-ko biết trong này đã có ai trải qua cảm giác như hiện tại của mình ko , mình vừa mất đi một chú chó , một chú chó đã sống với gia đình mình 17 năm , sáng nay khi ngủ dậy cũng như mọi ngày khi bước chân xuống giường , như mọi khi mình mở cửa phòng là thấy Tommy (tên của chú chó nhà mình ) nằm ngủ trước cửa phòng của mình , nhưng vì mấy hôm nay nó bị mệt lên chỉ quanh quẩn dưới nhà , nhưng sáng nay khi mình xuống dưới nhà thấy nó rất là mệt mỏi hơn mọi khi , trông nó cứ khụy xuống , khụy xuống dần , mình xuống và vuốt ve nó như mọi khi để cho nó vui vẻ , vẫy đuôi khi mỗi lần được vuốt ve , nhưng trái lại nó chỉ nằm một chỗ tạo ra một cảm giác gì đó rất là buồn bã , và cái giây phút mà mình ko bao giờ mong muốn nó đã xảy ra , sau 3 tiếng đồng hồ mình bước chân xuống dưới gác nhìn vào chỗ nó nằm , và trong giây phút đấy mình đã ko kìm được nước mắt , nó đã rời xa gia đình mình mãi mãi...mình cảm giác như mình vừa mất đi một cái gì đó rất là thân thiết , trong lòng mình bây h như có một khoảng trống , một cái cảm giác hụt hẫng , khi nhìn thấy chiếc bắt ăn cơm của nó , cái ca uống nước của nó , chiếc thảm nơi nó nằm , những chỗ mà nó hay chơi... Tommy nó đã rời xa mình
Đúng là hôm nay là một ngày lạnh lẽo , mưa từ sang sớm , tốn hết 140k đi mua cái áo ,sót gì đâu , trc giờ toàn đc ngta cho Nhưng cũng xin chia buồn với chủ topic , nhiều khi đối với con vật mình cũng có tình cảm đặc biệt , nhất là sống lâu với mình !
Đã từng có tâm trạng như chủ pic,dù con chó của mình chỉ mới dc 2 năm thôi đã mất...chữi cha đứa nào bắt X( Chó tại nước ngoài thì người ta quý thấy ớn ( xem mấy phim thì biết ) , còn ở VN hở tí là thịt cày - thề với các bạn từ khi sinh ra đến giờ mình chưa bao giờ nuốt 1 miếng thịt cày nào. Giờ thì cũng đã có 1 em mới rồi,tính đến nay mới dc 1 năm
chia buồn cùng chủ thớt 2 năm trước chó nhà tớ cũng bệnh chết nhìn lại hình chụp nó mà buồn muốn khóc ............
Trong vũ trụ này đều có sự tuần hoàn và liên kết của nó. Cứ coi như là con Tommy của bạn ra đi ở thế giới này nhưng nó lại bắt đầu ở 1 thế giới khác tốt đẹp hơn.
Mất đi 1 người bạn thân thiết thật buồn,chia buồn cùng bạn.Ngày trước mình cũng bị mất 1 chú chó,mất ngay trước mặt mình,bị lũ khốn nạn kéo đi,mình và ba chạy bộ đuổi theo,cách chừng 5 mét thôi,vì chó khá to nên lũ khốn đó ko kéo nhanh dc.Mình và ba vừa chạy theo vừa la,nhưng lúc đó là khoảng 4h sáng,đường vắng tanh,nên vô vọng ...:(
-cám ơn các bạn mình cũng mong là nếu có thế giới bên kia thì mong Tommy sẽ gặp được bố mình , đối với mình Tommy ko chỉ là một chú chó mà mình đã coi nó như một đứa em (mong các bạn đừng cười nhưng đó lời nói thật lòng của mình) vì trước lúc bố mình còn sống rất là thương yêu nó , và trước lúc bố mình ra đi cũng đã dặn dò mình chăm sóc cho nó , chình vì thế Tommy có rất nhiều tình cảm đối với gia đình mình .
Rảnh thì down phim 'Marley & Me' về xem đi,rất ý nghĩa cho những người yêu động vật,mình cũng rất yêu đvật và nhất là chó. với lại 'Hachiko A Dog's Story' nữa,xem xong thì rươm rướm nước mắt. :(
Mình cũng từng có 1 con chó, cái cảm giác nhìn con chó bị hóc xương, ói ra máu mà bất lực (tại nhà mình ở vùng hẻo lánh của q.12 tpHCM, ko có tiệm bác sỹ thú y nào ở đó cả, bệnh viện cũng xa nữa). Nhìn mắt nó chảy nước mắt, đuôi vẫy vẫy với mình cho đến khi...... Giờ mình vẫn còn bị ám ảnh bởi hình ảnh đó. Vì vậy, tự nhủ rằng ko bao giờ nuôi thú cưng nữa, đau lòng quá .... P/S: mấy con cún nhà mình lúc trước, có con chết già cũng chỉ tầm dưới 8 năm thôi. Chó chủ thớt là chó gì mà sống lâu thế ?
-mình chắc bây h cũng giống bạn tự nhủ rằng ko bao giờ nuôi thú cưng nữa cũng ko muốn nhìn thấy cảnh "Nhìn mắt nó chảy nước mắt, đuôi vẫy vẫy với mình" cũng giống như lúc mình nhìn thấy nó ra đi , vì mình cũng ko muốn một lần nữa lại phải chịu cái cảm giác như bây h , và đối với mình Tommy chỉ có một ko có chú chó nào khắc có thể thay thế được nữa , Tommy nhà mình là giống chó nhật lông xoăn bạn ak.
Tình cảnh em cách đây 2 năm cũng giống bác chú chó nhà em cũng tên là Tommy về sau khi em ngủ dậy nó đã ra đi .Bác yên tâm là bác không bao giwof quên hình ảnh nó
không bao giờ nuôi con gì nữa hết , cách đây 1 năm lúc dọn nhà thì con chó nhà mình nó đi đâu mất , lúc trước dọn nhà là sợ nó không đi vì nhà ở cũng lâu rồi , mấy ngày lũ lụt nhà ngập cả thấy nó còn loay hoay trên nhà trên , lũ xong nhà chưa dọn nó đã về dưới ngủ coi nhà , rồi đến lúc chuẩn bị dọn đi thì ko thấy bóng dáng nó đâu nữa , ko biết là chết bệnh bị bắt hay gì nữa.Nghĩ là vẫn còn buồn nên sẽ ko bao giờ nuôi nữa hix
thật sự chia buồn cùng bạn , mình cũng nuôi 1 chú chó nhật đc 14 năm thì mất .Cách đây 2 năm , ngày nó mất , mẹ và chị khóc hết nước mắt, tự tay mình đã đào đất chôn nó trong 1 cái quan tài gỗ nhỏ đc mình và bố làm ở vườn nhà. Khi nuôi 1 con vật thân thiết , về sau nó sẽ như 1 thành viên của gia đình , mất nó sẽ đau khổ nhưng chính mình mất 1 người thân , và sự thật là như thế, những chú chó trung thành còn hơn cả 1 người anh em . ^^ Cười lên đi , chắc chắn tommy đang cười toe toét vẫy đuôi tíu tít mừng bạn ở trên thiên đường đấy , đừng khóc hay buồn , nó sẽ ko vui đâu.
Chia buồn với bạn. Hồi xưa mình đi học rồi về nhà nghỉ hè biết con mèo nuôi được tầm 3-4 năm bị mất cũng buồn lắm , giờ vẫn tiếc vì hồi xưa chả chụp đc cái ảnh nào cả ...
Ngày bé mình thuộc dạng tự kỷ, chỉ chơi với rất ít bạn trên lớp còn ở trong xóm thì chẳng có ai chơi. Hầu như tuổi thơ mình gắn với con chó tên Lu. Cũng chả biết nói gì nữa. Mình hiểu cảm giác của chủ topic, mất đi 1 người bạn thân thực sự là 1 nỗi đâu. Mà ngoài lề tý. Chó nhà bạn sống lâu thế . Thường thì chó có tuổi thọ 9 năm là đi đầu thai rồi
Chó sống lâu nhiều mà, hồi trước nhà bà mình nuôi 1 con chó sống được 16 năm. Nó nhiều hơn mình 9 - 10 tuổi gì đó. Chia buồn với chủ thớt :)
Theo mình là đừng nên nuôi chó mèo nếu có ý định vui cửa vui nhà và có thêm một người bạn. Hồi trước mình có một con chó Nhật tên "Cun" cũng được khoảng 8,9 năm, sau mất vì già với bệnh. Nhớ một kỉ niệm buồn là hồi con Cun còn bé, nhà mình có nuôi trước đó một con chó ta, khi con chó ta này quá già yếu thì bố mình quyết định cho người ta vào bắt thịt. Hôm đó mình đang ngồi phòng khách, con Cun nhìn thấy người ta đang bắt con chó ta kia thì sợ quá chạy ra nhảy lên người mình, nằm co lại trên đùi mình mà run cầm cập, lúc đấy nghĩ sao bố mẹ ác thế. Nhưng về sau mình lớn lên, mọi người cũng bận bịu chẳng ai chăm sóc được con Cun nữa, nó già rồi hết bệnh nọ bệnh kia. Mình nhìn nó lúc nào cũng rất đáng thương, đến lúc nó mất thì thật sự cảm thấy có lỗi. Nên mình và mẹ mình quyết định là sẽ không bao giờ nuôi chó nữa.