Note mình viết cũng cách đây 1 tuần rồi, giờ post lên coi như chút trải lòng ^^ “Nỗi nhớ hình thành là để lấp đầy những khoảng trống sau lưng …” "Một ngày mưa xa xôi, lang thang qua những miền kí ức mông mênh bỗng thấy mình chông chênh, buốt lạnh, và trong tiếng gió ào ạt phía sau, ta chợt thèm da diết cái tựa vai nhẹ nhàng cùng hơi thở đều đều, ấm áp của người con gái len lỏi qua gấu áo mỏng. Đó là khi nỗi nhớ được gọi về, để khỏa lấp những khoảng trống sau lưng." Ừ. Nỗi nhớ đang thay em lấp đầy những khoảng trống sau lưng tôi. Nó cứ lớn dần, lớn dần theo những cơn mưa không có điểm dừng, theo những con đường mà chẳng biết đâu là đích đến cả. Nhưng nỗi nhớ ấy, dù có lớn đến đâu, cũng chẳng thể thay thế một ánh mắt, một nụ cười, hay đơn giản là một hơi thở. :) Ừ, tôi thích em. Thích thôi. Đâu thể gọi là yêu, bởi làm gì có thứ tình yêu chỉ xuất phát từ một phía. Cũng đã là gì của nhau đâu mà "yêu" được :) Chỉ đơn giản là thích thôi. Thích, nhưng đủ để tôi có thể từ bỏ tất cả chỉ để chờ cái ngày em dùng phần hồn của mình lắp đầy những trống trải trong tôi nhưng cái hy vọng đó dường như mong manh quá :) Mong manh là thế nhưng tôi chẳng thể từ bỏ chẳng thể xóa cũng chẳng thể tìm ai đó lấp đầy vào vị trí đó thay em So, I will always hold a place for you in my heart. There you will stay 'Cause I love you so :) Nỗi nhớ trong tôi đang dần biến thành ám ảnh :) Don't you know that, i need a reason to wake up every morning? And yes, you are that reason :) When waking up, the first thing i think about is you. Your face, your smile, your voice, your feelings,.... your everything Without you "I'm just a song without the words A man without a soul A bird without its wings A heart without a home A knight without the sword The sky without the sun A ship beneath the waves A child that lost its way A door without a key A face without a name A breath without the air " :) "Cũng có những khoảng trống chẳng bao giờ phủ kín được. Đấy là nơi ta trân giữ và nâng niu Nỗi Nhớ. Và nó thường ở góc sâu khuất nhất trong tim, sâu đến nỗi chính ta nhiều khi cũng không biết rằng nó có tồn tại. Chỉ cho đến một ngày nào đấy, đi qua miền kí ức chẳng thể gọi tên, nó chợt sống dậy và thả rơi vài nỗi buồn mong manh. Những ngày như vậy, con người thường phải cố giấu đi mấy giọt nước mắt bâng quơ. Người ta chợt nhận ra mình vẫn còn một khoảng trống…" "Khi quay lưng bước đi, em có thấy trống trải không, sao bước chân lại nhẹ và liêu xiêu thế? Khi khoảng cách ngày một xa, có bao giờ em muốn quay người nhìn lại, hay vì khoảng trống sau lưng quá lớn khiến em chông chênh, khiến em sợ lại bị kéo về như cái cách người ta rút chân không túi đồ hộp, rồi em sợ mình lại bị cuốn đi, hết từ miền say đắm này sang miền đắm say khác? Chỉ mình em hiểu, nên thôi, hãy cứ yên lặng đi em nhé, bởi em cũng đâu biết được có bao nhiêu khoảng trống đeo đẳng ở yên sau xe tôi trên đường về." Cứ yên lặng đi em nhé Cứ để tôi một mình với những nỗi buồn kia Cứ để mặc tôi Ít nhất, tôi cũng có em, dù chỉ là trong mơ Ít nhất, tôi không phải quên em Ít nhất,... :)
So, I will always hold a place for you in my heart. There you will stay 'Cause I love you so ^.^ hãy làm cho trái tim bạn được nhẹ nhàng chỉ giữ lại kỉ niệm đẹp!
hãy để nỗi cô đơn lan tỏa khắp cơ thể, cảm nhận nó từng chút một, để ta biết hạnh phúc khi còn ai bên cạnh. hãy để sự đau khổ dày vò ta từng giây phút, để có thể yêu quí cuộc sống này hơn... hãy nắm chặt bàn tay lại khi ta nghĩ đến điều gì đã trôi xa khỏi tầm tay để ta biết rằng khó khăn giờ chỉ mới bắt đầu... và hãy mở rộng lòng mình ra, đón ánh nắng ban mai, những cơn sóng ngoài khơi xa, những vì sao thăm thẳm trên bầu trời để ta biết rằng ta đã là người hạnh phúc nhất...mặc dù không phải là như vậy Y__Y
đề là chút tâm sự nhưng ông sự 1 đống đấy, không nên tâm sự với anh em kiểu như vầy , mà đi viết blog nó hợp hơn, còn nếu muốn chia sẻ thì viết ngang ngắn gọn, xúc tích là được .