Trước hết là xin lỗi vì lập topic liên tục trong mấy ngày ngắn ngủi. Đúng là mình vừa nói chia tay cô gái mà mình đã chờ đợi 3 năm. Tình yêu đi đến đoạn cuối và kết thúc. Nhưng khổ nỗi chỉ vì sau khi chia tay thực sự mình thấy rất thanh thản, lòng ko hề buốn bã mà cảm thấy như vừa tái sinh, một nhân cách mới đã ra đời để cho nhân cách ảm đạm cũ kĩ chết đi. Rồi mình gặp một người con gái, tuy chỉ vài ngày và lần nói chuyện duy nhất là lần em nó hỏi mình về bài thi KT QS. Cô bé đó có nụ cười rất trong sáng và một phong cách rất bình tĩnh, bản lĩnh khi đuơng đầu với thử thách. Mình cảm thấy bị thuyết phục vì cô bé. Muốn làm quen và tìm hiểu, nhưng lại e dè vì phần ko quen biết, phần em nó đã có người yêu và mình thì vừa như thế... Thật đúng là khó nghĩ. Nhưng thực sự đây là lần đầu mình bị một người thu hút và thôi thúc đến thế này!!! Haizzz mình đúng là đa đoan..
Mới gặp thôi nên có thể gọi là cảm nắng, người ta xinh vậy và có người yêu rồi với lại nghe nói cô pé đó rất bình tĩnh, bản lĩnh. Mới tìm đc cuộc sống mới thì thôi ráng mà tận hưởng đi, suy nghĩ vu vơ làm gì. Đợi đến lúc thằng kia buông con pé ra thì ổng nhảy vào bưng chứ bik sao h
Ây da, chỉ là chút khó nghĩ. Còn chuyện làm quen thì nếu có cơ hội thì nhất định sẽ làm quen, chỉ vì học khác khóa và khác khoa nên ít gặp. Nhưng cái gì cũng phải có duyên, cứ chờ xem sao!!!
Cũng chẳng phải là cảm giác gì khó chịu cho lắm. Còn cô bé kia thì gặp từ trước rồi, chỉ là từ lúc thấy được bản lĩnh và sự bình tĩnh của người ta thì lòng cứ muốn quan tâm!!! Kiểu này là hỏng bét mất!!
http://forum.gamevn.com/showthread.php?731074-Danh-don-co-dich-nen-hay-ko&p=16075323#post16075323 <- Ý kiến của ta là thế này.
Đa tạ, đa tạ. Quả là chính xác. Cái này là đấu tranh đến cùng dù cho chỉ còn một tia hy vọng cũng phải cố mà đấu tranh!!!!
hix đừng làm thế! Tôi nè đánh đồn có địch xong rồi phải chịu cảnh khổ sở thế này,nghe bài hát lệ đắng cuộc tình của uyên trang mà sao giống tình cảnh của mình thế.
bác nói chí phải, nhưng em thắc mắc, nếu như đã có nguòi yêu, thì làm sao mà em í có thể chịu đi chơi .v.vv với mình được:O thế thì làm sao mà tiến:O
Chủ Thread đang trong giai đoạn thiếu thốn tình cảm đây mà. Thôi cứ để nó đi, cái gì đến rồi cũng đến nếu biết trân trọng cơ hội.
gặp gái xinh thì...đứa nào cũng tưởng tượng đáng yêu và......nói chung là mọi điều tốt đẹp... mình đã trải qua giai đoạn này và up lv lên đẳng cấp cao hơn...chúc cậu mau sớm thành chánh quả như mình :'>..
Hơi dài nhưng dù sao cũng là toàn bộ tâm sự của mình. Thanks all! Spoiler Cơn gió thoảng. Người con gái bước qua cánh cửa, không hề quay lại nhìn. Bóng dáng cô khuất sau những bức tường gạch của quán café. Tôi ngồi đó, lặng im, lòng thực sự trống trải. Đợi chờ đã ba năm, đã từng nghĩ mình không thể dứt bỏ được hình ảnh cô ấy dù mai sau có như thế nào. Thế mà hôm nay, chính tôi lại có thể chia tay, chính tôi lại đề nghị người con gái đó ra đi. Nhưng sự thực là cả hai đã ở đoạn cuối con đường. Tôi nhận lời yêu cô ấy, chỉ để nói trực tiếp những gì tôi đã gìn giữ trong lòng suốt ba năm và đưa cô ấy đến những nơi mà tôi đã dừng lại, tìm kiếm và suy tư vì cô ấy. Thế rồi tôi chia tay. Đã quá dài cho một nỗi đau, một cuộc tình không lối thoát. Ai đó đã nói khi một người quá yêu một người trong một thời gian quá lâu, nó sẽ trở thành ích kỷ. Rồi thì tôi cũng ích kỷ. Tôi yêu người con gái đó biết bao nhiêu, từng tan vỡ vì những lần người ta vô tình. Cô ấy nói yêu tôi, nhưng lại nói rằng sẵn sàng rời bỏ tôi chỉ cần phải làm điều đó, không níu giữ gì cả. Nghe có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng tôi không muốn như thế. Tình yêu như vậy là sao, khi tôi luôn đấu tranh, luôn cố gắng giữ gìn còn một người khác thì sẵn sàng bỏ lại nó và ra đi!?? Một ngày đầu hè ba năm trước, dưới tán phượng bên đường, có một người đứng lặng im chờ đợi. Ánh trăng xuyên qua tầng lá, rớt trên vai tôi. Người con gái ấy về qua, và mọi chuyện bắt đầu. Khi đó tôi chưa hề biết bài hát này, cũng đâu hay có ngày bài hát này sẽ theo tôi dài lâu như thế. Những yêu thương chìm lấp, những buồn vui không nói. Ai biết đâu. Và ai nhớ đâu. “Ngày nào em đến áo trắng ướt đẫm hơi sương chiều rơi-Tình là phút vui ôi như cơn mơ nỗi đau tuyệt vời”. Tàng lá vẫn xanh, con đường vẫn lặng im ngày qua ngày, chỉ có những con người đã đi qua nó là đã đổi thay. “Buồn theo cơn gió những cánh lá rơi cuốn trôi về đâu-Nắng đã chìm sâu, biết ta còn nhau”. Tình ra đi thì tim sẽ trống trải. Người vì thế cũng chút chạnh lòng. Con đường dài và xa, đầy bụi và gió. Tôi đi qua nó đã bao lần, không hề ngoảnh lại. Khi cái gì đó đã trở nên quen thuộc với một người, người ta lại dễ trở nên vô tình với nó. Thằng bạn sau lưng ngắc ngứ trên chiếc xe cà tàng. Chợt tôi xiết mạnh tay ga. Chiếc xe lao đi với vận tốc 90 km/h. Gió thổi rát mắt. Từ từ tốc độ giảm xuống còn 70 km/h. Tôi đã làm được điều mình muốn. Cô gái vẫn vô tư lao xe đi, không để ý gì. Tôi tiếp tục chạy trước cô gái một quãng xa. Bóng người nhỏ nhắn in hằn trên kính chiếu hậu. Khẽ nhếch mép, tôi cho xe qua cầu vượt. Chiếc xe vẫn giữ nguyên tốc độ. Đi về hướng khu nhà cạnh hồ. Cô gái đã đến, đúng như tôi dự đoán. Chỉ là môt chút điên rồ thoáng qua trong đầu kẻ dở hơi cũng mất đi. Đêm đó, tôi lang thang ra ngoại thành. “Và trong đêm tối long lanh những ánh sao rơi lặng im-Nhẹ như gió êm môi em run run hơi thu ngọt mềm”. Đêm nay trời không sao rơi, và ta cũng không mong điều đó. Mơ ước gì đây?? Chở đợi gì đây?? “Rồi bao cay đắng với những đớn đau xô đi tìm nhau-Bóng em dần sâu, núi đồi vút cao”. Hình bóng đó đã ra đi. Kỉ niệm đã được xếp vào quá khứ. Chỉ có tương lai là vô định... Trùm chăn, bật nhạc hết volume. Ngoài trời vẫn mưa lất phất. Vẫn một bài hát, vẫn một giai điệu. Ngày đó, cùng người đó nghe bài hát này, lòng thấy ấm áp vô cùng. Hôm nay một mình, nghe lại thì dường như lời bài hát càng buồn và man mác. Tự hỏi trái tim có còn lúc nào trống vắng hơn lúc này? “Ôi những vết yêu thương tháng năm in hằn lối quen-Xin gió mưa trôi đi để hồn tìm vào lãng quên”. Đã biết yêu là khổ mà sao có lúc lại không sao dừng lại được. Có những người đã vì ta mà khổ đau, cũng có những lúc ta vì người mà bơ vơ. Đời vô thường, bước chân cũng có lúc mỏi mệt. Lần dừng chân này cũng không khác những lần trước, chán chường và không mục tiêu. Thở dài... Cô gái kia vẫn ngồi đấy. Vẫn nụ cười đấy. Ta ngồi lặng trong góc khuất, không lộ diện. Vẫn là một bài hát đó. Cảm giác đã khác lạ đi đôi chút. “Người còn đi mãi đến chốn không gian mù xa- Một ngày thoáng qua xin trong hư vô nhớ thương nhạt nhòa”. Con người đa đoan, dù biết chia tay thì có lúc sẽ thấy luyến tiếc, nhưng không tránh khỏi đôi khi tự hỏi: “Liệu có ai cũng đang lắng nghe bài hát này như ta??”. Cô gái ngồi cách xa, vẫn không hay biết gì. Một chút gió nhẹ lùa qua mái tóc. “Để ta vui sống với những trái ngang dấu chôn cuộc đời-Hỡi nhân tình ơi, hãy cười hãy vui”. Ta nở mộ nụ cười khe khẽ. Đã đến lúc thức giấc và tiếp tục cuộc hành trình. Và một cơn gió nào đó thoảng qua, mang một chút yên lành, dịu mát cho ta!!! Cô gái vẫn chẳng biết ta đang tồn tại.