Mình vừa xem xong Sneak show của phim Đoạt Hồn, bây giờ lại nóng lòng muốn viết vài dòng về phim quá. Đây là lời dẫn từ bên phía BHD Một tuần lễ kể từ sau ngày bé Ái (Thanh Mỹ) bị chết đuối dưới lòng sống, cha mẹ em là bà Diệp (Ngọc Hiệp) và ông Huy (Trần Bảo Sơn) ngỡ ngàng khi biết bé đã được vớt lên, và vẫn còn sống! Chưa kịp mừng vui vì được nhìn con lần nữa, hai vợ chồng nhận ra bé Ái có những biểu hiện rất kì dị và ma quái. Họ dần nhận ra rằng, có ai đó, hay cái gì đó không thuộc về thế giới người sống đang dần chiếm lấy hoàn toàn thân xác con gái họ. Còn bây giờ là phần nhận xét cá nhân mình (sau khi đã coi rì viu trên mạng của các anh chị đi họp báo hôm qua:3) Đi xem phim kinh dị thì mình rất chú trọng phần âm thanh, bởi nó là 1 trong những yếu tố chính bóp tim khán giả, cái hay của của phim là nó đã biến một thứ vốn rất bình dị với chúng ta, như một bài hát ru, một ca khúc thiếu nhi, thành một thứ âm thanh gây ám ảnh nhất. Lời ru trẻ con “Ai về Phú Thọ…” cứ réo rắt bất chợt, xuyên suốt và bỗng trở thành bản nhạc nền hãi hùng nhất, khi nó được cất lên vào những khoảnh khắc mà bạn không hề mong muốn. Mình thực sự ấn tượng với các góc quay của phim, ở đầu phim, khi máy quay canh ngang từ đỉnh đầu một cái xác, rồi bỗng xoay một vòng thành quay trực diện, người xem mới biết đó là một người sống có khuôn mặt lạnh lẽo như hồn cõi âm. Phim có thể quay một cảnh ngang theo chiều dọc, thẳng theo chiều chéo, góc quay biến hóa liên tục, phá vỡ mọi sự rập khuôn thường thấy trong phim Việt, nhưng chỉ làm hứng thú thêm chứ không hề gây nhức mắt người nhìn. Cái thứ hai là màu phim được căn chỉnh cho phù hợp với không khí u ám của bộ phim. Mình có cảm giá như màu phim của Hàm Trần lại gợi ra những cảm xúc thật bình dị, thật đời thường, nhưng lại là những thứ đời thường tinh tế nhất. Về phần diễn xuất thì khỏi phải bàn. Dàn diễn viên năm thế hệ đã thể hiện xuất sắc ý đồ của đạo diễn. Bé Thanh Mỹ tuy còn rất nhỏ, nhưng lối diễn đã rất có hồn, thu hút người xem trong từng cử chỉ, từng lời nói, rạp nhiều lần phải vỗ tay vì diễn xuất quá hay của bé Thanh Mỹ. Mai Thế Hiệp tiếp tục trở lại với kiểu vai diễn “tuy phụ nhưng không phụ chút nào”. Cậu Thức qua cách thể hiện của anh, trở thành một con người tuy tưng tửng, hay pha trò là thế, nhưng khi cần thì luôn dũng cảm và xông xáo. Vai diễn anh giữ nhà xác của Huy Ma vốn là tuyến nhân vật phụ không ảnh hưởng đến mạch truyện chính, nhưng nhờ có vai diễn này mà không khí của bộ phim đã bớt đi phần nào căng thẳng. Bé Thanh Mỹ Nguyễn Hồng Ân Có một số tình tiết trong phim khá rối rắm (phần cuối bộ phim, phải mất một hồi suy ngẫm mới hiểu ra được vấn đề), nếu khán giả xem với đầu óc không thoải mái sẽ khó nắm bắt được toàn bộ ý đồ dựng phim của đạo diễn. Trích lời của anh Phan Xine: “Ồ, và đoạn kết của phim, trong trường hợp bạn hoang mang, thì câu trả lời rất đơn giản: chúng ta đang ở Việt Nam, một đất nước tươi đẹp và thanh bình, vậy nha" Chấm điểm: 8/10 Phim do BHD phát hành, khởi chiếu từ ngày 18/07/2014.
Hồi chiều vừa đi làm về ghé lotte xem, xem hồi éo hiểu nó như thế nào, nghĩ lại còn nghi ngờ khả năng tiếp thu mình không ổn . Nói tóm lại là thằng Huy (Mực) này sống ác thì gặp nhân quả
Đúng là khả năng tiếp thu của bạn có vấn đề rồi. Mọi chuyện chỉ là giấc mơ của Chi mà thôi. Bạn nghĩ lại xem.
Lúc đầu coi review của ông Nê này chẳng hiểu mô tê gì, giờ đi coi phim mới biết, đặt hết chuyện vào 1 giấc mơ là qua được kiểm duyệt. Mấy bác kiểm duyệt cũng dễ tính phết
À ơi à.... Ai về Phú Thọ cùng ta. Phim hù thì mình không sợ, sợ nhất là khúc hát ru, h về bị nhiễm luôn rồi.
Lần đầu coi không để ý mấy chi tiết đó -> lên mạng phán phim dở, không hiểu -> ngta giải thích cho -> đi xem lại chú ý kĩ hơn -> về nhà bảo phim chặt chẽ, logic. ))
diễn viên nhí đóng quá đạt, còn nhỏ thế mà diễn khiến người lớn rợn hết cả người :( có ám ảnh thì bị ám ảnh với cái khúc hát ru :(