Học giả Trần Trọng Kim trong cuốn Việt Nam Sử Lược đã viết: Nhất Thanh Vũ Văn Khiếu trong cuốn Ðất Lề Quê Thói (Phong Tục Việt Nam) cũng nhận xét rằng: Nghĩ lại xem, từ trước Cách Mạng: toàn tác phẩm châm biếm, sau Cách Mạng: cũng toàn sách, báo châm biếm. Ca kịch từ cổ đến hiện đại, cũng châm biếm là nhiều người xem nhất (lúc đang viết thì trên VTV3 vừa chiều xong gala cười cũng lại châm biếm) Xét ko đâu xa ở các forum Việt Nam thì chỉ cần post sai chính tả, lập tức bị ăn tạ mà ko biết nội dung ra sao (hy vọng bài này ko bị... =.=) Nghĩ lại đúng thật, có lúc đi chơi nhà của 1 doanh nghiệp lớn nhất thành phố, vẫn có người chê lộn xộn ko có style, lúc ăn ở quán cóc ngon vẫn có người tìm ra cái để chê. Người quen gặp nhau khoe lương lậu, thành đạt thì liền bị chê (thầm) cho bõ tức vì thể nào cũng có cái để chê. Ngay cả ông GS Ngô Bảo Châu cũng bị chê là sao... xẹt. Ở môi trường nước ngoài, các bạn du học sinh chắc cũng ko lạ gì nạn "NỔ", ham danh hay chịu sức ép gia đình mà thường sv du học rất hay nổ. Mình biết có anh khoe làm security, work from home (tức là làm ở nhà ko cần đế sở, cũng ko lạ gì ở nước ngoài) nhưng gặp lần sau thì đang bê hàng trong chợ. Một người khoe học Hà Lan, các nước... qua Úc học Master mà cuối kỳ phát hiện viết không nổi 1 bài báo cáo 800 từ. Nhiều lắm kể ko hết đâu, có lẽ sợ bị chê, bị chế nhạo nên làm vậy. Ở môi trường nước ngoài, có lẽ có điều kiện so sánh với người nước khác nên tính chế nhạo càng nổi rõ hơn, làm mọi người sợ. Có lẽ vì vậy mà lúc gặp các bạn bọn mình ko bao giờ nói lương, công việc, gia đình mà chỉ chơi thôi, từ thời lớp 3 chơi keng đến khi đi làm uống cafe. Mình đã từng chê, từng mò xương trong trứng bao người trên forum. Nhưng gần đây nhiều lúc mình muốn chê nhưng nghĩ lại những câu trên thì dừng kịp. Thật nghĩ lại thì chế nhạo, dè bỉu có lẽ là tính cách bám rễ lâu đời của người mình rồi. Đáng buồn người mình sao cứ dè bỉu, chê bai người khác mà ko học tập, cứ vì cái nhỏ nhoi mà bỏ qua cái lớn hơn
Nói thẳng ra thì người Việt mình từ hình thể cho đến trí tuệ đều chỉ ở mức tầm tầm nếu k muốn nói là dở và xấu. Thành tựu thì suốt 4000 năm nay củng chả làm đc cái ỳi để TG nhớ đến. Thử hỏi nhắc đến VN thì người nc ngoài sẽ nhớ đến cái ỳi ? áo dài hay cái nón lá ?. Ngay đến các lĩnh vực thể hiện sự khéo léo, tài năng như nghệ thuật, ca hát, vẽ tranh các kỉu người Việt chúng ta củng chả = ai.
Châm biếm, chế nhạo, dè bỉu... càng với những người thân quen thì làm càng vui, nhất là bạn bè thân thiết, bạn trai bạn gái có tình cảm sâu đậm còn với người dưng, những hành động đó chỉ nói lên sự đố kỵ của bản thân mà thôi.
Châm biếm là cách rất hay để dạy trẻ con biết và tránh xa các thói hư tật xấu. Không chỉ vậy nó còn là một cách "chửi" rất có văn hóa. Rất nhiều tác phẩm văn học (dân gian - tiền cách mạng - hiện thực - hiện đại) vẫn dùng và sẽ còn dùng để lên án những cái xấu trong cuộc sống. Bản thân cũng rất hay châm biếm, chế nhạo những cái không hay không tốt trong cuộc sống nhưng cốt là để chia sẻ với người đang đối diện biết và kiếm nụ cười thư giãn. Nghĩ rằng muốn châm biếm, chế nhạo sao cho nghe được cũng là một nghệ thuật ngôn từ cần được trau dồi
Bài viết bá láp, chính mình cũng đang châm biếm người khác thì còn viết lách cái gì... Để dành thời gian mà xoắn những cái có ích hơn đi... Xin lỗi, tôi là người Việt Nam, tôi thích châm biếm đấy.....
^Sigh... Vậy bạn đọc cuốn "Văn hóa VN" được dạy trong chương trình CĐ, ĐH chính quy chưa ? Trong đó có nói rất rõ những tính tốt và tính xấu của người Việt. Người Việt luôn có lối sống "nước đôi", và những cái tốt, cũng đi kèm nó là vô vàn cái xấu. Những điểm đưa ra bên trên, từ ngữ nghe có vẻ hơi nặng nề nhưng thực chất là nó chính xác đấy. Chẳng có gì lạ để phải đem ra bàn luận như 1 chủ đề "nhạy cảm" hết. Cái thói xấu của người Việt thì nhiều lắm... Nói chung, nếu bạn chủ Topic ko biết thì nên coi cuốn mà mình nói bên trên để biết. Mà thiết nghĩ, bất kỳ ai đã từng học ĐH CD chính quy mà thuộc nhóm ngành Xã hội cũng biết mấy cái này rồi.
Mình thấy có bá láp gì đâu, người ta viết thật lòng mà nói gì kì vậy Một thói xấu của người VN nữa chăng