Bài hát liên quan -Xe đạp (Thùy Chi ft M4U) :( http://mp3.zing.vn/bai-hat/Xe-Dap-Thuy-Chi-M4U/ZWZB77AW.html
Mối tình đầu của tôi cũng đẹp nhưng nó cung tan rã rồi Trong tình yêu có lẽ đẹp nhất là lúc mới yêu Càng về sau nó càng có nhiều bất đồng Chúng tôi đã chia tay
mình vừa chia tay mối tình đầu của mình cách đây vài phút. thật sự thật khó để quên em, là lỗi của anh đã khiến em như vậy, a thực sự hối hận. lúc có tự trách sao lại vô tâm, để bây giờ a lại là người đau nhất chứ ko phải là e.
Chào mọi người, thấy topic này khá hay cho nên mình xin mạo muội được post một bài để cùng chia sẽ. Và với tôi tình đầu tiên đến vào năm đầu tiên thi đại học khi tôi nhắn tin nhầm số cho cô ấy. Không ngờ người con gái này cũng cùng quê với tôi. Ngày hôm ấy tôi có dự định về quê, và cô ấy cũng thế. Một sự trung hợp như có ai đó xắp đặt sẵn. Thế là tôi và cô ấy về cùng nhau trên 1 chuyến xe. Cái thời ấy chưa biết mặt nhau, tôi lay hoay tìm mãi ở bến xe, tui dự tính tìm không được thì thôi về 1 mình cũng được. Nhưng cuối cùng quyết định tìm lần cuối, lấy điện thoại và gọi 1 lần nữa, 1 cô bé từ xa mà tôi nhìn thấy... Cô gái mặt áo trắng và quần jean mang balo... À chắc là cô bé này đây ! Tôi tiến lại gần ...Có phải em là () Da ! là em. Thế là chúng tôi cùng lên xe. Cảm giác lần đầu tiên của tôi khi được một cô bé ngủ say dựa vào vai, đó là cái cảm giác chưa bao giờ tui được biết. Thế là chúng tôi cũng về nhà, nhà tôi cách em 20km. Cũng gần mà ! Thế là trong thời gian ở nhà tôi cứ hay xuống nhà cô ấy chơi. Dần dần tui thấy thích cô bé với tính cách rất chi là ngang bướng và cá tính. Và rồi tôi về lại Hồ Chí Minh, em cũng bắt đầu bước vào trường đại học. Chúng tôi học cách xa nhau cũng gần 20km, Em Biên Hòa, Tôi Hồ CHí Minh. Thế là thời gian đó tôi chỉ liên hệ qua điện thoại, yahoo, email. Và thời gian trôi được 3 tháng, tôi và e cãi nhau chuyện gì đó và không liên lạc với nhau nữa. Lúc này cũng thấy lòng có gì đó buồn mặc dù chưa là gì của nhau. Thời gian kéo dài thêm 6 tháng nữa không liên lạc , không tin nhắn điện thoại. Một hôm tôi online, thấy nick cô ấy, tôi quyết định hỏi thăm. "Chao em, em tên gì, cho anh làm quen nhé" một câu như muốn làm lành của tôi, cô ấy như cũng hiểu ý tôi. Thế là chúng tôi làm lành với nhau nói chuyện vui vẻ. Và thời gian trôi được 1 năm. Em nói sẽ xuống HCM thăm tôi, tôi vui lắm. Chúng tôi có 1 chuyến đi chơi ở Cần Giờ. Và nơi ấy ! biển đã mang chúng tôi gần nhau hơn. Hôm đó, tôi đã hiểu được thế nào là cảm giác yêu thương ai đó. Tình yêu của tôi kéo dài hơn 3 năm, không có 1 lời nói "anh yêu em" hay "em yêu anh" ! Chúng tôi yêu lặng thầm. Rồi một ngày kia sóng gió cũng đã tới. Chúng tôi chia tay nhau trong nỗi nhớ thương của 2 người. Giờ thì thời gian xa nhau cũng hơn 3 năm rồi. 1 Tâm sự của tôi trong thời gian chúng tôi xa nhau xin được gửi đến mọi người. Tôi đặt tên cho nó là "Trang nhật ký về đêm" Tôi đi về, trời đã vào khuya từ lâu. Hai bên đường vắng bóng người và xe. Những hàng cây đứng im chịu đựng bóng tối bao trùm như tôi đã từng chịu đựng cái nỗi buồn miên man không ngày tháng. Tự nhiên, như tôi và cô đơn thường hay hò hẹn, tôi cho xe vào công viên. Công viên ban đêm có một vẻ đẹp huyền thoại riêng của nó. Vẻ đẹp âm thầm nhưng mở rộng. Lạnh lùng, buốt giá nhưng chào đón vỗ về. Tôi xuống xe và tìm đến băng ghế mà tôi thường ngồi. Lạ lùng thay, chỉ có mình tôi lại nhìn thấy và hình dung ra được cả một thế giới khác hẳn khi tôi ngã người vào băng ghế đấy. Như thường lệ, tôi thả hồn mình đi tìm em. Em! Có bao giờ em ngắm được những chiếc lá rơi vào ban đêm hay không? Chúng không vồn vã, màu sắc như những chiếc lá rơi ban ngày. Chúng không được nâng niu, chiều chuộng bằng ánh nắng rực rỡ. Chúng không được miêu tả trong thi văn. Từng chiếc lá ban đêm trút mình vào trong bóng tối âm thầm đơn độc như chính cả nỗi niềm nào thầm kín nhất. Từng chiếc lá thở dài cho số phận. Từng chiếc lá chôn mình trong cái màu đen của thời gian. Chỉ có mặt đất lạnh lùng sỏi đá lúc nào cũng chờ đón thân phận ngắn ngủi của những chiếc lá không ai buồn biết đến. Lòng đất sẽ đưa chúng vào cõi đời mới thiên thu hơn. Cõi đời của cát và bụi. Còn những con đường thênh thang mà đã có lần in dấu chân tôi và em, chúng bây giờ nằm im nghe ngóng và ghi lại những tiếng thì thầm của lá chết đang khóc, gọi và tìm nhau lần cuối... Em! Có bao giờ em nghe tôi gọi tên em như loài côn trùng tỉ tê với ngàn viên đá cuội? Ngồi thẫn thờ trong bóng tối, tôi thấy rõ mình và đời mình hơn bao giờ hết. Ngày dài miệt mài cánh chim, đêm chập chùng một mình bóng ai, vẫn đợi chờ... Tôi biết, giờ này như tôi, em vẫn đợi chờ. Tôi biết và tôi biết em đau vì tôi đã nghe lòng mình thắt lại. Em! Có bao giờ em nghe được lời trò chuyện của cơn gió về đêm hay không? Gió trò chuyện trên đầu ngọn cây. Trên đồi cao xa xăm không ánh sáng. Gió thổi ban chiều làm cho mình say sưa, thoải mái. Cho cánh chim trời sảng khoái tung bay. Còn gió về đêm thì như người bạn đời, đọc và lật hết những trang sử của đời mình. Tôi yêu gió ban đêm. Vì trong cái giá buốt chơi vơi nghìn trùng xa cách, sâu thẳm của thời gian tôi còn được hình dung ra tóc em ngày nào còn bay bay trong gió lất phất trước mắt, mũi và miệng tôi. Thấp thoáng đâu đây phảng phất mùi hương của tóc em mà tôi đã yêu ngày nào giữa những con đường trên lung linh sao dưới xào xạc lá. Những con đường thương yêu của tôi, của em, của lá của cây, của mây và của gió đêm lồng lộng. Tôi ngồi đó thấy đời mình trải rộng. Trong bóng đêm, tôi nghe như hồn mình cùng hòa nhịp theo những chiếc lá rơi. Tôi không còn biết đau và tôi không còn thấy lạnh mặc dù xung quanh chỉ là màn đêm cô đơn và hiu quạnh. Galileo - nhà thiên văn và toán học lỗi lạc - cũng là người tranh đấu cho sự bình đẳng của 300 năm về trước tuyên bố rằng nếu ông có đòn bẩy, điểm tựa ngoài không gian thì ông có thể bẩy đi cả trái đất. Còn tôi, nếu tôi có em giờ này ở đây chắc chắn tôi có thể bẩy đi được hàng ngàn nỗi nhớ nhung tha thiết ra khỏi đời mình... Người yêu ơi có nghe tiếng anh gọi. Người yêu ơi có khóc thương tình nào xa... Trang nhật ký này trong đêm nay sẽ tìm về để ngủ say với những trang khác. Tôi sẽ về nhà và tôi sẽ nhớ về em. Tôi sẽ còn nhìn tôi, giam hãm trong bốn bức tường và tôi sẽ còn gọi tên em, miệt mài trong nỗi nhớ. Tôi sẽ ngủ và tôi không muốn thức giấc ngỡ ngàng như những chiếc lá ban ngày vì người tình đã ra đi âm thầm trong đêm tối.
Hay ghe .................................................................................... - - - Updated - - - 6 năm dài quá rụng là đúng rồi bạn ạ. heheheê
Mối tình đầu của tôi thì ko đẹp và xuông sẻ chút nào, ngày từ lúc đầu yêu tôi đã bị người ta lừa dối, rồi đến tận bây giờ tình yêu vẫn lừa dối tôi
Mối tình đầu của mình đẹp như mơ và tan vỡ như bong bóng xà phòng.. Buồn lắm chứ. Bây giờ mình và anh ấy vẫn thỉnh thoảng nói chuyện với nhau. Cũng 10 năm rồi.
hay quá thanks chủ toppic Em vẫn nằm ngay trước mắt tôi, nhưng cái vách ngăn giữa chúng ta đã được dựng lên, tim tôi thắt lên từng cơn. Lúc này đây, tôi mong được nghe tiếng cười khúc khích của em, tiếng nức nở nghẹn ngào của em, tôi muốn ôm em vào lòng như lấn ấy. Tôi đã gào thét, tôi đã oán than cuộc đời này, tôi đã trách em.....Tại sao em không tỉnh dậy, em dậy mà xem bạn bè đến thăm em đây này, dậy đi rồi tôi sẽ nói rằng "Tôi yêu em"....dây đi cô bé của tôi.
Tương tư một người có được xem là một mối tình không mọi người .... nếu vậy thì mình có một mối tình đầu vui ít buồn nhiều ...... Hôm qua trời đổ cơn mưa to, bỗng dưng mình nhớ về người đó, nhớ về cảnh 2 đứa trong những ngày mưa trong quá khứ ..... tưởng tượng trong những cảnh đó có cảnh mình nói lên tầm lòng của mình với người ấy thì không biết chuyện gì xảy ra ..... Mưa vẫn cứ rơi, mình vẫn cứ nghĩ về chuyện ngày xưa ..... một buổi sáng mưa thật buồn ......
yêu đương có muôn vàn những tình huống,,, nỗi đau nào cũng trở nên quá sức khi chính bạn là nhân vật chính....