[Nối truyện] Những câu chuyện ở Old Flower

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi Axetylen, 10/4/11.

  1. Chiên Giòn

    Chiên Giòn Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    6/8/09
    Bài viết:
    136
    9h sáng

    Siegwelt thở dài. Hắn vốn không quen với những cảnh đau thương, hay tàn tạ, hay cả tàn tạ và đau thương cùng một lúc. Giờ đây, cái thành phố mà hắn định trú thân lâu dài đã trở nên hoang tàn và đổ nát, với hàng trăm, hàng ngàn người nằm la liệt giữa khoảnh rừng trống ở gần cổng phía Bắc thành phố. Những người dân may mắn trốn thoát được cảnh bạo động, những Người bảo vệ đã chiến đấu và bị thương, và cả những kẻ chuẩn bị chiến đấu đều tụ tập ở đây. Hắn đưa mắt nhìn về phía Nam, nơi từng cột khói đen vẫn bốc lên cao từ khu trung tâm của Old Flower. Tiếng la hét, tiếng đổ vỡ đã tạm lắng xuống, nhưng linh cảm mách bảo hắn rằng đây chỉ là một khoảng lặng nhỏ nhoi trước cơn bão lớn.

    “Misty, mãi đến bây giờ ta mới được nói chuyện một cách đàng hoàng nhỉ. Chú là Siegwelt Orsebész, rất vui được gặp cháu.”

    Đáp lại Siegwelt chỉ là sự im lặng và ánh mắt buồn bã của thằng bé tóc trắng, khiến hắn có phần bối rối.

    “À, ừm… bước đầu thế là được rồi, không sao. Chú có mang cho cháu cái này, của ông nội gửi đây.” – hắn lấy trong túi ra một lá thư, chính xác hơn là một mảnh giấy đã ngả vàng được xếp ngay ngắn. Mảnh giấy đó, hắn luôn mang theo người đã gần mười năm.

    “Opa… ? Chú biết opa của cháu sao ?” – Thằng bé đón lấy lá thư, cất lời đầu tiên mà nó nói với hắn sau từng đấy thời gian. Siegwelt cảm thấy khá hơn một chút. Lần cuối cùng hắn gặp, thằng bé vẫn còn khóc oe oe trong nôi, vậy mà giờ đây… Thời gian quả là trôi đi rất nhanh.

    **************
    9h30

    "Bác sĩ, chú đang nghĩ gì vậy ?" - Neige giật giật vạt áo khoác của hắn, ngước lên hỏi.

    "Chú... đang nghĩ về yêu cầu của cháu, công chúa tuyết ạ." - Siegwelt mỉm cười với cô bé.

    “Thật chứ !?” – Mắt Neige sáng lên, lộ rõ vẻ vui mừng khôn tả - “Chú hứa rồi đấy nhé !”

    “Ừ, chú hứa mà.” – Hắn mỉm cười – “Nào, bây giờ cháu với Misty ra chỗ sân trống đằng kia chơi, ừm… với cô tóc xanh xinh đẹp đây nhé, chú có chút việc bận rồi.”

    Nói đoạn, hắn quay sang nháy mắt với “cô gái tóc xanh xinh đẹp” ấy một cái, nói nhỏ “Giúp tôi nhé”. Hơi ngạc nhiên vì lời đề nghị bất ngờ của hắn, nhưng Froxi cũng khẽ gật đầu.

    “Vâng !” – Neige cười thật tươi, kéo hai người chạy vút đi mất. Hắn thầm nghĩ – trẻ con, đôi lúc thật đáng yêu.

    “Spaß haben, kleiner engel” – Hắn khẽ nói, nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Neige xa dần. Ở tuổi con bé mà đã phải suy nghĩ sâu xa đến như vậy sao ?

    ***************
    “O Jungfrau, siege unsere Sorgen,
    O schenke unsern Herzen Ruh.
    Ave Maria…”

    Giọng ca thánh thót vang lên từ một góc trại tị nạn, giọng ca mà những kẻ từng đến quán Satan’s Blood đều không thể nào quên được : Sera Jenkins. Tại sao cô lại hát ? Phải chăng vì thực trạng điêu tàn và tang thương của thành phố hiện tại, hay vì những đau buồn, uẩn khúc của riêng siren khả kính ấy ? Không một ai biết tại sao, nhưng giọng hát vừa đau thương, vừa chất chứa niềm hy vọng ấy vẫn vang lên giữa khung cảnh tang tóc đang bao trùm. Không một ai, từ các sinh vật huyền bí đến người bình thường, lại không được sự dịu dàng của bài ca vuốt ve, an ủi.
    Tại sao chuyện này lại xảy ra ? - Người ta tự hỏi nhau. Và cũng chả có ai biết được chính xác câu trả lời. Ai mà ngờ được chỉ sau một đêm, một thành phố to lớn và cổ kính như Old Flower lại đắm chìm trong một biển máu và lửa

    ***************
    9h35
    “Julien, Gabriel, ta cần nói chuyện” – Siegwelt quay sang gã bảo vệ đang ngồi trầm ngâm, nhấn mạnh ở hai từ cuối cùng.

    “Về chuyện gì ?” – Gabriel lên tiếng.

    “Chuyện ba đứa trẻ ấy.”

    “Anh có ý kiến gì về chúng sao, Siegwelt ?” – Julien đẩy cuốn kinh thánh sang một bên, ngước mắt lên nhìn hắn.

    “Không phải là về chúng”- hắn đáp lại cái nhìn thờ ơ của Julien bằng một ánh mắt mạnh mẽ và kiên quyết hơn bao giờ hết – “mà là về cái cách chúng ta sẽ đối xử với chúng.”

    “Anh không đồng ý chuyện bọn tôi bắt chúng để phong ấn năng lượng thời tiết sao ?” – Gabriel vuốt mái tóc trắng của mình.

    “Đúng vậy, tôi muốn bọn trẻ được tự quyết định. Hoặc anh và Nhà Thờ giúp chúng đưa ra quyết định, không phải quyết định cho chúng. Lập ra một ủy ban, hội đồng, triệu tập một cuộc họp… cái chết tiệt gì cũng được. Nếu Chúa của các anh đã trao quyền năng đó cho chúng, thì không một kẻ hầu hạ nào của Ngài được tước nó đi cả. Chẳng lẽ chỉ vì mang một năng lực thời tiết ngớ ngẩn nào đó mà ba đứa trẻ không được tự định đoạt số phận của mình ? ” – Hắn nói luôn một hơi, chẳng cần quan tâm gì đến lễ nghĩa, phép tắc trong giao tiếp cả. Trong đầu hắn đang hiện lên cảnh ba đứa trẻ lần lượt bị nhốt trong các căn phòng thanh tẩy vốn được sơn trắng toát và treo đầy thánh giá, trước khi bị đưa đi thực hiện một nghi thức đau đớn nhằm tước đi quyền năng vô tận của thời tiết chảy trong dòng máu của chúng.

    “Bác Sĩ, đừng phán xét về ý Chúa với tôi.” – Julien đóng cuốn kinh thánh lại, đứng dậy nhìn thẳng vào mắt hắn.

    “Về điều này, tôi đồng ý với cả hai” – Gabriel khoanh tay lại trước ngực – “Nhưng Người luôn có cách riêng của mình khi làm bất kì điều gì, và không ai, kể cả những thiên thần, dám vỗ ngực nói rằng mình hiểu hoàn toàn dự định của Người cả.”

    “Bác Sĩ, nhà thờ đã thực hiện theo cách đó ba lần cuối trước đây, và nó luôn thành công. Tôi nghĩ chả có lý do gì để ta phải thay đổi cả.” – Julien dường như chẳng cần đếm xỉa gì tới lời nói của gã thiên thần tóc trắng. Nhưng điều khiến Siegwelt nổi giận là kẻ mang danh Người bảo vệ này lại có thể nói ra một câu như thế.

    “Dĩ nhiên, sẽ chẳng phải thay đổi gì hết, nếu anh muốn tiếp tục cuộc sống vô định, chỉ biết chém giết như một con chó săn trung thành của những kẻ mang danh Chúa !” – Hắn gằn giọng, hai bàn tay dần chuyển sang một màu trắng đục – màu của kim cương thô. Bản năng mách bảo hắn lúc này chỉ có lý lẽ không thì vẫn chưa đủ. Trước mặt hắn, Julien cũng nắm chặt cuốn kinh thánh, tay kia lần về phía thắt lưng.

    “Siegwelt !” – Chả biết đã theo dõi cuộc đối thoại từ lúc nào, Froxi từ đâu bước ra kéo tay – đồng thời cũng kéo cả suy nghĩ của hắn - về với thực tế : “Chúng ta không phải kẻ thù”. Ở bên kia, Gabriel cũng tạo ra một tia sáng màu trắng bắn vào bàn tay của Julien. Cuốn kinh thánh viền bạc bị buông rơi, treo lủng lẳng bên hông gã bảo vệ.

    “Nếu hai người định đánh nhau ở đây, thì tôi khuyên là cả hai dồn toàn lực rồi choảng một phát, vừa tiết kiệm thời gian công sức, lại tránh ảnh hưởng đến người xung quanh.” – Gabriel nhướn mày nhìn cả hai, vẻ mặt bình thản hết sức.

    Nhận ra sự vô lý của bản thân, hắn trả cơ thể lại trạng thái bình thường, đồng thời Julien cũng buông tay cầm súng xuống. Không muốn xảy ra hiềm khích nội bộ, Siegwelt quay sang nắm lấy cổ tay Froxi gạt nhẹ xuống, dịu giọng :

    “Xin lỗi, Froxi. Tôi vô ý quá.”

    Nhẹ nhàng đẩy bàn tay hắn ra, cô nàng đáp trả hắn cũng bằng một giọng nhỏ nhẹ :

    “Không… không có gì mà, Bác sĩ.”

    Khẽ mỉm cười với cô, hắn quay mặt lại, bước về phía Julien, đưa bàn tay ra trước :

    “Xin lỗi Julien… tôi nóng quá. Không hiểu vì sao tôi lại như vậy.”

    “Không sao” – Người Bảo Vệ bắt tay hắn – “Tôi cũng không nên quá vô lý như thế.”

    “Hay là…” – Hắn đề nghị – “Để tôi giúp anh một việc, hoàn toàn miễn phí, thay cho lời xin lỗi nhé ?”

    ____________________________

    “Ê Bác Sĩ” – Julien gọi với lại từ phía sau lưng. Giờ đây gã đang nằm trên một chiếc giường phủ khăn trắng tinh, quay mặt vào phía trong lều, đằng sau lưng chính là Siegwelt – “Anh có chắc là việc này an toàn không vậy ?”

    “Theo Gabriel thì là không đâu.” – Hắn cẩn trọng xoay tròn viên đá có tên gọi Nước Mắt Thiên Sứ trong tay – “Trừ phi anh có… diabolus manus, và đó cũng là điều mà tôi muốn làm rõ, khi chỉ có hai ta ở đây.”

    “Ý anh là sao ?” – Julien đột ngột trở mình ngồi dậy, ánh mắt hướng thẳng về phía Siegwelt. Hắn cũng đáp lại bằng một ánh mắt cương nghị ẩn sau cặp kính trắng, vì hắn biết trước sau gì chuyện này cũng sẽ phải tới.

    “Julien… anh là người bảo vệ các sứ giả của Chúa, là người mang thanh kiếm của sự thanh tẩy vĩ đại dưới cái tên của Người, nhưng tôi thấy hai bàn tay anh vấy máu của những người lương thiện.” – Hắn nói, rành rọt và dứt khoát. Câu nói thẳng thắn như đâm trúng tim đen của Julien, khiến mắt gã bảo vệ mở to ra hơn trong giây lát, nhưng gã đã kịp lấy lại cái lạnh lùng vốn có.

    “Tại sao anh lại nói như vậy” – Julien nhìn hắn với ánh mắt dò xét.

    “Tôi chắc chắn như vậy, và tôi có thể moi ra phần còn lại của câu chuyện sau khoảng một tiếng nói chuyện với anh.” – Hắn thẳng thừng trả lời – “Nhưng nghe trực tiếp từ miệng anh nói ra vẫn tiện hơn, nhất là khi ta không còn nhiều thời gian.”

    “Chà…” - Julien thở dài một cái – “Nếu anh đã từng là một người lính, thì tôi nghĩ chuyện phân biệt giữa một tên giết người cho vui với một tên giết người vì bị ép buộc có lẽ không khó khăn mấy, hả ? Chúng ta có nhất thiết phải nói chuyện này không ?”

    “Không chỉ có hai người ‘chúng ta’, mà tôi còn đại diện cho tất cả những người đã, đang, và có thể sẽ cùng chiến đấu, cùng chết với anh đấy. Nhưng để làm được việc đó, tôi muốn bảo đảm là họ tin tưởng đúng người.” – Hắn hạ giọng – “Nội dung cuộc nói chuyện này sẽ được giữ kín. Nếu tôi tin anh, thì tôi sẽ gắn Nước mắt Thiên sứ vào người anh, và khi ra ngoài tôi cũng sẽ chỉ nói với họ một câu và mọi chuyện sẽ ổn. Còn nếu không…” – Hắn dừng lại một giây rồi nói tiếp, chiêu này luôn luôn có tác dụng – “Tôi thật sự không muốn nghĩ đến chuyện đó lúc này đâu. Vậy, chúng ta hãy thành thật với nhau lần này nhé, ngài Julien Dunan ?”

    Từng câu nói của Siegwelt như xoa dịu tâm trí hỗn độn của Julien, hắn nghe thấy được mạch và nhịp thở của hắn đã trở lại đều đặn. Đúng như dự đoán, Julien bắt đầu nói :
    “Được thôi, Bác Sĩ. Tôi sinh ra trong một gia đình nông thôn trung lưu. Bố tôi là thương gia còn mẹ tôi làm nội trợ. Tôi là con cả, nhưng bố chưa bao giờ yêu thương tôi và tôi cũng ghét ông, có lẽ vì tôi không ngoan đạo như ông. Sau những chuyến đi dài, tất cả những gì ông đem về cho tôi là cái nhìn lạnh nhạt và những câu chửi mắng. Một lần vào lúc tôi 17 tuổi, bố mang về một cổ vật quí giá, quí đến nỗi ông giấu rất kĩ dưới hầm và luôn giật mình lo lắng trong suốt bữa cơm tối. Khuya hôm đó, một toán sát thủ đột nhập vào dinh thự nhà tôi. Và tôi… đã giết hai tên trong số đó.” – Gã nuốt nước bọt đánh ực một cái.

    “Theo cách anh kể, tôi nghĩ đó chỉ là tự vệ. Tiếp tục đi nào”

    “Không hẳn chỉ là tự vệ, hai thằng khốn đó đang định uy hiếp ai đó trong gia đình tôi, nhưng tôi không nhớ rõ. Sau đó tôi vớ lấy hai con dao làm bếp, xiên chúng nó mỗi đứa một nhát vào ngực…” – Giọng Julien bắt đầu trở nên trầm hơn.

    “Nhưng rồi cả nhà tôi cũng bị bắt sống, chúng trói tất cả ở giữa sảnh lớn. Có một tên… tự xưng là thủ lĩnh của lũ sát nhân đó. Hắn nói thứ cổ vật bố tôi đem - không, cướp về - là một thứ vô cùng quan trọng đối với bọn chúng, Và vì thứ đó, ông sẽ phải trả giá bằng tính mạng mình. Sau khi giết bố tôi, hắn quay sang tôi, đe dọa rằng tôi đã giết hai người của hắn, đúng ra cả nhà tôi đều phải đền mạng, nhưng hắn… hắn nói rằng đã nhìn thấy tư chất sát thủ trong huyết người tôi khi tôi ra tay giết bộ hạ của hắn.”

    Khẽ im lặng một vài giây, Julien nói tiếp “Để đổi lại cho sự an toàn của cả gia đình, tôi buộc phải theo chúng, trở thành một sát thủ chuyên nghiệp. Từ đó đến nay, chưa bao giờ tôi gặp, hoặc muốn gặp lại họ. Trong tổ chức đó, tôi thăng tiến rất nhanh và sau một vài năm thì được lên chức đội trưởng. Một ngày nọ, tôi đi ám sát một tên cha đạo sắp được sắc phong Bạch Y giáo chủ. Những Kẻ Bảo Vệ xung quanh hắn rất mạnh, cái giá phải trả cho cái đầu của gã cha xứ là toàn bộ tiểu đội của tôi đều thiệt mạng. Sau lần đó, tôi ý thức được sức mạnh to lớn của Nhà thờ.”

    “Cho phép tôi đoán tiếp nhé : Thế là anh giả chết, thay đổi tên họ, đến xưng tội, xin theo học ở trường dòng và được đào tạo thành một Người Bảo Vệ.”

    “Đúng, gương mặt tôi thay đổi ít nhiều vì bị thương sau lần đó, bọn chúng cũng đinh ninh là cả đội đã chết, hoặc cũng không có thời gian điều tra, vì sau vụ đó Giáo hội đã phi tang hết tất cả chứng cứ và truy gắt chúng rất dữ dội. Quá khứ của tôi hoàn toàn không có một ai biết, thế là tôi từ kẻ ép người tốt lên thiên đường trở thành người đưa kẻ xấu xuống địa ngục.”

    “Và vẫn không hề ngoan đạo. Thật mỉa mai, phải không ?” – Hắn mỉm cười nhìn gã Bảo Vệ vừa bộc bạch hết tâm sự đời mình trong phút chốc.

    “Tại sao anh biết chuyện đó ?” – Julien ngạc nhiên.

    “Lúc chúng ta kẹt trong dạ dày của Bruno, anh có cầu nguyện sai một số chỗ.” – Hắn nói – “Cũng không lạ gì khi ai đó cầu nguyện và nói sai một vài từ. Nhưng một Người Bảo Vệ mà không biết diabolus manus là gì thì lạ thật đấy.”

    “Bàn tay của quỉ ! Giờ này tôi mới nhớ ra, Bác Sĩ ạ. Lúc thi môn Latin họ làm gắt lắm, nhưng được dăm sáu năm là quên ngay.” – Julien bật cười, rồi lại trở về cái vẻ trầm ngâm của mình như, gã đưa hai tay ôm lấy đầu, cười nhạt – “Thật ra, cái đạo Thiên Chúa này cũng có nhiều chỗ hay. Từ khi trở thành Kẻ Bảo Vệ, không ngày nào mà… mà tôi không xưng tội với cha xứ. Lạy Chúa, ông ấy chỉ nghĩ tôi xưng tội vì đã giết những sinh mạng xấu xa, nào có biết được tôi đã từng giết bao nhiêu người vô tội trong quá khứ chứ…”

    “Vấn đề không phải ở cách mọi người nhìn nhận anh ra sao, mà là cách anh nhìn nhận bản thân thế nào, Julien ạ.” – Hắn vỗ nhẹ lên vai gã bảo vệ, mỉm cười – “Tôi rất muốn chia sẻ với anh phần còn lại của câu chuyện, nhưng có lẽ hôm nay như vậy là đủ rồi. Chúng ta không có nhiều thời gian để phẫu thuật đâu. Giờ thì phiền anh nằm quay mặt vào trong như lúc nãy, và chuẩn bị chịu đau trong vòng 2 giây.”

    Trong lúc Julien lục đục xoay người để chuẩn bị phẫu thuật, Siegwelt nhìn chăm chú vào bàn tay phải của mình. Trong một vài giây, ba đầu ngón tay của hắn nhọn dần ra, mỏng như một mũi kim. Bằng một động tác nhanh gọn và thuần thục, hắn chọc thẳng ba mũi kim ấy vào đốt sống lưng của Julien, tiêm vào đó một chất gây mê hắn tổng hợp từ bên trong cơ thể.
    Đợi một vài giây, hắn lấy tay đấm vào ngực của Julien đánh “Bốp” một cái, kèm theo câu hỏi “Có đau không ?”

    “Không” – Julien tỉnh bơ đáp.

    “Vậy thì tốt” – Siegwelt trả lời, lôi trong túi áo ra viên Nước Mắt Thiên Sứ, lẩm bẩm – “Người là ánh sáng của con trong đêm tối, là nghị lực của con lúc khó khăn, là niềm tin của con khi tất cả mọi thứ đều sai trái. Sức mạnh của Người là nguồn cội của mọi điều tốt đẹp, xua tan đi bóng đêm và quỉ dữ.”

    Như đáp lại theo từng lời nói của hắn, viên đá hình giọt nước dần dần tỏa sáng, cho đến khi hắn dứt lời thì nó đã rực rỡ như một hạt châu. Nhắm thẳng vào giữa lồng ngực Julien, Siegwelt dùng hai bàn tay ấn mạnh viên đá vào đó. Kì lạ thay, không hề có một giọt máu nào phun ra, mà vết thương trên ngực Julien còn dần dần khép lại như chưa từng có gì xảy ra, ngoại trừ một vết sẹo có hình chữ thập.

    “Amen.” – Người Bảo Vệ lạnh lùng làm dấu chúa rồi ngồi thẳng dậy, nhìn xuống vết sẹo mới của mình. Nó đang phát ra một ánh sáng màu trắng dịu.

    “Tôi không phải chuyên gia trong lĩnh vực này, nhưng mà… anh không được dùng viên đá quá năm phút đâu đấy.” – Hắn lên tiếng – “Lượng thánh khí tăng vọt đột ngột sẽ khiến cơ thể hữu cơ như của chúng ta không thể chịu nổi. Phải mất nhiều năm trời tập luyện thì may ra anh có thể quen được với nó.”

    “Tôi biết rồi. Cám ơn nhé, Bác Sĩ.” – Julien nói với hắn khi đứng lên mặc lại chiếc áo và các thứ lỉnh kỉnh đeo trên người. Giờ đây có vẻ như hắn đã trở lại bản chất lạnh lùng vốn có của mình – “Chúng ta đi ra ngoài thôi chứ ?”
    ________________________

    “Chị Băng… sao chị không nói gì hết vậy ?” – Neige giật nhẹ cánh tay của Froxi.

    “À… chị đang suy nghĩ về hai đứa.” – Froxi lơ đãng trả lời. Một cảm giác buồn miên man đang dấy lên trong lòng cô. Không thể nói rõ đó là gì, nhưng nó cứ dai dẳng mãi không dứt, mặc dù cô đã cố gắng xua tan nó ra khỏi đầu.

    “Chị có vẻ buồn, bọn em có nói gì sai à ?” – Misty lên tiếng. Đúng là Froxi đang buồn, không hẳn vì lời của bọn trẻ nói, mà là những suy nghĩ chúng gợi lên trong cô. Misty có vẻ già dặn hơn tuổi của nó quá nhiều,. Vì cách nuôi dạy hay vì những đau buồn trong cuộc sống ? Froxi sẽ chẳng bao giờ biết. Đằng nào thì cha mẹ nó cũng đã chết và nó đang mang trong người một nhân tố sức mạnh của thời tiết. Quá khứ của nó đã chấm dứt còn tương lai của nó thì mờ mịt, cũng giống như cô vậy. Froxi Elesta là ai, từ đâu đến ? Họ hàng, gia đình cô còn ai không, họ có nhớ đến cô không ? Chuyện gì đã xảy ra với Froxi, tại sao cô lại có được khả năng băng giá này ? Froxi không biết và cũng không thể biết được. Trí nhớ của cô không chịu nghe lời cô, nó hiện thời đang đóng chặt và ngủ vùi trong một lớp băng rất dày.

    “Không, không… hai em rất ngoan” – Froxi gượng cười, tiếp tục tạo ra những bức tượng băng sống động như thật và đẹp đẽ cho hai đứa trẻ. Mà thật ra thì chúng sống động thật, những bức tượng ấy. Tất cả những gì cô cần làm chỉ là làm tan lớp băng cũ và tạo ra một lớp băng mới cùng lúc ở chỗ cô muốn nó xuất hiện, chỉ cần như vậy là đã tạo ra được một chú ngựa băng phi nước kiệu trên mặt đất, hoặc một con đại bàng sảy cánh bay lượn giữa không trung.

    “Chị ơi…” – Neige bắt lấy chú ngựa băng đang phi trên mặt đất, ngước nhìn cô.

    “Sao thế em ?”

    “Liệu người ta… sẽ làm gì bọn em hả chị ?” – Neige hỏi, giọng thoáng chút buồn bã.

    “Không đâu em à…” – Cô ôm cả hai đứa bé vào lòng – “Chị sẽ bảo vệ hai đứa, và cả chú ấy nữa. Sẽ không có chuyện gì đâu…”

    ...................


    Trong vũ trụ mà ta đang sống, có hai dạng năng lượng chuyển hóa. Một dạng là năng lượng tự nhiên, dạng phổ biến nhất mà con người, hay nói chính xác hơn là khoa học, đã chứng minh được. Nó bao gồm động năng, thế năng, nhiệt năng… vân vân, là những nguồn lực có sẵn trong tự nhiên, giữa bầu trời và mặt đất. Người bình thường nghĩ chỉ có duy nhất dạng năng lượng này trong vũ trụ, và họ tập trung nghiên cứu chuyên sâu về nó. Nhưng còn có một dạng năng lượng khác : năng lượng tinh thần. Chúng ta có thể nghĩ đơn giản như năng lượng tinh thần là thứ giúp con người cảm thấy khỏe khoắn, lạc quan hơn để có sức làm việc. Đó chỉ là một phần rất nhỏ. Não bộ con người là một thực thể vô cùng đáng kinh ngạc mà khoa học hiện đại chưa thể nghiên cứu được hết. Người ta chỉ biết rằng con người chỉ mới sử dụng được một phần rất nhỏ não của mình.

    Vậy còn phần còn lại để làm gì ? Đối với người bình thường, thì họ không dùng đến. Nhưng với những con người thuộc lớp sinh vật huyền bí này, họ đã biết cách sử dụng và dung hòa nguồn năng lượng ấy. Như các thầy tu Trung Hoa, khí công của họ thực chất là việc sử dụng năng lượng tinh thần, hòa hợp với dòng sinh khí lưu chuyển trong cơ thể, phân phối đến cơ thể thông qua luyện tập mà có. Đó là cách sử dụng năng lượng tinh thần khó khăn nhất, nhưng khi đã hòa hợp với cơ thể thì tác dụng vô cùng. Có thể nói Phật trong tín ngưỡng phương Đông cũng chỉ là một người bình thường với khả năng đặc biệt : sử dụng được hết nguồn năng lượng tinh thần, nhìn thấu ra được cái tinh hoa, cội nguồn của vũ trụ. Trong các tín ngưỡng và tôn giáo khác nhau, các vị thần, vị thánh thật ra cũng chỉ là những người kiệt xuất như thế.

    Thế còn đối với người phương Tây ? Họ đặt niềm tin vào tôn giáo nhiều hơn là vào bản thân, vì tin vào một cái gì đó chung chung của xã hội vẫn dễ hơn là tin vào một thứ mơ hồ nằm sâu trong bản thân mình. Bản thân việc Đức chúa trời tạo ra vạn vật thực chất không hề có thật, đó là cái mà Nhà thờ thêm thắt vào trong kinh Cựu ước, nhưng Đức chúa Jesus thì hoàn toàn có thật. Chúng ta có thể nói ông là người đầu tiên sử dụng khả năng tinh thần của mình trước công chúng, cũng như Phật tổ ở phương Đông sau khi đắc đạo đã truyền thụ kiến thức lại cho những nhà sư. Nhưng xã hội cổ phương Tây thời đó đã không thể chấp nhận một con người siêu phàm như vậy. Họ đóng đinh Jesus và treo ông lên thập tự giá, mặc dù ông hoàn toàn có thể kháng cự lũ người mọi rợ đó, nhưng ông đã không làm vậy. Nhưng chính sự hy sinh cao cả ấy đã thức tỉnh trái tim và trí óc những kẻ mê muội đó. Và họ bắt đầu tạo ra Thiên chúa giáo, đi nhà thờ và đọc kinh cầu nguyện cho ông mỗi ngày. Những người theo đạo bình thường thì không có khả năng đó, nhưng những người phục vụ cho Giáo hội thì khác, họ được truyền thụ khả năng phát huy sức mạnh tinh thần đó tới mức cao nhất có thể.

    Peter 1:21 :

    “Thông qua ngài, con sẽ tin vào đức Chúa, Người đã hồi sinh ngài từ cõi chết và tôn vinh ngài, và từ đó lòng tin và hy vọng của con được đặt nơi đức Chúa.”

    Gabriel đang cầm trong tay một quả cầu ánh sáng rực rỡ, chính là hạt giống sức mạnh của Giáo Hoàng. Khi một con người đã hiểu ra cách sử dụng nguồn năng lượng tinh thần, thì cái thứ ấy hình thành và tích trữ theo năm tháng. Khi một người chết, nó lại trở về với cát bụi, nhưng cũng có một số trường hợp đặc biệt. Như lúc này đây, hạt giống sức mạnh của cả đời Đức Giáo Hoàng đang nằm trong tay Gabriel. Vị thiên thần đó đang nghĩ gì ? Không một ai biết được, vì với sức mạnh to lớn phải đi kèm một trách nhiệm to lớn…
    Đột nhiên, Gabriel nắm chặt quả cầu ánh sáng đó lại, ngước mặt lên nhìn về phía thành phố…

    “Kẻ thù đến rồi.”

    ____________________________________

    Nick chính sắp đc thả, ta sắp quay lại [..]
     
    Chỉnh sửa cuối: 27/9/11
  2. lehuutri123

    lehuutri123 Dragon Quest Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    5/3/07
    Bài viết:
    1,350
    yeahhhhhhhhhhhh, chờ mãi cuối cùng cũng có.

    Để xem nào, quá khứ của Julien có chút khác so với dự tính của mình nhưng kệ đi, tình tiết chính là quá ổn, đoạn 2 ng` BS julien hầm hè nhau cũng rất thú vị, hehe, cả vụ cuộc nói chuyện 2 ng` đàn ông cũng thế.

    1 số cái lý luận của mi về năng lượng và mấy cái tôn giáo cũng hay, đưa vào gần cuối ss1 sẽ làm nó trông hoành tráng và rõ ràng hơn, hehe. nhất là tình trạng battle liên miên như hiện nay.

    tiếc cái là phần khung cảnh hỗn loạn của tp còn hơi ít, đoạn sera hát tuy hay nhưng nếu mi thể hiện nhiều hơn sẽ ok hơn.

    well, kẻ thù đã tới, bem nhau thôi \m/

    PS: your turn axetylen \m/
     
  3. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,302
    Chúc mừng Kong sắp trở lại \m/
     
  4. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    Mừng đã quay lại, Kong, nhớ bác sĩ quá trời quá đất luôn : D

    Cái chap này, mình phải nói là....ôi, mỗi lần đến lượt của Kong viết thì y như là sẽ thấy lại được những tình cảm cao đẹp của tình người. Bác Sĩ như là đại diện cho những điều tốt đẹp còn lại của con người trong thời buổi quá loạn lạc như ở đây.

    Nếu chúng ta nhìn lại 1 chặng đường đã đi, sẽ dễ dàng nhận thấy chẳng có nhân vật nào đáng tin tưởng cho chúng ta đi theo như Bác Sĩ cả, anh là người duy nhất bảo vệ tất cả mà không màng đến thân phận của họ thấp hèn hay cao quý, một chính nhân quân tử, một người đàn ông thực thụ.

    Số phận của 3 đứa trẻ này rồi liệu có thể tự định đoạt được như lời hứa của Siegwelt không? Trong cái thế giới tàn khốc này?

    End sẽ rõ :P
     
  5. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,194
    Nơi ở:
    Another Reality
    YEAAAAHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH Kong thật imba \m/. Tả thật hoành tráng, diễn giải tình người thật hoàn tráng \m/. Chương này chẳng có chỗ nào để chê nổi cả, nhất là khúc diễn dãi về Chi hay Ki của con người \m/. Và kể cả việc chúa Jesus dùng chúng nữa \m/.
    Mình nghĩ rằng năng lượng của giáo hoàng là qua các đời tích cóp lại sẽ hay hơn :P.
     
  6. Chiên Giòn

    Chiên Giòn Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    6/8/09
    Bài viết:
    136
    Cám ơn các bạn :x :*

    @forgiuse : Nhưng nếu năng lượng của Giáo Hoàng là qua các đời tích lại thì như vậy chẳng lẽ GH thành siêu trùm sao X_X Nghĩ đơn giản như vầy đi : Trong các cha đạo, ai có năng lượng tinh thần mạnh + giáo đức tốt => đc thăng làm Bạch Y => Hồng Y => Từ đây chọn các Hồng Y thăng chức làm các chức vụ khác (Tổng Giám mục, Giáo Hoàng vân vân..) Mà thật ra cái codex này chưa hoàn thiện, mọi người xem sao r góp ý vào nhé, mình chỉ muốn làm rõ là cái sức mạnh của các nv chiến đấu theo lối sức mạnh k0 biết từ đâu ra hoặc mang màu sắc tôn giáo (GH, Julien, Gabriel, Bruno) là thế nào thôi :D
     
  7. medassin

    medassin The Pride of Hiigara

    Tham gia ngày:
    13/3/09
    Bài viết:
    9,250
    Nơi ở:
    12 Casa, OF city
    Kong đã trờ lại \m/ CHờ đám cưới đây :">
     
  8. Chiên Giòn

    Chiên Giòn Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    6/8/09
    Bài viết:
    136
    k0 có đám cưới đâu med, chờ chi cho mệt :">
     
  9. medassin

    medassin The Pride of Hiigara

    Tham gia ngày:
    13/3/09
    Bài viết:
    9,250
    Nơi ở:
    12 Casa, OF city
    ^
    Sao lại không có wedding =(( :-<.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2/10/11
  10. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    Tôi đã thấy được tương lai của mình: mờ mịt.
    Còn anh, khi nhìn lại quá khứ của anh, chỉ thấy một khoảng trống trắng xoá.

    Chúng tôi, một người không có quá khứ, một người không thể trông chờ gì vào tương lai, đang cùng nhau bước đi lặng lẽ trên con đường lát gạch dài, dẫn đến phía Tây của thành phố Old Flower.

    Hai người chúng tôi là những tuyệt tác hoàn hảo của tạo hoá. Mọi sinh vật chúng tôi gặp trên đường đi, không hoảng sợ vì sức mạnh thì cũng tự biết xấu hổ trước vẻ đẹp của chúng tôi mà tự biết núp đi.

    Bạn nghĩ gì về cái cảm giác đó, khi bạn là kẻ đứng ở trên vị trí cao nhất của sự tuyệt mỹ, nhìn xuống những sinh vật kém hoàn hảo hơn mình trong sự đơn độc?

    Thật đáng ghen tỵ, những sinh vật đó…

    Tôi trước kia chưa bao giờ nghĩ rằng…làm con người lại là một thứ đáng để khao khát đến vậy.

    ----------​

    Stacy đứng giữa con đường gạch trắng, xung quanh cô là những toà nhà không còn nguyên vẹn thuộc một khu bỏ hoang ven rừng của Old Flower. Nơi đây là tận cùng thế giới - cô đã nghĩ vậy, mọi thứ quá sức trống trải và u buồn, nhìn xuyên ra những lỗ trống của những ngôi nhà đổ nát, có thể thấy cánh rừng thưa thớt bị phủ một màu trắng xoá do cơn mưa bụi. Những con đường nhiều lối rẽ cứ ẩn hiện từng chút trong màn mưa như kéo dài đến những nơi vô tận, bốn bề xung quanh là gạch và tường, nhìn từ trên cao trông giống như một cánh đồng mênh mông của những di tích cổ xưa.

    Đây là biên giới giáp giữa Old Flower và một trong những nơi kỳ lạ nhất Ashen : Saint Lotus.

    Nhắm mắt ngửa mặt lên trời và khẽ dang hai tay, Stacy đón nhận từng giọt mưa nhỏ li ti rơi xuống, chạm vào da thịt mình, cảm nhận cái ánh sáng hiếm hoi mang màu trắng xám buồn bã khẽ len lỏi vào mắt. Nhìn cô, cứ như muốn ôm trọn cả bầu trời phía trên vào trong lồng ngực, để nó mãi mãi không thể rời đi, để nó luôn buồn và đẹp như thế.
    Như một người mẹ không nỡ rời xa đứa con bé bỏng của mình.


    Khi Bruno quay trở ra từ một trong những lối rẽ, chợt nhìn thấy cô gái ma cà rồng mình thầm thương mến, nay trông thật hiền hoà dưới tấm màn tạo nên bởi những hạt li ti nước mưa. Anh đã luôn nghĩ Stacy thật lạ kỳ, hơn cả những gì mọi người nói về cô, hiền lành nhưng cũng không quá nhu mì, lạnh lùng nhưng không quá khó gần…Stacy như là một đoá hoa đẹp bí ẩn không ai có thể với tới được, cho dù đó là anh, một con quỷ cao cấp, mang trong mình đủ các ưu điểm mà mọi cô gái hằng mong muốn.

    Bruno bước từng bước chậm rãi về phía cô gái xinh đẹp ấy, cố gắng dùng chút khoảng thời gian ngắn ngủi lắng đọng ấy để ngắm cho kỹ một trong những kỳ quan sống đẹp nhất của Old Flower, thứ mà dường như Bruno chắc rằng sẽ không hối hận vì đã dành hơn một phần tư cuộc đời chỉ để nhìn ngắm nó.

    Cảm nhận thấy có một mùi quen thuộc đang đến gần mình, Stacy mở mắt và trở về với thực tại, khẽ quay sang, cô dùng đôi mắt hơi nhíu nhìn chàng trai tóc bạch kim đang tiến chậm về phía mình

    “Raine có ở đó không anh?”

    Bruno chỉ lắc đầu trong tiếng thở dài, liền sau đó Stacy không đợi Bruno lên tiếng mà tiếp tục
    “Em cũng đã đoán được ngay từ đầu là con bé sẽ không có ở đây khi chúng ta tới.”

    Bước từ ngã rẽ vào con đường Stacy đang đứng, Bruno hỏi
    “Sao em lại nghĩ như vậy?”

    Stacy nhẹ lắc đầu
    “Em không biết phải nói sao, nhưng em cảm thấy có những chuyện xảy ra mà cuộc đời đã vô tình sắp xếp nó trở thành một câu chuyện thú vị, đến nỗi mọi sự can thiệp nhằm phá hỏng câu chuyện đó đều không thành công.”

    Bruno trầm ngâm
    “Ý em muốn nói đến…định mệnh?”

    Stacy nhún vai trong lúc nhìn bâng quơ xung quanh
    “Có lẽ là vậy.”

    Nhắc đến định mệnh, cả hai người Bruno lẫn Stacy đều có hàng trăm thứ để nói về nó. Việc 100 trăm qua, họ có thể được ở bên nhau trong thầm lặng…an toàn, ấm áp và hạnh phúc…trong ngôi nhà chung là quán rượu Satan’s Blood , nơi hội họp của những sinh vật huyền bí độc đáo nhất Old Flower…cũng đủ để nói lên điều gì đó về cái thứ mơ hồ nhưng mạnh mẽ này.


    Bruno không nhớ mình đã quen Kai được bao lâu, nhưng khi biết đến hắn thì cũng là lúc anh biết đến Raine, một cô bé thánh thiện đi theo một con sói hoang dã, đơn độc là Kai. Trầm tính, nói ít, Kai không bao giờ xuất hiện trong bất cứ bữa tiệc nào tại Satan’s Blood cho dù được mời, hắn sống ẩn dật cùng Raine, tận ngoài phía rìa của Old Flower. Cách duy nhất để biết được thông tin nào đó về Kai là thông qua Ren, nhưng thậm chí người nhiều chuyện như Ren cũng kể ít về người bạn của mình, như là một trong những ngoại lệ đặc biệt của hắn.

    Chuyện giữa Kai và Raine có lẽ là một câu chuyện nữa sắp đặt bởi số phận, chỉ họ, hoặc những kẻ chia cắt họ mới thực sự đủ tư cách tham gia vào ‘cái kết’ của chuỗi thảm kịch kéo dài gần như vô tận này.


    Stacy có thể đã ngừng nói về số phận và những thứ tương tự từ lâu, nhưng cô vẫn không thể ngừng suy nghĩ về nó suốt quãng đường còn lại, trong lúc cùng Bruno đi bộ quay về trở lại Old Flower.

    Tại sao lại là cô? Còn sống đến bây giờ? Bị thèm khát và săn đuổi bởi những ‘quý ngài’ thuộc về thế lực bóng đêm?
    Đám ma cà rồng bị nhiễm phải dòng máu nhơ nhuốc từ kẻ tự xưng Chúa Tể Ma Cà Rồng giờ chỉ còn một mình Stacy. Cô không coi đó là may mắn, những kẻ chết mới thực sự là những kẻ được giải thoát. Còn sống, họ sẽ phải nếm trải cuộc đời bị mắc kẹt bên trong cái xà lim vĩnh cữu xinh đẹp là thân xác của chính mình.

    Một cuộc sống không có khiếm khuyết là một cuộc sống tẻ nhạt đến mức bạn có thể chết vì chúng. Nhất là khi bạn đã có mặt ở trên cuộc đời này không dưới ít hơn 100 năm.


    ...

    “Stacy !”-Bruno chợt gọi Stacy như phát hiện ra có chuyện gì đó, nhưng đáp lại anh là một cử chỉ đơn giản đưa dấu tay im lặng của cô.

    Em nghe thấy rồi, anh Bruno.

    Em đã nghe thấy được bước chân và hơi thở nặng nhọc của kẻ thù đang đến gần.

    Ngược với Gabriel, sinh vật này mang bên trong nó một áp lực hắc ám đến vô hạn.

    Sinh ra từ những điều xấu xa ghê tởm nhất, nó đã gieo rắc cho Old Flower nỗi kinh hoàng về huyền thoại một quý ngài ma cà rồng chuyên tấn công những thiếu nữ giàu có, cao quý. Nhưng thực chất chỉ là một con quý hút máu kén chọn không hơn không kém.

    Sinh vật bóng tối này luôn lầm tưởng nó là một sinh vật cao quý nào đó, cho nên cứ mãi ăn mặc kiểu cách, tỏ vẻ như mình là một quý tộc thực thụ, bản chất của nó cũng chỉ là một con ma cà rồng thôi. Một con ma cà rồng tệ hại, xấu xí nhất trong số tất cả bọn chúng.

    “Đến đây đi, Draconis Patrice Nicéphore ! Con ma cà rồng lai căn chết giẫm! ”-Stacy hét lớn, cùng lúc chỉ về phía đằng xa trước mặt, nơi một bóng đen hình dạng như chướng khí đang tiến rất nhanh về phía cô.

    Khi cái khối màu đen ngòm đó đã tiếp cận đủ gần, để cả hai người kia trông thấy được kích thước to lớn của nó, thì cùng lúc một đợt gió chợt thổi mạnh từ phía sau tạt về phía họ, cuốn hàng trăm chiếc lá trên đất bay tán loạn lên không trung.
    Trước khi bức màn lá cây kịp tan đi, cái khối kia đã định hình dáng vẻ của nó từ đám khói đen bao bọc chung quanh, lù lù xuất hiện sau màn khói là một khuôn mặt hợp bởi đám chướng khí, hình dạng vô cùng ma quái. Hai con mắt đỏ lòm bên trong đám khói chợt mở, hướng cái ánh nhìn ghê rợn trao cho hai sinh vật nhỏ bé trước mặt nó, rồi sau đó nó phát ra một tràng cười lớn, có âm vực như là vang vọng từ cõi chết.

    Mặc cho sự khủng bố của sinh vật hắc ám kia mang lại, Bruno và Stacy vẫn không đến nỗi quá hoảng sợ, dù họ vẫn có thể cảm thấy được sức mạnh cùng sự nguy hiểm của nó.

    Để xác nhận nghi ngờ của mình, Bruno lên tiếng
    “Đây là Draconis đó sao? Tại sao hắn…lại trông ra như thế này?”

    Stacy để lộ ra một cụ cười như mỉa mai đối với sinh vật trước mặt mình
    “Tên ma cà rồng này mang trong hắn phần đen tối nhiều đến mức lượng thánh khí của mấy tên bảo vệ cấp thấp ở Old Flower cũng khiến hắn phải biến trở về hình dạng xấu xí này mới có thể sống sót.”

    Bruno bất chợt có cảm giác gì đó rất quen thuộc với nguồn năng lượng hắc ám mà sinh vật kia đang phát ra. Đây không phải là lần đầu trong ngày hôm nay, anh có cảm giác rằng có sức mạnh nào đó xung quanh đang kêu gọi mình, nhưng đến tận bây giờ thì cái cảm giác đó dường như đang hiện diện rất mạnh mẽ, và nó đang cố nuốt chửng tâm trí của Bruno.
    Nó không phải phát ra từ kẻ vừa mới tới kia, mà từ phía đằng sau lưng Bruno.
    Từ phía con đường mòn dẫn đến trung tâm của Saint Lotus.

    Có thứ gì đang ở đó? Bruno thực sự rất muốn tìm hiểu điều đó ngay bây giờ.
    Nhưng anh không thể bỏ đi lúc này.

    Stacy, cô ấy ở đây, đối diện với Draconis, anh sẽ phải giúp đỡ cho cô ấy, nếu như thực sự sắp tới sẽ có một trận đấu diễn ra ở đây.
    Cho dù anh biết là cô ấy không bao giờ cần đến.
    Nhưng…đây là cách tiếp đãi những vị khách đặc biệt của chủ quán Satan’s Blood - Bruno Buccariatti


    Trước khi hai người bọn họ kịp nhận ra họ gần với nguy hiểm đến thế nào, xung quanh họ đã tràn ngập những sinh vật kỳ lạ màu đen, bọn chúng có hình dáng như người nhưng làn da phát ra chướng khí, không có mũi hoặc miệng trên mặt, chỉ độc một con mắt ghê rợn. Hai cánh tay của chúng là những móng vuốt sắc lẻm và cong, dường như có thể đốn ngã một cái cây tầm trung mà chẳng cần rìu.
    Bọn hắc quỷ được sinh ra từ đám khói màu đen xung quanh hai người, như những binh lính đã nhận sẵn nhiệm vụ, vừa xuất hiện là chúng lập tức lao về phía Bruno và Stacy, với cánh tay đưa lên cao, chỉ chực chờ để chém họ ra làm đôi.

    Bruno khẽ giơ cánh tay lên ngang trước mặt Stacy như bảo “Để chúng cho anh”, rồi nhanh như chớp, anh lao vụt đi, trước khi tên hắc quỷ đầu tiên kịp nhận ra cái gì đang chạy về phía mình, nó đã bị đánh vỡ thành mảnh bởi cú đấm mở màn của Bruno.

    Sau khi hạ được con hắc quỷ đầu tiên chỉ trong một đòn, Bruno lập tức xoay người chờ tên kế tiếp, nhưng bọn hắc quỷ đồng loạt nhảy sang những hướng khác nhau, khiến Bruno bất ngờ. Rồi chỉ một thoáng ngay sau đó, hai con hắc quỷ từ hai hướng ngẫu nhiên nhạy bổ vì phía anh, rồi sau vài giây là đợt tấn công của 2 con quỷ khác, cứ thế lần lượt cho những con sau.

    Biết mình không thể đoán được mọi hướng tấn công của lũ quỷ, Bruno đành quỳ chống gối xuống và đấm mạnh lên đất, một hình xoáy đen bỗng xuất hiện dưới chân anh, nhanh chóng phình to ra rồi lan rộng xung quanh, chạy quét ngang qua lũ quỷ, cắt đôi chúng như một loại máy chém không nhìn thấy được. Chỉ trong một đòn kế tiếp, Bruno đã hoàn toàn dọn sạch bọn lâu la hắc quỷ vây chung quanh mình.
    Stacy và Bruno chưa kịp thở phào thì giật mình nhận ra xung quanh lại lù lù hiện ra thêm một đám hắc quỷ khác, lần này như đã biết được sức mạnh của Bruno, bọn chúng không manh động mà chỉ đứng im lặng, chờ cơ hội tấn công.

    “Quả đúng như anh nghĩ .”-Bruno nói-“Bọn lâu la này chẳng thể tiêu diệt hết nếu cứ đánh trực tiếp thế này.”

    Stacy mỉm cười, đặt tay lên vai của Bruno
    “Vậy thì để em đi lo liệu chủ nhân của bọn chúng cho anh.”

    “Cẩn thận đấy, Stacy.”-Bruno buột miệng nhắc như là một thói quen.

    “Anh yên tâm, Draconis đã không còn là mối bận tâm của em từ lâu rồi.”-Stacy cười rồi chợt đưa miệng đến gần tai của Bruno, thì thầm-“Mà là anh đấy, chàng quỷ sứ ạ.”

    Bruno khẽ giật mình khi cả lời nói và mùi hương của Stacy thoáng vụt nhẹ qua các giác quan của anh, quay lại với khuôn mặt bối rối, Bruno bỗng dưng muốn được trông thấy khuôn mặt Stacy ngay. Nhưng cô nàng kia lúc này đã đứng tách ra khỏi Bruno một quãng xa, không biết từ bao giờ.

    Vẫn quay lưng về phía anh chàng quỷ sứ tóc bạch kim, cô gái ma cà rồng trong bộ đầm hồng nhẹ cất tiếng nói, như là một lời hứa hẹn

    “Hãy kết thúc tất cả những chuyện này…cùng nhau nhé, anh Bruno !”

    Bruno mỉm cười và đứng dậy, quay mặt mình về phía Stacy, đứng im lặng nhìn vào mái tóc hồng xoã dài của cô, khoảnh khắc đó kéo dài chỉ vài giây nhưng anh vẫn có cảm giác đã đứng đó rất lâu.

    “Vậy…xin hẹn gặp lại cô, tại quán rượu Satan’s Blood của tôi, tiểu thư Stacy nhé.”


    ẦM !

    Trong khoảnh khắc sau đó, Bruno đã vung tay đánh tan một con hắc quỷ tấn công lén từ phía sau, con quỷ xui xẻo lỡ chen ngang vào khoảnh khắc này của họ. Đám hắc quỷ còn lại thì ngay lập tức lùi ra, khi bất chợt thấy Bruno xoay người lại về phía chúng.

    Hai người…không…hai sinh vật huyền bí trong lốt con người, họ đứng quay lưng về phía nhau, trông như một lời tạm biệt.
    Trông như một sự chia cắt nào đó.

    Như hai véc tơ cùng phương ngược hướng, không bao giờ có thể gặp được nhau.

    Nhưng chưa khi nào, tâm hồn họ lại cảm thấy ở gần nhau như thế này.

    Hai con người…không…hai sinh vật huyền bí với hình dáng con người, một không có quá khứ, một không có tương lai.
    Họ đứng đó, tâm hồn hoà vào lẫn nhau, và…họ đã tìm thấy nó.
    Ý nghĩa cuộc sống của một con người.
    Thật lạ khi cảm giác đó không khác với bình thường là bao.
    Nhưng nó khiến ai nấy cũng đều hạnh phúc.

    Đó là con người.

    ---------- ​

    Trung tâm của Old Flower trước đây vốn là một quảng trường rộng, với con đường lát gạch màu sáng tối xen kẽ, cùng với những đài phun nước cẩm thạch được tạo tác với nhiều hoa văn nghệ thuật. Cộng thêm những hàng cây nhân tạo, trung tâm thành phố vẫn là một nơi rộng lớn và tẻ nhạt nếu như không có chúng hiện diện ở đây - những loại thời tiết đặc trưng của Old Flower.

    Dù bức tranh của thành phố này được tô điểm bởi mưa, sương mù hay tuyết, nó vẫn khiến cho nhiều người không thể thốt lên lời. Vì không mang vẻ hào nhoáng, kỳ vĩ hay nhiều màu sắc…chúng chỉ đơn giản lột tả hết tất cả những gì mà thành phố mang trong nó, những gam màu đơn điệu trắng và xám, sự lặng thầm của cuộc sống, sự nối kết giữa những sinh vật, số phận của những đứa trẻ đã mất mát tất cả, chờ cho đến khi bản thân trở thành một phần của cái thành phố quá đỗi u buồn này…
    …..

    Giờ đây, trong cuộc bạo loạn này, tại chính trung tâm thành phố Old Flower , liệu có ai đó thắc mắc là trung tâm của Old Flower lúc này đã ra sao?
    Phía trước toà nhà trụ sở chính quyền của Old Flower -nay chỉ còn là một bãi gạch vụn- là một khu rừng. Phải, một khu rừng mọc giữa lòng thành phố, chẳng ai biết nó ở đó từ bao giờ, nhưng vào một ngày, khi thức dậy với hàng trăm suy nghĩ còn hoang mang trong đầu, người dân của Old Flower đã thấy được nó, ốc đảo kỳ lạ được mang đến bởi một bàn tay thánh thần nào đó.

    Rồi những người dân đó tự hỏi mình rằng : đây là dấu hiệu của sự cứu rỗi hay sự trừng phạt.

    Thật lạ kỳ, dù là ai đó đã làm chuyện này, kẻ đó phải rất khó hiểu, khi mang cả một phần nhỏ của khu rừng mưa nhiệt đới triệu năm ở Amazon đặt chính giữa thành phố như vậy. Bao bọc xung quanh lẫn bên dưới nơi này là cánh đồng cỏ khô Savanna với đầy những loại cây bụi, thường mọc ở các hoang mạc Châu Phi. Cạnh bên là những hàng cây thông mọc thưa thớt với tuyết phủ dày đặc trên từng tầng lá, một con suối nhỏ nằm vắt ngang qua khu rừng thưa, rừng mưa và rừng thông, bắt nguồn từ một con thác đổ từ…nóc một cao ốc. Ngoài ra, bên trong những cụm cây dày đặc của khu rừng, còn có thể thấy những bức tượng đá khổng lồ, đứng hùng dũng cạnh bên những kim tự tháp chọc trời.

    Khi trông thấy cái ốc đảo kỳ dị này, vị thiên thần tóc trắng đã không thể ngăn nỗi mình thốt lên
    “Hỗn mang lục địa.”

    Hay còn một cái tên khác là ‘Vườn địa đàng’.

    Thứ nằm giữa Old Flower tuy chỉ là một phần cực kỳ nhỏ bé của nơi đó, nhưng…vẫn không thể nào có thứ gì hay thế lực nào ở Trái Đất này đủ sức với tay đến được vườn địa đàng trong khi vẫn còn sống trên cuộc đời này.

    Kẻ đó chỉ có thể là một thiên thần, nhưng phải là một thiên thần cực mạnh.
    Hoặc đã từng là thiên thần

    “Lucifer, hắn ta lại bày trò gì nữa đây?”
    …..

    Trên nóc một toà nhà gần nơi Gabriel đang lơ lửng, Julien cũng ở đó, cùng với Siegwelt và Froxi, bốn người đứng lặng quan sát thứ kỳ quan kỳ lạ đang tồn tại trước mắt họ kia.
    Thoạt tiên, tất cả họ đều không thể hiểu được, thứ mục đich quái quỷ đã gì khiến Lucifer lại bày ra thêm trò đùa này? Trong khi còn cả đống những thứ linh tinh khác còn chưa giải quyết xong? Nhưng rồi, như là một kẻ từ lâu đã rất thân thuộc với cái thứ gọi là ‘Vườn địa đàng’ kia, Gabriel lên tiếng

    “Ta đoán là việc này hẳn lại có liên quan đến Hắc Liên.”

    Trước khi chờ 3 người kia kịp thắc mắc vì lời nói ngắn gọn của hắn, Gabriel lại tiếp
    “Hắc Liên vốn có nguồn gốc từ Eden. Nếu như người anh trai của ta đã gọi Eden Oasis đến, thì có thể mục đích của hắn chính là phục hồi sức mạnh đoá Hắc Liên tàn tạ của cô gái kia, đây cũng là cách duy nhất. Và như các ngươi cũng thấy, điều đó có nghĩa là con bé tóc nâu kia đã đi một bước trước tất cả chúng ta, không những liên minh được với Lucifer, nó lại còn chuẩn bị phục hồi lại sức mạnh đã mất của mình.”

    Phản ứng sau đó của mỗi người mỗi khác, Froxi trông lo lắng ra mặt trước diễn biến mới, Siegwelt chỉ lặng người đứng suy nghĩ trong khi Julien nở một nụ cười mỉm như thích thú.

    “Ngươi cười cái gì, Julien?”-Gabriel hỏi

    “Tôi đã sợ rằng con bé tóc nâu kia sẽ quá yếu đến nỗi sẽ bị tôi đánh bại quá dễ dàng, trận đấu với cô ta do đó sẽ kém thú vị đi, nhưng…bây giờ thì tôi không cần phải lo lắng về điều đó nữa rồi.”-Julien nói trong khi tay lắp nhanh những hình trụ kim loại lấp lánh ánh bạc của mình vào hộp đạn.

    Đưa khẩu súng lên cao và gài đạn, tiếng lạch cạch phát ra như khẳng định cho sự tự tin trong lời nói của Julien. Hắn không nghĩ mình dễ dàng hạ được con bé tóc nâu kia, nhưng tự tin là sẽ không mắc lừa thêm bất cứ trò nào nó bày ra.

    Trong lúc Gabriel vẫn lắc đầu thở dài với sự lạc quan của Julien, Siegwelt cùng với Froxi đã nhanh chóng rời khỏi đó, Julien biết, nhưng hắn không muốn cản họ.
    ...

    “Chúng ta đi đâu bây giờ, Siegwelt?”-Froxi chợt hỏi khi cả hai đã rời được khỏi nơi đó một quãng khá xa.

    “Chúng ta về lại nơi đóng quân của nhà thờ, tôi không an tâm khi để lũ trẻ ở đó một mình.”-Siegwelt nói trong khi vẫn bước đi gấp gáp

    “Vậy là chúng ta làm lơ với những chuyện đang diễn ra ngoài kia sao?”

    “Đành phải thế thôi.”-Siegwelt thở dài-“Chuyện của Gabriel, Julien và đối thủ của họ vốn không liên quan đến chúng ta, không nên dính sâu vào làm gì. Hơn nữa, cho dù bày ra trò gì, mục đích của cô gái tóc nâu kia vẫn là những đứa bé, bởi thế tôi nghĩ nên quay về bên cạnh chúng sẽ yên tâm hơn.”

    Froxi gật đầu
    “Anh nói phải.”

    Với sự thống nhất ý kiến là cùng nhau quay về, Froxi và Siegwelt lập tức tăng tốc chạy về nhà thờ, với thể chất hơn người thường của cả hai, họ di chuyển rất nhanh, không bao lâu đã biến mất hút vào con trong đường đầy sương mù.

    Phía đằng sau họ, từ trong những con hẻm tăm tối chợt xuất hiện hai bóng đen, chúng nhanh chóng bám theo Froxi và Siegwelt với tốc độ không hề thua kém gì hai người họ.
    Tất cả hướng thẳng về nơi mà hai trong số ba đứa bé đang ẩn núp.

    …..

    “Tôi đi vào khu rừng đó thám hiểm đây.”-Julien sau khi chắc chắn là mình đã chuẩn bị đầy đủ cho trận chiến, hắn đứng dậy và nói-“Ngươi có đi cùng không, tóc trắng ?”
    Gabriel chỉ khẽ lắc đầu

    “Ngươi cứ đi vào đó nếu ngươi muốn, nhưng nhớ cẩn thận.”

    “Sao vậy? Không muốn về thăm lại khu vườn cũ của cha mình à?”-Julien tranh thủ nói giỡn một câu trước khi đặt chân xuống nền đất.

    Nhưng Gabriel không phản ứng lại, chỉ thấy hắn đang trầm ngâm, như đang hồi tưởng lại một chuyện gì đó từ thuở xa xưa, trông rất không vui.
    Nhận thấy chẳng còn lý do cho mình đứng đây chờ, Julien chỉ khẽ nhún vai rồi phóng người chạy đi mất

    “Ngươi cũng phải cẩn thận, Gabriel, kẻ đó đã đến rất gần rồi đấy.”

    Câu nói cuối cùng của Julien để lại cho Gabriel, khiến hắn nghĩ : tên đó cũng đã biết rồi sao?


    Từ phía đằng xa kia, trên tầng thượng của một toà nhà khác, đứng ở đó là một cái bóng cao lớn và mảnh khảnh.
    Nhìn đằng xa, con người có thể nghĩ đó chỉ là bức tượng của một chàng trai nào đó, vì nhan sắc của chàng ta quá hoàn mỹ, quá nổi bật.
    Sắc đẹp của hắn ta có thể khiến cho những cô gái xinh đẹp cũng phải ghen tỵ.
    Hắn là một sinh vật hoàn hảo của tạo hoá.
    Là một thiên thần. Sa Ngã.
    Thiên thần bóng tối, Lucifer. Bị đoạ đày bởi thiên đường vì quá kiêu ngạo.

    Bằng con mắt gần như trên mức thiên lý nhãn của mình, Gabriel vẫn không thể nào nhận ra kẻ đó. Tuy bởi hắn vẫn như ngày nào, vẫn xinh đẹp, quyến rũ nhưng…ngược với Gabriel, hắn mang trên mình toàn bộ một màu đen chếc chóc, từ mái tóc dài cho đến đôi cánh.

    Cả nụ cười của hắn, nó cũng đen tối như chính chủ nhân của nó.

    Đó là ác quỷ.

    ----------​

    Julien chậc lưỡi, cảm giác thấy một sự khó chịu thoáng qua, trong khi vẫn băng nhanh qua hàng hàng lớp lớp những toà nhà cũ kỹ nứt nẻ, tạo nên con đường tắt độc đạo dẫn đến trung tâm thành phố. Có kẻ nào đó đang bám theo hắn, Julien biết điều đó, các giác quan của hắn đã trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết từ khi trải qua rất nhiều trận đấu tại Old Flower này. Kẻ đó, tuy không có vẻ gì là ác ý khi bám theo Julien, nhưng…vẫn có sát khí toả ra.

    Julien đột ngột rẽ vào một con hẻm vắng gần đó, rồi khoảnh khắc sau, hắn vận nội thánh khí trong người, tăng cường sức bật cho đôi chân, đạp tường phóng mạnh lên nóc của một toà nhà gần đó. Sau khi đã sở hữu vị trí thông thoáng tầm nhìn, Julien rút ra khẩu súng trong người, thận trọng nhắm kỹ ra xung quanh.
    Và rồi…bất chợt hắn thấy đứng bên toà nhà đối diện là một cô gái tóc bạc mặc trang phục hầu gái, váy ngắn, đi cùng với áo len và khăn quàng cổ màu đen.

    Đó là một mỹ nhân.

    Nhưng…Julien biết đoá hồng có gai này là ai. Có cho tiền hắn cũng không dám chạm tay vào cô ta.


    Note: còn tiếp
     
    Chỉnh sửa cuối: 8/10/11
  11. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,194
    Nơi ở:
    Another Reality
    Chỉ một chữ thôi: E.....PICCCCCCCCCCCCCCCCCCCCCCCCC X_X.
    Mà hình như đây mới chỉ là một nửa thì phải X_X.
     
  12. lehuutri123

    lehuutri123 Dragon Quest Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    5/3/07
    Bài viết:
    1,350
    ồ ye, nửa chap còn lại chắc là cảnh bem nhau của cặp Bruno-Stacy.

    chap này phải nói là rất ổn, rất sáng tạo, và cũng đủ để chuẩn bị cho những trận chiến cuối cùng. Tuy nhiên nghe axe bảo thì do lâu quá k viết đánh đấm nên dạo này đang khựng khúc battle :p.
     
  13. Rytubon87

    Rytubon87 Sonic the Hedgehog Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    27/6/03
    Bài viết:
    4,659
    Nơi ở:
    Việt Nam
    Đánh đấm thì chắc có ông với tui mới bơm nổi thôi nhưng khổ damn to quá nên khó mà kềm chế được "cái sự sung sướng" khi tung skill lắm =3=
     
  14. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,194
    Nơi ở:
    Another Reality
    ^ cậu đừng lo \m/, phần đánh đấm của Lucy mình lo cho mà \m/.
     
  15. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
  16. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,194
    Nơi ở:
    Another Reality
  17. Chiên Giòn

    Chiên Giòn Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    6/8/09
    Bài viết:
    136
    tên for đâu, sao dạo này làm ăn chậm vậy :@)
     
  18. lehuutri123

    lehuutri123 Dragon Quest Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    5/3/07
    Bài viết:
    1,350
    à, phần của for là sau. H tới ta làm 1 chg đệm rồi tới axe làm nốt 1/2 chg còn lại của hắn đã. haha
     
  19. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,194
    Nơi ở:
    Another Reality
    ^ tạm thời thì mình đành để lại lượt cho mọi người vậy :), đến khi Kagi xong thì mình sẽ dồn toàn công lực vào chương tới \m/
     
  20. Chiên Giòn

    Chiên Giòn Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    6/8/09
    Bài viết:
    136
    Hả, vậy là ta nhớ lộn hay là thứ tự có thay đổi vậy :@) Giá trị đảo lộn hết cả chảbiếtđườngnàomàlần :@)
     

Chia sẻ trang này