Chủ đề này hoàn toàn không liên quan tới Game, tôi trình bày ra đây để các bạn cùng tôi thảo luận ! Tôi biết bế tắc, chán nản, lười nhát, phiền muộn vì khả năng ... là một trong những phiền muộn mà các bạn phải gặp ! Nay tôi trích lại bài này cho các bạn đọc (Vì đưa link nhiều khi các bạn không muốn đọc) ! Cơ hội của Thánh Gióng TT - Với tư cách là một công dân, một đảng viên đồng thời là một nhà khoa học trẻ; Tiến sĩ của Đại học Harvard (Mỹ) Vũ Minh Khương - một chàng trai không ngừng sục sôi dòng máu Việt - tâm sự với Tuổi Trẻ: “Sau nhiều bước đi thăng trầm và có khi loay hoay, cuối cùng hôm nay chúng ta cũng đến trước cánh cửa lịch sử... Đổi mới của 20 năm trước là chúng ta “cởi trói” cho một cơ thể khỏe mạnh. Còn hôm nay chúng ta phải đổi mới để bật lên như Phù Đổng”. TS Vũ Minh Khương nói tiếp: - Cánh cửa lịch sử này sẽ đưa chúng ta sang một thế giới mới và chúng ta buộc phải lựa chọn hoặc là tham gia vào cuộc đua trở thành cường quốc, thay đổi toàn diện về chất lượng sống, vị thế, tiềm lực quốc gia; hoặc là sẽ tụt hậu và sa vào vòng xoáy trôn ốc có chiều hướng đi xuống... * Căn cứ vào đâu để TS có cảm nhận này? - Tôi nghĩ rằng đây không phải là cảm nhận của riêng tôi. Các anh sinh viên trong lớp quản trị kinh doanh, Đại học Quốc gia Hà Nội mà tôi đang dạy cũng cho rằng vài năm tới đất nước ta sẽ thay đổi. Hôm trước, qua câu chuyện xã giao, một anh lái taxi cũng khẳng định với tôi rằng hai ba năm nữa xã hội ta sẽ khác rất nhiều. Nói như vậy để thấy rằng không chỉ các nhà lãnh đạo, giới nghiên cứu, kinh doanh... nắm bắt bằng phân tích, đánh giá mà hình như sự linh cảm dân tộc trước bước ngoặt trọng đại đã có ở mọi tầng lớp nhân dân. Nếu xét về lý thuyết thì xu thế toàn cầu hóa không dung nạp sự trì trệ, tách rời. Chúng ta không bắt kịp vận tốc của thế giới thì chúng ta bị tụt hậu và phải chứa đựng những “phế liệu” của phát triển... Nay chúng ta đã hết thiếu ăn, đã cơ bản yên tâm với những nhu cầu thiết yếu, chúng ta đã nhìn rõ con đường mình cần phải đi và hoàn toàn có thể nghĩ đến chuyện tham gia vào cuộc đua trở thành cường quốc... Các bước tiến ngày một gần tới những tổ chức kinh tế khu vực và thế giới, những kết quả mới của chính sách đối ngoại cũng như những dấu ấn (dù chỉ là ở vài lĩnh vực và mới ban đầu) trên trường quốc tế cũng cho chúng ta cảm nhận ấy. Đổi mới của 20 năm trước là chúng ta “cởi trói” cho một cơ thể khỏe mạnh bị trói buộc. Còn hôm nay chúng ta phải đổi mới để bật lên như Phù Đổng. Bởi nếu không là Phù Đổng thì sẽ là nô lệ. * Chúng ta đang ở một tình thế như thế nào trước bước ngoặt này? - Thật đáng sợ là hiện xã hội ta đang bị đảo lộn thang giá trị. Những người, những tổ chức sống để phấn đấu cho giá trị tinh thần ngày một ít. Thay vào đó, vật chất trở thành thước đo của mọi sự phấn đấu, nỗ lực. Xã hội không chỉ đang thừa nhận mà trong nhiều trường hợp còn có chiều hướng hứng khởi với những hành vi hủy hoại danh dự, nhân phẩm như chuyện phong bì chẳng hạn... Điều nữa là một số người là cán bộ có địa vị xã hội đang bằng lòng với những thứ mình đang có. Các bản báo cáo thành tích luôn đem các chỉ số hôm nay so với hôm qua (thời chúng ta bị trói buộc) để ru ngủ mình và cộng đồng. Có người muốn cố gắng làm nên một công trình nào đó mà hôm trước chưa có để nhìn vào đó mà lấy làm yên lòng về thành quả đóng góp, công tích. Cũng không ít người tỏ ra nhu nhược, tránh so sánh mình với thế giới, luôn cho rằng không thể theo được người ta... Những điều này đem đến nhiều hệ quả tiêu cực khác. Mặt khác, tôi cảm nhận thấy một điều lớn hơn đó là ngọn lửa sôi sục vươn lên trong nhiều tầng lớp nhân dân, đặc biệt là giới trẻ. Đây là nguồn năng lượng cực lớn của đất nước. Tuy nhiên họ đang tản mạn, lúng túng và bị kìm nén. Tôi cho rằng đó là những đứa trẻ còi cọc chưa biết nói, biết cười, ẩn mình sau lũy tre làng. Nhưng nếu vua gọi đến thì đó là những Thánh Gióng.
* TS nghĩ gì về tình trạng này? - Những góc tối và nguy cơ vừa nói ở trên tuy đáng sợ nhưng cũng chỉ là rác rưởi nếu chúng ta khơi dậy sự thể hiện hoài bão, khát vọng của dân tộc. Khi đó những làn sóng dữ dội được bùng phát. Và vì nó được sự ủng hộ của toàn xã hội, nó thành cuộc đua lớn và sẽ cuốn trôi, nghiền nát những rác rưởi kia. Tuy nhiên nếu không khơi dậy được khát vọng đổi mới, vươn lên thì những tiêu cực, hạn chế đó sẽ theo phản ứng dây chuyền tạo kéo toàn xã hội vào vòng xoáy đi xuống. Đặc biệt là những căn bệnh này nảy nở rất nhanh, biến chứng rất lớn khi quanh chúng ta là những quốc gia không ngừng phồn vinh, thịnh vượng. Lúc này cơ hội của Thánh Gióng tiêu tan... * TS vừa nói về trạng thái bên trong. Vậy nếu nhìn ra bên ngoài, chúng ta đang ở đâu? - Tôi cho rằng rất thuận lợi. Trung Quốc, láng giềng của ta, đang trở thành một cường quốc có thể lớn mạnh hơn bất cứ ai. Các nước trong khu vực như Thái Lan, Singapore cũng đang hừng hực đi lên. Chúng ta đừng nghĩ rằng sự lớn mạnh của một đối thủ cạnh tranh nào đó thì sẽ bất lợi với mình, mà sự lớn mạnh này sẽ là động lực thôi thúc chúng ta phải lớn mạnh theo. Dân gian VN gọi đó là “sốt ruột” hay “con gà tức nhau tiếng gáy”. Lý thuyết phát triển cho rằng đây là động lực lớn nhất để phát triển. Tuy nhiên nếu ta không tận hưởng nguồn năng lượng này thì chính nó sẽ gây hại cho ta. Dân tộc ta khi bị xâm lăng hay khi bị khủng hoảng đến chân tường như cách đây 20 năm thì chúng ta đã biết biến những sức ép đó thành động lực và đã chiến thắng. VN được xem là dân tộc quật cường là vì vậy. Nhưng nay sức ép của dân tộc ở một trạng thái gián tiếp, vô hình và âm thầm. Nếu ta nhận ra và sử dụng nó thành năng lượng phát triển thì VN là một dân tộc có tầm vóc văn minh cao. * Theo TS, Thánh Gióng thời nay là ai? - Thánh Gióng thời nay là hoài bão và khát vọng lớn của toàn dân tộc. Điều này cần khơi dậy, nuôi dưỡng hoài bão, khát vọng đưa đất nước vươn lên hùng cường, giàu mạnh ở mỗi công dân. Hiện thực lịch sử và lý thuyết đều chứng minh chỉ có sức mạnh tinh thần mới làm nên kỳ tích. Tạo nên sức mạnh này thì ít tốn kém, ít mất thời gian nhất nhưng hiệu quả cao nhất. Cách đây chưa xa, chúng ta từng làm nên những cuộc kháng chiến thần thánh trong bom đạn và thiếu thốn. Về phát triển kinh tế thì người Nhật đã từng bị nhấn chìm trong nỗi đau chiến tranh. Người Hàn Quốc từng lạc hậu và nghèo đói. Ngay cả người Trung Quốc mới đây cũng thiếu thốn, trì trệ. Nhưng khi toàn dân tộc họ ý thức được việc phải vươn lên bằng mọi giá, phải biết từ bỏ mọi lợi ích riêng để vì dân tộc, vì quốc gia thì nay họ đều là những quốc gia thịnh vượng, lẫm liệt trước toàn nhân loại. * Làm cách nào để có tinh thần Thánh Gióng như vậy? - Theo tôi, trước hết chúng ta phải nhìn thẳng vào mình và phải biết xấu hổ, nếu cần. Ta hãy tự hỏi: tại sao một dân tộc giàu nhân văn, yêu cái đẹp như vậy mà tỉ lệ người bị HIV, nghiện ma túy lại cao hơn Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản...? Tại sao người Việt vốn trọng tín nghĩa, khẳng khái, chân chính, thậm chí sẵn sàng chết vì lòng trung nghĩa mà nay lại bị xếp hạng nạn tham nhũng cao nhất nhì Đông Á? Giới trẻ ngày nay sao không có Trần Quốc Toản, Lê Hồng Phong, Kim Đồng...? Tại sao trong các cán bộ nhà nước không còn ai nói: bệ hạ muốn hàng xin chém đầu thần trước? Chúng ta từng làm nên Điện Biên Phủ, mùa xuân đại thắng 1975, vậy 30 năm qua hòa bình độc lập ta làm được gì để không hổ thẹn với cha ông? Chúng ta hoan hỉ về xuất khẩu gạo hàng đầu thế giới là đúng. Nhưng hãy nhớ rằng cha ông ta đã từng đạt được danh hiệu này từ hàng thế kỷ trước. Trong tình huống nào đó ta phải chấp nhận tạm thời nhưng đừng quá vui về các chỉ số xuất khẩu lao động. Hãy luôn canh cánh về thể diện quốc gia, tự hào dân tộc. * Theo TS, tự tôn dân tộc sẽ làm nên khát vọng? - Đó là lôgic đơn giản. Khi toàn dân tộc chung nghĩ đến điều đó thì chúng ta sẽ trăn trở, sẽ lo lắng như khi vó ngựa giặc Ân tới quá gần. Giặc Ân tới thì phải đi tìm Thánh Gióng, tức là khơi dậy khát vọng và trí tuệ toàn dân. Nhà lãnh đạo phải tạo môi trường, phải khuyến khích họ lên tiếng và bộc lộ. Nhà lãnh đạo phải có cơ chế “nuôi dưỡng” hoài bão và khát vọng đó. Đồng thời chính họ phải có hoài bão và khát vọng lớn hơn nữa để tạo thành khát vọng toàn dân. Hoài bão, khát vọng sẽ sinh ra ý chí và phẩm chất để chinh phục mục đích. Những yếu tố này sẽ nối tiếp qua nhiều thế hệ. Xin kể câu chuyện ở Hãng Samsung (Hàn Quốc). Khi vị chủ tịch tập đoàn sắp qua đời, ông ta vẫn đau đáu mong muốn sản xuất được con chíp điện tử. Ông gọi các nhân viên lại nói: “Nếu tôi chết mà chưa làm ra con chíp thì sau này các anh cố gắng làm. Sau đó đặt nó lên mộ của tôi...”. Trước một nguồn năng lượng và hoài bão khủng khiếp như thế, hàng trăm, hàng ngàn kỹ sư, quản lý của Samsung không ngừng làm việc, hi sinh và bằng mọi giá họ đã làm ra con chíp. Đó là một trong những yếu tố để thế giới biết đến Samsung. Dân tộc đang cần ở mỗi chúng ta đem đến những hoài bão và khát vọng.
Đọc, suy nghĩ, bày tỏ, hành động ! Ai cũng đựơc quyền viết ! Viết thoải mái, viết những cảm xúc, hãy đọc ít nhất là một tiếng đồng hồ để suy ngẫm nó và trình bày ! Mong các bạn ủng hộ ! Tất cả những bài không liên quan hoặc chat nhảm, tị nạnh, phá rối ... sẽ bị một thẹo ! Phá càng nhiều lần càng nhiều thẹo ! Có công thì có điểm !
Tối hôm qua tui có đọc một bài báo, và sáng nay đọc tiếp bài này của Arith. Bài báo tối hôm qua tôi đọc viết về những tính cách của thế hệ 8X (lol, mình cũng là 8X). Nói chung bài báo đó phê phán là nhiều. Bài của Arith đăng ở đây, nội dung xâu xa của nó cũng là phê phán chúng ta lười quá , chẳng làm gì. Thật là buồn vì điều đó có vẻ đúng :(. Chúng ta hãy nhìn gần lại môt chút, tập trung vào một phần tử rất nhỏ của xã hội: những gamers. Thử hỏi có bao nhiêu trong % trong chúng ta- những người chơi game- làm được một điều gì đó đáng được coi là lớn lao. Tất nhiên là có, nhưng cũng ít thôi. Chúng ta nổi danh và được ghi danh trong Game, nhưng ngoài đời thật có rất nhiều người đang vật vờ. Vì sao vậy, vì chúng ta dành quá nhiều thời gian tro game. Nếu chơi, mỗi ngày tui chơi không ít hơn 8 tiếng. :) nhiều hơn cả thời gian làm việc. Nếu vậy thử hỏi lấy đâu ra thời gian để suy nghĩ những việc khác nữa, chưa nói gì đến việc nghĩ ra cách nào để bay lên như Thánh Gióng. Lol. Trong đầu lúc nào cũng luẩn quẩn DB, MoonBox, Socket items..... Nói thật, tui rất mê conquer và tui sẽ không từ bỏ nó, vì ham thích mà. Những có lẽ trong thời gian tới tui sẽ cố gắng cân bằng việc chơi game với những việc khác. "Rất nhiều người thuộc hệ 8X, chỉ biết xuýt xoa khi nhìn thấy những người khác làm được việc này, việc nọ, sau đó khen rằng sao họ giỏi thế, đáng khâm phục..khâm phục...và khâm phục!!!!! Then, no action" Who knows who is BillyTheKid?
xâu xa = sâu xa tro game = cho game Mỗi ngày bạn chơi game ngoài tiệm hết bao nhiêu tiền? Số tiền đó bạn có được từ đâu? (khi mà hầu hết chúng ta đều chưa kiếm ra nhiều tiền) Tất nhiên đây là một forum về game, không phải chỗ dạy đời nhau, nên chẳng nói thêm gì.
Đúng vậy. Đối với mình chơi games là một sở thích từ khi còn la 1 sinh viên. Tôi chơi games đến nỗi bỏ học gần 2 học kỳ. Rất may là tôi vẫn có cơ hội ngồi đây, viết bài này và vẫn lĩnh lương hàng tháng, và đều quan trọng là vẫn được chơi games. Công việc hàng ngày của tôi cũng không phải nhẹ nhàng gì. Tôi xác định muc tiêu sống của tôi như thế nào. Và tôi vẫn chơi games. Nhưng không phải là ham chơi đến nỗi quên ăn quên ngủ như thời sinh viên. Tôi chỉ chơi mỗi ngày gần 2 tiếng. Mặc dù ham thiệt, nhưng còn phải lo cho cuộc sống nữa. Các bạn trẻ nếu chưa làm ra tiền, thì nên chơi it thôi. Đừng để thất vọng về sau. Vì dù sao thì cũng chỉ là một trò chơi mà thôi. Nếu không cho tôi chơi games chắc chắn tôi chẳng ham thích gì hết. Tôi đã từng nghĩ như vậy đó các ạ. Nếu các bạn có một mục tiêu để hướng tới và các bạn ham thích nó như là say mê chơi games thì các bạn sẽ làm nên việc phi thường ngoài đời chứ không ảo tường trong trò chơi. Đừng làm người hùng trong thế giới trò chơi mà lầm tưởng với thực tại nhé các bạn. Nên chơi như thế nào? Chơi vào lúc nào? Mình chỉ có vài lời vậy thôi. Chúc thành công!
Anh bảo viết thì viết , chứ thật ra đọc bài này xong chẳng hiểu gì nhiều ::( . Em ko hiểu là sao cái bài báo này nó văn vẻ quá nhiều ,hay ông tiến sĩ đó nói nhiều đến vậy ? ( ông này học tận Harvard cơ đấy ) . Biết nói gì đây khi mà những người đứng đầu Nhà nước , những người lãnh đạo trong mỗi tổ chức , trong mỗi cơ quan và công ty vẫn tranh thủ kiếm lợi riêng từng ngày ? Thật sự chính họ mới là vấn đề cần quan tâm hiện nay . Mọi người có thể nói : đó có thể là những con sâu ? Em thì không tin , 98% trong số những người đứng đầu đó đang tranh thủ từng ngày từng giờ , 2% còn lại thì là những người vô cùng đặc biệt trong xã hội hiện nay. Hình như nó ăn sâu vào máu thịt dân ta ? Chẳng nói đâu xa xôi , như hè này em đi làm ở nông trại , hái đỗ kiếm tiền . Ông chủ nói đừng hái những trái hư , những trái dơ ,những trái già ...Toàn người Việt Nam cả , đã thông báo hết rồi ,thế nhưng khi làm thì thấy họ cầm cả dây đỗ mà tuốt ( như nhặt rau ấy ) , đến là chán . Làm thì nhảy cóc lung tung , chỗ nào nhiều thì làm ,chỗ nào ít thì ko làm . Bản thân mình thì ngồi hái cẩn thận , thì được ít money( làm tính kg mà ) . Biết kết quả thế nào ko? Họ hái ko cẩn thận , ông chủ nói đi mót lại hết ,mà cái ruộng đỗ thì có nhỏ bé gì đâu ? ::( . Thế đấy , nhưng ngày hôm sau thì họ vẫn chẳng chịu rút kinh nghiệm của ngày hôm trước đâu ..... Đấy , những sinh viên cả đấy , học IT và Business nhá . Ý thức kém thế đấy ! Huống hồ mấy bác ngồi trên cao , ăn trên ngồi chốc , toàn là con ông cháu cha , hoặc là từ cái thời bộ đội .... , mà mấy bác này toàn ngồi cơ quan Nhà Nước cả , được mấy bác gương mẫu thì làm tư nhân hoặc làm cấp dưới . Mấy bác ấy mà loay hoay 1 tí á , đi tàu bay luôn ...( có ai nhớ cái vụ bà nữ Tiến sĩ nhảy lầu tự tử ko ? Điển hình đấy ) Không biết có ai biết chương trình đào tạo 300 tiến sĩ của Thành phố mình ko ? Tiền tỉ cả đấy , toàn nhân tài được đưa đi học ở Mĩ nhá . Biết học xong về làm gì ko ? Ngồi bàn giấy , lương tháng mấy trăm ngàn .Thế thì học làm đếch gì ko biết . X( . Còn vấn đề thuốc lắc nữa chứ . Không phải nói chơi chứ , nếu em mà còn ở nhà thì chắc cũng dính rồi , khiếp ! Nó thật sự quá gần , và dễ dàng để có được . Em có đọc được ở đâu đấy : giới trẻ Hàn Quốc có tiền cũng ko kiếm được thuốc lắc . Ở Trung Quốc thì cứ dính vào ma túy là cho dựa cột luôn . Sao Việt Nam mình ko làm thế , cứ thằng nào lằng ngoằng tới ma túy và thuốc lắc , cho đi tàu bay luôn . Thế thì tàn nhẫn thật , nhưng ko thế thì còn lâu mà khá được .( thà hi sinh 1 ,2 người của xã hội , mà cả xã hội được phát triển hơn thì cũng tốt ) không biết có ai thắc mắc tại sao em dùng chữ " hi sinh " ko ? Vì luôn có thằng lợi dụng khe hở của Pháp Luật mà đổ tội cho người khác . Ví dụ bạn trong sạch , chẳng làm gì , tự nhiên có thằng nhét heroin vào túi bạn , rồi báo cảnh sát , ---> tiêu rồi ::( . Nhưng mà có lẽ lúc đâ'y xã hội cũng bớt căng thẳng hơn , con người muốn làm gì cũng sẽ bình tĩnh , ko gây thù chuốc oán đến nỗi như vậy ( đây là ý kiến riêng của em thôi , haha ). Một vài lời thế thôi ,chứ em thì chẳng biết phải làm sao hết . Nói chung bây giờ thì cứ tập trung học , xong rồi lại đi làm . Khi nào mà tìm được công ty nào ở VN chả lương nhiều ấy thì mới tính chuyện về . Làm người thì cứ sống sao cho ko phải 1 lần tặc lưỡi , hoặc nhắm mắt cho qua là đáng làm người lắm rồi ( em thì cũng chưa được thế nhưng đang cố gắng làm 1 con người như thế ) . Viết nhiều quá nên hơi lung tung , mà lại quên ý hết rồi , khi nào có hứng lại viết tiếp . PS: mấy lão đi học nước ngoài ( mà lại cỡ Harvard) thì hoài bão nhiều lắm , được mấy năm đầu thôi , thời gian sau thì tịt ( còn vợ ,còn con , ko xung nữa đâu ) . Ngay em đây định thành lập cái hội sờ vờ bên đây cũng thấy khó lắm ,haha #
^^ ! Trong giới lãnh đạo có truyền nhau câu này (Không chính xác từng chữ mà ý đại khái là như vậy) : Một nhà lãnh đạo là một nhà lãnh đạo tốt khi mà chỉ khi người đó phải là người chỉ biết tiến mà không biết lùi hay thủ ! ^^ ! Hiện tượng thủ vị (cố gắng giữ gìn chức vụ bằng thành tích hảo) là hiện tượng đáng buồn hiện nay ! Nhưng chuyện này liên quan đến chính trị tốt nhứt đừng dính vào kẻo mệt thân ! ! Hãy thử coi trình độ của họ ! Có thể họ chỉ có thể là những người học hành chưa được tốt ! Nhưng nếu là ngừơi có học hành mà làm những việc đó thì chắc chắn là do cuộc sống chay lười đã làm tính cách họ như vậy ! Những loại người đó thì chắc chắn dù bằng cấp có cao đi nữa chỉ cần đi làm vài tháng là bị đuổi à ! Thậm chí chỉ cần 1 tuần thoai ! (Ê mì đi làm dzị có dư tiền hông send anh một ít uống cà fê ^^ !!) ^^ ! Thì để đạt cái tiêu chuẩn mùh ! Mọi chuyện đều có cái giá của nó ! Vấn đề này nhức đầu lắm ! Một thằng cai nghiện gần cả triệu đồng ! Về bị mọi ngừơi xung quanh khinh miệt là nghiện tiếp ! Pó tay ! ^^ ! Những cái xấu luôn đựơc thanh lọc từ từ thằng nhỏ ạ ! ^^ ! Tốt tốt ! Anh luôn cổ vũ mì ! Để bữa nào anh scan cho mày hai cuốn nhật kí của chị Trâm và anh Thạc ! Mì đọc mà suy nghĩ ! ^^ ! thằng nì chỉ giỏi nhảm ! Teo thật sự hông biết cái forum của ngừơi VN mình bên đó ! Mì giới thiệu để teo vào tám với !
sao lại bất lịch sự như vậy dc chứ,chắc là mới học xong cấp 1 bà con thông cảm bỏ wa cho em nó còn nhỏ thx u mấy cái bài viết đáng dể suy nghĩ
Tôi đang đọc và ngẫm nghĩ rất nhiều về bài viết của chú Mèo nhà ta. Hay thì tôi không dám khen là hay thiệt vì một lẽ, với cái hiểu biết bé tẹo của mình, thật khó mà hiểu hết được mọi vấn đề đang có trong cái bài viết đó. Tuy nhiên, một phần nào đó tôi cũng hiểu được, cũng hay đấy chứ ! Và trong lúc này đây, khi đã hiểu " chút chút " cái vấn đề trong bài viết đó. Tôi lại tự hỏi mình : " Liệu bản thân tôi có làm được cái điều mà những người khác làm được hay không !? Liệu rằng với thời gian 1 tháng ngắn ngủn thế này để trở về với thực tại, tôi có làm được hay không !? Mùa Hè sẽ qua nhanh và một tháng sau tôi lại cắp sách đến trường. Thời gian được cân bằng trước khi Sếp của tôi hỏi một câu : " Hợp đồng bên ấy đã xong chưa !? " Tôi sẽ trả lời sao đây !? " Rồi ngày mai cũng phải đến, việc cần làm rồi cũng không thể cho qua được. Game là giải trí, game là một món ăn tinh thần không thể thiếu được với cuộc sống đầy áp lực ngoài Xã Hội. Nhưng mong các bạn đừng quên ý nghĩa thật sự của nó. Nó vốn là một thứ " giải trí " thôi. Thời gian 1 tháng đối với những ai còn là học sinh, đó là một mùa Hè. Với sinh viên, đó là một kỳ nghỉ. Và với những ai đã có việc làm thì đó là một khoảng thời gian để " cân bằng " với cuộc sống. " Cuộc sống sẽ đẹp hơn nếu như chúng ta biết tự mình điều chỉnh nó !" Tôi không nhớ tôi đã được đọc câu này ở đâu và của ai, nhưng nó thật tuyệt vời, chí ít nhất là trong trường hợp này đây. Và ngày mai, khi tìm gặp một người bạn thân của tôi, tôi sẽ nói với anh ấy rằng : " Ê tèo, tao mới biết có một khóa học mới hay lắm, mày có hứng thú đăng ký với tao không !? Tất cả các ví dụ trên chỉ mang tính chất minh họa về chủ đề của câu chuyện, không mang tính sự thật. Nếu có gì sai sót, mong các anh em " rộng lòng " bỏ qua cho, cảm ơn ! Edited : Bài này của tiến sĩ Vũ Minh Khương hông phải của tui !
Hehe , lão Mèo vào xem ý kiến của mấy anh ở HVA nè caothuvolam (4*) : Nói thật, qua 2 bài phỏng vấn anh Khương trên Tuổi trẻ, tôi vẫn không hiểu anh ý muốn nói cái gì và cần cái gì !? Các bạn có thể giải thích cho tôi trong vài dòng được không? Có một số người cũng hỏi như tôi trong cuộc phỏng vấn thứ 2 nhưng câu trả lời lại càng khó hiểu nên tôi muốn những người bình dân hơn trả lời cho tôi hiểu. Mixter (4*) : tớ đọc xong ,tư duy lắm cũng không hiểu được cái đích của bài này là gì . Nếu bảo rằng là để đánh thức bình dân VN trước "sứ mệnh lịch sử" thì bài này hơi cao cấp quá , nếu là bài viết để cho trí thức đọc mà tham khảo thì hơi tầm thường quá , nếu để thúc giục một thế hệ VN bước vào khúc ngoặt lịch sử thì giọng văn hơi yếu quá , mà nếu để kiềm hãm sự vĩ cuồng của giới trẻ đương thời thì ý tứ lại không đủ điềm đạm ... Thật sự mixter tuy hay xỏ lá nhưng ở đây tớ nghìn lần không dám xem nhẹ một GS-TS ở Harvard nhưng trình độ học vấn tớ thì đọc không thông được thật . Jaguar(5*) : Bố này học nhiều quá, bị ngộ độc văn chương rồi. Từ đầu đến cuối lặp đi lặp lại nào thì Thánh Gióng, rồi đến Trần Quốc Toản, ... Nói chung là mơ hồ, đầy cảm tính, mị dân. Nói chung là thất vọng. Btw, chuyện giáo sư nghe đâu là ông này tự phong chứ không phải có thật. Thật là cái mảnh bằng tiến sĩ kia thôi. comale(5*) : Hì hì, còn tớ thì.... đọc bài này xong có cảm giác như vừa được nghe "hô khẩu hiệu" vậy . Tự hãnh? không hẳn. Phê bình? chưa chắc. Đường hướng? chẳng thấy gì rõ ràng. Bài viết với nội dung quá cliché với những câu "đi đâu cũng thấy". Tóm gọn lại bài này ý nói rằng: "chúng ta, người Việt và nước Việt, muốn sánh vai với các cường quốc thì phải nâng cao tinh thần dân tộc, phải nghiêm túc và hết lòng thực hiện nguyện vọng và hoài bão này. Chúng ta đã làm nên những điều vinh quang trong quá khứ thì chúng ta có thể tiếp tục làm nên những điều vinh quang này." (tuy nhiên tác giả hình như khoái vòng vo tam quốc và lặp đi, lặp lại rất nhiều chi tiết). Chỉ có một cái flaw khá lớn là đánh giặc ngoại xâm khác xa với đánh giặc kinh tế . Hì hì. Chú thích :5* la admin , 4* là advisor . PS: cái nick _xxx bên HVA có phải của lão Mèo ko ? :devil: :devil: Cái bài ý kiến dài như thế mà lão ko cộng cho em tí exp nào à ...
^^ ! Để tui phân tích lại cho nghe ! Những lời phân tích không phải là của tui mà là của những người đã ngồi đọc đi đọc lại hàng trăm lần một mặt báo đó ! ^^ ! Đất nước giải phóng được 30 năm ! Còn 20 năm trước là như thế nào ? ! Đó là việc quyết tâm hội nhập vào quốc tế chứ không đóng cửa khư khư bảo thủ ! ! Ví dụ này hơi bị tượng hình ^^ ! Và cho đến giờ phút này kể từ ngày hội nhập chúng ta đã phát triển hơn xưa nhưng bước phát triển càng cần phải mạnh và khoẻ hơn nữa thì mới có thể phát triển tốt hơn ! ^^ ! Ngày xưa khi đất nước còn chiến tranh, thang giá trị con người được đánh giá bằng tình yêu quê hương sẵn sàng hy sinh vì đất nước ! Và khi đất nước chấm dứt chiến tranh thì cái thang giá trị đó được đánh giá bằng sự quyết tâm xây dựng nước nhà cho đến nay vẫn là thế ! Vậy bị đảo ngược là như thế nào ? Đó là giá trị của con người bị lu mờ bởi tính ích kỉ nhỏ mọn ! Chuyện gì cũng nghĩ tới bản thân và tiền bạc, sự thu vén ! Cách nói này khá ư là chua cay, nhưng mà không mang một ít từ ngữ nào nặng nề ! Quả nhiên là cao thủ !
ông mèo viết em có hiểu chút, thực tế xã hội VN là vậy cũng chả biết mấy ông quan trong nhà nước học từ đâu hay nhu cầu kiếm tiền cho gia đình mà làm vậy. mà khổ nỗi kiếm được nhiều có nhiều zùi mà vẫn ham mới khổ, càng giàu cang tham, kô biết có phải cái xã hội này tạo ra những con người như vậy, thêm nữa người dân VN (phải 90%) có suy nghĩ : đối với người lớn thì thấy người khác giàu ghen tức kiếm cách nào dạp cho ngưới ta phá sản mới chiu, còn giới tẻ thì sao nhà nghèo thì ráng học cho tốt môt số đạt được nhưng mong muốn và thành đạt còn một số đua đòi thành người xấu lun, còn con nha giàu thì sao hoc. hành thì ko thiết vì ba mẹ kiếm tiền zùi xài tới già kô hết chơi với những ai những ngươi biết ăn chơi như tụi nó còn con nhà nghèo thì khinh! hic... em gap nhiều và tưng trải qua zùi em mới giám nói mấy đứa con nhà giàu chắc nó hoc theo ba me nó thiệt tình hết thuốc chữa lun. vấn đề tệ theo em cũng từ đó ra chứ kô ở đâu có. con người VN da số kô biết ăn phải giống gì mà thích chửi thề đến thế, em cũng khoái chơi game online lám khổ nỗi game online nào ma của VN là ko chơi chơi với người nước ngaòi họ nói chuyện lịch sự gấp trăm lần vd: em chơi conquer người việt mà mạnh zùi chảnh kinh khủng em chỉ nói chuyện một lần là đủ . mấy bài post trong gamevn em thấy nói người VN đoàn kết mà trong game đánh nhau như kẻ thù còn sock nữa, hỏi tại sao như vậy nói xin lỗi minh để nhầm pk zùi ra đánh tiếp ????? hết thuốc chữa!! po' all chi !!!! hihì có zì kô phải bó cẳng dùm nha
thằng ăn không ngồi rồi mà cũng chê người khác hả? lol Hờ hờ! Chia buồn cũng anh Hoàng ông anh chơi suốt ngày nghỉ đi là vừa đê... hehe
tại sao phải coi trọng đồng tiền ? các bác nên hiểu thêm về cái hướng tích cực của đồng tiền một chút. Cũng phải mồ hôi, xương máu, chất xám đổ ra mới nhận được những đồng tiền chân chính. Học hành rồi lớn lên làm việc cũng vì tiền, để tự sinh sống, tự tồn tại. Nó là một công cụ chứ không phải là thước đo gì cả. Chỉ vì ông tiến sĩ nghĩ theo hướng " giá trị tinh thần, văn hóa " quá nhiều mà thôi. Sao lại không nghĩ theo hướng " bánh mì và áo ấm " của một nhà lãnh đạo Nga trước đây. Dân của anh sẽ chẳng làm được gì khi mà bụng họ đói. VN phát triển không theo quy luật gì cả, vì nó đi theo một chính sách "đi tắt đón đầu" vô lý. Không có nền tảng thì làm sao mà phát triển, nhập công nghệ về mà không biết cốt lõi của nó mà tự sản xuất riêng cho mình. xã hội VN đi theo một lối mòn, người trẻ thì bị ép phải đi theo những " bước đường thành công " của những người đi trước, và cứ thế tiếp tục. Họ không có tự do để phát triển thiên hướng và tài năng mà phải đi theo một cái khuôn mà xã hội đặt ra. Có ai giải thích được ko ?