Chúng ta không hợp nhau nữa. Chia tay đi! … Em không thể ngờ mọi chuyện thay đổi nhanh đến vậy. Anh thay đổi hay em thay đổi? Em cố gắng để vun đắp tình yêu của chúng ta để rồi bây giờ thì sao hả anh. Em không muốn có một kết thúc như thế. Thời gian gần đây anh đã không còn nhắn tin cho em thường xuyên với những câu nói ngọt ngào quan tâm đến em như khi ta bắt đầu yêu nhau. Một ngày không nhận được tin nhắn trả lời của anh là một ngày dài… dài lắm trong em, anh có biết? Anh không thể ngờ em lại dứt khoát đến thế. "Em thấy rằng em với anh dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không thể hợp được nhau!" Vậy là hết? Là kết thúc tất cả? Em thay đổi nhiều lắm, không còn là cô gái uỷ mị dịu dàng như xưa, em đanh đá hơn và cứng rắn hơn. Nhưng điều đó khiến anh cảm thấy em đang dần ra xa anh. Có lẽ anh thật ích kỷ khi muốn em mãi là cô bé yếu đuối nằm trong vòng tay anh che chở, có thể anh thật tham lam khi muốn em dành thời gian cho anh nhiều hơn, có lẽ anh thật kiêu hãnh khi muốn người níu kéo cuộc tình của chúng ta phải là em. Em biết anh rất buồn vì câu nói đó của em. Em với anh yêu nhau đã hơn 3 năm rồi mà tại sao em lại buông ra câu nói đó một cách vô tâm như thế, mà không hề để ý đến cảm giác của anh. Có lẽ, câu nói đó đã khiến anh nghĩ em dù có cố gắng thế nào cũng mãi chỉ là một đứa trẻ nông nổi, thích gì làm đấy, nói mà không biết suy nghĩ. Anh sẽ nghĩ em là người không biết trân trọng những gì mình đã có. Hơn 3 năm yêu nhau, có với nhau biết bao nhiêu kỷ niệm, cùng nhau vượt qua mọi sóng gió để được đến ngày hôm nay. Trong mắt người thân gia đình và bạn bè, ai cũng nghĩ chúng ta là một đôi không thể tách rời. Vậy mà tại sao em lại có thể dễ dàng buông xuôi như thế. Em đúng là cô bé dễ dàng vứt bỏ những gì đã và đang có, không biết trân trọng phải không anh? Và anh sẽ nghĩ rằng, nếu sau này anh có lấy em làm vợ, em cũng sẽ rất dễ dàng đưa tờ đơn ly dỵ ra trước mặt anh phải không? Nếu anh nghĩ thế, anh thật sự đã không hiểu em. Tại sao anh lại không chịu hiểu cho em, em đã cố gắng rất nhiều để ngày một trưởng thành hơn. Hôm chúng ta tranh luận, đó chỉ là một vần đề rất nhỏ trong cuộc sống đời thường. Đó cũng chỉ là hai cách nghĩ khác nhau của hai người ở hai vị trí, thời điểm khác nhau khác nhau trong công việc. Tại sao anh lại giận em, lại nghĩ là em cãi anh?Lúc đó, em đã gạt bỏ sự bực tức để gọi anh dậy cùng em đi mua quà cho Trọng. Nhưng anh lại nói “Em về đi, tối mai anh tự đi mua”. Em ra về trong tâm trạng nặng nề, hờn tủi, cảm giác như em đã bị anh vứt bỏ và không quan tâm đến em nữa rồi. Bây giờ em đang nghĩ gì? Còn anh… sẽ bắt đầu một cuộc sống không em đây... Ngày thứ 1 : Anh vẫn đi làm như mọi ngày, anh cười nói vui vẻ như chưa từng xảy ra điều gì. Anh cảm thấy mọi việc vẫn diễn tiến rất bình thường, như một ngày bận rộn và không gặp được em, chỉ thế thôi! Anh tự nghĩ không biết em có đang nhớ đến anh như những ngày trước em nhắn tin hỏi anh đang làm gì không. Không biết em có khóc nhiều như những cuộc cãi vã của chúng ta ngày trước không. Ngày thứ 2 : Em không buồn nhiều, điều đó làm em thấy lạ, lạ vì sự thay đổi của chính mình. Có lẽ những người bạn bên cạnh đã dạy em cách mạnh mẽ như thế, em vẫn hạnh phúc vì em không bị bỏ rơi một mình, những người bạn, người chị luôn bên cạnh an ủi và động viên em, chọc em cười và không để em khóc. Hai ngày rồi, mỗi thứ vẫn bình thường thôi, vẫn là những ngày không tin nhắn, không gặp nhau, không một lời hỏi thăm, nó đã quá quen thuộc và em không bị mất thăng bằng khi mọi chuyện diễn ra như thế. Ngày thứ 3 : Anh cảm nhận cuộc sống của mình đang trống trải và thiếu vắng điều gì đó. Không còn những tin nhắn vào buổi tối, không còn những lời hỏi han nhau nhau về công việc của hai đứa trong ngày. Anh không còn nhìn thấy em cười và mái tóc em bồng bềnh bay trong gió khi em đứng trước cửa nhà anh, lúc đó em thật đẹp và đáng yêu như một thiên thần. Sao bỗng nhiên anh nhớ em quá, mèo con ngốc nghếch của anh ơi. Ngày thứ 4 : Hôm nay em chạy xe trên những con đường quen thuộc của chúng ta, bao nhiêu kỉ niệm tràn về làm tim em chợt nhói. Em đang phải đối diện với một sự thật mà em từng nghĩ sẽ không thể nào xảy ra như thế. Người ta chở nhau trên xe, nắm tay nhau đi trên đường, hình ảnh đó thật giống với chúng ta, đúng không anh? Phải chăng vì em bướng bỉnh, tình yêu của em chẳng dịu dàng, ngọt ngào, có đôi khi quá ồn ào làm anh mệt mỏi? Ngày thứ 5 : Anh không thể ép bản thân dừng suy nghĩ về em. Anh đã không chờ đợi được nữa. Anh không thể đối diện với sự thật rằng anh đã mất em, mất mãi mãi?? Sao em vẫn không nhắn tin cho anh? Sao em không biết anh đang mất thăng bằng như thế nào khi em bước ra khỏi cuộc sống của anh quá nhanh? Anh nhớ em và anh muốn được gặp em. Anh muốn nghe giọng nói của em và được ôm em vào lòng. Em có biết em đã làm đảo lộn cuộc sống của anh đến thế nào không? Anh điên lên vì anh biết một điều chắc chắn trong anh: Anh vẫn còn yêu em.. yêu nhiều lắm! Ngày thứ 6 : Những lời nói của anh làm em khó hiểu, và em đã suy nghĩ về anh rất nhiều. Bỗng nhiên em thấy lo lắng cho anh quá. Em biết dù anh có làm điều gì khiến em buồn, em đau, thì em vẫn quan tâm và yêu anh rất nhiều. Dẫu hai chúng ta không đi cùng trên một con đường, em vẫn luôn chúc anh được hạnh phúc. Hãy nói cho em biết, em phải làm gì để anh được hạnh phúc? Ngày thứ 7 : Xin em đừng chúc anh hạnh phúc, vì em chính là hạnh phúc của đời anh. Anh không thể thiếu em được, em đã chiếm một vị trí quá quan trọng trong trái tim anh rồi. Một lời xin lỗi anh chẳng bao giờ dám nói, bởi anh biết xin lỗi chẳng bao giờ là đủ. Anh vẫn cười, nụ cười em nói rằng thích nhìn để yêu đời và vui vẻ hơn, anh cười để giấu đi nước mắt cho riêng mình. ............ ......... .. Chúng ta luôn cần có nhau! Anh yêu em Em chưa bao giờ hết yêu anh Nếu được trở lại bên nhau, chắc chắn anh sẽ không để mất em một cách vụng dại thêm lần nào nữa. Anh đã biết giá trị thực sự của một điều gì đó khi anh vô tình làm mất nó. Và giờ anh đã biết một điều mà trước khi mất nhau anh đã không biết: Anh yêu em nhiều hơn anh tưởng. Bây giờ em mới biết, lời nói đôi khi nói ra thật dễ, nhưng lòng dứt khoát mới khó, và nhiều khi, con người ta chia tay để lại yêu nhau... .... Kết thúc bảy ngày xa nhau Anh à. Em đã dựa trên một bài viết có cùng tâm trạng và tưởng tượng đến em và anh. Dù ngày em với anh chính thức nói lời chia tay nhau chưa phải là bảy ngày. Qua lá thư này, em muốn nói với anh rằng: Em đã cố gắng rất nhiều để trưởng thành, em không phải là người dễ dàng vứt bỏ mọi thứ mà em và anh đã cố gắng vun đắp trong thời gian qua như anh nghĩ. Mấy hôm nay đi làm, em chẳng tập trung làm được thứ gì cả. Ngồi học ở lớp Luật sư, có mấy người bạn nam quan tâm đến em, cứ hỏi chuyện linh tinh mà sao em thấy ghét quá. Nhưng mình không trả lời thì thật bất lịch sự, thôi thì úp mặt nằm ngủ cho xong. Em giả vờ ngủ nhưng lại ngồi nghĩ vẩn vơ. Em thấy những người con trai bên mình sao mà đáng ghét thế, thật là trẻ con, vẫn còn cái trò tán tỉnh hồi sinh viên, chẳng được như người yêu mình gì cả. Và em lo, em sợ, nếu em và anh thật sự chia tay, em vì yếu đuối mà nhận lời một ai đó như để lấp chỗ trống trong em, giúp em vượt qua những ngày tháng khó khăn này. Em sợ có lúc mình buông xuôi và sẽ phải hối hận. Em vì anh mà ở lại đây, đấy là lý do duy nhất. Anh đừng nghĩ em xinh xắn, ngoan hiền thì sẽ có cơ hội gặp được người tốt hơn anh. Vì đối với em, anh là tất cả động lực của em trên này rồi. Không có anh, em chỉ biết trở về với gia đình thôi, làm sao em có đủ mạnh mẽ để ở trên này nữa, khi tất cả những tháng ngày ở nơi đây đều là những tháng ngày mệt mỏi, như một cách sống để tồn tại mà không có mục đích, không có phương hướng. Em không phải là người mạnh mẽ như anh nghĩ đâu, em thật sự rất yếu đuối, và cần được anh che chở. Và em tự hỏi mình, có phải anh đã chán và hết yêu em rồi. Có em bên cạnh hay không cũng không còn nghĩa lý gì với anh nữa. Đối với anh giờ đây, sự nghiệp mới là tất cả. Em không phải là mẫu người vợ mà bấy lâu nay anh đang tìm kiếm, anh đã sai lầm khi yêu em. Có phải điều đó là sự thật phải không anh? Anh đừng im lặng nữa, anh hãy nói cho em biết, để em và anh sẽ không phải hối tiếc về nhau. Em!
Ngày thứ 100 : Tình cờ đọc lại topic này một lần nữa và tình cờ thấy rằng tại sao khi xưa mình lại ngốc thế, tại sao mình lại phải đau khổ thế ? Tại sao mình lại để cho nó chi phối, quật ngã mình thế, dẫu rằng mình biết đó chỉ là một trạng thái ảo ảnh mà thôi. Nó không phải là thật vậy sao mình lại phải bám víu vào nó thế ? Té cho thật đau, khóc cho thật nhiều để rồi sau đó hãy cười thật lớn và đi cho thật vững, bạn nhé. :P SaiGonmotngaylanh
Hơ... Đọc mà cứ tưởng là của người yêu mình viết :) Gửi chủ thớt : tình yêu thực sự sẽ mãi còn, và người con trai không bao giờ quên, cũng như không bao giờ buông xuôi vào một vòng tay khác giống như phụ nữ !
Từ lần đầu mình nghe câu "Anh à,mình chia tay nhé" cách đây vài năm trc,thì mình thề là kể từ đó chỉ toàn mình nói câu ấy chứ chẳng ai dám nói câu ấy với mình cả .