Để từ bỏ một cái gì để hướng tới một điều gì đó là một khoảng thời gian dài vô tận. Hãy tưởng tượng đây là một cuộc đua và bạn là nhân vật trong cuộc hành trình ấy. Điểm đích ở phía trước, tượng trưng cho cuộc đời bạn. Nhưng để bước tới đó bạn phải vượt qua hàng trăm hàng vạn người đang cùng chạy và phải vượt qua chính bản thân mình. Giả sử nếu trong một cuộc hành trình ấy mà bạn vấp ngã ở một nơi nào đó liệu bạn có thể đứng dậy chạy tiếp ko, hay bạn sẽ bỏ cuộc trong khi hàng trăm người đang chạy vượt lên bạn... Có thể bạn sẽ rất đau khi vấp ngã, nhưng sẽ đau đớn hơn nếu bạn thôi không cố gắng, đúng vậy không. Trong hoàn cảnh ấy, mà tất cả mọi người đều chạy đến đích... còn bạn thì lê lếch cái chân bị thương để tiếp tục cuộc đua. Máu vẩn chảy mà bạn vẩn bước... Trời bắt đầu mưa và con đường thì còn quá dài, cái chân lại tiếp tục đau khiến bạn không thể tiếp tục chạy và bạn lại vấp ngã. Có thể lúc ấy bạn sẽ khóc và định bỏ cuộc. Nếu không còn ai bên cạnh bạn không còn ai có thể giúp đở bạn đứng lên tiếp tục cuộc hành trình, bạn sẽ cảm giác thế nào ? Ví dụ trong cuộc đua ấy có người mà bạn yêu thương, có thể họ sẽ không để ý đến bạn khi bạn vấp ngã vì có thể họ không yêu bạn... Cuộc hành trình dài vô tận và khắc nghiệc, cuộc hành trình mà chỉ có bạn và một mình bạn...Và bạn vẩn bước. Trong cảnh tuyệt vọng, bạn ao ước một ai đó quay lại giúp bạn, bạn ao ước có cái gì đó chữa lành vết thương này. Nhưng đó là điều không thể xảy ra... Rồi một lúc nào đó trong cuộc hành trình ấy bạn lại thấy một ai đó củng như bạn, vấp ngã. Không chỉ cuộc hành trình mà bạn phải chịu đựng mà còn nhiều người khác phải chịu đựng như bạn, ý nghĩ bi quan về bản thân từ nay chấm dứt. Bạn và người bạn ấy tiếp tục hành trình dù muôn bề cách trở và họ đã trở thành chiến hữu của nhau . Tình bạn nãy sinh từ đó, ít ra thì bạn không còn cô độc. Cứ thế bạn lại thấy nhiều người khác như bạn và cứ thế mọi người cùng nhau vượt qua, vì cuộc đua không phải là tất cả... Nếu như có một điều kì diệu, nếu như điều đó là sự thật, người mà bạn mong chờ bấy lâu đang quay lại tìm bạn, khuôn mặt cô ấy có vẽ hoản hốt vì không thấy bạn... Bạn sẽ cảm thấy ra sao ? Cuộc hành trình vẩn còn đó và vẩn chưa có điểm dừng cho dù nó đang ở phía trước trong cuộc đời. ...Còn 5 ngày nữa, nên tớ sẽ không ngừng viết và sẽ không ngừng nghĩ.
Thank chủ topic về bài viết , nó típ thêm cho mình thêm nghị lực đúng ngay lúc mình muốn bỏ cuộc giống như trên bài viết vậy ^^! .
bài viết rất hay. "Trong cảnh tuyệt vọng, bạn ao ước một ai đó quay lại giúp bạn, bạn ao ước có cái gì đó chữa lành vết thương này. Nhưng đó là điều không thể xảy ra..." rồi 1 nơi nào đó trong cuộc hành trình vô tận, bạn lại thây mình ko cô độc, vẫn còn nhiều ngừoi đã gục ngã trong khi bạn đang cố gắng. Và bạn lại đến bên họ, giúp họ lấy được niềm tin trong cuộc sống. Cuối cùng bạn ko thấy nơi nào là điểm dừng chân, bạn thấy ko bao giờ được nghỉ ngơi vì bạn ko có 1 nơi nào để quay về, bạn vẫn đơn độc 1 mình, vẫn cố gắng và nỗ lực cho đến đoạn cuối của con đường, khi mà bạn ko thể nào bứoc tiếp được nữa...
cuộc hành trình thật là vất vả ... càng cố thì lại càng đau ... càng đau thì phải dừng lại kiếm nhỏ nào massage rồi chạy tiếp =]]
có thể không ai quan tâm đến bạn trong chặng đường này, có thể bạn sẽ vấp ngã, có thể bạn sẽ đổ máu, bạn mệt mỏi ??? bạn chán nản ??? thế thì dẹp đi đừng tưởng tượng nữa, thong thả ăn miếng bánh, uống miếng nước rồi bắt đầu một ngày mới, quan tâm đến những ai không quan tâm đến bạn, làm quen với những người không quen bạn, giúp đỡ những người chưa bao giờ giúp đỡ bạn. "niềm vui" không phải là thứ để bạn đi tìm, mà là thứ bạn phải cảm nhận được :)