Truyện Ngắn

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi Mộc_Công Tử, 16/8/11.

  1. Mộc_Công Tử

    Mộc_Công Tử Legend of Zelda

    Tham gia ngày:
    1/3/11
    Bài viết:
    1,003
    Nơi ở:
    Old Trafford
    Topic này mình lập ra để post những truyện ngắn vô đây :D
    Kính nhờ Mod del hộ 3 topic truyện kia của tui ^^
    Các bạn có truyện ngắn gì post vô đây cũng được ^^ . tks các bạn


    Phải rồi mình đã chia tay

    Thứ 2 ngày 19 tháng 1 năm 2009
    Em mỉm cười, một nụ cười nhẹ bẫng đủ để không ai nhận ra dấu vết của nó, nhưng anh thấy, và anh hiểu ý nghĩa của nụ cười ấy.
    Bao nhiêu lâu rồi nhỉ, hai tháng, à không, chính xác là 1 tháng và 14 ngày. Nhanh em nhỉ, dường như thời gian cho một tình yêu là quá lâu và cho một lời chia tay thật nhanh . Nhanh choáng váng đến nỗi một buổi nhìn sang bên cạnh, nhìn vào mắt em, anh hiểu, mình đã ko còn là của nhau.

    Ai đó từng nói, tình yêu chỉ cần một lý do là yêu. Nhưng chia tay thì bao nhiều lý do cho đủ.

    Ngày mình yêu nhau cũng thế. Anh luôn lúng túng mỗi khi em hỏi: "Vì sao anh lại yêu em ?".

    Lúng túng thật sự. Không phải vì không yêu, mà vì anh không biết yêu em vì cái gì, chỉ đơn giản là từ buổi chiều hôm đầu tiên gặp nhau, anh biết mình phải yêu em. Như định mệnh vậy. Nó rơi xuống đột ngột đến nỗi anh không nhận ra.

    Em mang đến một cái gì đó rất khác với anh trước đây. Trước đây của anh chỉ là cái vòng lẩn quẩn học, rồi chán thì đi cà phê với lũ bạn, lâu lâu anh em tụ họp lại lai rai. Hết! Nhiều khi anh thấy chán nản, muốn làm một cái gì đó khác bình thường. Nhưng làm gì bây giờ?
    Từ lúc có em, anh suy nghĩ nhiều hơn, làm sao để em vui, làm sao để em yêu anh nhiều hơn nữa và làm gì cho cả tình yêu của cả hai đứa.
    Em hài hước, về khoản này là giống anh nhất. Còn lại, em khác anh hoàn toàn. Thật thế!

    Em trẻ con làm anh nhiều khi phát bực, em nhạy cảm nên toàn lo vẩn vơ. Em yếu đuối như một cô bé con vậy. Bên em, anh muốn mình thật mạnh mẽ, thật nhiều tình yêu thương để khoả lấp đi những lo lắng, những nghi ngại trong em. Nhưng... bao nhiêu cho đủ ?

    Nhớ có lần em muốn mình phải làm cái gì đó thật lãng mạn. Thế là hai đứa gửi xe, đi dạo bộ. Đang đi, bỗng em reo lên:

    "Tối nay có trăng kìa anh!"

    Bất giác anh nhìn lên, ừ nhỉ, có trăng, sáng thật. Rồi nhìn sang em, vẫn còn vui sướng vì cái sự phát hiện ra trăng của mình, như thể trên đời này chỉ mình em thấy trăng thôi. Em là thế, ngộ nghĩnh, có thể vui vì một điều gì đó rất bình thường. Nhiều khi đến kỳ lạ. Cứ thế em cuốn anh theo, một cách tự nhiên, anh nhận ra rằng mình càng yêu em hơn. Nhưng ngu ngốc thay, anh không nhận ra rằng em cũng thế.

    Rồi cái ôm đầu tiên. Em nói em rất thích được ôm từ phía sau, vì nó làm em cảm thấy ấm áp và được che chở thật an toàn. Khi anh ôm em, em giật mình. Và rồi em ngoan ngoãn, bình yên trong vòng tay anh. Khi ấy anh cảm thấy mình thật hạnh phúc. Và khi ấy anh mới biết yêu và được yêu thật kỳ diệu...

    Em luôn hỏi:

    "Vì sao anh luôn ấm mà em lại lạnh thế?"

    Có lẽ vì mình yêu nhau khi mùa đông. Tay em lúc nào cũng lạnh. Anh đều phải ấp trong tay mình nó mới ấm lại được. Mỗi lần như thế em thích lắm. Em luôn nũng nịu than lạnh để được ấp trong tay anh. Tình yêu thật ấm áp!

    Em không biết uống cà phê, thế là mỗi lần mình đi uống nước, anh lại tập cho em uống. Anh đút từng muỗng, em nhăn mặt như con nít uống thuốc vậy, nhìn rất đáng yêu. Anh không biết rằng em chịu tập uống nó vì anh, vì anh rất thích uống cà phê, vì em muốn được cùng anh thưởng thức vị nồng và ấm sực của nó khi mùa đông về. Cho đến lúc này anh vẫn không nhận ra là em cũng rất yêu anh.

    Anh không nhận ra...

    Nên anh đã để em ra đi...

    Hôm ấy, em bảo anh không đánh mất em, anh chỉ để em ra đi thôi.
    Đêm đó, anh đã suy nghĩ. Và lần đầu tiên anh nhận ra rằng em yêu anh, yêu rất nhiều. Anh đã tự mắng mình như một thằng ngốc!
    Vì anh đã không tin tưởng vào tình yêu của em. Anh bắt em phải chờ đợi để xác định lại tình cảm của mình. Nhưng đã yêu thì xác định gì nữa.

    Em mệt mỏi!

    Cũng đúng thôi, vì anh không có lòng tin vào tình yêu này, anh đã trở nên yếu đuối từ lúc nào cũng không rõ nữa...

    Ngày mình chia tay
    Trời vẫn còn đông...
    Đông cho trời và đông cho lòng người...

    Tình cờ thay, hôm nay, anh lại gặp em ở một quán cà phê mới mở. Anh mới nhớ ra rằng ngày trước em có sở thích khám phá những quán nước mới và thích đi một mình. Anh không hiểu vì một mình thì buồn lắm, em chỉ cười vì chính em cũng không hiểu được cái sở thích kỳ quặc ấy của mình.

    Em vẫn thế, vẫn mái tóc đen dài để tự nhiên, vẫn cái áo cổ lọ màu cam chói chang mà em bảo mùa đông u ám nên phải mặc những màu tươi như thế, nhưng anh hiểu còn một lý do nữa là vì em sợ nỗi buồn, sợ sự cô độc...

    Nhưng hôm nay, cô nhóc vẫn mảnh khảnh, bên chiếc bàn nhỏ bé, trên mặt vẫn còn vương vài giọt mưa. Bất giác anh muốn đến lau cho em, nhưng sựng lại, ừ nhỉ, đâu có được, mình đã để em đi rồi mà. Em đã không là của mình nữa rồi.

    Em đang lơ đãng nhìn đi đâu đó, không phát hiện ra anh. Phải suy nghĩ một hồi lâu, anh quyết định sẽ đến chào em, cái cảm giác là những người xa lạ làm anh thấy khó chịu. Vừa dợm bước, anh đã thấy em đứng lên, mỉm cười rất tươi, nụ cười dành cho một ai đó sắp bước vào.

    Một chàng trai. Sao lại như thế?
    Phải rồi, mình chia tay rồi mà!
    Em tìm hiểu và yêu một người mới cũng là chuyện bình thường thôi. Bình thường thôi!

    Hai người trò chuyện rất vui vẻ, người ấy đưa tay lau những giọt nước trên mặt em, em đưa đôi tay nhỏ bé chỉnh cổ áo cho người ấy, những cử chỉ trìu mến dành cho một người khác. Không phải anh!

    Phải rồi. Mình chia tay nhau rồi mà!

    Rồi hai người đứng dậy, hình như phải đi đâu đó. Bất giác, anh muốn chạy đến và níu tay em lại, bất giác anh thấy mình bất lực, ngu ngốc như cái thằng mà mấy tháng trước đã để em ra đi...

    Và bất giác, em quay về phía anh, chính xác là nhìn vào mắt anh, em thoáng cười, nụ cười nhẹ đủ để không ai nhận ra dấu vết của nó, nhưng anh hiểu và nhận ra nụ cười đó.

    Em đi rồi, ngồi một mình trong quán, lại bất giác, anh tự hỏi:

    "Không biết em đã uống cà phê được chưa?"

    Và bất giác anh lấy điện thoại, vào danh bạ, tìm đến tên em. Nhưng đâu mất rồi nhỉ?

    Phải rồi, mình đã chia tay!

    Evi!

    Anh đừng nói nữa...

    Em đoán ra rồi! Thôi anh đừng nói nữa
    Chỉ một lời đơn giản có gì đâu
    Nhạy cảm quá đôi khi thành nghiệt ngã
    Tự biết những điều không dám nghĩ từ lâu
    Em đoán ra rồi! Anh cảm ơn em đi
    Hãy thanh thản và nhẹ nhàng vĩnh biệt
    Con đường một chiều sau lưng ai tha thiết
    Mắt không dám buồn tê liệt giữa hàng mi
    Em đoán ra rồi! Anh cảm ơn em đi
    Xin đừng nói chia ly
    Xin đừng nói những gì em khủng khiếp
    Ðể em dối lòng em
    Còn gì không khi anh chưa thốt ra lời giã biệt
    Ðừng hiểu em hão huyền - em tự dối em thôi
    Biết là anh đã xa - xa thật rồi
    Lặng lẽ thế
    Chia tay
    Ðừng nói nữa
    Em không đủ lòng bao dung tha thứ
    Cho lời tạ từ sắp sửa buột qua môi
    Ðiều ấy... Tim em biết trước rồi


    ---------- Post added at 09:39 ---------- Previous post was at 09:37 ----------

    Nước Mắt Của Mưa

    Mưa nặng hạt rơi xuống vai em.thấm dần vào tóc em.da em.mưa lăn từ khóe mắt xuống môi em. Em không khóc đâu.mưa đấy anh ạ. Nhưng anh ơi. vị kủa những giọt mưa năm nay đã khác nhiều so với những giọt mưa suốt ba năm qua.

    Mưa gắn cuộc đời em với anh . anh nhỉ ! Lần đầu đấy anh ạ, anh là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng trong suy nghĩ của em suốt ba năm qua. Em mơ mộng. em đã hy vọng, đã tự xây trong tim mình 1 tương lai hạnh phúc.

    Nhưng rồi mọi thứ biến mất, mọi thứ sụp đổ chỉ trong 1 cơn mưa. Đó là mùa mụa giá lạnh nhất trog cuộc đời em anh có biết không?

    Từng giọt mưa làm tay anh lạnh toát, làm màu đỏ độc ác ấy cứ lan rộng ra tới tận cuối kon đường....

    Em đã chẳng thể làm gì .... Tại sao anh lại làm thế với em?Sao bắt em nhìn thấy mắt anh khép lại, bắt em nắm lấy bàn tay anh--cứ buông dần ra

    Mãi mãi mất anh là điều em chưa từng nghỉ đến.Vậy nghĩ sao, em vẫn phải cố sống với cả thế giới, có mọi thứ trừ anh.........

    Em đã iu mưa, rất iu. Mưa đem anh đến bên em.Em vẫn iu mãi những chiều anh dẫn em đj tắm mưa, ướt nhẹp, em vẫn iu mãi những hum mưa anh cầm ô đứng đợi em ở cổng trường . Em iu mỗi lúc anh lau nước mắt cho em, iu câu nói của anh : Anh thix nhìn thấy nắng trên khuôn mặt em hơn

    Những lúc ấy em vẫn mún, mưa mãi để anh mãi bên em,nhẹ nhàng và thương em như thế............

    Nhưng rồi em sợ mưa. mưa mang anh đj, em sợ. sợ mưa lại tiếp tục cướp đj những thứ quan trọng nhất với em....

    Em né tránh. em chẳng dám đối mặt với những cơn mưa nữa, chỉ cần thấy mây đen là em lao về nhà, tự nhốt mình trong phòng. Em sợ, sợ mưa làm tạnh trai tjm em và em sợ mưa lại tuôn rơi, lăn trên má em.,vì giờ kô còn anh ở bên cạnh em, lau đj những giọt mưa ấy.

    Em sợ phải nhìn từng chiếc ô nhấp nhô trên đường---những chiếc ô dành cho hai người, em sợ sấm. sợ sét, sợ tiếng lá cây trog mưa, sợ cái ướt nhẹp khi trời mưa, em sợ tất cả những gì liên wan tới mưa........

    Ngày mọi người tiễn anh đj em đã kô đến. Mọi người nói em là đồ máu lạnh. Vâng đúng rồi em là đồ máu lạnh --- kể từ ngày mưa đó , máu em lạnh, tim em lạnh . Không có anh sự ấm áp cũng rời bỏ em. em đã ngồi yên co ro 1 mình dưới khung cửa sổ . em kô mún nhìn ra ngoài. trời đang mưa tầm tã để tiễn anh.....

    Mưa giờ đây đã là ranh giới cách anh và em. Anh đã thuộc về 1 thế giới khác, ở đó không có em. Và em cũng đang sống trong 1 thế giới mà nơi đó mãi mãi không có anh

    Ba năm rồi em vẫn sống như thế, vẫn tránh né, vẫn né tránh mưa,tránh né nhìu tình cảm từ nhiều chàng trai, tránh né sự thật tránh né bản thân em,Trong tim em chỉ hiện hữu 3 từ

    "anh , mưa và đau đớn"

    Với em , hạnh phúc bình minh ,cười vui chỉ còn là quá khứ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16/8/11
  2. Kitr

    Kitr The Warrior of Light

    Tham gia ngày:
    28/12/06
    Bài viết:
    2,424
    cái này mà là truyện á :-< .
     
  3. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,292
    Chủ Thớt mà muốn del topic nào thì nên pm thẳng cho mod nhé :D
     
  4. Mộc_Công Tử

    Mộc_Công Tử Legend of Zelda

    Tham gia ngày:
    1/3/11
    Bài viết:
    1,003
    Nơi ở:
    Old Trafford
    Anh Yêu Em ... và những con búp bê không lời ...

    - “Anh yêu em!”

    - “Anh yêu em!”

    - “Anh yêu em!”

    - “Anh yêu em!”

    ...

    Tôi có một người bạn trai, người đã lớn lên cùng tôi. Tên anh ấy là Jin. Tôi luôn coi anh như một người bạn cho đến năm ngoái, khi chúng tôi cùng tham gia buổi đi chơi của câu lạc bộ, tôi nhận ra mình đã yêu anh.

    Trước khi buổi đi chơi kết thúc, tôi thú thật tình yêu của mình. Chẳng bao lâu sau, chúng tôi thành một đôi.

    Nhưng chúng tôi yêu theo những cách khác nhau. Tôi luôn luôn chỉ tập trung vào anh, còn bên cạnh anh, có quá nhiều cô gái khác. Đối với tôi, anh là duy nhất. Còn đối với anh, có lẽ tôi chỉ như một trong số các cô gái kia thôi.

    “Anh muốn đi xem phim không?” - Tôi hỏi. “Anh không thể”. “Tại sao? Anh cần học bài hả?” - Nỗi thất vọng đang làm trái tim tôi quặn lại. “Không… Anh phải đi gặp một người bạn”.

    Anh luôn như thế. Anh gặp gỡ các cô gái trước mặt tôi, như thể chẳng có gì. Đối với anh, tôi chỉ là một người bạn gái. Từ “yêu” chỉ được nói ra từ miệng tôi. Từ khi biết anh, tôi chưa bao giờ được nghe anh nói “anh yêu em” trước.

    Với chúng tôi, chẳng có ngày lễ kỷ niệm nào. Từ ngày đầu tiên anh đã không nói điều gì, rồi cứ thế 100 ngày, 200 ngày... Hàng ngày, trước khi tạm biệt, anh chỉ đưa cho tôi một con búp bê, hàng ngày, chắc chắn thế. Tôi không biết tại sao.

    Rồi một ngày…

    “Jin, em…” - Tôi ngập ngừng.

    - “ Sao? Em cứ nói đi…”

    - “Em yêu anh”

    - “Em… Ừm, thôi cầm lấy con búp bê này và về nhà đi”.

    Đó là cách anh ấy lờ đi “ba từ” của tôi và đưa cho tôi con búp bê. Rồi anh biến mất. Những con búp bê tôi nhận được từ anh hàng ngày đã đầy ắp căn phòng.

    Rồi sinh nhật lần thứ 15 của tôi. Sáng sớm tỉnh dậy, tôi hình dung tới một bữa tiệc với anh, và chỉ ngồi trong phòng chờ anh gọi điện. Nhưng bữa trưa trôi qua, bữa tối trôi qua, rồi bầu trời tối đen… Anh vẫn không gọi.

    Tôi quá mệt mỏi, không còn có thể chờ đợi điện thoại thêm được nữa. Rồi khoảng 2 giờ sáng, bất chợt anh gọi điện cho tôi và đánh thức tôi dậy. Anh nói tôi ra khỏi nhà. Tôi cảm thấy thật vui và chạy ra ngoài đầy hạnh phúc.

    - “Jin!”

    - “Đây… Em cầm lấy đi…” - Lại nữa, lại một con búp bê nhỏ.

    - “Thế này là thế nào?”

    - “Hôm qua anh chưa đưa nó cho em, nên giờ anh đưa. Anh về đây, chào em”.

    - “Chờ đã! Chờ đã! Anh có biết hôm nay là ngày gì không?”

    - “Hôm nay?”

    Tôi cảm thấy rất buồn, tôi nghĩ rằng anh sẽ nhớ ngày sinh nhật của tôi. Anh quay người đi tiếp như thể không có gì xảy ra. Rồi tôi hét lên: “Chờ đã!”

    - “Em muốn nói gì sao?” - Jin hỏi.

    - “Hãy nói với em, nói với em anh yêu em…”

    - “Gì cơ?”

    - “Hãy nói cho em nghe” - Tôi giữ chặt lấy anh.

    Nhưng anh chỉ nói những lời lạnh lùng: “Anh không muốn nói những lời đó một cách quá dễ dàng, nếu em khát khao muốn nghe, hãy tìm người khác”.

    Rồi anh đi. Đôi chân tôi tê cóng. Tôi quỵ xuống đường. Anh không muốn nói yêu tôi dễ dàng. Có lẽ anh không phải là người phù hợp với tôi…

    1 tháng sau…

    Tôi đã lấy lại được tinh thần và đi học. Nhưng vết thương lòng tưởng sắp lắng xuống lại bị khơi lên. Tôi nhìn thấy anh trên phố, với cô gái khác. Trên khuôn mặt anh là nụ cười, cái mà anh chưa bao giờ cho tôi thấy, khi anh chạm vào con búp bê…

    Tôi chạy thẳng về nhà và nhìn vào những con búp bê trong phòng. Những giọt nước mắt rơi xuống. Tại sao anh lại đưa chúng cho tôi?

    Những con búp bê đó có lẽ là do những cô gái khác chọn. Cơn tức giận bùng lên, tôi ném chúng ra khắp nơi.

    Chợt điện thoại reo. Đó là anh. Anh nói tôi đi tới bến xe buýt gần nhà. Tôi cố gắng bình tĩnh và bước tới điểm hẹn. Tôi không ngừng nhắc nhở bản thân mình hãy quên anh ta đi, rằng tất cả rồi sẽ chấm dứt. Và anh xuất hiện trong tầm mắt tôi, hai tay đang ôm một con búp bê lớn.

    Jin nói: “Jo, anh nghĩ em đã tức giận, em vẫn đến sao?”.

    Tôi không thể ngăn mình ghét anh, ghét cái thái độ như không có chuyện gì xảy ra và còn trêu đùa nữa. Rồi, anh lại đưa con búp bê ra như vẫn làm.

    “ Em không cần nó” - Tôi lạnh lùng.

    - “Gì cơ? Tại sao?”.

    Tôi giật lấy con búp bê từ tay anh và ném xuống đường. “Em không cần con búp bê này, em không cần nó nữa. Em không muốn gặp lại một người như anh!”.

    Tất cả những lời từ sâu trong tôi cứ thế tuôn ra. Nhưng không như những lần khác, đôi mắt anh run run. “Anh xin lỗi” - Anh nói rất nhỏ. Rồi anh bước ra đường để nhặt con búp bê lên.

    - “Anh thật ngốc! Sao anh lại nhặt nó? Ném đi!”. Nhưng anh lờ tôi và đi tới chỗ con búp bê. Rồi tiếng còi inh ỏi, một chiếc xe tải lớn đang lao về phía anh.

    “Jin! Tránh ra! Tránh ra mau!” - Tôi hét lên. Nhưng anh không nghe thấy tôi, anh cúi xuống nhặt con búp bê. “Rầm!” - âm thanh thật khủng khiếp.

    Đó là cách anh ấy chia xa tôi. Đó là cách anh ấy ra đi mà thậm chí không mở mắt để nói với tôi một lời. Tôi đã sống từng ngày, từng ngày với cảm giác tội lỗi và nỗi buồn thắt ruột vì mất anh.

    2 tháng sau…

    Khi đã tạm lấy lại cân bằng, tôi bắt đầu để ý đến những con búp bê - món quà duy nhất anh để lại cho tôi kể từ ngày hai đứa bắt đầu hò hẹn. Tôi nhớ những ngày bên anh và bắt đầu đếm “một…hai…ba…” lần lượt từng con búp bê.

    “… Bốn trăm tám mươi tư, bốn trăm tám mươi lăm... ” Ấy là con số kết thúc. Tôi lại bắt đầu khóc, với một con búp bê trong tay tôi. Tôi ôm nó thật chặt, rồi bất ngờ…

    - “Anh yêu em, anh yêu em!” - Tôi giật mình, đánh rơi con búp bê xuống.

    - “Anh yêu em?” - Tôi nhặt con búp bê lên và ấn tay vào bụng nó.

    - “Anh yêu em, anh yêu em!”

    - Không thể nào! Tôi ấn vào bụng tất cả các con búp bê.

    - “Anh yêu em!”

    - “Anh yêu em!”

    - “Anh yêu em!”

    Những lời nói đó cứ phát ra không ngừng. Tại sao trước đây tôi không nhận ra? Rằng trái tim anh ấy luôn ở bên cạnh tôi, che chở tôi. Tại sao tôi đã không nhận ra anh yêu tôi nhiều như thế này!

    Tôi nhặt con búp bê ở dưới gầm giường và ấn tay vào bụng nó, đó là con búp bê cuối cùng, con búp bê đã bị rơi xuống đường. Máu của anh thấm lên nó. Giọng nói lại phát ra, giọng nói mà tôi nhớ da diết:

    “Jo, em biết hôm nay là ngày gì không? Mình đã yêu nhau 486 ngày. Em biết 486 là gì không? Anh không thể nói anh yêu em, bởi… bởi vì anh quá nhút nhát. Nếu em tha thứ và nhận lấy con búp bê này, anh sẽ nói rằng anh yêu em, mỗi ngày, cho tới khi anh chết. Jo, anh yêu em…”

    Những giọt nước mắt lại trào ra. Tại sao? Tôi hỏi trời, tại sao chỉ đến lúc này tôi mới nhận ra điều đó? Anh đã không thể ở bên tôi, nhưng anh đã yêu tôi cho tới phút cuối cùng.

    Có những thứ mất đi sẽ ko bao giờ trở lại. Có những thứ luôn bên cạnh mình nếu ko biết trân trọng, đến khi mất rùi dù có hối hận cũng ko kịp nữa !!!


    ---------- Post added at 12:30 ---------- Previous post was at 12:28 ----------

    Khi em chết - Anh có khóc không?

    Anh ơi , anh mua 100 bông hoa hồng cho em nhé !"
    - Để làm gì chứ ? anh đặt ra nhìu câu hỏi ????"
    Nhưng em muốn cắm hoa hồng quá." vì em thấy nó đẹp...vì..vì.......
    -Thôi nào , anh sẽ mua hoa tặng em.Nhưng chỉ một bông thôi.
    " Tại sao lại thế ? Em sẽ share nửa tiền hoa với anh , ok ?
    -Tiền nong không phải vấn đề với anh , em biết mà.Nhưng anh chỉ muốn tặng em một bông thôi.
    " Không được mà.100 bông là 100 bông chứ.Anh tặng em đi.Tặng em 100 bông hoa đâu có nghĩa anh sẽ là người yêu em."

    Em ngang ngạnh lắm.Muốn gì là làm bằng được.Không thèm đếm xỉa đến việc người khác nghĩ gì hay sẽ gây ra rắc rối gì.Em muốn có 100 bông hoa , anh đành phải mua 100 bông hoa cho em.Em thì lúc nào cũng cười cười “Ơ sao mà anh chiều em thế?”.Không chiều em sao được , khi mà ông trời sinh ra em đã quá bướng bỉnh và ngốc nghếch đến mức thông minh rồi.

    I feel you all around me.Your memory’s so clear...

    Ấn tượng nhất của anh về em là nói nhiều.Em nói suốt , nói khắp nơi , nói đủ thứ chuyện , nói không mệt. À đấy , em nói thì em không thấy mệt nhưng người khác nghe thì thấy mệt đến mức chả muốn chết.Nhưng nếu em im lặng , dù chỉ ba phút thôi , cũng đủ làm người khác thấy sợ.Anh sợ..........

    Anh sợ những hôm em gọi điện thoại cho anh , chỉ nói “Anh à” rồi im lặng , đôi khi mới có tiếng rấm rứt trong ống nghe , đủ để thông báo với anh rằng “Em đang khóc”

    Anh sợ cả tiếng im lặng của em khi a gọi điện thoại để nói là a sẽ đi ! em gần như hét lên “Anh đi rồi đấy à? Anh bỏ em rồi đấy à ? Anh đi mà không nói với em một câu thế này đấy à ?”.Rồi em im lặng.Thậm chí cả một tiếng nấc cũng không có . Anh mệt nhoài “Nghe này ,anh đi rồi anh sẽ về.Em phải bình tĩnh , chỉ cần em bình tĩnh và ngoan ngoãn là được , nghe không ? Anh sẽ về”.Em cúp máy.Tiếng “cạch” cộc lốc . Anh thở dài.

    You’re still an inspiration.Can it be...

    Để anh nhớ lại xem nào.Em có dễ thương hay đáng yêu không ? Chà , em sẽ hét ầm ĩ nếu anh dùng hai tính từ khác ngòai 2 cái này với em mất.Con gái thì ai mà chả thích được khen . em thì chỉ thix đc khen là mạnh mẽ và cứng cỏi cơ ! .Em cũng tự nhận đúng bản chất của mình đấy chứ.Anh biết , em sống mạnh mẽ lắm , em truyền sức mạnh của em cho bao nhiêu người , biết bao nhiêu người mắc chứng trầm cảm được em đưa tay kéo lại với cuộc sống yêu thương , biết bao nhiêu người rơi ngã được em đưa tay đỡ dậy.Em truyền sức mạnh của em cho bao nhiêu người , cho cả anh nữa.Nên anh mới thích gọi em là hâm.Cái sức mạnh em truyền đi , không biết với người khác thì như thế nào , chứ với anh , chỉ tòan là những hành động ngốc xít.Ngốc xít đến mức khiến anh bật cười đứng lên quên mất là mình vừa thất bại. ...
    Are you gently sleeping.Here inside my dream...

    -Anh này , anh sẽ khóc chứ , nếu em chết ?
    -Ừ , anh sẽ khóc .

    Lúc em hỏi anh câu đấy , anh gần như không nghĩ gì.Chỉ là một thoáng suy nghĩ lướt qua đầu anh.Một thoáng đủ dài để anh cảm thấy rằng nếu không có em , anh sẽ đau như thế nào. Đau và khóc.Anh sẽ khóc nếu em chết.

    Một năm chỉ một ngày sinh nhật.
    Một tháng chỉ một ngày trăng tròn.
    Một tuần chỉ một ngày thứ bảy.
    Một đời anh chỉ có mình em.

    " Tại sao anh lại khóc , nếu em chết "
    - Vì anh mất em.

    " Anh đừng khóc chứ , dù thế nào , em không tốt đến mức đáng để anh khóc đâu.Em chết , nghĩa là em bỏ anh.Em bỏ anh , nghĩa là em không tốt "

    Em không tốt.Vì em bỏ anh.Em bỏ anh.Vì em chết.
    Ba dòng chữ cuối cùng em viết cho anh.

    Anh đừng khóc.Em có nhìn thấy không , anh đang đứng cạnh em , đang nhìn xuống gương mặt lạnh băng vẫn ánh lên nụ cười của em.Và anh không khóc.Không một giọt nước mắt.Kể từ lúc anh biết tin em không còn trên cõi đời này nữa.

    Đám tang em. Đông người lắm.Rất nhiều , rất nhiều.Những người họ hàng,những người bạn cùng lớp , thày cô giáo , hàng xóm , bạn thân của em từ hồi còn nhỏ , những người bạn chỉ quen qua YM và blog. Đông lắm.Nhiều người khóc.Mẹ em , bà em , cô em , các chị gái em khóc ngất trên chiếc hộp đựng em.

    Anh đứng cạnh em.Sao anh cười nhiều vậy ?Anh chỉ muốn đập vào cái hộp này , đánh thức em dậy.Màu trắng của những bộ vest , những tấm áo , những tấm vải , màu đỏ của hoa và ruy băng , bản nhạc trầm.
    Tất cả. Vừa lòng em chưa? Cả anh nữa.Vừa lòng em chưa?Anh đang mặc bộ vest màu trắng cài hoa hồng đỏ. Vừa lòng em chưa? Rất nhiều người ở cạnh em giờ phút này.Rất nhiều người khóc.
    Vừa lòng em chưa ?
    Vừa lòng em chưa ?

    Rất nhiều người không khóc.Bố em , ông nội em , hai người đàn ông của đời em đang đứng lặng cạnh anh.Ba ngày rồi.Từ ngày người ta vớt được thi thể em từ biển , từ khi họ nắm lấy bàn tay nhỏ bé gầy guộc và lạnh buốt của em lần cuối , từ khi em được đưa vào cái hộp màu trắng này , họ vẫn lẳng lặng như vậy.Em à , họ không khóc.Em luôn gọi họ là người đàn ông của đời em , là trụ cột của em và gia đình em.Mọi người nói họ thật là bình tĩnh , khi mà tất cả suy sụp , họ vẫn hòan thành trách nhiệm trụ cột của mình : lo cho em một cái đám đúng như những gì em đã viết trong lá thư cuối gửi họ.Họ không khóc.Trước khi chết , em có hỏi họ câu hỏi đấy không ? Trước khi chết , em có hỏi họ “Nếu con chết , bố và ông có khóc không?” không?

    Anh không thấy họ khóc.Những ngón tay họ bám rất chặt vào cái hộp đựng em.

    Rất nhiều người không khóc.Anh biết , em đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho họ

    Anh vẫn không khóc.Anh cũng là người đã được em chuẩn bị sẵn tinh thần rồi , đúng không ? Thế nên anh mới không khóc.
    Không khóc vì đã được chuẩn bị tinh thần ? Hay vì không biết phải khóc thế nào cho em tỉnh dậy ?

    Em vẫn thường nói

    “Khi người ta đau quá , người ta sẽ không khóc nổi nữa đâu”

    I cherish all you gave me.Everyday...

    Tại sao em lại chết ở biển ? Em nói em sợ biển kia mà ? Em sợ cái mênh mông của biển như muốn nuốt chửng cả con người ta kia mà? Sao em lại chết ở biển ?

    Anh không hiểu về em.Không hiểu rất nhiều điều.Không hiểu về cả việc em đột nhiên bỏ đi như thế
    Hay là em trả thù anh? Trả thù việc anh để em lại mà ra đi ! hay.......vì a sẽ rời xa e 1 lúc nào đó ! 1 khoảng thời gian nào đó.......Nhưng anh xa em chỉ 1 khoảng thời gian, chỉán lúc nào đó thôi.Còn bây giờ , sau 1 khoảng thời gian nữa, em có trở về không ?

    Anh thắp nến. Đủ 100 ngọn nến.Lung linh. Đẹp lắm

    Anh cầm con gấu bông nhỏ em cho anh.Khi nào anh buồn , hãy ôm nó , như ôm em , anh nhé.

    Anh mang theo 100 bông hồng leo.Thơm lắm

    Trên tay anh bây giờ là một đôi nhẫn.Em đã làm mất chiếc nhẫn bạc của anh tặng ! (mãi bây giờ anh mới biết em lén giấu nó đi để mang cùng em lên thiên đường).Anh mua đôi nhẫn này , bằng vàng trắng hẳn hoi nhé.Chắc em sẽ thích lắm.Anh định sẽ đeo vào tay em , chờ em lớn một chút nữa , rồi sẽ đi may cả váy cưới trắng ruy băng đỏ.Anh đã định như thế. !!!

    Bản nhạc “To Where You Are” vẫn đang vang lên trong không gian.

    Em có ở trên thiên đường không nhỉ ? Chắc là có.Thế ở trên cao thế này , em có nhìn thấy anh không nhỉ?Thế ở trên cao thế này , anh có đến được chỗ em không ?
    Những bước chân đưa anh ra xa dần , xa dần.Không phải là biển.Nhưng anh vẫn muốn tiến vào cái không gian mênh mông trước mắt ấy , cái không gian phía trên là những ngôi sao và phía dưới cũng là những ngôi sao.Anh muốn nhìn thấy nụ cười em.Như nhìn thấy những ngôi sao.

    Xa thêm một chút nữa.Xa thêm một chút nữa.Anh có thể chạm được vào em ?

    Fly me up to where you are.Beyond the distant star.I wish upon tonight.To see you smile.If only for awhile.To know you’re there.A breath away’s not far.To where you’re

    Anh ngồi trước ngôi mộ của em.Vẫn còn rất nhiều những vòng hoa trắng và những bông hồng đỏ.Anh nhìn thấy cả một giỏ lan tiêu màu vàng rất đẹp.Anh nhìn thấy cả một con ốc biển rất to đặt ngay trên mộ.

    Bố em đến , cùng với ông nội em.Họ đặt trên mộ em một con gấu bông rất to.Bố em quỳ xuống bên cạnh anh

    " Khi còn sống , con bé rất thích gấu bông.Một tuần trước khi nó ra đi , nó chạy đến , ôm chầm lấy bác và tíu tít “Bố à , lâu lắm rồi bố không tặng con một con gấu bông nào đấy nhé”.Sắp sinh nhật nó , vậy mà.....Ai mang hoa lan tiêu đến thế này ? Màu vàng , con bé thích lắm đây."
    Và bố em khóc. Anh nhìn lên , nước mắt của ông em cũng rơi ra từ bao giờ.Anh im lặng

    Anh à , cuộc sống có nhiều lựa chọn , dù thế nào đi chăng nữa , anh cũng hãy chọn niềm vui và yêu thương , anh nhé.Hãy tin rằng chúng ta sẽ ổn.Hãy sống tốt , anh nhé.Phải sống đấy , dù sống khó khăn , vất vả , sống đau khổ hay mệt nhọc , nhất định phải sống , anh nhé. Để hái hoa bồ công anh cho em.Anh biết mà , một mình anh biết , em thích bồ công anh.

    Lời của gió hay lời của gió

    I know you’re there.A breath away’s not far.To where you’re

    Trên mộ em , anh đã khóc.
    Những bông hoa bồ công anh , cuối cùng , cũng đã tung mình theo gió.

    Vì sao ?
    Vì anh yêu em...


    ---------- Post added at 12:31 ---------- Previous post was at 12:30 ----------

    Đợi

    Đợi !
    Mưa xôn xao mái hiên
    Mưa long lanh trắng đêm
    Vây quanh em mùa thu dịu êm...

    Nhìn qua ban công chợt thấy mưa về.

    Trong lòng đột nhiên dậy lên một niềm khát khao không tài nào cưỡng nổi, ước gì được đắm mình dưới cơn mưa ấy.

    Ngày mưa năm nay, ngày mưa năm trước... Dòng thời gian trơn tuột qua từng kẽ ngón tay, cảm nhận được nhưng không cách nào nắm bắt. Không rõ là mình đang buồn? Hay đang cô đơn? Hay đang trống trải? Hay tất cả? Hay không gì cả?

    Mình chẳng thể tách bạch được rõ ràng. Tự nhiên liên tưởng giá như tất cả mọi cảm xúc, tâm trạng giống như thúng bánh đầy của cô hàng bánh cuốn năm xưa, mình sẽ bóc tách nó ra, từng lớp, từng lớp một. Lớp này là buồn đau, lớp này là nhung nhớ, lớp này là trống vắng, lớp này là rộn ràng... Để đã buồn thì thôi nhớ, đã vui thì đừng đau, đã hạnh phúc thì đừng bất an, lo lắng.

    Giá như con người chỉ đơn giản như thế, thì... đơn giản quá...

    Mọi ký ức bị mưa xóa đi sạch sẽ như chưa từng tồn tại. Những khắc khoải, những nhói buốt có lúc tưởng như cả đời này cũng không quên đi được vậy mà phút chốc "phựt"... như người ta cầm kéo cắt đứt một sợi dây. Để lại một khoảng trắng mênh mông.

    Trong lòng dường như chơi vơi một nỗi nhớ, chỉ nhớ thôi, không nhớ ai cả.

    Bỗng thấy mình cần lắm hơi ấm một bàn tay, cần một bờ vai rộng...

    Nhưng bàn tay ai thì đủ ấm, bờ vai ai thì đủ rộng?

    Ừm, rồi sẽ là anh. Nhưng liệu em có thể mang lại sự bình yên lẫn rộn ràng cho anh, hay nhiệt huyết nơi anh sẽ đông cứng khi chạm phải phần lạnh lẽo trong em?

    Nhưng dù có thế nào thì anh cũng sẽ đến nhé!

    Hãy đến khi...

    Mà thôi, tùy anh!

    Nhưng đừng đến hôm nay, cũng đừng đến vào ngày mai... Đừng đến vào ngày mưa.
     
  5. cambodia82

    cambodia82 Guest

    Tham gia ngày:
    23/10/09
    Bài viết:
    8,920
    Nơi ở:
    Box59
    Toàn truyện buồn sướt mướt. Mà đọc xong thì mỏi mắt và buồn ngủ thật. Có chuyện vì đỡ buồn hơn vậy không Mộc ?
     
  6. ~~God_of_war~~

    ~~God_of_war~~ Fire in the hole!

    Tham gia ngày:
    27/1/10
    Bài viết:
    2,631
    Nơi ở:
    Olympus mount
    Kinh quá với lão Mộc X_X Post truyện gì dài quá là dài mà buồn quá là buồn :| đọc chưa xong đã muốn ngủ roài =_=
     
  7. Mộc_Công Tử

    Mộc_Công Tử Legend of Zelda

    Tham gia ngày:
    1/3/11
    Bài viết:
    1,003
    Nơi ở:
    Old Trafford
    các bạn k yêu đừng nói lời cay đắng =.=
    để mình còn có hứng post tiếp chứ =.=
    khen 1 câu cái nào :-w
     
  8. Mộc_Công Tử

    Mộc_Công Tử Legend of Zelda

    Tham gia ngày:
    1/3/11
    Bài viết:
    1,003
    Nơi ở:
    Old Trafford
    7 ngày chia tay...

    - Chúng ta không hợp nhau nữa.

    - Chia tay đi!



    Em không thể ngờ mọi chuyện thay đổi nhanh đến vậy. Anh thay đổi hay em thay đổi? Em cố gắng để vun đắp tình yêu của chúng ta để rồi bây giờ thì sao hả anh. Em không muốn có một kết thúc như thế. Một tháng nay anh đã không còn nhắn tin cho em thường xuyên với những câu nói ngọt ngào quan tâm đến em như khi ta bắt đầu yêu nhau. Một ngày không nhận được tin nhắn trả lời của anh là một ngày dài… dài lắm trong em, anh có biết?

    Anh không thể ngờ em lại dứt khoát đến thế. "Chia tay đi!" vậy là hết? Là kết thúc tất cả? Em thay đổi nhiều lắm, không còn là cô gái uỷ mị dịu dàng như xưa, em đanh đá hơn và cứng rắn hơn. Nhưng điều đó khiến anh cảm thấy em đang dần ra xa anh. Có lẽ anh thật ích kỷ khi muốn em mãi là cô bé yếu đuối nằm trong vòng tay anh che chở, có thể anh thật tham lam khi muốn em dành thời gian cho anh nhiều hơn, có lẽ anh thật kiêu hãnh khi muốn người níu kéo cuộc tình của chúng ta phải là em.

    Em biết anh thích thể hiện, em biết anh sĩ diện và kiêu hãnh, từ trước đến giờ em luôn làm vừa lòng anh tất cả. Anh không quan tâm đến em, em khóc. Anh đi với một cô bạn khác, em ghen. Anh nói chia tay, em là người níu kéo. Nhưng anh ạ, em đã không còn đủ sức chịu đựng những điều như thế. Và một tháng trước khi chia tay anh đã dạy cho em cách sống một mình không có anh bên cạnh. Em đã quen với điều đó, mạnh mẽ hơn và dứt khoát hơn, em có thể nói chia tay mà không hối hận.

    Bây giờ em đang nghĩ gì? Còn anh… sẽ bắt đầu một cuộc sống không em đây

    Ngày thứ 1 :

    Anh vẫn đi chơi với đám bạn, anh cười nói vui vẻ như chưa từng xảy ra điều gì. Anh cảm thấy mọi việc vẫn diễn tiến rất bình thường, như một ngày bận rộn và không gặp được em, chỉ thế thôi! Anh tự nghĩ không biết em có đang nhớ đến anh như những ngày trước em nhắn tin hỏi anh đang làm gì không. Không biết em có khóc nhiều như những cuộc cãi vả của chúng ta ngày trước không.

    Ngày thứ 2 :

    Em không buồn nhiều, điều đó làm em thấy lạ, lạ vì sự thay đổi của chính mình. Có lẽ những người bạn thân đã dạy em cách mạnh mẽ như thế, em vẫn hạnh phúc vì em không bị bỏ rơi một mình, những người bạn luôn bên cạnh an ủi và động viên em, chọc em cười và không để em khóc. Hai ngày rồi, mỗi thứ vẫn bình thường thôi, vẫn là những ngày không tin nhắn, không gặp nhau, không một lời hỏi thăm, nó đã quá quen thuộc và em không bị mất thăng bằng khi mọi chuyện diễn ra như thế.
    Ngày thứ 3 :

    Anh cảm nhận cuộc sống của mình đang trống trải và thiếu vắng điều gì đó. Không còn những tin nhắn vào buổi sáng, em chúc anh một ngày mới tốt lành nữa, không còn nhìn thấy em cười và mái tóc em bồng bềnh bay trong gió khi em đứng trước cửa nhà anh, lúc đó em thật đẹp và đáng yêu như một thiên thần. Sao bỗng nhiên anh nhớ em quá, heo con ngốc nghếch của anh ơi.

    Ngày thứ 4 :

    Hôm nay em chạy xe trên những con đường quen thuộc của chúng ta, bao nhiêu kỉ niệm tràn về làm tim em chợt nhói. Em đang phải đối diện với một sự thật mà em từng nghĩ sẽ không thể nào xảy ra như thế. Người ta chở nhau trên xe, nắm tay nhau đi trên đường, hình ảnh đó thật giống với chúng ta, đúng không anh? Phải chăng vì em bướng bỉnh, tình yêu của em chẳng dịu dàng, ngọt ngào, có đôi khi quá ồn ào làm anh mệt mỏi?

    Ngày thứ 5 :

    Anh không thể ép bản thân dừng suy nghĩ về em. Anh đã không chờ đợi được nữa. Anh không thể đối diện với sự thật rằng anh đã mất em, mất mãi mãi?? Sao em vẫn không nhắn tin cho anh? Sao em không biết anh đang mất thăng bằng như thế nào khi em bước ra khỏi cuộc sống của anh quá nhanh? Anh nhớ em và anh muốn được gặp em. Anh muốn nghe giọng nói của em và được ôm em vào lòng. Em có biết em đã làm đảo lộn cuộc sống của anh đến thế nào không? Anh điên lên vì anh biết một điều chắc chắn trong anh : Anh vẫn còn yêu em.. yêu nhiều lắm!

    Ngày thứ 6 :

    Những dòng tin nhắn của anh làm em khó hiểu, và em đã suy nghĩ về anh rất nhiều. Bỗng nhiên em thấy lo lắng cho anh quá. Em biết dù anh có làm điều gì khiến em buồn, em đau, những chuyện ngỡ như không thể tha thứ được, thì em vẫn quan tâm và yêu anh rất nhiều. Dẫu hai chúng ta không đi cùng trên một con đường, em vẫn luôn chúc anh được hạnh phúc. Hãy nói cho em biết, em phải làm gì để anh được hạnh phúc?
    Ngày thứ 7 :

    Xin em đừng chúc anh hạnh phúc, vì em chính là hạnh phúc của đời anh. Anh không thể thiếu em được, em đã chiếm một vị trí quá quan trọng trong trái tim anh rồi. Một lời xin lỗi anh chẳng bao giờ dám nói, bởi anh biết xin lỗi chẳng bao giờ là đủ. Anh vẫn cười, nụ cười em nói rằng thích nhìn để yêu đời và vui vẻ hơn, anh cười để giấu đi nước mắt cho riêng mình.
    ............
    .........
    ..

    - Chúng ta luôn cần có nhau!- Anh yêu em

    - Em chưa bao giờ hết yêu anh

    Nếu được trở lại bên nhau, chắc chắn anh sẽ không để mất em một cách vụng dại thêm lần nào nữa. Anh đã biết giá trị thực sự của một điều gì đó khi anh vô tình làm mất nó. Và giờ anh đã biết một điều mà trước khi mất nhau anh đã không biết: Anh yêu em nhiều hơn anh tưởng.

    Bây giờ em mới biết, lời nói đôi khi nói ra thật dễ, nhưng lòng dứt khoát mới khó, và nhiều khi, con người ta chia tay để lại yêu nhau.......

    Kết thúc bảy ngày xa nhau
     
  9. TraanfPhiVux

    TraanfPhiVux Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    5/11/10
    Bài viết:
    9
    Hay... Hay lắm... Post tiếp đi ( khen theo đề nghị )


    p/s: Chưa đọc. =))
     
  10. Thẩm Phán

    Thẩm Phán Claude, S.A gang boss Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    23/6/11
    Bài viết:
    10,002
    Nơi ở:
    Tầng Lớp Dalit - Useless Class
    ủng hộ , bạn tình của mình post tiếp đi . đọc tuy hơi buồn nhưng ko sao .
     
  11. drafanasa

    drafanasa Legend of Zelda Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    7/7/11
    Bài viết:
    952
    Nơi ở:
    Ho chi Minh City
    Nếu đọc theo cảm xúc thì mình thấy rất hay, bạn hãy tiếp tục phát huy nhé!:>
     

Chia sẻ trang này