Đọc đã đời nhể? Công nhận là càng ngày càng nhiều người có khả năng tiên tri P/s: Từ hôm nay tớ bắt đầu đi học nên sẽ lâu có chap mới hơn, có gì thông cảm
Chương 77: Nỗi đau buồn của Yfu Ở trên một con phố vắng vẻ giữa đêm tối, Saru đang bị thương nặng. Cuối cùng cô ấy không đi được và ngã quỵ xuống. Trong khoảnh khắc đó, Saru nhìn thấy một anh chàng lạ mặt bước tới. Anh ta có mái tóc xoăn màu vàng trông rất lãng tử và khuôn mặt trắng như trứng gà bóc. Chàng thanh niên lạ mặt này trông cực kỳ điển trai với áo choàng màu bạch kim. Saru mặt hơi ửng hồng lên: - Anh là ai vậy? Anh ta mỉm cười: - Anh là Joshua Cain! Để anh chữa trị vết thương cho em! Bỗng nhiên Joshua dẫm phải cục đá té chổng kềnh. Anh ta vội vàng đứng dậy và phủi áo: - Thế là hỏng mất màn xuất hiện của mình rồi! Xấu hổ quá! Mặc dù đang bị thương nhưng Saru không thể nào không thấy buồn cười trước bộ dạng tức cười của anh ta. Sau đó anh ta vẫy đũa phép. Toàn bộ vết thương trên người Saru đều lành lặn như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Saru kêu lên: - Anh giỏi thật đấy! Joshua gãi đầu ngượng ngùng: - Có gì đâu! Mấy trò vặt thôi mà! Thế tại sao em lại bị thương đến vậy? Saru buồn rầu nói: - Bạn của em đã bị kẻ xấu bắt đi rồi! Em không tài nào cứu được cô ấy ra........ Joshua hỏi: - Bạn của em? Kẻ bắt cóc đó đã làm em ra nông nỗi này? Saru trả lời: - Vâng! Bạn ấy là Alessa! Em thấy mình thật vô dụng! Joshua nhìn lên bầu trời đầy sao trong đêm tối tĩnh mịch: - Chiến đấu không chỉ có pháp thuật mạnh mà còn phải biết dùng cái đầu nữa! Em hiểu ý anh nói không? Trên đời này không có ai là kẻ vô dụng quá. Chỉ có người không biết cố gắng mà thôi! Saru ngẫm nghĩ một lúc rồi vỡ lẽ ra: - Ừ nhỉ! Em nghĩ ra một kế rồi! Cám ơn anh! Joshua cười tươi: - May quá! Tiếc là anh tài hèn sức mọn nên không thể giúp gì cho em! Saru nói một cách tự tin: - Một mình em là đủ rồi! Cám ơn anh về tất cả mọi chuyện! Joshua vẫy tay: - Ừ! Tạm biệt nhé! Nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại! Sau đó Saru rời đi. Một lúc sau cô ấy mới nhớ ra rằng: - Thôi chết! Mình quên chưa giới thiệu tên của mình cho anh ấy! Khi Saru đã đi khuất, Joshua lẩm bẩm: - Cố lên nhé, Saruwatari! Có gì anh sẽ bí mật giúp em một tay...... * * * Tôi vội hỏi sang chuyện khác: - Thế các bạn đã cứu được cô Stacy chưa? Yfu lắc đầu buồn bã: - Lucifer quá lợi hại! Cũng nhờ Lucy mà bọn mình mới còn sống trở về đấy........ Francoise thắc mắc: - Nhưng tại sao Lucy lại đi cùng với hắn? Evan trầm ngâm: - Có lẽ cô ấy có dự tính gì chăng? Tôi hỏi: - Nhưng rốt cuộc Lucifer muốn gì ở cô Stacy? Hắn đang toan tính điều gì vậy? Yfu nhún vai: - Không biết nữa.....không thể nào đoán nổi một kẻ quái đản như Lucifer đang nghĩ gì trong đầu........ Lucifer rốt cuộc là ai? Hắn muốn gì? Nếu thật sự Lucifer đã Tiên Tri rằng Ekeziel có khả năng làm bá chủ thế giới thì tại sao hắn không giúp Ekeziel đánh tôi với anh Banka? Và bây giờ tôi muốn hỏi Yfu cái điều mà tôi đang rất mong chờ....... - Bạn đã thấy mặt Lucifer đúng không? Vậy hắn là ai? Nhưng thật thất vọng khi Yfu trả lời: - Không hiểu Lucifer đã làm gì đó.....rõ ràng mình nhớ rằng khuôn mặt hắn trông rất quen.....nhưng không hiểu tại sao mình lại quên mất tiêu......... Ôi trời! Vậy mà tôi cứ nghĩ kỳ này sẽ biết Lucifer là ai rồi chứ............ Ngoài ra tự nhiên tôi thấy lo lắng cho Alessa và Saru. Hy vọng họ vẫn bình an vô sự.......... Tôi hỏi tiếp: - Mình bị mất ký ức về cuộc chiến ở Hogwart! Ai đó có thể kể lại cho mình được không? Nhưng Francoise và Evan nhìn nhau một cách ngán ngẩm. Chẳng lẽ họ cũng không nhớ gì sao? Yfu nói: - Thực sự bọn mình không tài nào nhớ nổi. Cái mình nhớ duy nhất là......đòn hủy diệt của Lucifer. Có lẽ đó là nguyên nhân khiến tất cả chúng ta bị mất ký ức........... Francoise buồn bã nói: - Ngoài ra Yfu còn thấy được......Nirvanva và Rose đã bị Ekeziel hãm hại rồi........cả anh Teddy và chị Victoire nữa........... Sau cuộc chiến trong rừng, tôi có cảm giác ngay là anh chị ấy gặp chuyện chẳng lành mà. Còn Nirvana và Rose thì.....tôi vẫn nhớ vụ nổ khủng khiếp ở trong rừng hôm đó.......tôi đã có linh cảm rất xấu mà......nhưng sao tôi thấy đau lòng quá........ Tôi đột ngột hỏi: - Thế còn anh Banka? Yfu ngạc nhiên: - Anh Banka sao cơ? Bạn đã gặp anh ấy à? Thôi chết! Vậy tức là Yfu đã không nhìn thấy cái chết của anh Banka. Tức là họ cũng không biết rằng Ekeziel đã chết........... Tôi hít một hơi rồi nói: - Ekeziel đã bị mình và anh Banka tiêu diệt rồi! Francoise reo lên: - Bạn giỏi thật! Evan vỗ tay: - Hoan hô! Vậy là Chúa Tể Hắc Ám Ekeziel đã bị tiêu diệt! Yfu cũng vui mừng. Cô ấy hỏi: - Anh Banka và bạn kết hợp với nhau thật tốt đấy! Vậy anh ấy đâu rồi? Tôi.....tôi phải trả lời thế nào đây? Tại sao.....tôi lại do dự thế này? Yfu lo lắng hỏi: - Bạn sao thế, Albus? Sao bạn không trả lời mình! Sylvia lên tiếng: - Anh Banka đã hy sinh cùng với Ekeziel rồi! Yfu, Francoise và Evan sững sờ. Tôi cũng vậy. Francoise giận dữ: - Cô.....là đồ nói láo! Sylvia thở dài: - Tôi biết Albus sợ cô buồn nên mới không nói ra! Cho nên tôi sẽ nói hộ cậu ấy! Yfu lập tức chĩa mũi kiếm vào Sylvia và hét to: - Anh Banka không thể chết được! Tôi không tin! Nhưng Sylvia vẫn bình thản trước mũi kiếm đang chĩa vào cổ mình: - Nếu cô không tin tôi thì cứ việc ra tay! Tôi vội lên tiếng: - Dừng tay lại, Yfu! Sylvia nói đúng! Anh Baka đã.....chết rồi! Yfu từ từ hạ gươm xuống. Khuôn mặt cô ấy trông tối sầm lại......... Sylvia đưa cho Yfu một tấm ảnh và nói bằng giọng buồn bã: - Cái này của anh Banka làm rớt ở nhà tôi. Khi tôi cứu anh ấy lần trước..... Tôi nói: - Điều cuối cùng anh Banka nói là anh ấy yêu bạn, Yfu à! Yfu cầm lấy tấm ảnh. Trong đầu cô ấy lúc này xuất hiện những kỷ niệm đẹp giữa họ trước đây. Nước mắt lăn dài trên má Yfu và rơi tí tách lên tấm ảnh. Trên tấm ảnh anh Banka đang cười và Yfu cũng vậy. Francoise và tôi cũng không thể kìm nổi lòng mình. Tất cả những chuyện này thật là bi kịch........
Chương 78: Con thuyền của Banka Tối hôm đó, Yfu đã bỏ đi đâu đó mà chúng tôi không tìm thấy. Francoise thở dài: - Cứ để bạn ấy tĩnh tâm suy nghĩ đã! Mình tin bạn ấy sẽ sớm hồi phục thôi! Evan buồn bã: - Tội nghiệp Yfu! Nếu bọn mình cũng ở đó thì mọi chuyện đã không đến nỗi nào......... Tôi nói: - Không.....là lỗi của mình.....nếu mình mạnh hơn thì anh ấy đã không bị....... Francoise mỉm cười: - Bạn đã làm hết khả năng của mình rồi, Albus! Đừng lo nghĩ về chuyện đó nữa! Cô Osaka an ủi tôi: - Điều quan trọng là cháu nên tự tin vào bản thân mình và tiếp tục cố gắng! Nghe họ nói vậy tôi thấy nhẹ nhõm hơn: - Cám ơn tất cả mọi người......... * * * Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trên cái ghế ở ngôi nhà gỗ bên ngoài. Tôi nhìn ra cửa sổ và thấy Yfu đang đứng nhìn bầu trời. Không biết cô ấy đã trở về từ lúc nào. Tôi rất lo cho Yfu. Liệu cô ấy có vượt qua được chuyện này không? Sylvia thì vẫn đang ngủ say. Tối hôm qua tôi và các anh chàng áo vàng đã thống nhất sẽ nhường căn hầm cho các cô gái ngủ. Mặc dù họ có vẻ miễn cưỡng. Có lẽ là do cuộc xích mích tối hôm đó. Tôi hy vọng họ sẽ hòa giải với nhau. Sylvia bảo tôi rằng cô ấy luôn luôn ngủ ở căn nhà gỗ bên ngoài. Và tất nhiên là tôi phải nhường chiếc giường êm ái đó cho Sylvia rồi. Mặc dù tôi không quen ngủ thế này, mệt muốn chết! Ngoài ra, tôi còn lo rằng Cherry dẫn quân đến tập kích chúng tôi. Nhưng Sylvia bảo rằng cô ấy đã ếm bùa lên một phạm vị rộng xung quanh ngôi nhà để Cherry không thể nào tìm ra chỗ này. Cô ấy thật sự rất lợi hại! Tôi đi ra ngoài và đứng cạnh Yfu: - Mình rất lấy làm tiếc......... Nhưng Yfu mỉm cười: - Không sao đâu! Đó không phải là lỗi của bạn! Anh Banka đã hy sinh anh dũng! Nếu không có bạn thì anh ấy đã không thể thực hiện được đòn hy sinh với Ekeziel rồi. Với lại......xin lỗi vì đã để mọi người lo lắng..... Tôi mỉm cười: - Không có gì đâu! Thấy bạn thế này mình an tâm hơn rồi! Yfu mạnh mẽ hơn tôi tưởng. Cô ấy thực sự đã lấy lại tinh thần rất nhanh. Đây mới đúng là Yfu mà tôi biết. Nhưng chợt tôi thấy căm giận Lucifer biết bao. Tất cả mọi chuyện đều là do hắn! Cho nên hắn phải bị tiêu diệt thì Thế Giới mới trở nên yên ổn được! Và tôi thấy Yfu thật đáng thương. Lúc nhỏ thì cô ấy bị ngược đãi, bây giờ thì cô ấy mất người mình yêu........... Yfu nói bằng giọng quyết tâm: - Mình sẽ tiêu diệt Lucifer để trả thù cho anh Banka! Tôi cũng nói: - Mình cũng vậy! Tất cả chúng ta sẽ cùng nhau tiêu diệt hắn! Sylvia cũng đã tỉnh giấc và đi về phía chúng tôi. Yfu nói với Sylvia: - Cám ơn vì tất cả mọi chuyện! Nhưng....không hẳn là tôi đã tin cô đâu nhé! Sylvia nhếch mép cười: - Tùy cô thôi! Yfu ngáp: - Cả đêm qua mình đã không ngủ.....bây giờ mình đi chợp mắt một chút đây........ Tôi gật đầu: - Ừ! Khi Yfu đi vào trong căn hầm, bỗng nhiên Sylvia ho dữ dội. Và cô ấy lại bị ho ra đầy máu. Tôi vội đưa cho Sylvia chiếc khăn tay. Sylvia cười gượng gạo: - Đừng làm vẻ mặt nghiêm trọng như vậy! Thỉnh thoảng chất độc vẫn phát tác mà, mình chưa chết được đâu! Thật sự tôi rất lo lắng cho Sylvia. Cô ấy mà có mệnh hệ gì thì có lẽ tôi sẽ ân hận suốt đời......... Một lúc sau, Sylvia nói với tôi: - Bây giờ mình phải đi mua thức ăn! Bạn đi với mình không? Tôi trả lời: - Ừ! Nhưng làm thế nào để ra ngoài phố được? Chúng ta vẫn bị truy nã mà? Sylvia rút đũa phép ra và nói một cách tự hào: - Với Bùa Cải Trang thì không vấn đề gì! Thế bạn nghĩ mình kiếm thức ăn ở đâu chứ? Tôi ngơ ngác: - Bùa Cải Trang? Đó là loại pháp thuật cao cấp nhất mà? Sylvia cười tươi: - Tất nhiên là mình rất thành thạo nó! Xem nè! Cô ấy chĩa đũa phép vào đầu tôi. Nhưng tôi không cảm thấy gì cả. Sylvia đưa cho tôi cái gương. Tôi nhận ra tóc mình đã đổi thành màu nâu, khuôn mặt tôi cũng đổi khác một chút. Sylvia hỏi: - Bạn thấy sao? Tôi cười thích thú: - Tuyệt lắm! Tí nữa khi bạn biến mình trở lại như cũ thì cứ giữ màu tóc này nhé! Mình thích nó! Sylvia bụm miệng cười: - Được thôi! Tôi chợt nhớ ra trong tương lai tôi có mái tóc màu nâu. Và thật bất ngờ khi Sylvia lại là người nhuộm nó cho tôi. Nhưng bất ngờ hơn nữa là thần chú của cô ấy lại có tác dụng lên tóc của tôi. Hồi xưa tôi đã thử mọi cách mà không tài nào làm tóc mình đổi màu được. Sylvia thật phi thường! Sau đó Sylvia tự đổi mái tóc màu xanh dương của cô ấy thành màu đen và làm cho nó phủ bên mắt trái để che cái bịt mắt của cô ấy. Cô ấy nói mà không nhìn tôi: - Mắt trái của mình là khó ngụy trang nhất! Nó là thứ khiến mình dễ bị phát hiện nhất! Chắc....bạn thấy nó xấu xí lắm phải không? Tôi nhoẻn miệng cười: - Ồ không! Bạn vốn là một cô gái xinh đẹp mà, Sylvia! Khuôn mặt của Sylvia ửng hồng lên: - Thật hả? Cám ơn nhé...... Tôi chợt nghĩ ra một chuyện: - Chút nữa về bạn dạy cho mình cách điều khiển Bùa Watera theo ý muốn nhé? Mình rất muốn làm được như bạn! Sylvia mỉm cười: - Không vấn đề gì! Sau đó bọn tôi đi ra khỏi rừng và đi vào phố Sander. Trông Sylvia rất thoải mái còn tôi thì hơi căng thẳng khi đi giữa một nơi đông đúc như thế này. Cảm giác làm một tội phạm thật không dễ chịu gì. Một Thần Sáng tương lai như tôi mà lại bị cho là một phù thủy hắc ám. Cha mẹ và em Lily sẽ nghĩ sao khi biết tôi bị truy nã thế này? Thật khó mà tưởng tượng được.......... Trên các bức tường dán đầy bức hình truy nã của tôi và Sylvia. Và có vẻ chúng tôi được liệt vào hàng Những Tội Phạm Nguy Hiểm Nhất. Tức cười chưa? Trong khi Sylvia mua thức ăn, tôi bỗng thấy cô ấy dừng lại ở một tiệm thú kiểng. Và cô ấy đang nhìn chằm chằm vào một con gấu bông màu hồng nhỏ xíu được trưng bày ở bên trong với một sự thích thú hiện rõ trên mặt. Tôi hỏi bác bán hàng: - Cái này bao nhiêu ạ? Sylvia kêu lên: - Không cần đâu, Albus! Tôi mỉm cười: - Đừng có ngại mà, Sylvia! Sau đó tôi nó cho cô ấy. Sylvia cười rạng rỡ: - Cám ơn nhiều! Trông nó đáng yêu quá! Tôi không ngờ Sylvia lại thích một thứ đầy nữ tính như vậy. Khi chúng tôi quay lưng chuẩn bị rời đi thì giọng bác bán hàng vang lên sau lưng: - Hai đứa trông đẹp đôi đấy! Sylvia mặt đỏ rần lên. Tôi cũng hơi ngượng: - Không như bác nghĩ đâu ạ......... Khi mua xong hết các thứ, Sylvia không nói câu gì. Không hiểu sao điều đó làm tôi chợt cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu. Bỗng nhiên tôi thấy một anh chàng trông rất quen. Tôi nhận ra anh ta là Matt. Anh ấy thuộc Quân Đoàn Paladin dưới sự chỉ huy của ông Alibaba. Anh ấy đã từng cứu tôi trong cuộc chiến với Hydra - một trong những kẻ tôi tớ lợi hại nhất của Diablo. Tôi chạy đến và hỏi: - Chào anh Matt! Em là Albus Severus Potter đây! Anh còn nhớ em không? Anh Matt ngẫm nghĩ một lúc rồi kêu lên: - Nhớ rồi! Em là một trong các Hộ Vệ của Banka đúng không? Sao trông em khác vậy? Tôi gãi đầu: - Vì một vài lý do....nên em buộc phải cải trang........ Anh Matt phì cười: - Hỏi thế thôi chứ anh biết em bị truy nã mà! Đừng lo! Anh không báo cho Chính Quyền đâu! Anh tin là em bị oan! Mà Banka giờ sao rồi? Tôi buồn bã nói: - Anh Banka đã....chết rồi! Anh Matt sửng sốt: - Không thể nào chứ! Banka là người đã đánh thắng Diablo cơ mà? Ắt hẳn kẻ địch phải mạnh hơn Diablo nhiều.......... Tôi gật đầu: - Vâng......à....ông Alibaba dạo này thế nào rồi ạ? Anh Matt thở dài: - Ông ấy cũng....chết rồi! Hính như sau trận đại chiến gì đó ở một ngôi trường phù thủy tên Hogwart.......... Ôi không! Vậy là ông ấy cũng hy sinh rồi ư............. Sylvia đã từng nói với tôi rằng muốn đến Phủ Tổng Thống cần phải kiếm một con thuyền như hồi tôi đi cùng anh Banka vậy. Tôi lúc này rất muốn tìm ai đó biết anh Banka để hỏi xem con thuyền hồi trước của anh ấy ở đâu. Anh Matt lấy ra trong túi áo một cái lọ thủy tinh. Bên trong là một con thuyền tí hon trông rất quen. Đúng là thuyền của anh Banka rồi! Anh ấy mỉm cười: - Đây không phải là một cái lọ thủy tinh bình thường đâu! Ông Alibaba đã chế tạo nó ra để chứa chiếc thuyền này! Anh Matt đưa cho tôi và nói tiếp: - Những thứ này giờ là của em! Em sẽ là người kế thừa chúng! Tiếc là Bom Vĩnh Cửu đã bị hỏng sau cuộc chiến ở Hogwart, anh thì không có khả năng để sửa lại nó!
Mình xin phép được post truyện này của bạn lên BlogTruyen.Com nhé Mình sẽ ghi rõ tên tác giả và dẫn link nguồn đến đây :)
hay quá. Gia up lên thêm nhiều chap nữa nha. hnay tự dưng tìm dc, ngồi đọc cả ngày từ 12h trưa đến giờ. thanks nhiều nha :)
có vẻ cuộc chiến vẫn còn dài quá nhỉ p/s:sao bác phan lại giấu nhẹm cuộc chiện ở trường 2 năm trước làm bọn al bị mất trí thế nhỉ tò mò mún chết có bất mí j đc hem:P
Thế cơ à? ^^ Bật mí cái gì bây giờ nhỉ? List những người chết sau cuộc chiến ở Hogwart 2 năm về trước ư?
Dạo này tớ rất bận nên sẽ lâu có chap mới hơn, có gì thông cảm Thực ra cái gì có thể bật mí được thì tớ sẽ bật mí cho Nhưng danh tính những người chết sau cuộc chiến đó thì lại chưa thể bật mí được Còn về nguyên nhân mất trí thì nếu bạn đọc kỹ ở các chap trước thì sẽ thấy đoạn Yfu suy đoán về nguyên nhân cả bọn mất trí nhớ(nhưng tớ chưa khẳng định là Yfu suy luận đúng hay sau đâu nhé )
Chương 79: Stacy Ferguson, Kyta Okinawa và Emily Rose Tôi cầm lấy cái lọ một cách vui mừng: - Cám ơn anh! Anh Matt bỗng chú ý tới Sylvia. Anh ấy mỉm cười: - Cô gái xinh đẹp này là ai vậy? Tôi vội nói: - À....cô ấy là bạn em....... Anh ấy hỏi: - Anh có thể giúp gì được cho em không? Tôi nói: - Cám ơn anh rất nhiều! Em tự lo được! Em đang cần thứ này để đi cứu một người bạn! Anh Matt mỉm cười: - Được rồi! Chúc may mắn! Sau khi anh ấy chỉ cho tôi cách sử dụng chiếc lọ này. Bọn tôi chào tạm biệt anh Matt và bắt đầu trở về. Hôm nay thật là một ngày may mắn! Đi với Sylvia quả thật không phí thời gian! Vậy là chúng tôi có thể đi giải cứu Bella được rồi! Ký ức của Stacy Ferguson.......... Stacy đang nói chuyện với Kyta ở hành lang: - Thấy chưa? Đề kiểm tra hôm nay rõ ràng rơi vào bài này nhé! Kyta nói bằng giọng thán phục: - Khả năng Tiên Tri của bạn thật phi thường! Ước gì mình cũng có khả năng đó giống bạn! Stacy mỉm cười: - Nhưng khả năng Tiên Tri cũng thất thường lắm, đôi khi còn bị sai nữa cơ. Chúng ta không nên phụ thuộc vào nó quá nhiều! Tương lai nằm trong tay chúng ta, phải không nào? Kyta gật gù: - Bạn nói đúng! Bỗng nhiên có một cô gái từ xa đi tới chỗ họ. Cô ấy có khuôn mặt tròn trĩnh, mái tóc ngắn màu vàng và đôi mắt sáng ngời. Cô gái lạ mặt hỏi: - Bạn là Kyta Okinawa? Còn mình là Emily Rose! Kyta ngạc nhiên: - Sao bạn biết tên mình? Emily không trả lời Kyta mà nói với Stacy: - Bạn là Stacy Ferguson đúng không? Mình biết bạn có khả năng Tiên Tri! Stacy và Kyta tái mặt. Kyta hỏi: - Sao bạn lại biết? Emily phì cười: - Đừng làm vẻ mặt lo sợ như thế! Mình sẽ giữ bí mật chuyện này! Hãy tin mình! Stacy cau mày: - Vậy....tại sao bạn biết? Emily nháy mắt: - Đây là một bí mật! Nhưng tại sao bạn lại phải giấu khả năng này của mình? Bạn sẽ trở nên nổi tiếng đó! Stacy xua tay: - Giữ nó là một bí mật của riêng mình thì hay hơn! Với lại mình không thích bị người ta chú ý! Emily quay sang nói với Kyta: - Mình đoán rằng bạn là một Thuật Binh đúng không? Kyta há hốc mồm: - Cả chuyện này bạn cũng biết hả? Emily mỉm cười một cách tinh nghịch: - Mình có một vụ hấp dẫn đây, các bạn có tham gia không? Kyta hỏi: - Vụ gì vậy? Emily hạ giọng: - Cướp ngân hàng! Kyta thốt lên: - Bạn có điên không? Tại sao bạn lại nói với tụi mình chuyện này? Emily nhếch mép cười: - Bởi vì chính các bạn đã đánh cắp thanh gươm Excalibur đúng không? Và Kyta chính là người giữ nó! Với khả năng của các bạn sẽ giúp mình thực hiện được kế hoạch này! Stacy và Kyta trợn mắt nhìn nhau. Kyta gằn giọng: - Cô....đang đe dọa bọn tôi? Emily xua tay: - Đừng lạnh lùng thế! Mình không có ý đó! Chỉ là mình đang cần một số tiền lớn! Số tiền lấy được sẽ chia ba nhé? Mình không nuốt lời đâu! Stacy lên tiếng: - Được thôi! Tất cả những chuyện này là bí mật của ba chúng ta nhé? Emily gật đầu. Kyta kêu lên: - Đừng đồng ý vội vàng thế, Stacy! Nhỡ cô ta lừa chúng ta thì sao? Emily nói bằng giọng tha thiết: - Mình xin thề là sẽ không lừa các bạn! Mình cần một số tiền lớn để chữa bệnh cho cha mẹ mình........ Kyta thở dài: - Thôi được! Hy vọng là kế hoạch của bạn thật sự hoàn hảo......... Stacy hỏi: - Này Emily! Có phải bạn cũng có khả năng Tiên Tri? Emily lắc đầu: - Ồ! Không phải đâu! Nhưng xin thứ lỗi vì mình không thể nói cho bạn biết được! Bởi vì nếu nói ra thì năng lực đó sẽ biến mất! Hãy thông cảm cho mình! Kyta trố mắt ra: - Có năng lực còn lợi hại hơn cả Tiên Tri cơ à? Emily thở dài: - Thật ra....năng lực này rất bất tiện......mình muốn có khả năng Tiên Tri hơn.......... Stacy hỏi: - Có nghĩa là năng lực này bị hạn chế bởi rất nhiều điều kiện đúng không? Emily gật đầu: - Đúng vậy! * * * Tôi và Sylvia đã trở về nơi trú ẩn. Francoise hỏi tôi: - Sao tóc của bạn.......... Tôi nói: - À.....là do câu thần chú của Sylvia ấy mà......... Evan nhe răng cười: - Ừm! Trông bạn bảnh hơn đấy! Tôi gãi đầu: - Cám ơn! Sau đó tôi giơ cho Francoise cái lọ thủy tinh và hỏi: - Bạn còn nhớ cái này không? Cô ấy ngay lập tức kêu lên: - Nếu mình không lầm thì đây là con thuyền của anh Banka đúng không? Yfu hỏi tôi: - Sao bạn lại có vật này vậy? Tôi trả lời: - Đây là di vật của ông Alibaba. Ông ấy đã chết sau cuộc chiến ở Hogwart. Một người trong Quân Đoàn Paladin đã đưa nó cho mình lúc nãy! Evan vui mừng: - Hay quá! Vậy chúng ta đi cứu Bella thôi! Francoise hỏi nhỏ Yfu: - Liệu chúng ta có nên cho con nhỏ Sylvia đó đi cùng không? Yfu nói dứt khoát: - Sylvia rất mạnh! Hợp tác với cô ta là điều nên làm! Tình hình thế là ổn rồi. Tôi, Yfu, Francoise, Evan và Sylvia sẽ lên đường đến Phủ Tổng Thống. Còn cô Osaka và những người khác sẽ ở lại. Năm chúng tôi bắt đầu đi ra bãi biển. Khi tôi mở nắp lọ ra thì chiếc thuyền của anh Banka đột ngột lao vọt ra khỏi cái lọ như bị một lực đẩy vô hình nào đó. Và nó đậu lên mặt biển rồi bắt đầu lớn dần lên. Với kích cỡ thật của nó tôi nhận ra đây đúng là con thuyền năm xưa của anh Banka. Thật buồn khi anh ấy và ông Lubu không còn có thể đi cùng bọn tôi trong chuyến hành hương này nữa........ Alessa và Saru giờ này đang ở đâu? Tôi rất muốn họ trở về và đi cùng chúng tôi.......... Chúng tôi lên thuyền và vẫy tay chào tạm biệt cô Osaka. Cô ấy nói bằng giọng lo lắng rõ rệt: - Hãy chiến thắng trở về nhé! Tôi nói to: - Cô cứ tin ở bọn cháu! Thế là bọn tôi bắt đầu lên đường. Chuyến hành hương này có lẽ sẽ nguy hiểm không kém gì năm xưa. Cảm giác này thật hồi hộp và xen lẫn nỗi lo âu. Yfu và Sylvia trông rất bình tĩnh. Evan thì có vẻ cũng lo lắng giống tôi. Còn Francoise có vẻ rất vui sướng vì được đi thuyền............
mình thấy chuyện của bạn đi hơi nhanh. Mô tả mấy cái war hơi sơ sài quá làm nhiều khi mình đọc thấy hơi hụt hẫng. Mà đánh nhau j thì cũng phải có chuẩn bị + kế hoạch chứ. Hi vọng trong những phần sau bạn viết chậm lại chút. Vài dòng đóng góp Thân
tôi hôm qua giật tem chương mới nhưng sever lag k cm đc mà đến hum nay vẫn chưa có chap mới nhỉ . ___________Auto Merge________________ . tôi hôm qua giật tem chương mới nhưng sever lag k cm đc mà đến hum nay vẫn chưa có chap mới nhỉ
Chap mới ra lò Chương 80: Chiến thắng Rồng Biển Poseidon Đã lâu lắm rồi tôi mới biết thế nào là đi thuyền. Và tôi cũng không còn say sóng nữa. Bầu trời lúc này rất trong xanh, khác với hồi xưa. Không khí lúc đó u ám hơn bây giờ nhiều. Tôi vẫn nhớ cái lần đầu tôi đến Thế Giới này. Tôi đã bị Yfu đưa lên một con thuyền hải tặc. Và đó cũng là lúc tôi gặp Francoise Sazanami lần đầu....... Tôi hỏi Yfu: - Mình có một số điều muốn hỏi bạn nè! Tại sao bạn lại đưa mình với Francoise lên tàu cướp biển đó! Yfu nói bình thản: - Thuật teleport mình mới học từ giáo sư Stacy nên có một số trục trặc. Thay vì lên bờ mình lại đưa nhầm các bạn lên một con thuyền....... Francoise có vẻ hơi bực: - Vậy tại sao bạn không đến cứu mình? Mình đã ở cái nhà giam bẩn thỉu đó đến một tuần lận! Yfu nói: - Mình biết bạn là dân đi biển chuyên nghiệp mà! Francoise giận dỗi: - Nhưng điều đó làm hỏng hết nhan sắc của mình! Đúng không, Albus? Lúc đó trông mình thật tàn tạ! Tôi phì cười. Cả Evan cũng vậy. Và tôi thấy Yfu cũng khẽ mỉm cười. Còn Sylvia thì không cười. Evan hỏi: - Nhưng mục đích của bạn lúc đó là gì hả, Yfu? Yfu trả lời: - Chỉ là muốn các bạn rèn luyện thêm thôi mà! Xin lỗi nhé! Tôi hỏi: - Tại sao mình lại mạnh lên một cách bất thường khi sang Thế Giới này? Nhưng lần này Francoise lên tiếng trước Yfu: - Mình đoán rằng lý do đơn giản là......Albus với mình được lựa chọn để mở cái Hộp Ngàn Năm, phải không Yfu? Yfu gật đầu. Evan bỗng lên tiếng: - Mình đã nghe kể rồi! Nhưng mình có chỗ không hiểu! Tại sao ở đây lại có Ngôi Đền Gordic Griffindor? Ông ấy đâu phải là người ở Thế Giới này? Tôi nói: - Mình cũng đã thắc mắc về điều đó từ lâu rồi! Yfu lắc đầu: - Mình không rõ nữa.....ngay cả giáo sư Stacy cũng không lý giải nổi........... Francosie trầm ngâm: - Thật là khó hiểu.... Tôi đề nghị: - Hay là bạn dạy thuật Teleport cho mọi người đi, Yfu! Yfu nói: - Rất hiếm người có khả năng học được thuật Teleport! Giáo sư Stacy đã nhận ra mình là người duy nhất có thể học nó! Cho nên cô ấy đã dạy cho mình! Tôi nói tiếp: - Và bạn đã làm mình suýt chết đuối đó, Yfu! Francoise vỗ ngực: - May cho bạn là mình đã xuất hiện kịp thời đó, Albus! Yfu nói: - Thực ra chính mình đã đưa bạn tới vị trí đó, Francoise! Nên bạn đã kịp thời cứu Albus! Francoise cười hinh hích: - Lúc bị say sóng trông bạn mắc cười lắm, Albus à! Hơ.....tôi nghĩ chuyện đó có gì đáng buồn cười nhỉ........xấu hổ chết đi được ấy chứ.......... Tôi thấy Sylvia vẫn để ý theo dõi cuộc nói chuyện của bọn tôi. Nhưng có vẻ cô ấy không muốn tham gia một chút nào. Evan mỉm cười: - Francoise đã giả vờ mất trí nhớ để đi theo anh Banka đúng không? Bạn tài thật đấy..........ối chết! Mình vô ý quá, xin lỗi nhé, Yfu! Mặt của Yfu hơi biến sắc: - Không sao đâu, Evan! Mình cũng đỡ buồn rồi........... Evan gãi đầu hối lỗi. Francoise và tôi nhìn nhau một cách lo lắng. Chúng tôi đều thống nhất rằng nhắc về anh Banka lúc này thật sự không thích hợp chút nào............ Anh Banka đã dạy tôi thuật Owato. Nó giúp ta có khả năng di chuyển trên mặt nước và thuật này rất ít người học được. Tự nhiên tôi có ý nghĩ rằng có lẽ người nào không biết bơi mới học được thuật này................ Tôi chợt ra một chuyện: - Cái lần Francoise bị thuộc hạ của ông Alibaba bắt cóc ấy! Tại sao họ lại biết cô ấy là một phù thủy? Francoise mỉm cười: - Mình biết rồi! Bạn có để ý họ luôn đeo một cái kính trông rất kỳ lạ không? Chắc chắn nó không phải là đồ trang trí! Có lẽ ông Alibaba đã chế tạo cái kính đó cho họ để nhận biết được phù thủy thật sự trong số những người bình thường! Yfu ngạc nhiên: - Ồ! Bạn rất thông minh đấy, Francoise! Francoise nói bằng giọng trìu mến: - Lúc đó bạn đã cứu mình, Albus! Tôi gãi đầu ngượng ngùng: - Có gì đâu, Francoise! Thiếu anh Banka quả thật là buồn, hồi đó có thể rất căng thẳng vì chiến tranh. Nhưng thực sự khoảng thời gian ở bên nhau đó chúng tôi đã rất vui. Anh Banka và Yfu thật sự rất đẹp đôi. Tại sao cuộc đời lại bất công như vậy? Tôi cũng coi anh Banka như anh trai mình. Mỗi lần nghĩ đến anh ấy tôi thấy đau lòng làm sao.......... Yfu lên tiếng: - Có ai còn nhớ luật ở đây không? Tôi ngơ ngác: - Luật gì hả, Yfu? Francoise nói ngay: - Khi một nhóm người cùng nhau tổ chức một chuyến hành hương thì cần chọn một người đứng đầu làm Pháp Sư đúng không? Và những người còn lại là Hộ Vệ! Nhưng.....chúng ta đâu phải là người thuộc về Thế Giới này? Evan tán thành với Francoise: - Đúng vậy! Sylvia đột ngột lên tiếng: - Nhưng Thế Giới này với Thế Giới kia đang có sự hòa hợp. Chính vì thế người ở Thế Giới kia cũng bị ảnh hưởng bởi luật ở đây! Tôi nói đúng không, Yfu? Yfu gật đầu. Evan hỏi: - Vậy ai sẽ làm Pháp Sư đây? Tôi nói: - Yfu! Bạn sẽ làm nhé? Evan nói theo: - Mình cũng đồng ý! Sylvia thì không có ý kiến gì. Francoise chỉ vào tôi: - Mình xin đề cử Albus làm Pháp Sư, ai đồng ý không? Cái gì? Bạn đùa hả, Francoise? Thực lực của mình làm sao so được với Yfu. Chưa kể hiện giờ mình chưa sử dụng được Giả Kim Bí Thuật......... Tôi vội lên tiếng: - Hãy để cho Yfu làm! Mình không làm được đâu! Yfu nói nhỏ nhẹ: - Được rồi. Mình sẽ làm. Thống nhất là vậy đi. Vừa dứt câu, trên bầu trời xuất hiện một tia sét đánh xuống và trúng vào Yfu. Chúng tôi hoảng hốt kêu lên: - YFU!!!!! Nhưng có vẻ cô ấy không sao cả mà chỉ hơi choáng váng một chút. Yfu vội nói: - Không sao đâu! Khi nghi thức hoàn tất thì cái này là dấu hiệu của sự xác nhận lựa chọn! Mình đã chính thức trở thành Pháp Sư! Và sự đời có vẻ chưa đủ rắc rối, bỗng nhiên một con rồng màu xanh khổng lồ xuất hiện và gầm gừ một cách dễ sợ. Tôi nhận ra nó là Rồng Biển Poseidon. Anh Banka đã từng nói rất ít người có thể sống sót được khi gặp nó. Nhưng con thuyền này vốn được bảo vệ bởi nhiều loại bùa ếm rất mạnh. Nên bọn tôi cũng không lo lắng lắm. Con rồng có vẻ nhận ra con thuyền này nên nó có vẻ chần chừ không muốn tấn công mà chỉ bay xung quanh. Francoise nói một cách tự tin: - Để nó cho mình! Cô ấy làm cho nước biển dâng lên thành một cơn sóng quấn chặt lấy con rồng. Nó giẫy mạnh và thoát ra khỏi sự khống chế của Francoise. Nhưng cô ấy không chịu bỏ cuộc. Francoise tiếp tục tạo ra một quả cầu nước khổng lồ và nhốt con rồng Poseidon lại. Nhưng có vẻ vẫn không đủ để khống chế được nó. Có lẽ tôi phải ra tay thôi! Phải thử mới biết được! Tôi làm phép đóng băng quả cầu lại. Thành công rồi! Tôi sử dụng lại Giả Kim Bí Thuật được rồi! Thế là con rồng bị đóng băng luôn ở trong quả cầu và rơi xuống. Không thấy nó ngoi lên nữa. Chúng tôi thật sự đã tiêu diệt được mối hiểm họa cho dân đi biển rồi ư? Francoise nhìn tôi bằng ánh mắt thích thú: - Hay quá, Albus! Bạn và mình là một sự kết hợp tốt đấy! Evan vỗ tay reo mừng. Yfu nói: - Hai bạn làm tốt lắm! Đáng lẽ nên để một trong hai bạn làm Pháp Sư mới phải! Tôi nói: - Đó là quyết định của tất cả bọn mình, Yfu à! Với lại bạn vẫn xứng đáng làm Thủ Lĩnh nhất! Bỗng nhiên có một con thuyền đi tới chỗ chúng tôi. Trông nó có gì đó quen thuộc...........