Silent Hill - The Scary Land ! Fanfic !

Thảo luận trong 'Silent Hill Fans Club' bắt đầu bởi NTV Virus X-2, 4/8/05.

  1. NTV Virus X-2

    NTV Virus X-2 Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    10/6/03
    Bài viết:
    14
    Thấy mấy mem định làm fafic ... mà hổng thấy tác phẩm gì hết trơn ... ::(
    Thôi , boy virus tui viết đại chapter 1 , ai có sáng tạo gì thì cứ viết tiếp ...
    Coi như đây làtác phẩm tập thể ... :D

    SILENT HILL – SCARY LAND – BY ĐẶNG HOÀNG NAM KHÁNH
    KHANHECHIP@GMAIL.COM



    Tối ... Tối .... Tối quá ...tôi không thấy gì hết ngoài một không gian tối đen bao phủ một màng sương mù dày đặc lạnh đến nỗi kinh người .Cảnh tượng này làm tôi rợn tóc gáy , bởi dường như tôi đã thấy nơi này ở đâu đó ,...và chỉ nhớ nó là một nơi kinh khủng nếu như bạn đã lạc vào . Ý nghĩ đó vụt đi khi tôi tìm cách thoát khỏi nơi này .

    Tôi chạy .
    Nhưng không biết mình chạy về đâu .
    Chỉ mong tìm thấy 1 con đường để ra khỏi nơi đây .
    Tôi chạy vụt đi ... mỗi lúc một nhanh .

    Không như tôi nghĩ , xuyên qua màng sương mù lại cũng là những mảng sương mù lạnh toát khác .Lạ một điều là tôi đã chạy khá lâu nhưng vẫn chưa chạm vào một vật gì cả , và cũng không hề vấp té ...Bạn nghĩ đó là điều bình thường nhưng đối với tôi đó là một nỗi kinh hoàng . Bạn nghĩ nơi nào đủ lâu mà bạn chạy gần 30p mà vẫn không đụng vào đâu ? Mà vẫn không vấp té ? Rừng ư , bạn phải vấp vào cây chứ ? Thung lũng ư ? Bạn phải vấp té bởi ở đó không bằng phẳng cơ mà ? Tôi vẫn chạy với mọi nghĩ lóe lên trong đầu để có một bằng chứng rằng mình không ở đó .... “Uhm , có lẽ mình đang chạy trên” .... Tôi bỗng khựng lại ... Không có nơi nào mà lại giống như thế ... vô tận ... không có đích ....???

    “Đến một lúc nào đó ...
    Con sẽ đến...
    Một nơi vô tận...
    Không có đích...
    Mà con không biết ...
    Mình đang ở đâu ...
    Thì con hãy...
    Nhớ rằng ...
    Con ...
    Phải chạy khỏi đó thật nhanh !”

    “Khỉ thật , sao mình lại nhớ lại câu chuyện hoang đường của bố ngay lúc này cơ chứ ?” Tôi cố gắng chạy thật nhanh nhằm tìm kiếm một hy vọng nhỏ nhoi ... dù chỉ nhỏ nhất thôi .....rằng tôi ...

    “Đó là nơi...
    Mà định mệnh đã chọn con ...
    Nơi mà con được sinh ra ...
    Đựợc ...
    Nó chấp nhận ...
    Con sẽ...
    Người kế tiếp....?!”

    “Không , không suy nghĩ gì hết ...” Việc của mình là tìm đường ra khỏi đây thật nhanh ...
    “không nghĩ ngợi lung tung nữa” ....Tôi cắm đầu cắm cổ và chạy thật nhanh ...
    Nhưng cho dù Yuna có nói như thế đi nữa ... câu chuyện đó vẫn lướt qua đầu cô ... cho dù cô không muốn ...

    “Là nơi ...
    Mà ma quỷ tồn tại ...
    Trong mỗi con người ...
    Đi tìm ..
    Người chủ đích thực của mình ...
    Nơi đó...”

    Không ! Không ! Không ! Đừng kể chuyện nhảm nhí nữa cái khối óc chết tiệt này ... Tao bảo mày có câm đí không ?
    “Là...”


    Yuna òa khóc ... cô không nghĩ rằng một ngày mình sẽ kẹt vào một tình huống như thế này . Tại sao mình lại ở đây ? Có phải mình đang mơ không nhỉ . Hôm qua tôi đã làm gì ???? Đầu Yuna trống rỗng mọi ký ức ....Điều mà cô nhớ duy nhất là .... giọng của bố khi đang kể câu chuyện mơ hồ ....

    “Nấm mồ của tội lỗi ...
    Phán xử ...
    Con người ...”

    “Là ...”

    “Là...”

    “Là....”

    “””””SILENT HIL””””””

    “RẦM>>>>ẦM ..ẦM ...Bỗng chợt một tia sét đánh nổ đùng trên bồng trời ...

    Á Á Á ..không phải nơi đó ! Yuna hét lên ...

    Và ....
    Cô ....

    Hãy cho biết ý kiến ...
    Nếu mọi người ủng hộ nhiệt tình .. boy tui sẽ viết tiếp ! :;)
     
  2. Knight!

    Knight! T.E.T.Я.I.S

    Tham gia ngày:
    11/4/04
    Bài viết:
    517
    Nơi ở:
    Kiev - Ukraine
    Bạn viết ngắn quá nên cũng chẳng biết nhận xét gì:D
    Chưa thấy được cốt truyện...chẳng hiểu mô tê chi rứa^_^
     
  3. banda

    banda Persian Prince

    Tham gia ngày:
    27/1/05
    Bài viết:
    3,616
    Chậc chậc! Cao tay, đúng là cao tay, chơi Sh tui đã không hỉu nhiều chỗ rùi nay đọc bài bạn tui lại càng không hiểu gì hết sất, tài làm kịch bản của bạn còn hơn cả mấy ông konami.
    Nhưng nói gì thì nói, trong box này luôn luôn ủng hộ các bạn, cứ viết tiếp.
     
  4. dark fate

    dark fate Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    31/5/05
    Bài viết:
    0
    thua bọn bên RE quá nhưng cũng có cố gắn trong khi box đang nghèo đề tài :lol:
     
  5. I-ninja

    I-ninja Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    11/6/05
    Bài viết:
    41
    Nơi ở:
    mất trí nhớ rồi h
    tui cũng đã từng viết một truyện re và một truyện SH nếu bạn có gì thì cứ hỏi tui.bạn diễn tả rất hay về tâm trạng yuna bạn phải nhớ là tả cảnh vật xung quanh nữa như:''những dải sương mù dày đặc những ngọn gió lạnh buốt đến tấu xương những cái cây ma quái đang vươn mình ra trên hai bên đường như muốn tóm lấy tôi những tiếng rên rỉ đâu đó ở một cõi xa xăm vọng về bên tai tôi,màn đêm tĩnh mịch như muốn nuốt chửng lấy tôi nhưng nó không thể vì ngọn đèn pin trong tay tôi.rồi bất chợt một tiếng động nào đó xé rách bbầu không khí im lặng này và từ trong bóng tối một thân hình ma quái từ trong bóng tối bước ra,đó là một thân hình rách nát bị lột hết da miệng thì bị ngoạc ra tận mang tai và những cái răng lởm chởm đầu máu me"
    bạn phải diễn ta bằng trí óc tưởng tưởng của bạn hãy cố gắng mình ủng hộ bạn.
     
  6. Fires

    Fires Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    12/1/04
    Bài viết:
    339
    Tiếp nhé!! Cái này tớ đọc bài viết đầu tiên và... tưởng tượng ra luôn thôi!!! Nghĩ đến đâu viết đến đó nên chắc cũng hơi .. hề hề một chút!!

    "Cho tới khi tôi chợt bừng tỉnh vì tiếng sét ấy (Tôi vốn sợ sét từ bé đến giờ) tôi mới biết là mình vừa mới gặp ác mộng :D
    Nhưng mà những lời nói trong giấc mơ cũng phải ám ảnh tôi suốt 1 tuần sau đó!!! Chắc tôi sẽ không nhớ lại để kể cho các bạn nghe nếu như không có một chuyện sảy ra...

    Bây giờ thì tôi đang trên chuyến bay từ... Venezuela trở về Tokyo. Hành trình bay phải qua một vài chặng mà máy bay phải đáp tại Nigieria, một quốc gia thuộc Trung Phi, đây có lẽ là một trong số các quốc gia cách xa bờ biển nhất của châu phi. Nhiệt độ tại đây khá cao. Lúc nào cũng vào khảng 30-34 độ C
    và tôi cảm thấy thật khó chịu với không khí đó. Nói quá khắc nghiệt so với đất nước hoa đào của tôi!!!
    Máy bay đáp xuống Nigie lúc 8h30' tối ngày 16 tháng 3 năm 1997 tức là khoảng 8h sáng ngày 17 tại Nhật Bản.
    Máy bay đã đáp khoảng 1h đồng hồ, bây giờ là 21h30' và tôi đang nghỉ tạm trong phòng khách của phi trường!!! Một nơi không mấy dễ chịu lắm, tôi chỉ thoáng thấy ngạc nhiên về những gì đang tồn tại quanh đây, nó không bẩn thỉu nhưng có một vẻ gì đó hoang vu quá, chẳng thấy nhiều người đi lại như một sân bay quốc tế chút nào.
    Tôi đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi hơn. Sau những đêm trức trắng để nghiên cứu vấn đề nhân giống loài... hạc di cư tại Nam Mỹ, tôi đã không nghĩ rằng 2 ngày vừa rồi tôi không được chợp mắt chút nào. Rồi tiếng phi cơ trên máy bay công với chiếc phôn bị hỏng khiến tôi cũng không thể chợp mắt trên máy bay vì tiếng ồn ào!!! (tôi còn nhớ lúc đó tôi đã gọi tiếp viên vài lần nhưng hình như không có ai nghe thấy tôi - một vấn đề thật khó hiểu đối với những tiếp viên hàng không!!)
    Và tất nhiên là tôi thiếp đi trong phòng nghỉ, phần cũng vì điều hoà trong phòng giúp tôi bớt khó chịu hơn. Còn 6h nữa máy bay mới cất cánh tôi có thể tranh thủ chợp mắt được một chút...

    ... Tôi tỉnh giấc bởi một âm thanh kì lạ phát ra trong đầu, nó không quá ồn ào và cũng không dồn dập. Trái lại tôi còn thấy nó rất du dương và nhẹ nhàng, tuy nhiên những âm thanh đó lại có thanh âm hơi đột ngột và hơi ngang tuy nhiên nó cũng khiên tôi giật mình mà tỉnh giấc!! Một điều gì đó nó gần giống với loại nhạc thính phòng mà bố tôi vẫn hay nghe.
    Tôi mở cửa phòng nghỉ để bước ra ngoài tìm thứ âm thanh kì lạ đó!!! Phần cũng vì tôi cũng đã thiếp đi được 4 tiếng đồng hồ, chỉ còn 2h nữa là máy bay sẽ cất cánh tiếp tục cuộc hành trình. Lúc này đang là khoảng 1h sáng ngày 17 tháng 3 tại Nigieria...
    Ban đêm tại đây có vẻ không quá oi ả như đầu giờ tối lúc tôi mới tới, thời tiết đã bắt đầu dịu mát hơn...
    .... Tôi vẫn đang đi dọc hành lang của khu nhà nghỉ, tôi vẫn nghĩ rằng âm thanh đó phát ra tại một phòng khách ở cuối hành lang. Cho tới khi tôi dừng lại tại phòng có số là 101 thì âm thanh đó bỗng nhẹ nhàng bé dần và tắt hẳn!! Chẳng hiểu lúc đó tôi đã nghĩ gì mà lại gõ cửa phòng 101 ấy, chẳng có ai bên trong trả lời nhưng tôi nghĩ rằng trong đó có người, vì hình như đèn trong đó vẫn đang sáng!! Tôi gõ cửa thêm 2 lần nữa và ... đẩy cửa bước vào (tự nhiên thế!!)
    Đúng là bên trong không có ai, nhưng điện vẫn bật sáng đủ để tôi thấy trong phòng này có 2 chiếc giường cá nhân, 1 chiếc tủ áo loại nhỏ, một bàn kính cũng nhỏ và một nhà vệ sinh như bao phòng khác!!! Điều mà tôi chú ý không phải là những yếu tố đó, mà tôi đang chú ý đến chiếc giường bên trái, bên mép giường có một chiếc vali loại vừa phải (L) sự tò mò khiến tôi tiến lại gần chiếc va li, nhìn kĩ thì thấy nó không còn mới lắm nữa!! một vài góc của nó đã bị sờn!! Tôi nhìn quanh, rõ ràng là chẳng còn ai ở đây nữa, cửa nhà vệ sinh cũng đang mở và nếu có người trong đó thì chắc chắn sẽ có tiếng động, và tôi cũng có thể thấy được vì nhà vệ sinh của các phòng nghỉ không rộng lắm, nếu không đóng cửa thì người bên ngoài có thể nhìn được gần như toàn bộ bên trong...
    Tôi lại gần chiếc va li trên giường hơn, và tôi đưa tay về phía nó, rất chậm rãi!!
    Cho tới khi ngón trỏ của tôi chạm vào chiếc vali thì tiếng nhạc khi nãy lại cất lên, lần này thì tôi nghe rất rõ vì chắc chắn nó phát ra từ trong chiếc va li kia!! Chẳng biết nó có khoá hay không, và tôi có câu trả lời luôn khi tự tay mở chiếc va li đó ra, nó không hề khoá, mã số trên va li cũng trùng luôn với mã số để mở khoá. Và tất nhiên tôi cũng có câu trả lời cho câu hỏi cái gì phát ra âm thanh kì là từ lúc nãy đến giờ!! Đó chỉ là một chiếc đồng hồ báo thức. Nhưng kì lạ là ở chỗ chiếc đồng hồ này có kiểu dáng rất giống loại đồng hồ được sản xuất ở nhật thời thế chiến thứ 2, tức là cách nay hơn 1 nữa thế kỉ. Lạ là ở chỗ nó lại xuất hiện ở giữa miền Trung Phi xa xôi này, nhưng kì lạ hơn đó là những âm thanh mà nó phát ra từ đầu đến giờ không phải là loại âm thanh người ta vẫn chế tạo cho nó!! Đồng hồ đó đang chỉ là 1h15' nhanh hơn so với thực tế khoảng 5 phút!! Nhưng hình như nó không chạy nữa (!) tôi cầm chiếc đồng hồ lên quan sát kĩ, mặc dù chiếc vali đựng nó đã cũ và sờn, nhưng chiếc đồng hồ bên trong thì còn mới nguyên...
    Từ đầu tôi đã không để ý rằng có một vài mẩu giấy đang đặt dưới chiếc va li, đến lúc này thì tôi đang đọc những mẩu giấy đó!! Nó được viết bằng tiếng Anh và có số thứ tự từ 1 đến 10 trang cả thảy..
    Nội dung của những tờ giấy rất khó hiểu, nó giống như những lời lẽ tế thần ở các nước Tây âu thời cổ, khi mà những người được coi là phù thuỷ sẽ bị treo cổ hoặc là bị hoả thiêu, nhưng rồi họ sẽ hồi sinh và sẽ sống lại từ tro tàn (đại loại là như vậy!!)
    Cho tới khi tôi đọc hết những mẩu giấy đó thì điện chợt vụt tắt, tôi không hiểu sao điện lại tắt nhưng lúc này xung quanh tôi rất tối, tôi vội bật chiếc đèn Pin nhỏ gắn ở đồng hồ đeo tay lên, điều kì lạ là tôi nhìn thấy nó sáng nhưng nó không soi sáng được bất cứ thứ gì xung quanh...
    ... Lúc này không khí bỗng trở nên lạnh hơn, tôi có cảm giác một cái gì đó đang chuyển động trong bóng tối!! Tôi bắt đầu thấy sợ, nhưng nỗi sợ hãi đó không kéo dài cho lắm vì chỉ khoảng 2 phút sau thì điện lại sáng hơn. Tôi bỏ ra khỏi căn phòng kì lạ vừa rồi mà vẫn chưa hiểu chiện gì đã xảy ra...
    ... Tôi bước trở về phòng để chuẩn bị đồ đạc lên máy bay. Xung quanh điện vẫn sáng nhưng chẳng có một ai cả..."


    (còn tiếp nhưng mỏi tay và đói quá nên không viết nữa!!)
     
  7. giang loves game

    giang loves game Mario & Luigi

    Tham gia ngày:
    22/8/04
    Bài viết:
    715
    Nơi ở:
    Ho Chi Minh City
    Cái tạo nên sức hấp dẫn của Silent Hill chính là lịch sử của nó, bạn xem, mỗi phiên bản SH đều ít nhiều đề cập đến điều đó. hơn nữa còn khéo léo biến tấu cái lịch sử trở thành nỗi sợ trong game (vd: khu nhà tù Silent Hill, bệnh viện Brookhaven với những tội lỗi của chúng...). nếu được, bạn hãy khéo léo len vào cốt truyện một chút bí ẩn lịch sử SH. nếu cần thêm tư liệu thì vào "Silent Hill, quá khứ và hiện tại" tìm thêm hay trao đổi thêm với mình.
    thứ hai là tuyến nhân vật, bạn cố miêu tả hình dáng nhân vật một chút, cho họ một tâm lý bất thường và những hành động không thể giải thích. SH đã thành công trong việc khiến gamer phải tự tìm câu trả lời trong hàng loạt câu hỏi. Đừng quá dễ hiểu nhé.
    trên là những lời đóng góp của mình, chúc bạn sớm hoàn thành câu chuyện...
     
  8. NTV Virus X-2

    NTV Virus X-2 Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    10/6/03
    Bài viết:
    14
    ối trời ơi ... Mấy u viết hay quá ... tối nay về thức đêm viết tiếp luôn ....
     
  9. Fires

    Fires Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    12/1/04
    Bài viết:
    339
    Tiếp nhé!!

    " ... Lúc này tôi đã nằm trên giường của phòng mình... tôi gối đầu lên tay và nhìn lên trần nhà... tôi bắt đầu nhìn vào những hoa văn mà người ta ốp trên trần nhà. Đó không phải là một dạng hoa văn trang trí đơn thuần thì phải!?? Nếu nhìn kĩ có thể nhận ra đó là một bức vẽ cảnh một thợ săn thổ dân đang săn một con sói thì phải.. những hoa văn đó được làm bằng thạch cao trắng xoá...

    Tôi nhìn đồng hồ, là 13h 25' ngày 17 tháng 3... giờ Nhật Bản tức là khoảng 1h25' ngày 17 tháng 3.. giờ Nigie. Tôi quyết định ngồi dậy và chuẩn bị thu dọn đồ đạc...

    Sau khi thu dọn hành lí tôi xem lại xem mình có còn quên gì trong phòng nghỉ của mình hay không... tôi ra khỏi phòng và khoá cửa lại!!
    Đi được vài bước tôi bỗng có cảm giác là mình quên một món đồ gì đó!! Tôi liên quay lại phòng và mửa cửa bước vào...
    Bỗng dưng tiếng nhạc kì lạ lúc nãy lại cất lên, lần này thì tôi chắc chắn là nó phát ra từ chính căn phòng của tôi, tôi lắng tai nghe sau đó nhìn quanh, cho tới khi tôi lật chiếc gối tại giường mà tôi đã nằm lên thì tôi trông thấy chiếc đồng hồ cổ kính nọ!! Khi tôi vừa chạm tay vào nó thì âm thanh phát ra từ chiếc đồng hồ lại tắt mất, cũng rất từ từ và nhẹ nhàng như lần trước!!!
    Tôi không thể diễn tả được lúc đó mình đã ngạc nhiên đến mức độ nào... Tôi đành phải tự nhủ rằng "Có thể lúc đó mình đã cầm chiếc đồng hồ này về phòng mà không nhớ!! Nhưng tại sao lại như thế!?? Nó đâu phải của mình, mình đâu có quyền cầm lấy nó như thế này, hơn nữa chiếc đồng hồ này chẳng có mấy giá trị và cũng không có ý nghĩa gì với tôi!!" Nghĩ vậy tôi liền ra khỏi phòng và mang hành lí ra sân bay, tôi dự định đi qua phòng 101 sẽ đặt chiếc đồng hồ về vị trí cũ!!!
    Nhưng cho tới khi tôi đến trước phòng thì âm thanh đó lại tiếp tục từ từ cất lên!!! Tôi cứ đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, bản thân chiếc đồng hồ đang là một cái gì đó khiến tôi không thể hiểu nổi!! Và tôi đã quyết định không để lại chiếc đồng hồ vào vị trí cũ nữa mà mang nó theo bên mình!!! Tôi cho chiếc đồng hồ vào túi của chiếc quần rộng thùng thình mà tôi đang mặc!!! Rồi tiếp tục đi ra sân bay.. Đoạn đường từ khu nhà nghỉ đến sân bay dài khoảng 250m. Tôi đi rất chậm rãi, phần vì cũng chưa đến giờ máy bay cất cánh, phần vì tôi vẫn đang bị ám ảnh bởi những chuyện kì lạ tôi thấy trong căn phòng 101, và nhất là chiếc đồng hồ tôi đang mang theo trên người, tôi vừa đi vừa cúi mặt xuống đất và suy nghĩ...
    Cho đến khi âm thanh từ chiếc đồng hồ trong túi quần lại bắt đầu cất lên, nhưng lần này thì rất đột ngột và âm thanh phát ra mỗi lúc một to hơn!! Tôi phải cho tay vô túi quần để lấy nó ra!!! Và âm thanh mỗi lúc một lớn hơn...
    Ngẩng mặt lên... tôi thấy xung quanh mình là một làn khói như sương mù dày dặc và tôi cũng chẳng hiểu được là tôi vừa đi vào nơi nào nữa?? Đây là một vùng đất thuộc Trung Phi quanh năm nắng nóng tại sao lại có sương mù, mà sương mù lại có lúc nửa đêm hơn nữa... Rõ ràng là nãy giờ tôi đang đi ra sân bay kia mà...?? Tồi quay sang trái, lại quay sang bên phải, tôi nhìn xuống đường đi, tôi cũng chẳng nhìn rõ đường dưới chân tôi như thế nào nữa... Tôi phải ngồi thụp xuống thật nhanh, vẫn không thấy gì... Tôi sờ sạo xung quanh... hình như tôi đang dẫm lên một cái gì đó rất trơn... trơn đến rợn người...
    Bất chợt tôi có cảm giác như có ai đó đang nhìn chăm chú vào mình ở đằng sau... tôi vội quay người lại... Chẳng có ai ở đằng sau cả.. nhưng có một cái gì đó vừa vụt qua trong làn sương mù thì phải... bỗng dưng tôi thấy rất sợ hãi... và tôi bắt đầu chạy, chạy thục mạng, chạy như chưa bao giờ tôi phải vắt kiệt ra mà chạy như thế!! Tôi cứ chạy mãi mà chẳng hiểu được mình đang chạy đi đâu... Tôi thấy mình đã bắt đầu kiệt sức và không thể chạy nổi nữa cho tới khi cơ thể tôi không chịu nổi sự vận động đó... tôi ngã sấp ra mặt đất... và chỉ kịp nhận thấy rằng có cái gì đó đang bay qua lại ngay trên đầu tôi và tôi chẳng còn biết cái gì diễn ra sau đó nữa...

    Tôi tỉnh dậy và thoáng thấy ngạc nhiên khi tôi đang nằm trong chính căn phòng cũ của mình. Sở dĩ tôi có thể nhận ra vì bức hoa văn được ốp trên trần nhà... tôi vội nhổm dậy nhìn quanh... Có một người đàn ông đang ngồi ở chiếc giường bên cạnh, anh ta ngồi quay mặt vào tường nên tôi chỉ biết đó là một người đàn ông da đen, anh đang mặc đồng phục bảo vệ của sân bay. Tôi định gọi anh ta nhưng anh ta đã quay lại trước khi tôi gọi anh..

    Thấy tôi đã tỉnh giấc, anh đứng dậy đi về phía giường của tôi... Anh ta khá cao to, phải cao gần 190cm. Có đôi mắt rất sáng và thông minh. Bộ tóc trên đầu không nhiều nhưng quăn!!!
    Anh tiến dần đến giường tôi và hỏi bằng Tiếng Anh:
    -Cô hẳn là một trong số những hành khách trên chuyến bay từ Nam Mỹ về Nhật Bản!!?
    -Tôi chẳng biết anh là ai, anh là một trong số những nhân viên bảo vệ tại sân bay này đúng không!?? - Tôi hỏi lại.
    -Đúng thế!! Hẳn cô cũng đoán ra được điều đó qua bộ đồng phục mà tôi đang mặc trên người đây phải không?!?
    Tôi im lặng và cúi mặt xuống, không hiểu vì sao tôi lại có cảm giác ngượng ngùng khi nhìn vào đôi mắt của người đàn ông da đen kia.... Anh ta lại nói tiếp (bằng Tiếng Anh)
    - Tôi đang đi tuần thì thấy cô bị ngất trên đường cùng với chỗ hành lí kia... Có thể cô bị ốm ... dù sao thì khí hậu ở đây cũng không như khí hậu ở quê hương cô phải không!??
    -...
    -Tôi nhìn cô thì đoán chắc cô là một người Nhật Bản, tôi chưa một lần được đến Nhật Bản. Tôi nghe người ta kể rằng ở đất nước của cô có hoa anh đào nở vào mùa Xuân rất đẹp phải không!?? Và mặt trời ở đất nước cô rất sáng nhưng cũng rất ấm áp nữa??? Đất nước tôi thì chỉ có mùa hè quanh năm nóng bức thôi!!
    -...
    -Ừm!! có thể là cô vẫn đang mệt lắm hả!?? Vậy tôi sẽ không làm phiền cô nữa, cô cứ tiếp tục nghỉ ngơi nhé!! Có gì hãy nhấn điện thoại trên bàn, số là 136 tôi sẽ đến ngay trong 3 phút... Àh mà chuyến bay về Nhật Bản của cô chắc sẽ phải hoãn lại một thời gian đấy, có thể là 23 giờ đồng hồ, vì sân bay ở Bancock - Thái Lan thông báo là tại đó đang có bão rất lớn, máy bay không thể đáp tại đó được. Vì vậy cô cứ yên tâm mà nghỉ ngơi nhé!!!

    Nói đoạn người đan ông mỉm cười rồi bước ra khỏi phòng tôi đóng cửa lại...

    Bây giờ chỉ còn lại một mình tôi trong phòng ... nhìn đồng hồ thì đã là 14h ngày 17 tháng 3 tại Nhật Bản... Không biết tôi có kịp về dự sinh nhật bố không nữa!??
    Tôi lại nghĩ về những gì tôi vừa trải qua... Càng lúc tôi càng thấy khó hiểu. Tại sao tôi lại lạc vào nơi đó!?? Có thể tôi lại nằm mơ!?? Mơ lại giấc mơ cách đây gần 1 năm sao!??
    Tôi chợt nhớ ra và ... đưa tay vào túi quần và .. rùng mình... tôi lấy chiếc đồng hồ trong túi ra... vẫn là chiếc đồng hồ kiểu cổ kính ấy!!! Vậy chẳng nhẽ vừa rồi là sự thật!?? Tôi không mơ sao!?? ...

    Trong đầu tôi lúc này là một mớ suy nghĩ!?? Tôi chẳng thể hiểu nổi là cái gì vưa xảy ra với mình. Rõ ràng đó là một nơi rất yên lặng, yên lặng đến rùng rợn.. chỉ có mình tôi với âm thanh du dương ngang phè của chiếc đồng hồ mạ vàng kia... Và chẳng hiểu là vì sao tôi lại đi vào đó... Tôi đang đi ra sân bay kia mà... Tôi cũng chẳng hiểu vừa rồi có đúng là tôi đã chạy đến kiệt sức không nữa...

    ... Có tiếc gõ cửa. Tôi nhổm dậy, nhưng cũng chẳng đợi tôi phải mời ... thì người gõ cửa cũng đã bước vào.

    Tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên về sự tự tiện của người đàn ông vừa đẩy cửa bước vào thì ông ta đã kê chiếc ghế duy nhất trong phòng sát đầu giường tôi và ngồi xuống...

    Ông ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tôi. Điều đó khiến tôi khó chịu. Nhưng cũng nhờ đó mà tôi có thể quan sát ông ta rõ hơn... Đó là một người Nhật. Khoảng trên 40 nhưng chưa đến 50 tuổi... mái tóc được chải bóng bằng keo xịt tóc, hất sang một bên, đôi mắt to nhưng hơi đục, mũi ông ta bé nhưng lại khoằm, kiểu mũi diều hâu. Cằm cũng bé nhưng trẻ đôi.. tóm lại là người đàn ông đó có tướng mạo hơi kì quái!!

    Ông ta hỏi tôi trước!??
    - Cô là Yun Kawashake phải không!??
    - Ông là ai!??
    - Takeshi Hiromastu, cô cứ gọi tôi là Takai cũng được!!
    - Ông Takai!?? Tại sao ông lại biết tôi!? Và ông vẫn có thói quen vào phòng người khác sau 1 tiếng gõ cửa và bất chấp người ta có đồng ý hay không như thế hả ông Takai!?? - tôi bắt đầu khó chịu...
    - Cô Yun à!! Cô hãy bình tĩnh đã!! Tôi cũng không định thế đâu, nhưng tôi biết là mình có thể vào được, hơn nữa tôi muốn nói với cô một chuyện... Chuyện có liên quan đến số mệnh của chính bản thân cô đó!!!
    -...
    - Hẳn cô vẫn đang thắc mắc về những gì mình vừa mới thấy phải không!?? Cô không hiểu những âm thanh mà cô vừa nghe thấy ở đâu phải không!?? Và cô cũng không hiểu những cái gì vừa mới lướt qua người cô đúng không!??
    Tôi đã bắt đầu thấy ngạc nhiên với con người này... Và tôi nhìn vào khuôn mặt dị kì của ông ta với vẻ ngạc nhiên ấy!!! Như hiểu được tôi đang nghĩ gì, ông ta mỉm cười, một nụ cười chỉ nhếch nhẹ mép bên trái thôi!! Nhưng rõ ràng nó có một ý nghĩa nào đó!! Ông ta đang muốn cho tôi biết điều gì thì phải!?? Nhưng không hiểu sao tôi lại nghĩ rằng... mình không thể tin tưởng vào con người này!! Tuy nhiên tôi vẫn hỏi lại ông ta...
    - Ông quan tấm đến những vấn đề đó sao!??
    - Hờ hờ hờ!!! Tất nhiên là tôi quan tâm đến vấn đề đó...
    - Ông có thể cho tôi biết được chuyện gì đó đã xảy ra chứ!??
    - Cái đó ... - người đan ông lại mỉm cười - cái đó cô phải tự hiểu lấy chứ!! Rõ ràng cha cô chính là người ảnh hưởng rất lớn đến chuyện này mà...
    - Cha của tôi!?? tại sao cha của tôi lại liên quan đến những vấn đề này...
    - Thế cô cho rằng những câu chuyện kì lạ với những lời nguyền mà ông ta kể cho cô khi cô còn nhỏ ... chỉ là những câu chuyển để kể cho vui thôi sao!?? Tất nhiên những chuyện đó cũng có ý nghĩa nào đó chứ!?? Hờ hờ hờ
    - Tôi không hiểu!!??
    - Tất nhiên cô làm sao có thể hiểu được chứ!?? Cha của cô vẫn thường kể lại rằng trước đây mẹ cô mất do một tai nạn giao thông ư!??
    - Đúng là như thế đấy!! Cha tôi vẫn không hài lòng mỗi lần tôi thắc mắc về cái chết của mẹ tôi!! Nhưng tôi chỉ nghĩ rằng ông quá đau buồn về cái chết của bà thôi!!!
    - Hờ hờ!! Tai nạn giao thông hả!?? Ờ thì cứ cho như ông ta nói đúng đi... nhưng mà sự thực về mẹ cô rồi cô cũng sẽ biết rõ thôi!!
    - Ông nói thế là có ý gì!??
    - Hờ hờ!! Cô không nhất thiết phải biết hết mọi chuyện đâu!! Hoặc cô tự tìm hiểu lấy chắc sẽ thú vị hơn đấy!! Tuy nhiên tôi chỉ có thể tiết lộ với cô một điều rằng ... Ừm!! mà thôi!! Chúng ta còn gặp lại nhau còn nhiều, tôi cũng chẳng vội với cô làm gì đâu... dù sao thì cô cũng đang không được khoẻ... Nhưng mà cô yên tâm đi!! Tất cả mới chỉ bắt đầu thôi...

    ... Người đàn ông đó nói những câu nói chẳng đầu chẳng cuối rồi đứng dậy đi ra ngoài... Những điều ông ta vừa nói lại tiếp tục là những dấu hỏi trong đầu của tôi.. Chẳng hiểu vì sao lúc đó tôi lại có thể ngoan ngoãn ngồi nghe những điều khó hiểu ông ta nói với mình mà không có một ý kiến gì nữa... Chẳng biết là mọi chuyện tiếp theo sẽ tiếp diễn thế nào nữa!??

    Tôi lạc vào giữa một đáng khói dày đặc như sương mù... rồi bên tai cứ văng vẳng những âm thanh quái quỷ... những điều khó hiểu người đàn ông Nhật Bản nói với tôi... Tôi có cảm giác như đầu mình sắp nổ tung lên mất... tôi đang rất cần một lời giải thích rõ ràng về mọi chuyện .... "
    #>:)


    (Tất nhiên là vẫn còn tiếp nhưng mà ... buồn ngủ rồi!! Nghỉ đã!! Lúc nào đó viết tiếp!!)
     
  10. Knight!

    Knight! T.E.T.Я.I.S

    Tham gia ngày:
    11/4/04
    Bài viết:
    517
    Nơi ở:
    Kiev - Ukraine
    Đọc đến đây thì có thể đoán rằng chính cha của Yun đã sát hại mẹ của cô và bịa ra vụ tai nạn nhằm che dấu tội ác:D , giờ đây bà mẹ đang trở về báo mộng cho Yun trước ngày SN của người chồng tàn nhẫn:))
     
  11. Fires

    Fires Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    12/1/04
    Bài viết:
    339
    Ha ha ha!!! Cậu chắc là 1 Fan ruột của SH hả!?? Rõ ràng đọc đến đây ai cũng có thể đoán ra tớ dựa vào cốt truyện của các bản SH roài á!! Sao cậu không tưởng tượng luôn xem bố của Yun đã giết vợ của mình như thế nào nhỉ!?? ::)

    Có điều... Nội dung câu chuyện của tớ sẽ không quá lệ thuộc vào SH đâu!! Vì thế cậu phải đọc hết cả chuyện mới biết hết được những gì sẽ xảy ra... Nếu như tớ dựa hoàn toàn vào SH thì tớ đã viết xong câu chuyện này lâu roài!!! ::)
     
  12. NTV Virus X-2

    NTV Virus X-2 Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    10/6/03
    Bài viết:
    14
    MÌnh lại không nghĩ như vậy .... sự thật về cái chết của mẹ Yuna là do bà ta chính là vật tế thần cho Yuna ....Yuna là sự phục sinh của cái chết , cô là đại diện của thế lực bóng tối muốn bao phủ lấy hành tinh này và Cha mẹ cô, đơn giản chỉ là những kẻ sinh ra và nuôi nấng, muốn lợi dụng sức mạnh của cô....
    Ủa , mà sao mình nói nhiều thế nhỉ , để tình tiết này viết cho sướng , bật mí làm gì nhỉ #>:) .
    Đang viết truyện , mai sẽ post ....
     
  13. Rytubon87

    Rytubon87 Sonic the Hedgehog Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    27/6/03
    Bài viết:
    4,655
    Nơi ở:
    Việt Nam
    +các bạn lấy tên nhân vật Yuna của FFX hả???
    +Ý các bạn nói Yuna là cái ác, thôi đừng thế!
    +Viết tiếp đi!!!
     
  14. Fires

    Fires Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    12/1/04
    Bài viết:
    339
    Tiếp tục nhé...

    "... sau khi người đàn ông trung niên với cái tên Takai rời khỏi phòng, tôi vẫn không khỏi hoài nghi về những gì mình vừa nghe, vừa thấy. Ông ta nói rằng sự thật về cái chết của mẹ tôi không phải là một tai nạn, vậy thì mẹ tôi đã mất vì lí do gì?!?

    Bỗng dưng căn phòng của tôi tối dần lại.. Tôi chẳng hiểu là có cái gì như hàng ngàn con bọ đỏ lòm như máu xác chết đang bò lổm nhổm trên tường... Trước mắt tôi lúc này là một cảnh tượng hết sức kinh hãi... một cái gì đó u ám ghê rợn đang bao trùm không gian của căn phòng, trong cơn hoảng loại đó, tôi không biết là mình đang tỉnh hay mơ, những hình ảnh chết chóc trên tường, trên trần nhà đang lúc nhúc, lổm ngổm đó là thực tế hay chỉ là tưởng tượng nữa!?? Tôi chỉ còn biết vùng dậy khỏi giường và lao ra khỏi căn phòng đáng sợ trên. Khi tôi vừa bước chân ra và đóng sầm cửa lại thì tôi bắt đầu thấy như có hàng ngàng con vật đang nhảy múa trong đầu mình, đầu tôi đau nhức khủng khiếp, nỗi ám ảnh mơ hồ hiện rõ trong tâm trí tôi, tôi nhắm mắt lại, xung quanh đen tối, cái gì đó mờ ảo lúc sáng lúc tối đang hiện ra trong đầu tôi... và tôi chỉ nhớ là lúc đó tôi lại ngã ra đất!! Trước khi tôi không còn nhận biết được điều gì thì những vật thể mờ ảo phát sáng vẫn bay qua lại trong đầu tôi...
    ... Tôi bắt đầu thấy lạnh hơn, và tôi tỉnh giấc... xung quanh tôi lúc này là một màn đêm, ánh điện trên tường nhà của dãy hành lang vẫn sáng, nhưng nó không chiếu sáng cho bất cứ thứ gì xung quanh. Vì thế lúc này những bóng điện ở hành lang khu nhà nghỉ như những bóng ma ở trong không trung... Điều đáng sợ là nó đứng yên vô hồn, chỉ sáng cho bản thân nó mà không chiếu sáng cho bất cứ cái gì... Vì vậy tôi không thể nhìn thấy dưới chân tôi lúc đó có những gì... Tất cả chỉ là sự tối tăm, tối tăm đến tận cùng, tối và mông lung như mỗi cơn ác mộng tôi gặp phải, như thế giới đen tối từ tận sâu trong đáy tâm hồn của mỗi con người...
    .. Điều kì lạ là ngay lúc đầu tôi đã không cảm thấy nỗi sợ hãi, tôi chỉ thấy mình đơn độc quá, tôi lại tiếp tục tiến lên phía trước mặt mà không hiểu là mình đang đi về phía nào nữa, tất cả chỉ là tối tăm và những ánh sáng vô hồn của những bóng điện. Tôi vẫn đi mãi, theo như trí nhớ của tôi về những bóng điện thì tôi đang đi về phía khu nhà ăn của phi trường... Càng đi tôi càng cảm thấy như mình đơn độc hơn, sự đơn độc đó khiến tôi bắt đầu sợ hãi!! Nỗi sợ hãi ngày một lớn dần, cho tới khi tôi không muốn đi nữa, tôi ngồi thụp xuống đất. Tôi bắt đầu ... khóc, ban đầu tôi biết mình đang khóc vì tôi cảm thấy mắt mình hơi ướt, sau đó thì những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống, không gian im lặng tột cùng khiến tôi như nghe thấy tiếng động của giọng nước mắt khi chạm đất... Và tôi bắt đầu nức lên thành tiếng, rồi tôi khóc thật to, tôi khóc trong một thế giới của riêng tôi và không hiểu vì sao... "Tôi đang ở nơi nào thế này!??"... nhưng tôi đã không khóc nữa, vì chiếc đồng hồ trong túi quần của tôi lại phát ra âm thanh... Lần này là âm thanh na ná như bản "định mệnh" và bản "ánh trăng" cộng lại, nhưng nó có phần mạch lạc hơn, có cái gì đó đang muốn chỉ đường dẫn lối cho tôi... sau khi tiếng nhạc đó nhỏ dần và kết thúc, tôi nghe thấy có một tiếng động khác ở phía trước, vì xung quanh tôi lúc đó là sự tối tăm bao phủ nên tôi không thể biết được nơi nào phát ra tiếng động đó, nhưng tiếng động mỗi lúc một to hơn và nó giống như tiếng của con gì đó đang bò, lết trên mặt đất, và dù có là con vật gì thì nó cũng đang tiến dần về phía tôi... Sự cô đơn của tôi lúc đó đã tan biến, thay vào đó là một nỗi sợ hãi, một nỗi sợ hãi không hiện hữu, một nỗi sợ hãi sâu tận trong tâm hồn... Tiếng động mỗi lúc một lớn hơn nghĩa là con vật kia mỗi lúc một gần tôi hơn cho tới khi tôi có cảm giác nó sắp chạm vào người tôi thì tiếng lê lết khi nãy ... vụt tắt. Nếu như là một người bình thường thì trong trường hợp này sẽ phải chạy trốn. Nhưng tôi đang không biết tôi có phải người bình thường không?? Vì một người bình thường sẽ sống trong một thế giới bình thường, và sẽ không thể gặp những thứ vừa kì lạ, vừa quái dị, vừa kinh hoàng, lại rùng rợn... như tôi vừa rồi.... Tôi không thể chạy trốn, vì tôi sẽ không biết là mình cần phải chạy đi đâu...

    Một làn gió lạnh thổi nhẹ qua tôi. Nhưng nó như hàng ngàn mũi kim đâm vào người tôi. Tôi cảm thấy như có cái gì đó đang chạy trong người mình, nó khiến tôi thấy lạnh, rồi lại thấy nóng, thấy buồn, rồi lại thấy sợ. Giống như đang có một người nào khác sống trong chính bản thân tôi vậy. Tôi cho rằng lúc đó mình đã mất hết lí trí của một người đang sống, chỉ có một góc nào đó trong tâm hồn tôi vẫn đang ở trong con người của tôi vậy!!

    Và chính cái góc đó đã điều khiển tôi hãy tiếp tục chạy đi... Và tôi lại chạy, tôi chạy mà không còn nhớ là mình cũng đã từng chạy như vậy... Như có cái gì đang đuổi theo sau lưng. Và tôi chạy cho tới khi tôi lại ngã ra vì kiệt sức, tôi hi vọng là mình đang mơ, tôi hi vọng tôi sẽ tỉnh lại sau cú ngã đó... Nhưng khi tôi ngồi dậy thì xung quanh tôi vẫn là một màn đêm vô tận, một màn đêm chỉ với những đốm sáng khi xa, khi gần... Chẳng nhẽ tôi không thể thoát ra khỏi cái thế giới chết tiệt này sao!?? Tôi muốn mình được yên ổn... Tôi muốn sống như một người bình thường...

    Tiếng nhạc ở chiếc đồng hồ trong túi quần tôi lại cất lên... Lần này thì tiếng nhạc rất xuôi, những giai điệu nhẹ, không dồn dập của nó khiến tôi bắt đầu bình tĩnh lại... Và như một liều thuốc an thần.. Tiếng nhạc đó làm cho tôi như chìm vào một giấc mơ mới... tôi ngồi xuống, nằm ngửa ra đất, tôi thấy dưới lưng mình bắt đầu ấm hơn ... Và tôi thiếp đi lúc nào không hay nữa... "


    (Câu chuyện này còn rất dài, nhưng vì điều kiện kinh phí hạn hẹp nên hôm nay tôi tạm dừng tại đây. Muốn biết mọi việc sẽ tiếp diễn thế nào thì mới các bạn theo dõi Hồi sau sẽ rõ :p )
     
  15. ThirteenDeath

    ThirteenDeath Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    12/10/04
    Bài viết:
    135
    Nơi ở:
    The Hell
    tốt nhất pa nên zip cả file văn bản về câu truyện này rùi attact lên để mọi người down về ngiền ngẫm có hơn không ?
    chờ đợi sốt ruột quá
     
  16. Fires

    Fires Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    12/1/04
    Bài viết:
    339
    Hơ!! Câu chuyện này tôi nghĩ đến đâu viết đến đó... và xét trên mặt nào đó tôi còn dựa và tâm trạng của bản thân mình để viết nữa!! Nó có quá nhiều chi tiết và tôi chưa thể hệ thống cho cẩn thận được. Nên đến giờ tôi vẫn chưa thể viết cho hoàn chỉnh...
     
  17. Fires

    Fires Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    12/1/04
    Bài viết:
    339
    "... Tôi đang ở trong khu vực của sân bay quốc tế tại một nước Trung Châu Phi, ngày 17 tháng 3... , không rõ giờ giấc. Bao phủ quanh tôi bây giờ là một màn đêm không xác định, ở gần thì sáng ở xa thì tối, trên tay tôi là một con dao gấp loại XL, loại dao mà người ta vẫn thường hay dùng khi đi xa và có thể dùng nó cho nhiều việc... Trong túi quần vẫn là một chiếc đồng hồ mạ vàng kiểu dáng của Nhật trong thế chiến thứ 2, lúc này cả kim giờ và kim phút đều chỉ vào khoảng giữa của số 2 và số 3. Nhưng tôi không nghĩ là nó chỉ đúng
    Tôi bắt đầu đi xung quanh khu vực mà tôi đang đứng, nếu tôi không nhầm thì mình đang đứng trong một căn phòng rất vuông vức với mỗi chiều khoảng 20m. Một căn phòng khá rộng mà tôi cũng chẳng biết là phòng nào và ở đâu, nó chỉ có một cánh cửa duy nhất và tôi cũng chẳng biết cánh cửa đó sẽ dẫn mình đến chỗ nào...
    Tôi đã do dự, lưỡng lự, thậm trí là đấu tranh tư tưởng xem có nên mở cánh cửa đó hay không. Tôi không biết đằng sau cánh cửa đó sẽ có cái gì chờ đợi tôi? Sẽ là một màn đêm vô tận khác, hay là một nơi chan hòa ánh sáng, hay là một nơi ghê rợn với những thứ gì đó bò lổm ngổm nhưng trong căn phòng nghỉ của tôi lúc trước. Có vẻ như tôi đã bắt đầu quen hơn với những điều kì lạ sảy ra xung quanh mình. Và tôi bắt đầu nghĩ rằng mình đang sống trong một giấc mơ dài, giấc mơ đó chẳng biết đến bao giờ sẽ kết thúc nữa...
    Người ta vẫn thường bảo khi bạn biết rằng bạn đang mơ thì bạn không cần thiết phải sợ bất cứ điều gì cả, vì giấc mơ của bạn chỉ là một thế giới ảo, hoàn toàn không có thật. Vì vậy dù bạn gặp điều gì khủng khiếp nhất trong giấc mơ, kể cả mạng sống của người bạn yêu quí trong giấc mơ thì bạn cũng không cần thiết phải sợ nó...
    Nghĩ đến đó tôi vững tâm hơn và quyết định mở cánh cửa duy nhất trong căn phòng mà tôi đang đứng...

    Khi cánh cửa được từ từ mở ra. Tôi cảm thấy vừa hồi hộp vừa vui mừng tột độ, giống như một người chết đã bị đưa vào quan tài rồi bỗng ngồi dậy cười ha hả... :'> . Ánh sáng từ từ lọt vào căn phòng tối tăm, ánh sáng chói lòa ùa vào, và tôi có thể cảm thấy không khí đã đỡ ngột ngạt hơn rất nhiều. Tôi bước ra khỏi căn phòng đó và từ từ mở to đôi mắt của mình hơn...

    .. Những điều mà tôi nhìn thấy bên ngoài đã khiến cho niềm vui tột cùng của mình vụt tắt, đúng là bên ngoài căn phòng vừa rồi là ánh sáng. Nhưng cũng chẳng phải là thứ ánh sáng ban ngày, ánh sáng thiên nhiên của mặt trời ấm áp chiếu xuống, đó là một thứ ánh sáng nhợt nhạt, ánh sáng như ánh sáng mùa Đông của đất nước tôi. Nhưng điều khiến tôi thấy chán nản hơn là tôi vừa thoát khỏi một căn phòng với 4 bức tường lạnh lẽo thì lại đứng ở một khoảng chân trời vô tận không có điểm đến, dưới chân tôi, ở phía trước, ở phía sau, ở trên đầu... ở khắp mọi nơi... tất cả đều trắng như tuyết và có vẻ trơn tuột... chỉ có đất dưới chân tôi và căn phòng tôi vừa ở là những vật thể xác định trong cái không gian đó. Còn lại tất cả đều như vô tận, khiến tôi cũng chẳng biết là sau đây mình sẽ phải đi đâu nữa. Và ... lại sương mù, chẳng biết từ đâu mà làn sương mù quen thuộc lại bao vây lấy tôi... Tôi đã cảm thấy mình bắt đầu tuyệt vọng...
    Rồi thứ âm thanh kia lại bắt đầu cất lên, nó giống như một cái gì đó giúp tôi tỉnh lại... và tôi lại lôi nó ra. Kim giờ và kim phút vẫn đứng ở giữa con số 2 và số 3... Điều đó có ý nghĩa gì nhỉ?!?

    Chẳng nhẽ nó là một dạng la bàn để chỉ đường cho tôi!?? Tôi nghĩ thế và bắt đầu đi theo sự chỉ dẫn mà tôi vừa nghĩ ra về chiếc đồng hồ...

    Từ cánh cửa tôi vừa bước ra khỏi căn phòng kia, nếu hướng thẳng chiếc đồng hồ theo hướng cánh cửa thì có thể đi thử về phía kim giờ và kim phút chỉ... Tôi quyết định như thế và đánh bạc với chính số phận của mình, nếu như tôi không tìm ra cái gì theo hướng đó chắc tôi sẽ ... "chết" trong chốn hoang vu đến ghê rợn này... Nhưng tất nhiên tôi vẫn nghĩ là mình đang mơ.

    Có vẻ như suy nghĩ của tôi là đúng, vì khi tôi đi về hướng mình đã định thì âm thanh trong chiếc đồng hồ ngày một lớn hơn... mỗi lúc một to hơn. Và khi tôi nghĩ rằng nó kêu to hết cỡ có thể thì... tôi nhìn thấy phía trước hình như có bóng người!! Khỏi phải nói về cảm xúc của tôi lúc ấy, và cho dù người đó là đàn ông hay đàn bà, khó tính hay dễ tính, già hay trẻ... thì tôi cũng phải chạy thật nhanh đến phía người đó, cảm giác của tôi lúc này có khi phải phấn chấn hơn cả một người sống một mình trên đảo hoang đã lâu nay được tàu cứu hộ tìm thấy...

    Tôi chạy mỗi lúc một nhanh và hình bóng người kia cũng bắt đầu gần hơn!! Nhưng ... càng đến gần tôi càng thấy có gì đó kì lạ, cái dáng điệu kia có vẻ không giống như một người bình thường, gần hơn nữa thì tôi thấy cái hình người đó chỉ ... giống người khi đứng ở đằng xa thôi. Tôi bắt đầu thận trọng hơn và đi chậm lại, tôi cúi xuống thở hổn hển, khi tôi đã đỡ mệt hơn và ngẩng mặt lên thì trước mắt tôi ...
    Cái vật thể hình người đó đang tiến về phía tôi, nó rõ ràng không phải 1 con người, nó có tầm vóc tương tự với một người thường, nó có 2 cái chân đang lê lết về phía tôi, không có tay và có một cái đầu... Nhưng cái đầu đó không có mắt mũi... chỉ là một cái đầu với một cái vòi đang thò ra ngọ nguậy... Toàn thân nó phủ một lớp da xám ngoét nhầy nhụa .. giống như một con người vừa bị lột bất da vậy...
    Nó lừ đừ tiến về phía tôi, tôi lùi dần lại, trong tay tôi lúc này chỉ có con dao gấp loại XL, cầm con dao bằng cả 2 tay và lăm lăm phía trước!!! Cái quái quỷ gì đây!?? Nó là một dạng sinh vật nào mà tôi lại chưa biết nhỉ!??
    Tôi vẫn biết ở đất Phi Châu này có nhiều sinh vật lạ, và có thể tôi chưa biết hết về những sinh vật đó... nhưng một người nghiên cứu động vật như tôi cũng không thể nghĩ rằng lại có sinh vật lạ đến vậy. Nó giống như một cơn ác mộng thực sự, một cái bóng dật dờ như những con người tâm thần, nhưng lại không có một hình dáng cụ thể...
    Nó vẫn tiếp tục tiến lại phía tôi và tôi vẫn đang lùi về phía sau... cho tới khi tôi nghĩ rằng mình nên quay lại và bỏ chạy khỏ cái thứ gớm guốc đó thì đằng sau tôi đã có ... 3 "đứa" khác đứng đợi sẵng... chúng cứ lừ đừ tiến lại và nhốt tôi vào giữa.... khi đến gần sát tôi 1 "đứa" trong số chúng bất ngờ .. phóng chiếc vòi duy nhất trên đầu về phía mặt tôi... theo phản xạ tự nhiên tôi đưa cánh tay trái gạt ra... Nhưng cái vòi đó liền dính chặt vào bàn tay trái của tôi... Bỗng dưng tôi thấy đầu óc choáng váng. Cái thứ quý quái đó đang hút dần năng lượng trong cơ thể tôi thì phải... Tôi cảm thấy cơ thể yếu dần và tôi khụy xuống nằm lăn ra đất, chẳng biết điều gì đã xảy ra sau đó nữa...

    (hé bắt đầu xuất hiện quái vật roài đó!! Nhưng mà tớ đi học đây, hôm sau tớ post tiếp!!)
     
  18. Tu_ThanX

    Tu_ThanX Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    7/9/05
    Bài viết:
    412
    Nơi ở:
    Địa Ngục
    ồ đọc bài viết của cha này mà hay quá . tiếp tiếp nào nhanh nhanh đang thèm ăn nè, nhanh lên bạn ơi
     
  19. Fires

    Fires Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    12/1/04
    Bài viết:
    339
    (Tiếp)

    "... Tôi từ từ mở mắt ra, vẫn là trắng xóa và sáng lóa trước mắt, vậy là tôi không mơ hay sao!?? Bất chợt tôi vội vùng dậy...
    - Cô tỉnh rồi hả!?? - Giọng nói của một người đàn ông, quen lắm!!! Chính xác thì đó chính là cái giọng ồm ồm của người bản vệ sân bay mà tôi đã gặp lúc nãy!! Và anh ta đang ngồi ở một chiếc ghế bên tay trái tôi, bình tĩnh hơn tôi nhìn lại xem mình đang ở đâu. Tôi đang ngồi trên một chiếc giường bệnh nhân bằng kim loại cao 80cm so với mặt đất, xung quanh tôi tường màu trắng, trần nhà cũng màu trắng, cái gì cũng trắng xóa và ánh điện của căn phòng sáng rất rõ đủ để tôi hiểu là hình như tôi đang ở trong một bệnh viện thì phải!!
    - Tôi có thể biết là tôi đang ở đâu không!??
    - Cô đang ở trong một phòng thuộc khu hồi sức của trạm y tế sân bay!!
    - Tại sao tôi lại ở đây!??
    - Ừmmm!! Tôi đang làm nhiệm vụ tuần tra thì thấy tín hiệu phát ra từ phòng cô ở bộ đàm, tôi hỏi lại nhưng không thấy ai nghe, nghĩ rằng cô sảy ra chuyện gì đó nên tôi quay lại phòng nghỉ của cô. Và khi tôi gõ cửa thì cũng không thấy ai trả lời, tôi chỉ nghe thấy bên trong có rất nhiều tiếng động như là cái gì đó đang vật lộn quằn quại vậy. Tôi liền phá cửa vào thì thấy cô đang nằm trên giường... Có vẻ như cô bị ác mộng hoặc là bị một căn bệnh nào đó ảnh hưởng đến thần kinh thì phải!?? Lúc đó khuôn mặt của cô hiện rất nhiều những đường như mạch máu, tôi lại gần xem thấy đồng tử dãn, mạch đập nhanh nên vội đưa cô đến trạm y tế. Khi ở đây thì một lát sau cô tỉnh dậy...
    Theo như những gì mà các bác sĩ ở đây nhận định thì trong cơ thể của cô có một cái gì đó vẫn đang sống, có vẻ nó không chịu sự tác động thần kinh của cô, chính vì thế nên đôi khi nó khiến cô cảm thấy hoang mang, đau đầu, tôi cho rằng thời gian tới chắc cô sẽ phải cần đến một bác sĩ tâm lý giỏi đấy!!

    Chàng trai da đen lại nói những điều thật là khó hiểu, nhưng ít ra thì tôi cũng thấy một cái gì đó đã được sáng tỏ, vậy là tất cả những gì tôi vừa trải qua chỉ là ảo giác, hoặc là một cái gì đó do chính tôi tưởng tượng ra. Nhưng cái mà anh ta nói "đang sống trong cơ thể tôi, và không chịu sự tác động thần kinh của tôi..." điều đó lại khiên tôi thấy một chút hoang mang.

    Anh chàng da đen đứng dậy, đi lại khắp căn phòng. Sau đó quay lại nói với tôi:
    - Đây không phải là nơi tốt nhất, nhưng hi vọng cô không khó chịu với điều đó, dù sao thì nó cũng chỉ là một trạm y tế của sân bay thôi... Cô có cảm thấy muốn ăn cái gì đó không!??
    - Cảm ơn anh, tôi chưa thấy đói lắm!! Anh có vẻ là người quan tâm đến mọi người xung quanh hả!??
    ...
    - Chúng tôi ai cũng thế, sống mà không quan tâm đến người khác thì chẳng còn nhiều ý nghĩa nữa, ban đầu tôi nghĩ đó là trách nhiệm bắt buộc. Nhưng đên bây giờ thì đó lại là một cái gì đó giúp cho tôi thấy vui hơn!! Trước tôi đã từng là một cầu thủ bóng đá trong một câu lạc bộ hạng 1 của Nigie... Sau đó tôi lại chuyển sang chơi cho một câu lạc bộ bóng rổ nghiệp dư, rồi 2 năm sau tôi vào nhận công việc tại đây... Có những việc mà chúng ta không thể dự đoán trước được là nó sẽ sảy ra như thế nào nữa!! Nếu như không vì một chấn thương ở chân bên trái có thể tôi đã có thể đến giờ tôi vẫn đang là một vận động viên rồi, nhưng dù sao thì công việc tại đây cũng rất tốt! Có điều... Tôi làm nghề bảo vệ ở đây đã nhiều năm, và tôi cũng đã tiếp xúc với nhiều hành khách từ khắp nơi trên thế giới. Cũng có nhiều người kì lạ. Nhưng có vẻ như cô là một người lạ nhất trong số họ!!
    - Tại sao anh lại nghĩ thế!??
    - Tôi cũng chưa thể rõ được!! Theo như những gì tôi biết thì người đến từ Châu Âu, Bắc Mỹ thường có thói quen tiết kiệm và vui vẻ, tư tưởng của họ luôn tiến bộ và muốn tìm tòi những điều mới lạ. Những người thuộc Nam Mỹ và Phi Châu như chúng tôi thì luôn coi cuộc sống thanh bình là nguyện vọng vươn đến, vì thế chúng tôi luôn mong có được một cuộc sống nhẹ nhàng bình dị và thân thiện.. dù như vậy thì chúng tôi vẫn luôn mong ước được cải tổ thế giới để nó an toàn hơn, không còn chiến tranh nữa... Còn những người đến từ châu Á, đặc biệt là Đông Á như cô, luôn luôn chứa đựng một điều gì đó bí ẩn, phải chăng Phương Đông là nơi luôn luôn có những yếu tố bí ẩn để con người ở Phương Đông cũng bí ẩn như vậy!??
    - Có thể anh nói đúng...
    - Chắc cô vẫn còn mệt lắm!?? Tôi không làm phiền cô nữa, tôi sẽ để cô nghỉ ngơi tiếp vậy nhé!! Bây giờ là 3h30' sáng rồi, nhân viên của trạm y tế cũng không ở đây nhiều lắm, cũng phải 3 tiếng rưỡi nữa thì ở đây mới vui vẻ hơn, vì vậy có việc gì cô có thể gọi cho tôi theo chiếc bộ đàm này. Tên tôi là Samuel Sebatien!!! Cô cứ gọi tôi là Sam cũng được!!!
    - Tôi là Yun Kama.. Rất hân hạnh quen anh!! Nhờ anh tắt hộ tôi đèn trong phòng nhé!! Tôi muốn nghỉ ngơi một chút!!
    - Rất sẵn lòng!!
    Người đàn ông da đen tên là Sam nói xong thì đặt chiếc bộ đàm lên bàn rồi bước đi!! Cách mà Sam quan tâm và nói chuyện giúp tôi cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào!!! Và tôi cho rằng mình nên nghỉ ngơi thêm một chút nữa...

    Có một ai đó đang gọi tên tôi, giọng của một người phụ nữ!! Nghe rất vang xa và khẩn khoản!! Lần thứ nhất tôi chỉ nghe loáng thoáng!! Nhưng tiếng gọi đó lại cất lên một lần nữa... Tôi tự cho rằng đó chỉ là ảo giác, không có ai đang gọi tôi vào giờ này đâu. Nhưng cơ thể tôi hình như không muốn làm theo điều đó!!! Tôi ngồi dậy, đi ra bật điện và mở cửa phòng bệnh nhân bước ra ngoài!!! Bên phải và bên trái tôi nối lại là một hành lang khá dài... Hành lang này được chiếu sáng bằng ánh điện lờ mờ!! Nhưng vẫn đủ sáng để tôi có thể nhìn được mọi vật xung quanh!! Tiếng gọi khi nãy lại cất lên lần nữa, lần này thì tôi nghe được từ dãy hành lang bên trái mình!!! Nhưng tôi cho rằng nếu có muốn tìm hiểu xem ai đang gọi mình thì vẫn nên mang theo chiếc bộ đàm của Sam!! Nghĩ vậy tôi liền quay trở lại căn phòng của mình để lấy bộ đàm!!! Khi tôi mở cửa bước vào thì bỗng dưng tôi lại cảm thấy đau đầu dữ dội... tôi khuỵ xuống hai tay ôm chặt đầu... Mắt tôi mờ dần đi và trong đầu tôi loáng thoáng hiện ra cảnh của chính bản thân mình, tôi đang cố gắng vùng vẫy để thoát ra khỏi vòng vây của một đám khói màu đỏ, và bên cạnh tôi còn một người nữa, nhưng tôi không thể thấy khuôn mặt của người này, có thể người đó cũng đang muốn thoát ra như tôi vậy... Nhưng rồi mọi chuyện lại chở lại bình thường như chưa có gì sảy ra vậy!!! Tôi cũng không muốn thắc mắc về những gì mình vừa thấy nữa vì lúc này tôi đã thích nghi với việc sẽ phải gặp những điều tương tự tiếp theo!!! Khi lại chiếc bàn để lấy bộ đàm, tôi để ý thấy nó còn 2 ngăn bên dưới nữa, sự tò mò khiến tôi nghĩ rằng trong đó có thể có cái gì đó mà tôi cần dùng đến, tôi liên mở ngăn trên. Bên trong chỉ có một chiếc đèn Pin gắn vào áo, loại đèn chuyên dùng cho thợ sửa chữa!!! Tôi liền bỏ nó vào túi quần bên trái... bất chợt chiếc đèn Pin chạm vào một vật. Tôi thoáng giật mình!! Chính là chiếc đồng hồ mạ vàng đã theo tôi suốt từ đầu cuộc hành trình đến giờ!!! Bây giờ thì nó đang chỉ giờ rất chính xác, 3h35' ngày 17 tháng 3...

    Tiếng gọi khi nãy lại cất lên khiến tôi chợt nhớ ra và cất chiếc đồng hồ vào túi. Tôi kéo nốt ngăn bên dưới của chiếc bàn. Bên trong chỉ có một tờ giấy, tôi lôi nó ra và đọc. Tờ giấy chỉ viết những câu bằng Tiếng Anh với những chữ cái rất to... "YOU MUST DANCING IN THE BURNING SKY TONIGHT". Xem kĩ lại thì đó là những chữ được viết bằng... máu đã khô!! Nhưng không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều về những điều viết ra trong tờ giấy, tôi bỏ nó lại trong ngăn kéo và ra khỏi căn phòng. Tôi bước nhanh về phía hành lang bên tay trái - nơi phát ra tiếng gọi nãy giờ!!! Đến cuối hành lang này lại phân ra 2 nhánh hành lang khác, và ở dãy tường thẳng trước mặt có những hàng ghế ngồi đợi của bệnh nhân!!! Tôi để ý thấy trên một băng ghế có một tờ giấy đã được gấp lại nhưng bị vò nhàu nát, sự tò mò khiến tôi cầm tờ giấy lên và giở ra xem, hoá ra đó là bản vẽ mặt bằng chi tiết của trạm y tế!!! Mặc dù là một trạm y tế đơn thuần nhưng có vẻ rất quy mô, theo như bản vẽ mặt bằng này cho thấy thì tôi đang đứng tại dãy hành lang nối giữa khu phòng thí nghiệm, nhà kho với khu hồi sức bệnh nhân!!! Như vậy cái cánh cửa bằng sắt đã hơi ố ở cuối hành lang bên trái sẽ mở tới nhà kho, còn hành lang bên phải sẽ dẫn đến khu phòng thí nghiệm!!

    Có thể tiếng gọi phát ra từ khu phòng thí nghiệm, nghĩ vậy tôi liền đi qua phía đó. Khu thí nghiệm điều chế có tổng cộng 3 phòng, 1 phòng là điều chế thuốc, một phòng là thí nghiệm vi khuẩn, còn một phòng là nơi để các mẫu vật!!! Xét trên quy mô của trạm y tế sân bay, tôi thấy khá kì lạ, bởi vì thông thường thì một trạm y tế không nhất thiết phải xây dựng quá đầy đủ như thế... Chẳng hiểu được điều tôi cần tìm, cần gặp đang ở phòng nào, tôi đang tính đến chuyện sẽ xem xét từng gian phòng một thì âm thanh của chiếc đồng hồ trong túi bỗng cất lên lần nữa, mỗi lần âm thanh của chiếc đồng hồ cất lên là chắc chắn sẽ có điều gì đó xảy ra... Cho tới khi tôi đứng trước cửa phòng nghiên cứu vi khuẩn thì âm thanh trong chiếc đồng hồ lại tắt!!! Tôi quả quyết mở cánh cửa để vào phòng nghiên cứu vi khuẩn, phòng thí nghiệm được chia làm 2 gian, một gian bên trong có vẻ cách li được kê những chiếc kính hiển vi để nghiên cứu, còn gian bên ngoài giống như một gian hành chính, có một chiếc bàn có 4 chỗ ngồi, và điều tôi quan tâm đó là có một người phụ nữ ngồi ở một trong 4 chiếc ghế đó, bà ta đang quay lưng về phía tôi!!! Một người phụ nữ với mái tóc dài màu đen, đội một chíêc mũ rộng vành cùng với bộ áo váy dài phong cách phương Tây của thế kỉ 19, quả là một cách ăn mặc kì lạ... Tôi thận trọng tiến lại gần người phụ nữ đó... "Ta đợi con đã rất lâu rồi đó" - bất chợt người phụ nữ cất giọng nói, một giọng nói nhỏ nhưng dứt khoát và rõ ràng, bà ta nói tiếng Nhật, rồi quay mặt về phía tôi, có vẻ như bà ta cũng là một người Nhật, nhưng khuôn mặt đã được một tấm khăn lụa liền với chiếc mũ rộng vành kiểu tây che kín, cộng với ánh điện lờ mờ nên tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của bà...
    - Bà ... bà biết tôi!??
    - Ta biết rất rõ con là ai, và cũng biết được con đang rơi vào thế giới nào nữa...
    - Tôi?!? Tôi đang sống trong thế giới nào nữa!?? Và bà là ai!??
    - Ta là ai thì có gì quan trọng!?? Ta chỉ muốn nói với con về những gì con vừa trải qua... Một thế giới của riêng bản thân con, không là của ai khác, nhưng thế giới đó không phải là một nơi lí tưởng lắm!!! Đúng thế chứ!??
    - Bà thực sự quan tâm đến điều đó sao!? Đó chỉ là những giấc mơ thôi, rồi sẽ đến lúc tôi tỉnh giấc, và tất cả sẽ qua đi...
    - Con vẫn cho đó là những giấc mơ sao!?? Người ta vẫn cho rằng những điều trong những giấc mơ là vô hại, và nó là một cái gì đó không có thật, là một cái gì đó của ảo giác!! Thật là những ý nghĩ sai lầm, sai lầm rất trầm trọng đấy!!
    - Bà nghĩ như thế sao!??
    - Thế giới thực là những điều diễn ra trong cuộc sống của con hàng ngày. Và thế giới ảo là những suy nghĩ viển vông... Nhưng đó là quan niệm của đa phần những người bình thường... Còn với một số người khác đặc biệt hơn, thế giới thật và ảo đôi khi không phân biệt rõ ràng, và những người như thế sẽ luôn bị ám ảnh bởi những yếu tố vô hình, để được như những người khác thì bản thân những người đó cần phải tự đấu tranh với chính bản thân mình để thoát ra khỏi sự u ám do chính bản thân mình tạo nên...
    - Bà cho rằng tôi là một trong số những con người đó!??
    - Có thể là như thế??
    - Nhưng ... tại sao tôi lại phải chịu đựng điều đó!?? Tôi đâu có đáng phải chịu điều đó!?? Tôi luôn mong muốn một cuộc sống tốt đẹp cho mọi người, tại sao tôi phải chịu đựng những điều mà đáng ra tôi không phải chịu!??
    - Hoá ra con vẫn nghĩ rằng nếu con sống tốt với tạo hoá thì tạo hoá sẽ không đem lại những phiền phức cho con!?? Lại một sai lầm nữa... Đâu phải người ta cứ sống tốt đã là đủ!?? Có nhiều điều là do số mệnh đặt ra nữa, người Phương Đông đôi khi coi số mệnh là không thể thay đổi, nhưng đó cũng là một sự tin tưởng mù quáng, đúng là ai cũng có số mệnh riêng cho bản thân mình, nhưng có nhiều cách để đón nhận nó, và đó cũng là những cách có thể thay đổi số mệnh của chính bản thân mình...
    - Tôi không thực sự hiểu hết là bà đang nói những gì... Nhưng tôi tin tưởng rằng tôi có thể vượt qua những thời điểm tương tự như vừa rồi!!!
    - Hãy cố gắng mà giữ lấy niềm tin ấy nhé!! Và... hãy cố gắng quay lại khi chưa quá muộn!! Tất cả đã thực sự bắt đầu và vẫn đang diễn ra đó... Hi vọng chúng ta sẽ còn gặp lại!!!

    Người đàn bà nói rồi đứng dậy mở cửa bước ra... Tôi đuổi theo nhưng khi ra đến hành lang thì không còn thấy ai nữa!!! "Chẳng nhẽ mình lại nằm mơ tiếp sao!??" câu hỏi đó lại lặp lại trong đầu tôi... Người đàn bà đó có vẻ lạnh lùng sâu sắc, nhưng cách mà bà ta nói với tôi khiến tôi có cảm giác gì đó rất ... gần gũi, giống như một sự che trở bảo vệ nào đó!!! Mà tôi cũng chẳng còn nhiều thời gian suy nghĩ nữa. Tôi xem lại động hồ thì đã là 4h sáng ngày 17 tháng 3...
    Điều tôi cần lúc này là ra khỏi cái trạm y tế u ám đã!! Xem trên bản vẽ mặt bằng của trạm y tế thì tôi sẽ phải quay lại khu phòng hồi sức bệnh nhân mới đến được cửa ra chính của trạm y tế, từ nơi đó sẽ dẫn ra khu nhà ăn... Nghĩ vậy tôi quay trở ra và tìm đến nơi đặt cửa chính... Đây quả là một nơi kì lạ... chẳng có một ai qua lại, tôi đi qua phòng trực ban thì điện ở đó vẫn đủ sáng để tôi đọc được những giấy tờ trên bàn, nhưng không có một ai xung quanh đó!! Tôi cầm tay nắm và mở cửa... Hình như cánh cửa này đã bị khoá. Loại tay nắm náy khoá 2 chiều nhưng không sử dụng chốt trong và khi đã khoá thì dù ở trong hay ở ngoài cũng cần phải có chìa khoá mới mở được... "Thật là phiền phức!! Tại sao trạm y tế lại phải khoá như thế này chứ!!?" Tôi tự nhủ và thắc mắc không biết chìa khoá đặt ở đâu!?? Loại cửa này mặc dù chỉ dùng một chìa khoá nhưng rất chắc chắn, không có hi vọng dễ dàng phá được nó, hơn nữa tôi cũng cho rằng mình không nên phá cánh cửa đó... Tôi nhìn xung quanh cánh cửa và thấy một dòng chữ nhỏ được viết trên tường, bên phải cửa... Lại một giòng chữ nữa được viết bằng máu, máu đã khô nhưng tôi vẫn có thể đọc được những kí tự đó, nó được viết bằng Tiếng Anh với nội dung là: " WHEN THE DAY OF FULL MOON ALIVE IN THE EAST, THE GATE IS OPEN". Có vẻ như đó là một sự chỉ dẫn để có thể mở được cánh cửa này... "Ai mà phải rỗi hơi bày ra nhiều trò đùa thế nhỉ!??" Tôi nghĩ lại một chút.... ngày trăng tròn ở phương Đông là ngày 15 hàng tháng... nếu như thế thì có ý nghĩa gì nhỉ!?? Tôi mở bản vẽ mặt bằng của trạm y tế ra xem lại... theo như hướng dẫn trên bản vẽ thì hướng Đông chính là hướng đặt các phòng bệnh nhân để thuận tiện cho việc lưu thông không khí... Có tổng cộng đúng ... 15 phòng, chính xác là 14 vì không có phòng số 13 và căn phòng số 15 cũng là căn phòng rộng nhất ở cuối hành lang, gần với nhà kho... "Có thể mình sẽ tìm được cách nào đó để mở được cánh cửa này". Tôi nghĩ vậy và quay trở lại phòng số 15...

    Mặc dù tin rằng lúc này chỉ có một mình tôi ở đây nhưng tôi vẫn thận trọng gõ cửa phòng, không thấy tiếng trả lời tôi liền mở cửa bước vào... thật may là nó không bị khoá!!! trong phòng vẫn bật điện nhưng đúng là không có một ai trong đó... Phòng được kê 2 giường bệnh loại lớn, trong đó bố trí một bàn nước và một bàn ăn cho bệnh nhân trên giường, dưới chân gần tủ áo có lót loại thảm gia công có hoa văn loè loẹt của người bản xứ Phi Châu... Nó giống như một phòng trong khách sạn hơn là một phòng bệnh nhân, tất cả mọi thứ đều trắng toát và sạch sẽ, nó làm cho căn phòng trở nên sáng sủa hơn nhiều, "hẳn đây là một phòng bệnh dành cho những bệnh nhân đặc biệt". Tôi tự nhủ như thế, và tôi bắt đầu tìm kiếm. Tôi mở ngăn tủ ra, bên trong đó có 2 bộ quần áo, một cho nam giới và một cho nữ giới, kiểu dáng sang trọng hay dùng cho ngày lễ... nhưng ngoài ra không có gì đặc biệt!!! Tôi lại lật chiếc giường lên, lôi cả đèn bin trong túi ra soi kĩ dưới gầm giường, nhưng cái tôi cần tìm thì không thấy, ít nhất là một cái gì đó có thể mở được cửa cũng không thấy... Tôi đã thất vọng toan bước đi thì bỗng dưng nhớ ra một điều gì đó, tôi liền quay lại... Tấm thảm, những hoa văn trên tấm thảm rất quen thuộc, mặc dù màu sắc loè loẹt nhưng rõ ràng là nó giống với hoa văn bằng thạch cao được ốp ở trên trần nhà căn phòng nghỉ của tôi ở khu nhà nghỉ... cảnh một thợ săn... Sự trùng hợp này có phải là ngẫu nhiên không nhỉ!?? Không phải nghĩ ngợi nhiều nữa!! Tôi lại gần và lật tấm thảm lên, có vẻ như tôi đang đi đúng hướng, vì bên dưới tấm thảm là một cầu giao rất nhỏ được gắn sâu xuống sàn nhà... rất nhanh chóng tôi gạt cầu giao đó theo chiều nghịch... chiếc tủ ngay trước mặt tôi bỗng chuyển động, tôi liền mở cánh tủ ra... bên trong có một ô trống nhỏ nữa vừa được dưa ra phía trước, tôi hồi hộp mở ngăn ô trống đó, và bên trong là một chiếc chìa khoá lớn!!! Gắn thêm mẩu platic ghi là "Cửa chính trạm y tế". Điều đó khiến tôi cảm thấy phấn trấn hơn, tôi cầm chiếc chìa khoá lên, đóng tủ lại, gạt cầu dao và đi ra khỏi phòng số 15 vừa rồi...

    Vừa ra khỏi phòng số 15 tôi bỗng nghe thấy một tiếng động rất lạ, nhưng không rõ ràng, vì vậy tôi không bận tâm lắm. Tôi liền chạy về phía có cánh cửa chính của trạm y tế, nhưng tôi chỉ vừa đi được vài bước chân thì điện ở dãy hành lang bỗng nhấp nháy rồi vụt tắt, thế là không gian xung quanh trở nên tối tăm, chẳng có thể nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa. Thật chẳng vui vẻ chút nào với điều đó, tôi liền lôi chiếc đèn Pin trong túi ra, thật may là chiếc đèn Pin vẫn còn sử dụng được, nhưng ... hình như có cái gì đó ở trên 2 bức tường ở dãy hành lang này thì phải, và tôi cũng đã gặp cảnh tượng này một lần... Không còn nghi ngờ gì nữa, cảnh tượng rùng rợn giống như khi tôi ở khu nhà nghỉ lại tái hiện lại. Ở hai bên tường là những đường như mạch máu đỏ lòm lòm đang cuồn cuộn, nó giống như hàng ngàng con giun, con rắn đang bò bên trong cơ thể của một con người vậy, toàn bộ màu xám lạnh lẽo của bức tường được thay thế bằng màu đỏ rực u ám và chết chóc, dưới chân tôi cũng rung lên như có cái gì đó đang chuyển động vậy, và tôi nhìn về phía trước hành lang. Lối đi của hành làng dẫn ra cánh cửa chính lúc này đã bị một cái gì đó chặn lại, và hình như nó đang chuyển động về phía tôi thì phải!?? Đúng là như thế, có một cái gì đó rất to, rất lớn chặn hết cả hành lang đang tiến dần về phía tôi, tôi chiếu đèn Pin về phía cuối hành lang, một vật thể không hề đẹp mắt tẹo nào đang tiến về phía tôi, nó là một đống bùng nhùng những tay và chân, với hàng ngàn con mắt mọc ở khắp nơi trên cái đống ấy, và như tất cả các con mắt đang nhìn chằm chằm về phía tôi với đủ mọi tâm trạng... Toàn bộ cái đống ấy được phủ một màu đỏ như màu của một con quái vật khát máu nhất, và nó đang bò về phía tôi. Cho dù nó là cái gì thì tôi cũng nghĩ rằng tôi không nên lại gần nó, vì cơ thể nó như tiết ra một chất nhờn và có thể ăn mòn một số vật...

    Từ nơi này đi ra chỉ có một con đường duy nhất nhưng cái thứ quỉ quái kia đã chặn mất lối đi ấy. Tôi quay lại và chạy về phía cuối hành lang... Giờ đây ở nơi đâu trên trần nhà, trên tường, dưới dất cũng là một màu đỏ rùng rợn... Tôi nghĩ rằng nếu ở trên đời này tồn tại địa ngục thật đi chăng nữa thì chắc nó cũng không thể ghê rợn hơn như những gì mà tôi đang nhìn thấy trước mắt được...

    Ở bên trái cuối hành lang là nhà kho, còn ở bên phải là khu phòng thí nghiệm... Tôi liền chạy vào nhà kho với hi vọng sẽ tìm được một cái gì đó, thật may là nhà kho không bị khoá. Tôi liền mở cửa bước vào!! Bên trong đúng nghĩa là một nhà kho, đồ đạc chất ngổn ngang toàn là những chiếc giường bệnh đã cũ, tủ cũ, bàn cũ... một cái nhà kho khá rộng rãi, tôi lục tìm xung quanh với hi vọng sẽ thấy một điều gì đó... Chỉ có một cái thang đứng ở góc nhà dẫn lên nóc của nhà kho này, nhưng đối với tôi có thể đó là tất cả những gì cần tìm... Tôi liền lại gần và leo lên chiếc thang ấy, không cần biết là mình sẽ leo lên đâu, khi leo lên đến nơi tôi nghe thấy một tiếng động mạnh, cửa nhà kho có thể đã bị phá và cái thứ kia chắc đã vào bên trong nhà kho rồi, thật may mắn là tôi đã thoát khỏi nó, nhưng... cái thứ ấy ở đâu đến nhỉ!?? Và tại sao bỗng dưng tất cả điện ở hành lang lại tắt hết thế nhỉ!?? ... tôi cần phải xem xem tôi vừa mới leo lên khu vực nào nữa!?? Hoá ra đây là nóc nhà kho, có một cái thang khác nối từ đây xuống dưới đất - khu đất bên ngoài trạm y tế!! Tôi cho rằng mình hoàn toàn có thể đi xuống qua lối này, có điều là hình như cái thang đó không còn mới nữa và thật là mạo hiểm nếu leo xuống đất bằng chiếc thang đó... Nhưng lúc này đó là cách duy nhất giúp tôi thoát khỏi đây.. vì thế tôi không do dự nữa mà quyết định sẽ leo xuống bằng đường này.

    Cuộc sống có vẻ không quá dễ dãi đối với tôi thì phải!?? Chỉ mới leo tới bậc thứ 4 thì chiếc thang đứng bỗng rung lên bần bật, thế rồi chốt của thang bung ra, tôi và phần còn lại bên dưới của chiếc thang rơi xuống từ độ cao khoảng 5-6 m...

    Không... !!! Tôi bừng tỉnh giấc.. hừm lại nằm mơ nữa rồi!! Liên tục những cơn ác mộng khiến tôi không biết được là lúc nào mình mơ và khi nào thì tỉnh giấc nữa!! Tất cả mọi thứ như đảo lộn kể từ khi tôi bước xuống từ máy bay thì phải... Không, có vẻ như sự việc đã bắt đầu từ cách đây vài tháng, khi lần đầu tôi mơ thấy một giấc mơ kì lạ kìa!! Không biết là tôi đã tự hỏi bao nhiêu lần rằng sẽ phải làm cách nào để thoát ra khỏi những chuyện này nữa.... Tôi ngồi dậy, nhìn quanh!!! Xem ra tôi đang ở phòng nghỉ của mình tại khu nhà nghỉ của sân bay, mọi chuyện đã có vẻ ổn hơn thì phải!!! Tôi bước xuống khỏi giường, đã 5h30' sáng rồi!!! Còn hơn 10h nữa chuyến bay mới có thể tiếp tục được, thật là buồn chán với điều đó, ngày mai là sinh nhật bố tôi rồi!!! "Thời gian này đang là giữa Xuân, ở nhà chắc hoa đào nở nhiều lắm!!". Kể từ khi mẹ tôi mất cách đây 20 năm thì năm nào bố tôi cũng đi ngắm hoa đào vào ngày sinh nhật mình, theo như lời của bố thì ngày dỗ mẹ trước ngày sinh nhật bố đúng 1 tuần, cách đây 1 tuần thì hoa đào vẫn chưa nở nhiều lắm...
    Tôi vào nhà vệ sinh và rửa mặt cho tỉnh táo hơn, nước mát khiến cho tôi thấy trấn tĩnh phần nào với những gì mình vừa gặp trong những giấc mơ lộn xộn kia... tôi soi bóng mình qua gương rồi tưởng tượng: "Còn một con người nữa đang sống trong cơ thể mình sao!? Những điều mình gặp phải có thể do người đó gây ra sao?? Mình phải làm sao bây giờ nhỉ!?? Mặc dù những điều mình gặp phải chẳng dễ chịu gì nhưng đó cũng chính là mình, làm sao mình có thể đành lòng mà loại bỏ người đó đi được.!?? Chà... thật là đau đầu với những suy nghĩ vớ vẩn... ".

    Tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh, và ... giật mình vì từ nãy giờ đã có một người đàn ông ngồi giữa phòng của mình... Chẳng ai xa lạ, đó chính là người có cái mũi diều hâu - Takai
    - Cuộc hành trình vui vẻ chứ cô gái!?? - Lão hỏi tôi với một cái giọng đáng ghét nhất tôi từng biết!!
    - Điều đó có gì quan trọng!?? Tại sao ông cứ quấy rầy tôi suốt như thế nhỉ!?? Ông không thấy cách mà ông xuất hiện sẽ khiến người khác khó chịu hay sao!??
    - Cô cảm thấy phiền hà với điều đó hả!??? Tôi tưởng rằng cô vẫn muốn biết một số câu chuyện kia mà!??
    - Đúng là tôi muốn tìm hiểu một số chuyện bí ẩn xung quanh những lời nói của cha tôi và cái chết của mẹ tôi... Nhưng tôi sẽ tự biết được điều đó, tôi không muốn nhờ một người bất lịch sự như ông...
    - Coi kìa... có vẻ như cô đã thay đổi một chút sau cuộc hành trình thì phải!?? Cô đang tỏ ra nóng nảy đó, mà khi người ta nóng nảy thì không nghĩ được chuyện gì thấu đáo đâu...
    - Tôi không biết là ông có ý định gì, nhưng cứ mỗi lần ông xuất hiện là tôi lại gặp rất nhiều phiền phức!! Vì vậy, mời ông đi khỏi nơi này cho...
    - Thôi được rồi, có những điều cô cho là không tồn tại, nhưng cái đó chưa thể chắc chắn được đâu, tất nhiên là tôi có một mục đích cho bản thân mình, nhưng cô hãy yên tâm!! Tôi chỉ muốn tốt cho cả hai ta thôi, vì sau tất cả, tôi cũng không phải là người ảnh hưởng trực tiếp đến những gì cô gặp kia mà... Hờ hờ, tạm biệt cô gái!! Chắc là chúng ta sẽ còn phải gặp lại nhau đấy!!!
    Takai nói xong mở cửa bước đi, lão cũng chẳng để ý mà đóng cảnh cửa đằng sau lưng lại, "Tại sao nước Nhật lại có những con người kém văn hoá đến vậy nhỉ!?? Mà ông ta ở đây làm gì chứ!?? Mình đang muốn thư dãn một chút thì ông ta lại đến phá ngang sự yên bình này, thật chẳng hiểu được con người ấy muốn gì nữa..."
    ...
    ...


    (Trời!!! Mỏi tay quá, chưa lần nào mình viết dài như lần này - tạm thời đến đây đã, khi nào có hứng tớ lại viết tiếp!!)
    (Xin lưu ý với các bạn là ngoại ngữ của tôi không được khá lắm, vì vậy một số câu Tiếng Anh có thể tôi viết sai ngữ pháp hoặc chia sai động từ, các bạn đừng cười nhé!! Và hãy chỉ cho tôi những sai xót để câu truyện được hoàn chỉnh hơn nhé!!! Thank!!)
     
  20. Rytubon87

    Rytubon87 Sonic the Hedgehog Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    27/6/03
    Bài viết:
    4,655
    Nơi ở:
    Việt Nam
    +Sao chỉ cộng 5MP đi , cộng cho anh ta 100MP cũng không quá đáng đâu!
    +Thật vui vì có 1 người tâm huyết như vậy!!! :'> :x
     

Chia sẻ trang này