Abysm (Fan fiction)

Thảo luận trong 'Silent Hill Fans Club' bắt đầu bởi doihansuke, 13/3/04.

  1. -nAm-pHỷ-

    -nAm-pHỷ- Mario & Luigi

    Tham gia ngày:
    23/5/05
    Bài viết:
    866
    Nơi ở:
    <<<-Đồng-Nai->>>
    Hợp tác với tụi tôi đi - càng nhiều càng dễ làm !!! mấy cha kia thấy ít online quá :D
     
  2. vitchuongttt

    vitchuongttt Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    19/2/05
    Bài viết:
    11
    mọi người viết truyện hay qua, tui cũng rất muốn viết một truyện, hy vọng sẽ công bố sớm cho mọi người xem và đánh giá. tuy nhiên có lẽ phải kết thúc mùa hè này mới hoàn thành được. hy vọng cũng viết hay như mọi người, à này cái vụ viết truyện này mọi người cố gắng viết nhiều nhiều lên và cố gắng duy trì topic này thật lâu luôn nha, biết đấu konami lại lấy mấy cái ý tưởng của mọi người mà làm game đó chứ, lúc ấy thì sướng luôn nha (đương nhiên là phải dịch sang tiếng anh họ mới hiểu).
     
  3. LongTigerKhoa

    LongTigerKhoa Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    16/4/03
    Bài viết:
    126
    Nơi ở:
    HCM
    Cha bây giờ là tháng chín rồi mà chưa thấy kết quả gì, để lâu cái Topic này bị nhện giăng rồi này, phải lôi lên cho mem mới đọc và góp ý cả uổng.
     
  4. flaming full

    flaming full Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    4/4/05
    Bài viết:
    67
    Hay cho chiến nhau với 1 con quái nào đó đi, sắp teo thì được cứu rồi bị con quái đó rượt đuổi. Chạy vào 1 tòa nhà tái định cư, chạy ra rồi, con quái đuổi theo bị sập chết
     
  5. Rytubon87

    Rytubon87 Sonic the Hedgehog Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    27/6/03
    Bài viết:
    4,655
    Nơi ở:
    Việt Nam
    +Quá hay nhưng màu sắc lúc đầu nghe như SH2 ! Nhưng quả thật khúc sau đầy sáng tạo! Nhưng dường như chưa có truyện SH nào do các Fan hoàn thành dù rất được mong đợi!
    +Tui tự hỏi có phải mô típ :Bệnh viện , sương mù , vết máu khô kéo dài ...đã ám ảnh các bạn trong các phiên bản của SH kô ???
     
  6. heomoi

    heomoi Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    9/7/03
    Bài viết:
    246
    Nơi ở:
    Room 312, SAIGON

    chính xác,phải nói là cực kỳ ám ảnh..ít ra là với heo
     
  7. demonkaka

    demonkaka Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    22/2/05
    Bài viết:
    68
    Mấy huynh làm truyện hay quá , sao không làm tiếp kỳ theo di ::) .Làm tui có cảm giác như chính mình bị lạc trong thị trấn vậy :-s , truyện hay hết chỗ nói :hug:
     
  8. redwing

    redwing Dragon Quest

    Tham gia ngày:
    7/11/05
    Bài viết:
    1,442
    Nơi ở:
    Hà Lội
    Bước ra khỏi thang máy, hết sức thận trọng, Navert từ từ bước dọc theo hành lang. Cố mở thật to mắt, Navert đưa mắt nhìn vào khoảng không phía sau ánh đèn. Nó tối tăm, mù mịt như đường dẫn tới địa ngục. Sự can đảm bắt đầu rời bỏ Navert, tim của anh đập mỗi lúc một nhanh,"thình thịch, thình thịch''. Nó như tiếng chuông báo tử của Navert. Navert bắt đầu hoảng loạn. Anh đưa mắt nhìn xung quanh. Ở đó, nơi mà ánh mắt Navert nhìn vào, chỉ có những bức tường lạnh lẽo, ẩm mốc, những bức tường chết. Anh kì vọng gì vào chúng, một sự sống sao, chẳng nhẽ Navert đã thực sự bị điên, anh mong bức tường có sự sống sao. Quyết định đừng nghĩ ngợi, Navert bước nhanh tới trước. Tiếng bước chân của anh mỗi lúc một nhanh, phá đi sự tĩnh mịch đến rợn người của hành lang.
    Bỗng, một giọng nói vang lên, âm thanh đó đi xuyên qua tất cả, nó hình như xuất phát từ rất xa, xa lắm nhưng nó hình như cũng xuất phát từ chính con tim của Navert:
    -Anh ......................làm gì ....................ở................. đây?
    Navert giật bắn mình, thân thể anh lanh ngắt, một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Mặt Navert chở nên trắng bệnh như người chết, tấm thân của anh run lên bần bật. Navert đảo mắt nhìn quanh, không có ai. Cố nhấc đôi hàm đang gõ liên hồi vào nhau của mình, Navert nói, suýt nữa cắn vào lưỡi:
    -~~Aiii~~?
    Tiếng nói của Navert chạy dọc hành lang. Không có tiếng trả lời. Đôi chân của Navert không còn chịu được thân thể của anh nữa. Lảo đảo, Navert đứng dựa vào tường. Anh thở hổn hển như vừa làm việc gì đó quá sức. Anh ngồi thụp xuống sàn, miệng không nhớt tự hỏi:
    -Có chuyện gì xảy ra với tôi thế này?
    Bỗng, từ sàn nhà, một vết máu bắt đầu loang ra. Quá kinh hãi, Navert đứng bật dậy, quên đi cả sự mệt mỏi của mình. Từ bức tường nơi Navert vừa dựa, dòng máu đỏ bỗng khô lại thành dòng chữ "306_căn phòng của ... ". "Một đầu mối hay sự dẫn đường của quỷ Satăng"_Navert tự hỏi. Không đăn đo nữa, Navert quyết định đi đến đó, tiếp tục cuộc hành trình của mình, cuộc hành trình ma quỷ.
     
  9. redwing

    redwing Dragon Quest

    Tham gia ngày:
    7/11/05
    Bài viết:
    1,442
    Nơi ở:
    Hà Lội
    Bước đến trước cửa phòng 306. Navert lưỡng lự, anh không biết mình có nên vào không. Anh định vặn tay nắm cửa nhưng rồi lại thôi. Chính lúc này, Navert lại nghe thấy một tiếng nói:
    -Tại sao..................anh...............lại..........không vào?
    Sự sợ hãi đã chở thành cơn tức giận. Navert hét toáng lên:
    -Đồ khốn, mi là ai? Hãy xuất hiện đi. Đừng chơi cái trò ẩn nấp bẩn thỉu này nữa. Mi muốn ta sợ mi sao? Không, ta sẽ không sợ mi nữa, không bao giờ.
    Trút được gánh nặng trong lòng làm Navert cảm thấy thoải mái đôi chút. Anh lia mắt nhìn khắp hành lang, vẫn không có ai xuất hiện, vẫn chỉ là bóng tối sâu thẳm kia. Tiếng nói đó đã làm Navert quyết tâm, anh vặn tay nắm cửa. "Kót két...Kót két...", cánh cửa từ từ mở ra. Ánh sáng từ chiếc đèn nêông trên trần chiếu thẳng vào mắt của Navert. Đôi mắt chưa quen với ánh sáng của Navert nhắm tịt lại, nước mắt bắt đầu chảy ra khỏi hai mí mắt của anh. Navert dụi dụi đôi mắt vẫn còn đang cay xè của mình. Navert từ từ mở mắt ra. Khi đôi mắt đã nhìn rõ những vật phía trước, Navert há hốc mồm, không thể thốt lên bất cứ lời nào. Quả tim của Navert lúc trước đã chịu lắng xuống phần nào nay lại nhảy như điên trong lồng ngực.
    Trên chiếc giường trước mặt Navert, một người đàn ông với bộ quần áo bệnh nhân đang nằm, đôi mắt hắn đờ đẫn, nhìn thẳng lên trần nhà, khuông mặt đã teo tóp như thể bị bỏ đói nhiều ngày. Và điều làm Navert hoảng sợ, hắn có khuôn mặt của Navert. Hắn liếc Navert, khuôn mặt giãn ra như thể rất hạnh phúc:
    -Ơn trời, anh đã đến!
    -Mi là......cái gì?-Navert hỏi với giọng run run.
    Kẻ đang nằm trên giường bệnh phá lên cười, một điệu cười man dại, chứa đầy sự độc ác trong đó. Hắn lại nhìn Navert, đôi mắt hắn đã trắng dã, nó như một mũi khoan xuyên thẳng vào trí óc của Navert, nó như thấu hiều mọi suy nghĩ đang có trong đầu của anh. Navert vội nhìn đi chỗ khác.
    -Tôi là cái gì ư? Tôi là anh, anh không thấy sao? Tôi là anh, là anh đấy, Navert à!_giọng của hắn trở nên bỡn cợt.
    -không, không, mi không phải là ta_Navert xua tay, dựa người vào bức tường đằng sau.
    -Anh không tin sao, không tin chính mình!_hắn tiếp tục bỡn cợt_Cũng như anh đã từng không tin Helga?
    -Không, tôi...tôi...chưa từng như thế, tôi yêu Helga!_giọng nói của Navert bắt đầu trở nên yếu đuối.
    Kẻ nằm trên giường lại tiếp tục cười, tiếng cười này còn lớn hơn tiếng cừơi trước. Hắn cười, cười như thể không còn gì vui thích hơn được nữa.
    -Nín ngay, nín, ta không cho phép ngươi cười._Navert tức giận quát, mặt của anh đỏ bừng bừng rồi dần chuyển sang màu tía.
    Hắn vẫn cười, cười sặc sụa. Hắn lăn lóc trên giường vì cười. Navert mở mắt trừng trừng nhìn hắn, cơn giận của anh đã lên đến cực điểm. Anh muốn hắn chấm dứt tràng cười đó, không, anh muốn hắn chết và hắn phải chết. Vơ lấy con dao không biết xuất hiện từ lúc nào ở cuối giường, Navert đâm mạnh vào người kẻ đang cười kia. Hắn vẫn tiếp tục cười. Không chịu được nữa, Navert đâm liên tục lên người của hắn, vào bụng, ngực, vào đầu, vào mặt của hắn. Những tia máu bắn tung tóe khắp phòng, phọt lên tường, vấy vào ga giường, loang lổ trên mặt sàn, bắn cả lên người của Navert, những tiếng"phựt...phựt..." không ngừng kêu lên. Mặc kệ những thứ đó, Navert vẫn tiếp tục đâm, hai mươi, ba mươi hay bốn mươi. Không thể đếm được những nhát dao Navert đã đâm xuống nữa. Mắt của Navert long lên sòng sọc. Bây giờ, trông anh chẳng khác gì một con quỷ đang trong cơn hăng máu đến điên dại.
    Navert gào lên:
    -Này thì cười!Này thì cười!HAHAHA, Cười nữa đi, cười nữa đi!HAHAHA!
    Cơn thịnh nộ đã giảm xuống. Navert không còn đâm nữa. Anh lùi lại và bước, tay vẫn nắm chặt con dao. Người Navert bê bết máu, từ con dao, từng giọt máu nhỏ xuống sàn. Thở hổn hển vì mệt, lí trí của Navert bắt đầu quay lại với anh.
    Nhìn kiệt tác vừa thực hiện xong của mình, Navert bàng hoàng, con dao rơi ra khỏi tay của anh, rơi đánh "keng" xuống sàn nhà.
    -Trời ơi! Tôi đã làm gì thế này?_Navert lắp bắp.
    Không thể chịu nổi, Navert lao ra khỏi phòng.
     

Chia sẻ trang này