Cấp 3 Thương Mến

Thảo luận trong 'Tâm sự' bắt đầu bởi Stuffed Frog, 25/7/10.

  1. Stuffed Frog

    Stuffed Frog T.E.T.Я.I.S

    Tham gia ngày:
    26/1/09
    Bài viết:
    556
    Tôi thấy hạnh phúc vì mình đã trải qua quãng thời gian đó, nhiều lúc cũng tự hỏi sao mình lại sống sót ở đó được.

    Có những chuyện ta ko bao giờ muốn nhắc về. Tuy nhiên nếu ko chia sẽ thì lại rất nguy hiểm, để lâu trong người bệnh lúc nào ko biết.

    Những đồng chí ở đây, tôi chẳng thân với ai nhiều lắm. Bởi thế tôi sẽ nói ra câu chuyện của tôi với các bạn. Như những người qua đường, tôi chỉ muốn chia sẽ với các bạn câu chuyện này. Và một khi mà thread này lọt xuống trang nào đấy và ko có ai đào mộ, thì coi như những vấn đề trong đó cũng sẽ ko còn là nỗi buồn của tôi nữa.

    Là một đứa học ở một ngôi trường cũng ko đến nỗi tệ, hay nói thật là nơi tôi đã ước mơ được học từ lúc lên cấp 2, tôi ko ngờ nó lại hóa ra như thế.

    Tôi sẽ ko kể những điều nhỏ nhặt, những con người xấu tính xấu nết, những kẻ chỉ biết lợi dụng và ganh đua nhau. Hai câu chuyện này là để nói về lớp học của tôi.

    Bầu BCH​


    Hè năm lớp 10, tôi tham gia HPĐ. Công việc tình nguyện cũng thích. Nhờ đó tôi biết được thêm vài người bạn. Tôi cũng có xuống Văn Phòng Đoàn (VPD) thường xuyên vì hầu hết công việc tình nguyện bắt đầu ở đó.
    Đến khi vào năm học 11, cứ theo thông lệ là sẽ có một đợt bầu BCH lớp. Năm lớp 10 lớp tôi có 3 đứa, đáng lẽ ra bọn họ nên giữa luôn việc này vì đâu ai ham thích nó, nhưng vì trường bày đặt ra nên phải bầu lại. Năm này có một đứa mới vào tên B.N. Lúc đầu có nó tự ghi tên mình trong danh sách ứng cử, cùng với 3 đứa cũ. Tôi thì ko có gì hết. Tự dưng tên bí thư của lớp bảo sẽ ghi tên tôi vào, vì bầu có 4 đứa làm sao được. Do thấy tôi cũng hay xuống VPD nên nó nghĩ chọn tôi vào danh sách ứng cử là đc nhất. Khi ấy tôi cũng ngô nghê chấp nhận.

    Nhưng đến ngày bầu cử mới tá hỏa ra. Con B.N biết nó không thể đọ lại 3 đứa cũ nên đã tự rút tên ra từ trước. Vậy là chỉ còn mình tôi và 3 đứa cũ. Mà tôi thì sao chứ? Cả năm lớp 10 là một đứa im lặng, ko nổi trội gì có thân ai,có quen ai đâu để bầu cho tôi (Tôi tham gia HPD cũng chỉ để tìm kiếm cái mới mẻ, tìm kiếm những người bạn mới để thoát khỏi sự cô lập cái lớp này mang lại)Tôi cũng chả ham thích gì cái chức đó nhưng tôi nhận ra ngay mình đã bị vào tròng. Tôi nói nhỏ với thằng Bí thư về chuyện này ngay lúc bầu cử mấy phút. Chắc chắc tôi sẽ bị gạch tên ra thôi, vậy thì phải bày đặt chuyện này làm gì. Nó bảo sẽ có người bầu cho tôi mà, yên tâm đi. Nhưng rồi sự thật vẫn là sự thật. Ba đứa kia vẫn giữ nguyên chức vụ của tụi nó, còn tôi thì bị loại.

    Nghĩ đi nghĩ lại, việc bầu BCH này hóa ra chỉ là một màn kịch ko hơn ko kém. Và tôi là tấm bình phong, là vật thế thân cho tụi nó khi vở diễn ko đủ diễn viên. Con B.N đã biết trước việc này nên nó rút lui, chỉ có tôi là ngu mê đến phút cuối mới nhận ra. Tôi như thấy được cái vẻ mặt cười cợt của những đứa bên dưới khi có kết quả kiểm phiếu. Ai cũng đã biết kết cục của chuyện này, chỉ riêng tôi là ko. Thật là một trò lăng mạ kinh điển, một trò lố lăng đến tởm lợm của những đứa trong lớp tôi, đứng đầu là thằng Bí Thư kia.

    Thực hành nhóm​


    Phải nói tôi đã từng ko biết phải làm gì vào những giờ này. Tôi ko đủ thân với bất kì đứa nào để vào bất kì nhóm nào được. Khi xếp nhóm theo stt do giáo viên chọn còn được, chứ nhóm tự do do lớp tự xếp thì tôi như quả bóng, hỏi nhóm này ko được thì xin vào nhóm kia, bị đẩy qua đẩy lại như vậy đấy. Cho tới khi tôi gặp An, tôi vui hơn vì mình có đồng minh. Nó bị y chang tôi. Tôi nhớ giờ thực hành sinh đầu tiên của năm học, các nhóm đã tự xếp với nhau hết, có mỗi tôi và nó là bị ra rìa. Tôi có thể hỏi tụi kia và nhìn những vẻ mặt miễn cưỡng ấy khi cho tôi vào nhóm tụi nó. Vì một chút tự cao, tôi đã ko cần. Bài thực hành ấy cũng khá dễ nên tôi và An sẽ làm nhóm chỉ 2 đứa mà thôi. Mọi việc cũng suôn sẽ, chỉ cần chúng tôi đem theo đủ đồ nghề và dụng cụ. Thời gian làm có chậm hơn các nhóm khác do thiếu hụt số lượng, chúng tôi đã có khoảng thời gian vui vẻ bên nhau.

    "Có phải là lỗi của tôi không khi sức học tôi ko bằng tụi nó nên ko ai muốn chung nhóm với tôi"


    Tuy nhiên, trong một lần làm nhóm để gửi bài cho thầy, An đã ko cùng tôi được vì nó bị bắt làm kt để lấy điểm, chỉ những ai trong đt mới phải nộp bài nhóm thôi. Mỗi nhóm 3 đứa và tôi lại cảm thấy mình lạc lõng. Rồi có 2 đứa kia, bàn luận kiểu gì đó lại đi về chỗ tôi và hỏi tôi có muốn vào nhóm tụi nó ko. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút và gật đầu đồng ý. Nhưng đến chiều thì nó lại đi lại chỗ tôi và xin lỗi rối rít rằng có một chút nhầm lẫn, nhóm nó đã đủ người rồi. Tôi như ngớ ra. Bọn nó xem tôi là gì chứ? Trò chơi à? Đã thế thì đừng bày đặt kêu tôi vào nhóm ngay từ đầu. Vậy mà lúc đó tôi là ngu ngốc "ờ.. ờ.. ko sao đâu". Tôi nói việc này cho An, nó bảo nếu nó cũng trong đt thì chỉ cần 2 đứa cũng được, nhưng đằng này. Kì đó tôi khó chịu lắm, nhưng rốt cuộc cũng tìm được một nhóm tốt mà vào.

    "Sự thật là ai cũng muốn chung nhóm với những người mà mình thích trò chuyện, với những đứa học giỏi, với bạn mình. Tôi lại chẳng có 3 điều ấy để chung nhóm với tụi trong lớp"

    Năm lớp 12, thực hành lí. Các nhóm lại được chia tự do, và cho đến khi tôi nhìn lại, bàn tôi ngồi cùng với An có thêm 1 thằng con trai nữa, cũng là dạng "bỏ đi" như mọi người đều nghĩ. Cô Lí thì không được dễ dàng lắm. Cô ko chấp nhận 1 nhóm chỉ có 3 đứa, còn nhóm thì 6, 7 đứa. Cô bảo hoặc là tụi kia bỏ bớt vài đứa qua bàn tôi đang ngồi, ko thì ko học. Và thế là một bầu ko khí u ám xuất hiện. Mọi người hướng về chiếc bàn tôi và An ngồi với đôi mắt tránh né, ghê sợ. Ko ai muốn rời bỏ các bạn mình để ngồi chung với cái đám - chúng tôi cả. Có phải là lỗi của tôi ko khi ko thể tạo được sự thân thiện với mấy đứa kia, để rồi bây giờ tụi nó nhìn với vẻ kì thị trên gương mặt như thế. Một bàn bảy đứa con trai bị cô ép dữ quá, tụi nó bèn giở giải pháp cuối cùng ra, oẳn tù xì. Đứa nào thua sẽ chịu ngồi chung bàn với tụi tôi. Và tôi sẽ ko bao giờ quên được nét mặt của hai kẻ thua cuộc ấy, thật là nực cuời vì dù sao chúng tôi cũng được gọi là những người bạn học chung 1 lớp và lại đối xử với nhau như thế đấy.

    Tôi đã có một khởi đầu tồi tệ năm lớp 10, và mọi thứ cứ tuột dần theo con dốc ấy. Suốt cả 3 năm, tôi ko lúc nào ko mong rồi nó sẽ mau kết thúc. Nhờ quen An năm 11, 2 năm tiếp đó của tôi có dễ chịu hơn năm lớp 10, nhưng hai chúng tôi vẫn thế, là những kẻ ngoại đạo rồi, ko thay đổi được. Là lỗi do tôi hay tại cái lớp này, chính nơi này làm tôi như thế. Nghĩ về thời cấp 2 mới đẹp đẽ làm sao, còn cấp 3 là tất cả những gì tôi muốn quên đi, trừ mỗi An mà thôi. Có thể nói gặp An là điều may mắn nhất tôi có được ở ngôi trường này. Cho đến lúc chia tay lớp, ai có tình cảm với nơi này sẽ khóc lóc thảm thiết, và hầu hết tụi nó đều thế. Nhưng tôi ko khóc được. Tôi nhớ lại những gì nơi này đã xảy đến với tôi, tôi nhìn những gương mặt ấy. Ra đi, rời khỏi nơi đây mới là ước mong của tôi. Khóc vì xa bạn, xa trường ư? Tức cười. Đó là thứ tôi đã muốn làm từ năm lớp 10 rồi kìa. Và tôi sẽ ko khóc. Bởi tôi sẽ còn thấy An dài dài, chúng tôi sẽ luôn ở bên nhau và tôi sẽ hạn chế về lại ngôi trường đó càng ít càng tốt. Ko ai biết được tôi như thế nào ở nơi đó cả. Tôi đã có đủ những gì tôi cần cho một lí lịch đẹp, trường tốt, lớp tốt, học tốt. Vậy thì khóc làm gì. Tôi đã có bao giờ yêu mến nơi ấy đâu?
     
  2. baby_boy21c

    baby_boy21c Mario & Luigi

    Tham gia ngày:
    12/7/05
    Bài viết:
    702
    Nơi ở:
    Ho Chi Minh City
    Ôi cấp 3. Thời tớ yêu mến nhất cái ngôi trường ngày ấy, tớ yêu cô chủ nhiệm dạy hay và khó tính. Tớ quý tất cả các bạn bè, và đến nay tụi tớ vẫn liên lạc với nhau bằng cách rủ nhau đi chơi game, đá banh. Nói chung là cấp 3 là năm tháng khó mà quên đc.

    Nói riêng đủ rồi bây giờ tới chủ thread. Riêng tớ tớ ko biết nhận xét vì về lớp cậu hay cả cậu nữa, bởi vì lời nói cũng chỉ về 1 phía. Nói chung sau khi tốt nghiệp là đã ra đời rồi, cuộc đời phổ thông mới chỉ là dứt 1 chương trong nhiều chương của cuộc sống dài đằng đẳng. Cái chính là hãy biết vương lên nhé . Hy vọng cậu thành công trong cuộc sống

    BONOUS : thành công chưa hẳn là phải giàu :)
     
  3. dung.lonely

    dung.lonely Mario & Luigi

    Tham gia ngày:
    5/8/09
    Bài viết:
    886
    bạn nghĩ khi bầu vào BCH là bạn lọt vào 1 màn kịch sao, nó chỉ đơn thuần là 1 cuộc bình bầu, ai cảm thấy đủ khả năng thì có thể đứng lên đảm nhiệm, nếu vì một lý do nào khác mà người ta ghi tên bạn vào, bạn cảm thấy không đảm nhiệm được, sao ngay lúc đó không chối từ
    chuyện thực hành nhóm, bạn nghĩ bạn không đủ thân với bất kỳ ai để vào bất kỳ nhóm nào, đúng, nếu tôi cảm thấy không hợp, có lý do gì để tôi cho bạn vào nhóm chứ. chúng ta học cùng lớp, đúng, nhưng nếu bạn không đoái hoài đến tôi thì tôi quan tâm bạn làm chi?
    bạn hãy bỏ lối suy nghĩ ích kỷ đó đi, sao bạn không nghĩ rằng lỗi này không lớn thì nhỏ cũng do mình là chủ yếu, và những người quanh bạn đối xử với bạn như thế nào, chẳng phải là cái gương đối lập phản chiếu hành động thái độ của bạn với họ hay sao?
    bạn đừng nghĩ đến quãng thời gian ấy nữa, thiếu gì việc để làm hơn cái việc ngồi bới móc lại chuyện cũ như thế
    P/s: cho đi thế nào thì nhận lại thế ấy
     
  4. Semper Fidelis

    Semper Fidelis Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    13/6/10
    Bài viết:
    32
    Chia sẽ nỗi buồn với chủ topic và chúc bạn với An hạnh phúc khi ở bên nhau ::).
     
  5. mauthankinh

    mauthankinh Dragon Quest

    Tham gia ngày:
    23/7/06
    Bài viết:
    1,429
    mình thì yêu cấp 2 nhiều hơn cấp 3, các bạn thật trong sáng và thánh thiện :X
     
  6. ronghiphopip

    ronghiphopip Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    14/4/08
    Bài viết:
    18
    ngày xưa thì thế thật nhưng bây giờ thời thế khác rồi
     
  7. toi5

    toi5 Try Hard Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    27/5/03
    Bài viết:
    6,866
    cấp 2 với mình là địa ngục chứ chả muốn nhớ nhung gì về cái cấp 2 ấy, cấp 3 thì đỡ hơn nhưng nói chung vẫn ko có bạn thân như dh ...
     
  8. montredd

    montredd Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    27/6/06
    Bài viết:
    399
    Nơi ở:
    Hell
    Bạn này có thời cấp 3 giống với cấp 2 của mình ghê, mình hiểu được tâm trạng trống trải đó của bạn :)
     
  9. Semper Fidelis

    Semper Fidelis Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    13/6/10
    Bài viết:
    32
    Kỉ niệm đẹp nhất của tôi thời đi học thpt là năm lớp mười. Ở đó tôi gặp đc những người bạn thật tuyệt vời, phải nói là tính cách khá là hoàn hảo. Chơi với nhau không so đo tính toán, biết nghĩ cho bạn bè và luôn giúp đỡ lẫn nhau. Tôi mãi nhớ đầu năm lớp 10 lúc đó là năm 2006, trong trường đi đâu cũng nghe bài Giấc Mơ Tuyết Trắng và cho đến tận bây giờ khi nghe lại bài này tôi lại nhớ tới những kĩ niệm 4 năm về trước. Tôi nhớ mãi những buổi học căng thẳng, giờ sinh hoạt chủ nhiệm đầy áp lực khi lớp không đc hạng 1-2-3 ở trường,... nhưng nhớ nhất là những buổi tập thể dục, giáo dục quốc phòng. Tôi và mấy bạn ăn sáng cùng nhau, tập xong rồi đèo nhau ra quán net nhảy AU, đánh Dota. Nhớ những buổi cúp học lớp nâng cao để đi ăn tối, chơi game, tổ chức party ở nhà bạn...
    Ước gì tôi có thể trải qua những kỉ niệm đó một lần nữa :(
     
  10. Hoang_2209

    Hoang_2209 Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    26/8/07
    Bài viết:
    411
    Nơi ở:
    Phố nhỏ sau
    Những điều bạn chia sẻ, mình cảm thấy cũng có một phần bản thân ở trong đó. Cấp 2 là những tháng ngày tươi đẹp nhất qua đi để lên cấp 3 hụt hẫng biết bao nhiêu. Ngồi ở trong góc lớp chẳng biết trò chuyện với ai hay chẳng ai muốn bắt chuyện với mình.

    Tuy nhiên có điều mình muốn nói với bạn hay những người như bạn và mình là nên tự cân bằng. Ở lớp ko vui thì nên tìm niềm vui chỗ khác. Như mình nói, mình tuy không đến nỗi phải chịu cái nhìn ghẻ lạnh như bạn ( hay là do mình vô tâm nên ko nhận ra :)) ) nhưng cũng là người luôn "mất hút" ở trong lớp. Cũng may là còn cái quán game cùng em con gái chủ quán xinh tươi chứa chấp mình suốt 3 năm cấp 3 chứ không thì mình cũng thành đầu trộm đuôi cướp hoặc tự kỷ thần kinh mất rồi cũng nên :))

    Thời đó chưa có nhiều thứ để giải trí như bây h, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có game mà thôi. Bây giờ các hội các nhóm rất nhiều với các mục đích xã hội, văn hóa, thể thao khá thiết thực và quan trọng là môi trường cởi mở. Hồi đó mà có hội những người phát cuồng vì Thím Hà thì chắc mình cũng tham gia cho vui :))

    Mình đọc bài viết của bạn, tuy đều là những kỷ niệm buồn nhưng đọc xong mình vẫn thấy có cảm giác thanh thản. Như một cái thở phào nhẹ nhõm sau chuỗi ngày dài phải "giả vờ" sống hòa đồng trong một tập thể mà mình luôn không hiện diện.

    P/S: Bạn viết trôi chảy và có cảm xúc quá. Không biết là thiên phú hay dân khối D ?

    Tặng các bạn có cấp 3 tươi đẹp
    [​IMG]
     
  11. Lonely^_^

    Lonely^_^ Dragon Quest

    Tham gia ngày:
    20/5/05
    Bài viết:
    1,304
    Nơi ở:
    Cửu Thiên
  12. creater2112

    creater2112 Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    3/9/07
    Bài viết:
    186
    Nơi ở:
    Land of lost
    Mỗi lần chuyển cấp ta lại chuyển chỗ ở và vào học ở 1 nơi toàn những thứ mới lạ . Sắp tốt nghiệp đh rùi , có lẽ lại sắp quen bạn mới rùi ^^
     
  13. kitarosanza

    kitarosanza Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    19/2/07
    Bài viết:
    205
    Nơi ở:
    Ha Noi, Vietnam,
    Em cũng đang trong hoàn cảnh của bác ,nhưng em học hết kì 1 thì chuyển trường , quen bạn mới hơi khó sống :-s
     
  14. meomeoZell

    meomeoZell The Warrior of Light GameOver

    Tham gia ngày:
    9/10/02
    Bài viết:
    2,247
    chủ topic hơi giống mình:D mình xin chia sẻ câu chuyện của mình:P

    từ lớp 7 đến năm lớp 10 mình là 1 "người trong góc tối" chính hiệu:| chẳng bao giờ trò chuyện với ai:| mà lớp dường như cũng chả ai ngó đến mình, tất cả chỉ như là người xa lạ. Sang năm lớp 11 thì lớp tách ra làm 2, nửa sang 11/6 nửa sang 11/5, mình thì qua 11/6, tuy học chung với nửa lớp cũ nhưng cũng chỉ như người xa lạ, nhưng rồi có 1 sự kiện đã làm thay đổi mình và mình không bao giờ quên:)

    mình vốn là đoàn viên hiếm hoi trong tổng số 13 đứa đoàn viên của lớp, mà hôm đó là họp đại hội đoàn để bầu bí thư , phó bí thư và ủy viên lúc đầu thì mình cũng chẳng quan tâm vì nghĩ chắc mình chẳng bao giờ lên làm được những công việc này, nhưng một hồi lại té ngửa khi trong danh sách đề cử lại có tên mình:-o

    lúc đầu thì giật mình thật, nhưng sau đó trấn an lại rằng chắc mình chỉ là diễn viên phụ họa thôi:| nhưng sau kết quả bầu cử mình lại chiếm số phiếu thứ nhì(làm phó bí thư)lúc đầu mình nghĩ chắc chỉ được 1 thời gian thôi nhưng không ngờ cuộc đời mình thay đổi từ đó

    tuy là phó bí thư nhưng còn cực hơn gấp nhiều lần thằng bí thư vì nó vốn vô cùng lười biếng và ỉ lại, không ít việc nó phải làm nhưng rốt cuộc mình lại làm giùm nó:-w, mấy phong trào như hát, báo tường , văn nghệ, thể thao... Mình mà không nhúng tay vào thì y như rằng không xong thì cũng hỏng, nhiều lúc mình nghĩ(có phải mình đang bị lợi dụng???).

    nhưng nhờ làm nhiều việc mà mình vô tình nhận ra rằng: mình đã hòa đồng hơn lúc trước>:D< ,mình cảm thấy tự tin khi đứng trước lớp phát biểu, thậm chí thỉnh thoảng còn hát trước lớp phục vụ văn nghệ nữa:D,và khi mang trên mình một chức vụ nào đó thì mình học hành cũng khá hơn, năm ngoái học lực của mình chưa bao giờ hơn trung bình nhưng năm 11 này, mình đã được tiên tiến:)(tất cả những điều này trước đây là không tưởng với mình:-o)

    sau học kì 1, mọi chuyện đã thay đổi,bạn lớp mình không nghe theo cái thằng bí thư lớp mà lại chỉ nghe theo một cái thằng phó bí thư như mình8-} chẳng hạn như lớp mà ồn thì thằng bí thư nó nhắc không nghe, nhưng mình nhắc thì các bạn lại im lặng ngay:-*.Dường như các bạn trong lớp dường như đã thừa nhận mình là 1 thành viên và là 1 lãnh đạo của lớp, và mình không thấy cô độc nữa;) và mình thật sự hạnh phúc vì bây giờ mình đã là 1 thành viên của lớp:x

    bây giờ nghĩ lại nếu hôm đó mình không có tên trong danh sách ứng cử và không làm phó bí thư thì có lẽ bây giờ mình sẽ không được như bây giờ, và năm cấp 3 của mình sẽ không khác gì như của chủ topic:(
    Một sự việc nhỏ tình cờ xảy ra có thể làm thay đổi một con người
     
  15. DuyQuang07

    DuyQuang07 Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    9/7/09
    Bài viết:
    498
    :)) =))
    Ta đang tiếc nuối những tháng ngày cấp 3 đây,vớ vẩn thật :|
     
  16. rapidash89

    rapidash89 Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    17/2/05
    Bài viết:
    239
    thành thật chia buồn với chủ top, đối với mình và theo mình nghĩ là hầu hết những người khác, cấp 3 là 1 khoảng thời gian tuy ngắn nhưng đẹp nhất trong quãng đời học sinh :)
    Cấp 3 của mình, mình cũng may mắn (nghĩa đen ấy) vào được 1 ngôi trường đáng mơ ước ở miền Trung, nhưng lại lọt vào 1 lớp... bét trường. mỗi khối đánh số từ 1 tới 10 (không kể lớp chuyên), mình lọt vào lớp số 3 (10/3-->12/3) nhưng cả học hành và hoạt động ngoài giờ khi nào cũng đội sổ :|. Tuy nhiên mình lại thấy rất vui vì trong lớp mọi người luôn hòa đồng, vui vẻ, không đấu đá, không ganh ghét, không chạy đua thành tích,v...v... và hơn hết là một lớp đoàn kết (mình tự hào là trong khối không lớp nào bằng ^^). Tuy cuối năm 12 lớp mình có war chuyện áo lớp tuy nhiên mọi chuyện cũng êm xuôi vì mọi người cũng chỉ vì lớp cả thôi :). Còn nhớ hôm cuối cùng có đông đủ lớp, vào quán kara ôm nhau khóc ^^.
    Khi lên đại học rồi thấy môi trường đại học thật thất vọng, mỗi người đến từ một nơi, tính khí cũng không cởi mở, thậm chí còn hách dịch, ta đây (trường y mình đang học không thiếu những người như vậy). Thành ra lớp đại học tuy đông gấp đôi cấp 3 nhưng mình chỉ hay chơi với 1 nhóm bạn khoảng 10 người :(
     
  17. frozengon

    frozengon Mr & Ms Pac-Man Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    8/9/07
    Bài viết:
    148
    Chủ thớt giống tớ ^^ Trước mặt thì bọn nó vui vẻ sau lưng thì nói xấu , phân biệt giàu nghèo chơi o bao h chịu giúp người khác chỉ biết ích kỷ , đã thế còn chảnh chó chán kin ,ước gì hồi xưa vào trường khác có thể vui vẻ hơn .
     
  18. 1st|ThePoligon

    1st|ThePoligon Mario & Luigi GameOver

    Tham gia ngày:
    21/9/08
    Bài viết:
    869
    Nơi ở:
    .__.
    Em 11 năm 6 lớp đây =)) Nói chung là hòa đồng được hay ko đều do bản thân , chủ thớt nên suy nghĩ lại mình đi .
     
  19. Tikido

    Tikido T.E.T.Я.I.S

    Tham gia ngày:
    25/6/08
    Bài viết:
    595
    Chủ thớt chỉ giỏi đổ thừa người khác mà không biết xem lại mình, loại người không bao giờ chịu trách nhiệm
     

Chia sẻ trang này