đã giúp đỡ bạn trong quá trình học tập. Hãy kể tên 3 người đã từng giúp bạn trong những lúc khó khăn. Hãy kể tên vài người đã cho bạn những bài học đáng giá. Hãy nghĩ đến người đã làm bạn thấy cuộc sống giá trị và ý nghĩa. Hãy nghĩ đến năm người mà bạn thích nói chuyện với họ. Hãy nêu tên một nhân vật trong phim nào đó mà câu chuyện của họ làm bạn ngưỡng mộ và rung động. Dễ hơn phải không? Và bài học chính là những người đã làm cuộc đời bạn khác đi không phải là những người danh tiếng nhất, nhiều tiền nhất, hay nhiều giải thưởng nhất. Họ chính là những người đã từng bận lòng với bạn.
Nói thì dễ, làm thì khó, điều này ai cũng biết, nhưng tôi vẫn thích đọc những bài như thế này để thấy lòng thanh thản hơn. Bỗng dưng hay nghĩ đến hai chữ "Vô thường" Những ngày tháng này tình bạn và tình yêu mang đến một niềm vui sống lạ kỳ. “Hãy yêu như đang sống và hãy sống như đang yêu. Yêu để sự sống tồn tại và sống cho tình yêu có mặt”. Có những cánh cửa mở vào hư vô và cũng có những cánh cửa mở ra những cánh đời nhộn nhịp. Ta không khước từ hư vô và cũng không xa lìa cảnh nhộn nhịp của đời. Ta đã may mắn đi qua những tuyến đường đưa đến hạnh ngộ. Hạnh ngộ trong tình bạn, hạnh ngộ trong tình yêu. Nếu đã có một ngày sinh nhật dĩ nhiên sẽ có nhiều ngày sinh nhật nữa . Mà hình như trong cảnh ngộ cuộc đời riêng – chung của chúng ta ngày nào mà không là ngày sinh nhật, bởi vì cái màu sắc của lễ lạc đã tự bao giờ khoác lên trên mỗi ngày chúng ta đang sống. Xin cảm ơn cuộc đời và cảm ơn tất cả mỗi ngày chúng ta đã có mặt mỗi ngày bên nhau. Ly rượu nồng nàn của đời biết bao giờ uống hết được. Tình yêu thương mang đến khổ đau nhưng đồng thời tình yêu cũng mang đến hạnh phúc. Có một lá cờ bay trên hạnh phúc và có một đoá quỳnh héo úa ngủ trong khổ đau. Cố gắng tránh đừng than thở. Thử thở dài một mình và quên lãng.Ta không thể níu kéo một cái gì đã mất. Tình yêu khi đã muốn ra đi thì không một tiếng kèn nào đủ màu nhiệm để lôi về lại được. Tình yêu là tình yêu. Trong nó đã sẵn có mầm sống và sự huỷ diệt. Tình yêu tự đến và tự đi, không cần ai dìu dắt. Nó hoàn toàn tự do. Muốn giam cầm thì nó sẽ bay đi. Muốn thả nó bay đi có khi nó ở lại. Vì có tình yêu nên có lễ hội. Người ta bắt đầu bằng những cuộc viếng thăm, lui tới, áo mũ xênh xoang, bánh trái lồng đèn heo ngỗng… Những cuộc rước dâu pháo nổ đì đùng, trống kèn inh ỏi. Lễ hội mở ra trên đường,trong làng, trong xóm: lễ hội mở ra cả trong lòng người Thường vào mùa thu là mùa lễ hội tình yêu. Có những lễ hội kéo dài suốt cả một đời người. Có những lễ hội có một đời sống đôi khi quá ngắn ngủi. Đến một lứa tuổi nào đó, chia vui và chia buồn đều có một nỗi mệt nhọc như nhau. Có những người yêu đã ra đi bỗng một ngày nào đó trở lại. Vì sao? Không vì sao cả. Vì một chọn lựa tưởng rắng đã đúng cuối cùng sai. Và đã trở lại với một người mình đã phụ bạc để muốn hàn gắn lại một vết thương. Một vết thương nhiều khi đã lành lặn lâu rồi bất chợt vỡ oà như một cơn tỉnh thức. Tỉnh thức trên vết thương. Trên một nỗi đau tưởng đã thuộc về quá khứ. Nhưng không, không có gì thuộc về quá khứ cả.Thời gian trôi đi và vết thương vẫn còn đó. Nó vẫn chờ được thức dậy một lúc nào đó để sống lại như chính bản thân nó là một vết thương. Nhưng vết thương khi đã được đánh thức thì nó không còn là vết thương cũ vì giờ đây nó là một vết thương tỉnh thức. Một vết thương tỉnh thức là một vết thương biết rõ nó là một vết thương. Nó thức dậy và nó nhận ra rằng nó đã được khai sinh trên tâm hồn một con người và đã có một thời gian dài làm đau đớn con người đó. Vết thương tỉnh thức là một con mắt sáng ngời. Nó nhìn ngược về quá khứ và ngó thẳng đến tương lai. Nó mách bảo cho chủ nhân của nó rằng không có một vết thương nào vô tư mà sinh thành cả. Nó là một nỗi đớn đau như trời đất trở dạ làm thành một cơn giông bão. May thay trong cuộc đời này có tình yêu vừa có tình bạn. Tình bạn thường có khuôn mặt thật hơn tình yêu. Sự bội bạc trong tình bạn cũng có nhưng không nhiều. Tôi thấy tình bạn quí hơn tình yêu vì tình bạn có khả năng làm hồi sinh một cơn hôn mê và làm phục sinh một cuộc đời tưởng rằng không còn tái tạo được nữa. Cuối cùng không có gì khác hơn là sống và chết. Sống làm thế nào cho tròn đầy sự có mặt và chết cho ngập tràn cõi hư không. Phải đến tận cùng hai cõi sống chết để làm tan biến đi những giấc mơ mộng đời không thực. (Trịnh Công Sơn Báo Phụ Nữ TP HCM Xuân kỷ mão, 1999)
Post bài đầu năm nào, chúc Topic ngày càng to ra !!! Tình yêu xuất phát từ nơi đâu... -Chỉ còn một đô la và tám bảy cent. Đó là tất cả số tiền mà Della giành dụm được. Mỗi ngày cô đến chợ, mua những thứ thịt rẻ nhất, loại rau rẻ nhất....cho đến khi thấm mệt mà cô vẫn đi đi lại lại trong chợ để cố tìm ra loại thức ăn rẻ nhất. Mình phải tiết kiệm từng cent nếu có thể.Cô thầm nghĩ Della đếm lại tiền một lần nữa, cô không hề nhầm. Chỉ còn lại một đôla và 87 cent. Chỉ có thế thôi mà ngày mai là Giáng Sinh rồi. Cô không thể làm gì hơn -Chồng cô là James Dillingham Young. Họ có một phòng ngủ, bếp và nhà tắm như bao nhiêu nhà nhỏ nghèo nàn khác ở thành phố nổi tiếng này. Della khóc. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đường phố vẫn vắng lặng như tờ,một con mèo xám đứng cạnh bức tường loang lổ và cô chỉ nhìn thấy một màu xám. Ngày mai là Giáng Sinh mà trong khi chỉ có một đôla và 87cent để mua quà cho James. Ước mơ mua cho anh một món quà mà anh ưa thích sao mà khó khăn đến thế? -Bỗng nhiên cô quay phắt lại với đôi mắt rực sáng. Đúng rồi, James và cô có hai thứ đặc biệt. Một là chiếc đồng hồ vàng của bố anh để lại mà trước đó là của ông nội anh. Và điều đặc biệt thứ hai đó là mái tóc của Della. Rất nhanh chóng. Della thả mái tóc nâu dài óng đẹp của mình xuống. Nó chảy xuống lưng gần như chiếc áo choàng quanh người cô. Cô nâng nhẹ mái tóc lên và lặng lẽ khóc. -Khoác chiếc áo nâu đã sờn cũ, đội chiếc mũ màu nâu đã ngả màu. Della nhanh nhẹn ra khỏi nhà. Cô bước xuống cầu thang, đi ra đường với đôi mắt rực sáng. Đi dọc theo những cửa hàng rồi dừng lại trước một cửa hiệu có tấm biển "Hiệu cắt tóc của bà Eloise". Một người đàn bà béo bước ra, Della ngập ngừng nhỏ nhẹ. -Bà có mua tóc của tôi không? -Tôi mua tóc!bà ta trả lời. Mở tóc của cô ra cho tôi xem. Mái tóc nâu đẹp của Della được trải ra. Hai mươi đôla - bà ta nói và đụng vào mái tóc của cô. -Nhanh lên! Cắt nhanh lên và đưa tiền cho tôi........ -Hai tiếng sau đó trôi qua rất nhanh. Della rất hạnh phúc và cười sung sướng, cô dạo qua các cửa hiệu để mua quà cho James -người chồng mới cưới chưa đầy một năm, mà cô rất mực yêu quý. -Cuối cùng cô cũng tìm thấy nó. Đó là một cái dây vàng để đeo đồng hồ. Khi Della nhìn thấy cái dây vàng này, ngay lập tức cô biết ngay là nó dành cho James. Cô phải mua nó. -Trả hai mươi mốt đôla cho chiếc dây xong, cô vội vã ra về với 87cent còn lại. Khi về đến nhà, ngắm nhìn mái tóc ngắn của mình trong gương cô nghĩ: "Mình có thể làm gì được với nó?". Thẩn thơ, mỉm cười, rồi cô cũng bận bịu với ý nghĩ đó. Mái tóc bây giờ còn lại những đoạn xoăn nhỏ trên đầu. "Trời ơi giống cô bé học sinh quá, James sẽ nói gì khi nhìn thấy mình như thế này?". Bữa ăn tối đã sửa soạn xong. Della ngồi chờ đợi. Cô thầm nghĩ: "Hy vọng James anh ấy thấy ,và vẫn cho là mình kô hề xấu đi !" Cánh cửa bật mở, James bước vào. Anh trông gầy gò và cần có một chiếc áo khoác mới. Mắt anh nhìn Della chăm chú. Cô không thể hiểu nỗi cái nhìn toát ra từ khuôn mặt yêu quý, gần gũi ấy giờ đây làm cô sợ hãi. Nhưng anh không hề tức giận hay ngạc nhiên. Anh chỉ nhìn cô với một cái nhìn lạ lùng khó hiểu. Della chạy đến bên chồng. -James! Cô khóc. Đừng nhìn em như thế! Em đã bán mái tóc của em đi vì em muốn tặng anh một món quà. Rồi nó sẽ dài ra thôi mà. Em đã làm việc đó vì anh .James, anh hãy nói "Chúc mừng Giáng Sinh đi", em có một món quà đặc biệt cho anh đây! -Em đã cắt tóc của mình đi ư?-James lặng lẽ -Vâng, em đã nói với anh rồi, vì em yêu anh! Em dọn bữa tối nhé! Bỗng nhiên, Jame vòng tay ôm lấy Della. Sau đó anh đưa tay vào túi lấy ra một thứ gì đó đặt lên bàn. -Anh yêu em Della...!!! Sẽ chẳng sao nếu tóc em dài hay ngắn. Nhưng nếu em mở ra, em sẽ thấy vì sao lúc nãy anh lại đau khổ như vậy. -Della mừng rỡ mở gói quà ra rồi kêu lên sung sướng. Nhưng một giây sau đó là tiếng kêu nghe đau đớn..... vì đó là một chiếc lược - Chiếc lược cho mái tóc đẹp của cô. Lần đầu tiên nhìn thấy chiếc lược này qua cửa kính của cửa hàng, mà cô đã từng ao ước có nó. - Nó thật đẹp và đắt tiền, bây giờ nó là của em. Nhưng mái tóc của em không còn nữa....... Dela cầm chiếc lược lên và nắm chặt nó. Ánh mắt cô tràn ngập tình yêu.Cô nói: -Tóc của em sẽ dài ra thôi, James -Chợt nhớ ra điều gì, cô nhảy và kêu lên "Ô!! đúng rồi" nhanh như cắt, cô đặt món quà vào tay James. -Có đẹp không, James? Em đã tìm khắp nơi mới có thể tìm được nó. Bây giờ anh có thể nhìn đồng hồ của anh hàng trăm lần trong ngày. Nào, đưa đồng hồ của anh cho em! và hãy nhìn nó với chiếc dây mới này. Nhưng James đã không làm việc đó. Anh ngồi xuống và đưa hai tay ra đàng sau đầu và mỉm cười. -Della...!!!! - James nói. Hãy giữ những món quà của chúng ta cùng với thời gian. Chúng rất đẹp. Nhưng..!!!!!! em biết đấy, tiền mua lược cho em cho ngày lễ Giáng Sinh là tiền bán chiếc đồng hồ của anh. Chẳng để anh giải thích thêm điều gì....cô nhào tới ôm chầm lấy anh và họ trao nhau những nụ hôn thật thắm thiết..... ....Dường như mọi lời lẽ trong lúc này đều vô nghĩa ,và trống rỗng.....hãy để những nụ hôn nồng nàn kia nói hộ...... lời yêu thương say đắm của hai người....
* Cuộc sống với nhiều trở ngại khiến ta đôi khi cảm thấy Thượng đế thật bất công và chẳng muốn tiếp tục nữa. Bây giờ bạn đang buồn chán, tôi tặng bạn câu chuyện này bởi vì tôi còn có khả năng an ủi bạn. Bạn hãy cố gắng vượt qua tất cả, biết đâu sau này tôi lại phải nhờ vào sự động viên của bạn thì sao. Chúng ta cùng phấn đấu, bạn nhé! Một người thợ làm bút chì để nó qua một bên trước khi đặt vào hộp. "Có 5 điều ngươi cần nhớ trước khi ta đem ngươi ra thế giới bên ngoài". Ông ta nói với cây bút chì. "Hãy luôn ghi nhớ và không bao giờ quên để được trở thành một cây bút chì tốt nhất mà ngươi có thể" 1. Ngươi có thể làm được nhiều công việc vĩ đại chỉ khi cho phép mình được một người nào đó cầm trong tay 2. Ngươi sẽ trải qua việc gọt giũa đau đớn hết lần này đến lần khác, nhưng đó là điều cần thiết để trở nên một cây bút chì tốt hơn 3. Ngươi có thể sữa chữa được bất kỳ lỗi sai nào nếu đã lỡ phạm phải 4. Phần quan trọng nhất của Ngươi sẽ luôn là những gì bên trong Ngươi 5. Trên mỗi bề mặt mà Ngươi được dùng đến Ngươi phải để lại dấu ấn. Trong bất kỳ điều kiện làm việc gì, Ngươi cũng phải tiếp tục viết Cây bút chì hiểu và hứa sẽ ghi nhớ, và nó đi vào trong hộp với mục đích nằm trong tim mình
Có những món quà thật đơn giản nhưng chứa đựng biết bao chân tình. Tôi biết một chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì xán lạn nhưng họ vẫn luôn hạnh phúc bên nhau. Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc nhưng rồi nỗi đau của chàng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người. Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà người yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ. Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như xưa, rằng anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ chối từ đã làm được điều đó. Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, như thể thời gian không bao giờ làm đổi thay nụ cười ấy, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Vì vậy, nàng quyết định xa anh. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.
Một bữa tối tại vận động trường Los Angeles, Mỹ, một diễn giả nồi tiếng - ông John Keller, được mời thuyết trình trước khoảng 100.000 người. Đang diễn thuyết bỗng ông dừng lại và dõng dạc nói: - Bây giờ xin các bạn đừng sợ! Tôi sắp cho tắt tất cả đèn trong sân vận động này. Đèn tắt. Cả sân vận động chìm sâu trong boáng tối âm u. Ông John Keller nói tiếp: - Bây giờ tôi đốt lên một que diêm. những ai nhìn thấy ánh lửa của que diêm đang cháy thì hãy hô to "Đã thấy!". Một que diêm được bật lên, cả sân vận động vang lên: "Đã thấy!". Sau khi đèn được bật sáng trở lại, ông John Keller giải thích: - Ánh sáng của một hành động nhân ái dù nhỏ bé như một que diêm cũng sẽ chiếu sáng trong đêm tăm tối của nhân loại y như vậy. Một lần nữa, tất cả đèn trong sân vận động lại được tắt. Một giọng nói vang lên: - Tất cả những ai ở đây có mang theo diêm quẹt, xin hãy đốt cháy lên ! Bỗng chốc cả vận động trường rực sáng. Ông John Keller kết luận: - Tất cả chúng ta cùng hợp lực nhau có thể chiến thắng bóng tối, chiến tranh, khủng bố, cái ác và oán thù bằng những đóm sáng nhỏ của tình thương, sự tha thứ và lòng tốt của chúng ta. Hoà bình không chỉ là môi trường sống vắng bóng của chiến tranh. Hòa bình không chỉ là cuộc sống chung không tiếng súng. Vì trong sự giao tiếp giữa người với người, đôi khi con người giết hại nhau mà không cần súng đạn, đôi khi con người làm khổ nhau, áp bức bóc lột nhau mà không cần chiến tranh. Cách tốt nhất để xây dựng hòa bình là tăng thêm thật nhiều những hành động yêu thương và hảo tâm với đồng loại. Những hành động yêu thương xuất phát từ lòng nhân hậu sẽ như những ánh sáng nho nhỏ của một que diêm. Nhưng nếu mọi người cùng đốt lên những ánh sáng bé nhỏ, những hành động yêu thương sẽ có đủ sức mạnh để xua tan bóng tối của những đau khổ và cái ác.
Ngày xưa có một cô bé sống trong rừng một mình cô đơn. Một hôm cô đi dạo trong rừng thì gặp hai con chim non đang thoi thóp vì mất mẹ trong tổ của chúng. Cô liền đem chúng về và nuôi chúng trong một cái lồng thật đẹp, hằng ngày cô chăm sóc chúng bằng cả tình thương của mình. Chẳng mấy chốc hai chú chim non ngày nào bây giờ ngày càng khỏe mạnh và xinh đẹp hơn, hàng ngày chúng vui đùa cùng cô bé, hót cho cô bé nghe những giai điệu mượt mà. Một hôm cô bé quên đóng cửa lồng chim, tức thì một con bay ra ngoài, nó bay vòng quanh cô bé như quyến luyến, cô bé nhìn con chim buồn bã, khi con chim bay thật gần cô bé, cô bé vươn tay giữ chặt nó, con chim khó nhọc thoi thóp trong tay cô bé. Bỗng cô bé cảm thấy con chim mềm nhũng trong tay cô bé, hoảng hồn cô bé nhìn lại thì con chim mà cô quý mến đã nhắm mắt. Cô buồn bã nhìn con chim còn lại trong lồng, chợt cô bé có suy nghĩ nó cần phải được bay lên bầu trời xanh thẳm tự do. Cô tiến lại lồng và mở cửa thả con chim còn lại ra. Con chim bay một vòng, hai vòng, ba vòng rồi n vòng như muốn quyến luyến và cảm ơn cô bé. Cô dịu dàng nhìn theo, bỗng con chim đậu nhẹ nhàng lên vai cô bé và cất tiếng hót cao vút những giai điệu mà cô chưa từng được nghe trước đó, làm cho cô bé quên hết những phiền muộn trước đó. Cô bé bỗng nhận ra rằng cách nhanh nhất để đánh mất tình yêu là hãy giữ chặt lấy nó, còn muốn giữ mãi tình yêu thì hãy chắp cho nó đôi cánh tự do.
Ngày đầu tiên ở trường, sau khi giáo sư tự giới thiệu với bọn sinh viên lớp Hóa chúng tôi, ông đố chúng tôi xem trong lớp có gì lạ. Tôi đứng lên và nhìn xung quanh, đang như thế thì bỗng có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai. Tôi quay lại và thấy một bà già nhỏ bé, nhăn nheo đang mỉm cười - một nụ cười bừng sáng. Bà nói: "Chào cậu trai. Tên tôi là Rose. Tôi tám mươi bảy tuổi. Tôi bắt tay cậu một cái được không?" Tôi cười to và vui vẻ đáp lại: "Dĩ nhiên rồi!" và thế là bà cụ bắt tay tôi một cái rõ chặt. - Sao bà lại đi học vào cái tuổi còn quá ngây thơ này? - tôi đùa. Bà cũng đùa lại: - Tôi tới đây tìm một người chồng giàu có, làm đám cưới, có thêm vài đứa nhóc, rồi nghỉ hưu và đi du lịch. "Ối, bà hài hước thật!" Tôi thực sự tò mò muốn biết cái gì đã thúc đẩy bà cụ đi thử sức vào cái tuổi này. - Tôi luôn mơ ước được đi học đại học, và bây giờ thì tôi được đi học đây!, bà cụ nói. Sau buổi học, chúng tôi đi về hội quán sinh viên để làm một ly socola nóng. Chúng tôi thành bạn ngay, và chỉ sau ba tháng sau là đã cùng nhau tan lớp, trên đường về nói chuyện với nhau không dứt. Tôi luôn luôn thích thú lắng nghe "cỗ máy thời gian" này, nghe bà chia sẻ những kinh nghiệm và những triết lý thâm thúy về cuộc đời. Trong năm đó bà Rose đã trở thành biểu tượng của trường tôi. Bà kết bạn ở bất cứ nơi nào bà đến chơi. Bà thích ăn mặc lịch sự trước mọi người. Cuối học kỳ, chúng tôi mời bà Rose đến nói chuyện trong một bữa tiệc của đội banh, và tôi không bao giờ quên được những gì bà đã nói với chúng tôi. Bà giới thiệu trang trọng và bước lên bục nói. Bà mỉm cười và nói:" Chúng ta không nên ngừng hoạt động. Có bốn bí quyết để được trẻ, được hạnh phúc, và đạt được thành công. Ðó là: "Bạn phải cười và tìm thấy một chuyện vui, hài hước mỗi ngày." " Bạn phải có một ước mơ cho mình. Khi không còn ước mơ nữa, ấy là bạn đã chết. Có bao nhiêu người quanh chúng ta, tuy đi đi lại lại đó mà không biết mình đã chết". "Có một sự khác biệt khổng lồ giữa già đi và trưởng thành. Nếu bạn 19 tuổi và nằm trọn trên giường trọn một năm, không làm được một sản phẩm nào cho đời, bạn sẽ già đi thành người hai mươi tuổi. Ai thì cũng phải già đi cả. Không cần tài năng, không cần năng lực gì, bạn cũng già đi được. Trong khi đó, bạn không già đi, mà bạn chỉ trưởng thành, nếu biết tìm ra trong sự thay đổi những cơ hội để trải nghiệm." "Cuối cùng, không hối tiếc. Bọn lớn tuổi chúng tôi thường không tiếc những gì mình đã làm, mà chúng tôi chỉ tiếc những gì mình chưa làm. Chỉ những người còn mang hối tiếc mới là người sợ chết." Bà kết thúc bằng cách hát cho chúng tôi nghe bài "Ðoá hồng". Bà "thách" chúng tôi học thuộc lời ca và sống như lời bài hát đó. Rồi một cuối năm, trước lễ tốt nghiệp chừng một tuần, bà Rose ra đi thanh thản sau một giấc ngủ dài. Hơn hai ngàn sinh viên của trường đã đến dự lễ tang của bà cụ - bạn đồng môn đã dạy cho chúng tôi bài học: không bao giờ là quá trễ để thực hiện điều mình ao ước. Dan Clark
Ngày Valentine mãi mãi của tôi Pamela Underhill Altendorf Thuở nhỏ, những ngày nghĩ lễ truyền thống trong gia đình tôi thường xoay quanh những bữa cơm và cùng bàn về những trận bóng bầu dục. Cha tôi luôn cố kể những câu chuyện khôi hài và ăn thật nhiều trong giờ giải lao hết hiệp một. Giáng sinh là lúc ông diện cái cà vạt bướm và khề khà một hay hai ly rượu để mừng lễ. Nhưng phải đến dịp lễ Valentine thì cha mới tỏ ra là người đặc biệt. Tôi không biết có phải do tháng hai ít việc hơn hay mùa bóng bầu dục đã qua rồi. Cha tôi đã chọn chính ngày Valentine để thể hiện tình cảm dành cho những người đặc biệt trong đời mình. Nhiều năm trôi qua, tôi luôn trìu mến xem cha như “Người đàn ông ngày Valentine” của mình. Đầu tiên là ngày Valentine diệu kỳ mà cha đã mang lại cho tôi năm tôi mới lên sáu. Mấy ngày hôm trước, tôi đã mở dùm tụi bạn cùng lớp những tấm thiệp Valentine. Dạo đó, mỗi đứa con gái thường làm một “hộp thư”, đặc nó trên bàn học của mình để người khác bỏ thiệp tặng vào đó. Chính hộp thư và các bức thư đã mang đến cho tôi những kỷ niệm vừa ngọt ngào vừa chua xót khi tự dưng bước vào cuộc thi xem ai đượcc ưa thích nhất bởi người đó sẽ nhận được nhiều thiệp nhất. Buổi sáng hôm ấy, một gói quà cùng với một tấm thiệp đã được ai đó để trên ghế ngồi của tôi. Tấm thiệp có ký tên: “Thương con! Cha” còn món quà là một cái nhẫn có đính một mảnh thủy tinh nhỏ màu đỏ tượng trưng cho viên đá hồng ngọc. Một đứa trẻ lên sáu như tôi hầu như chẳng phân biệt được đâu là mảnh thủy tinh màu đỏ và đâu là đá hồng ngọc. Tôi còn nhớ mình đã rất tự hào khi đeo cái nhẫn đó, mọi tấm thiệp ngày Valentine đều không thể sánh với nó được. Khi tôi lớn lên, các món quà mà tôi nhận được đều là các hộp đựng sô cô la hình trái tim luôn có một tấm thiệp đặc biệt kèm theo có chữ ký “Thương con! Cha”. Những năm đó, tôi chỉ biết cám ơn cho có mà thôi. Đối với tôi, các tấm thiệp không còn quan trọng mấy, tôi xem các tấm thiệp Valentine gởi cho mình là chuyện đương nhiên. Đã qua lâu rồi cái thời đặt những cái hộp đựng thư trên bàn học. Tôi hy vọng, mơ ước nhận đượcc những tấm thiệp và quà tặng từ “những người quan trọng khác”, còn những tấm thiệp có chữ ký “Thương con! Cha” vẫn chưa đủ. Nếu hồi đó mà cha biết đứa con gái có ý muốn thay thế cha bằng người khác, người cũng không bao giờ bộc lộ ra bên ngoài. Dường như biết những ngày “Valentine” thường tẻ nhạt, cha lại càng cố tạo ra một bầu không khí vui vẻ hơn, ôm hôn tôi nhiều hơn, làm mọi điều có thể để tôi vui hơn. Cuối cùng thì trong hộp thư của tôi cũng có một gói kẹo và vài tấm thiệp được gởi đến từ nước Mỹ. Mười năm nay, cha chưa bao giờ gởi quà Valentine trễ cho tôi cả… Tôi với tay vào thùng thư và thấy một tấm thiệp gửi cho tôi với nét chữ của mẹ. Tấm thiệp mà tôi nhận được thuộc loại những tấm thiệp rẻ tiền, thường là của một đứa trẻ đi gõ cửa từng nhà chào bán để kiếm tiền ăn học. Đây là loại thiệp ta thường nhận từ bà nội, bà ngoại hay một bà cô cao tuổi hoặc từ một người cha đang hấp hối. Đây là một tấm thiệp khiến ta thấy nghẹn trong lòng, rưng rưng lệ vì biết người gởi thư không còn khả năng đi ra đường để mua một tấm thiệp Valetine thật sự. Đấy là tấm thiệp báo hiệu lần này là lần cuối cùng ta nhận được thiệp của người gửi. Tấm thiệp có hình bên ngoài là những bông tulip, bên trong là hàng chữ của mẹ “Chúc một này Valentine hạnh phúc”, phía dưới là nét chữ nghuệch ngoặc tương đối dễ coi: “Thương con! Cha”. Bây giờ tôi luôn để tấm thiệp Valentine cuối cùng của cha, nó nhắc nhở tôi là có những người cha thật đặc biệt trên đời. Năm tháng vụt trôi, tấm thiệp như một vật chứng quan trọng cho tôi biết mình có một người cha luôn thể hiện tình yêu thương với tinh thần cao cả, có những cách hành xử giản dị nhưng đầy hiểu biết và có khả năng thể hiện đem hạnh phúc đến cho những người thân thương nhất trong cuộc đời mình… Những điều đó sẽ chẳng hề mất đi và kỷ niệm về một người lúc nào cũng là “Người đàn ông ngày Valentine” của tôi cũng không hề phai nhòa.
Vô tận Lisa Ferris TerzichNăm 1974, khi mới mười bốn tuổi đầu, Ralph và tôi đã trở thành bạn thân. Hồi đó, hai đứa thường ngồi ở sân trước nhà Ralph và nói chuyện hàng giờ không chán. Ralph đã có bạn gái, còn tôi cũng có bạn trai, Ralph là một trong những cậu bạn trai đáng yêu nhất trường. Sau khi tốt nghiệp ra trường một vài năm, tôi nhận được thiệp mời đám cưới của Ralph. Tôi đến một mình. Ralph chờ tôi ở ngoài, tiếp đón tôi khá tử tế với nụ cười thân thiện như mọi khi. Chúng tôi trò chuyện một lúc, rồi vì lý do riêng, tôi ra xe về nhà. Nhiều năm trôi qua, chúng tôi mất liên lạc với nhau. Nhân một lần họp mặt lớp, tôi nhìn lên và bắt gặp một nụ cười quen thuộc. Thì ra là Ralph. Tôi hỏi: - Mọi việc sao rồi? - Mình vừa mới ly dị vợ. Còn bạn hồi này làm gì? - Ralph nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh. - Mình vừa mới lập gia đình - Tôi đáp. Suốt buổi tối hôm đó, chúng tôi ngôì bên nhau, cùng hồi tưởng lại chuyện cũ. Ralph và tôi hứa sẽ liên lạc với nhau. Một năm, chúng tôi lên lạc với nhau một đôi lần, động viên nhau phải vững vàng với những gì xảy ra trong cuộc sống nhưng chẳng hề gặp mặt nhau mãi đến tám năm sau. Cuộc hôn nhân của tôi chấm dứt, tôi sống một mình trong căn hộ với cô con gái nhỏ. Ralph gọi điện hỏi tôi: - Có cần mình giúp gì không? Xe hơi vẫn chạy tốt chứ? Cô con gái có cần gì? Bạn có cần tiền không? - Mình cần gặp bạn cũ. Đã quá lâu rồi còn gì - Tôi bảo Ralph. Chúng tôi lại gặp nhau, lại cùng ngồi ôn lại những chuyện cũ. Thời gian trôi qua thật nhanh, mãi khi nhà hàng yêu cầu chúng tôi ra về để đóng cửa thì chúng tôi mới để ý. Chúng tôi gặp nhau một đôi ba lần nữa, lại nói chuyện cho đến sáng hôm sau. khi chia tay, tôi thấy mình thật buồn khi nhìn Ralph ra đi. Một tối kia, tôi mời Ralph đến nhà ăn bánh pizza và cùng coi video. Ralph có đến, có mang theo một album ảnh. Khi cùng nhau lần giở album, tôi nôn nao những muốn nói cho Ralph biết là tôi có tình ý với Ralph. Nhưng xấu hổ vì điều này, tôi xuống nhà tắm để nghĩ cách đi ta ngoài mà không bị phát hiện. Tôi sợ rằng mình làm hỏng một tình bạn quý giá. Tôi sợ mình đã bước chân vào vùng cấm. Lúc quay trở lên nhà trên, Ralph nhìn tôi nở nụ cười thật đáng yêu. - Lisa này, mình yêu bạn đã hai mươi mấy năm nay rồi. Mình đã lấy bạn làm tiêu chuẩn để đánh giá tất cả những người phụ nữ khác. Mình không muốn để vuột mất cơ hội này. Tôi bảo Ralph rằng tôi sợ nếu chuyện hai đứa không thành thì tình bạn vô giá mà chúng tôi có với nhau hai mươi năm nay sẽ hỏng mất. Chúng tôi đã nhất trí là tình bạn của cả hai sẽ không bị phá vỡ, cả hai chúng tôi đều có khả năng đạt được một điều gì đó quý hiếm. Chúng tôi đã lấy nhau được chín tháng rồi. Đôi nhẫn cưới của hai vợ chồng có khắc hàng chữ "Vô tận". Cùng với cô con gái, chúng tôi đã có một gia đình thật sự. Một hôm, vợ chồng chúng tôi tình cờ bắt gặp được cuốn lưu bút thời trung học của Ralph. Hai vợ chồng thử lật ra xem tôi đã viết cho anh những gì nhiều năm trước. Chuyện đã qua lâu quá rồi khiến tôi chẳng còn nhớ gì cả. Đây rồi hàng chữ viết tay của tôi. Cả một trang đầy, Tôi đã viết như sau: "Ralph nè. Bạn là người bạn trai dễ thương nhất mà mình gặp đó. Mình biết hai đứa mình sẽ là bạn của nhau suốt đời... thật sự, mình yêu bạn đến độ mình nghĩ khi nào chúng mình lớn lên, chúng mình nên lấy nhau thôi". Hồi đó, lúc chúng tôi ngồi ăn bánh bích quy bên nhau ở sân trước nhà Ralph, ai có nghĩ là hai đứa trẻ này sẽ thật sự là bạn tốt của nhau... và là người yêu của nhau mãi mãi... vô tận.
Cái giá của một ước mơ Ricky C. Hunley Tôi lớn lên trong một căn hộ dành cho người nghèo gồm cha, mẹ, sau anh em trai, ba chị em gái và một vài người con nuôi đủ mọi lứa tuổi. Mẹ tôi tên là Scarlette Hunley, là một người phụ nữ rất tuyệt vời. Gia đình chũng tôi có rất ít tiền bạc, trong nhà chỉ có vài món đồ dùng thông thường nhưng mọi người rất quan tâm và thương yêu lẫn nhau. Tôi là người ưa hoạt động. Tôi hiểu dù một người có nghèo khổ đến đâu, anh ta vẫn có thể thực hiện được ước mơ của mình. Tôi mơ trở thành một ngôi sao thể thao. Mười sáu tuổi, tôi có thể bóp nát một quả bóng chày, ném nó đi với tốc độ chín mươi dặm một giờ, đụng bất cứ vật gì đang chuyển động trên sân. Tôi cũng là người khá may mắn. Huấn luyện viên ở trường trung học của tôi là thầy Ollie Jarvis. Thầy không những tin tưởng vào tôi mà còn dạy tôi tin vào chính mình. Thầy dạy tôi sự khác nhau giữa chuyện mơ ước và biểu lộ niềm tin. Có một chuyện đã thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi: Dạo đó là mùa hè tôi chuẩn bị bước vào năm cuối cấp ba. Một đứa bạn giới thiệu cho tôi một việc làm trong hè. Đây chính là dịp để tôi kiếm được tiền để hẹn hò với các cô gái nhưng trên hết là tôi sẽ có tiền để mua một chiếc xe đạp mới, sắm quần áo mới và bắt đầu để dành tiền mua nhà cho mẹ. Viễn cảnh về công việc mùa hè khá hấp dẫn nên tôi những muốn chụp ngay lấy cơ hội này. Rồi tôi sực nhớ ra là mình phải bỏ tập luyện bóng chày trong hè để đi làm. Vậy là tôi phải thông báo cho huấn luyện viên Jarves biết là mình sẽ không chơi nữa. Điều này quả là khó khăn nhưng rồi tôi lại tự động viên mình bằng câu nói của mẹ: "If you make your bed, you have to lie in it". Lúc hay chuyện, thầy Jarvis nổi xung lên đúng như tôi đã dự đoán. Thầy nói: - Em còn cả đời để làm việc cơ mà. Những ngày thi đấu của em thì có hạn thôi. Em không thể nào lãng phí chúng được. Tôi đứng như trời trồng trước mắt thầy. Tôi cố vặn óc nghĩ ra những lời lẽ để giải thích cho thầy hiểu tôi làm thầy thất vọng vì tôi muốn mua được nhà cho mẹ và có món tiền dằn túi. Thầy gặng hỏi: - Con sẽ được bao nhiêu tiền khi làm công việc này, con trai? Tôi trả lời: - Dạ, ba đô la và hai mươi lăm xu một giờ. Thầy hỏi: - Thế một giấc mơ đáng giá có ba đô là và hai mươi lăm xu một giờ sao? Câu hỏi giản dị đó đã cho tôi thấy sự khác nhau giữa việc muốn một điều gì đó ngay lập tức và một mục tiêu lâu dài. Mùa hè năm đó, tôi luyện tạp thể thao hết mình và trong vòng một năm, tôi đã được đội bóng chày trứ danh Pittsburg Pirates tuyển chọn làm cầu thủ mới với hợp đồng trị giá hai mươi ngàn đô la. Tôi cũng có một học bổng để học bóng bầu dục ở Đại học Arizona. Học bổng này khiến tôi được học đại học nước Mỹ, được chọn ngay vòng đầu vào đội tuyển bóng bầu dục quốc gia. Năm 1984, tôi ký một hợp đồng trị giá 1,7 triệu đô la với đội bóng bầu dục chuyên nghiệp Denver Broncos và mau chóng mua được cho mẹ mình một căn nhà như người hằng mơ ước. Và không chỉ có căn nhà, sự nghiệp... tôi còn có được nhiều hơn nữa từ câu nói giản dị của thầy. : Đây là câu thành ngữ nói: Con người phải chấp nhận những hệ quả do chính việc mình đã gây ra.
Không trân trọng những thứ mà ta đang có, tất sẽ có lúc nhìn lại, ta chẳng còn gì cả... Hôm nay là sinh nhật thằng bé. Nó vừa được cha mẹ tặng cho một chiếc ô tô đồ chơi - cái ô tô mà có lần nó thấy trong cửa hàng trên phố, đặt kiêu hãnh trong tủ kính. Cái ô tô màu vàng, ánh bạc, có màn kính trong suốt và cái cái gương tí xíu có thể soi được đó hấp dẫn nó, làm nó mê đi trong giây lát. Chỉ tới khi cha nó gọi nó đi về, nó mới giật mình nhớ ra rằng, chiếc ô tô đồ chơi này không phải là của nó. Mà nó thì muốn có cái ô tô đẹp đẽ này lắm. Nó chạy tới, níu chân cha nó, và đòi cha nó mua cho. Nó nhớ lúc đó cha nó lắc đầu, nói với nó "Cái xe ô tô đồ chơi đó rất đắt, cha ko có đủ tiền mua cho con. Với lại, con còn nhiều đồ chơi ở nhà đúng không". Đúng vậy, thằng bé được mua cho khá nhiều đồ chơi. Ô tô nó có 1 cái rồi, màu xanh da trời. Thằng bé hờn dỗi chán rồi mà cha nó vẫn không đổi ý. Nước mắt ngắn dài, nó theo cha về nhà. Kể từ lúc dời cửa hàng, trong đầu nó chỉ có hình ảnh cái xe đồ chơi màu vàng. Nó chẳng tha thiết gì với những đồ chơi cũ, nào máy bay, nào robot, nào logo xếp hình...Chẳng ý nghĩa gì hết. Ngay cả cái ô tô màu xanh, món đồ chơi mà nó thích chơi nhất cũng vậy. Với nó, giờ đây cái ô tô màu xanh trở nên xấu xí, tẻ nhạt và cũ kỹ làm sao nếu đem đặt bên cạnh cái xe màu vàng ánh bạc. Chẳng có gì so sánh nổi với cái ô tô kiêu hãnh trong tủ kính kia cả. Tất cả những đồ chơi nó đang có chỉ làm cho nó cảm thấy khát khao có đồ chơi mới. Sự vui thú trước khi biến mất, thay vào đó và sự chán ghét. Trước nó giữ gìn bao nhiêu, giờ nó chỉ muốn quăng, muốn ném cho chóng hỏng. Thằng bé nghĩ, đồ chơi cũ hỏng hết, nó sẽ có đồ chơi mới. Và thằng bé đã đúng. Hôm nay, nó vui sướng biết bao khi cầm trong tay cái ô tô đồ chơi màu vàng rực rỡ đó. Thế là ước mong của nó thành hiện thực. Hạnh phúc biết mấy làm nó ca hát váng nhà. Nó háo hức thử đồ chơi mới. Sẽ tuyệt lắm đây. Ô tô sẽ chạy tít mù cho xem. Nó lúi húi lên dây cót thật cẩn thận tránh vặn quá đà đứt cót. Nó nhẹ nhàng đặt xe xuống nền nhà. Chạy đi nào! Cái xe chạy bon bon thật nhanh trên nền đá hoa cương. Chạy nhanh gấp ba lần cái xe màu xanh ý. Và ... uỳnh ... cái xe chạy vọt qua cửa, được đà chạy ra hành lang, rồi rơi xuống cầu thang. Thằng bé hốt hoảng chạy theo, xuống tới nơi thì cái xe đã vỡ tan. Vòng quay cót vẫn kêu rè rè... Niềm hân hoan của nó giờ trôi theo nước mắt vỡ òa....
.: Những bức thư Cha gửi con :. Bức thư thứ nhất - Thu lại hào quang Hơn 30 năm trước, khi tôi đeo đôi hoa tai loại kẹp ở khoái lạc song châu tai đi ra khỏi nhà, tôi nghe mọi người nói : “Hay đấy ! Đeo loại hoa tai này thì ko sợ bị kéo rách lỗ tai !”. Tôi ko hiểu, họ liền giải thích : “Nhớ năm đó, ở Thượng Hải, có 1 số kẻ xấu đứng ở trên cầu, đợi xe người kéo theo triền dốc chạy nhanh xuống. Chúng liền đưa tay chụp lấy hoa tai của người phụ nữ quý phái ngồi trên xe, vì lúc đó mọi người đều đeo loại hoa tai xuyên qua lỗ tai . Vì vậy, hoa tai bị giựt kéo 1 cái thì xé rách ngay nửa khoái lạc song châu tai, khi người phu xe hãm dừng xe lại thì bọn xấu đã nhảy xuống bên cầu chạy mất !” Hồi tôi vừa mới đến Mỹ, bạn bè nói với tôi : “ Ko nên để tiền trong xe, dù chỉ là những đồng tiền kim loại lẻ trị giá rất thấp, vì sẽ có những đứa nhóc hư hỏng thèm chơi điện tử sẵn sàng đập nát cửa kính xe bạn chỉ để lấy những đồng tiền đó.” Tôi cũng được nghe 1 bản tin trên ti vi: Ở trạm xe điện ngầm mà mỗi ngày tôi thường đi. 2 thanh niên da đen đã bắn vỡ sọ 1 người qua đường chỉ để cướp lấy chiếc áo khoác ngoài đẹp đẽ. Con ơi ! Cha ko thể ko kể 2 câu truyện có thật trên đây cho con nghe khi thấy con hôm nay trên bàn ăn đã tỏ thái độ trách cứ mẹ con đã lấy lại sợi dây chuyền vàng mà bà nội đã tặng cho con. Có thể con sẽ nói : Ở ngoài đường phố, có rất nhiều người diện những chiếc áo măng-tô lông chồn cực kỳ đắt tiền, có rất nhiều người đeo những đồ trang sức quý giá. Tại sao lại ko cho con đeo 1 sợi dây chuyền vàng nhỏ như vậy ? Thế thì để cha nói cho con nghe, ở khách sạn sang trọng cạnh công viên trung tâm có rất nhiều phụ nữ đeo những viên kim cương mấy mươi kara vào ra khách sạn; trong những buổi tiệc long trọng hay những buổi gặp gỡ linh đình là những cuộc triển lãm lớn về đồ châu báu và trang phục nổi tiếng. Con muốn so sánh hoàn cảnh của con với họ ư ? Nếu con có tài xế lái xe đưa con đến tận cổng, có cảnh vệ mang súng mở cửa xe cho con hay đưa con lên xe, thì đương nhiên có thể được. Vấn đề là : Con chỉ là 1 cậu học sinh mỗi ngày phải đi 4 chuyến tàu điện ngầm. Cũng 1 sợi dây chuyền vàng như vậy, nếu ở trong những hoàn cảnh xa hoa mà cha kể ở trên thì chẳng đáng mấy đồng tiền cả. Nhưng nếu nó nằm ở những nơi con phải đi qua, thì trong mắt 1 số người ở nơi đó, nó đáng giá bằng mạng sống của con -- Giống như đôi hoa tai, những đồng tiên kim loại lẻ, và chiếc áo khoác đáng giá 1 miếng thịt người, 1 cửa kính xe hơi, và 1 mạng sống quý giá. Con hãy nhớ, đừng bao giờ lấy giá trị thị trường để đánh giá 1 món đồ, mà cần lấy hoàn cảnh cụ thể để đong đếm nó. Cũng như 1 ly nước, nó sẽ có giá trị hoàn toàn khác nhau tuỳ thuộc nó ở sa mạc hay bên bờ sông. Để tránh hoạ thì quan trọng nhất là ko gây hoạ ! Ko nên gây sự thèm muốn nơi người khác ! Mong con hãy nhớ kỹ lời cha nói, biết lúc nào nên thu lại hào quang.
Lại thêm 1 câu chuyện về tình bạn, ngắn thôi, nhưng hy vọng nó sẽ đọng lại thật nhiều... Một cô bé đi học về nhà rất muộn, bố mẹ cô rất bực mình và tra hỏi xem cô đã đi đâu, làm gì. - Con phải dừng lại một lát để giúp bạn con ạ. Xe đạp của bạn ấy bị hỏng!- Cô bé thưa với bố mẹ. - Nhưng con có biết sửa xe đạp đâu?- Bố cô bé hỏi vẻ nghi ngờ. - Đúng ạ! Nhưng con dừng lại để giúp bạn ấy khóc!
Bạn có biết rằng chim đại bàng biết trước khi nào bão sắp đến không? Tôi nghe kể rằng, khi một chú chim đại bàng biết sắp có bão , nó sẽ bay tới một chỗ nào đó thật cao và chờ gió tới. Khi cơn bão ập đến, đại bàng mở rộng cánh và chính cơn gió đầy nguy hiểm ấy sẽ nâng đại bàng lên cao, cao hơn cả bão. Trong khi mưa bão gầm gừ giận dữ ở bên dưới thì đại bàng đang sải cánh ở bên trên. Đại bàng không đi trốn cơn bão, đại bàng lại dùng cơn bão để nâng nó lên cao hơn vì nó cưỡi trên những cơn gió mang bão tới. Có lẽ chính vì vậy mà đại bàng mạnh mẽ, oai hùng và được coi là vua của các loài chim chăng? Trong cuộc sống cũng có những con bão và ai trong số chúng ta cũng phải trải qua. Nhưng chúng ta có thể vượt trên những cơn bão đó bằng nghị lực và niềm tin của chính mình. Hãy nhìn những cánh đại bàng mà xem.
>> Ba câu hỏi của cuộc đời << Ngày xửa ngày xưa, có 1 Đức vua, tuy rằng ngài ko đến nỗi bất tài nhưng cũng ko mấy thành công trong công việc triều chính. Một hôm Đức Vua nghĩ rằng, giá mà vua trả lời được ba câu hỏi sau đây thì vua sẽ không bao giờ bị thất bại trong bất cứ công việc nào. Ba câu hỏi ấy là: 1. Làm sao để biết được thời gian nào là thời gian thuận lợi nhất cho mỗi công việc? 2. Làm sao để biết được nhân vật nào là nhân vật quan trọng nhất mà ta phải chú trọng, quan tâm ? 3. Làm sao để biết được công việc nào là công việc cần thiết nhất mà ta phải thực hiện? Nghĩ thế, vua liền ban chiếu ra khắp trong bàn dân thiên hạ, hứa rằng sẽ ban thưởng trọng hậu cho kẻ nào trả lời được những câu hỏi đó. Các bậc hiền nhân đọc chiếu liền tìm tới kinh đô. Nhưng mỗi người lại dâng lên vua một câu trả lời khác nhau. -Về câu hỏi thứ nhất, có người trả lời rằng muốn biết thời gian nào là thời gian thuận lợi nhất cho mỗi công việc thì phải làm thời biểu cho đàng hoàng, có ngày giờ năm tháng và phải thi hành cho thật đúng thời biểu ấy. Như vậy mới mong công việc làm đúng lúc. Kẻ khác thì lại nói ko thể nào dự tính được trước những việc gì phải làm và thời gian để làm những việc ấy; rằng ta ko nên ham vui mà nên chú ý đến mọi sự khi chúng xảy tới để có thể làm bất cứ gì xét ra cần thiết. Có kẻ lại nói rằng, dù vua có chú ý đến tình hình mấy đi nữa thì một mình vua cũng ko đủ sáng suốt để định đoạt thời gian của mọi việc làm một cách sáng suốt, do đó nhà vua phải thành lập một Hội Ðồng Nhân Sĩ và hành động theo lời khuyến cáo của họ. Lại có kẻ nói rằng, có những công việc cần phải lấy quyết định tức khắc ko thể nào có thì giờ để tham khảo xem đã đến lúc phải làm hay chưa đến lúc phải làm. Mà muốn lấy quyết định cho đúng thì phải biết trước những gì sẽ xảy ra, do đó, nhà vua cần phải cần đến những nhà cố vấn tiên tri. -Về câu hỏi thứ hai, cũng có nhiều câu trả lời ko giống nhau. Có người nói những nhân vật mà vua cần chú ý nhất là những ông đại thần và những người trong triều đình. Có người nói là mấy ông Giám Mục, Thượng Tọa là quan trọng hơn hết. Có người nói là mấy ông tướng lãnh trong quân đội mới là nhân vật cần chú ý. -Về câu hỏi thứ ba, các nhà thức giả cũng trả lời khác nhau. Có người nói khoa học là quan trọng nhất. Có người nói tôn giáo là quan trọng nhất. Có người lại nói: Chỉnh trang quân đội là quan trọng nhất. Vì các câu trả lời khác nhau cho nên nhà vua không thể đồng ý với vị hiền nhân nào cả, và chẳng ban thưởng cho ai hết. Sau nhiều đêm suy nghĩ vua quyết định đi chất vấn một ông đạo tu trên núi, ông đạo này nổi tiếng là có giác ngộ. Vua muốn tìm lên trên núi để gặp ông đạo và hỏi ba câu hỏi kia. Vị đạo sĩ này chưa bao giờ chịu xuống núi và nơi ông ta ở chỉ có những người dân nghèo; chẳng bao giờ ông chịu tiếp người quyền quý. Vì vậy mà nhà vua cải trang làm thường dân. Khi đi đến chân núi, vua dặn vệ sĩ đứng chờ ở dưới, và một mình vua, trong y phục một thường dân, vua trèo lên am của ông đạo. Nhà vua gặp ông đạo đang cuốc đất trước am. Khi trông thấy người lạ, ông đạo gật đầu chào rồi tiếp tục cuốc đất. Ông đạo cuốc đất một cách nặng nhọc bởi ông đã già yếu; mỗi khi cuốc lên được một tảng đất hoặc lật ngược được tảng đất ra thì ông lại thở hào hển. Nhà vua tới gần ông đạo và nói: "Tôi tới đây để xin ông đạo trả lời giúp cho tôi ba câu hỏi. Làm thế nào để biết đúng thì giờ hành động, đừng để cho cơ hội qua rồi sau phải hối tiếc? Ai là những người quan trọng nhất mà ta phải chú ý tới nhiều hơn cả? Và công việc nào quan trọng nhất cần thực hiện trước tiên?" Ông đạo lắng nghe nhà vua nhưng không trả lời. Ông chỉ vỗ vai nhà vua và cúi xuống tiếp tục cuốc đất. Nhà vua nói: "Ông đạo mệt lắm rồi, thôi đưa cuốc cho tôi, tôi cuốc một lát". Vị đạo sĩ cám ơn và trao cuốc cho Vua rồi ngồi xuống đất nghỉ mệt. Cuốc xong được hai vồng đất thì nhà vua ngừng tay và lập lại câu hỏi. Ông đạo vẫn không trả lời, chỉ đứng dậy và đưa tay ra đòi cuốc, miệng nói: "Bây giờ bác phải nghỉ, đến phiên tôi cuốc". Nhưng nhà vua thay vì trao cuốc lại cúi xuống tiếp tục cuốc đất. Một giờ rồi hai giờ đồng hồ đi qua. Rồi mặt trời bắt đầu khuất sau đỉnh núi. Nhà vua ngừng tay, buông cuốc, và nói với ông đạo: "Tôi tới để xin ông đạo trả lời cho mấy câu hỏi. Nếu ông đạo không thể trả lời cho tôi câu nào hết thì xin cho biết để tôi còn về nhà". Ông đạo nghe tiếng chân người chạy đâu đây bèn nói với nhà vua: "Bác thử xem có ai chạy lên kìa". Nhà vua ngó ra thì thấy một người có râu dài đang chạy lúp xúp sau mấy bụi cây, hai tay ôm bụng. Máu chảy ướt đầm cả hai tay. Ông ta cố chạy tới chỗ nhà vua và ngất xỉu giữa đất, nằm im bất động miệng rên ri rỉ. Vua và ông đạo cởi áo người đó ra thì thấy có một vết đâm sâu nơi bụng. Vua rửa chỗ bị thương thật sạch và xé áo của mình ra băng bó vết thương, nhưng máu thấm ướt cả áo. Vua giặt áo và đem băng lại vết thương. Cứ như thế cho đến khi máu ngừng chảy. Lúc bấy giờ người bị thương mới tỉnh dậy và đòi uống nước. Vua chạy đi múc nước suối cho ông ta uống. Khi đó mặt trời đã bắt đầu khuất và bắt đầu lạnh. Nhờ sự tiếp tay của ông đạo, nhà vua khiêng người bị nạn vào trong am và đặt nằm trên giường ông đạo. Ông ta nhắm mắt nằm yên. Nhà vua cũng mệt quá vì leo núi và cuốc đất cho nên ngồi dựa vào cánh cửa và ngủ thiếp đi. Vua ngủ ngon cho đến nỗi khi Vua thức dậy thì trời đã sáng và phải một lúc sau Vua mới nhớ ra được mình đang ở đâu và đang làm gì. Vua nhìn về phía giường thì thấy người bị thương cũng đang nhìn mình chòng chọc, hai mắt sáng trưng. Người đó thấy vua tỉnh giấc rồi và đang nhìn mình thì nói, giọng rất yếu ớt: "Xin bệ hạ tha tội cho thần". "Ông có làm gì nên tội đâu mà phải tha ?" "Bệ hạ không biết hạ thần, nhưng hạ thần biết bệ hạ. Hạ thần là người thù của bệ hạ, Hạ thần đã thề sẽ giết bệ hạ cho bằng được bởi vì khi xưa, trong chinh chiến bệ hạ đã giết mất người anh của hạ thần và còn tịch thu gia sản của hạ thần nữa". "Hạ thần biết rằng bệ hạ sẽ lên núi này một mình để gặp ông đạo sĩ, nên đã mai phục quyết tâm giết bệ hạ trên con đường về. Nhưng cho đến tối mà bệ hạ vẫn chưa trở xuống, nên hạ thần đã rời chỗ mai phục mà đi lên núi tìm bệ hạ để hành thích. Thay vì gặp bệ hạ, hạ thần lại gặp bốn vệ sĩ. Bọn nầy nhận mặt được hạ thần cho nên đã xông lại đâm hạ thần. Hạ thần trốn được chạy lên đây, nhưng nếu không có bệ hạ cứu thì chắc chắn hạ thần đã chết vì máu ra nhiều quá. Hạ thần quyết tâm hành thích bệ hạ mà bệ hạ lại cứu sống được hạ thần. Hạ thần hối hận quá. Bây giờ đây nếu hạ thần mà sống được thì hạ thần nguyện sẽ làm tôi mọi cho bệ hạ suốt đời, và hạ thần cũng sẽ bắt các con của hạ thần làm như vậy. Xin bệ hạ tha tội cho hạ thần". Thấy mình hòa giải được với kẻ thù một cách dễ dàng nhà vua rất vui mừng. Vua không những tha tội cho người kia mà còn hứa sẽ trả lại gia sản cho ông ta, và gửi ngự y cùng quân hầu tới săn sóc cho ông ta lành bệnh. Sau khi cho vệ sĩ khiêng người bị thương về nhà, vua trở lên tìm ông đạo để chào. Trước khi ra về vua còn lặp lại lần cuối ba câu hỏi của vua. Ông đạo đang quỳ gối xuống đất gieo những hạt đậu trên những luống đất đã cuốc sẵn hôm qua. Vị đạo sĩ đứng dậy nhìn vua: "Nhưng ba câu hỏi của vua đã được trả lời rồi mà". Vua hỏi: "Trả lời bao giờ đâu nào ?" "Hôm qua nếu Vua không thương hại bần đạo già yếu mà ra tay cuốc dùm mấy luống đất này thì khi ra về nhà vua đã bị kẻ kia mai phục hành thích mất rồi, và nhà Vua sẽ tiếc rằng đã không ở lại cùng ta. Vì vậy thời gian quan trọng nhất là thời gian Vua đang cuốc đất; nhân vật quan trọng nhất lúc đó là bần đạo đây, và công việc quan trọng nhất là công việc giúp bần đạo. Rồi sau đó khi người bị thương nọ chạy lên, thời gian quan trọng nhất là thời gian vua chăm sóc cho ông ta, bởi vì nếu vua không băng vết thương cho ổng thì ổng sẽ chết và vua không có dịp hòa giải với ổng; cũng vì thế mà ông ta là nhân vật quan trọng nhất, và công việc vua làm để băng bó vết thương là quan trọng nhất. Xin vua hãy nhớ kỹ điều này: “Chỉ có một thời gian quan trọng mà thôi, đó là thời gian hiện tại, là giờ phút hiện tại. Giờ phút hiện tại quan trọng bởi vì đó là thời gian duy nhất trong đó ta có thể làm chủ được ta.” “Nhân vật quan trọng nhất là kẻ đang cụ thể sống với ta, đang đứng trước mặt ta, bởi vì nào ai biết được là mình sẽ đương đầu làm việc với những kẻ nào trong tương lai.” “Và cuối cùng công việc quan trọng nhất là công việc làm cho người đang cụ thể sống bên ta, đang đứng trước mặt ta được hạnh phúc, bởi vì đó là ý nghĩa chính của cuộc sống !”
Trong 1 lần lang thang trên mạng, tôi ngẫu nhiên đọc được câu chuyện này. Xin được post lại chia sẻ cùng mọi người :Một cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học. Điều cậu bé sợ đã thành sự thật, mẹ cậu bé nhận lời. Đây là lần đầu tiên bạn bè và giáo viên chủ nhiệm gặp mẹ cậu bé và cậu rất xấu hổ về vẻ bề ngoài của mẹ mình. Mặc dù cũng là một người phụ nữ đẹp, có một vết sẹo lớn che gần toàn bộ mặt bên phải của cô. Cậu bé không bao giờ muốn hỏi mẹ mình tại sao bị vết sẹo lớn vậy. Vào buổi họp mặt, mọi người có ấn tượng rất đẹp về sự dịu dàng và vẻ đẹp tự nhiên của người mẹ mặc cho vết sẹo đập vào mắt, nhưng cậu bé vẫn xấu hổ và giấu mình vào một góc tránh mặt mọi người. Ở đó, cậu bé nghe được mẹ mình nói chuyện với cô giáo. "Làm sao chị bị vết sẹo như vậy trên mặt?" Cô giáo của cậu hỏi. Người mẹ trả lời, "Khi con tôi còn bé, nó đang ở trong phòng thì lửa bốc lên. Mọi người đều sợ không dám vào vì ngọn lửa đã bốc lên quá cao, và thế là tôi chạy vào. Khi tôi chạy đến chỗ nó, tôi thấy một xà nhà đang rơi xuống người nó và tôi vội vàng lấy mình che cho nó. Tôi bị đánh đến ngất xỉu nhưng thật là may mắn là có một anh lính cứu hỏa đã vào và cứu cả hai mẹ con tôi." Người mẹ chạm vào vết sẹo nhăn nhúm trên mặt. "Vết sẹo này không chữa được nữa, nhưng cho tới ngày hôm nay, tôi chưa hề hối tiếc về điều mình đã làm." Đến đây, cậu bé chạy ra khỏi chỗ nấp của mình về phía mẹ, nước mắt lưng tròng. Cậu bé ôm lấy mẹ mình và cảm nhận được sự hy sinh của mẹ dành cho mình. Cậu bé nắm chặt tay mẹ suốt cả ngày hôm đó. (st)
..:: Bài kiểm tra sự tự tin ::.. Đó là 1 bài kiểm tra kỳ lạ nhất từ khi tôi đi học. Hôm đó, thày giáo vào lớp và phát cho mỗi người 1 bài kiểm tra toán. Bài kiểm tra được chia làm 3 đề riêng lẻ, có ghi chú rất rõ ràng ngay từ đầu: Loại 1 gồm những câu hỏi vừa dễ vừa khó, nếu làm hết sẽ được 10 điểm; loại 2 là đề bài ở mức trung bình, làm hết sẽ được 8 điểm; loại 3 có tổng điểm là 6 với những câu hỏi rất dễ. Học sinh có quyền lựa chọn làm một trong ba đề đó. Vì thời gian khá gấp gáp, lại e ngại ko làm được bài khó nên phần lớn chúng tôi đều cắm đầu vào làm ngay loại đề số 2 hoặc số 3 cho chắc ăn. Một tuần sau khi thày giáo trả bài kiểm tra, chúng tôi còn ngạc nhiên hơn vì thày ko hề chấm, cứ ai làm đề nào thì thày cho đúng tổng điểm của đề đó, bất kể đúng hay sai. Quá ngạc nhiên, chúng tôi đã hỏi thày. Và các bạn có biết câu trả lời của thày là gì ko ? Thày đã nói với chúng tôi rằng đó ko phải là bài kiểm tra kiến thức mà là bài kiểm tra sự tự tin. Thày nói ai trong chúng tôi cũng muốn đạt điểm 10 nhưng ít ai dám vượt qua thử thách để biến ước mơ đó thành sự thật. Chúng tôi biết nếu làm đề 10 điểm, chúng tôi sẽ phải làm thêm những câu hỏi khó nên đã bỏ cuộc ngay từ đầu mà ko hề ngó qua để nhận thấy rằng số câu rất dễ trong đề này cũng vừa tròn với tổng số điểm là 6. Có những việc nhìn bề ngoài tưởng như khó nên chúng ta thường rút lui ngay từ phút đầu tiên mà ko hề cân nhắc. Nhưng đôi khi chúng ta cũng nên mạo hiểm 1 lần vì nếu ko vượt chướng ngại vật thì làm sao biết khả năng mình đến đâu và làm sao về đích như ước mơ của mình !
Ngày tình yêu trở lạiCathy mở cửa sổ.Những cơn gió mùa xuân chạy qua. Gốc cây dưới cửa sổ như thể vẫn còn Brad yêu thương của cô đứng đá mỉm cười . Họ đã không gặp nhau từ mùa Valentine xa xôi lắm .Nỗi nhớ chạy quanh quẩn nhanh như gió trong căn phòng im lặng khủng khiếp của Cathy.Cô như bước phiêu du trên tấm thảm đỏ dưới chân mình. Cathy đến gần kệ sách với tay lấy tuyển tập Pauxtopki lại thấy nhói lòng về câu chuyên người quét rát và bông hồng vàng hạnh phúc dành cho Zuzi yêu dấu. Câu chuyện mà một chiều thứ bảy của quá khứ Brad đã từng đọc cho cô nghe. Nước mắt Cathy chạy vòng quanh khi cô đến bên chiếc ghế Brad đã từng ngồi. Chỗ ấy giờ vẫn còn ấm lắm. Gió ngoài cửa sổ vẫn thổi làm tung tờ lịch...cathy bàng hoàng, nó vẫn là tờ lịch của ngày 14 tháng 2 năm ấy... Cả ăn phòng chỗ nào cũng có bóng hình Brad. Trong tâm trí của Cathy, nỗi nhớ, tình yêu dày vò làm cô nghiêng ngả. Họ đã từng có những phút giây hạnh phúc...Cathy đến gần chiếc máy điện thoại, không thể không gọi cho Brad, không thể để lòng mình trống trải thêm một phút nào nữa...Ngón tay Cathy bấm những con số thân quen. Cô nghe thấy hơi thở của mình dồn nén và thổn thức trong ống nghe.Chuông reo và vẫn gái giọng mà một nghìn năm nữa cũng không tài nào cô có thể quên được: "Hello". Đầu dây bên này , Cathy cũng đáp lại Brad bằng một âm thanh tương tự. Và cứ như thể Brad đang gào lên: "Cathy đấy phải không?". Nước mắt giàn giụa, Cathy mỉm cười hạnh phúc: "Anh ấy vẫn không hề quên giọng nói của mình". Giọng của Cathy nghe như hư vô: "Em đây ,Brad à, anh hẹn em cuối buổi chiều thánh lễ...". Brad quên cả việc dập ống nghe, anh với lấy chìa khoá xe rồi lao như bay trên đường cao tốc. Cảm giác sung sướng hân hoan của của Brad chẳng khác nào với lúc anh đến nhà Cathy trong buổi hẹn đầu tiên. Anh cứ sợ , chỉ cần chậm một tích tắc thôi, người ta sẽ đem Cathy của anh đi mãi mãi. Và đến lúc ấy thì làm sao anh có thể sống được trên cõi đời này. Brad chạy ba bước một lên cầu thang nhà Cathy, ùa vào phòng cô như một cơn lốc và cuốn lấy Cathy bằng nụ hôn. Cathy bước về phía cửa sổ , nơi chứng kiến tình yêu ngọt ngào của một anh chàng đứng dưới gốc cây và cô nàng xinh đẹp trên lầu hai.Brad vòng tay ôm lấy eo của Cathy và gụcđầu vào vai cô: "Anh mang quà Valentine đến cho em đây". Cathy nhoẻn miệng cười: "Lại giống quà năm trước chứ gì?" "món quà cao 1m73 nặng 68 kg và có trái tim biết yêu em tha thiết... " Cathy đến bên bàn đốt nến. Những ngọn nến lung linh minh chứng cho tình yêu vĩnh cữu...Dường như không có gì chia cắt nỗi tình yêu của họ. Cứ như trên cuộc đời này, họ sinh ra là để yêu nhau và biến tất cả ngày tháng thành Valentine's Day hạnh phúc... Mẹ Cathy choàng tỉnh dậy trong một buổi sáng ngày 15 tháng 2. Bà vừa mơ thấy một giấc mơ lạ lùng. bà choàng vội chiếc khăn màu lam rồi đi về phía căn phòng tầng hai đầu hồi của ngôi nhà. Căn phòng ấy đã một năm rồi bà khoá trái lại và không để một ai đến đó. Căn phòng tiếc thương, căn phòng tưởng niệm, căn phòng cất giấu kỷ niệm và nỗi nhung nhớ của bà... Bà hồi hộp mở chìa khoá và bước vào. Chúa ơi, đầu gối bà như nhũn ra. Cửa sổ vẫn mở, cuốn sách của Pauxtopki vẫn để trên mặt bàn và mở những trang có câu chuyện về bông hồng vàng, bông hồng của tình yêu và hạnh phúc, câu chuyện mà đứa con gái yêu dấu của bà thường đọc. Trên mặt bàn, những ngọn nến hồng vẫn còn cháy dở... Bà đổ sụp xuống máy điện thoại và gọi cho cảnh sát. Bà hoang mang và để nước mắt lăn trên gương mặt nhăn nheo vì khóc thương con gái. Đúng, đấy là căn phòng của Cathy, con gái bà, người đã mất cách đây một năm rồi... Sưu tầm.