Đêm khuya thanh vắng, lòng dạ ngổn ngang, nửa vui mà cũng nửa buồn, thôi thì thuận tay dạo phím đưa chuột làm 1 bài, mấy khi chịu thốt lời thế này ::). [Spoil]Chỉ còn 3 tháng nữa thôi. Cuộc đời tôi sẽ rẽ tại 1 bước ngoặt. Có lẽ đây đã là những gì được sắp đặt từ trước. Nhớ lại 3 năm về trước, hồi ấy còn đang say đắm với mối tình đầu, mộng ước đơn sơ lắm, chỉ cần có 1 công ăn việc làm ổn định, 1 mái ấm là đủ. Thế mà rốt cuộc tuổi trẻ ko khỏi sai lầm, nóng giận, cãi vã, chia ly, nếm trải cũng đủ, đắng cay ngọt bùi đều đã qua. Con người mình cứ thế dần thay đổi. Tình cảm thì ngày càng nhỏ giọt mà tham vọng thì cứ thế nảy nở từng ngày. Cảm giác lúc ấy thật hỗn độn, mãi xuyên suốt 2 năm sau mới thoát khỏi ngục tình. Một sinh vật nếu lãnh phải vết thương chí mạng, rỉ máu và dai dẳng, nếu sau 1 tuần nó ko chết, mà vẫn còn tồn tại, thì cực kì nguy hiểm. Đúng là vậy, tôi có lẽ cũng ko ngoại lệ. Những công việc mới, những người bạn mới, đặc biệt là đã tìm được chiến hữu cho mình, quả thực là trong may có rủi, trong rủi có may. Tuy đau đớn nhưng cũng có thể coi đây là phúc từ trong họa sinh ra. Bởi vậy chưa bao giờ tôi oán trách mình là kẻ thiếu may mắn. Nhưng cái gì cũng có giá của nó, và bây giờ, sau khi quyết định nghỉ cả 2 trường CD và DH, tôi góp nhặt, làm lại từ đầu, nhưng lần này là để thỏa mãn cho gia đình, và chắc chắn sẽ ko còn lặp lại nữa. Có lẽ đặc biệt và rõ rệt nhất là ở trái tim, nói theo ngôn ngữ thực tại của sinh học, thì nó chung chuyển lưu thông máu, còn theo ngôn ngữ trừu tượng, thì nó biểu lộ cảm xúc con người. Tôi ko biết nó có suy nghĩ riêng hay ko. Chỉ 1 điều rõ hơn cả, là tôi chứng kiến nó phủ đầy băng tuyết những năm tháng qua, tựa dài như hàng thế kỉ, hàng thiên niên kỉ. Rồi đến một ngày, có tiếng gì đó rất khẽ, tựa hồ như đi từ bên trong ra. Rồi nứt, nứt dần, những vệt ngoằn nghèo ban đầu be bé, sau to dần, băng cứ thế rơi xuống, từng hạt từng viên rồi từng mảng. Đó là lúc tôi chú ý đến một cô bé. Ban đầu, tôi cho đây là điều vô lý, hết sức vô lý, bởi vì cánh cửa đã vĩnh viễn đóng lại, băng tuyết đã phủ kín lên từng lớp vách ấm nóng, đỏ tươi, thì làm sao lại có chuyện nó còn hoạt động nữa. Mà nếu có thì cũng chỉ là trạng thái chết lâm sàng mà thôi. Rồi lại sững sờ, tôi quan sát nó, thấy những vết nứt ấy ko giống như bình thường. trên từng mạch máu bao quanh, tôi thấy hình ảnh của người con gái ấy. Người con gái mà suốt 730 ngày dài đằng đẵng tôi chìm trong nhớ nhung, hi vọng, để rồi cuối cùng chính những hình ảnh đó, tự động vỡ, vỡ dần thành từng lớp, từng mảng và rụng xuống. Nóng! Có cảm giác là nó đang nóng dần lên. Tôi có thể đo được nhiệt độ của nó. Huyết mạch căng lên, dòng chất lỏng đỏ quạnh như lũ trẻ, cứ chạy loạn hết cả lên, hình như là 50 , àh mà có thể là 100 độ rồi. Nó nóng rực lên và hình như phát sáng nữa. Hình ảnh cô bé mới mẻ ấy hiện lên dần, mờ và ảo. Nhưng nó ko nằm ở chính giữa trái tim, mà lệch sang bên cạnh 1 chút. Tôi chạm vào, nhưng ko cảm giác được gì, mà thấy buốt giá trên từng ngón tay. Rõ ràng nó nóng hổi, nhưng chạm vào thì lạnh buốt. Nghịch lý. Tôi đã can thiệp quá nhiều, lẽ ra nó nên được hồi sinh theo đúng nghĩa. Hơn là kiềm chế lại. Chẳng phải là ai khác, mà chính là tôi, tự tôi muốn thế, có thể vì tôi ko muốn nó hồi sinh quá sớm, cũng có thể hình ảnh của người cũ còn quá hằn sâu ở 1 nơi nào đó, trong 1 căn phòng vách ngăn nào đó nơi sâu thăm trái tim. Và cũng có thể tình cảm ko đủ mạnh, để tôi quyết định cho cô bé ấy là 1 phần trong ngôi nhà trái tim kia. Khi cái gì ko hòa nhập lại, thì lẽ dĩ nhiên nó sẽ tách biệt và tan biến dần, ko là ngoại lệ. Và giờ đây tôi quan sát trái tim ko lành lặn ấy đang dần chậm nhịp lại. Nó ko còn phát sáng nữa, những dòng đỏ quạnh như thể chàng trai đã lớn khôn, điềm tĩnh và trầm lặng trong các huyết mạch. Trên bức tường vách đỏ diụ, là hình ảnh về những quá khứ, những hiện tại, những người đã và đang hiện hữu, như 1 bức tranh thu nhỏ biểu trưng cho mối quan hệ của chính mình. Và tôi biết giờ đây nó đang in rõ hình ảnh của 1 người con gái. Ở chính giữa, tại một căn phòng trung lập, rất an toàn và đầy kiểm soát. Người con gái ấy, nụ cười của ngày đầu tiên, và cho đến khi tôi thử giả vờ biệt ly, vẫn rất tươi tắn, đáng yêu, trái ngược hoàn toàn trên khuôn mặt sắc lạnh vốn có. Tôi muốn đưa tay chạm vào đó. Nhưng lý trí ngăn lại, nhẫn nại và kiên định như đôi bàn tay vuốt ve đôi vai, như thì thầm vào tai mình " hãy bình tĩnh, đừng vội vã, hãy để nó được hồi sinh 1 cách tự nhiên, đừng bận tâm đến kết quả, hãy nhìn, và cảm nhận ". " Thình thịch... thình thịch... " Đập rất đều, rất nhẹ, những đường vân nổi đều trên vách ngăn, ko quá căng, cũng ko xẹp rũ. Cảm giác như nó không như giống bình thường. Ko nóng bỏng mới mẻ , cũng ko lạnh lẽo vốn có. Nó đủ để ấm nóng, và cũng đủ để tự xóa bỏ mọi thứ xác lập trên đó, chứ nhất quyết ko rơi và trạng thái chết một lần nữa. Tôi rút tay lại, quan sát, suy nghĩ, và rồi mỉm cười. Tôi biết là điều gì đang xảy ra. Tôi sẽ ko chạm vào nó, vì tôi hiểu mình đã điều khiển được nó hoạt động với ý muốn của mình. Ko để nó tan chảy, tự thiêu đốt với 100 độ C. Cũng ko để nó đóng băng hoàn toàn, hay rơi vào trạng thái ngừng mọi hoạt động tại thời điểm Không độ tuyệt đối. Đó có lẽ chính là gần đến 0 độ C.[/spoil]. Tôi viết ra những điều này hi vọng có thể chia sẻ được phần nào cảm xúc của mình, chuyện riêng tư chi tiết, xin hãy để tôi giữ lại cho riêng mình. Giữ mãi trong lòng cũng ko phải là điều hay. Biết đâu có thể giúp 1 số bạn mạnh mẽ hơn trong cách suy nghĩ ^^.
Chuyện cũng chỉ bắt nguồn từ khi em gái tôi bất mãn về ông anh trai. Nó cho rằng tôi càng ngày càng nguy hiểm. Tại vì tôi ko có bất cứ sự yêu thương nào cho ai nữa, mà đơn giản chỉ quen cho vui, tất nhiên tôi cũng chẳng thích đi quá giới hạn với cô gái nào. Nhưng có điều em tôi nó cho rằng sớm hay muộn thì tôi cũng sẽ giống như ông cậu ruột trong nhà. Kết cục mà nó ko bao giờ muốn anh mình mắc phải. gần 40 tuổi mà chưa lấy vợ. Nguyên nhân 1 phần vì kén, và quan trọng nhất cũng chỉ vì quá phong lưu đa tình. Trước đó, tôi có gặp 1 người, khiến tôi có chút xao động, nhưng tôi tự nhắc mình đó chỉ là cảm giác khác bt` 1 chút, và tôi luôn tâm niệm rằng, mình chỉ cần làm bạn. Thế thôi chứ ko muốn hơn. Thế là mình lại tự kiềm chế cái ngọn lửa mới nhen nhóm. Lần này, thì tôi đã tìm được 1 người cho mình, 1 phần tôi quyết định chơi 1 ván bài nhỏ, theo như những gì cô em gái tôi mong muốn, đó là tập trung chỉ với 1 người và quyết định đi đến hết đoạn đường tình cảm. Sẽ ko hối tiếc, cũng chẳng hụt hẫng bởi ngày tháng của tôi cũng chẳng có nhiều. Ko có bất cứ 1 cuốn binh pháp nào hoàn toàn có thể làm vũ khí cho tôi, bởi vì cái gia đình đang đứng đằng sau lưng tôi là 1 trở ngại lớn nhất chưa từng có. Sẽ ko còn bất cứ 1 đường lùi nào cả. Bởi nếu tôi ko ngồi yên trong 1 cái trường ĐH, lập tức ngôi nhà, nơi nương thân của mình sẽ thay đổi, thay vào đó là 1 cái trại quân sự nào đó. Thật phũ, và cũng thật khốn kiếp. Chưa bao giờ tôi ghét nghĩa vụ quân sự đến thế. Tất cả mọi việc sẽ ngừng lại, để cái sợi xích lớn hơn đó cột trói mình, xiết chặt mình hết mức có thể. Nếu như ai đó đang tận hưởng cảm giác yên bình, dù chỉ là 1 giây 1 phút hay 1 giờ, thì nên biết trân trọng nó. Bởi tôi hiểu điều đó quan trọng đến mức nào. Giữa 1 ngã rẽ là 2 cánh cửa, bạn có tất cả, hoặc bạn mất tất cả. Thì điều quan trọng ko phải là bước vào cánh cửa nào. Mà quan trọng là những gì bạn đang được sở hữu, được tận hưởng, trên con đường đi đến. Hạnh phúc cũng nhỏ bé và giản dị thôi, nhưng có thể với nhiều người, nó khó vô cùng.
Tôi đoán bạn cũng bằng tuổi tôi, năm nay thi đại học, sn 92 ? Tôi hiểu cái áp lực đè nặng ấy, sự kì vọng của gia đình, con trai trưởng của dòng họ, hình tượng mình trong mắt người yêu hay bạn bè.. Bạn nhạy cảm, có lẽ đó là lí do làm vết thương rỉ máu ko đông lại đc. Thả lỏng và đừng quá khắt khe với bản thân, hãy để cuộc sống thoải mái lên một chút, hãy khép miệng vết thương lại, chôn vùi trong tim, để khj nghĩ lại mình chỉ thấy kỉ niệm đẹp chứ ko phải là cãi vã, chia li, là nỗi đau quằn quại suốt thời gian dài. Bạn lại rung động rồi, đó là tín hiệu tốt để tâm hồn sống lại một lần nữa, trong tình yêu với một người con gái. Đừng quá vội vàng dẫn đến sai lầm, hãy cứ để trái tim đj theo đúng con đường của nó: rung động, thích, nhớ, hiểu, cần và cuối cùng là yêu. Hãy chắc chắn đây là người con gái của mình rồi và tiến tới chiếm đoạt. Cuối cùng, đừng quên cái " bước ngoặt cuộc đời " mà bạn nói.
Tôi 89 ::). Bạn ko đọc rõ bài của tôi rồi. Tôi có viết, trước đây tôi từng học cả 2 trường, và tôi cũng đã từng 1 lần phá vỡ quy tắc rồi. Những ngày này gần đến SN, tâm tư thường xáo trộn, có lẽ tối nay cũng ngứa tay viết thêm chút gì đó. Lâu rồi tôi ko thoải mái như thế này.
Hãy cứ thoải mái và đừng suy nghĩ quá nhiều, già nhanh lắm Cuộc sống luôn chứa đựng nhiều niềm vui. Hãy mở lòng mình và đón nhận chúng. Sắp xuống Hn rồi, từ biệt cuộc sống yên bình nơi đây để đến chốn thành thị xô bồ, nơi có thể thực hiện được niềm vui nho nhỏ ấp ủ: đj làm thêm ))))
- Bài viết quá hay ....... Ty của tui chuyển sang viết truyện ngắn đi :-* ....... Mỗi tuần một truyện thôi là đủ cho ty ăn dài dài .........
Viết văn khó lắm ông ơi, tôi trước cũng có viết lách mấy chương fanfic xong cuối cùng cũng phải để dở vì sở học có hạn, kiến thức thu nạp hãy còn ít, viết sao nổi được . Nhiều khi chỉ ước mình sau này được như Phạm Lãi, thả thuyền trôi dạt Ngũ Hồ với Tây Thi, ấy là mãn nguyện nhất đời rồi. Nhưng ko phải lúc nào mong muốn với thực tại nó cũng đồng điệu với nhau.
^: lâu lắm rồi mới nói chuyện với mày, thôi thì tao cũng dạng ko biết ăn nói chỉ biết chúc mày phấn chấn lên + thành công trong tất cả con đường mày chọn.
Sống ko thật với bản thân chỉ muốn làm đẹp lòng người khác thì ko phải là tao, tao ko quá khùng điên đến mức thần kinh thôi, chứ văn vẻ tí cho đời thêm xanh có sao đâu . Cái vụ Gundam của mày nhạt như nước ốc. Chán chả buồn chia sẻ .
bài viết hay quá . thích nhất câu : Nếu như ai đó đang tận hưởng cảm giác yên bình, dù chỉ là 1 giây 1 phút hay 1 giờ, thì nên biết trân trọng nó. Bởi tôi hiểu điều đó quan trọng đến mức nào. Giữa 1 ngã rẽ là 2 cánh cửa, bạn có tất cả, hoặc bạn mất tất cả. Thì điều quan trọng ko phải là bước vào cánh cửa nào. Mà quan trọng là những gì bạn đang được sở hữu, được tận hưởng, trên con đường đi đến. Hạnh phúc cũng nhỏ bé và giản dị thôi, nhưng có thể với nhiều người, nó khó vô cùng. Cũng sinh năm 89 . Sang năm mới ra trường . Mà thực sự thì muốn ra luôn . ôi cuộc đời ! __________________
Sợi dây thời gian cứ dần siết lại từng ngày. Phải rồi, sắp đến ngày 14, anh mong nó đến lắm, người yêu dấu ạh. Để 1 lần cuối cùng, anh gặp em, và rồi sau đó. Em hãy biến ra khỏi cuộc đời anh, em nhé. Ai dám tự tin nói rằng, mình có thể hoàn toàn điều khiển cảm xúc của mình. Kẻ đó đang nói dối. Trừ phi cảm xúc đó là giả tạo. Anh cũng vậy, anh là kẻ giả tạo, và dối trá. Em đã thấy rồi đó, em yêu quý ^^. Để lừa được em 1 lần cho bõ ghét, cái ngày Cá tháng tư ấy, anh đã phải đặt mình vào hoàn cảnh của 1 kẻ sắp xa rời người mình yêu quý. Chứ đâu phải nghĩ là nói được luôn. Nhưng anh chưa cho em biết 1 điều, là sau tháng 7 định mệnh ấy, hoặc là anh ở lại, hoặc là anh sẽ ra đi. Anh còn giấu em 1 điều, cuối năm nay cậu anh cưới vợ, gia đình anh cũng dọn đi, cậu anh cũng bán ngôi nhà hiện tại này. Để chia cho người còn lại. Anh vẫn gọi vui là cậu Béo và cậu Gầy. Em xem, cậu Gầy cứ mải miết kiếm tiền, gần bốn chục tuổi đầu rồi chả thiết vợ con, làm mẹ anh cứ tá hỏa hết cả lên, dăm bữa lại hỏi han, giục giã. Bộ đôi Béo Gầy nhà anh sắp đến lúc tan rã rồi. Em có biết ko, mỗi lần em nói " thời gian còn thoải mái, anh cố gắng thi đậu là ổn thôi mà " khiến anh nhói lòng lắm ko. Sớm hay muộn, nếu chúng ta ko thành đôi, sẽ ko bao giờ em còn thấy anh được nữa. Có thể em tin, anh vẫn làm bạn được với em, vẫn ở bên cạnh em được, và anh có thể vui vẻ chấp thuận như thế, nhưng ko phải muốn là được. Anh chưa bao giờ chuyển hóa con tim mình đến trạng thái Độ Không tuyệt đối, nói vậy cũng có nghĩa là anh đã từng rất nhiều lần muốn thực nghiệm điều đó. Và anh chắc chắn rằng, em là một mắt xích của sự lựa chọn đi tới 1 trong 2 cánh cửa. 0 độ ấm lạnh, hoặc là Độ Không tuyệt đối chết chóc. Nếu như đó là sự sắp đặt của số mệnh, thì đây sẽ là những giây phút quý giá, anh còn được là mình. Anh cảm nhận mọi thứ, bằng thính giác. Và đó là ... Mỗi buổi sáng, anh nghe thấy tiếng cửa sổ nhà em mở , tiếng cửa sắt ồm ồm như ông già dở chứng, rồi lại rít lên ken két như bà lão chua ngoa, anh nhớ rõ lắm, nó thành 1 vệt ký ức về em tự bao giờ rồi. Rồi cả tiếng xe máy nữa chứ. Anh chắc phải bảo Kòi nó sang bái em làm sư phụ dạy tập xe thôi. Anh dạy nó từ đi đứng đến ăn nói, dạy cả cách đong đưa cưa zai, mà chẳng tập cho nó đi nổi xe máy. Vai diễn cuối cùng, kết thúc cho phần kí ức xiềng xích này, anh sẽ diễn hết sức, rồi sau đó, em hãy tạm ngủ yên trong kí ức của anh, em nhé. Anh muốn anh sẽ nhớ em, xa em để biết anh đã rất vui khi được gần bên em. Và cũng để anh biết, em có thực sự lo nghĩ cho anh, như em nói hay ko. ... Trò chơi chỉ vừa sắp bắt đầu.
đọc post 1. mấy bài sau nhìn vô thấy ngại đọc quá. tớ đầu óc ko dc tinh tế lắm nên chỉ lĩnh hội dc 1~2 phần tâm ý của Zuka trong bài post 1 thôi. cám ơn đã chia sẻ tâm tư của mình cho mọi người dc cảm nhận, mong rằng điều đó làm bạn vơi đi phần nào nỗi u uất trong lòng mình.