Sáng nay em đi chở hàng ở mạn Cầu Diễn , Lúc rẽ vào cái ngõ gì đấy , khá rộng , thi con BB8820 bị rơi khỏi túi quần ( túi có phéc mơ tuya , mà bị bục chỉ mấy hôm rồi , e nghĩ là chưa sao , cố đi tiếp ) , nghe bộp 1 cái , lúc đấy đang phóng tầm 20km /h ( trong ngõ ) , em quay lại luôn , tìm cái dt , thì có 2 bác tầm trung niên đèo nhau ngược chiều , nói " có ông xe ôm ở ngoài nhặt được đấy " , em lật đật phóng ra thì mấy ổng chối bay chối biến , lúc đấy ngoài 2 người kia còn có 1 cậu dáng vẻ sinh viên - đi bộ Nếu có lấy thì chỉ có 1 trong 3 nhân vật - 2 bác trung niên , cậu thanh niên , ông xe ôm , nhưng điều em thấy đau lòng là cậu thanh niên kia thì dửng dưng , 2 bác kia thì chỉ ra mấy ông xe ôm , mấy ông xe ôm thì cười đùa , mặt em lúc đấy nghệt ra Gọi thì tút dài , nhưng không ai nghe , em nhắn tin giọng rất thiết tha , thậm chí là hứa sẽ hậu tạ , nhưng vẫn không hề rep ... Cái BB em dùng dc. nửa năm , ngoài những danh bạ và tin nhắn trong vòng nửa năm , giờ nó còn là đồ nghề của em , vì em chuyên phải ship hàng qua ngoại thành Vậy mà chỉ trong tích tắc , sau khi rơi nó đã bốc hơi , chắc chắn người nhặt được nó biết em là chủ nó , vậy mà họ im re , lờ đi ... thậm chí nếu là 2 bác kia thì là đánh lạc hướng Đây là cái điện thoại thứ 3 em mất trong vòng 8 tháng , cái cay đắng là lần này là mất ngay trước mắt , dù là người nhặt được , nhưng như thế có khác gì ăn cướp , em đã nhắn tin lại là sẽ hậu tạ cơ mà Em vẫn chưa báo mất sim , vì vẫn còn tin vào cái gọi là tình người ... dạo này em mất lòng tin quá rồi ...