Vậy là mình đã chia tay đc tròn 1 tuần rồi em nhỉ 1 tuần khó khăn nhất từ trước tới giờ của anh đấy ^^ Hnay anh không đi chơi game như vẫn làm mấy hôm nay , anh ra đường em ạ . Vẫn con đường ấy , những chiếc cầu ấy , những chặng đèn xanh đèn đỏ ấy , góc phố ấy , quán quen ấy , vẫn trà đá và hướng dương , nhưng chỉ còn 1 cốc . Ngồi 1 mình , lặng lẽ , bình thản nhìn ra đường , nhìn từng dòng xe cộ tấp nập qua lại , nhìn người ta đi tập thể dục ... Rồi lại nhớ , chuyện như mới chỉ hôm qua thôi mà Sau chia tay là gì hở em ? Hụt hẫng là điều a nghĩ không thể thiếu , bỗng nhiên phải từ bỏ 1 thói quen mang lại niềm vui nụ cười cho nhau , ai mà không hẫng cơ chứ ? Đau đớn - điều này phụ thuộc vào nhiều yếu tố , nhưng cả 2 đều đau đớn ( có lẽ ) như chúng mình thì có lẽ cũng ko phổ biến lắm em nhỉ Hối tiếc - có lẽ dùng từ nuối tiếc thì đúng hơn , bởi cả anh và em ( theo như em nói ) đều không hối hận vì những gì đã xảy ra , nếu có quay lại thời gian , mọi chuyện vẫn sẽ như vậy mà , nhưng suy cho cùng có ai tránh khỏi cảm giác nuối tiếc khi mất nhau giữa lúc yêu thương nhất cơ chứ , cái cảm giác mình đã bỏ lỡ mất một người ko là nuối tiếc thì là gì ( dù khéo khi tiếp tục 1 2 tháng nữa lại chả như chó với mèo ). Hôm nay lại là thứ 6 , chúng mình đã trải qua bao lần tan hợp , chẳng biết vô tình hay cố ý mà cứ rơi vào thứ 6 em nhỉ ? Ông trời cũng khéo chiều lòng người , ngày mình hẹn gặp nhau lần đầu , trời âm u nhưng chẳng mưa . Ngày mình kết thúc trời mưa , đủ nhỏ để không phải mặc áo mưa , cho thoả cái thắc mắc tại sao không bao giờ đc đi dưới mưa cùng nhau , cũng đủ lớn để không ai nhận ra mắt mình ướt , em nhỉ Cho đến hôm nay , so với ngày này tuần trước mà nói , thì anh đã ổn , thực sự đã ổn hơn rất rất nhiều Tim chẳng còn thắt lại khi nghĩ đến em nữa , anh ăn được , uống được ... Anh phải hồi phục thật nhanh , để em nhìn anh mà yên tâm em nhỉ ... Chẳng hiểu sao anh lại ra đây nữa , có lẽ đúng với bản chất của 1 xử nữ , có chút luỵ tình , khó nghe hơn thì gọi là ăn mày dĩ vãng , phải , chuyện mình đã là dĩ vãng rồi mà ... Nhưng anh chẳng muốn trốn chạy nó , đối mặt với nỗi đau , nỗi nhớ tại chính nơi nó xảy ra biết đâu lại tìm thấy thanh thản . Mấy ngày qua , anh như mua được vé quay lại tuổi thơ , chẳng biết đã bao lâu rồi không được mẹ vỗ về , chăm sóc như một đứa trẻ , thì thầm những câu chuyện dỗ dành mang giấc ngủ đến cho anh , cũng đã lâu chẳng dám ôm mẹ thì thào "con yêu mẹ".. Mình vô tình lướt qua đời nhau , cho nhau những trải nghiệm mới mẻ , dạy nhau trưởng thành hơn , cũng tốt mà Trở lại chủ đề lúc đầu , sau chia tay là gì ? Liệu đến một ngày mình nghĩ về nhau không 1 chút cảm xúc và cái suy nghĩ người kia cũng vậy thì sao? Liệu có chạnh lòng không nhỉ , đã từng yêu nhau đến vậy , mà giờ còn chẳng bằng người dưng , vì người dưng khi gặp qua cũng có đánh giá , thiện cảm hay ác cảm gì gì đó cơ mà ... Đằng này chỉ trống rỗng , mà cũng phải , tất cả cảm xúc đã theo nỗi đau , biến mất hoàn toàn , nếu còn cảm xúc , tức là vẫn chưa hết yêu , đồng nghĩa với chưa hết đau . Trống rỗng cũng tốt , chẳng còn đúng sai , thù hận hay gì hết , tự cho mình cơ hội để tha thứ , để lãng quên mới có thể đứng dậy mà sống tiếp được ,chứ dằn vặt hay day dứt mà làm gì , cho đến cuối cùng được mất cũng để làm gì đâu cơ chứ ? Anh nhớ em ! Chẳng thể phủ nhận điều này , mà cũng chẳng cần phủ nhận , trái tim có phải gỗ đá đâu mà nói quên là quên , xoá là xoá , mà có lẽ suốt đời cũng chẳng thể quên em , tình đầu ngang trái ạ )) chỉ là xếp lại cất đi thôi . Trong đời tìm được người hiểu và lắng nghe mình khó biết bao nhiêu , giá như ngay từ đầu mình chỉ là bạn thì tốt biết bao . Anh tự hỏi cái ngày mà mình thường nói tới , ngày mà cả 2 hết đau , gặp lại nhau và trở thành tri kỉ đúng nghĩa không hơn không kém , liệu có bao giờ đến không em? Tạm biệt , chúc em ngủ ngon , anh đi về đây , điện thoại hết pin rồi
chỉ là mình quá ngờ ngệch , tin vào tình yêu cổ tích , cứ ngỡ đời toàn màu hồng :( giờ vỡ mộng , mất niềm tin vào cs nói chung và phụ nữ nói riêng quá đi ((
tình yêu đầu thường là tình đẹp, con người ta có bao nhiêu dốc cho yêu thương hết,vì yêu mà bấp chấp tất cả để đổi lấy nụ cười của em,cho nên khi chia tay,ngoảnh lại thì mình chẳng còn gì,mình vốn tham gia 1 trò chơi mà mình là người thua,nhưng nếu cho time quay trở lại, mình vẫn sẽ chọn con đường đó, cảm ơn em vì chúng ta yêu nhau, vì em mà anh trưởng thành hơn, có lẽ bây giờ ko còn cái tình yêu dại khờ của tuổi trẻ nữa, mà là sự tính toán, trách nhiệm.Mình ko thể yêu 1 ai đó giống như yêu em được
Tình yêu đầu thì cả 2 còn sự vô tư trong trắng trong suy nghĩ và hành động,... nên sẽ nhớ lâu và dai.
Chia tay bạn gái, đi nhậu với mấy thằng bạn, bọn nó phán mình rằng "mày còn có bạn gái để mà chia tay, buồn cái ***"