Buồn là phát hiện ra mình bị tự kỷ và hưng cảm nặng.

Thảo luận trong 'Tâm sự' bắt đầu bởi premiumheart, 4/1/12.

  1. premiumheart

    premiumheart C O N T R A

    Tham gia ngày:
    31/1/03
    Bài viết:
    1,802
    Mình hại cả mình và thằng bạn thân. Chiều rủ nhau đi uống rượu, tâm sự một lúc.

    Lúc trước thì hơi thấy nghi nghi thôi, nhưng mà 2 chai vào mới biết =)) , thì ra nó vẫn thích con kia. Chẳng qua nó là loại người sự nghiệp trước, muốn 35 tuổi mới lập gia đình, và cái tôi của nó lớn quá. Nó cảm thấy con kia không đợi được như thế, nên phũ phàng chia tay :-(||> thằng này còn vĩ đại hơn mình.

    Sau một hồi nốc thêm rượu và thuyết phục ( khoản thuyết phục thì mình có năng khiếu cực cao ... toàn đi thuyết phục khách hàng, mà chỉ có tác dụng với nam vì mình hiểu được suy nghĩ của họ. ), ép thằng kia quay lại ngay chứ không bỏ lỡ nó thì hối hận cả đời.

    Sáng nay nó đi cafe nói chuyện ... kết quả fail. Bắt đầu lại tự kỷ bói hoa, rủ mình đi nhậu cho đỡ chán đời. Cứ nghĩ nó chín chắn, bản lĩnh lắm. Lúc nào cũng lảm nhảm " Mày phải bớt ảo đi, phải sống sao cho con gái cảm thấy tin tưởng mới được."
    Thế mà cũng bị gái quay cơ đấy :(( .

    Thấy thế mình cũng quyết tâm. Gửi nó một bức mail cuối nói chuyện rồi thôi luôn cho cuộc đời thanh thản.

    '+_+

    Nhẹ cả người, mọi thứ kết thúc . Thấy sảng khoải hẳn. Sau một hôm tự xét bản thân thì thấy mình chẳng phải yêu nó, chỉ là say nắng mà thôi.

    Mà chết cái là sau khi nghiên cứu về các bệnh tâm lý trên mạng. Thấy mình dính cả tự kỷ và hưng cảm. Không phải nói về một loại trạng thái trong khoảng thời gian nhất thời đâu. Mà là bị bệnh thật :(( . Mai đi bác sĩ tâm lý xem có cứu được không.

    P/s : Nội dung mail . Ai muốn tăng độ thì đọc thử cho vui ;)) , xem có hi vọng còn giữ được quan hệ bạn bè không. Kiếm được một đứa bạn tử tế rất khó ... mình không muốn mất bạn.

    [SPOIL]Điều đầu tiên tớ cần nói là, cho tớ xin lỗi vì những thứ điên rồ, và những điều làm cậu khó chịu trong khoảng thời gian vừa qua.

    Tớ đã hành động thô lỗ và chỉ nghĩ cho mình. Như việc cố gắng spam tin nhắn, khủng bố điện thoại, điều tra nhà và công ty, thậm chí phá đám cái blog riêng tư của cậu.

    Xin lỗi cậu, tớ rất ân hận đấy. Mặc dù tớ biết xin lỗi xuông thì chẳng được gì, mọi thứ rắc rối cậu đã giải quyết tốt.

    Tớ đã không tôn trọng cảm xúc và suy nghĩ của cậu.

    Xin lỗi đã viết thư " tỏ tình " ... có lẽ tớ đã nhầm lẫn hoặc chỉ là say nắng.

    Quan hệ của tớ với cậu chỉ là bạn học cũ hồi cấp 3, chẳng có quá nhiều tiếp xúc, cũng như kỉ niệm đáng nhớ nào. Tớ cứ nghĩ mình hiểu cậu, nhưng sự thật thì không.

    Cho đến ngày hôm nay, tớ mới tỉnh ra, nhận ra mình có vấn đề về ngôn ngữ cũng như cách suy nghĩ. Mình bị bệnh tự kỷ. Không phải chỉ là một trạng thái nhất thời, chân chính là bệnh tự kỷ đối với phụ nữ.

    Hãy đọc những thứ này coi như giải trí, đừng suy nghĩ gì hết.

    Trước giờ vẫn cho rằng mình sống hơi ảo, đó là do bệnh nghề nghiệp, do việc suốt ngày làm những ngành yêu cầu sự sáng tạo nên sống hơi lập dị, nghĩ hơi ảo một tí cũng không sao. Tớ có đầy đủ biểu hiện của bênh, là dựng nên một mẫu người yêu hoàn hảo, với hình tượng là cậu, rồi ảo tưởng đủ thứ linh tinh, rất nhiều suy nghĩ vớ vẩn, thậm chí tớ ảo tượng kiểu lập một cái list những việc sẽ làm và cần làm từ khi quen cậu cho đến lúc gặp gia đình, sinh con, về già =)) , với đủ loại tình huống mà tớ nghĩ ra và cách giải quyết v.v...
    Quá ảo , quá khùng.

    Rồi trong cả tháng cứ hết giờ làm là ngồi tự kỷ trong góc. Tớ ngắt hoa, ngồi bứt từng cánh với tâm trạng như tháp efiel trong phim hoạt hình. ( Phim lâu lắm rồi ... chắc chả ai nhớ ).

    Tớ có thói quen ấy từ khi đi họp lớp 5-6 năm trước, khi nghe bạn bè nói cậu vắng mặt vì đang tự kỷ ngồi bói hoa vì một anh chàng nào đó. Lúc đấy tớ buồn lắm. Và nghĩ rằng nếu mình cũng thế, thì sẽ có thể hiểu một chút cảm giác của cậu chăng ?

    Trước cứ nghĩ rằng mình là thiên tài, IQ cao, vượt trội người khác, nhưng đây cũng là biểu hiện của bệnh tự kỷ. Trong các ngành như âm nhạc, hội họa, sáng tác, máy tính, toán học, ngoại ngữ mình đều có năng khiếu, cũng là những lĩnh vực đặc trưng của người tự kỷ chứ chẳng phải tài năng gì.

    Và rồi một loạt biểu hiện thất thường xét thấy chỉ có ở căn bệnh tự kỷ nhỉ rất ngại giao tiếp với con gái, cố chấp ( mà tớ cứ tưởng đó là sự kiên định cơ đấy).

    Thật may là tớ mới bệnh nhẹ, các bệnh trạng khác như ăn nói lộn xộn, không tiếp thu ý kiến người khác, mất khả năng ngôn ngữ v.v... tớ không bị, nên tớ còn có thể giao tiếp với xã hội. Nhưng cái cảm giác mình bị xã hội cô lập người người tự kỷ là vẫn có , hic.

    Tự kỷ có thể di truyền, thế mới chết :((

    Rồi còn bệnh hưng cảm -một bệnh rối loạn cảm xúc nữa.

    Bệnh này thì khó chữa . Từ hôm gặp lại cậu thì tớ bị hưng cảm về cảm xúc, tư duy, hoạt động trong gần 10 ngày. Sau đó bắt đầu một chuỗi ngày trầm cảm nặng nề.
    Lúc đầu cứ nghĩ là do sức mạnh của tình yêu khiến mình tràn trề năng lượng như thế . Đến hôm nay đọc báo về các loại bệnh tâm lý mới biết : Mình bệnh thật.

    Với một thằng thỉnh thoảng khùng khùng và mắc tự kỷ và hưng cảm thì thật chẳng ai thích nổi. Và tớ cũng chẳng muốn gắn bó với ai trong khi mình bệnh như thế, cho nên bạn yên tâm, mình sẽ không tán tỉnh bạn nữa, cũng hết hi vọng rồi. Trước tiên phải đi bác sĩ tâm lý đã rồi hậu xét.

    Thêm nữa tính cách của tớ không thích hợp để tán gái. Tớ rất cố chấp.

    Nghe anh em, bạn bè, cao thủ tình trường nói chuyện. Họ bảo rằng muốn thành công thì phải bơ con gái đi, coi họ chẳng là gì, và phải áp dụng nhiều thủ đoạn mới được. Cao chiêu nhiều lắm.

    Nhưng mà tớ không khoái như thế, nó không hợp tính tớ, cũng có thể tớ lười nữa :D chẳng rõ. Cho nên có tỉ năm nữa cũng chẳng ăn thua. Tớ nghĩ rằng bản thân có thể thay đổi cách ăn mặc, cách sinh hoạt, sạch sẽ, lịch sự, và làm mọi thứ để tán gái, nhưng bản tính thì không được.

    Đã từng nghe lời khuyên của một con gà " Cứ làm đi " , thế là kết quả cậu cũng biết ...
    Cho nên từ giờ tớ sẽ chăng nghe ai cả.

    Cái tớ cần không phải cậu, giờ tớ biết rồi. Tớ chỉ cần một ai đó chịu khó lắng nghe tớ khi tớ buồn muốn tâm sự, một người có thể hiểu được những suy nghĩ của mình ( cái này khó kinh vì ai hiểu tớ chắc sắp bước một chân vào viện tâm thần ).

    Cho nên tớ xin lỗi cậu, hãy bỏ qua cho tớ, vẫn hi vọng chúng ta có thể làm bạn.

    Lý do không phải là tớ cố níu kéo, hay đây chỉ là một thủ đoạn để gây chú ý của cậu đâu.

    Đơn giản là tớ thích sách, thích viết lảm nhảm, thích ngồi xem người khác viết.

    Và tớ cũng muốn có những người bạn như thế.

    Hôm đọc blog của cậu, và spam khủng bố , phá đám cái chốn riêng tư ấy :( , tớ đã rất xúc động. Vì tớ cảm thấy có ai đó có thể chia sẻ sở thích với mình, tuyệt vời ở chỗ đó lại là bạn cũ của mình, hối tiếc là mình đã bỏ lỡ nó trong suốt những năm qua.

    Con trai thì không nói, giờ họ ghét thơ văn, ghét đọc sách.

    Con gái cũng không ngoại lệ, kể cả mấy đứa có vẻ tình cảm lắm, nhưng bảo bọn nó tập trung đọc một cái gì đấy, hay sáng tác một cái gì đấy thì thua :( . Có thể có đấy, mà tiếc là tớ chưa gặp.

    Mỗi ngày lướt qua blog của cậu, đọc lại một vài bài, mỗi lần đọc lại có một cảm xúc mới, lại cảm thấy mình hiểu thêm một chút.

    Đừng bỏ rơi blog của cậu nhé, hãy viết tiếp một thứ gì đấy .

    Mà trong tình trạng hiện nay, đứa nào cũng có cuộc sống riêng, công việc riêng, chẳng có bất kỳ điểm chung nào. Mà cậu lại rất ít lên mạng nữa, có lẽ quan hệ bạn bè của chúng ta chỉ có thể duy trì qua mail và blog, thỉnh thoảng cậu buồn buồn, vui vui, viết cái gì đó lên đấy. Tớ đọc, comment, thế là vui rồi.

    Tớ không muốn chấm dứt mối liên hệ với cậu. Nó rất quan trọng với tớ. Để tớ tiếp tục duy trì cái hình tượng ảo diệu mà tớ tự dựng nên, để tớ tự hoàn thiện bản thân như đã và đang làm trong quãng thời gian này.

    Tớ tin rằng chúng ta có khả năng làm bạn kiểu tri kỷ trong truyền thuyết, soulmate, hay cái gì đó tương tự. Vì tớ cảm thấy điều ấy trong từng câu từng chữ cậu viết. Trừ khi cậu đã thay đổi và không còn là cô bé thích viết linh tinh như trong quãng thời gian học đại học, hoặc tớ đã nhầm lẫn, nếu không chúng ta chăc chắn sẽ hợp nhau .

    Tớ nghĩ cậu sống nội tâm, khi buồn thì chẳng muốn nói chuyện với ai mà chỉ muốn một mình. Nhưng mà như thế buồn lắm, có ai đó chia sẽ cũng là một điều hạnh phúc rồi. Mà tớ thì luôn muốn chia sẻ và giúp đỡ mọi người xung quanh, cảm giác được nói chuyện với những người bạn hiểu mình lúc vui cũng như lúc buồn sảng khoái lắm.

    Vài tháng viết một bài, hoặc mỗi năm tổng kết một chút trên blog là đủ nhỉ ? Năm nay không thấy cậu làm thế ... phải chăng câu cho nó là quá khứ mất rồi. Tớ tiếc lắm ý ... tớ thích cách cậu viết, đừng bỏ nó nhé.

    Cuối thư, chẳng chúc phúc gì hết, tớ nghĩ cậu luôn sống rất tốt vì cậu rất thông minh mà.

    Btw : Hồi trước Vân nói cậu mới chia tay bạn trai, đừng buồn. Tớ nghĩ rằng cậu rất tuyệt vời đấy. Cả tớ và Dũng đều cho rằng như thế.
    Hai đứa đi ăn tâm sự với nhau :
    " Mày thích lấy loại con gái nào làm vợ"
    Nó trả lời .
    " Như con Hồng ý."

    Tớ nghĩ rằng mình hiểu nó, giữa hai cậu có chuyện gì xảy ra mình không hỏi. Nhưng mình biết nó vẫn còn tình cảm với cậu, rất nhiều mặc dù không nói ra. Chẳng qua cái tôi của nó lớn quá, nó thích sự nghiệp trước, cho rằng đến 35 tuổi mới tính chuyện lập gia đình. Mà cậu chắc chăn không đợi được, cho nên mới thế.

    Cho nên cậu rất tuyệt, ít nhất là trong mắt bọn con trai là như thế. Nói bậy một tí là , cậu chẳng bao giờ được xếp vào hạng ế, cho dù có 40 tuổi cũng vẫn có khối thằng sẵn sàng yêu và cưới cậu. Đừng có vì người khác nói nọ nói kia mà quyết định vội vàng ... Hãy cứ chọn lựa thoải mái, sống thoải mái.

    Tớ hơi bị tọc mạch, vô duyên, thích xen vào chuyện người khác, tớ biết.

    Nhưng bản tính tớ là thế, nếu cậu chấp nhận mình là bạn bè thì xin hãy chấp nhận luôn cả điều ấy, tớ cũng chỉ muốn điều tốt cho mọi người mà thôi.
    [/SPOIL]
     
  2. M.O Clone

    M.O Clone Donkey Kong GameOver

    Tham gia ngày:
    4/3/10
    Bài viết:
    428
    mình càng đọc mình càng thấy bạn có tố chất G trong người ;))
     
  3. Jukanius

    Jukanius Đào Viên Tiểu Họa Gia Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    22/1/05
    Bài viết:
    4,500
    Nơi ở:
    Hà Nội
    Nhược điểm tức là ưu điểm. Quan trọng là biến đổi nó ra sao.

    Bạn chỉ bị rối loạn cảm xúc, bạn ko phải ( chính xác là ko có nhiều biểu hiện đặc trưng ) bị tự kỉ.
     
  4. premiumheart

    premiumheart C O N T R A

    Tham gia ngày:
    31/1/03
    Bài viết:
    1,802
    Tố chất G là gì ... ? ko hiểu.

    Tự kỉ thì không quá rõ rệt , nhưng cái rối loạn cảm xúc lưỡng cực thì chắc chắn.

    Triệu chứng chính xác đến 95%

    Trước cứ nghĩ hưng phấn là power of love, trầm cảm là thất tình. Hóa ra là mình bị bệnh .
    Mai đi khám và thuốc vào cho chắc, không lại đơ đơ chả làm ăn gì được. Mọi người cũng nên chú ý xem có ai bị bệnh không. Mình cũng nghĩ là có bệnh mới thế, trước rất yêu cuộc sống, yêu đời. Tự sát chưa bao giờ nghĩ đến và coi nó là ngu xuẩn, thế mà tự nhiên lại làm.
     
  5. Jukanius

    Jukanius Đào Viên Tiểu Họa Gia Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    22/1/05
    Bài viết:
    4,500
    Nơi ở:
    Hà Nội
    Bạn kiểm tra xem mình có bị mất trí nhớ tạm thời hay ko? Ví dụ như thỉnh thoảng có một số chuyện, 1 số người hay một vài chuyện xảy ra rất gần nhưng bạn vẫn hoàn toàn ko thể nhớ ra được chẳng hạn?
     
  6. premiumheart

    premiumheart C O N T R A

    Tham gia ngày:
    31/1/03
    Bài viết:
    1,802
    Mình rất hay quên , dạo này quên khủng khiếp. Ra đường kiểu gì cũng quên ví, khóa, mũ ... về nhà thì quên cặp, cục nguồn ... đi tập quên quần áo v.v...
    Cũng có đôi khi mất trí nhớ tạm thời, à ko phải.. thường xuyên thì hơn. Nhưng mình có thể nhớ kỹ từng chi tiết nhỏ nhất trong các sự việc trong quá khứ.
     
  7. Jukanius

    Jukanius Đào Viên Tiểu Họa Gia Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    22/1/05
    Bài viết:
    4,500
    Nơi ở:
    Hà Nội
    Khi tiếp xúc với bạn bè người thân, chỉ nói đến những lúc vui vẻ thoải mái, có bao giờ mọi người nhận xét nghi hoặc kiểu như rõ ràng tất cả đều rất vui vẻ mà bạn vẫn khiến người xung quanh có cảm giác bạn đang rất buồn, dù là lúc đó bạn ko hề buồn rầu.

    Thỉnh thoảng có bị một số hiện tượng như là tê giật cơ thể ko?
     
  8. premiumheart

    premiumheart C O N T R A

    Tham gia ngày:
    31/1/03
    Bài viết:
    1,802
    Khả năng là như thế đấy. Nhiều lúc đi chơi với mấy đứa bạn , đi off game online có vẻ vui mà lúc nào chúng nó cũng hỏi sao chán đời thế. Còn tê giật chưa thấy gì ...
    Ủa thế cậu là bác sĩ luôn à 0_+ , mà tớ khả năng bị thêm bệnh gì nữa vậy hic.
     
  9. Hikari_Aoi

    Hikari_Aoi Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    30/8/10
    Bài viết:
    256
    Nơi ở:
    TPHCM
    Chỉ mới như vậy mà tự kết luận là bị rối loạn lưỡng cực thì ai trên đời này cũng bị hết sao? ;))
    Rối loạn khí sắc có đủ nặng để ng xung quanh nhận biết hay ko, có ảnh hưởng đến công việc, công tác XH thường ngày hay ko...
    Còn nếu đã nói trầm cảm thì quan trọng nhất và ko thể thiếu, đó là khí sắc trầm buồn (phải dc nhận thấy bởi ng xung quanh nhé, chứ mình tự nhận xét thì đương nhiên ai cũng nói mình bệnh rồi)
    Bạn cứ đi khám thử.
    Mình thì mình ko nghĩ là bệnh đâu.
    Nếu đã ko phải thì đừng tự cho mình là bị bệnh nữa nhé, lúc đó mất công thêm cái Rối loạn nghi bệnh nữa thì mệt 8-}
     
  10. Jukanius

    Jukanius Đào Viên Tiểu Họa Gia Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    22/1/05
    Bài viết:
    4,500
    Nơi ở:
    Hà Nội
    Tôi ko phải bác sĩ, tôi cũng là artist như cậu.

    Vì tôi ko những bị trầm cảm mà mức độ gần như là vô phương cứu chữa, tất cả những triệu chứng như dục vọng, tự sát tôi có thể điều khiển lý trí để khống chế, nhưng những triệu chứng cao hơn liên quan đến cơ thể, đi vào vô thức thì tôi lại ko thể, nói ví dụ để cậu dễ hình dung là khi tôi cầm bút vẽ thì tôi loại bỏ gần hết lực và cảm giác ở đầu ngón tay, lòng bàn tay, chuyển nó vào cổ tay, khuỷu tay để chống run, như vậy rất chóng mỏi nên hầu như tôi ko bao giờ vẽ những đường nét nhỏ mà quá 3 tiếng đồng hồ. Hay có những vùng cơ từ đầu đến vai của tôi thỉnh thoảng có những lúc giật nhẹ như có ai điều khiển mình. Có những lúc đêm ngủ tôi còn rơi vào trạng thái đau đớn, rên rỉ khóc lóc, tỉnh dậy thì hoàn toàn ko nhớ, ko hiểu, ko biết là vì tại sao. Vô tình hồi trước qua nhà bạn chơi rồi ngủ lại tôi nghe kể lại mới biết.

    Nói chung còn vô số những triệu chứng gây phiền phức nhiều cho tôi lắm, hầu hết chỉ là cố gắng chế ngự và tự chữa cho mình thôi. Nhiều khi rất phiền toái nhưng cố gắng thì có thể biến nó thành điểm tốt trong một vài lĩnh vực nhất định, chẳng hạn như đồng hóa sự bực bội và mất tập trung lại để nó thành mức độ tập trung cao, tác dụng phụ thì rất dễ stress > nghỉ xả hơi nghe nhạc thính phòng cân bằng lại.

    Cậu nên ăn nhiều loại rau củ quả sậm màu, uống nhiều nước, ít nhất là nếu cậu có bệnh, cơ thể cậu đủ khỏe để có thể đề kháng lại 1 số triệu chứng. Bệnh của cậu chỉ là dạng thời tiết, nhưng cũng nên trị ngay để tránh bị tích tụ lại lâu ngày thành mãn tính.

    Tôi ghét phải đến bác sĩ trị bệnh tâm lý bởi bác sĩ chưa chắc đã hiểu rõ bệnh bằng mình và chưa chắc chữa trị cho mình đã tốt. Trị bệnh tâm lý ko có đơn giản như sinh lý được.
     
  11. premiumheart

    premiumheart C O N T R A

    Tham gia ngày:
    31/1/03
    Bài viết:
    1,802
    Lại rơi ví hay để quên ở đâu đấy mà ko nhớ nổi, lần thứ 2 trong vòng 7 ngày ....
    Chắc ra đường ko dám nhét ví quá 200k mất. Trầm cảm thì chắc chắn là bị rồi, mọi người đều nói nhìn mình thấy ăn mất ngon trong giờ ăn trưa zzz.
    Dạo này luôn mất tập trung, nói đúng hơn là đã 3 tuần không làm được cái gì ra hồn, ngồi vẽ thì cứ được 1 lúc cáu lên là xé roẹt hay đổi qua vẽ kiểu khác. Ngồi modeling thì cũng tương tự, diễn động thì 3 ngày chưa xong 1 cảnh :((.

    Run tay thì tôi cũng bị một chút :( , mới test thấy thế. Nhưng không quá nghiêm trọng như bạn nói. Vì mình vẽ phim hoạt hình, vẽ cảnh đơn giản, không cần quá tỉ mỉ chi tiết nên run tí cũng được.

    Rối loạn tâm lý lưỡng cực cũng tốt . Lúc hưng phấn lên thì làm việc hiệu quả kinh khủng, ngủ ít, lúc nào cũng hăng hái, do đặc thù nghề nghiệp nên mấy cái tiêu cực lúc hứng phấn không ảnh hưởng lắm, thậm chí là tốt vì có thể cởi mở, nói nhiều hơn với bạn bè, đồng nghiệp.
    Mấy cái rượu, ma túy, quan hệ ... khống chế được, mua sắm thì trước giờ sống quá tiết kiệm, đôi khi thả tự do một chút cũng tốt. Mua 1 loạt quần áo, máy tính, mỹ phẩm, túi v.v... đại khái là những thứ trước giờ chưa từng nghĩ mình sẽ mua nó.

    Nghe bảo đây là bệnh kéo dài, có thể là mãn tính phải uống thuốc thường xuyên, như vậy mình sẽ chỉ uống thuốc chống trầm cảm lúc bị trầm cảm, còn lúc hưng phấn thì kệ.

    Có lẽ zuka nói đúng, chả tin vào bác sĩ tâm lý cho lắm, tự biết mà trị bệnh cho mình thôi. Vì đã đến đây thì ai cũng có học thức , thông minh , biết tự tìm hiểu thông tin cả. Nhưng mà cứ đến khám cho chắc, nhờ họ tư vấn mua thuốc, thấy đúng thì nghe, thấy nhảm thì tự sướng vậy.
     
  12. The_Angel

    The_Angel Lão Làng GameVN Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    19/5/03
    Bài viết:
    19,927
    Nơi ở:
    HVĐ
    Bớt onl, tham gia nhiều các hoạt động nhóm và tập luyện 1 môn thể thao nào đó đi -.-!
     
  13. premiumheart

    premiumheart C O N T R A

    Tham gia ngày:
    31/1/03
    Bài viết:
    1,802
    Chỉ online trong giờ làm thôi :( , đi gym 4 lần/tuần. CN lên chùa. T7 đi chơi với bạn bè .
    Tháng trước đi khắp nơi, paris, phú yên, rồi phú thọ , nghĩ rằng đi 1 thời gian là đỡ. Nhưng cứ về đến HN , ngồi một mình là lại trầm cảm + tự kỷ.
    Buổi đêm rất sợ hãi và cô độc, ngồi tự kỷ, mà không ngủ được đến game chẳng buồn chơi cả tháng nay rồi.
     
  14. The_Angel

    The_Angel Lão Làng GameVN Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    19/5/03
    Bài viết:
    19,927
    Nơi ở:
    HVĐ
    Chơi thêm Bóng Đá, Bóng Rổ...môn này mà có nhiều người tham gia ấy, 1 tuần 2 3 buổi mà tán, GYM thì cũng là 1 mình cậu tự kỉ thôi !
     
  15. mioNguyen

    mioNguyen Samus Aran the Bounty Hunter

    Tham gia ngày:
    21/8/05
    Bài viết:
    6,138
    Nơi ở:
    Ho Chi Minh
    Nhiều lúc phát hiện ra hình như mình bị hoang tưởng, tưởng mình bị abc, xyz gì v.v... nhưng mà thôi kệ nó đời còn đáng sống và còn nhiều cái đáng lo, suy nghĩ nhiều giải quyết đc gì đâu ;) Cứ ngồi nghĩ mãi nghĩ mãi làm sao để hết bệnh thì cũng có hết đc đâu, đau đầu, hại não ... Lấy xe lượn 1 vòng, có $ thì dạo shop mua sắm, k thì nhìn trời mây trăng nước. Chứ trùm chăn tự kỉ mà hết bệnh thì ...
     
  16. ngoc1510

    ngoc1510 Legend of Zelda

    Tham gia ngày:
    28/2/08
    Bài viết:
    1,032
    mình xin lỗi chắc tại mình ngu nên ko hiểu chủ thớt nói cái gì :|
    nghĩa là chủ thớt có tình cảm với thằng bạn của mình?
     
  17. premiumheart

    premiumheart C O N T R A

    Tham gia ngày:
    31/1/03
    Bài viết:
    1,802
    đâu >_< .
    2 Thằng bạn thân đều thích một con.
    1 đứa thì chưa muốn lập gia đình nên đá nó cho nó kiếm người khác. Sau đó cứ ăn năn bứt rứt mãi.
    Còn tôi thì thích nó điên cuồng , đơn phương + tự kỷ, tỏ tình fail. Cho nên xoay ra rủ thằng kia xung phong tiếp. Nghĩ nó sắp ế rồi mà vẫn cô đơn thấy tội.
    Cả 2 đều fail , chán, dẫn đến bài viết trên.

    Uống thuốc vào hiệu quả kinh, tự nhiên tự tin kinh khủng . Hay là đến chu kì hưng cảm rồi :(( .
    Thuốc vào cái hết chán , hết tự kỷ.

    Trước giờ tự ti quá, nghĩ mình chả ra gì, cù lần, gà không tán được gái. Và nghĩ mình không xứng với nó.
    Nhưng giờ ổn, sau 1 thời gian đau thương thì nhận ra rằng mình đã đánh mất cái style của mình, như vậy làm gì cũng không thuận, chỉ có fail nếu cứ kiểu này.

    Lịch sự, tôi không quen. Cáo giá :( , thấy lương tâm không cho phép. Sở trường không xài mà cứ sở đoản lấy ra. Mình cứ phải uốn mình theo cái ý nghĩ về đàn ông lý tưởng là không được.

    Sẽ trở lại với tính cách của mình :) , chân thành, hung hãn không sợ chết. Mỗi ngày gửi cho em một bức thư, nếu nó chưa hiểu về mình thì phải nói cho nó hiểu. Viết một cách hài hước, lôi cuốn chứ không phải bi lụy như trước nữa. Thay vì cái kiểu cầu xin tình cảm, ta sẽ ném gạch nó, ném cho nó chết thì thôi =)).
    Tớ chả tin con nào lại sắt đá đến mức bơ vơ không người yêu, được gửi mỗi ngày 1 tin nhắn, 1 bức mail nói chuyện vui vẻ với muôn hình vạn trạng mà lại không rung động cả.
    Đương nhiên là còn 1 đống cách nữa, như nhờ bạn bè tạo cơ hôi, chờ trên đường mỗi ngày với một bó hoa. Hay kiếm 1 con golden retriever bơ vơ đặt trước cổng, nhờ nó nuôi lấy cớ đi lại :(. Tạm thời chưa nghĩ ra nhiều, nghĩ gì làm đấy. Tớ sẽ không ngồi tự kỷ nữa =)).

    Khả năng fail là cao ngất vì chắc làm con gái sợ, nhất là kiểu nhát + rụt rè nữa. Nhưng chả sao, kệ nó nghĩ gì, ta thích ta làm.
    Phải làm mình có cảm giác đi chinh phục đúng không nhỉ ?

    AQ một chút ... mình tuyệt vời thế này mà tán mãi 1 con ế lại không nổi ? Làm gì có vụ đấy zzz.
     
  18. mioNguyen

    mioNguyen Samus Aran the Bounty Hunter

    Tham gia ngày:
    21/8/05
    Bài viết:
    6,138
    Nơi ở:
    Ho Chi Minh
    Việc mình thấy đầu tiên xúc tiến cho bạn hết bệnh là bạn túm tất cả vào 3 câu thôi. Não bộ bạn đang bị flood bởi quá nhiều thông tin, tín hiệu lan man, suy nghĩ , giả định , dự định v.v...

    Bạn nên xem film The women để hiểu ra điều gì là quan trọng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5/1/12

Chia sẻ trang này