Các bạn vào đọc cho vui, xả street, dành cho những ng có khiếu văn thơ "Trích bài của LeoJKhoa, một ng mới 16 tuổi , khá có khiếu về âm nhạc sau khi chơi Game TSonline - Tam Quốc Chí . Én liệng la đà nhịp phách ngà, Mây bay một áng diễu thềm hoa. Mày ngài gợi khách sầu mang mác, Vẻ ngọc xui người dạ thiết tha. Hồ dễ ngàn vàng mua được miệng, Lọ cùng trăm báu sức vào da ? Rèm cao múa đoạn ai nhìn trộm, Nào biết Tương Vương mấy kẻ là ? Sông dài cuồn cuộn ra khơi, Anh hùng : sóng dập, cát vùi thiên thu … Dở hay thành bại nào đâu ? Bể dâu chớp mắt ngoảnh đầu thành mơ ! Non xanh còn đó trơ trơ, Tà dương lần lửa sưởi hơ ánh hồng. Lão tiều lại gặp ngư ông, Bên sông gió mát, trăng trong kho trời. Rượu vò lại rót khuyên mời, Cùng nhau kể lại chuyện thời xa xưa … Kể ra biết mấy cho vừa, Nói cười hỉ hả, say sưa quên đời … Thiết nghĩ, chúng ta chơi TsOnline vì say mê Tam Quốc diễn nghĩa, vì những cảm xúc lúc vui lúc buồn về diễn biến cuộc đời các nhân vật có thật trong truyện; với nhiều người, đó là vì sự hoành tráng về quân số mỗi trận chiến, sự tài giỏi trong quân sự, chiêu dụ người tài, sự huyền ảo, sâu sắc của những trận đồ bày binh; với những người khác, có những cá nhân trong truyện chứa đựng sự toàn mỹ trong tâm hồn và thể xác khiến họ không khỏi nhiều lần bâng khuâng suy nghĩ. Đổng Tước Đài phú của Tào Tháo Noi gương đức Thánh quân sáng rỡ, Lên đài cao hớn hở mộng tình. Xưa kia Thái Thú hòa mình, Chăn dân đem lại thái bình nơi nơi. Dựng nên giữa lưng trời bát ngát, Một đài cao uy khí hiên ngang. Trập trùng một vẻ mỹ quang, Gác cao, hồ rộng nhìn sang hướng Đoài. Dòng Chương thủy chảy dài uốn khúc, Dưới vùng cây hoa quả tốt tươi. Hai bên sừng sững hai đài, Ngọc long, kim phượng sáng ngời ánh dương. Bắc hai cầu Đông, Tây nối lại, Như cầu vòng sáng chói không gian. Trên cao nhìn xuống cõi trần, Đế đô mấy lớp, mây tầng bao quanh. Mừng thấy cảnh hùng anh tụ họp, Nhớ tích xưa, uy dũng Văn Vương. Đài cao ngọn gió đưa hương, Muôn chim chào đón, gió sương chan hòa. Cảnh đẹp tựa một cung điện, Phúc nhà may ứng hiện về sau. Huy hoàng vũ trụ nhiệm màu, Hết lòng cung kính, nguyện cầu thế nhân. Noi Tần, Tấn nghĩ mình hưng thịnh, lao động đường phố Thánh minh cùng sánh công lao. Đẹp như hoa gấm, trời sao, Ơn sâu nhuần thấm, đức cao xa đồn. lao động đường phố tán đấng chí tôn gìn giữ, Xây thái bình thịnh trị muôn nơi. Phép trời không vẻ đổi dời, Âm dương chiếu rọi, nơi nơi an hòa. Tôn quý ấy truyền xa mãi mãi, Vẫn trường tồn mãi với chúa Xuân. Long kỳ ngự buổi an nhàn, Hoặc khi vội vã, xe loan trở về. Ơn giáo hóa trần trề bốn biển, Vui mừng thay quốc thái, dân an. Đài cao mãi mãi hiên ngang, Điểm tô kim cổ son vàng thắm tươi. Ở đây ta lại thấy tài năng và chí hướng cao cả của Tào Tháo, đáng tiếc thay hắn đã không biết đâu là cách thực hiện chí lớn ấy. Tôi có thể khẳng định rằng, không ai đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa mà không một lần bồi hồi, xúc động. Đối với tôi, đó là một cảm xúc có sức mạnh thúc đẩy con người sống có chí lớn và luôn tự hoàn thiện bản thân. Vì thế, tôi đã tạo chủ đề này với tên "Anh hùng luận văn thơ" để chúng ta cùng nhau phân tích, bày tỏ cảm xúc về các áng thiên cổ hùng văn, các bài thơ tuyệt mỹ thời Tam Quốc cũng như những bài thơ do nhân dân Trung Hoa nói về thời Tam Quốc Phân Tranh. Sau đây tôi sẽ nói về cách thức hoạt động của chủ đề này. Tôi sẽ đưa những bài thơ, bài văn, các nhận xét của nhân dân Trung Hoa có trong truyện, đồng thời đưa ra tình tiết truyện liên quan. Mong các bạn sẽ bỏ thời gian xem qua. Sau đó chúng ta sẽ nói về các tác phẩm mà bạn thích, nguyên nhân và cảm nhận sau khi đọc tác phẩm. Tôi nghĩ rằng là một người say mê Tam Quốc Diễn Nghĩa và thời Tam Quốc Phân Tranh, thì một nơi để bạn bày tỏ suy nghĩ với mọi người ở đây là cực kỳ quý giá. Vậy chúng ta hãy bắt đầu …
(tiếp theo ) 1] "Phàm thế cuộc trong thiên hạ, chia rồi lại hợp, hợp rồi lại chia." _ Câu nói bắt đầu hồi thứ nhất và kết thúc hồi cuối cùng của truyện. 2] "Ba chúng tôi là Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi, tuy khác họ nhưng kết làm anh em, quyết đồng tâm hiệp lực, cứu khổn lao động đường phố nguy, trên báo đáp quốc gia, dưới giúp yên bá tánh. Chúng tôi không mong được sanh cùng năm, cùng tháng, cùng ngày, chỉ nguyện được chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Hoàng hiên, hậu thổ chứng giám lời này. Ai bội nghĩa bị trời tru đất diệt." _ Kết nghĩa đào viên anh em Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi gắn bó từ đây. _ Câu nói nổi tiếng mà sau này thường dùng khi kết nghĩa : "Không mong được sanh cùng năm, cùng tháng, cùng ngày, chỉ nguyện được chết cùng ngày cùng tháng cùng năm." 3] Anh hùng xuất trận buổi đầu tay, Một thử xà mâu, một thử đao. Khí tiết rạng ngời oai lực khét, Chia ba thiên hạ rạng anh hào. _ Trận đầu tiên của ba anh em Lưu Bị. Xà mâu và đao ở đây làm gợi nhớ tới nhiệm vụ làm vũ khí cho Trương Phi và Quan Vũ phải không ? 4] Mưu hay tỏ rõ sức thần công, Hai cọp suy ra kém một rồng, Gặp lúc cô cùng người mới rõ, Tam phân thiên hạ xứng anh hùng. _ Trận đầu tiên của ba anh em Lưu Bị. 5] Nhân tình thế thái đáng buồn than, Ai biết anh hùng lúc trắng chân ! Nếu được muôn người như Dực Đức, Trên đời đã hết giống vong ân. _ Khi Đổng Trác biết Lưu Bị chưa có chức vị gì lớn thì coi khinh dù đó là người đã cứu mạng mình. _ Câu nói "Ai biết anh hùng lúc trắng chân !" nổi tiếng. 6] Ngàn dặm phi đằng, cát bụi tung, Băng sông vượt núi, xé sương hồng. Khác chi rồng lửa trên trời xuống, Muốn rứt cương tơ, vỡ nhạc đồng. _ Về ngựa Xích Thố, nhân gian có thói quen so sánh ngựa tốt với ngựa Xích Thố là vì đây. 7] Thương thay Hán mạt có Đinh Công, Nuôi được con tài tưởng cậy trông … Ai biết nòi nào ra giống ấy, Nuôi hùm, hùm cắn, xót xa lòng. _ Lữ Bố theo Đổng Trác giết cha nuôi, người cha đã giúp đỡ hắn lúc hoạn nạn, thương yêu hắn như con ruột. 8] Tiếc thay mặt đẹp, lực vô song, Cử đỉnh bớt sơn nức tiếng hùng. Quen thói bạo tàn, không chút nghĩa. Trách gì thiên hạ chẳng ai dung. _ Nhân gian chê cười Lữ Bố. 9] "Vua Hiếu Đế mất sớm, vua sau nối ngôi, bốn bề ai ai cũng trông mong. Nay xét ra vua ta, thiên tử mỏng manh, kém vẻ uy nghi nghiêm chỉnh, cư tang biếng nhát, đức xấu đã rõ, không xứng ngôi lớn. Hoàng thái hậu không có uy nghi của người mẹ, nhiếp chính rối tung, Việc bà Vĩnh Lạc thái hậu mất, dân chúng có nhiều dị nghị. Đối với đạo tam cương và đường trời đất, phải chăng có thiếu xót nhiều ? Trần Lưu Vương tên Hiệp, đức hạnh nghiêm trang, khuôn phép kính cẩn, cư tang thương xót, nói năng đính chính, lời hay tiếng tốt, thiên hạ ai ai cũng biết. Nên nối ngôi vua, làm phép cho vạn thế. Nay phế vua ra làm Hoằng Nông Vương, thái hậu thì phải trả quyền chính. Xin tôn Trần Lưu Vương ra làm hoàng đế. Ứng thiên, thuận thiên để yên bụng thiên hạ." _ Đổng Trác tự ý truất vua, chỉ vì trong lòng thích Trần Lưu Vương hơn. 10] Giặc Đổng lòng mang dạ khuyển lang, Cơ đồ nhà Hán đổ tan hoang. Trong triều văn võ mồm câm cả, Chỉ có Đinh công thực giỏi giang. _ Đổng Trác tuyên bố truất vua, chỉ có Đinh Quản lên tiếng phản đối. Đinh Quản ngay sau đó bị đem chém. 11] Xanh xanh khóm cỏ dày, Cặp én phất phơ bay. Trong veo dòng lạc thủy, Người đồng nội khen hay. Xa trông mây thăm thẳm, Cung điện cũ ta đây. Biết ai kẻ trung nghĩa, Gỡ cho oán hận này. _ Thơ làm trong lúc bị giam lỏng của Hiếu Đế (Tức Trần Lưu Vương) 12] Trời đất chao, trăng sao cũng đổ, Bỏ ngôi cao, ra chỗ phiên phong. Bởi ai nên sự lạ lùng, Việc đời ngán ngẫm, ròng ròng châu tuôn. _ Thơ làm khi bị bắt uống rượu độc của Hiếu Đế. 13] Trời nghiêng đất lại lỡ tan, Phận mình thê thiếp, trái oan lạ thường ! Tử sinh nay đã khác đường, Một người một bóng xót thương tấm lòng ! _ Bài thơ của Đường Phi (Phi tần của Hiếu đế) trước khi chết. _ Bài thơ đáp lại bài của Hiếu đế, hai người đọc thơ rồi ôm nhau khóc. 14] Mang tâm hiểm độc người đâu thế, Trác, Tháo hai tên cũng một phường. _ Tào Tháo bắt đầu bộc lộ bản chất xấu xa. 15] Tôi Hiệu Úy tên là Tào Tháo, Tánh thẳng ngay bố cáo viên quan. Kể từ khi Đổng Trác lăng loàn, Việc nhà nước chứa chan nhiều nỗi. Vua Thiếu Đế vốn không lầm lỗi, Bỏ giết đều quyền nội trong tay. Ngoài nhân dân ngậm đắng nuốt cay. Trong triều sĩ đêm ngày ca thán. Ngũ Phu, Đinh Nguyên, Đinh Quảng, Ba gã đều bị nạn vong thân. Chốn cung đình uế trược phân vân, Trác tàn bạo xa gần triết xỉ. Vâng ngày nọ thiên nhan mật chỉ, Ta hội binh nghĩa vị Cần Vương. Quận Trần Lương tề tận diện thương, Quét trừ đứa nhiễu nhương quân trắc. Đồng hiệp sức ra tài phụ bọc, Như thuốc hay gặp tật mới lành. Tờ hịch văn đưa đến trấn thành, Xin liệt vị phụng hành cấp tốc. _ Tào Tháo đưa hịch văn xin trợ giúp đánh Đổng Trác. _ Ta thấy rằng Tào Tháo tài năng không thiếu, cái dở là sự đa nghi, độc ác. 16] Người ở cung Chiêu Dương đó nhỉ, Cánh hồng bay phớn phở trên tay. Động Đình chừng đã qua bay, Lương Châu gõ nhịp nhẹ gầy gót sen. Một cành gió tả hoa mềm, Mùi hương ngào ngạt dày thềm vẻ xuân. _ Về Điêu Thuyền. 17] Én liệng la đà nhịp phách ngà, Mây bay một áng diễu thềm hoa. Mày ngài gợi khách sầu mang mác, Vẻ ngọc xui người dạ thiết tha. Hồ dễ ngàn vàng mua được miệng, Lọ cùng trăm báu sức vào da ? Rèm cao múa đoạn ai nhìn trộm, Nào biết Tương Vương mấy kẻ là ? _ Về Điêu Thuyền. 18] Môi son hé nở cành đào tân, Ngọc trắng hai hàng nhả ánh xuân. Đầu lưỡi đinh hương đường kiếm sắc, Rắp toan chém cổ kẻ gian thần ! _ Về Điêu Thuyền, trong kế hoạch chia rẽ hai cha con Đổng Trác, Lữ Bố (Cha con nuôi, tất nhiên) 19] Tư đồ khéo mượn khách má đào, Chẳng dùng gươm giáo chẳng dùng dao. Hổ lao ba trận hoài bao sức, Phượng Nghi chiến thắng ấy lạ sao. _ Về Điêu Thuyền. Lữ Bố một lần nữa vì lợi quên ơn, lần thứ hai giết chết cha nuôi của mình không chút suy nghĩ hay hối hận. 20] Vương Doãn bày mưu hay, Gian thần bị giết ngay. Thương dân nên tức ruột, Xót nước lại chau mày. Sao tỏ lòng trung giãi, Mây cao, khí nghĩa đầy. Đến nay hồn vía ấy, Quanh quất Phượng lâu này. _ Về Vương Doãn, cha nuôi của Điều Thuyền, người nhận nuôi con hát Điêu Thuyền khi nhỏ. (Bạn nên biết về xuất thân của Điêu Thuyền) 21] "Từ khi Bị được tiếp tôn nhau ở ngoài cửa quan đến giờ, mỗi người một phương, không được gần gũi bên nhau. Vừa rồi tôn phụ Tào Hầu bị hại, là vì tên Trương Khải bất nhân, chớ không phải là tội Tào Cung Tổ. Hiện giờ ngoài thì dư đảng giặc Khăn Vàng quấy nhiễu, trong thì bè cánh Đổng Trác làm loạn. Xin ming công hãy lo việc triều đình trước, rồi sau hãy nghĩ đến thù riêng, rút quân vây Từ Châu về, để cứu nạn nước thì Từ Châu may mắn lắm, thiên hạ may mắn lắm !" _ Cha Tào Tháo bị giết do Trương Khải một tên ăn cướp hoàn lương, nay chợt nổi lòng tham. Trương Khải trốn đi biệt tích, Tào Tháo chỉ còn nhắm tới Tào Cung Tổ là người cử Trương Khải đi tiễn và bảo vệ cha Tào Tháo. 22] Máu loang rắn trắng núi Mang Đường, Cờ đỏ tung hoành khắp bốn phương. Đuổi sộc hươu Tần, gây xã tắc, Đạp quay ngựa Sở, mở Phong cương. Vua hèn nên để gian tà lắm, Nước loạn sinh ra giặc giã hoang. Trông thấy đôi kinh khi vận nạn, Dẫu rằng dạ sắt cũng sinh thương. _ Vận thời của nhà Hán năm Kiến An thứ nhất. 23] Ôn Hầu bắn giỏi thật diệu kỳ ! Từng ở nha môn gỡ được nguy. Trời rụng quả nhiên hơn Hậu Nhuệ ! Vượn kêu hơn hẳn sức Do Cơ. Dây gân hổ kéo cung căng thẳng, Tên cánh diều bay vùn vụt đi. Đuôi báo lung lay xuyên ngạnh kích, Hùng binh mười vạn có làm chi ! _ Về Lữ Bố giảng hòa giùm Lưu Bị trong tình thế căng thẳng, bằng cách đặt thanh kích ở thật xa rồi nói nếu bắn trúng thì hai người kia phải giảng hòa. _ Nhắc đến nhân vật truyền thuyết là Hậu Nhuệ, bắn rớt 10 mặt trời, chừa lại Hoàng Tử út là mặt trời của chúng ta. _ Một lần nữa làm ta tiếc về sự dũng mãnh của Lữ Bố, chỉ tiếc là lòng lang dạ sói, thấy lợi quên ân. 24] Đã hay Quốc thích vâng minh chiếu, Lại có Hoàng thân giúp Hán triều. _ Khi Lưu Bị (Tức Lưu Huyền Đức) gặp gỡ vua. Xét theo gia phả thì Lưu Bị đứng hàng chú vua tức là Hoàng Thúc.
(tiếp theo) 25] Gượng vào hang cọp tạm nương thân, Lộ mặt anh hùng, đũa rớt lăn ! Vội vã bày ra trò sợ sấm, Tuy cơ ứng biến lẹ như thần. _ Tào Tháo nói trên đời chỉ có duy hai anh tài đó là Tào Mạnh Đức (Tào Tháo) và Lưu Huyền Đức (Lưu Bị), trong lòng đã có ý muốn triệt đi hậu họa về sau. Nay Lưu Bị tùy cơ ứng biến giả bộ sợ sấm, vừa che giấu việc rớt đũa do lộ mặt anh hùng vừa làm cho Tào Tháo nghĩ rằng mình còn ấu trĩ, chưa đáng mặt anh tài. 26] Giục ngựa, xua quân, vội ruổi rong, Chiếu vua cài áo khắc ghi lòng. Hùm tung cửa sắt, về non hiểm, Rồng vượt ao tù tới biển Đông. _ Tào Tháo nghĩ Lưu Bị không đáng lo nên đã cho đi Kinh Châu. Sau này nghĩ lại mới thấy "Thả hổ về rừng, hối hận cũng không kịp". **27 "Thường nghe rằng : bậc minh chúa gặp nguy mà chế biến, kẻ trung thần lo nạn nước mà tùng quyền. Cho nên, có người phi thường rồi sau mới có việc phi thường. Có việc phi thường rồi mới có công lao phi thường. Người phi thường ấy không phải ai cũng bắt chước làm nổi. Xưa kia, nhà Tần mạnh gặp lúc vua yếu, Triệu Cao nắm hết quyền bính, chuyên chế việc triều đình, tự mình tác oai tác phúc. Thiên hạ nhiều người oán hận nhưng không ai dám nói gì. Thế mà rồi hắn cũng chết thảm ở cung Vọng Di, tổ tông mang tiếng ô nhục, để tiếng xấu muôn đời. Cho đến cuối thời bà Lã Hậu, lạm quyền quốc sự, quyến việc nơi cấm đình, dưới lăng loàn, trên suy yếu, bốn bể ai cũng đau lòng. Vì thế Giáng Hầu với Chu Hư Hầu mới hưng binh phẫn nộ, tru di quân nghịch bạo, lập đức Thái Tông làm hưng thịnh lại Vương Đạo, bốn cõi quang minh rực rỡ. Đó là cái gương lớn : đại thần tùng quyền vậy. Ngày nay có vương tư Không Tào Tháo làm càn. Ông nó tên Đằng, làm Trung Thường Thị, đã từng thông với bọn Tả Quản, Từ Hoằng làm điều yêu nghiệt, tham tàn, càn rỡ, tổn thương phong hóa, tàn ngược nhân dân. Cha nó tên Trung, vốn con nhà ăn mày được dắt về nuôi, nhờ có của tiền mua lấy chức vị, xe vàng khiêng ngọc đút lót chỗ quyền môn, trộm cắp đỉnh tư, làm nghiêng đổi đồ quốc bảo. Đến nó tên Tháo, con thằng tôi tớ, cháu tên quan hoạn, nên chẳng có nết na gì, tai quái luông tuồng, tham loạn lạc, vui trong tai vạ của nước non. Mạc Phủ đây, đống thống quân ưng dương, tảo trừ lũ hung nghịch. Gặp hồi Đổng Trác cướp quyền hại nước, đã vung gươm khua trống, truyền lệnh ra Đông Hạ, chiêu tập anh hùng, không kể người xấu nét hèn, chỉ cốt dùng lấy việc, nên mới để Tào Tháo được cùng mưu việc, cho giữ một cánh quân, tưởng rằng chim ưng, chó săn cũng có một chút tài khả dụng. Không ngờ Tháo là đứa ngu si dốt nát, tiến kiều lui bậy, làm tổn quân mã, mất cả nhuệ khí ba quân. Mạc Phủ lại phải rèn luyện lại quân binh, sửa sang quân ngũ, rồi tâu xin cho nó sang Đông quận làm Thứ Sử Duyện Châu. Thân dê đội lốp cọp, nắm được quyền hành, những tưởng nó sẽ đem thân khuyển mã để báo được trận thua khi trước như quân Tần báo thù Tần. Thế mà nó nhân được thể, dám làm trò lợn vượt qua rào, hung hăng tàn bạo, chiếm giữ liên miên, hại người hiền, giết người ngay. Quan cố Thái Thú Cửu Giang Biên Nhượng là bậc anh tài tuấn vĩ, thiên hạ đều biết tiếng, nhìn ngay nói thẳng, không lời dua nịnh, mà cũng bị nó giết hại, đầu bêu ngọn giáo, vợ con bị diệt vong. Từ đó khắp kẻ sĩ ai ai đều tức giận, nhân dân chốn chốn càng xót xa căm hờn. Một người cung cánh tay, trăm họ cùng hưởng ứng, nên quân nó bị phá ở Từ Châu, đất nó mất về tay Lữ bố. Thân nó bơ bơ nơi cõi Đông, không biết nương tựa vào đâu ? Mạc Phủ nghĩ đến nghĩa "Cành mạnh nâng đỡ nhánh mền", vả lại cũng vốn không dung đảng tặc, cho nên lại giương cờ, mặc giáp, gióng trống, khua chiêng đem quân tới cứu nó và đánh quân Lữ Bố tan vỡ, cứu cho nó khỏi cái nạn tử vong, lại phục hồi cho nó cái địa vị phương bá. Thế thì, Mạc Phủ tuy không có công đức gì với trăm họ Duyên châu nhưng đã làm phúc lớn cho Tháo lắm vậy. Về sau, khi loan giá về Đông Đô, bị lũ giặc theo cướp, bấy giờ Ký châu đang có việc cảnh cấp ở phía Bắc, Mạc Phủ chưa thể rời ra được, nên sai quan tùng sự Trung Lang Từ Huân đến truyền cho Tháo phải vào mà sửa sang chốn tôn miếu, giúp đỡ ấu quân. Thế mà Tháo nó dám rông rỡ làm càn, hiếp vua rời giá ra chỗ khác. Nó khinh nhởn vương thất, làm bại hoại pháp chế, rối loạn kỹ cương, làm khuyênh đảo cả Tam đài, chuyên chế hết cả triều chính, muốn thưởng ai mặc lòng, muốn giết ai cứ nói. Yêu ai thì làm rạng ba đời, ghét ai thì giết cả ba họ. Ai tụ tập luận bạn thì bị chém công khai. Ai bí mật dị nghị thì bị giết thầm lén. Trăm quan phải ngậm miệng, người đi đường chỉ đưa mắt cho nhau, không ai dám nói tiếng nào. Chức Thượng Thư chỉ còn biết ghi chép buổi triều hội công khanh, ngồi đứng cho có vị. Như cố Thái Úy Trương Bửu, trải coi hai Ty, ở địa vị nhất phẩm quốc gia, thì Tháo gườm mắt căm ghét, vu oan tội tình, đánh đập thảm thương, tước hết chức quyền, đuổi ra điền lý. Tháo đã tự ý làm càn, không thèm coi hiến cương ra gì nữa, Văn Nghị Lang Triệu Ngạn, lòng trung nói thẳng, nghĩa ấy đáng khen, thánh triều nghe hợp đạo, long nhan vui tươi, gia thưởng tước lộc. Tháo liền ganh tị, mê đoạt thánh minh, chặn lắp đường lối, không cho ai vào chầu Vua, rồi tự tiện bắt đại thần, không tâu mà giết, vua chẳng biết gì. Lại như Lương Hiếu Vương là anh em cùng mẹ với Đức Tiên Đế, lăng tẩm tôn quý, dẫu đến cây dâu cây tử, gốc bá cành tùng cũng đáng được khính trọng đến thay, thế mà Tháo nó thân đem tướng tào vàng bạc châu báu, đến nay thánh triều còn chưa ráo lệ, sĩ dân vẫn còn đau lòng. Nó lại còn đặt ra chức Trung lang Tướng đào mả, chức Hiệu Úy bại vàng, đi đến đâu tàn hại đến đó, dẫu người chết nằm dưới đáy mồ vẫn không tha, biết bao nhiêu hài cốt bị bươi móc lồ lộ giữa trời. Thân ở ngôi Tam Công mà nó quen nói trộm cướp, làm nhơ cả nước, làm nhục muôn dân, gặp vạ độc địa cho cả vong hồn người chết. Chính sự nó tính tinh ranh thảm khắc, điều luật bầy ra trói buộc khắp mặt, cạm bẫy chăng đầy đường khắp lối, khiến ai nấy giơ tay đụng phải lưới, bước chân mắc phải tròng. Cho nên dân vô tội hai xứ Duyện, Dự đau khổ lầm than, tiếng rên la thấu chốn Đế Đô rất là ai oán. Trải xem sử sách cổ kim, những kẻ làm tội tham tàn khốc liệt cũng nhiều, nhưng không kẻ nào tai hại bằng tên Tháo ngày nay nữa. Mạc Phủ đang bận rộn hỏi tội đứa ngoại gian, chưa kịp răng trách đến nó là còn nấn ná rộng dung, tưởng nó sẽ sửa lầm, cải lỗi đi chăng ? Thế mà nó vẫn lòng lang dạ sói, manh tâm gây vạ, muốn đạp đổ rột rường, làm cho nhà Hán thế cô sức yếu. Nó hãm hại người trung, chính là nó muốn củng cố địa vị độc tài để được tự làm ác như con cú độc vậy. Trước đây, Mạc Phủ gióng trống Bắc chinh, trừ tên giặc dữ Công Tôn Toản, phải cầm vòng vây một năm trời, Tháo nhân lúc quân giặc chưa tan, dám ngầm mưu thông với giặc, đưa thư hẹn họp, ngoài mặt giả cách giúp vua, trong lòng rình toan đánh úp, may được kẻ đưa thư tiết lộ, giặc Toản bị bêu đầu, nọc độc của tên Tháo phải lui lại, chẳng mưu được điều bội nghĩa. Ngỡ thế là yên, ngờ đâu nó lại dám đóng chẹn Ngao thương, ngăn sông gây việc, toan đem đôi càng con bọ ngựa để cản bánh Long xa ! Mạc Phủ nay phụng oai linh nhà Hán đi dẹp bốn phương. Quân có kích vài trăm vạn ngọc, ngựa khỏe nghìn đàn, phấn khích tinh thần như tráng sĩ, sức lực tựa Hoàng, Dục, Hoạch, Vương thế mạnh nỏ cứng, cung bến. Quân đội Tinh Châu vượt núi Thái Hàng mà đi. Binh mã Thanh Châu lội ngang sông Tế, Tháo, mà tại. Đại quân băng qua sông Hoàng Hà mà đánh mặt sau. Thế mạnh như sấm ran cọp đuổi vào ổ giặc, thì khác gì nổi cơn lửa lớn mà đốt mớ cỏ khô, dốc nước biển cả để tưới lò than nhỏ ! Giặc Tháo thế nào mà chẳng bị tiêu diệt ? Vả lại những tướng sĩ cảo Tháo có thể đánh trận được, đều là những ngườI ở hai châu U, Ký bị bắt buộc mà phải theo. Ai ai cũng có bụng oán, muốn về quê hương, ứa nước mắt trông về phương Bắc. Ngoài ra những người Duyện, Dự đều là những quân sĩ của Lữ Bố, Trương Lương còn sót lại, vì bị ức hiếp, tạm thời đi theo, cánh quân nọ thù ghét cánh quân kia, sẵn sàng trở giáo. Nếu ta lên gò cao đánh trống, phất cờ trắng để mở đường cho họ về hàng, tất họ sẽ bỏ chỗ tối, tìm chỗ sáng. Chỉ một trận thì như đất lở ngói tan, không cần phải đâm chém đổ máu. Hiện nay nhà Hán suy vi, cương suy lỏng lẻo, thánh triều không có một người nào giúp, tay chân như bị trói, không thể nào cùng vẫy được. Ỷ đất trực thuộc triều đình, những vị quản luyện đều phải cúi đầu xếp cánh, không thể trông cậy vào ai. Tuy có kẻ sĩ trung nghĩa, nhưng bị loạn thần bạo ngược hiếp chế, thì còn phát triển khí tiết của mình làm sao ? Hơn nữa, Tháo nó sai hơn bảy trăm tinh binh tay chân ngày đêm vây kín cung khuyết, ngoài mặt giả làm quân túc vệ, kỳ thực là giam cầm nhà vua. Mạc Phủ sợ rằng cái mầm phản nghịch từ đó mỗi lúc một nảy nở thêm, lúc này là lúc kẻ trung thần phải đem gan góc bào đền, là cơ hội để các liệt sĩ lập công báo quốc. Há chẳng nên cùng hết sức ru ? Tháo nó lại hay giả thác chiếu Vua, sai đi gọi binh các nơi tiếp viện. Sợ rằng các châu quận ở xa không rõ mưu gian, lại tưởng rằng lệnh thiên tử thực mà giúp nhầm kẻ nghịch, thì hóa ra theo giặc phản Vua, mất hẳn danh nghĩa, để tiếng cườI cho thiên hạ sau này. Vì vậy mà những bậc khôn ngoan ắt không làm như thế ! Nay mai quân Tinh, U, Khan, Ký, bốn châu cùng tiến. Thư đưa tới Kinh Châu mời cùng ra binh với Kiến Trung tướng quân hợp làm thanh thế. Các châu quận hãy chấn chỉnh nghĩa binh, liên lạc với nhau nơi cảnh giới, thị vũ giương uy, cùng khuông lao động đường phố xã tắc, thế là cái công phi thường đã rõ rồi vậy. Ai lấy được thủ cấp Tào Tháo sẽ được phong Hầu năm mươi vạn hộ, thưởng tiền năm mươi vạn. Những Thiên, Tỳ, Tuớng, Hiệu và ai đem quân đến hàng, đều không bị hỏi han gì cả. Ta sẵn sàng mở rộng đường ân tín, ban thưởng tuyên dương cho ngay. Nay làm tờ hịch này bố cáo khắp thiên hạ, để bốn phương biết rằng Thánh Triều đang bị cái nạn câu thúc nguy cấp !" _ Đây là bài hịch của Trần Lâm, làm khi Tào Tháo chức cao nhất triều, ức hiếp vua quan, một mình một cõi. _ Những cái hay, cái kì diệu trong bài hịch không thể nói đủ trong vài trang giấy. _ Bài hịch có tác dụng nâng cao sĩ khí, tôn lên cái mạnh của quân ta, chỉ rõ cái yếu, cái dở của quân địch. Việc nêu ra xuất thân từ đời ông cha của Tào Tháo càng làm kẻ sĩ tăng tinh thần, không còn sợ hãi trước tên quan bậc nhất triều đình. Sắp xếp các sự việc theo thời gian thực về mối liên hệ giữa Mạc Phủ với Tào Tháo làm nổi rõ sức mạnh quân ta, làm cho nhân dân thêm tự tin vì suy nghĩ Tào Tháo được nước làm tới chỉ vì Mạc Phủ không có thời gian nghiêm trị, nay Mạc Phủ đã quyết chí thì không còn gì phải lo lắng. _ Nói về sắc thái của Tào Tháo khi đọc xong bài hịch : mặt tái mét, cả người toát mồ hôi hột, trong lòng lo sợ … _ Đây là tác phẩm thực sự sâu sắc, có giá trị, việc đó thể hiện qua tình tiết, khi chiến thắng, Tào Tháo bắt được Trần Lâm nhưng vì kính trọng tài năng nên đã tha cho.
(tiếp theo) 28] Hoàng Tổ vô tài, mắt thiếu ngươi, Nễ Hành vong mạng hận muôn đời. Đến nay qua bãi sông Anh Vũ, Chỉ thấy vô tình ngọn nước trôi. _ Nễ Hành là một người tài, được Khổng Dung viết thư giới thiệu cho vua, nhưng tính tình kiêu ngạo, khó thoát tai vạ. _ Nguyên nhân Nễ Hành chết xem tại hồi thứ 23 : Nễ danh sĩ lõa thân mắng quốc tặc, Cát thái y đầu độc chịu thảm hình. 29] Nhà Hán suy vi, khí sắc tàn, Cát Bình làm thuốc cứu giang san. Quyết thề một dạ lao động đường phố vua yếu, Hạ độc, liều thân giết tướng gian. Dẫu chịu cực hình, luôn mắng giặc, Can đành cảm tử chẳng kêu than. Hãi hùng mười ngón tay tuôn máu, Rạng rỡ ngàn thu một lá gan. _ Cát Bình gọi là Cát thái y, là người trực tiếp trị chứng nhức đầu kinh niên cho Tào Tháo. Nay vì đau lòng trước vận nước mà quyết tâm giết gian thần. Khi kế hoạch thất bại, cho dù bị hành hạ đến bao nhiêu, dù mười móng tay bị rút từ từ từng cái một, dù bị tra tấn cực kì dã man, ông vẫn không khai người chủ mưu, chỉ một sức chửi gian thần. _ Đây là một tấm gương yêu nước cực kì quý báu. Ngay đến Tào Tháo cũng cảm động, không muốn giết Cát Bình, nhưng cuối cùng phải đau khổ cho Cát Bình chết để ông trọn lòng trung với nước. 30] Rắp đem cung mạnh bắn hùm dữ, Soạn sẵn mồI thơm nhử cá ngao. _ Tào Tháo muốn chiêu dụ Quan Vũ, Quan Vũ trong lúc thế cô phải buộc theo giặc, nhưng có nói một câu : "Chỉ cần nghe tin ở đâu có anh tôi, dù xa ngàn dặm, tôi sẽ đến ngay nơi đó." Câu nói này làm Tào Tháo kính phục thêm Quan Vũ nhưng cũng thấy hối hận vì đã tặng ngựa Xích Thố cho Quan Vũ. (Xích Thố có thể chạy ngàn dặm, nhiều ngày không nghỉ.) 31] Lúng túng giữa đời, Thẹn với đất trời, Rồng kẹt nơi vũng, Cũng chỉ chờ thời. _ Thái Mạo giả thơ nói về Lưu Bị. 32] "Bị tài hèn hâm mộ tiên sinh đã lâu, hai lần thăm viếng, hai lần phước bạc không được gặp. Nay Hán trào nguy khốn, gian hùng nắm quyền, trăm họ lầm than, mong tiên sinh lấy tài Lữ Vọng, Trương Lương mà ban lời chỉ dẫn cho kẻ này thì thật may cho thiên hạ. Kính đề thư này, xin bái yết sau." _ Lưu Bị hai lần đến Ngọa Long Cang nhưng vẫn chưa gặp được Gia Cát Lượng. 33] Mộng lớn ai người sớm tỉnh ra ? Bình sinh ra vẫn biết mình ta. Lều tranh no giấc, bừng con mắt ! Bóng ác ngoài xong đã xế tà … _ Trong lúc Lưu Bị vẫn kiên nhẫn ngồi chờ, Gia Cát Lượng vẫn ngủ, khi tỉnh dậy, Khổng Minh đọc ngay bài thơ như không cần suy nghĩ. Quả thực là xuất khẩu thành thơ. 34] Dự Châu đang lúc vận gieo neo, May gặp danh nhân dưới mái lều. Thiên hạ chia ba, rồi sẽ thấy, Tiên sinh dưới trỏ bản đồ treo. _ Về Gia Cát Lượng. 35] Thân chưa nhảy, tính lui rồi, Ngày khác thành công, hẳn nhớ lời. Bởi Chúa nhiêng lòng đem phó thác, Trận tiền gió lạnh, ánh sao rơi … _ Gia Cát Lượng dặn dò người em các chuyện khi anh quay về. 36] Cao Hoàng vung kiếm thần ba thước, Rắn trắng Mang đường đổ máu loang. Diệt Sở, bình Tần, gây xã tắc, Hai trăm năm lẻ, dứt triều cương. Lạc Dương, Quang Vũ kế ngai rồng, Truyền đến Hoàn, Linh lại lở long. Hiến Đế đời đô về huyện Hứa, Bốn phương hào kiệt nổi như ong ! Chuyên quyền Tào Tháo được thiên thời, Mở nghiệp, Tôn Quyền cũng vững nơi. Huyền Đức riêng mình không đất đứng, Nương thân Tân Dã tạm thời thôi … Nam Dương Gia Cát ẩn tài danh, Bụng chứa kinh luân với giáp binh. Từ Thứ ra đi, vừa tiến cử, Lưu Quan ba lượt đến lều tranh ! Tiên sinh hăm bảy tuổi đương xuân, Thu xếp cầm thư, giữ ruộng vườn. Tây Thục, Kinh Châu trời sẵn để … Cho người mở rộng túi kinh luân. Một lời đầu lưỡi, nổi ba đào, Muôn kế tung ra, sấm sét gào ! Rồng cuộn hổ vờn yên bốn cõi, Muôn đời ai dễ sánh tài cao ? _ Về Gia Cát Lượng. 37] Bác Vọng ra tay dụng hỏa công, Dàn cao điều khiển dễ như không. Binh Tào một trận tan hồn vía, Ra khỏi lều tranh lập đầu công. _ Kế dụng lửa của Gia Cát Lượng ở Bác Vọng. 38] "Đứa con nít miệng còn hơi sữa chịu làm sao được tiếng sấm sét; kẻ tiều phu ốm yếu sao chịu nổi tiếng gầm của hổ báo ?" _ Trương Phi một mình đứng ngay cầu chặn quân Tào, một tiếng hô làm bao nhiêu binh sĩ địch rụng rời tay chân, không dám tiến tới. Trong truyện kể rằng, có trận Trương Phi chỉ cần gầm lớn là đối phương ngã lăn ra mà chết. 39] Trường Bản cầu này sát khí sinh, Ngang mâu, chững ngựa, mắt long lanh. Bên tai một tiếng vang như sấm, Kiếp vía quân Tào vội rút nhanh. _ Sự việc Trương Phi 1 mình chặn địch. 40] Đổng Tước Đài phú của Tào Tháo Noi gương đức Thánh quân sáng rỡ, Lên đài cao hớn hở mộng tình. Xưa kia Thái Thú hòa mình, Chăn dân đem lại thái bình nơi nơi. Dựng nên giữa lưng trời bát ngát, Một đài cao uy khí hiên ngang. Trập trùng một vẻ mỹ quang, Gác cao, hồ rộng nhìn sang hướng Đoài. Dòng Chương thủy chảy dài uốn khúc, Dưới vùng cây hoa quả tốt tươi. Hai bên sừng sững hai đài, Ngọc long, kim phượng sáng ngời ánh dương. Bắc hai cầu Đông, Tây nối lại, Như cầu vòng sáng chói không gian. Trên cao nhìn xuống cõi trần, Đế đô mấy lớp, mây tầng bao quanh. Mừng thấy cảnh hùng anh tụ họp, Nhớ tích xưa, uy dũng Văn Vương. Đài cao ngọn gió đưa hương, Muôn chim chào đón, gió sương chan hòa. Cảnh đẹp tựa một cung điện, Phúc nhà may ứng hiện về sau. Huy hoàng vũ trụ nhiệm màu, Hết lòng cung kính, nguyện cầu thế nhân. Noi Tần, Tấn nghĩ mình hưng thịnh, lao động đường phố Thánh minh cùng sánh công lao. Đẹp như hoa gấm, trời sao, Ơn sâu nhuần thấm, đức cao xa đồn. lao động đường phố tán đấng chí tôn gìn giữ, Xây thái bình thịnh trị muôn nơi. Phép trời không vẻ đổi dời, Âm dương chiếu rọi, nơi nơi an hòa. Tôn quý ấy truyền xa mãi mãi, Vẫn trường tồn mãi với chúa Xuân. Long kỳ ngự buổi an nhàn, Hoặc khi vội vã, xe loan trở về. Ơn giáo hóa trần trề bốn biển, Vui mừng thay quốc thái, dân an. Đài cao mãi mãi hiên ngang, Điểm tô kim cổ son vàng thắm tươi. _ Bài phú tuyệt mỹ của Tào Tháo khi đứng trước đài Đổng Tước.
(phần cuối) 41] Bài phú Sương mù Trường Giang Sông Trường Giang vĩ đại thay ! Ngân nga muôn dặm trời Tây bắt nguồn. Quanh co sóng nước trào tuôn, Xuống Tam Ngô để đổ dồn về Đông. Bắc phương trút chín cửa sông, Thêm trăm nhánh nhỏ, nước cùng ra khơi. Sóng dâng đã trải ngàn đời, Rồng thiêng uốn khúc khi rời Thủy cung. Cá kình trăm trượng vẫy vùng, Thuồng luồng ba miệng, ngô công chín đầu. Muôn loài thủy tộc đâu đâu, Cùng về tụ họp, dòng sâu thỏa tình. Quỷ thần càng rõ oai linh, Anh hùng cát cứ, nương mình nơi đây. Bốn phương binh lửa tơi bời, Âm dương hỗn loạn, đêm ngày khôn phân. Trời xanh xanh ngắt mấy tầng, Bỗng đâu cuồn cuộn, sương dâng mịt mùng. Dẫu thuyền trước mặt khó trông, Chỉ nghe chiêng trống đùng đùng bên tai. Mịt mờ từ lúc sơ khai, Núi Nam hổ báo nép vai ẩn hình. Dần dần đông đặc như mành, Buông chìm đáy nước, nghê, kình hôn mê. Cuối cùng trời đất liền kề, Sương dày như thể thời kỳ Hỗn mang. Hỗn mang vô tận không gian, Kình, nghê vọt nước sóng tràn nhấp nhô. Giao long sủi bọt đáy sâu, Sương dầy quyện nước, đục ngầu núi sông. Như rừng mơ đắp đầy sông, Như hơi khói rượu đang đông giữa vò. Mịt mùng một cõi hư vô, Phía Đông trùm kín bến bờ Sài Tang. Phía Nam trông lại ngỡ ngàng, Còn đâu Hạ Khẩu, núi ngàn nhấp nhô ? Chiến thuyền ngàn chiếc còn đâu ? Sóng rung muốn nuốt thuyền câu giữa dòng. Chỉ còn một khối mông lung, Rạng Đông bỗng hóa hoàng hôn bất ngờ. Trời liền với nước đục lờ, Dẫu tài Đại Vũ khôn mò nông sâu. Mờ mờ ảo ảo một màu, Nhìn ra một thước, dễ dầu thấy chi ? Sóng im nhờ phép Bằng Dì, Nhờ thần Bình Hệ dễ bề lập công. Cá rùa chìm lỉm đáy sông, Chim muông ẩn tích biệt tung hết rồi. Bồng lai tiên đảo cách vời, Sương vây kín cả cửa trời ngất ngư. Đùng đùng kéo tới như mưa, Cuộn tròn như thể mây thưa trộn dầy. Độc xà dễ ẩn nơi đây, Khí sinh chướng lệ bệnh lây nặng nề. Chứa đầy gió lộng bất thần, Người thường trúng bệnh, đại nhân cảm hoài. Vo tròn một khối đất trời, Sương gây hỗn loạn như thời Hồng hoang. _ Nói về buổi sáng sương mù mờ mịt tại sông Trường Giang. Gia Cát Lượng đã đoán trước được điều này và bày kế mượn tên như lời hứa với Tôn Quyền và Chu Du. ( Lời kết : Sau khi đọc xong bài văn phân tích về các bài thơ trong Tam Quốc Chí, ai yêu mến n~ câu chuyện "Tam Quốc" thì qua TSONLINE chơi nha, box Games TS ONLINME hướng dẫn rất đầy đủ, chơi rồi sẽ mê vì mình sẽ hóa thân thành anh hùng thời xưa, bình ổn tam quốc, cốt truyện TSONLINE và làm Quest rất hay. Hẹn gặp lại các bạn. Thanks for reading ! :
Rất hay đó nhưng đây là lãnh địa của offline game bạn à,nếu muốn lãnh thẹo thì bạn cứ tiếp tục post ở đây mấy cái này.Trong đây chỉ bàn game offline thôi,ngoài ra ko nhúng vô mọi thứ khác(cho dù là game Hoa ở Console hay Ogame).Thông cảm nha.Mod dọn box cực lắm rồi,tha hắn đi.
hix bạn ơi, mình post bên thảo luận chung để giới thiệu, mod bên đó kêu vào game á châu post thì đúng hơn, ùa thì mình chuyển qua đây, qua đây lại nghe bạn nói thế, hix chắc kô dám post ở đâu nữa quá, mấy MOD thông cảm em phải post 2 lần mà vẫn kô đúng chỗ, vậy del bài của em or move về chỗ nào đó mà mod cảm thấy hợp lý. Byebye. đọc văn, thơ để xả Stress cũng kô đc sao hả trời, chơi game hoài bịnh chít đóa. :(
Chậc chậc biết làm sao hả bạn,đây là box game mà,hay bạn qua thử box thư giản xem sao.Nếu như ai cũng post loạn lên cả thì khổ cho box lắm,bạn có thấy tức mình khi chỉ 1 chủ đề mà nhiều topic khác nhau hay 1 topic chả ăn nhập gì với box ko.Thông cảm nha bạn. Mà cái này thuộc TQC,mà Hội Vườn Đào có 1 box để các Fan post bài như vầy nè mình nghĩ bạn qua đó thì hơn. To ít xịt:ông giúp bạn này move qua bên RPG trong HVD đi.Đừng xóa bài tội nghiệp bị trừ Exp và MP lắm.