Mức độ can thiệp của bậc sinh thành vào cuộc đời bạn?

Thảo luận trong 'Thư giãn' bắt đầu bởi NguoiMytramlang, 28/6/16.

?

Did you control your life ?

  1. I am the master of my fate. I am the captain of my soul

    41.2%
  2. Sometime, so so....

    32.0%
  3. I am just the character in my parent's 2nd playthrough

    26.8%
  1. Hiro Nakamura

    Hiro Nakamura A Time-Traveler A Lonely Vagabond Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    20/11/09
    Bài viết:
    3,635
    Năm 18 ở lại lớp nên nghỉ học, 1 năm sau có việc trên SG nên xin nhà ra đi tới giờ <3

    Hồi xưa thì cũng có quản lí đôi chút nhưng hợp lí, mình cũng thấy tự do trong khuôn khổ. Giờ sống 1 mình trên này thì mỗi khi đi nước ngoài thì gọi về nói cho biết để khỏi lo là chính chứ cũng ko cần phải xin phép.
     
  2. cross_rider

    cross_rider Fire in the hole! Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    29/6/09
    Bài viết:
    2,580
    Bà già thả tự bơi từ bé.H quen rồi,làm gì đi đâu yêu ai,thích thì nói ko thì thôi
     
  3. DkLx

    DkLx Mayor of SimCity Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    26/7/11
    Bài viết:
    4,490
    Nơi ở:
    Trên tum
    Vẫn yêu em MiLonely à :-"
     
  4. Clone001

    Clone001 Dragon Quest

    Tham gia ngày:
    10/7/08
    Bài viết:
    1,349
    Nhà ta vẫn quản lý ta vụ bạn bè, còn lại quăng cho tự bơi =))
     
  5. Clover 4 Lá

    Clover 4 Lá Donkey Kong GameOver

    Tham gia ngày:
    28/5/08
    Bài viết:
    332
    Nhà nhiều anh em , lên 14t tự xử tất cả mọi việc , kể cả chơi với thằng bạn vừa ra tù mẹ cũng bảo nó thế này thế kia nhưng ko cấm8-x
     
  6. lop pho 2

    lop pho 2 Mega Man

    Tham gia ngày:
    3/11/10
    Bài viết:
    3,413
    Nơi ở:
    Total war box
    nên bay chừ mới bị đa nhân cách
     
  7. NguoiMytramlang

    NguoiMytramlang Mario & Luigi Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    30/1/07
    Bài viết:
    870
    Nơi ở:
    Fortress of solitude
    decode dùm? không hiểu?
     
  8. DkLx

    DkLx Mayor of SimCity Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    26/7/11
    Bài viết:
    4,490
    Nơi ở:
    Trên tum
    Người yêu thằng cross 7 ngày xưa giờ làm streamer ấy
     
  9. hanglom00

    hanglom00 The Warrior of Light Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    3/12/05
    Bài viết:
    2,061
    từ năm lớp 9 trở xuống thì BM quyết hết vì thực ra lúc đó nhận thức cũng đâu có nhiều ! nhưng từ cấp 3 trở lên BM ít khi can thiệp đa số là góp ý cho mỗi quyết định của mình . Nên đên giờ vẫn giữ thói quen trc khi có quyết định j quan trọng lại hỏi BM vì mỗi lần hỏi đa số là dc lời khuyên rất tốt :)
     
  10. NguoiMytramlang

    NguoiMytramlang Mario & Luigi Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    30/1/07
    Bài viết:
    870
    Nơi ở:
    Fortress of solitude
    làm gì có ? đó giờ quen mỗi cô CP mà :v
     
  11. DkLx

    DkLx Mayor of SimCity Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    26/7/11
    Bài viết:
    4,490
    Nơi ở:
    Trên tum
    CP nó les thì yêu đương méo gì, hay tính chơi sâm?
     
  12. NguoiMytramlang

    NguoiMytramlang Mario & Luigi Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    30/1/07
    Bài viết:
    870
    Nơi ở:
    Fortress of solitude
    nhầm to, mà thôi ko nói nữa, quay lại chủ đề, xanh có bị kiểm soát không ?
     
  13. DkLx

    DkLx Mayor of SimCity Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    26/7/11
    Bài viết:
    4,490
    Nơi ở:
    Trên tum
    Anh ở riêng mà...:2onion58:
     
  14. DarkMage

    DarkMage Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    23/4/04
    Bài viết:
    15
    ta thì đi chơi sáng hôm sau về nhà, bà già làm câu tối qua mày làm gì ngủ sớm vậy, tao ko thấy mày xuống nhà...
     
  15. dp_onl

    dp_onl Baldur's Gate GVN Dalit

    Tham gia ngày:
    8/7/10
    Bài viết:
    49,211
    Nơi ở:
    Tầng Lớp Dalit
    ba mẹ mình chả đả động gì đến mình, muốn làm gì thì làm chỉ nhớ lần lúc trẻ trâu đánh nhau bị công an hốt lên đồn, trong biên bản nó trích một câu nói của mình" đánh nhau vì chán ko có chuyện chi làm" được công an chứng nhận thanh niên chậm tiến 8-} về nhà ông già lắc đầu bỏ nhà đi tiếp thả thí 2 anh em mình cho mẹ trông coi tiếp rồi nói con hư tại mẹ, mình bật ổng bênh mẹ mình luôn 8-} tuy mình có mất dạy thật mà được cái họ hàng bên nội hiểu chuyện an ủi khuyên nhủ đủ thứ chứ bà điên như ông già mình từ mặt luôn :))
     
  16. haiduong87

    haiduong87 Knee before Eden Lord Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    20/5/04
    Bài viết:
    24,611
    Nơi ở:
    TP HCM
    "bà điên như ông già mình"
    vào đây biết dc mấy câu bất hủ quá :3
     
  17. aramir

    aramir Commander Shepard Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/7/05
    Bài viết:
    18,723
    Nơi ở:
    Hà Nội
    Can thiệp lv max
     
  18. zikzak_000

    zikzak_000 C O N T R A

    Tham gia ngày:
    3/3/05
    Bài viết:
    1,553
    Nơi ở:
    Nhà
    Từ cấp 1 đến khi đi du học toàn bố mẹ quyết định. Nói chung đặt đâu ngồi đó quen rồi :-< giờ làm cái gì cũng phụ thuộc, thành tính rồi nhiều lúc cũng chán :-<
     
  19. nghia9a

    nghia9a 30 tỷ/1m2 à??? LÊN ĐỒN!! Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/4/07
    Bài viết:
    13,615
    Nơi ở:
    Trại gà
    từ hồi cấp 2 ta trốn học đi chơi nhiều quá nên bố mẹ ta cũng chán éo thèm nói nữa rồi, giờ ta đi đâu làm gì cũng ko quản, chỉ cần thông báo là được. còn việc học hành làm việc thì ta thích nhàn hạ nên vô ngân hàng mẹ đang làm cho dễ, khỏi bon chen nhiều mệt.
     
  20. thanhtungtnt

    thanhtungtnt You Must Construct Additional Pylons Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    23/8/06
    Bài viết:
    8,955
    Nơi ở:
    Balamb City
    Từ cấp 1 đến cấp 2, cấp 3 thì chỉ biết cố gắng học cho giỏi cho ba mẹ tự hào.
    Từ lúc chọn trường đến bây giờ thì mới là do mình quyết định.

    Hồi bắt đầu kiếm đc tiền thì mình sống cho bản thân, ăn chơi nhậu nhẹt quần áo bất chấp, ko cản đc, chả đưa cho ba mẹ được đồng nào. Ba mẹ nhắc về sớm, 2h đêm về. Ba mẹ nhắc đi ngủ sớm, 2h đêm ngủ. Ba mẹ nhờ mai mối, éo thích, éo đi xem mắt luôn, đi cafe. Gia đình tổ chức đi Vũng Tàu chơi, éo thích đi, là cũng ko đi. Nói chung là nếu mình k thích thì mình chắc chắn không làm và ko ai đổi ý được mình. Mình sống cho bản thân mình, sống vì cuộc đời mình, sống cho riêng mình.

    Cho đến 1 ngày đọc được bài viết này:
    Đời này, ta còn được gặp bố mẹ bao nhiêu lần

    Nhiều người ở xa quê, mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một vài lần. Chúng ta có thực sự là bận đến mức không còn thời gian để dành cho bố mẹ mình hay không?


    Mít Trang

    Đêm qua, tắt TV xong lên giường nằm, mãi không ngủ được. Tôi miên man suy nghĩ.

    Lúc chiều, tôi vào viện thăm bố của một người bạn. Theo lời bác sĩ, cuộc sống của bác chỉ còn khoảng một năm. Và khoảng thời gian đó đang từ từ ngắn lại khi mỗi giờ trôi qua. Bạn tôi cứ tự dằn vặt mình mãi, bởi gần 10 năm qua, bạn công tác tại Mỹ. Một hoặc hai năm bạn mới về thăm bố mẹ một lần. Giờ đây, bạn dành tất cả thời gian để ở bên bố. Bạn nhớ lại tất cả những gì mà bố mẹ đã dành cho mình từ thuở ấu thơ và nhận ra rằng mình thật có lỗi với bố mẹ. Bạn bảo: "Lúc này mới thấy được sự quý giá của những khoảnh khắc ở bên bố mẹ mình."

    Bạn ấy cũng sẽ giống như đa số chúng ta. Nếu như bố bạn không lâm bệnh nặng, cuộc sống cứ đều đều trôi qua thì bạn cũng chẳng thể nào nhận ra được những gì quý giá đang dần rời bỏ mình. Dòng suy nghĩ đó khiến tôi giật mình tự hỏi: "Đời này ta sẽ còn gặp bố mẹ mình bao nhiêu lần nữa?"

    Có người đi làm xa mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một lần. Nếu bố mẹ còn sống được 20 năm nữa thì họ cũng chỉ được gặp 20 lần. Nhưng với nhiều người, bố mẹ có thể chỉ còn sống trên đời này khoảng 10 năm nữa thôi. Vậy là chỉ còn 10 lần gặp mặt bố mẹ. Khoảng thời gian bố mẹ còn trên đời này của mỗi người có thể ngắn hơn nữa. Nghĩ đến đây, chắc có lẽ nhiều người trong chúng ta không dám nghĩ tiếp!

    Xã hội không ngừng phát triển, cuộc sống ngày càng nhiều áp lực. Mỗi người đều mải lo cho sự nghiệp và cuộc sống bề bộn của mình. Nào là chuyện làm ăn, tìm kiếm cơ hội, quan hệ xã hội, tiếp khách khứa bạn bè, rồi học thêm cái này cái kia… Nhiều người ở xa quê, mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một vài lần. Nhưng cũng có người sống gần bố mẹ ngay trong cùng một thành phố mà cũng chẳng có thời gian tới thăm bố mẹ được vài lần trong năm. Chúng ta có thực sự là bận đến mức không còn thời gian để dành cho bố mẹ mình hay không? Có phải như thế thật không?

    [​IMG]
    Nhiều người bạn hay hỏi tôi: "Mỗi năm bạn về thăm bố mẹ được mấy lần?”. Những lúc đó tôi cũng không để tâm, chỉ trả lời là: "Hai, ba lần gì đó". Rồi tôi cũng quên ngay. Mới đây thôi, ngồi trò chuyện cùng anh sếp, anh ấy bảo: "Các cụ cứ thích tất cả các con ở loanh quanh đâu đấy, gần nhà mình để khi muốn là gặp được ngay." Tôi nghe xong cũng cười, đồng ý rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa. Lúc trước tôi chẳng hiểu sao cứ mỗi lần tôi từ Sài Gòn về Hà Nội là mẹ lại đi xe bus lên tận Nội Bài, mang theo áo ấm và chờ hàng tiếng đồng hồ ở sân bay lạnh lẽo. Mẹ bảo: "Mẹ phải đi sớm vì trời lạnh lắm. Con chờ mẹ có khi con ốm mất."

    Khi tôi quay lại Sài Gòn, dù tôi có muốn hay không thì mẹ vẫn luôn tiễn tôi ra tận sân bay. Tôi quay đi, bước vội vào phòng chờ. Tôi sợ mẹ thấy tôi khóc. Những lúc đó tôi chỉ muốn nói: " Con yêu mẹ. Con sẽ rất nhớ mẹ." Những lời yêu thương đó, tôi chưa khi nào nói với mẹ. Ngồi trong phòng chờ, tôi yên tâm là mẹ đã về. Nhưng lần nào tôi lên máy bay, ổn định chỗ ngồi rồi. Thế nào mẹ cũng nhắn tin cho tôi: "Con đi bình an nhé, mẹ về đây". Tôi không biết sao mẹ ở tận ngoài kia mà lại biết được tôi đã lên máy bay? Phải chăng đó là linh cảm của người mẹ sắp xa đứa con đứt ruột của mình. Và dù đã quen với cuộc sống xa nhà nhưng lần nào tôi cũng thút thít khóc ngon lành trên máy bay. Đến khi bạn tiếp viên trêu: "Khóc là nhốt vào nhà vệ sinh đấy", lúc đó tôi mới cố gắng ngừng khóc. Không phải tôi sợ bị nhốt vào toilet mà bởi vì đúng là ở nhà với bố mẹ thì tôi vẫn bé xíu xiu có thể làm nũng. Nhưng ở đây, trên máy bay này thì tôi đã quá già để mà khóc nhè: "Con dù đã lớn vẫn là con của mẹ."

    Còn bố, bố sống cách tôi hơn 100 km thôi nhưng lần nào tôi về thăm nhà là thế nào trên xe, cứ một lúc tôi lại nhận được một tin nhắn cùng một nội dung: "Con đi đến đâu rồi?". Và vì đang ngủ gà, ngủ gật nên có lúc tôi trả lời tin nhắn của bố, có lúc không. Tôi không hiểu sao đi xe có hơn hai tiếng mà bố phải nhắn tin suốt thế.

    Cách đây 2 năm, tôi tham gia một lớp học tâm lý. Cô giáo đã đưa ra hàng loạt các câu hỏi về sự quan tâm của con cái dành cho cha mẹ. Câu hỏi đầu tiên và cũng là dễ nhất: "Bạn có tin rằng mình yêu ba mẹ không?". Ngay lập tức, cả hội trường nhốn nháo: "Tất nhiên là có. Không yêu họ thì còn yêu ai, hỏi gì kỳ vậy". Câu hỏi tiếp theo: "Bạn đã làm những gì để thể hiện tình yêu đó?". Hàng loạt cánh tay giơ lên: Ờ thì dịp lễ tết mua hoa, mua quà tặng, rồi về thăm, rồi chia sẻ, tâm sự, thi thoảng đỡ đần việc nhà, việc cửa... Có người thì chia sẻ thành thật: "Tôi ở xa nhà nên thường xuyên gửi tiền về, hỏi xem ông bà thích gì thì mình mua cho, rồi thuê ôsin để phục vụ, hàn huyên cho ông bà đỡ buồn"… Câu hỏi sau đó: "Bao nhiêu người nhớ đến sinh nhật của ba mẹ và tặng quà, hoặc những lời chúc tốt đẹp?". Số cánh tay lần này đã ít đi. Câu hỏi kế tiếp: "Bao nhiêu người biết đến ngày cưới của ba mẹ, và giúp ba mẹ tổ chức lễ kỷ niệm?". Nhiều người đã lắc đầu, số cánh tay giảm hẳn. Một câu hỏi tiếp: "Bao nhiêu người hay tâm sự với ba mẹ, biết đến niềm đam mê, sở thích khi bé của ba mẹ, và thông cảm nếu họ chưa thực hiện được?". Chỉ còn vài cánh tay sót lại. Câu hỏi cuối cùng: "Bạn đã bao giờ ôm ba mẹ, và nói rằng con yêu ba mẹ, xin lỗi về những điều đã sai, và cảm ơn vì tất cả những gì họ đã làm cho bạn?". Không còn cánh tay nào, tất cả đều im lặng. Chúng ta ai cũng đều yêu bố mẹ của mình nhưng để nói cho bố mẹ rằng con yêu bố mẹ thì dường như quá khó khăn.

    Cô giáo yêu cầu một người điện thoại để nói yêu bố mẹ. Lớp học có tới mấy trăm người đủ các lứa tuổi từ 20 đến 50 nhưng đùn đẩy nhau mãi cuối cùng mới có 1 bạn nam xung phong điện thoại cho bố bạn ấy... Lúc đó tôi đã thực sự xúc động và tôi nghĩ rằng: Khi tôi trở về từ lớp học, ngay lập tức tôi sẽ nói với bố mẹ rằng tôi yêu họ. Nhưng đến hôm nay tôi vẫn chưa thực hiện được.

    Tôi sẽ nói vào dịp Tết này, Còn bạn thì sao? Bố mẹ luôn nói không cần ta đền đáp, nhưng con người khát lắm những yêu thương.

    "Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ

    Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng Cha

    Nước biển đông không đong đầy tình Mẹ

    Mây trời lồng lộng không phủ kín công Cha

    Tần tảo sớm hôm Mẹ nuôi ta khôn lớn

    Mang cả tấm thân gầy Cha che chở cho con

    Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc

    Đừng để buồn trên mắt Mẹ, nghe không?"

    Kể từ đó đến nay, mình và anh em đã xây được cho ba mẹ 1 căn nhà 1 lầu nho nhỏ để ba mẹ dưỡng già. Mình đã sống vì gia đình nhiều hơn. Cảm thấy trc đây mình thật trẻ trâu và ích kỷ. Giờ thì cố gắng kiếm tiền tiếp để lo riêng cho mình một tổ ấm nữa thôi. :)
     

Chia sẻ trang này