Chuyện là thế này, năm nay em 20 tuổi. Cũng đã ngưng học đại học cũng được 5 tháng rồi... Nghĩ lại, hồi cấp 3, mặc dù học trường chuyên, nhưng lông bông các kiểu, suốt ngày chơi game, lại còn nghĩ, cứ thi đại, kiếm đại một trường sau đó lại game tiếp, có khi còn suy nghĩ đến việc thi đấu game chuyên nghiệp. Nhưng em không hiểu sao từ khi lên đại học, em ngày càng có sự suy nghĩ chín chắn hơn về việc học, em nhận ra là mình thích gì và mình cần phải học gì, và từ từ, em thấy được những cái bất cập trong chính hệ thống ĐH của trường mình đang học. Em không dám phán trường khác nhé, chỉ là trường em đang học thôi, hồi đó lạng quạng thi Toán 3,75 thôi, hên môn Anh 9 với Văn 7,5 kéo nên cũng ráng vô một cái đại học cùi cùi nhưng mà là trường tư (HUFLIT đó các bác ạ). Nói chung thì trường dạy khá chán, bạn bè đại học cũng toàn thành phần hại não các bác ạ. Em cũng suy nghĩ thế này, chắc mình thi điểm thấp nên vô sai trường, mà một phần cũng lỗi do mình, ngày cuối mới nộp hồ sơ thì chỉ nộp đại chứ không suy nghĩ mà hệ quả này cũng đến từ việc hồi đó không học hành đàng hoàng. Đỉnh điểm là học kỳ 2, e ức chế với cách hành xử của bà cô dạy môn CSVH, nên e quyết định nghỉ luôn, và dần dần e bắt đầu rẻ hướng theo những cái mới. Và ở giai đoạn này, em đưa ra một quyết định sai lầm và e quyết định không kể ở đây, e chỉ nhận định nó là một sai lầm và mất đi khoảng tiền thế thôi. Trong 3 tháng nghỉ, em đọc rất nhiều sách, coi rất là nhiều bộ phim motivation,...Em có một cảm giác thế này, đó là cảm giác như em đọc một quyển sách, em được khai sáng nhiều thứ, nhưng khi đóng quyển sách đó lại, nhìn thẳng vào thực tế thì em lại cảm thấy cuộc sống này nó đen tối các kiểu. Và ngày càng em càng nghiên cứu thêm cách học của của các nước khác. Em nhận ra, rất nhiều nước đặt giáo dục trọng tâm vào con người, họ hướng đến con người, và giáo dục là một sự chia sẻ, không phải là một hình thức kinh doanh. Em thấy hầu hết ở VN, kinh doanh giáo dục rất nhiều, nói chung là có nhiều bất cập, nhưng đáng buồn hơn, là những đứa cùng trang lứa không hướng đến mục tiêu thay đổi. Sau 3 tháng suy nghĩ, em quyết định, có thể là em sẽ phải du học, và em đã hướng ngành của mình là Multimedia Design. Nhưng học ở đâu bây giờ ?. Nhà em thuộc loại tầm trung thôi, không khá giả gì mấy. Vô tình em nghiên cứu được việc học tập ở Hàn Quốc, và em nhận ra đây có thể là nơi lý tưởng của mình. Và em cũng đã lựa một trường phù hợp với học phí thêm ăn ở nữa, và em nghĩ với một khoảng mượn không nhỏ nhưng cũng không nhiều (khoảng 400tr cho 5 năm du học, ít hơn so với học RMIT VN) thì em có thể hoàn thành được được mục tiêu của mình. Nhưng đến đây, một lần nữa em lại cảm thấy thất vọng. Em xin nói trước, đến đây, có bác nào đọc là người Hà Tĩnh, Nghệ An, Thanh Hóa,v..v các kiểu thì em xin lỗi. Nhưng mà khi vào các group du học Hàn thì em mới thấy, người VN qua đây, để trốn đi làm là chính chứ thật sự ít ai học. Nhưng thái độ của họ thì rất khó chịu, em cảm thấy...có lẽ phải dùng từ bá dơ v..v. Em xin lỗi các bác, nhưng có thể có người này người kia thôi, nhưng em không hiểu sao vô group đó thì hoàn toàn những người em thấy là như vậy. Chỉ là cảm thấy một chút thất vọng, và cảm thấy lo sợ, một chút phẫn nộ...Nhưng mà dù gì thì em cũng không còn lựa chọn nữa... Nói tóm gọn lại thì, mặc dù câu hỏi em hỏi ở Title vậy thôi, chứ em bắt buộc phải đi, nhưng có một cảm giác, gọi là gì nhỉ, nó giống như là cảm giác sợ thất bại ấy, nó ít thôi, không nhiều, nhưng stress cũng tầm 3,4 tháng rồi, suy nghĩ về nhiều thứ, về những sai lầm mình đã gây ra trong quá khứ, nỗi thất vọng của hiện tại và nhiều thứ khác nữa. Dạo này tâm trạng em cũng đỡ hơn trước, không biết tâm sự với ai, em đăng lên đây, hy vọng là sẽ nhận những lời góp ý của các bác.
Cái này học nghề ở VN thiếu gì trường dạy... xong rồi kiếm dg mua cái bằng đh chính quy hoặc làm cách nào đó xoay dc cái bằng (Nếu quá cần)
Ở VN ngoài trường RMIT là ổn ra thì tất cả những chỗ khác em có kham thảo và hỏi thử những học viên ở đó thì em cảm thấy vẫn không ổn bác ạ
Nhìn cũng biết là bác cũng xoáy em tí, nhưng mà cũng chịu, dù gì mục đích của em là xoáy bên mình những suy nghĩ tích cực . Như thế sẽ tốt hơn ạ
Trước khi đi Du Học hay Du Lệch thì phiền em KHẢO SÁT ban thân xem có thể Tự Lập khi sống 1 mình chưa? Có đủ áp lực sống trên dư luận và kệ mẹ đàm tiếu xã hội chưa? Trước mắt trả lơi giúp vài câu sau nhé trước khi em đi vào cái ngõ cụt mà tui đã ngã vào (may hơn là tui ko du học nhưng cũng tốn công của bố mẹ 1 cục to tướng) 1_ Em đã biết tự giặt dũ, nấu nướng, quét dọn phòng ốc, nhà vệ sinh, bổn tiêu... hay tự lên lịch (thời khoá biểu) hay là tự chăm sóc bản thân chưa mà em lại định dám ra khỏi bóng bố mẹ bước ra 1 xã hội khác, hoàn toàn khác? *** cá nhân: 90% bạn bè, lớp đàn em.... tui đi Du Học đều vấp ngay phải cái vấn đề này ngay từ khi mới bước chân qua xứ người vì đa phần thành phần Du Học là dạng con cái dc bố mẹ chăm bẵm rất nhiều rồi khi bước ra môi trường mới thì bị SOCK hay bị khớp tâm lý --> ảnh hưởng tới tâm lý hoặc đình trệ việc học hành. Và phần RẤT LỚN là bị out (nghỉ) ngay năm 1 ko phải vấn đề học hành mà chịu ko nổi việc tự chăm sóc bản thân và thiếu hụt sự quan tâm gia đình. FOR SURE!!!!!!!!!!!!! *** Và 1 phần ko nhỏ nửa là buồn chán vì ko hoà nhập dc nên sinh ra đổ đốn, đi bằng Visa, về bằng Trục Suất thì mang nhục. *** Muốn test thì cứ thử ra ngoài sống tự lập tầm 6 tháng, tự kiếm tiền ăn, tự học, tự lau chùi chăm sóc bản thân trước đi rồi sẽ rút dc nhiều KN. Nhớ là nơi xa gia đình, ko quen biết và ko báo cho gia đình biết vị trí ở. Mà cái 6 tháng này chỉ để vui vui ttôi nhé, chưa chắc chắn đâu. 2_ Em biết gì về đất nươc, môi trường, khí hậu, con người hay là cái xã hội nơi mà em đến học?? Đây nói là Hàn Cụt. *** Em biết món ăn Hàn nó khác biệt Việt ra sao ko? Em có biết khí hậu Hàn nó khác xa VN lắm ko? Em có biết rằng phần lớn người Hàn rất ghét kiểu sống cẩu thả thiếu ngăn nắp của VN hay Trung Hoa lắm ko? *** em có biết 1 vài khu người Hàn CỰC KỲ ghet người nước ngoài đặc biệt là châu Á mà ko nói rõ, thạo tiếng Hàn lắm ko? *** Rồi em có nắm RÕ trường của em, khu vực em sẽ thuê rồi dân cư quanh vùng đó thế nào ko? Đi mang chuông đánh xứ ngươi mà tay trắng thế thì em về nhà chắc cmnr. ***** Kể vui 1 truyện: 1 chị hơn mình 2 lớp học xong Đại Học Kinh Tế - Kinh Tế hay Quản trị Nước Ngoài gì gì đó. Dc trường cấp cho 1 suất du học ở Anh (tiền đóng tự túc, trường chỉ giới thiệu), chị ấy đạo Ông Bà nhưng vì đi máy bay nên ko mang dc nhiều nên khi đi có mang 1 bức ttranh phật Trăm Tay, Ngàn Mắt. Học năm 1 ko sao nhưng đến gần cuối năm 2 để chuẩn bị việc học cũng như vào thư viện dễ hơn chị ấy đã xin vào Ký Túc Xá trường. Vô tình 1 lần chi dựng hình lên niệm kinh thường lệ thì 1 bạn khác thấy và đúng lúc đó Châu Âu đang hỗn loạn sau vụ khủng Bố ở Châu Âu (tầm 2011 ý) và báo lên trường và do hiểu lầm: Chị đấy đã bị trục xuất sau khi CA ập vào phát hiện vật thờ cúng lạ (bức ảnh và 1 vài đồ cúng của VN ý nhưng ko rõ là gì) cùng với chất có thể gây hoả hoạn (theo chị nói đó là đồ rửa móng tay và thưốc sát trùng chống muỗi mua ở chợ đêm (khu nhập cư nhiều, bán hàng ko ngồn gốc giá rẻ). Tuy sau này dc nhập học lại sau khi bị đình chỉ 3 tháng điều tra thì vừa mang tiếng, vừa tốn tiền học lại các môn bị dở. 3_ Trình độ tiếng Anh của em thực sự anh ko nghĩ em đủ khả năng theo học và thực ra cái ngành M.Design ở VN phát triển cũng khá tại sao lại chọn ngành đó để du hoc??? 4_ Mới vấp 1 vấn đề nhỏ "ức chế với cách hành xử của bà cô dạy môn CSVH" mà em đã buôn tay thì cá nhân anh thấy em chưa đủ tâm lý đi du học đâu. Cái vấn đề ngôn ngữ là 1, cách nói chuyện là 2 và sự miệt thị (nếu có) đều to gấp 10 lần ở VN này. Tạm là thế. Tối rảnh viết thêm
Như vậy đi, chắc là một phần, em có để thông tin là những ngày học cấp 3 em thích chơi game nên e nghĩ là a có một cái nhìn hơi phiến diện. Em có những điểm xấu và em biết được điểm xấu của mình. Và điểm xấu đó là hay bị overthinking và dễ bị stress hay tự gây áp lực bản thân mình, cho nên em hay tìm đến những lời tư vấn. Và em nghĩ điều này nó cũng không quan trọng lắm, vì đây giống như là tìm cách để giải thoát hơn là chịu đựng, cái chịu đựng ở đây, là như nhiều người ở VN đang làm, họ chịu đựng những cái không đáng và thi nhau nói cái đó là làm việc tốt dưới áp lực ??. Please, tất cả những trang như Quora, Media, thậm chí hay là cả trang Illuminati trên facebook nó cũng đưa ra những lời khuyên để giảm bớt áp lực hằng ngày. Con người hướng đến những cái đơn giản thôi, làm những điều họ cần phải làm, thấy sai thì sửa, mỗi ngày lại là một ngày mới. Thứ 2 nữa, em sống không có mẹ từ bé (ly thân), và đã tự lập gần như 60% những việc trong đời rồi. Em nghĩ đây cũng là câu trả lời cho anh với sự tự lập của mình. Điều tiếp theo, như đã nói trên, em đã đề cập đến việc em là một con người hay lo xa. Trường em đã chọn, chi phí như thế nào em cũng đã vạch ra, việc học tiếng như thế nào cũng có hết rồi, em đã có inbox cho 2 người VN hiện đang học bên đó và hỏi về trường, đó là một thành phố biển Samcheok, học phí rất rẻ và được giảm 50% do học sinh quốc tế và nhiều chi tiết hơn nữa nếu e kể ở đây thì cũng không có nghĩa gì. Và em nghĩ đây cũng là câu trả lời cho câu hỏi của anh về việc em có tìm hiểu được trường và biết gì về nơi mình học. Điều cuối cùng, em học bằng tiếng Hàn, và sẽ trải qua 1 năm học tiếng ở đây (do ngành yêu cầu phải học tiếng 1 năm), em chưa thi bằng IELTS nhưng test đầu vào trung tâm thì em được band 7.0 nhưng những ngành học bằng tiếng Anh bên Hàn chỉ là những ngành kinh tế, và em thì lại có xu hướng thích học những ngành mang tính nghệ thuật hơn(em đã thử những ngành mang tính kỹ thuật như IT nhưng có vẻ không hợp). Và cái vấn đề nhỏ a nói, đó không là một vấn đề nhỏ, đó là giọt nước tràn ly trong 1 năm học ở trường ạ. Em nói như vậy không phải là em đang cố gắng thể hiện nhưng, đây chỉ là một cuộc tranh luận. Tại sao em đã có câu trả lời hết rồi mà em lại đăng lên đây, chỉ là e muốn tâm sự và muốn thêm được nhiều những lời sẻ chia. Cảm ơn anh đã chia sẻ cho em những thông tin hay nói cách khác là một checklist để em có thể đánh giá mình đến đâu. Có thể a coi tư tưởng của em là sai nhưng a phải biết là em tin những gì, và em cũng sẽ như vậy. Hy vọng được nói chuyện tiếp với anh ạ.
Đùa chứ chú rảnh v` - ngồi đó suy nghĩ ng ta thế lọ thế chai làm cm gì cho mệt óc - quan trọng là Mình - thằng tôi ấy có thực sự muốn học hay ko chỉ ngồi đó cầm lên đặt xuống. Chẳng muốn nói dài dòng vì bài nào chú cũng post dài bỏ mẹ nhưng thực chất cái sự dài dòng của chú chỉ phản ánh cái nội tâm rối bời thôi éo còn gì khác. Đấy tôi cũng overthinking nhưng tôi điều tiết đc phần nào năng lượng dùng overthinking quất mẹ sang nó giải pháp cho nó gọn. Nghĩ lắm rồi cũng sợ nhiều lẩn quẩn loanh quanh r cũng phát điên vì bọn suy nghĩ đuổi nhau trong đầu thôi. Lắm lúc cũng sợ bỏ mẹ nhưng ừ cứ đi rồi nó sẽ đến, cứ nỗ lực rồi sẽ thành công. Vị trí hiện tại nói chung cũng đã vượt xa concept rồi. Thực sự cuộc sống lúc nào cũng có 1001 cái sự cố và 2001 cái bước ngoặt - lo nghĩ tất nhiên là cũng tốt nhưng để nó quá nhiều m ko tự tin để dấn bước đc. Tùy cơ ứng biến 1 chút và mạnh dạn 1 chút vậy thôi. Có rất nhiều vấn đề có thể giải quyết đc nếu m đủ khả năng giải quyết vấn đề. Problems solver đc đi thấy cuộc đời nó sẽ đơn giản hơn là prevent k cho nó xảy ra hoặc tệ hơn ngồi lo ngay ngáy. #capreDiem đi & Guts Over Fear
Thích gì cứ làm thôi đừng bao giờ nghe ai tư vấn, ít nhất là trên cái 4r này, còn trẻ là còn cơ hội mà ngã để lấy kinh nghiệm. Người tư vấn không làm và sống hộ em được.