Cho mình một ngày để bé lại. Lúc ấy tôi cứ như một đứa nhỏ không hiểu đời, mà thật sự tôi cũng chưa hiểu hết thế gian rộng lớn này, chỉ muốn đi theo mẹ mãi và muốn ở cùng gia đình. Khi ấy tôi chỉ ước mình bé lại, để không phải xa gia đình. Nhưng cuối cùng tôi vẫn phải chấp nhận cuộc sống tự lập của sinh viên, bởi vì bao nhiêu công sức ba mẹ bỏ ra là để mong tôi ăn học thành người. Cho mình một ngày để bé lại Cho mình một ngày để bé lại Có bao giờ bạn mong mình sẽ bé lại? Như cái ngày mà ba, bốn đứa khoác vai nhau cắp sách đến trường trên con đường nhỏ, đôi bàn chân bé xíu, ngắn ngủn bước mãi trên con đường dài không biết mệt vì háo hức được đến trường và vì đã có những bạn đường đi bên cạnh. Như cái ngày mà cầm chiếc dép nhựa cũ đứng trước cổng chờ ông bán cà rem để đổi, để được ăn kem vào trưa hè nóng bức. Rồi mút lấy mút để cây cà rem đang nhỏ nước trên tay, nhìn các bạn cũng như mình, tủm tỉm cười vì miệng đứa nào cũng dính tèm lem. Như cái ngày giận đứa hàng xóm không thèm nhìn mặt và tự bảo sẽ không bao giờ chơi với nó nữa. Thế mà chỉ chưa đầy một buổi, lời hứa của sự hận thù tan biến, rối rít đi mua chuộc bạn chơi bằng… một viên kẹo. Như cái ngày được sà vào lòng ba, mẹ mà không ngại khoảng cách thế hệ. Được nhận nụ hôn tràn đầy yêu thương từ bà, nhận cái nắm tay dắt đi chợ của mẹ và được nhìn bố vun xới vườn rau sau vườn, lạ lùng với những chú sâu, những cánh bướm đủ sắc màu bay lượn khắp vườn cải. Và… Như cái ngày ta còn hồn nhiên, còn trẻ thơ chưa phải lo lắng đến thời gian, đến tiền bạc cũng như cuộc sống mưu sinh. Ta thương yêu mọi người không toan tính, ta không sợ bị tổn thương dù bị ăn những trận đòn thật đau từ ba mẹ. Thế nên hãy cho mình một ngày để bé lại Không phải là cố gắng mặc đồ màu mè hay buộc tóc một chỏm như các bé mẫu giáo mà hãy để cho mình thật sự bé lại trong suy nghĩ. Bớt lo âu, bớt bận lòng về những gì đang xảy ra ở hiện tại. Hãy xem mọi điều thật đơn giản để thực hiện và hãy thực hiện những điều đơn giản. Cũng đừng làm những điều ngu ngốc kiểu như trêu chọc một ai đó vì đã cho mình cái quyền là một đứa trẻ con. Mà hãy nhắc nhở mình rằng người lớn thích nhất là nụ cười của trẻ con, thế nên để làm một ai đó cười, hãy mỉm cười với họ trước, nụ cười hồn như như một đứa trẻ. Đã bao lâu rồi bạn chưa ôm ba mẹ của mình? Và bạn có nhớ rằng ngày bé họ đã từng thức trắng đêm để chỉ ôm bạn, ru bạn ngủ mỗi khi bạn bị sốt, không chịu nằm xuống nôi. Hãy ôm họ, dù chỉ là cái ôm nhanh chóng và từ đằng sau, nhưng trái tim họ sẽ được ấm lại, có thể lành cả những tổn thương của tuổi già. Tôi không mong mình có thể bé lại như một đứa trẻ, nhưng tôi lại ước ba mẹ không già đi. Và tôi nghĩ bạn cũng sẽ mong thế, phải không? nguồn: sưu tầm